Đọc truyện A Hạnh – Chương 166: Điều khiển
A Hạnh đẩy cửa đi vào, Tấn vương mặc cẩm y ngồi sau bàn sách. Trên bàn sách là ngọn đèn dầu tỏa ra vầng sáng màu vàng, chiếu rọi khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của ông. Ông ngồi ngay ngắn trên ghế, lạnh lùng nhìn A Hạnh, ánh nến chiếu rọi vào đôi mắt.
A Hạnh đi tới trước, quỳ xuống, cung kính dập đầu chào Tấn vương.
Tấn vương mặt không thay đổi nhìn nàng, nói: “Miễn lễ.”
A Hạnh vẫn quỳ trên đất không chịu đứng dậy.
Tấn vương nói: “Lý cô nương đêm khuya viếng thăm, lại quỳ trên đất không chịu dậy, là muốn cầu cạnh Bổn vương sao?”
A Hạnh lại dập đầu một cái: “Vương gia minh giám, dân nữ quả thật có chuyện muốn thỉnh cầu Vương gia.”
Tấn vương cười lạnh: “Để ta đoán thử xem, A Hạnh cô nương muốn cầu chuyện liên quan đến Hồ gia?”
A Hạnh ngẩng đầu lên, nhìn Tấn vương, Tấn vương có thể đoán được dụng ý của nàng. Nàng không hề ngạc nhiên. Gần đây, chuyện nàng cùng Hồ gia huyên náo ồn ào khắp thành, Tấn vương biết được cũng không lạ gì.
Tấn vương đứng lên, hai tay chắp sau lưng, từ từ đi đến trước mặt A Hạnh. Từ trên cao nhìn xuống nàng, nói: “Ngươi rất thông minh, biết chỉ duy nhất Bổn vương mới có thể giúp ngươi. Bất quá, Bổn vương dựa vào cái gì phải giúp ngươi chứ?”
Tấn vương biết rất rõ ràng nàng là vì chuyện này mà tới, còn chịu gặp nàng, nói rõ Tấn vương cũng không phải là không chịu giúp nàng. Việc này làm lòng A Hạnh dâng lên một tia hy vọng, đồng thời cũng thấy lạnh cả người. Tấn vương sẽ không tự dưng giúp nàng vô điều kiện. Điều kiện sẽ là cái gì đây? Trong lòng A Hạnh đường như đã biết câu trả lời. Đáp án này nàng khó có thể tiếp nhận được. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng chỉ thấy khó chịu. Nàng muốn cố gắng, phải dùng toàn lực thay đổi ý định của Tấn vương.
A Hạnh quỳ xuống đất, cúi đầu, một mực cung kính trả lời: “Trong mười năm tới, A Hạnh nhất định có thể mang đến một khoản tài phú cực lớn cho Vương gia!”
Câu trả lời của A Hạnh khiến Tấn vương có chút bất ngờ, hắn “hừm” một tiếng, cười khẽ nói: “Khẩu khí cũng không nhỏ. Bổn vương muốn nghe một chút xem ngươi sẽ làm như thế nào để mang đến một khoản tài phú cực lớn cho bổn vương.”
“Vương gia, rạp hát Thính Tùng ở Tấn Thành đã tạo nên ảnh hưởng, ngài cũng nhìn thấy đấy. Mỗi một tháng dân nữ có thể thu về hai ngàn hai!”
Tấn vương cười lạnh một tiếng, “Mỗi một tháng chỉ hai ngàn hai chính là khoản tài phú cực lớn ngươi nói với ta?”
A Hạnh không gấp không nóng nảy, bình tĩnh đáp: “Một gian rạp hát Thính Tùng là hai ngàn hai, nhưng nếu như có mười gian thì sao?” A Hạnh ngẩng đầu lên, nhìn Tấn vương, sống lưng thẳng tắp, trong giọng nói lộ ra vô vàn tự tin: “Mười gian chính là hai mươi ngàn hai! Không dối gạt Vương gia, A Hạnh đã có kế hoạch mở rạp hát thứ hai ở kinh thành. Sau đó sẽ dần dần phát triển ra khắp cả nước, tất cả các thành trì lớn ở Đường Quốc đều sẽ có rạp hát Thính Tùng! Vương gia, A Hạnh không phải người nói những điều bản thân không làm được, dân nữ có thể bảo đảm với người, năm năm nữa dân nữ có thể thay thế Hồ gia trở thành phú thương ở Tấn thành. Trong mười năm này, bạc dân nữ kiếm được sẽ đem toàn bộ kính dâng cho Vương gia, chỉ cầu Vương gia có thể để cho tỷ tỷ ta cùng đứa bé thoát khỏi Hồ gia!”
Tấn vương yên lặng nhìn A Hạnh, ánh mắt không ngừng lóe lên. Hồi lâu sau, mới khẽ nói: “Ngươi đứng dậy trước đi.”
A Hạnh nghe lời đứng dậy, cúi đầu đứng một bên, khẩn trương chờ đợi câu trả lời của Vương gia.
Tấn vương xoay người, đưa lưng về phía A Hạnh, ngón tay gõ tiết tấu lên thư án, phát ra âm thanh nhỏ cộp cộp. Sau đó ông xoay người nhìn A Hạnh: “Lý Hạnh, thật ra hôm nay ngươi chỉ cần đáp ứng điều kiện của Bổn vương, ngươi sẽ làm thiếp. Chuyện nhà của ngươi, ta cũng sẽ không ngồi yên.”
A Hạnh cúi đầu, khẽ đáp: “Về chuyện này, tâm ý của A Hạnh đã biểu đạt rất rõ ràng với Vương gia.”
Tấn vương gật đầu một cái, trên mặt cũng không có biểu tình tức giận. Hắn xoay người hướng A Hạnh đi tới, cách A Hạnh ba bước thì dừng lại, nhìn nàng nói: “Thật ra thì vốn Bổn vương rất khinh thường thân phận của ngươi, cũng không muốn để cho ngươi vào cửa vương phủ. Nhưng có người nói với Bổn vương, Lý cô nương thông minh dị thường, có thể trở thành trợ lực cho Nguyên Phong, trước kia Bổn vương cũng cho là như vậy. Nhưng bây giờ Bổn vương bỗng nhiên đổi ý rồi.”
A Hạnh nghe đến chỗ này, trong lòng khẽ run lên, nhất thời không rõ ý tứ của Tấn vương, trong lòng vô cùng khẩn trương.
“Trước kia Bổn vương uy hiếp tính mạng ngươi, ngươi không hề thay đổi chủ ý. Cho ngươi nhiều ngày suy tính như vậy, ngươi vẫn không hề dao động. Bây giờ xảy ra chuyện lớn, liên quan đến tính mạng người nhà của ngươi, ngươi có thể tình nguyện dùng mười năm khổ cực để đổi lấy trợ giúp của Bổn vương, nhưng vẫn không chịu thay đổi chủ ý. Có thể thấy trong chuyện này, ngươi rất kiên định, rất nguyên tắc và lập trường cũng rất vững vàng, ngay cả khi Bổn vương dùng người nhà để ép buộc ngươi. Nay thấy ngươi giải quyết tình thế tạm thời như vậy, chỉ sợ sau này ngươi sẽ mang đến không ít phiền toái cho Nguyên Phong.”
“Lý Hạnh, loại nữ tử quá coi trọng bản thân như ngươi, cho dù thông minh tuyệt đỉnh, ta cũng quyết không để ngươi ở lại bên cạnh Nguyên Phong. Nữ tử ở bên Nguyên Phong phải là người bao dung, phải biết khiêm nhường và hy sinh thì mới có thể trợ giúp cho hắn. Tính tình như ngươi cộng thêm đầu óc thông minh, lại là người Nguyên Phong coi trọng nhất, tương lai sớm muộn gì Nguyên Phong cũng sẽ thua ngươi!”
A Hạnh chợt ngẩng đầu nhìn Tấn vương, sắc mặt trong nháy mắt trở nên ảm đạm.
Trước khi nàng tới cũng đã biết, Tấn vương nhất định sẽ lợi dụng chuyện lần này để ép nàng làm thiếp, nàng không muốn cùng người đàn bà khác chia sẻ Thẩm Nguyên Phong nên mới nghĩ ra chủ ý này, mong rằng Vương gia sẽ xem trọng số bạc lớn này, không bức bách nàng nữa. Nàng thật không nghĩ đến kết cục sẽ là như vậy.
Tấn vương nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt, giọng vẫn lạnh lùng vô tình: “Đề nghị của ngươi quả thật làm cho Bổn vương rất động tâm, nhưng Bổn vương tuổi tác đã cao, tài sản cũng có không ít. Bây giờ điều Bổn vương không yên tâm nhất chính là tương lai của Nguyên phong. Ta sẽ không cho phép bên người hắn tồn tại bất kỳ một ai ảnh hưởng đến tương lai hắn”. Giọng nói Tấn vương bỗng nhiên trầm xuống, từng câu từng chữ rõ ràng: “Lý Hạnh, muốn Bổn vương trợ giúp ngươi? Có thể! Nhưng ngươi phải đáp ứng Bổn vương, phải nghĩ biện pháp để Nguyên Phong hoàn toàn từ bỏ hy vọng với ngươi. Sau này giữa hai người các ngươi sẽ không còn bất kỳ dây dưa gì nữa!”
Lời Tấn vương như cái búa tạ đánh vào lòng A Hạnh, đau đớn thấm sâu vào máu, vào lục phủ ngũ tạng, vào xương tủy của nàng, khiến nàng đau đến mức không thể thở nổi. Nàng không kìm được lui về sau hai bước. Nàng nhìn Tấn Vương, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. “Vương gia, người làm như vậy tất nhiên có thể không cần quan tâm cảm nhận của ta, nhưng người cũng không quan tâm cảm nhận của Nguyên Phong sao? Người muốn ta làm như thế nào để khiến chàng hoàn toàn hết hy vọng đây? Như vậy khác nào buộc ta làm tổn thương chàng?”. Từng câu từng chữ của nàng tràn đầy đau thương, khiến lòng dạ cứng rắn của Tấn vương cũng không khỏi có chút thương xót.
“Lý Hạnh, ngươi không nên trách Bổn vương lòng dạ độc ác chia rẽ các ngươi. Ngươi đã giữ vững nguyên tắc của mình như vậy, tất nhiên phải trả giá thật lớn! Về phần Nguyên Phong, ta làm tất cả cũng vì muốn tốt cho hắn. Hắn chỉ nhất thời thống khổ thương tâm, hắn có thể đổi lại cả đời huy hoàng. Là phụ thân, ta nhất định phải làm như vậy!”
Lúc này trong lòng A Hạnh đã đau đến cùng cực, đau đến mức khiến nàng mất đi lý trí. Lúc này đối mặt Tấn Vương, nàng đã quên mất sợ hãi, quên cả căng thẳng trước đó, chỉ còn sót lại là vô vàn bi thương, cùng một loại tức giận muốn thiêu cháy tất cả. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Tấn vương, trong mắt ngấn lệ.
“Tấn vương, ngài làm sao biết được điều này sẽ tốt cho chàng? Chàng nghĩ gì, chàng muốn gì, ngài có từng tìm hiểu qua sao? Ngài chẳng qua là đem tất cả những thứ mình xem trọng áp đặt trên người chàng. Ngài thay chàng quyết định, thay chàng chọn lựa. Nhưng lại hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của chàng. Còn nói là vì muốn tốt cho chàng? Tấn Vương, ngài bức bách chàng như vậy, nhìn chàng thống khổ, trong lòng của ngài sẽ dễ chịu sao?”
“CÂM MIỆNG! !” Tấn Vương quát lớn một tiếng, trên trán nổi đầy gân xanh, cho thấy ông đang cực kỳ tức giận. Ông chỉ A Hạnh, sắc mặt tái xanh, nói như quát: “Ngươi lại dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện cùng Bổn vương, ngươi không muốn sống nữa sao? Ngươi đừng tưởng rằng ta đáp ứng Nguyên Phong thì sẽ không dám làm gì ngươi. Ta tùy thời tùy chỗ đều có thể lấy mạng nhỏ của ngươi!”
Tay Tấn vương chỉ về phía nàng đang không ngừng run rẩy, A Hạnh có loại cảm giác rằng chỉ cần nàng nói thêm một chữ nữa, có lẽ Tấn vương liền lập tức bẻ cổ nàng. Đúng! Ông là Tấn vương, ông cao cao tại thượng, không ai có thể trái ý ông. Hơn nữa nàng còn muốn cầu cạnh ông. Nghĩ tới đây, một chút khí thế của A Hạnh liền bay biến, nàng nản lòng cúi đầu.
Ông thấy nàng như vậy, cánh tay đang chỉ về phía nàng liền hạ xuống. Sau đó hít thở sâu mấy cái, lạnh lùng nhìn nàng: “Quyết định của Bổn vương là thứ mà loại người như ngươi có thể hiểu được sao? Bổn vương cũng không cần ngươi hiểu! Bây giờ ngươi nghe kỹ cho ta, muốn cứu tỷ tỷ, ngươi phải làm theo lời Bổn vương nói! Bất kể ngươi dùng phương pháp gì, đều phải khiến cho Nguyên Phong hoàn toàn hết hy vọng với ngươi. Hơn nữa vĩnh viễn không thể để cho hắn biết được chân tướng! Đây chính là điều kiện của ta, có đáp ứng hay không tùy ngươi! Cho dù ngươi không đáp ứng, cả đời này cũng đừng hòng có được kết quả gì cùng Nguyên Phong!”
Khí lực cả người A Hạnh giống như trong nháy mắt bị hút hết, toàn thân không còn chút sức nào. Trong đầu một mảnh mờ mịt, lục phủ ngũ tạng tựa như bị lấy sạch, hoàn toàn trống rỗng. Sau đó liền xuất hiện một loại đau đớn tận sâu trong xương tủy, dần dần, một tấc một tấc nuốt sống nàng.
Loại đau khổ này nàng đã từng trải qua. Loại đau khổ này chính là tuyệt vọng. Nàng không nghĩ tới, được sống thêm một lần nữa, nhưng loại đau khổ này vẫn không buông tha cho nàng. Nàng muốn khóc, nhưng lại khóc không ra nước mắt. Nàng muốn gào thét, nhưng môi giật giật lại phát không ra tiếng. Nàng khẽ cười. Có lẽ, nàng đã chết lặng rồi. Đau đến chết lặng…
Sau đó nàng đáp: “Được! Vương gia, ta đáp ứng người! Ta sẽ để cho Nguyên Phong chết hoàn toàn hy vọng với ta!”
Giữa nàng và hắn vẫn luôn tồn tại một khoảng cách thật lớn. Nàng không phải không thấy khoảng cách này, nhưng lại cố gắng không để ý đến nó, vẫn vọng tưởng có thể xóa bỏ nó. Bây giờ nàng mới phát hiện ra, không phải chỉ dùng sức của nàng là có thể làm được.
Tấn Vương trở lại ngồi sau bàn sách, ngồi vào chỗ của mình: “Hộ tịch của tỷ tỷ ngươi tạm thời cứ để lại chỗ ta, sau khi Nguyên Phong thành thân ta sẽ trả lại cho ngươi! Trong lúc đó, nếu ngươi dám dây dưa không rõ với Nguyên Phong, hoặc là để cho hắn biết được chân tướng, ta liền đem hộ tịch của bọn họ trả lại cho Hồ gia. Đến lúc đó đừng trách Bổn vương máu lạnh!”
A Hạnh mặt biến sắc, đáp: “Nếu ta đã đáp ứng người thì nhất định sẽ giữ lời!”
Tấn vương gật đầu, lạnh lùng nói: “Điều nên nói Bổn vương đều đã nói. Ngươi đi đi!”
A Hạnh xoay người, đi tới cạnh cửa. Hai chân tựa như đeo chì, nặng nề khiến nàng không nhấc lên nổi. Nàng đi tới cửa, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, chậm rãi quay đầu lại, nhìn Tấn vương khẽ nói: “Vương gia, cái này có tính là người bức bách ta hay không, có tính không tuân theo ước định cùng Nguyên Phong?”
Tấn vương cười lạnh nói: “Chuyện của tỷ tỷ ngươi là do Bổn vương làm sao? Bây giờ là ngươi đi cầu ta trợ giúp, đương nhiên không tính là ta bức bách ngươi. Bổn vương không thẹn với lương tâm.”
Hay cho câu không thẹn với lương tâm, A Hạnh quay đầu, khẽ cười. Ông là Tấn vương, chuyện gì ông muốn mà chẳng thành. Nàng thật khờ, vậy mà lại hỏi loại vấn đề này.
Nàng lê chân ra khỏi thư phòng.
Gia đinh chờ trong sân, thấy nàng đi ra liền tiến lên dẫn đường, dẫn nàng ra ngoài cửa lớn. A Hạnh vừa ra khỏi cửa thì cánh cửa vừa dày vừa nặng này liền đóng lại ngay sau lưng nàng, giống như không kịp chờ đợi để cách ly khỏi nàng và bên ngoài.
A Hạnh đứng ngẩn ở nơi đó một hồi lâu không di chuyển bước chân.
Trần Tĩnh vẫn luôn ở bên ngoài chờ A Hạnh. Thấy nàng đứng ngẩn người ở đó, liền có cảm giác không đúng, vội vàng chạy lên bậc thềm, đi tới bên cạnh nàng, kéo tay nàng, lo lắng hỏi: “A Hạnh, Vương gia nói thế nào?”
Trần Tĩnh đứng ngoài phủ lo lắng chờ đợi kết quả, nên vừa thấy nàng liền không kịp chờ đợi mà chạy lại hỏi. Nhưng lời vừa nói ra, mới phát hiện vẻ mặt A Hạnh không đúng. Mặt nàng không có chút huyết sắc nào, ánh mắt đờ đẫn, tay lại lạnh như băng. Trần Tĩnh lo lắng hỏi: “A Hạnh, muội làm sao vậy? Sao tay lại lạnh như vậy?”
A Hạnh từ từ quay đầu lại nhìn Trần Tĩnh, khẽ nói: “Ta không sao. Không có chuyện gì đâu. Mọi chuyện đều được giải quyết rồi.”
Nàng nhấc chân, chậm rãi bước xuống bậc thang, nhưng Trần Tĩnh thấy chân nàng đang không ngừng run rẩy. Vội vàng lại đỡ A Hạnh, càng nhìn càng có cảm giác không đúng.”A Hạnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chuyện được giải quyết như thế nào? Tại sao Vương gia lại dễ dàng giúp muội như vậy? Muội đã đáp ứng điều kiện gì của hắn phải không?”
A Hạnh dừng bước, quay đầu lại, trong mắt là vô hạn đau xót. Sau đó nước mắt bỗng tuôn ra không ngừng, tầm mắt liền mơ hồ, giọng nói không cầm được mà run rẩy, nói không thành câu: “Tỷ tỷ, xin đừng…hỏi ta nữa. Xin tỷ… Bây giờ ta không muốn nói gì cả…”. Lòng nàng giờ đây đau tựa như bị hàng vạn cây đao cắt phải. Ước định giữa nàng và Vương gia, mỗi một chữ đều giống như một cây đao, nếu nói ra nàng liền mất mạng!
Trần Tĩnh nhìn bộ dạng này của nàng, trong lòng cũng dâng lên vô hạn đau buồn. Trần Tĩnh ôm lấy nàng, khẽ an ủi: “Được, ta không hỏi gì nữa. Muội đừng đau lòng như vậy, tỷ đưa muội trở về.” Trần Tĩnh ôm nàng, thi triển khinh công chạy về phía nhà trúc nhỏ. Dọc theo đường đi, nước mắt A Hạnh từ đầu đến cuối vô thanh vô tức chảy, tựa như nước suối chảy mãi không ngừng. Trần Tĩnh nhìn mà đau lòng, không biết nàng rốt cuộc gặp phải chuyện gì. Điều gì có thể khiến một cô nương luôn luôn kiên cường lại khổ sở đến mất khống chế thành bộ dáng này?
Trở lại nhà trúc nhỏ, từ đầu đến cuối A Hạnh đều không nói một lời. Trần Tĩnh nhìn nàng trở về phòng rồi lên giường.
A Hạnh cùng Lý Ngân và Vân Đóa, còn có hai đứa bé nữa ngủ cùng một gian phòng. Lý Ngân đặt hai đứa bé ngủ trên một cái giường. A Hạnh đi tới ngồi bên cạnh Lý Ngân. Dưới ánh trăng, nhìn khuôn mặt tỷ tỷ và những đứa bé an nhiên ngủ, nước mắt lại không tiếng dộng mà chảy xuống
Nguyên Phong, thật xin lỗi, vì cứu mạng tỷ tỷ ta cùng đứa bé, ta không thể không cắt đứt đoạn tình cảm này của ta. Là ta sai, đều là ta sai, ta vốn dĩ không nên yêu chàng, càng không nên nuôi hy vọng trong lòng dù cho biết rõ đây là một con đường rất gian nan. Nếu không, ta và chàng đều sẽ không khổ sở như bây giờ. Ta nguyện cố gắng làm tất cả, chỉ mong đến lúc đó chàng sẽ bớt khổ sở hơn.
Thật xin lỗi… Thật xin lỗi…
*
Hai ngày sau, Trần Anh từ phố trở lại, hết sức phấn khởi nói cho mọi người một tin tức tốt lành.
“Không việc gì nữa rồi, vừa rồi ta ra phố thấy bức họa của A Hạnh đều được quan phủ xé xuống rồi. Quan sai nói, Hồ phủ không truy cứu chuyện này nữa, hơn nữa, người của rạp hát đều đã trở lại!”
Mọi người nghe được tin tức tốt này lập tức hoan hô, Vân Đóa hưng phấn khiến khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, nàng vỗ tay cười nói: “Quá tốt rồi, chúng ta có thể trở về nhà rồi. Khoảng thời gian này thật là hù chết ta mà!”
Vẻ mặt Lý Ngân cũng đầy hân hoan, ôm đứa trẻ đong đưa. Sau đó bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, ngừng lại, trợn to mắt hỏi: “Còn ta? Ta cùng bọn nhỏ không cần trở về Hồ phủ nữa chứ?”
Trần Anh nhảy đến trước mặt nàng, tay xoa mặt đứa bé một cái, cười nói: “Yên tâm, ta đã hỏi quan sai rồi. Quan sai nói Hồ phủ không truy cứu bất cứ chuyện gì nữa, dù là chuyện ngươi rời khỏi phủ, hay là chuyện A Hạnh đánh bị thương người khác, đều không truy cứu nữa! Sau này các ngươi hoàn toàn không cần lo lắng gì nữa rồi!”
“Có thật không?” Ánh mắt Lý Ngân sáng lên, tiếng cười giòn tan: “Quá tốt, quá tốt rồi!”
Lý Nhuận Phúc cùng Lưu Quế Hoa nắm chặt tay nhau. Vẻ mặt Lý Nhuận Phúc đầy áy náy nói với Lưu Quế Hoa: “Khoảng thời gian này đã để nàng phải sợ hãi, sau này ta nhất định sẽ bồi thường nàng thật tốt!”
Lưu Quế Hoa mặt đỏ lên, rút tay ra vỗ vai hắn vai một cái: “Nhìn chàng kìa, chúng ta không phải là người một nhà sao, vốn là có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu mà.”
Vân Đóa bên cạnh che miệng cười trộm: “Cha nương ân ái như vậy, hay là nhanh nhanh cho chúng con thêm tiểu bảo bảo đi!”
Mặt Lưu Quế Hoa càng đỏ hơn, bà vặn lỗ tai Vân Đóa: “Nói bậy bạ gì đó. Không sợ người khác nghe được lại cười cho!”
Trần Tĩnh cười: “Hóa ra thẩm thẩm đem hai tỷ muội chúng ta làm người ngoài sao!” Trần Anh ở bên cạnh than thở lắc đầu, dáng vẻ thật giống như rất thương tâm.
Lưu Quế Hoa ngượng ngùng, giậm chân một cái: “Không nói chuyện với các ngươi nữa, ta đi nấu cơm đây!”
Vân Đóa đuổi theo: “Nương, con giúp người!”
Sau khi hai người đi khỏi, mọi người còn đang vui vẻ bàn tán chuyện này. Lý Ngân ôm đứa trẻ ngồi bên cạnh A Hạnh. A Hạnh vẫn luôn an tĩnh ngồi một bên, dù trên mặt là nụ cười thản nhiên, nhưng Lý Ngân vẫn cảm thấy hai ngày này A Hạnh có chút khác thường.
Lý Ngân hỏi A Hạnh: “Muội muội, sao muội không nói lời nào? Hai ngày nay đều luôn buồn bã thẫn thờ như vậy.” Nàng đưa tay lên trán A Hạnh sờ một cái, “Bị bệnh sao?”
A Hạnh cười, lắc đầu nói: “Không có, hai ngày nay muội ngủ không được ngon giấc mà thôi.”
Trần Anh ngồi vào bên kia của A Hạnh, kéo cánh tay nàng, cười hỏi: “A Hạnh bây giờ có thể nói cho chúng ta biết ngươi rốt cuộc đã dùng phương pháp gì vậy! Nói mau đi, ta thật hiếu kỳ!”
“Thật ra thì cũng không có gì, chẳng qua là ta mời Vương gia ra mặt giải quyết chuyện này.”
Lý Nhuận Phúc ngạc nhiên nói: “Không nghĩ tới Vương gia lại như vậy, lại chịu trợ giúp chúng ta. Vương gia ra tay một cái, Hồ gia tự nhiên không dám hành động lỗ mãng nữa!”
Trần Anh đảo mắt một vòng, “A” một tiếng, nói: “Ta biết rồi, nhất định là vì Thẩm Nguyên Phong! Đối với hắn mà nói đây vốn chính là việc rất nhỏ!”
A Hạnh nhàn nhạt cười, cũng không nói gì, tùy mọi người muốn nghĩ gì thì nghĩ. Chẳng qua Trần Tĩnh ở bên cạnh dùng ánh mắt lo lắng nghi ngờ nhìn nàng, khiến nàng rất không tự nhiên.
Buổi chiều, tất cả mọi người trở về nhà.
Vừa vào cửa thì có một người gia đinh đến tìm A Hạnh, A Hạnh thấy quần áo hắn giống như người Vương phủ, lòng không khỏi nặng nề.
Gia đinh đưa cho A Hạnh một phong thư, không nói gì nhiều đã rời đi. A Hạnh đi sang một bên mở thư ra.
Chữ viết trong thư mạnh mẽ có lực, nét chữ cứng cáp.
“Chuyện ngươi cầu Bổn vương, Bổn vương đã làm. Giữa tháng Nguyên Phong trở về nhà, kỳ hạn của ngươi cũng đến.”