Đọc truyện A Hạnh – Chương 165: Ta biết ta đang làm gì
Thắt lưng bị thương? Chẳng lẽ là bị đẩy té? A Hạnh đẩy một cái chỉ là muốn cản bọn họ lại. Chứ không hề muốn đả thương Hồ phu nhân. Mặc dù A Hạnh có chút hả hê khi nhìn họ gặp họa, nhưng vừa nghĩ đến mối thâm thù đại hận với Hồ phu nhân, bà ta tuyệt đối càng không bỏ qua cho tỷ muội các nàng, tâm tình lại nặng nề hơn.
A Hạnh thi lễ với Trương lão gia, nói: “Dù chuyện này chưa thành, A Hạnh vẫn đa tạ Trương lão gia đã vì tiểu nữ mà vất vả, còn liên lụy Trương lão gia bị thương. Ân tình của Trương lão gia, A Hạnh nhất định ghi nhớ trong lòng! Chuyện đã như vậy rồi, A Hạnh sẽ nghĩ biện pháp khác. Xin cáo từ!”
Vừa chuẩn bị rời đi, Trương lão gia ngăn nàng lại nói: “Ngươi vẫn nên đi cửa sau, sẽ an toàn hơn. Hồ phu nhân thấy ta tới nhà vì chuyện của ngươi, cho rằng ta nhất định biết tung tích của ngươi, còn gọi ta tới hỏi. Ta nghĩ nếu như không phải ta còn có chút quan hệ, chỉ sợ bà ta đã bắt ta lại tra hỏi rồi. Nhưng bà ta nóng lòng tìm ngươi như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua chút manh mối này ở ta. Nói không chừng bên ngoài bây giờ đang có người theo dõi, ngươi từ cửa chính đi ra ngoài như vậy không an toàn.”
Đang nói chuyện, thì một người có bộ dáng như quản gia hốt ha hốt hoảng chạy vào nói: “Lão gia, không xong! Quan sai xông vào, đang đi tới bên này!”
Trương lão gia quyết định thật nhanh, phân phó quản gia: “Ngươi đưa A Hạnh cô nương ra ngoài bằng cửa nhỏ!” Quay sang A Hạnh nói: “Cửa nhỏ kia vốn là để dùng khi khẩn cấp, người bình thường không biết. Ngươi từ nơi đó rời đi rất an toàn.”
Trong lòng A Hạnh vừa cảm kích lại có chút bận tâm: “Vậy còn ngài? Những quan sai kia sẽ không làm khó ngài chứ?”
Trương lão gia cười cười: “Ta cũng biết A Hạnh cô nương là cô nương tốt chí tình chí nghĩa, tình huống nguy cấp như vậy còn lo cho an nguy của lão phu! Bất quá xin cô nương yên tâm, quan sai không tìm được người ở đây thì sẽ không dám làm gì ta!”
Tiếng bước chân dồn dập càng ngày càng gần, Trương lão gia mặt liền biến sắc, nói: “Đi mau, chậm thì không kịp!”
Lúc này A Hạnh mới theo quản gia rời đi bằng cửa nhỏ. Lối ra cửa nhỏ rất bí mật, không có quan sai canh giữ ở ngoài, A Hạnh từ nơi này bình an rời đi.
A Hạnh quẹo mấy vòng trên đường, phải đảm bảo sau lưng không có người theo dõi mới cẩn thận trở lại nhà trúc.
Vừa trở về nhà trúc liền nghe được tin tức xấu hơn. Buổi sáng Trần Tĩnh ra ngoài mua đồ ăn, có ghé qua rạp hát xem một chút, phát hiện rạp hát đã bị quan phủ niêm phong, mà Lăng Tử Phong cùng với mấy người đào kép có quan hệ tương đối thân cận với A Hạnh đều bị quan phủ đưa đi.
A Hạnh ngồi xuống ghế tre, vẻ mặt đầy hoảng sợ: “Chuyện này cùng rạp hát không có quan hệ, tại sao lại niêm phong rạp hát, còn mang người của rạp hát đi? Quan phủ làm vậy là thế nào?”
Trần Tĩnh nói: “Nhất định là Hồ gia đã cho không ít bạc, nên quan phủ mới làm như vậy. Quan phủ niêm phong rạp hát vì hoài nghi rạp hát chứa chấp tội phạm, nên phải bắt hết những người có liên quan về điều tra!”
A Hạnh cười nhạt: “Tội phạm?”
Trần Tĩnh nhìn nàng, khẽ gật đầu: “Tội phạm chính là nói ngươi. Bảo rằng ngươi bắt cóc người, còn xông vào nhà dân đả thương mọi người. Bây giờ quan phủ đang truy nã ngươi. Khắp nơi đều là bức họa của ngươi. Ngươi không được đi ra ngoài nữa!”
Lý Ngân ở một bên, nước mắt chảy ròng, nàng che mặt khóc. Trong lòng áy náy không dứt: “Ta nên làm thế nào, nên làm gì bây giờ? Ta liên lụy nhiều người như vậy, bọn họ bị bắt nhất định sẽ bị tra tấn! Ta sẽ trở về!” Lý Nhuận Phúc quát lên: “Đừng nói lời ngu ngốc như vậy. Bây giờ con trở về sẽ mất mạng, đối với chuyện này cũng không có bất kỳ lợi ích gì!”. Lý Ngân chỉ biết khóc. Lý Nhuận Phúc thấy con gái khóc thương tâm, lại mềm lòng, ngồi bên cạnh nàng, cùng Lưu Quế Hoa an ủi nàng, nói rằng đây không phải là lỗi của nàng, là người Hồ gia quá hèn hạ mà thôi.
Trong lòng A Hạnh cũng vô cùng khổ sở, nàng không dám tưởng tượng sau khi bọn họ bị bắt sẽ gặp điều gì. Loại tưởng tượng này làm cho nàng khó chịu không cách nào thở nổi. Trong lòng nàng vô cùng áy náy. Là nàng đã làm liên lụy mọi người!
Chẳng lẽ nàng cứ mặc cho do bọn họ chịu khổ trong quan phủ sao? Người Hồ gia nóng lòng muốn biết tung tích nàng, nàng có thể tưởng tượng ra họ sẽ dùng bao nhiêu thủ đoạn cay độc. Không được, nàng phải cứu mọi người ra! Nàng không thể để mặc chuyện này như vậy. Nàng phải nhanh một chút đem việc này lắng xuống!
Nhưng nên làm như thế nào đây?
A Hạnh đứng lên, tới tới lui lui trong phòng. Mọi người thấy nàng nhíu chặt mày, liền biết nàng đang suy nghĩ chuyện này, đều không đi quấy rầy nàng.
Ai có thể đè ép được Hồ phu nhân? Hồ lão gia có lẽ đè ép được bà ta, nhưng Hồ lão gia hoàn toàn không để ý tới chuyện này. Còn có ai chứ?
A Hạnh bỗng dừng bước, nàng nhìn gió thổi rừng trúc ngoài cửa sổ, trên mặt hiện lên một loại bi thương.
Nàng nghĩ tới một người. Người này tuyệt đối có thể ngăn chặn Hồ gia, có thể lặng yên không tiếng động giải quyết chuyện này. Nhưng là, nàng một chút cũng không muốn đi tìm ông ấy…
Nhưng ngoại trừ tìm người đó, nàng đã không có biện pháp nào khác. Nàng nhất định phải để cho tỷ tỷ và đứa trẻ thoát khỏi Hồ gia, nhất định phải cứu Lăng thúc cùng mọi người ra ngoài. Nàng nhất định phải làm vậy! Cho nên nàng phải đi tìm…
Nàng xoay người, từ từ đi tới trước mặt Lý Ngân, ngồi xuống, nắm nàng tay, ngẩng đầu nhẹ nhàng nói: “Tỷ, đừng khóc nữa, ta đã nghĩ ra biện pháp rồi. Rất nhanh ta sẽ giúp tỷ thoát khỏi Hồ gia. Sau này, tỷ cùng đứa bé đều không còn là người Hồ gia nữa. Có thể có cuộc sống bình vui vẻ hạnh phúc. Ta cũng có thể rất nhanh cứu người của rạp hát ra, để bọn họ không bị thương tổn gì. Tỷ không cần lo lắng. Rất nhanh sẽ không sao!”
Hai mắt Lý Ngân ngấn lệ mơ hồ nhìn em gái, không xác định hỏi: “Thật?”
A Hạnh nhẹ nhàng cười, nhưng Lý Ngân cảm thấy nụ cười này thật khiến cho người khác đau lòng.
“Thật, tối nay ngủ một giấc thật sâu, ngày mai thức dậy, tỷ sẽ phát hiện tất cả đều đã qua. Chúng ta có thể trở về nhà!” A Hạnh nói.
Lý Nhuận Phúc vừa mừng vừa sợ, loại cuộc sống lo lắng hãi hùng này thật sự có thể trôi qua sao? Vân Đóa lôi kéo tay mẫu thân, vui vẻ nói: “Ngày mai có thể về nhà sao?”
Lưu Quế Hoa sờ đầu nữ nhi cười nói: “Ta cũng biết, A Hạnh thông minh như vậy nhất định có thể nghĩ ra biện pháp mà!”
Trần Anh đi tới, kéo A Hạnh lên, ôm chặt nàng, cười nói: “A Hạnh, nói một chút xem, là biện pháp gì!”
A Hạnh quay đầu, nhìn mọi người rồi khẽ mỉm cười, nói: “Bây giờ chưa thể nói cho mọi người được. Sau khi mọi chuyện qua đi, ta sẽ nói sau!”
Mọi người vô cùng vui vẻ, vây quanh Lý Ngân nói lời chúc mừng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lý Ngân tràn đầy ánh sáng hy vọng. A Hạnh nhìn mọi người vui vẻ cười, chuyện này vốn là do nàng bắt đầu, vậy để nàng kết thúc đi. Đấy mới là chuyện hợp lý công bằng nhất. Chỉ cần người nhà đều bình an, vui vẻ hạnh phúc, nàng còn gì không thỏa mãn?
Trần Tĩnh ở một bên nhìn nụ cười của A Hạnh, vẻ mặt như vừa nghĩ tới điều gì.
Buổi tối, chờ mọi người ngủ, A Hạnh một mình ra cửa.
Xuyên qua rừng trúc, đi lên phố lớn, A Hạnh chọn một đường nhỏ tĩnh lặng đi về phía trước.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, nhàn nhạt chiếu xuống đất. Gió rét cuốn lên khiến lá cùng vụn giấy bay đầy trên đất, phát ra tiếng xào xạc.
Đường nhỏ yên tĩnh lạnh lẽo.
A Hạnh từng bước tiến về mục tiêu – phủ Tấn Vương.
Bước đi kiên định, vẻ mặt thống khổ.
Chỉ chốc lát sau, nàng đã tới trước phủ Tấn vương. Nàng ngẩng đầu nhìn cửa lớn hùng vĩ sơn, bảng hiệu khí thế phi phàm, nóc nhà mái cong đâm nghiêng vào màn trời đêm. Tất cả đều tượng trưng cho quyền thế ngập trời của Tấn vương, đây có lẽ là hy vọng, cũng là sự tuyệt vọng của nàng.
Nàng đứng trong gió rét nhìn cửa Tấn vương phủ sừng sững hồi lâu, biết rất rõ ràng chỉ cần bước tới là có thể giải quyết tất cả vấn đề, nhưng mà hai chân giống như mọc rễ vậy, làm sao cũng không bước được.
Không thể do dự nữa, mạng của tỷ tỷ, mạng của Phấn Đoàn, mạng của Lăng thúc cùng những đào hát kia, tối nay đánh cuộc một lần…
A Hạnh hít sâu một hơi, đè xuống đủ loại cảm xúc nhiễu loạn trong lòng, hướng cửa đi tới.
Chợt, bên tai vang lên tiếng xé gió, A Hạnh chỉ cảm thấy hoa mắt, Trần Tĩnh liền xuất hiện trước mặt nàng. Trần Tĩnh đưa tay ngăn cản nàng, nhìn nàng, hỏi: “A Hạnh, ngươi muốn đi tìm Vương gia?”
A Hạnh gật đầu một cái, vòng qua nàng tiếp tục đi về phía trước, “Bây giờ trừ Vương gia, không ai có thể giải quyết chuyện này!”
Trần Tĩnh lại chạy lên đứng trước mặt nàng, sốt ruột nói: “A Hạnh, Vương gia dựa vào cái gì phải giúp ngươi? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
A Hạnh dừng bước, nhìn nàng, sâu trong mắt tất cả đều là bi ai khổ sở, nàng nhẹ nhàng nói: “Tỷ, ta biết ta đang làm gì, đừng ngăn cản ta.”
A Hạnh vượt qua Trần Tĩnh đi lên bậc thang, hướng cửa đi tới.
Trần Tĩnh không ngăn cản nàng nữa. Nàng xoay người, nhìn bóng lưng A Hạnh hiu quạnh, trong lòng bỗng nhiên tràn đầy một loại cảm giác chua xót, loại chua xót này để cho nàng rơi lệ.
Nàng nhẹ nhàng nói: “A Hạnh, đừng…đừng, không nên thương tổn Thẩm Nguyên Phong…”
Cả người A Hạnh khẽ run lên, nhưng mà chẳng qua nàng chỉ dừng lại một lát, lại tiếp tục đi về phía trước. Nàng đi tới trước cửa, đập nhẹ vòng đồng trên cửa, vòng đồng đụng vào cửa phát ra âm thanh nặng nề cộc cộc cộc. Mỗi một tiếng tựa như đánh vào lòng của nàng, âm ỉ đau đớn.
Sau một hồi, bên trong truyền tới loạt tiếng bước chân: “Ai vậy?”. Sau đó có người mở ra một kẽ hở, một người ở sau khe cửa lạnh lùng nhìn nàng.
“Cô nương, đã trễ thế này, có việc gì sao?”
Giọng nói A Hạnh bình tĩnh dị thường: “Dân nữ Lý Hạnh, muốn cầu kiến Vương gia. Phiền đại ca giúp ta thông báo một tiếng.” Vừa nói xong, A Hạnh lấy tấm ngọc bội từ trong ngực ra, tấm ngọc bội này là Tuyết phi cho nàng, để nàng có thể tùy thời tới vương phủ tìm bà.
Người gác cổng nhận miếng ngọc bội tinh tế, vừa nhìn một cái liền biết đúng là vật của Vương phủ, vội mở cửa ra, vẻ mặt trở nên khách khí lễ độ, nói: “Lý cô nương, mời đi theo ta, ta đi thông báo cho Vương gia.”
Người gác cửa dẫn A Hạnh tới một phòng khách nhỏ thu xếp ổn thỏa xong, liền xoay người đi thông báo cho Vương gia. Không lâu sau, một người có bộ dạng gia đinh đi tới, nói với A Hạnh: “Mời cô nương đi cùng ta, Vương gia ở thư phòng chờ ngươi.”
A Hạnh đi theo gia đinh xuyên qua vườn hoa tối như mực cùng với hành lang dài, đi tới một sân viện nhỏ đèn đuốc sáng trưng. Gia đinh dẫn nàng tới trước một gian nhà lớn, đứng ở cửa, gia đinh gõ cửa một cái, nói: “Vương gia, đã đưa người tới.”
Bên trong cửa truyền tới giọng nói uy nghiêm của Vương gia: “Để nàng đi vào. Ngươi ở trong viện coi chừng, không để cho bất kỳ người nào đến gần thư phòng.”
Gia đinh cung kính đáp một tiếng: “Vâng.” Sau đó đẩy cửa ra, nói với A Hạnh: “Cô nương, mời vào.”
A Hạnh nhìn cánh cửa bị đẩy ra, trong khe hở xuyên thấu ra ánh nến mơ hồ, bên trong u ám mà lạnh lẽo, lòng nàng sinh ra cảm giác sợ hãi mơ hồ. Có thể bây giờ nàng không còn lựa chọn nào khác. Nàng hít sâu một hơi, đem tất cả tâm tình bất an chôn trong lòng, chỉ còn lại một ý niệm.
Nàng muốn tỷ tỷ sống, muốn Phấn Đoàn sống, muốn những người bị nàng liên lụy đều sống sót…