Đọc truyện 9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài – Chương 30
Vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc hai người đã tới trước cửa nhà của Trương Đình ở tầng 1. Trước cửa đặt một chiếc thang bằng gỗ, nghe nói là để chắn lối cầu thang và cản trở việc thi công
Cửa nhà đang mở một nửa, đứng bên ngoài có thể nghe thấy rất rõ cuộc nói chuyện bên trong
“Chủ tịch Lục chỉ có thể đưa cho các người nhiều nhất là một tỷ rưỡi, nếu như các người không phối hợp, chúng tôi chỉ có thể làm theo trình tự của pháp luật.”
“Đi thì đi, anh tưởng chúng tôi sợ anh chắc! Chúng tôi đã chăm bẵm Tư Nhã từ nhỏ, hầu nó từ đống phân đến bãi nước tiểu, hết lại tè, chúng tôi vất vả lắm mới nuôi dưỡng nó khôn lớn thể này. Hồi còn nhỏ, con bé cứ cách dăm bữa nửa tháng là lại đau ốm, chúng tôi đã phải chạy vạy ngược xuôi để kiếm tiền cho nó chữa bệnh, phải bán cả đồ đạc trong nhà, khó khăn lắm mới nuôi được nó lớn chừng này, con bé cũng sắp lên lớp một. Chủ tịch Lục của các người thì hay rồi, tưởng rằng bỏ ra một tỷ rưỡi là có thể đuổi cổ được tụi tôi sao, đừng có mơ” Người mẹ nuôi Tôn Di của Tư Nhã gào mồm lên nói
“Phải đấy, anh thử đi hỏi hàng xóm xung quanh đi, hỏi xem mấy năm nay chúng tôi đã phải bỏ ra biết bao nhiêu vì Tư Nhã. Các người nói cướp là cướp, tập đoàn nhà họ Lục thì đã làm sao, tập đoàn nào thì cũng không thể ức hiếp người ta như thế này được!” Bố nuôi Trương Đình của Tư Nhã cũng nói thêm vào
“Nếu đã như vậy thì chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa, các người cứ ngồi mà đợi lệnh triệu tập của tòa án đi!”
Bên trong, mẹ nuôi của Tư Nhã lại bắt đầu khóc lóc om sòm: “Ôi trời đất quỷ thần ơi, mẹ biết sống thế nào được nữa đây, Tư Nhã con ơi, con gái bé bỏng của mẹ ơi, mẹ nhớ con quá!”
Khi Mạc Hân Hy đang định đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy Bạch Vĩ Hạo đi từ tầng 2 xuống: “Tổng giám sát Lam, sao cô lại tới đây? Chân của cô đã đỡ hơn chưa?”
“Đã không sao nữa rồi, tôi nghe nói việc thi công không được thuận lợi cho lắm, vậy nên mới tới đây xem thử.” Nói rồi, cô nhìn vào căn phòng ở tầng 1
Bạch Vĩ Hạo lắc đầu đầy bất lực: “Gặp phải hai kẻ vô lại, hơi khó xử lý!”
Đây là chương trình hợp tác đầu tiên giữa Công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú và Đài truyền hình Nguyệt Tú, thật không ngờ lại xảy ra sự cố như thế này. Nếu như không giải quyết ổn thỏa thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới hình ảnh thương hiệu chung của Công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú, vậy nên mấy ngày nay Bạch Vĩ Hạo cứ đau đầu suốt
Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài có một nhóm người tay cầm micro và máy quay bất ngờ ùa vào: “Cho tôi qua, nhường đường đi.”
Bạch Vĩ Hạo vừa nhìn đã nhận ra những người này trông rất bất thường, anh ta bước lên phía trước chặn bọn họ lại
“Các người đang định làm gì vậy?”
“Chúng tôi là phóng viên của Đài truyền hình đô thị và cuộc sống, có người dân đã gọi điện thoại tới đường dây nóng của chúng tôi, nói rằng chủ tịch của tập đoàn nhà họ Lục ỷ thế ức hiếp người, cướp đoạt con gái của bọn họ, chúng tôi tới đây để tìm hiểu rõ sự việc.”
Bạch Vĩ Hạo lập tức lên tiếng giải thích: “Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Dạ xin hỏi anh là ai?” Phóng viên hỏi.
“Tôi.” Bạch Vĩ Hạo còn chưa kịp trả lời, bố mẹ nuôi của Tư Nhã ở trong phòng đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bọn họ đột nhiên chạy ra
“Đồng chí phóng viên, cuối cùng mọi người cũng tới, chúng tôi thực sự không sống nổi nữa rồi!” Nói dứt lời, mẹ nuôi Tư Nhã kéo cánh tay người phóng viên rồi bắt đầu khóc lóc kể lể, nước mắt nước mũi giàn giụa khắp mặt
“Chị phóng viên, chị hãy vào đây mà xem, luật sư của tập đoàn nhà họ Lục vẫn còn đang ở đây này! Vừa rồi anh ta còn uy hiếp chúng tôi, nếu như chúng tôi không bỏ con gái thì sẽ kiện chúng tôi ra tòa, khiến hai vợ chồng tôi phải ngồi tù mọt gông!” Nói rồi, mẹ nuôi của Tư Nhã vội mời cánh phóng viên vào phòng
Bạch Vĩ Hạo chỉ cảm thấy thái dương vô cùng đau nhức, anh ta thực sự không có kinh nghiệm đối phó với loại người mặt dày vô sỉ như thế này!
Mạc Hân Hy nhìn dáng vẻ u sầu xoa thái dương của Bạch Vĩ Hạo: “Chủ tịch Bạch, phiền anh hãy sai người lên tầng 2, lấy tất cả bằng khen thưởng do chính phủ trao tặng hai vợ chồng giáo viên già vì đã quyên góp tiền trồng cây chống sa mạc hóa, mang xuống đây giúp tôi.”
“Cô cần cái đó để làm gì?” Bạch Vĩ Hạo hỏi với vẻ mặt khó hiểu
“Còn nữa, anh hãy tìm nhân viên quản lý chung cư, và cả các hộ gia đình trong khu chung cư này từng bị Trương Đình và Tôn Di lừa, đưa tất cả bọn họ tới đây. Hãy nói với bọn họ, nếu như họ đồng ý phơi bày chuyện ác của vợ chồng Trương Đình trước mặt nhân viên công tác của đài truyền hình, tập đoàn nhà họ Lục sẽ tu sửa miễn phí toàn bộ cơ sở hạ tầng của khu chung cư này, sẽ cải thiện và nâng cao chất lượng cuộc sống của người dân nơi đây.”
Sau khi nghe Mạc Hân Hy nói vậy, hai mắt Bạch Vĩ Hạo bỗng sáng rực lên: “Tổng giám sát Lam, thật sự khâm phục! Giờ tôi sẽ đi làm ngay”