Đọc truyện 9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài – Chương 29
Do lần trước khi hack hệ thống camera giám sát đã bị người nhà họ Lục phát hiện, vậy nên Mạc Hân Hy không dám để Minh Húc mạo hiểm thêm một lần nào nữa. Mặc dù người thì đang ở nhà nhưng tâm trí của cô thì vẫn ngày đêm nhớ mong Tư Nhã
Lý Duy Lộc cho người đi điều tra, thế nhưng vì người nhà họ Lục đã cố tình giấu kín chuyện này, vậy nên ngoại trừ việc chuyên gia tâm lý học và chuyên gia nhi khoa nổi tiếng nhất cả nước đã từng tới biệt thự nhà họ Lục, Lý Duy Lộc cũng không điều tra thêm được thông tin hữu ích nào
Vì để hồi phục Mạc Hân Hy đã đặc biệt gọi điện cho bổ Lý xin vài miếng cao dán để giúp lưu thông máu
Một tuần sau, khi chân vừa có thể chạm đất, cô đã không đợi thêm được nữa mà vội vàng chạy tới công ty
Nhìn thấy cô, trợ lý Tiêu Dao hơi ngạc nhiên: “Tổng giám sát Lam, chẳng phải bác sĩ đã nói rằng chân của chị phải nghỉ ngơi ít nhất là nửa tháng sao? Sao chị đi làm sớm vậy ạ?”
“Chị đỡ hơn nhiều rồi, cả ngày cứ ngồi ru rú trong nhà, chán chết đi được ấy, chi bằng tới công ty làm việc còn tốt hơn.” Mạc Hân Hy đặt túi xách xuống rồi ngồi tựa người trước bàn làm việc
“A phải rồi, Tiêu Dao mà được tu sửa nhà miễn phí ấy, em đã sắp xếp kế hoạch cụ thể chưa, mọi người đã đi nói chuyện với chủ nhà chưa? Bọn họ có yêu cầu gì không?”
Tiêu Dao cầm từ ngoài vào một tập tài liệu rồi đưa cho cô: “Đã sắp xếp xong hết rồi ạ, nhà đó là một cặp vợ chồng giáo viên già nay đã về hưu, họ không có yêu cầu gì đối với việc sửa sang lại nhà cửa, chỉ là hai người bọn họ tuổi tác cũng đã cao, họ muốn chúng ta suy xét tới một số nhân tố chăm sóc tuổi già.”
“Vấn đề dưỡng lão hay chăm sóc người già đương nhiên là phải xem xét trước tiên rồi, em đi thông báo lại với họ, bảo họ hãy thiết kế một bản vẽ phác thảo để chị xem thử. Cố gắng hết mức có thể để tích hợp thiết bị nội thất thông minh, đây là xu thể phát triển của nhà ở dành cho người già trong tương lai.”
“Dạ vâng, để em ghi lại.” Nói xong, dường như Tiêu Dao vẫn còn điều gì muốn nói nhưng lại chần chừ không dám mở lời
“Có chuyện gì thì em cứ nói thẳng, em cũng đã đi theo chị một thời gian rồi, em cũng biết tính chị mà.”
“Tổng giám sát à, em nghe nói là người nhà đó mặc dù không dám tới công ty chúng ta gây chuyện nữa, nhưng lại ở lì trước cổng nhà của cặp Vợ chồng già đã nghỉ hưu kia, không cho đội thi công vào trong. Chủ tịch Bạch vẫn đang ở khu đó để xử lý chuyện này! The những nhà đó là một cặp đôi mặt dày vô lại, không ai làm gì được bọn họ cả! Đã một tuần trôi qua rồi mà vẫn chưa giải quyết được chị ạ!”
“Vậy sao? Đi thôi, chúng ta đi xem thử!” Nói rồi, Mạc Hân Hy cầm lấy túi xách và đứng dậy
Chẳng mấy chốc, hai người họ đã lái xe tới khu chung cư nơi bố mẹ nuôi của Tư Nhã ở
“Tổng giám sát Lam, chính là ở phía trước.” Tiêu Dao dẫn cô đi xuyên qua những con đường chật hẹp của khu chung cư, hai người cứ thế đi về phía trước
Nơi đây là một khu chung cư cũ được xây từ những năm 80 của thế kỉ trước, rất nhiều các cơ trở nên biến chất và hỏng hóc, đường đi cũng chỗ lồi chỗ làm, đầy những hố to hổ nhỏ. Cũng may là có Tiêu Dao dẫn đường, nếu không thì thật sự rất khó tìm
Khi vừa đi tới trước hành lang, hai người họ đã nghe thấy giọng nói sang bảng của Tôn Di mẹ nuôi của Tư Nhã: “Các anh đừng tưởng rằng các anh mang con gái tôi đi thì tôi sẽ sợ các anh, cho dù Tư Nhã thực sự là con gái của Chủ tịch Lục thì đã làm sao, chúng tôi nuôi dưỡng con bé biết bao nhiêu năm rồi, lẽ nào anh ta không nên bồi thường cho chúng tôi ít tiền à?”
Mạc Hân Hy khẽ chau mày: “Cô ta nói những lời này với đơn vị thi công để làm gì nhỉ?”
Tiêu Dao vọi vang giải giám sát Lam, bọn họ sống ở tầng 1 của tòa nhà này, còn cặp vợ chồng giáo viên kia sống ở tầng 2. Nghe giọng nói thì có vẻ như là giọng của luật sư mà Chủ tịch Lục cử tới.”
“Luật sư sao?”
Tiêu Dao khẽ nói thầm bên tai cô: “Mấy hôm nay chị không ở công ty nên không biết đó thôi, em nghe nói cô bé tên Tư Nhã đó chính là con gái ruột của Chủ tịch Lục, hai người họ đã làm xét nghiệm AND huyết thống cha – con rồi. Mấy ngày nay chủ tịch đã liên tục cho luật sư tới bàn bạc với bọn họ về vấn đề quyền nuôi dưỡng Tư Nhã.”
“Thật vậy sao? Vậy bọn họ nói thế nào?”
“Thôi chị dưng thật sự chưa gặp người nào mặt dày vô liêm sỉ như bọn họ. Nghe nói hai bọn họ yêu cầu chủ tịch phải mua cho bọn họ một căn hộ rộng một trăm hai mươi mét vuông ở trung tâm thành phố, hơn nữa họ còn đòi thêm ba mươi tỷ thì mới chịu buông tha cho Tư Nhã.”
Khóe miệng Mạc Hân Hy khẽ nhếch lên, cô cười khẩy: “Chỉ riêng việc bọn họ ngược đãi Tư Nhã, Chủ tịch Lục không dạy cho bọn họ một bài học mà còn mời luật sư tới thương lượng, thế này đã coi như là nhân từ lắm rồi.”
“Chứ còn gì nữa, cái nhà này đúng thật là mặt dày không biết xấu hổ. Vì Chủ tịch Lục không đồng ý nên ngày nào bọn họ cũng chặn ở cầu thang, cản trở đội thi công làm việc. Nhân viên công tác của tô dân nhưng cũng không làm gì được hai vợ chồng họ.