818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua

Chương 90: Ác báo


Đọc truyện 818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua – Chương 90: Ác báo

Edit: Băng Di

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Đang ngồi ở đây có một người thì tính một người, đều là thân nhân huyết mạch của Tiết Thừa Dật, hiện tại đứa nhỏ lạc đường không có manh mối, không phải các ngươi nên sốt ruột nha? Không nóng nảy ngược lại bắt lấy chút việc nhỏ không buông, tính là ý tứ gì? Là không muốn đem người tìm trở về, hay là bởi vì trực tiếp tham dự?

Chu Kì Lân nói thế, ý nghĩa sâu xa như đâm thẳng vào tim, lão gia Cố gia tức giận chụp mạnh cái bàn, hướng sang mẹ ruột của Cố Vũ Dung, cũng chính là thái thái trong miệng của bà tử, cả giận nói: “Còn thất thần làm gì? Còn không đem một nhà của hồi môn kia của ngươi trói lại?”

Cố thái thái sắc mặt xanh trắng, run rẩy nói: “Lưu gia hai tháng trước bị ta đuổi đi rồi, toàn gia tay chân không sạch sẽ, lấy việc công làm việc tư…”

Nghe vậy mọi người trong Cố gia kinh ngạc không thôi, bởi vì chuyện lớn như thế này mà bọn họ cũng không hay biết, nói là lấy việc công làm việc tư, vậy đây là lén lấy tiền công hay là tiền riêng của Cố thái thái bà thôi? Nếu là tiền riêng còn thôi, còn nếu là tiền công, Cố thái thái nên công bằng nói ra, dù sao bà cũng là thái thái quản gia, của hồi môn làm ra loại chuyện như vậy lại càng không nên thiên vị, giấu diếm không nói, đây là vì không muốn người khác mượn lý do này đoạt quyền quản gia của nàng sao?

Lão gia Cố gia tức giận ngã ngửa, run rẩy chỉ thẳng vào Cố thái thái mắng ngu phụ, cuối cùng trợn trắng tức giận trực tiếp ngất xỉu.

Người nhà Cố gia lập tức người ngã ngựa đổ, Tiết Trạm bỗng nhiên quát một tiếng, mắt lạnh nhìn chằm chằm Cố thái thái: “Đuổi đi đâu? Vậy đứa nhỏ của nãi nương đâu?”

Cố thái thái đã sợ mặt không còn chút máu, đang được nô bộc dìu đỡ, vô lực trả lời: “Không, không biết, đứa nhỏ mà nãi nương sinh ta vốn chưa thấy qua!”

“Phu gia nếu ở Cố phủ, vì sao nãi nương ở Hầu phủ?”


Tới cục diện không xong nhất rồi, Cố thái thái vò mẻ chẳng sợ nứt: “Đứa con của Lưu gia không làm việc đàng hoàng, quanh năm bên ngoài bài bạc, Ngô thị muốn hòa li đến cầu xin Dung nha đầu kia, ta không chuẩn, chỉ cho phép hai người sống riêng, sau đó ta không thấy hỏi qua ta nữa.”

Một bên là phu quân không làm việc đàng hoàng bài bạc quanh năm, một bên là vợ chồng ở riêng quanh năm không thấy đứa nhỏ, loại nữ nhân bối cảnh trăm ngàn chỗ hở này nếu thành nãi nương của Định Viễn Hầu phủ, hắn phải kiểm tra qua bốn đời! Không nói đến công huân quý tộc, cho dù nhà người thường có chút thường thức cũng không phạm vào loại sai lầm này!

Nhưng cố tình Định Viễn Hầu phủ lại phạm vào, còn phạm đến mắc thêm lỗi lầm lần nữa, hiện giờ là tự nhận kết cục thảm hại!

Tiết Trạm tức giận muốn giết người, Chu Kì Lân kéo tay hắn: “Trước bình tĩnh, không thể loạn, càng loạn càng làm cho người ta có cơ hội thừa dịp.” Nếu không phải trùng hợp lạc đường, vậy người sau lưng bày ra hết thảy tất nhiên có điều cầu, cầu tài, cầu quyền, cầu thế, chưa đạt được mục đích, có lẽ người vẫn an toàn.

Quan sai Kinh Triệu phủ nha trực tiếp vây quanh Cố phủ, người dẫn đầu cả người đầy mồ hôi chạy bước chậm tới: “Hạ quan tham kiến Quốc công gia.”

Chu Kì Lân thận trọng gật đầu: “Làm phiền Triệu đại nhân.”

“Không phiền toái, không phiền toái, đều là hạ quan phải làm.”

Mới sáng sớm, đầu tiên là Định Viễn Hầu phủ trình thiếp bái đem hắn đánh thức, sau là thiếp bái của Phúc Trữ huyện chủ làm cho hắn tỉnh não, tiếp nữa là thiếp của Định Viễn hầu thế tử làm cho hắn nâng cao tinh thần, kết quả còn thiếp của Trung quốc công đem hắn đập ngất, thiếp của Thái phó phủ tới áp trục! Làm quan cả đời, bảy tám năm ở Kinh Triệu phủ đệ, không có ngày nào kích thích giống như hôm nay vậy!

Chuyện nãi nương giao cho quan sai nha môn thẩm tra, sau đó Tiết Trạm đi thẳng đến khu vực đen tối tụ tập đám tam giáo cửu lưu ở kinh thành, một cước đá văng mỗ phiến cửa nào đó, như lôi điện vọt vào, bên trong vang lên một trận tiếng nện thịt khẩn thiết, sau đó kéo ra một nam tử cả mặt tím bầm sinh không thể luyến.

Tiết Trạm tiện tay vung lên, nguyên bản nam tử chẳng khác gì chó gặm bùn đứng cũng không thẳng kia vững vàng rơi xuống đất.

“Phái người của ngươi, trải thảm lục soát!”


Thanh niên trở tay lau đi vết máu trên khóe miệng, vẻ mặt không phục: “Ta vì sao phải nghe ngươi?”

“Bởi vì nắm tay của ta so với ngươi cứng.” Tiết Trạm liếc hắn, khí thế mở rộng ra thẳng tắp, đứng ở nơi đó tạo nên cổ hơi thở nguy hiểm không thể bỏ qua, tựa như yết hầu bị bàn tay vô hình kháp trụ, trừ phi nghe theo, nếu không, chết!

“Mẹ ôi! Tiểu tử ngươi vài năm không gặp vẫn là giống như binh khí hình người!” Thanh niên không phục lắm, nhưng không phục không được, bởi vì kinh nghiệm thật lâu trước kia nói cho hắn, xương cốt của ngươi có bao nhiêu cứng, nắm tay của hắn cứng hơn bấy nhiêu, tuyệt đối có bản lĩnh đánh đến ngươi chịu phục mới thôi!

Nghe vậy, Chu Kì Lân nhìn từ đầu đến cuối mí mắt nhíu lại, tầm mắt hơi hơi đảo qua thanh niên mặt sưng lên xanh tím nhưng vẫn nhìn ra được hình dáng rõ ràng.

Thanh niên cảm giác da đầu tê rần, nhiều năm lăn lộn đánh nhau làm cho giác quan thứ sáu của hắn cảm thấy nguy hiểm, cảnh giác nhìn đảo qua….! Mẹ ôi, hôm nay không phải ngày tốt! Thanh niên buồn bực giật nhẹ tóc, vẻ mặt rách nát đá văng mấy phiến cửa gãy, đem người trong phòng đuổi ra tựa như đuổi gà!

“Đứng lên, đứng lên, thái dương chiếu đến mông còn con mẹ nó ngủ lại! Đứa nào còn sống đều con mẹ nó đả khởi tinh thần!”

Hắc bạch lưỡng đạo cả kinh thành vì một đứa nhỏ mà sôi trào! Tựa như một tấm lưới, một lần lại một lần xoát qua mỗi một cái xó, sống thì gặp người, chết phải thấy thi thể!

Nếu cả một cái kinh thành rộng lớn đang triển khai trải thảm lục soát, Định Viễn Hầu phủ lại giống như bị vây thành một cái thùng sắt, một giọt nước cũng không lọt, thế nhưng bọn họ phòng được bên ngoài lại không phòng được bên trong!

Hầu phu nhân Lưu thị phá thông trọng trọng phòng tuyến, vọt vào trong phòng lão phu nhân, đẩy Địch Khanh Khanh tiến lên ngăn cản ra, bùm một tiếng quỳ xuống đất, trong biểu tình hoảng sợ đến cực điểm của quần chúng nói ra chuyện mà mọi người cực lực giấu diếm.

“Nương, ngài cứu Thừa Dật, Thừa Dật từ sáng sớm mất tích đến bây giờ không hề có tin tức! Nương, ngài cứu nó, nó là đứa nhỏ duy nhất của A Hằng, là đích trưởng tôn của ngài, nương à!”


Với Thường thị không biết tình hình một chút nào mà nói không thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang, thân thể vốn không thoải mái lập tức giống như bị một tòa núi lớn áp chế, trong đầu bỗng chốc nổ tung thành một mảnh hắc ám.

“Lão phu nhân! Lão phu nhân!”

Sắc mặt Thường thị lập tức trắng đến mức tận cùng, Tiết Lan bị dọa đến hoa dung thất sắc, nhưng càng làm cho người ta sợ hãi chính là Địch Khanh Khanh bên kia!

“Huyện chủ! Huyện chủ! Mau tới, người đâu mau mau mời đại phu!”

Địch Khanh Khanh bị Lưu thị đẩy ra, mặc dù có nha hoàn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nhưng một cú đánh ngã này làm cho nàng trực tiếp đổ máu.

Tiết Lan bị dọa không làm chủ được tinh thần, lão phu nhân Thường thị mạnh mẽ khởi động thân mình, hơi thở mong manh: “Mau, mau gọi bà đỡ, chuẩn bị phòng sinh, “

Trong phòng loạn cả lên, biểu tình trên mặt Lưu thị quỳ trên mặt đất cũng quái dị nói không nên lời, có sợ hãi, rồi lại giống như có một chút khoái ý, nhưng mà lúc này đã không ai quay đầu lại nhìn nàng ta.

Bạch Nhã chật vật đến cực điểm rồi, nhìn thấy sắc mặt Thường thị vàng như giấy mà bị dọa đến linh hồn lung lay, quỳ đến trước mặt Thường thị, cầm lấy tay bà, rưng rưng nghẹn ngào: “Nương…”

Thường thị nỗ lực giật nhẹ khóe miệng: “Ta, ta không sao, nhìn Khanh Khanh, ta hoài nghi bụng của nó mang song bào thai, con đi xem một chút, xem…” Tay bị nắm đẩy nhẹ ra, nhưng phần sức lực này nhẹ như không có.

Bạch Nhã nhẫn lệ lên tiếng: “Nương yên tâm, chỗ Khanh Khanh có bà tử trông chừng không có việc gì, nương đã nói còn muốn đặt tên tự cho đứa nhỏ của Khanh Khanh, được nãi nãi đặt tên là phúc khí, nương cần phải thủ tín…”

Bên cửa hông Hầu phủ một con khoái mã chạy vội đi, trong đó một thẳng đến chỗ Tiết Trạm lúc đó còn đang tìm manh mối, Tiết Trạm đang từ một cái hậu viện của quan ngũ phẩm cứu Tiết Thừa Dật đang bất tỉnh ra, vốn nên thở phào nhẹ nhõm, lại nửa đường nghe khoái mã chạy tới báo tin.

Đối phương không đợi dừng ngựa nhảy xuống lưng ngựa, chắp tay: “Thế tử, thỉnh mau chóng hồi phủ, lão phu nhân không tốt.”


Tiết Trạm trong mắt ngỡ ngàng, từ chối tiếp thu tin tức này.

Trong lòng Chu Kì Lân đau xót, nghĩ muốn an ủi lại phát hiện lời nói đều yếu ớt trống rỗng.

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Tiết Trạm nhảy lên ngựa giống điên rồi xông ra ngoài, tới gần Hầu phủ rồi lại sợ hãi, nhẹ nhàng xuống khỏi lưng ngựa.

Quản gia đi ra nghênh đón trong lòng đau xót, con ngươi hồng hồng: “Thế tử..”

“Thời điểm ta xuất môn là phân phó như thế nào? Hả? Tại sao tin tức còn có thể chạy đi được?”Tiết Trạm kéo áo quản gia, gần như kéo hắn đi vài bước, sắc mặt dữ tợn như muốn cắn nuốt người khác.

Quản gia tuổi gần nửa trăm một chút cũng không phản kháng, tùy ý bản thân chật vật đến cực điểm, tiểu tư bên cạnh nhìn không được bùm một tiếng quỳ xuống:”Thế tử, không phải do quản gia không biết quản, là Hầu phu nhân vọt vào, đẩy huyện chủ ra nói với lão phu nhân, lão phu nhân ngay lúc đó liền không ổn, huyện chủ, huyện chủ cũng động thai khí, phải sinh…”

Hốc mắt Tiết Trạm nhanh chóng sung huyết, bỏ quản gia ra, nghiến răng nghiến lợi hận đến mức tận cùng: “Lưu, thị! Ta, cùng, với, ngươi, không, đội, trời, chung!”

Chu Chiêm Cơ chạy tới nghe thấy da đầu run lên, cắn răng tiến đến bên cạnh Chu Kì Lân: “Kính nhờ ngươi một việc.”

Chu Kì Lân ném đến ánh mắt.

Chu Chiêm Cơ khẽ cắn môi: “Coi chừng Tiết Trạm, đừng để cho hắn đem bản thân gây sức ép đến chết.”

Thần sắc ngưng trọng không phải đùa, trái tim Chu Kì Lân giống như bị nhéo chặt.

“Ta sẽ coi chừng hắn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.