Đọc truyện 818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua – Chương 89: Âm mưu
Edit: Băng Di
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Thu được tin tức, Tiết Trạm không màn nguy cơ bị ngự sử tham một quyển, giục ngựa chạy về Định Viễn Hầu phủ.
Quản gia hoang mang lo sợ bước nhanh cấp bách ra chào đón: “Thế tử!”
Tiết Trạm bỏ dây cương, mím môi hai bước vượt qua bậc thềm: “Lão phu nhân biết chưa?”
Quản gia bên cạnh vừa chạy chậm theo kịp, vừa run rẩy hồi đáp: “Còn chưa dám nói cho lão phu nhân.”
Nghe vậy, Tiết Trạm âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lập tức ánh mắt lạnh băng tiến vào nhà chính.
Trong phòng chính Cố Vũ Dung khóc đến mức con mắt đỏ bừng, Địch Khanh Khanh đĩnh cái bụng sắp sinh đang nhỏ nhẹ khuyên, thấy Tiết Trạm vào cửa, nhãn tình sáng lên: “Trạm ca đã trở lại!”
Cố Vũ Dung giương mắt, đứng dậy muốn quỳ, cũng may Địch Khanh Khanh nhanh tay lẹ mắt lại có sức, nửa ôm nửa đỡ không cho phép cự tuyệt: “Tẩu tử cần phải bảo trọng thân thể, đến nha, lấy cho đại nãi nãi một cái nhuyễn điếm.”
Tiết Trạm miết mắt Cố Vũ Dung, mím môi: “Tẩu tử yên tâm, Thừa Dật là huyết mạch duy nhất của đại ca, ta sẽ không để nó gặp chuyện không may.” Cho nên khỏi cần quỳ xuống buộc hắn hứa hẹn.
Cố Vũ Dung sắc mặt trắng xanh, môi run rẩy: “Từ khi phu quân qua đời ta sống chính là vì Dật nhi, nếu Dật nhi có việc bất trắc, ta sẽ không sống nổi.”
Địch Khanh Khanh dùng khăn lau khóe mắt sưng đỏ, an ủi nói: “Hằng ca trên trời có linh thiêng cũng sẽ phù hộ cho Dật nhi, tẩu tử chớ quá ưu thương, vả lại có đại bá, bá mẫu, Dật nhi cát nhân tự có thiên tướng, chắc chắn bình an vô sự.”
Cố Vũ Dung run rẩy cúi đầu: “Huyện chủ nói đúng.”
“Tẩu tử thả tâm.” Địch Khanh Khanh ôn nhu khuyên, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, đều nói quý nữ trong kinh tâm tư thâm sâu, hôm nay nàng xem như cảm nhận được, tẩu tử quỳ trước tiểu thúc tử, từ cổ chí kim rất bị chú ý, vả lại cái quỳ này nếu thực sự truyền ra, nước miếng cũng có thể đem người ta dìm chết đuối! Tổng cộng chỉ mới hai câu nói, từng câu đều là hãm hại! Nào là từ khi phu quân qua đời, nào là tiếp tục tồn tại đều là vì Dật nhi, có gì việc bất trắc, cái gì không sống nổi? Bán cái đáng thương đối với trưởng bối còn có thể biện hộ, đối với tiểu thúc tử ngang hàng, còn là tiểu thúc tử tiếp nhận vị trí thế tử, đây là bức bách hay vẫn là bức bách? Còn có cái gì ‘huyện chủ nói đúng’? Ha hả, đây là nói cô nãi nãi nàng ỷ vào thân phận huyện chủ áp bức người? Ôi chao, hảo huyền là sinh hoạt dưới một mái hiên nên mới không có biện pháp, nếu đây là người bên ngoài, ha hả, cô nãi nãi nàng cũng không thèm phản ứng!
Bảo người lấy thiếp tử đi Kinh Triệu phủ nha báo án, Tiết Trạm mím môi: “Người khi nào thì lạc đường, lạc đường ở chỗ nào, khi lạc đường còn có người nào khác, nói rõ ràng!”
Cố Vũ Dung dùng khăn chấm nước mắt liên liên, nói hai chữ khóc một câu, Tiết Trạm nhẫn nại tính tình nghe xong, nhíu mi: “Cho nên nói Thừa Dật là lạc đường ở phụ cận Hầu phủ? Nãi nương mang theo nó? Vậy nãi nương kia đâu?”
“Nô tài lập tức đi gọi?”Nhanh tay nhanh mắt nhanh như chớp chạy đi.
Tiết Trạm quay đầu: “Vậy nãi nương là người phương nào? Vì sao phải một mình mang Thừa Dật xuất môn? Khi xuất môn vì sao không cho những người khác hầu hạ?”
Bà tử hầu hạ bên người Cố Vũ Dung hồng con ngươi: “Hồi bẩm thế tử, nãi nương của Dật nhi là cô nương từ nhỏ đã hầu hạ lão nhân gia, đối với Dật nhi trung tâm chu đáo, thường thường còn tự bỏ tiền riêng mua chút đồ ăn vặt cho Dật nhi, hôm nay xuất môn cũng không phải đi một mình, nguyên bản còn có hai tiểu tư, bị Dật nhi sai bảo đi mua đồ, lúc ấy dòng người có chút loạn, nãi nương nhất thời thân mình lo chưa xong, xoay người Dật nhi đã không thấy tăm hơi, nãi nương luống cuống trở lại phủ thỉnh tội, lúc ấy liền khóc đến hôn mê bất tỉnh.”
Tiết Trạm nhíu mi: “Hai tiểu tư đâu?”
Bà tử cúi mắt: “Hộ chủ bất lực, phạt năm mươi trượng, đã ngất rồi ạ.”
“Sự tình không điều tra rõ, manh mối không rõ ràng, kết quả mấy người hiểu rõ tình hình một người khóc ngất, hai người đánh ngất, thật sự là chuyện tốt!” Đầu óc so với heo còn ngu hơn nữa được không? Đây là thật lòng thật dạ muốn tìm người trở về sao?
Cố Vũ Dung nhíu chặt khăn tay, lúc ấy cực tức giận, nãi nương khóc ngất hỏi không ra gì được, hai tiểu tư thì đụng phải lúc đang tức giận, gần như là vừa hỏi vừa đánh, hỏi xong người cũng nửa chết nửa sống.
Tiết Trạm gần như phục đám nữ quyến nhà trong này rồi, mưu tâm kế lộng, việc ngấm ngầm xấu xa thì làm đến ngoan tuyệt, thực sự gặp phải đại sự thì một người so với một người càng hồ đồ, hiện tại chỉ hy vọng có thể hỏi nãi nương ra chút gì đó, tốt xấu có một manh mối, trong lòng nghĩ như vậy thì thấy nô bộc đi gọi người té vào cửa, tin tức mang đến cũng làm cho người ta lông tơ lộn ngược.
“Nãi, nãi nương, đã chết!”
Vẻ mặt Tiết Trạm phát lạnh, đá văng nô bộc, tìm người dẫn đường, bất chấp cái gì không thích hợp đá văng cửa phòng vọt vào trong phòng nãi nương, phụ nhân trên dưới ba mươi nằm ở trên giường, ngực cắm kéo, kéo dùng chính hai tay mình nắm, biểu tình trên mặt cực kỳ thống khổ, tử trạng thê thảm.
“A đại thiếu nãi nãi!”
Cố Vũ Dung tới phía sau một bước hôn mê bất tỉnh, khiến cho một phen khủng hoảng, Tiết Trạm mím môi xuất môn, đụng phải Bạch Nhã với Địch Khanh Khanh nghe thấy tin tức chạy tới.
Bạch Nhã vẻ mặt sốt ruột: “Nãi nương của Dật nhi đã xảy ra chuyện?”
Vẻ mặt Tiết Trạm thâm trầm gật đầu: “Dùng kéo trong phòng đâm trúng ngực, thuộc về tự sát không thể nghi ngờ.”
Nghe vậy, Bạch Nhã cùng Địch Khanh Khanh đối mắt, cũng nhìn thấy vẻ mặt đối phương ngưng trọng. Người chỉ là lạc đường cuối cùng sẽ không đến mức sợ tội tự sát, trừ phi Tiết Thừa Dật không phải vô ý lạc đường mà là có người có tâm cố ý kéo vào, mà nãi nương có lẽ chính là người tham gia! Nghĩ vậy sắc mặt hai người trắng bệch, dìu nhau đi vào chính sảnh.
Tiết Trạm phân phó quản gia: “Phái người đi nha môn báo án, tìm một người có kỹ thuật khám nghiệm tử thi tốt một chút qua nghiệm đi, dặn bảo hạ nhân, không thể lắm mồm giảo lưỡi, tiểu viện của lão phu nhân tăng nhân thủ, kẻ nhàn tạp không cho phép tới gần! Ai vi phạm, chết!”
Quản gia vội vàng không ngừng chạy đi, có quản sự ngoại viện đầu đầy mồ hôi chạy tới.
“Đem hai tên tiểu tư xách ra đây, nghĩ biện pháp cứu tỉnh.”
“Phái người đi mấy nhà giao hảo đưa tin tức, để cho bọn họ giúp đỡ tìm người.”
“Tìm một đại phu, đi sang tiểu viện của đại thiếu nãi nãi, đem những người nhận biết nãi nương, người hôm nay gặp qua nãi nương, toàn bộ gọi tới!”
Một đạo mệnh lệnh sau cùng phát ra, quản sự thiếu chút nữa đụng phải quản gia cùng chạy tới, Tiết Trạm nhíu mi: “Khi nào thì Đại bá có thể trở về?”
Quản gia lau mồ hôi: “Hầu gia hôm nay ra khỏi thành ban sai, nói là ngày mai mới có thể quay về.”
“Gấp rút phái người đi tìm.”
“Vâng!”Quản gia còn chưa kịp suyễn khí lại nhanh như chớp chạy đi phân phó.
Bạch Nhã đỡ ngực tiến lên: “Cha con ra ngoài thăm bằng hữu, ta đã cho người đi tìm, A Côn hôm nay có tiểu khảo, sợ là phải tối nay mới có thể quay về, chỗ A Lan ta cũng đã phái người đi thông tri, hẳn là nhanh đến.”
Tiết Trạm nhíu mi, Tiết Lan đã có thai hai tháng, thai tượng còn chưa tọa ổn.
Bạch Nhã biết hắn đau lòng muội muội, nhưng có một số việc nếu không thông tri, truyền ra ngược lại sẽ có người lắm mồm nói Tiết Lan không có huyết mạch thân tình: “Yên tâm, trong lòng nương đều biết.”
Địch Khanh Khanh tiếp cận: “Trạm ca yên tâm, ta sẽ trông coi Tiểu Lan.”
Tiết Trạm tảo mắt nhìn bụng nàng so với phụ nữ có thai bình thường còn muốn to hơn, thở ra một hơi: “Ngươi lo hảo hảo chính ngươi.”
“Sợ là Trạm ca đã quên, ta cũng không phải là nữ tử được nuông chiều ở khuê phòng, “Địch Khanh Khanh bĩu môi, vẻ mặt lập tức nghiêm nghị nói: “Ta bảo người đi Trấn Bắc hầu phủ điều động nhân thủ lại đây, Trạm ca cứ việc phân phó.”
Khi hai người nói chuyện, Tiết Lan vào cửa, cước bộ vội vã kia làm Bạch Nhã hết hồn, vừa bước dài lên đón vừa hét lớn: “Chậm một chút! Chậm một chút!”
Bộ dáng cấp bách kia cũng phải gọi ra tổ tông, nghe vậy cước bộ Tiết Lan dừng lại thở ra một ngụm, đỡ lấy Bạch Nhã: “Nương, con không sao, đừng kinh sợ.” Mẫu nữ hai người cầm tay vào cửa, Tiết Lan đón trước Tiết Trạm: “Thế nào? Có tin tức không? Nãi nãi còn không biết chứ?”
Địch Khanh Khanh bên cạnh lắc đầu: “Tạm thời còn chưa có, nãi nương mang Dật nhi xuất môn đã chết, là tự sát, tin tức chỗ nãi nãi cũng phong kín.”
Nghe nói còn không có tin tức cùng nãi nương tự sát, vẻ mặt Tiết Lan căng thẳng, sau đó nghe không thông báo cho Thường thị lại buông lỏng nói: “Chỗ nãi nãi nhất định phải giấu diếm, lão nhân không chịu được hù dọa, càng không thể lao tâm, tốt nhất là lặng yên không tiếng động tìm được người, coi như chuyện không xảy ra.”
Năm trước lời dặn của y chính của thái y viện tựa như một cây đao treo ở trên đầu mọi người, bọn họ không được phép không cẩn thận.
Người một nhà ý kiến thống nhất, hai người thân đang mang thai tự thấy không thể giúp được gì, tự giác đi bồi Thường thị, Bạch Nhã giúp đỡ chủ trương sự vụ trong phủ, Tiết Trạm thẩm tra qua hai tiểu tư cũng không tra được manh mối gì, chỗ nãi nương thì có chút thu hoạch.
Nãi nương là từ nhà mẹ đẻ Cố Vũ Dung mang đến, lúc là cô nương thì là đại nha hoàn mang theo bên người, lúc sau chủ tớ lần lượt lấy chồng, cuối cùng không biết sao, nãi nương lại tìm Cố Vũ Dung xin làm nãi nương của Tiết Thừa Dật mới sinh ra.
Những chuyện xưa này thăng trầm ra sao rất ít người biết, Cố Vũ Dung hiểu rõ tình hình vẫn còn ngất, Tiết Trạm cũng không có ý tưởng đem người cứu tỉnh, hỏi bà tử bên cạnh của Cố Vũ Dung: “Làm nãi nương, có phải đại biểu cho việc đã sinh con hay không? Vậy đứa nhỏ kia đâu?”
Bộ dáng của Tiết Trạm dọa bà tử run run, run rẩy trả lời: “Nãi nương có sinh một đứa nhỏ, nhưng mà đứa nhỏ hình như đi theo phu gia, cũng không thấy mặt.”
“Phu gia của nàng ta là ai?”
Bà tử nuốt nước miếng: “Là đứa con của một ngoại quản sự, hồi môn của thái thái.”
“Thái thái mà người nói là đại thái thái nhà họ Cố?”
Tiết Trạm mạnh mẽ đứng dậy, bà tử vốn là sợ hãi bị dọa thêm đặt mông té ngồi trên đất, Tiết Trạm lườm bà, lạnh giọng: “Dẫn đường, đi Cố phủ.”
Bà tử bị dọa hai chân mềm nhũng không đứng dậy được, Ngô Dụng mới vừa dẫn người vào cửa đưa mắt ra hiệu, lập có binh sĩ Hổ Báo Doanh mặc thường phục một tay xách bà tử lên dẫn đường đi đằng trước.
Ngô Dụng nghênh đón Tiết Trạm, nói nhỏ: “Dựa theo chủ tử phân phó, phụ cận Hầu phủ đều an bài nhân thủ, bốn phương cửa thành cũng an bài nhân thủ…”
Chủ tớ mang theo bà tử đi thẳng đến Cố phủ, làm cho Chu Kì Lân tới sau vồ phải khoảng không, biết được tin tức, vừa phân người đi Kinh Triệu phủ nha dâng lên bái thiếp, vừa đuổi theo mà đến.
Tiết Trạm cũng không biết phía sau còn theo cái đuôi, vừa đến Cố phủ cũng không thông truyền, mang theo người thẳng tiến đến phòng trong, đem bà tử hướng đến trước mặt người nhà Cố gia đang tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, liếc bà tử đã sợ đến muốn tan hồn phách: “Nói!”
Bà tử run run kể lại, người của Cố gia vừa tức vừa giận, tức là vì việc này hệ trọng, giận là vì hành vi đá cửa của Tiết Trạm!
“Cho dù nãi nương là người của Cố phủ đi ra ngoài, cũng nên có Kinh Triệu phủ nha phái người hỏi, mà không phải như thế tử vậy, thiếp bái không đưa, không cần thông truyền, trực tiếp xông vào Cố phủ ta! Đừng nói hai nhà có quan hệ thông gia, cho dù không có, hành vi này của thế tử cũng không khác với xông vào nhà dân đâu!”
“Cố lão gia không cần tức giận, người của Kinh Triệu phủ nha theo sau đến ngay, ” Chu Kì Lân nhấc chân vào cửa, tầm mắt đảo qua: “Thừa Dật lạc đường cũng là thân vãn bối của các vị, có lẽ cũng nên khẩn trương vì an nguy của nó, không phải sao? Dù sao đứa nhỏ cũng còn nhỏ, nhiều một khắc liền nguy hiểm thêm một khắc.”
Thân phận nhất phẩm Quốc công của Chu Kì Lân giống như một tòa núi lớn, áp xuống làm cho Cố gia không thở nổi, nếu là bình thường, quý nhân hiển hách, tiền đồ vô lượng bậc này tới cửa, sợ là Cố gia phải vui đến mức phóng pháo ăn mừng, đáng tiếc đây rõ ràng không phải người đến vì thiện ý, bởi vì chỉ mấy câu nói vừa rồi đã đem chuyện Cố gia muốn truy cứu Tiết Trạm vì lý do xông vào nhà đập tan.