Bạn đang đọc 5 Chàng Trai Và Một Cô Gái – Chương 99
Một thỏa thuận đã được thống nhất giữa tôi và Vincent. Ngày mai SM sẽ tổ chức một cuộc họp báo và trong buổi họp báo ấy tôi sẽ là người đứng ra phủ nhận hết tất cả những tin đồn gần đây về mối quan hệ giữa tôi với DB. Sau đó tôi sẽ ra đi, mãi mãi rời xa 5 người DB cũng như đất nước HQ này. Và tôi cũng chẳng về lại Mĩ mà sẽ đến một nơi nào đó thật xa…một nơi mà ko ai biết đến tôi, ko ai có thể tìm ra tôi…Và tôi sẽ bắt đầu lại mọi chuyện, sẽ sống một cuộc sống thoải mái, tự do tự tại…
Thế nhưng trước khi ra đi, tôi muốn được một lần chia tay thật rõ ràng với 5 người DB. Vậy nên Vincent sẽ để cho tôi hôm nay được tự do ở bên cạnh họ… Ngay bây giờ tôi sẽ đến căn nhà bên bãi biển. Sau đó Vincent sẽ giúp Hero, Micky, Uno và Xiah bí mật đi đến đó sau. Còn Max, tôi sẽ nói chuyện riêng với anh ấy sau…
—o0o—
BIỂN!!!…Đã lâu lắm rồi tôi ko đến đây. Một cảm giác thân quen và vui mừng trào dâng như thể hai người bạn thân xa cách nhau rất lâu và bây giờ được gặp lại vậy. Ngẩng mặt lên, trời chỉ toàn là một màu xám xịt, u tối. Những mảng mây lớn đã ko còn giữ được màu trắng tinh khiết vốn có của mình. Cũng ko giữ được sự bồng bềnh, nhẹ tênh mà thay vào đó là sự nặng nhọc. Như thể chỉ cần thêm một giọt nước nhỏ nữa thôi thì nó cũng sẽ sa xuống đất, tạo nên một cơn giông lớn, phá tan mọi thứ… Xa xa là đường chân trời-nơi tiếp giáp giữa bầu trời và đại dương…Từng đợt sóng cứ cuồn cuộn, nối tiếp nhau ập vào bờ khiến ặt biển loang lổ những mảng màu trắng xóa đan xen với màu đùng **c đặc trưng của biển vào mùa đông… Lòng tôi cũng đang chao đảo, cũng có những đợt sóng lớn như thế… Từng tiếng ầm ầm do sóng đánh vào bờ tạo nên cứ nối dài, triền miên, bất tận… Đứng trước mẹ biển cả, tôi cảm thấy mình bé nhỏ và yếu đuối hơn bao giờ hết. Tôi nhắm mắt, dang rộng hai cánh tay để tận hưởng từng cơn gió tràn qua. Gió làm tung bay mái tóc của tôi, gió mơn man da thịt, len lỏi vào từng ngóc ngách của cơ thể. Làm dịu đi những vết thương đang rỉ máu của tôi…
Có tiếng động cơ xe ô tô đang đến rất gần. Tôi hít một hơi thật dài, không khí tràn vào làm căng ***g ngực…Đó là một cách rất hiệu quả, làm tăng dũng khí để đối mặt với những chuyện khó khăn. Tạm gác lại những cảm xúc hỗn độn của mình, tôi trở lại làm một người cứng rắn và chín chắn.
-Em làm cái trò gì vậy hả Jen? Thật ra thì trong đầu em đang nghĩ cái gì?-vừa mới bước xuống xe, thấy tôi, Uno đã chạy nhanh đến, nắm chặt lấy hai vai tôi, gắt to.
-Tại sao em lại tự tiện quyết định chuyện ấy? Tại sao ko bàn bạc với bọn anh một tiếng?-Hero khổ sở hỏi.
-Những vụ scandal này cứ để bọn anh tự giải quyết. Em ko cần vì bọn anh mà phải đứng ra chịu trận như thế-Xiah vừa nói vừa nhăn nhó.
-Lần trước là vì sai lầm nhưng lần này sẽ ko như thế nữa đâu. Dù cho là vì cái gì đi chăng nữa thì bọn anh cũng sẽ ko để cho em ra đi-Micky nghiêm giọng.
Tôi khẽ nở một nụ cười. Ko hiểu từ lúc nào, mặc dù trái tim đau đớn đến tột cùng nhưng tôi lại ko thể nhỏ một giọt nước mắt. Càng ko thể biểu hiện sự đau đớn ấy trên gương mặt. Tất cả chỉ là một nụ cười- một nụ cười ko rõ là chua chát, đắng cay hay vui mừng. Vẫn biết mỗi khi cười như thế, trái tim vốn đã ko được lành lặn của tôi sẽ lại có thêm một vết thương nữa. Nhưng tôi vẫn cười bởi như thế sẽ khiến những người xung quanh tôi, những người mà tôi yêu quý cảm thấy nhẹ nhõm hơn, yên tâm hơn… Lần này tôi sẽ phải nói dối. Có thể sẽ khiến họ đau buồn ngay lúc này nhưng rồi thời gian sẽ làm dịu đi mọi vết thương, xóa nhòa đi tất cả những kỉ niệm, những tình cảm mà họ dành cho tôi. Còn hơn là tôi cứ chần chừ, do dự, như thế sẽ càng khiến cho vết thương của họ ngày càng lớn hơn mà thôi.
-Chúng ta phải chấm dứt ở đây thôi! Em muốn trước khi trở về lại Mĩ và kết hôn với Jung Hoon mọi chuyện sẽ được giải quyết một cách ổn thỏa. Dù cho các anh có muốn hay ko thì em cũng phải rời khỏi các anh và trở về bên cạnh Jung Hoon. Đó là con đường mà em đã chọn. Sẽ ko có bất cứ gì có thể thay đổi được!-tôi cố nói bằng một giọng bình thản nhất có thể.
-Jen! Ko được đâu. Đừng làm thế!-Micky lắc đầu nguầy nguậy và nói bằng giọng run run như thể sắp khóc đến nơi.
-Em ko đến với bọn anh cũng được. Nhưng cũng đừng đến với Jung Hoon hay bất kì ai khác. Anh ko cho phép đâu!-Uno nắm chặt cổ tay của tôi.
-Em ko yêu anh ta mà Jen. Sao có thể cùng với anh ta được chứ?-Xiah nói như thể tự trấn an mình.
Riêng Hero ko nói gì mà chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt đau đáu. Đợi chờ một quyết định khác từ tôi. Lòng tôi lại thêm một lần nữa chao đảo. Những quyết định của tôi như bị ánh mắt ấy cuốn phăng đi…Tôi quay mặt sang hướng khác để tránh ánh mắt của Jae…Mất một lúc lâu tôi mới trở lại là Jenny-một con người cứng rắn. Và phải khó khăn lắm mới có thể kiềm chế được Jen- một con người khác trong tôi, con người yếu đuối, muốn bất chấp tất cả để ở lại bên cạnh 5 người DB.
-Chúng ta hãy quay trở lại 1 năm trước đây. Khi mà tôi ko hề biết tí gì về các anh và ngược lại, các anh cũng chẳng biết đến sự tồn tại của tôi. Hãy cứ coi như tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Và bây giờ, chúng ta thức tỉnh, trở về với đời sống thực tại thường ngày-tôi nói mà ko dám nhìn thẳng vào bất cứ người nào-Tôi đã quá mệt mỏi rồi! Tôi ko muốn tiếp tục giấc mơ ấy nữa. Các người có biết tôi chán ngán cái cảnh ngày nào cũng bị xuất hiện trên trang nhất những tờ báo với những lời bình phẩm ko hay về mình như thế nào ko? Các người có biết tôi khổ sở đến nhường nào khi đi đâu, làm gì cũng bị hàng trăm, hàng nghìn ánh mắt dõi theo, xì xào, bàn tán… Hãy để cho tôi được ra đi…Xin các người đấy!…
Tất cả đều im lặng-một sự im lặng đáng sợ. Bầu không khí đặc quánh lại, căng thẳng đến mức ko thở được. Tất cả đều dồn ánh mắt về phía tôi. Và có lẽ trong giây phút ấy mỗi người đều đang đấu tranh dữ dội giữa lý trí và trái tim để có thể đưa ra được một quyết định…
*******************************
Micky.
Đó là tất cả những gì mà Jen phải chịu đựng khi phải sống với chúng tôi sao? Mọi chuyện tồi tệ đến mức ấy sao chứ? Phải làm sao đây? Thật sự tôi ko muốn để cô ấy ra đi….Trước đây tôi đã biết cô ấy ko hề có bất cứ một tình cảm nào đặc biệt đối với tôi. Thế nhưng ko hiểu trời xui đất khiến thế nào mà tôi vẫn cứ trao cả trái tim mình cho Jen. Có lẽ bởi cô ấy là người đầu tiên khóc cùng tôi khi tôi buồn, là người đầu tiên nghe tôi bộc bạch quá khứ, là cô gái đầu tiên mà tôi dựa vào… Tôi ko cần gì nhiều, ko cần Jen phải yêu tôi. Chỉ cần mỗi ngày được nghe giọng nói của cô ấy, nhìn thấy nụ cười tuyệt đẹp của cô ấy là tôi đã thấy hạnh phúc lắm rồi. Vậy mà giờ đây ước muốn ấy lại cũng ko thể thực hiện được…Tôi thấy mình thật bất tài quá! Yêu cũng ko dám nói. Đến việc giữ được người mình yêu bên cạnh cũng chẳng thể làm được…
*******************************
Xiah.
Cuối cùng thì cái ngày này cũng đến. Tôi đã rất lo sợ, nhưng…chuyện gì cần xảy ra thì phải xảy ra, ko thể ngăn cản được. Quả thật những ngày gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra. Tôi đã thấy được sự mệt mỏi, đau khổ hiện trên gương mặt của Jen. Thế nhưng tôi lại chẳng thể giúp gì được cho cô ấy, lại càng ko thể bảo vệ cho cô ấy. Bởi tôi cũng như những người còn lại đều đang bị cuốn vào những lời đàm tiếu ko hay. Cách duy nhất để có thể tránh cho Jen ko bị tổn thương thêm nữa đó là để cô ấy ra đi. Đó là một điều rất khó. Tôi yêu Jen, tôi ko hề muốn người con gái tôi yêu lại rời xa tôi để đến với một người con trai khác. Thế nhưng tôi càng ko muốn vì tôi mà cô ấy phải chịu nhiều thiệt thòi. Có lẽ so với chúng tôi, Jung Hoon sẽ chăm sóc và bảo vệ Jen tốt hơn. Sẽ ko khiến cô ấy phải đau buồn…Khi Jen từ chối tình cảm của tôi, tôi đã biết mình hết hy vọng. Nhưng ko ngờ người cô ấy lựa chọn cuối cùng lại là Jung Hoon. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng sao đến giờ phút này tôi vẫn cảm thấy khó chấp nhận sự thật này đến thế…Tôi muốn giữ Jen lại bên cạnh, muốn ôm ghì lấy cô ấy để cô ấy mãi mãi ko rời xa tôi nữa…Cũng may là lý trí đã kịp thời ngăn lại…Jen! Từ giờ em hãy sống hạnh phúc nhé!…
********************************
Uno.
Lần đầu tiên gặp Jen, tôi đã có cảm tình với cô ấy. Khuôn mặt thánh thiện, giọng nói trong trẻo, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời lúc bình minh. Ko hiểu sao tôi lại thấy cô ấy rất đặc biệt, ko hề giống với bất cứ một đứa con gái nào khác trên trái đất này. Và tôi thật sự yêu Jen vào cái ngày ấy…Ngày mà tôi tưởng mình đã mắc phải căn bệnh hiểm nghèo (RLTH) và sắp chết đến nơi. Khi ấy tất cả mọi người dường như đều thờ ơ trước sự lo sợ của tôi thì Jen,…cô ấy đã ở cạnh tôi, dịu dàng chăm sóc cho tôi… Lúc mới bắt đầu yêu Jen, ko hiểu sao tôi đã mơ hồ cảm nhận rằng cô ấy sẽ mãi mãi ko thuộc về tôi. Có lúc Jen ngoan ngoãn ở cạnh tôi, đối xử rất tốt với tôi. Có lúc lại rời bỏ tôi để đến với người khác, đối xử với tôi như kẻ thù. Cô ấy tựa như cánh chim, thích thì ở, ko thích thì vụt bay lên bầu trời cao rộng…Rất khó nắm bắt. Thế nhưng trong tôi vẫn có một tia hy vọng le lói. Tôi đã bám vào nó để tiếp tục yêu Jen…Cho đến khi cô ấy từ chối tình cảm của tôi, khi tôi phát hiện ra mình quá nhút nhát, ko dám nói trước mặt mọi người rằng tôi yêu cô ấy giống như Hero, khi tôi bất lực nhìn Jen gặp nguy hiểm mà ko thể liều mạng để cứu cô ấy như Max thì tôi vẫn cứ hy vọng. Mặc cho trái tim cô ấy có thuộc về ai, chỉ cần mỗi ngày được thấy cô ấy, được ở cạnh cô ấy thì tôi đã mãn nguyện lắm rồi…Vậy mà giờ đây Jen lại đòi ra đi, cô ấy ko muốn ở cạnh chúng tôi nữa… Có phải chúng tôi đã quá ích kỉ khi cứ giữ Jen ở lại bên cạnh?…Thật sự tôi…tôi rất hoang mang. Có lẽ đã đến lúc phải buông tha cho Jen…Để cô ấy được tự do…mãi mãi…
********************************
Jen.
Sự ngột ngạt ấy kéo dài tận 30 phút. Và nó được kết thúc bằng cái thở dài đến nao lòng của Micky, bằng hành động ngồi bệt xuống đất như mất hết sức sống của Xiah và bằng dáng đi thất thểu của Uno. Tôi cứ nghĩ nếu họ đồng ý cho tôi ra đi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết và tôi sẽ phải thấy nhẹ nhõm lắm. Thế nhưng tâm trạng của tôi lúc này lại hoàn toàn trái ngược. Cái cảm giác nặng nề lại càng lúc càng đè nặng lên tôi. Khiến tôi đứng cũng ko vững… Bất chợt Hero nắm lấy tay tôi kéo đi thật xa…thật xa…
-Anh đã làm gì sai để khiến em phải chia tay với anh? Ít nhất em cũng phải nói rõ cho anh biết để anh còn sửa chữa chứ? Tại sao em lại chẳng nói chẳng rằng mà đòi kết thúc với anh như thế? Nói đi!-Hero quát to.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy giận dữ đến như thế. Có lẽ mọi chuyện đã vượt ra sức chịu đựng của anh ấy. Tôi rất muốn dừng lại. Tôi ko muốn tiếp tục làm đau anh ấy thêm nữa…nhưng thật sự là ko thể…
-Chẳng phải trong bức thư em đã nói rõ ràng rồi hay sao? Anh là một người tốt. Mỗi khi em khóc, anh đã đưa bờ vai mình ra cho em tựa vào. Mỗi khi em buồn, anh đã cùng em chia sẻ, giúp em vơi bớt phiền muộn. Dù cho em có mắc lỗi lớn như thế nào, anh cũng đứng về phía em…Thật sự em rất cảm ơn tất cả những điều anh đã làm cho em. Nhưng…Jae! Tình cảm của em dành cho anh chỉ là của một người em gái đối với anh trai. Em đã nhầm lẫn đó là tình yêu. Nhưng bây giờ thì em đã biết…Em ko hề yêu anh.
-Anh ko tin! Anh ko tin-Hero hét lên-chẳng lẽ những điều anh làm là chưa đủ để khiến em yêu anh sao? Chưa đủ sao?… Trả lời đi Jen! Trả lời anh đi!-anh ấy siết mạnh vai tôi.
-Vẫn chưa đủ-tôi đáp-Anh có biết mỗi khi ở bên anh, trái tim em vẫn luôn hướng về phía khác? Hình ảnh người ấy cứ lớn dần lên trong tâm trí em…Khi phát hiện ra mình yêu người ấy, em cũng đã rất bất ngờ. Em đã ko muốn chấp nhận nó, em muốn người em yêu thật sự phải là anh. Bởi người ấy ko tốt với em bằng anh, ko hiểu em bằng anh. Và người ấy luôn làm em phải đau, phải phiền muộn, phải tức giận…Nhưng… em…em ko làm được. Tình cảm là một điều rất khó để lý giải, rất khó để bác bỏ. Trái tim em quá ương bướng, em ko thể điều khiển được nó…
-Anh ko muốn nghe!-Hero cắt ngang lời nói của tôi-người ấy là ai? Có phải…em yêu Kim Jung Hoon ko? Em yêu anh ta nên mới chia tay với anh để kết hôn với anh ta, phải ko?-anh ấy gằn giọng.
Chỉ cần tôi nói dối thêm lần này nữa thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Chỉ cần Hero chấp nhận cho tôi ra đi thì tất cả sẽ ổn…Biết là thế, nhưng tôi lại ko thể khẳng định điều Hero vừa hỏi. Cổ họng cứ nghẹn ứ lại, ko thể nói thành lời. Tôi cúi đầu, im lặng…
-Ko phải như vậy đúng ko Jen? Lúc ở sân bay em đã ko đi cùng với Jung Hoon về Mĩ, em đã quyết định ở lại HQ mà. Chẳng phải như thế có nghĩa là em muốn trở lại với anh sao? Thật sự những ngày qua anh đã rất hạnh phúc khi cứ nghĩ rằng em đã suy nghĩ lại, anh tưởng rằng chúng ta sẽ lại như xưa. Nhưng hóa ra ko phải sao? Jen?-Hero hỏi dồn dập. Anh ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt khẩn khoản.
-Tại sao anh lại cứ như vậy chứ? Em ko yêu anh. Chúng ta cần chia tay, nhất định phải chia tay. Anh hiểu ko?-tôi gắt.
Tay Hero tuột dần…tuột dần…ra khỏi vai tôi. Tôi ko ngần ngại quay đầu và bước đi thật nhanh. Thật sự tôi ko hề muốn làm thế này chút nào. Tôi ko muốn lần cuối cùng được ở bên họ lại nói ra những lời cay độc ấy. Tôi muốn trước khi đi, có thể nói cho họ biết được những suy nghĩ thật sự của tôi. Có thể nói với họ rằng những ngày tháng sống cùng họ là những ngày tôi thật sự hạnh phúc. Họ là những người rất quan trọng đối với tôi…Thế nhưng thật trớ trêu! Ông trời ko cho tôi được nói ra.…Tôi đã ko còn nhận ra mình nữa rồi. Ghê tởm…khiếp sợ…đó là tất cả những gì tôi cảm nhận về chính mình. Trái tim tôi chai cứng, lạnh giá từ lúc nào…Tôi sẵn sàng làm tổn thương những người mà tôi yêu quý…Tôi đã trở thành kẻ hai mặt đáng sợ…
*********************************
Hero.
Đầu óc tôi quay cuồng…Thân thể rã rời, ko còn chút sức lực…Lòng quặn đau như thể bị ai đó cầm dao chặt đứt từng khúc ruột…Ngực đau nhói đến mức ko thể thở được. Mọi thứ trước mắt đều tối sầm lại. Kể cả những tiếng động xung quanh cũng bất chợt im bặt. Chỉ còn lại giọng nói của Jen văng vẳng bên tai: Jae!…Jae!…Em yêu anh…! Và hình ảnh cô ấy hiện lên trước mắt tôi, cười với tôi bằng một nụ cười ấm áp… Nhưng sao tôi ko thể chạm được vào cô ấy? Tôi càng tiến về phía trước thì cô ấy lại càng rời xa tôi hơn…Tôi cứ chạy điên cuồng về phía trước, bất chấp mọi thứ xung quanh, cố gắng đuổi kịp Jen…
Rồi bất chợt trước mắt tôi chỉ còn là một màn trắng xóa, Jen đã biến mất tự lúc nào. Giọng nói của cô ấy cũng ko còn nữa mà thay vào đó là một tiếng rít cứ to dần…to dần khiến tôi đau đầu kinh khủng….Và ko hiểu vì sao tôi lại ngã khụy xuống. Một tiếng ĐOÀNG lớn nổ ra. Ngay sau đó là mưa to ập xuống…Từng giọt nước len vào từng thớ vải, thấm vào da thịt, lạnh buốt. Trên mặt tôi, ko rõ là nước mưa hay nước mắt cứ chảy dài… chảy dài…ngấm vào môi. Một vị mặn đặc trưng…
Tôi phải làm sao thì mới có thể giữ lại Jen bên cạnh? Phải làm sao để cô ấy ko ra đi?…Tôi làm sao có thể sống mà thiếu Jen được chứ. Cô ấy từ lâu đã trở thành một phần của cơ thể tôi. Chiếm trọn trái tim và lý trí của tôi. Bất kể là ở đâu, khi nào, hình ảnh cô ấy cũng luôn hiện lên trong đầu óc tôi…Như thế thì tôi làm sao có thể từ bỏ Jen được chứ?…
“…Tình cảm của em dành cho anh chỉ là của một người em gái đối với anh trai. Em đã nhầm lẫn đó là tình yêu. Nhưng bây giờ thì em đã biết…Em ko hề yêu anh…”-những lời nói của Jen cứ văng vẳng bên tai. Nó như đốt xé ruột gan tôi. Bóp nghẹn tôi. Jen ko yêu tôi…ko hề yêu tôi…Tôi biết phải chấp nhận sự thật này thế nào đây? Thà rằng lúc đầu cô ấy cứ nói từ chối thẳng thừng tình cảm của tôi thì có lẽ tôi đã ko đau đến mức độ này…Cô ấy đã từng nói yêu tôi vậy mà giờ đây lại rời bỏ tôi để kết hôn với một người con trai khác…Ông trời ơi! Tôi hận ông…hận ông đến tận xương tủy. Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?…Tại sao?…Tôi căm ghét Kim Jung Hoon…Anh ta sao lại có thể cướp đi người tôi yêu?…AAAHHHHHHHH!!!…JEN!…JEN!..
Tôi đang đứng trước cửa phòng bệnh của Max. Ko biết bao nhiêu lần tôi đưa tay lên định gõ cửa nhưng rồi lại phải đặt tay xuống. Hơn bất kì ai, anh ấy là người mà tôi ko muốn làm tổn thương nhất…Thế nhưng nếu tôi ra đi ko một lời từ biệt thì chẳng phải là tàn nhẫn lắm hay sao chứ? Hiện tại anh ấy ko còn nhớ đc gì, tôi là tia hy vọng duy nhất để Max tìm lại được kí ức. Những ngày tháng sau này ko có tôi thì anh ấy phải sống thế nào đây?…Tôi thật sự căm ghét bản thân mình. Trong lúc người tôi yêu đang cần tôi nhất thì tôi lại rời bỏ anh ấy để chạy trốn những khó khăn…Một đứa như tôi…hèn nhát…vô lương tâm…xấu xa…
Thế nhưng…Thật sự là tôi phải ra đi như thế này sao? Chưa kịp bày tỏ tình cảm với Max đã phải xa nhau rồi sao?…Ko muốn…ngàn lần ko…
Bất chợt cánh cửa bật mở, như 1 phép thần kì, Max xuất hiện trước mặt tôi. Dường như ko thể chế ngự được bản thân, tôi ôm chầm lấy Max…Nhắm mắt…cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh ấy lan tỏa…và dần dần truyền sang tôi…Hít một hơi dài để có thể ghi nhớ được mùi cơ thể của Max…Ước gì thời gian có thể dừng lại mãi mãi ở giây phút này. Có lẽ đối với tôi, khoảnh khắc này sẽ luôn ở trong trái tim, là chỗ để tôi có thể bám vào mà tiếp tục sống…
-Jen này! Ko ngờ chúng ta lại có thần giao cách cảm như thế đấy!-Max nói bằng giọng hớn hở. Khuôn mặt tràn đầy sự vui mừng-Anh nhớ em đến phát điên lên được. Đang định đi tìm em. Ko ngờ em lại đến đây mất rồi. Lại còn chủ động ôm anh nữa chứ. Trước đây có thế đâu!
-Trước đây?-tôi tròn mắt hỏi lại.
-Ah!…-một thoáng bối rối hiện lên trên gương mặt anh ấy-Thì…thì là…uhm…những ngày gần đây trong bệnh viện ấy-Max ngập ngừng nói-Mà thôi, sẵn đây mình trốn viện đi chơi luôn đi! Ở trong này ngột ngạt quá. Anh đến chết mất!.
Rồi ko để tôi kịp trả lời, Max đã nắm chặt tay tôi kéo đi. Có lẽ đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi và anh ấy đi chơi cùng với nhau như một cặp tình nhân thật sự…
Khi có y tá thì chúng tôi đi thật chậm rãi, thật bình thản như thể ko hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng chỉ cần họ quay đi thì Max kéo tay tôi chạy thật nhanh…Cuối cùng thì cũng thoát!…Nhưng khó khăn nhất là đoạn cuối, phải vượt qua sảnh chính của bệnh viện. Ở đó thì luôn có 2-3 cô y tá ngồi trực. Tôi và Max đưa mắt nhìn nhau. Sáng nay tôi đã xuất viện nên giờ tôi đang mặc quần áo như những người bình thường. Còn trên người Max là bộ quần áo bệnh nhân. Với bộ đồ ấy thì khó lòng mà thoát ra được. Đó là chưa kể anh ấy là 1 người nổi tiếng, có ra ngoài được thì cũng chưa chắc ko bị mọi người phát hiện. Lúc đó thì mọi chuyện sẽ lại rắc rối thêm…
Bất chợt một ý tưởng lóe sáng trong đầu, tôi kéo Max chạy ngược lại vào trong…Đến phòng Kuo…He hé mở cánh cửa, tôi thò đầu vào trong xem xét…ko có anh ấy, chắc là lại đi thăm bệnh nhân rồi! Một vị bác sĩ mẫu mực. Ai được làm vợ anh ấy thì phải gọi là sinh nhầm ngôi sao sáng ấy chứ ^^. Max đứng ở ngoài canh, còn tôi thì vào trong phòng và “mượn” tạm 1 bộ quần áo (+cặp kính) của Kuo. Sau đó anh ấy vào phòng WC ở gần đó để thay đồ…Tôi rút chiếc khăn tay trong túi ra đưa cho Max che mặt. Kế hoạch hoàn hảo!…Chúng tôi ra ngoài dễ dàng mà ko hề bị “hỏi thăm”. Và cũng khá may mắn, đối diện với bệnh viện là 1 shop thời trang. Max đứng đợi ở ngoài, tôi vào trong mua 1 chiếc mũ lưỡi trai…Kiểu hóa trang cũ rích nhưng vẫn luôn có hiệu quả!
Tôi dẫn Max đến khu phố đi bộ mà trước đây hai chúng tôi đã tùng đi cùng nhau với 1 hy vọng nhỏ nhoi rằng sẽ khiến anh ấy nhớ lại được 1 cái gì đó, chỉ là thoáng qua một chút thôi cũng được…Seoul là một thành phố sống về đêm. Thế nên mặc dù đã hơn 10h nhưng xe cộ vẫn đi lại tấp nập. Hàng quán vẫn còn mở cửa và khách thì vẫn đông nườm nượp. Những ánh đèn nhấp nháy của pano, bảng hiệu…nhấp nháy…nhấp nháy…Tiếng người nói, tiếng còi xe…Tất cả tạo nên sự hoa lệ…
Max và tôi tay trong tay đi dạo vòng quanh khu phố…Hết ghé vào hàng quần áo rồi lại đi vào cửa hàng ăn…Chưa bao giờ tôi lại thấy vui như lúc này. Mọi lo toan, phiền muộn dường như đã ko còn chỗ đứng ở trong lòng. Cái cảm giác thoái mái này đã lâu lắm rồi tôi ko còn đc cảm nhận…Tôi cười, chẳng phải là nụ cười ko rõ cảm xúc như trước đây, mà lần này là nụ cười hạnh phúc…
Max thì vẫn thế, vẫn tham ăn như thường. Ko hiểu sao trông anh ấy gầy như thế mà cái dạ dày lại lớn kinh khủng. Max ăn liên tục, ko ngừng nghỉ. Hết món này lại đến món kia…Snack, bánh ngọt, kẹo mút, chocolate, tokpukki,…Thấy mà phát sợ! Sao anh ấy lại ko bị phát phì thế nhỉ? Tôi nghĩ mãi mà ko ra…Trong khi tôi lại chẳng dám ăn thứ gì để giữ vóc dáng…Thật ông trời quá bất công.
Nơi cuối cùng chúng tôi đến là công viên. Tôi cố tính chọn cái ghế đá trước đây hai chúng tôi đã từng ngồi và cũng vòi vĩnh Max mua kem tại cái quán kia…Giá như tôi có thể quay lại được khoảng thời gian ấy…Giá như lúc đó tôi biết trân trọng những phút giây ở bên Max hơn…Giá như đừng có những trận gây gổ…Giá như…giá như…Nhưng tất cả đều đã là quá khứ, đã quá muộn để sửa chữa, để quay lại…
-Hey! Làm gì mà thẫn thờ như con cá cờ vậy?-Max áp hộp kem mát lạnh vào má tôi-Anh mới đi có một chút mà đã nhớ anh rồi sao?-anh ấy ngồi xuống cạnh tôi, cười cười.
-Nằm mơ à?-tôi đỡ lấy hộp kem, bĩu môi- Có cần em giúp anh trở về thực tại ko?-tôi vừa nói vừa đưa tay cấu mạnh vào sườn Max.
-Aaahhhh! Đau anh, Jen! Đau lắm đấy!-Max hét to và nhảy dựng lên.
Bất chợt hộp kem tuột khỏi tay anh ấy, rơi xuống đất. Kem bên trong chảy hết cả ra ngoài…Max chợt im bặt. Khuôn mặt từ bất ngờ, dần dần chuyển sang nhăn nhúm lại. Anh ấy cũng thôi nhảy dựng lên mà đứng im một chỗ. Rồi đột nhiên Max ngồi phịch xuống ghế, giậm chân đành đạch xuống dưới nền:
-Á…à…a! Ko biết đâu! Bắt đền em đấy-Max mếu máo-Đền cho anh hộp kem khác đi!
-Minnie! Em xin lỗi, em đâu có cố ý (chỉ là cố tình thôi ^^). Mà lỗi một phần là tại anh chứ bộ? Ai bảo anh ko cầm chặt hộp kem vào?-tôi nhanh chóng chuyển lỗi sang Max.
Anh ấy quay phắt về phía tôi. Nhưng lại ko thèm nhìn tôi mà chỉ chăm chăm vào hộp kem trên tay tôi. Bặc-trong giây lát, anh ấy đã cướp hộp kem từ tay của tôi. Rồi sau đó ngốn đầy một miệng toàn kem là kem.
-Này!-tôi hét toáng lên-Anh nỡ làm thế với em hả? Con trai gì mà lại đi giành với con gái một hộp kem. Anh trọng thức ăn khinh em hả?
-Cái này anh chỉ lấy lại những gì anh đáng có thôi. Em thông cảm nhé!-Max vét sạch kem còn lại trong hộp cho vào miệng, cười hề hề.
Tôi lườm Max một cái thật sắc rồi quay ngoắt đi. Đúng là cái nết nó ăn sâu vào trong người, ko bỏ được. Giành giật thức ăn với cả người yêu. Thật chẳng ra làm sao! Min là đồ con lợn xấu xí, hôi hám. Đồ tham ăn!-tôi lầm bầm trong miệng.
Này! Còn giận anh đấy huh?-Max vừa đặt hộp kem rỗng vào sọt rác gần đó, vừa quay sang tôi hỏi. Sau đó anh ấy hích nhẹ tay vào người tôi.
-Thèm vào! Giận làm gì au già?-tôi hất mạnh tay Max ra.
-Hì…Cái mặt nhăn nhúm như thế kia mà bảo là ko giận-anh ấy nhìn tôi cười cười-Lần này đi chơi vui thật đấy nhỉ? Lần sau lại tiếp tục phát huy nhá?
Lời nói ấy như một mũi dao nhọn, đâm xoáy vào tim tôi…nhức nhối…đau buốt…Đây đã là lần cuối cùng rồi. Sẽ ko bao giờ còn có lần sau…ko bao giờ…
Tôi vòng tay ôm lấy cánh tay của Max, tựa đầu vào vai anh ấy.
-Minie! Từ giờ anh chỉ được nghe em nói, ko được phép lên tiếng đâu đấy nhé!-tôi nói bằng giọng trầm đều…
-Uh!-Max khẽ gật đầu.
-Em…em yêu anh-tôi nói nhỏ…thật nhỏ…gần như là thì thầm với chính bản thân.
Một nụ cười khẽ nở trên môi, Max vòng tay ôm lấy vai tôi, đặt đầu tôi tựa vào vòm ngực rộng của anh ấy…Bàn tay còn lại siết chặt lấy tay tôi…Không gian xung quanh dường như chìm vào im lặng…Tôi nhắm mắt…dần dần đi vào giấc ngủ…một giấc ngủ bình yên nhất…
Sáng hôm sau.
Khẽ bước vào phòng Max, anh ấy vẫn còn đang ngủ. Tuy rất muốn đến gần ngắm thật kĩ Max để có thể ghi nhớ được chính xác từng đường nét trên gương mặt anh ấy. Muốn được một lần chạm tay vào mái tóc của anh ấy…Nhưng tôi sợ! Sợ sẽ làm Max tỉnh giấc…
Đặt bức thư mà tôi đã viết gần như suốt đêm qua lên bàn. Sau đó nhẹ nhàng bước ra. Lúc cánh cửa phòng Max đóng lại cũng là lúc tình yêu chúng tôi kết thúc…Từ giờ hai chúng tôi sẽ ko còn có thể gặp lại nhau…Nước mắt tưởng chừng như đã khô cạn, giờ đây lại tràn đầy…Chia tay là một một điều ko hề dễ dàng và chia tay với người mình yêu lại càng khó khăn gấp nhiều lần. Vậy nên mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rất kĩ lưỡng, tôi vẫn ko thể ko đau…
-Eun Hye! Đến giờ rồi!-giọng Vincent vang lên bên tai.
Tôi nhanh chóng gạt hết những giọt nước mắt và bước theo anh ta ra xe.
Tại buổi họp báo.
Tôi vừa bước xuống xe đã bị vô số những nhà báo, phóng viên và cả những fan hâm mộ DB ùa tới vây quanh. Những người bảo vệ đã khá vất vả mới ngăn cho họ ko làm tổn hại đến tôi. Những ánh đèn flash của máy ảnh chớp nháy liên hồi…những ánh đèn của máy quay phim chiếu thẳng vào mặt…Những tiếng hò reo, la ó…những câu hỏi…Tất cả tạo nên một sự hỗn loạn. Nó khiến tôi thấy khó thở và chóng mặt kinh khủng…
Vào được trong phòng họp, tôi mới có thể thở được…Mọi người đều đã chờ sẵn ở đó. Các phóng viên và cả 4 người DB. Một không gian im ắng trái ngược hẳn với bên ngoài. Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi. Ánh đèn flash lại tiếp tục chớp sáng nhưng lại ko làm tôi cảm thấy quá khó chịu như khi nãy. Có lẽ bởi trong căn phòng này, mọi thứ ko hỗn loạn như ngoài kia…
Tôi bước vào chỗ ngồi-bên cạnh Hero…Cuộc họp báo bắt đầu!
-Vì lý do sức khỏe nên hôm nay sẽ ko có Max. Cuộc họp báo sẽ chỉ kéo dài trong 30 phút, sau đó chúng tôi sẽ ko cung cấp thêm bất kì thông tin nào nữa. Vì thế mọi người chỉ nên hỏi những câu thật cần thiết thôi-Vincent lên tiếng, mở màn buổi họp báo.
-Dạo gần đây có nhiều thông tin cho rằng cô Yoon có quan hệ trên mức bình thường với DB. Ko những thế lại còn sống chung dưới một mái nhà với họ nữa. Cô giải thích sao về việc này?-một phóng viên lên tiếng hỏi.
-Chuyện tôi sống cùng với họ là có thật. Nhưng tôi ko hề có bất cứ một mối quan hệ gì với 5 người ấy hết-vì đã lường trước được câu hỏi này nên tôi đã chuẩn bị khá kĩ lưỡng-Thật ra thì tôi là một fan hâm mộ của DB. Vì muốn được tiếp cận thần tượng nên tôi đã trốn gia đình sang đây, tìm mọi cách để được học cùng một lớp với Max. Và may mắn hơn nữa là trong thời gian ấy nhà của họ có tuyển chọn người giúp việc, thế nên tôi được vào đó dưới thân phận là người giúp việc. Tất cả chỉ có thế!
-Nói vậy thì tại sao trong một buổi họp báo gần đây, Hero lại tuyên bố cô và anh ta đang yêu nhau?-một người khác tiếp tục.
-Vâng! Là bởi vì lúc ấy tôi đang mắc phải căn bệnh Bạch cầu. Bác sĩ tiên đoán tôi sẽ ko sống được lâu. Vì muốn trước khi chết được một lần nghe người mà mình thần tượng bày tỏ tình cảm với mình nên tôi đã nhờ Hero-tôi nói thật nhỏ.
-Tại sao lại là Hero mà ko phải là Micky, Uno hay những thành viên khác?
-Vì gia đình tôi và gia đình anh ấy có quen biết nhau và tôi với anh ấy lúc nhỏ cũng đã từng chơi thân với nhau-tôi đáp.
-Vậy sự thật là Hero ko hề có tình cảm với cô. Nhưng còn cô thì sao? Cô có yêu anh ta không?
Tôi đưa mắt nhìn Hero. Vẫn là ánh mắt ấy-một ánh mắt chờ đợi, buồn đến nao lòng. Tôi thật sự ko muốn trả lời câu hỏi này một chút nào. Những đau đớn mà anh ấy phải chịu đựng đã là quá đủ rồi…Tôi cúi đầu, im lặng. Ở phía dưới, tất cả đều đang nhao nhao lên, đòi hỏi từ tôi một câu trả lời.
-Các người thôi đi! Đấy là chuyện riêng của cô ấy. Các người ko có quyền hỏi-đột nhiên Uno đứng phắt dậy, gắt.
Tất cả đều nín bặt. Tôi và Uno đưa mắt nhìn nhau. Tuy ko nói gì nhưng tôi cảm nhận được một sự khích lệ từ anh ấy. Tôi khẽ mỉm cười-một nụ cười biết ơn.
-Thế còn chuyện cách đây mấy hôm Max đã nói yêu cô ngay trước sân bay thì sao? Ko những thế, anh ta còn liều mình cứu cô nữa?
Tôi cắn chặt môi để kiềm chế cảm xúc, ngăn ko ình khóc ngay tại đây. Vì sợ Max sẽ đau lòng nên tôi đã ra điều kiện với Vincent ko cho anh ấy biết về buổi họp báo lần này. Tôi cứ tưởng như thế mình sẽ có thể nói đúng theo kịch bản. Nhưng tôi đã nhầm…Cổ họng tôi bây giờ cứ uất nghẹn, ko thể thốt nên lời. Tôi cứ đứng im như trời trồng như thế thật lâu…Bất ngờ, Hero nắm chặt lấy tay tôi…
-Đó chỉ là một màn kịch-anh ấy lên tiếng-Max vì ko muốn kết hôn với cô gái mà gia đình đã chọn nên cậu ta nhờ Eun Hye giả làm người yêu.
-Vậy thì hai người họ đúng là chẳng hề yêu nhau sao?
-Nếu các vị còn tiếp tục những câu hỏi mang tính chất cá nhân như thế thì tôi e rằng buổi họp báo sẽ chẳng thể kéo dài đến 30 phút đâu-Micky gằn giọng.
-4 người chúng tôi ngồi đây làm gì mà các người ko hỏi? Tại sao cứ nhằm vào cô ấy mà chọc khoáy thế?-Xiah dường như cũng đã mất hết bình tĩnh nên gắt lên.
Nhận ra sự căng thẳng trong bầu không khí. Vincent lập tức lên tiếng:
-Có ai còn câu hỏi nào nữa ko? Nếu ko thì buổi họp báo kết thúc ở đây!
Nói rồi anh ấy ra hiệu cho vệ sĩ đưa tôi và 4 người kia ra khỏi phòng họp. Chúng tôi được đưa đến một căn phòng trên tầng 5. Đó là một nơi hoàn toàn yên tĩnh và ko có lấy một bóng người.
-Các cậu có còn tỉnh táo ko đấy hả?-sau khi đã cho vệ sĩ ra ngoài, Vincent gắt-Bảo là ko có quan hệ mà lại đứng ra bảo vệ cho cô ấy lộ liễu như thế. Có là đứa ngốc cũng chẳng tin ấy chứ.
-Vậy chứ ko lẽ cứ ngồi nhìn cô ấy bị bọn họ dồn vào chân tường như thế sao? Tôi ko làm được-Hero lớn tiếng.
-Chuyện này anh là người gây ra còn gì? Tại sao anh ko dám đứng ra tuyên bố rằng mình đã đe dọa Jen để bắt cô ấy phải sống chung với bọn tôi? Tại sao anh chỉ đứng nhìn mà bắt cô ấy phải gánh chịu một mình?-Uno lao vào nắm lấy cổ áo Vincent.
-Cậu tưởng tôi sung sướng lắm đấy chắc? Tôi làm thế cũng chỉ vì muốn tốt cho các cậu…
Mọi âm thanh đột nhiên ù lên rồi chợt tắt ngúm. Trước mắt tôi bây giờ chỉ là một bức màn trắng xóa. Đầu óc trống rỗng, thân thể rã rời. Tôi ngồi phịch xuống đất. Nước mắt tuôn rơi lã chã…Hết rồi! Tất cả đã hết thật rồi!…Toàn thân tôi đau buốt như thể bị hàng ngàn mũi dao đâm xoáy vào. Đầu đau đến mức ko thể nghĩ được gì, chỉ muốn nổ tùn ra…Tôi muốn khóc thật to, hét thật lớn để vơi bớt nỗi đau trong lòng nhưng sao ko làm được…Cổ họng cứ nghẹn ứ lại như bị một cái gì đó chặn lại…
Và rồi ko hiểu sao tôi lại ko thể khóc được nữa. Nước mắt dường như chảy ngược lại vào trong. Dù có cố gắng đến mấy thì cổ họng vẫn cứ nghẹn đắng, ko thể nào phát ra âm thanh. Trong giây phút ấy tôi như ko còn nhận thức được gì xung quanh…Tôi đứng dậy…bước đi…mà ko hề biết rằng mình đang đi đâu…sẽ đi đâu…Bất chợt tôi mất thăng bằng và ngã khuỵu xuống. Một cánh tay đỡ lấy tôi và nhấc bổng tôi lên.
-Jenny! Để anh đưa em ra xe. Chúng ta trở lại Mĩ nhé!-giọng Jung Hoon vang lên.
Jung Hoon?…Trở lại Mĩ?…Nghĩa là…tôi phải kết hôn với anh ấy?…Chỉ nghĩ đến đó thôi tôi đã giật phắt người. Như một người đang trong cơn mộng mị bất chợt choàng tỉnh giấc, tôi vùng vẫy và la lên:
-Bỏ em xuống! Em ko muốn về Mĩ! Bỏ em xuống!
Thế nhưng dường như đã quá muộn. Trước mắt tôi là bố mẹ, Bi, Kyo và Moon. Bên cạnh họ là chiếc ô tô đang nổ máy, chực chờ tôi bước lên là sẽ phóng ngay đi. Ở đằng sau có tiếng bước chân đuổi theo và tiếng gọi tên tôi:
-Jen! Bỏ cô ấy xuống!
-Jen! Jen!
Jung Hoon giữ chặt tôi hơn và bước đi nhanh hơn. Mặc cho tôi cố sức vùng vẫy và kêu gào, Bi và Jung Hoon vẫn đặt tôi vào xe. Tôi đập cửa thật mạnh nhưng vô ích, nó đã bị khóa chặt. Chiếc xe lao đi vun vút…
Tôi xoay người, áp sát mặt vào chiếc kính ở đuôi xe…Uno, Hero, Xiah, Micky và còn có cả Max, tất cả bọn họn đang đuổi theo sau…Bóng họ cứ mờ dần…mờ dần. Và tiếng họ gọi tên tôi cũng nhòa dần rồi im bặt…
Chưa bao giờ tôi thấy mình hoảng loạn và bất lực hơn lúc này. Toàn thân tôi chẳng còn một chút sức lực nào nữa…Khóc lóc ko, kêu gào ko, tay chân hoàn toàn bất động. Và rồi tôi ko còn hay biết gì nữa…
******************************
Max.
Chúng tôi ko tài nào đuổi kịp. Chiếc xe chở Jen càng lúc càng xa hơn… và cuối cùng là mất hút. Tôi ngồi phịch xuống dưới lòng đường. Nước từ khóe mắt ứa ra. Đây là lần thứ 2 trong đời tôi khóc vì một người con gái. Trái tim tôi đau đớn như bị ai đó bóp nghẹt. Tôi đã đến quá trễ! Khi đọc xong bức thư của Jen tôi lập tức chạy đến đây. Nhưng…đã ko còn kịp nữa…Jen! Tại sao cô ấy có thể đối xử với tôi như vậy? Tại sao cô ấy nói yêu tôi rồi ngay sau đó lại vội rời bỏ tôi?…Tôi là một thằng bất tài vô dụng! Đã dùng hết tất cả mọi cách, kể cả kế sách hèn hạ nhất là nói dối mà vẫn ko thể nào giữ được người mình yêu, vẫn để tuột mất cô ấy…Tôi đã ko dám đường đường đứng ra bảo vệ người mình yêu và đấu tranh cho tình yêu của mình. Chỉ có thể trốn tránh như con rùa rụt cổ…Phải làm sao đây? Tôi ko muốn mất Jen. Nhất định phải đưa cô ấy trở về bên cạnh tôi. Nhất định phải thế…dù có khó khăn đến mấy…
-Cô ấy đi rồi!-Hero ngồi phịch xuống cạnh tôi, thất thần nói.
-Thật sự Jen chán ghét nơi này, chán ghét chúng ta đến mức độ ấy sao?-Uno hỏi bằng giọng đau đớn.
-Chúng ta đã làm phiền cô ấy nhiều rồi, đã đến lúc phải buông cô ấy ra-Xiah nói nhỏ.
-Phải rồi! Ở với chúng ta, Jen luôn phải chịu ấm ức, đau khổ. Chi bằng cứ để cô ấy được ra đi, chúc phúc cho cô ấy-Micky nói mà nước mắt cứ chảy dài…
-Đây là thư Jen gửi lại, các anh đọc đi-tôi đặt bức thư lên tay Hero rồi đứng dậy bỏ đi.
Từng câu, từng chữ trong bức thư như muốn xé nát tim gan tôi…
Shim Chang Min, Kim Jae Joong, Jung Yun Ho, Park Yu Chun, Kim Jun Su!…Có lẽ đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em gọi tên đầy đủ của các anh…
Khi các anh đọc được bức thư này thì em chắc đã không còn ở bên cạnh các anh nữa. Em muốn xin lỗi mọi người…Xin lỗi về những phiền toái mà em đã gây ra, xin lỗi đã để mọi người phải lo lắng, xin lỗi về những lời lẽ cay độc mà em đã nói…, xin lỗi tất cả…
Những ngày tháng được sống bên cạnh các anh là quãng thời gian hạnh phúc nhất của em. Mọi người đã cho em biết thế nào là sự ấm áp của một gia đình thật sự. Trong lòng em, các anh là những người thân, những người anh trai mà em yêu quý nhất. Có khi là hơn cả Bi-anh ruột của em nữa ấy chứ! Em không muốn rời xa mọi người nhưng lại càng không thể để mọi người vì em mà phải vất vả, khổ sở…Những lời em nói trước đây chỉ là cái cớ để các anh chấp nhận cho em ra đi, không phải là những lời thật lòng. Bây giờ cho em rút lại có được không?… Đối với em, các anh là những người quan trọng nhất! Em không hề chán ghét các anh! Thật đấy!…
Hãy giữ giìn sức khỏe và sống cho thật tốt nhé!…Tạm biệt!!!…
Jen.