Đọc truyện 5 Chàng Trai Và Một Cô Gái – Chương 100
Những giọt nắng tinh nghịch bên ngoài len vào khe hở của cánh cửa, đậu lại trên mắt tôi. Khẽ hé mắt để quen dần với ánh sáng…Một nỗi buồn mơ hồ lại dâng lên. Đưa mắt nhìn xung quanh. Từ màu sơn của bức tường đến rèm cửa, ra trải giường, chiếc chăn đang đắp trên người, chiếc gối tôi đang nằm và cả những vật dụng đều rất quen thuộc…Vậy là tôi đã được đưa trở lại Mĩ!
Một căn phòng rộng 50m2, được sơn màu xanh lá và điểm trên đó là những hình bông tuyết màu trắng xóa. Chiếc bàn gỗ đặt ngay cửa sổ, bên cạnh đó là kệ sách. Gần cửa ra vào là chiếc tủ đựng quần áo khá to, khoác trên mình màu xanh như của bức tường. Đối diện là chiếc giường rộng mà tôi đang nằm. Bên cạnh là chiếc bàn trang điểm…Mọi thứ trong phòng chỉ có hai màu: xanh-trắng được phối hợp khéo léo với nhau tạo ra cảm giác mát mẻ, dễ chịu…Tất cả đều được giữ nguyên vẹn như 1 năm trước đây-khi tôi ra đi. Từng ngóc ngách tôi đều thuộc nằm lòng mà sao vẫn thấy có một cái gì đó bỡ ngỡ và một chút xa lạ. Có thể là do tôi đã ko ở đây trong suốt một năm-một khoảng thời gian khá dài, đủ để những hình ảnh về căn phòng này bị xóa nhòa. Và thay vào đó là cảm giác thân quen ở căn phòng của nhà DB…Bất giác một câu hỏi lướt qua trong đầu: “Không biết một năm sau, nỗi đau của tôi có vơi bớt đi ko? Và liệu khi ấy, tình cảm của tôi dành cho 5 người ấy có bị phai mờ hay ko?” Cũng giống như căn phòng này vậy…
Không biết từ khi nào xung quanh giường tôi có khá nhiều máy móc, gần giống như trong bệnh viện. Trên cổ tay tôi cũng đang có một cây kiêm. Dưới đuôi nó là một ống nhỏ, dẫn lên trên 1 cái bịch chứa đầy máu…Đầu giường nhan nhản những hộp thuốc, vỉ thuốc…
Cánh cửa đột nhiên bật mở. Người bước vào là Robert-một vị bác sĩ trẻ nhưng có tài năng, là bác sĩ riêng của gia đình tôi và cũng là bạn thân của Bi. Theo sau anh ta là Jung Hoon.
-Tỉnh rồi à? Thấy trong người thế nào?-Robert mỉm cười, hỏi tôi bằng tiếng Anh, giọng điệu đặc trưng của người New York.
-Khá hơn nhiều rồi-tôi khẽ mỉm cười đáp, cũng bằng tiếng Anh. Cũng đã khá lâu rồi tôi chưa được nghe lại âm điệu này, cũng như chưa sử dụng lại nên cách phát âm cũng ko được chuẩn như trước nữa-Cái này…Tháo ra được chưa? Em muốn ra khỏi giường-tôi chỉ tay vào chiếc kim đang gắn vào mạch máu trên cổ tay, hỏi.
-Chưa tháo được đâu! Cũng ko được phép xuống giường. Ngoan ngoãn nằm tịnh dưỡng đi. Chỉ hai ngày nữa thôi-Robert vừa nói vừa kiểm tra lại ống nối và máy móc-Thôi, tôi ra ngoài đây, trả lại sự riêng tư cho đôi vợ chồng sắp cưới tâm sự…Mà Hoon này! Đừng bắt Jenny phải nói nhiều quá nhé! Cô ấy vẫn chưa khỏe hẳn đâu.
Nói rồi anh ta bỏ đi. Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, tôi lập tức chống tay ngồi dậy. Khẽ nắm lấy vạt áo Jung Hoon, tôi nói bằng giọng nghẹn ngào:
-Anh à! Em xin lỗi nhưng chúng ta ko thể kết hôn được đâu. Anh hãy giúp em nói với bố dừng tất cả lại được ko? Em ko thể làm vợ anh được. Chúng ta là anh em cơ mà?
-Jenny! Anh rất tiếc,… nhưng ko được đâu, muộn rồi-Jung Hoon nắm lấy tay tôi-Bố đã công bố chuyện chúng ta trước dư luận rồi. Thiệp mời đã phát đi, tất cả mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong cả rồi. Hai ngày nữa, khi em khỏe lại sẽ lập tức tiến hành ngay-anh ấy thông báo.
Như bị một vật to cứng giáng thẳng vào mặt, đầu óc tôi quay cuồng, xay xẩm. Tôi bất ngờ đến mức sững lại, ko thể nói thành lời. Nước mắt cứ tự động tuôn rơi…Jung Hoon bất ngờ ôm tôi vào lòng:
-Lần trước em đã hỏi anh, người yêu của anh là ai. Giờ anh sẽ trả lời. Người con gái mà anh yêu thương, chính là em…Anh biết em chỉ coi anh là anh trai…nhưng xin lỗi, Jenny! Anh ko thể buông em ra được nữa rồi. Cho dù có thế nào thì anh vẫn phải nắm lấy cơ hội này để giữ em lại…
Jung Hoon buông tôi ra và đi nhanh ra ngoài. Tôi như ko còn tin vào tai mình nữa. Dường như anh ấy đã biến thành một con người khác. Ko còn là Jung Hoon mà tôi biết trước đây nữa. Trước đây anh ấy rất hiền chứ ko phải như thế này…ko phải…
Tôi giật phắt chiếc kim ra khỏi cổ tay và chạy về phía cửa…Nhưng tôi ko tài nào mở ra được. Nó đã bị khóa từ bên ngoài.
Tôi dùng hai tay đập thật mạnh vào cánh cửa và dùng hết sức để hét lên:
-Mở ra! Tại sao lại nhốt tôi? Mở cửa ra!
Ngay sau đó tôi nghe tiếng bước chân chạy lên cầu thang, đến gần phòng tôi. Có tiếng tranh cãi ở bên ngoài!…Tôi thôi ko đập cửa nữa và im lặng để nghe xem đang có chuyện gì.
-Xin lỗi! Nhưng Chủ tịch đã dặn, ngoài ông ấy, Robert và cậu Ba ra thì ko ai được vào. Kể cả Bà chủ và cậu Hai. Cậu đừng làm khó chúng tôi-tiếng 1 người nào đó vang lên.
-Cậu có biết để Jenny một mình trong phòng là nguy hiểm thế nào ko? Nó đang làm ầm lên kia kìa. Cậu mà ko cho tôi vào, nhỡ xảy ra chuyện gì, liệu cậu có gánh nổi trách nhiệm ko?-Bi gắt to.
Im lặng…Có vẻ như “người canh giữ” tôi đang đắn đo. Một lúc sau có tiếng chìa khóa tra vào ổ. Cánh cửa bật mở. Bi bước vào. Tôi mừng hết lớn. Ngay lập tức tôi nắm tay Bi, năn nỉ:
-Anh Hai! Giúp em trốn đi có được ko? E ko thể kết hôn với Jung Hoon được.
-Gì?-Bi tròn mắt nhìn tôi-Chẳng phải lúc trước em đã đồng ý rồi sao? Mọi thứ đã chuẩn bị xong cả rồi.
-Hai! Lúc ấy em chỉ nghĩ kết hôn với Jung Hoon để trả ơn cho anh ấy nhưng giờ thì…chỉ nghĩ đến thôi là em đã…-tôi bỏ dở câu nói-Anh cũng biết đối với em, Jung Hoon cũng như anh, đều là anh trai. Làm sao em có thể cùng với anh ấy?-tôi khổ sở nói.
Bi ko nói gì, ngồi phịch xuống giường. Mắt nhìn ra phía cửa sổ. Tay chống cằm. Đôi lông mày nhíu lại. Chắc hẳn anh ấy đang suy nghĩ ghê lắm…15 phút sau, Bi đứng dậy, thở hắt ra…Bất ngờ anh ấy bế tôi lên, đặt xuống giường. Đắp chăn cho tôi, gắn lại chiếc kim vào cổ tay.
-Em nằm yên đó dưỡng bệnh đi. Để anh suy nghĩ đã. Nói rồi Bi bước nhanh ra khỏi cửa. Tôi biết chuyện của mình thì ko nên kéo cả anh ấy vào. Nhưng…thật sự tôi đã bất lực. Ko còn chỗ để bám víu vào nữa, ngoại trừ anh ấy…
**********************************
Bi.
Tôi đang ngồi suy nghĩ trong phòng mình thì đột nhiên cánh cửa mở ra. Kyo xuất hiện (suýt chút nữa là tôi đứng tim vì sợ, cứ tưởng là…ma). Cô ấy đến gần, đặt nhẹ môi mình lên môi tôi. Sau đó ngồi xuống cạnh tôi và khẽ mỉm cười.
-Đang nghĩ về chuyện của Jenny phải ko? Em nghĩ anh đừng có đắn đo gì nữa cho đau đầu. Nhỏ đó nó ko yêu Jung Hoon, anh cũng đâu phải là ko biết. Nó và Max đang yêu nhau. Anh là anh Hai, nên nghĩ đến hạnh phúc của em gái. Hãy tác thành cho hai người họ.
Lời nói của Kyo làm tôi thật sự bất ngờ. Tôi biết Jenny ko yêu Jung Hoon. Nhưng còn chuyện nó với Max thì… Cái bọn DB ấy thì có gì tốt đẹp đâu nhỉ? Bọn nó đã cạnh tranh với tôi trong lĩnh vực âm nhạc. Giờ lại còn đang lăm le cướp mất đứa em gái bé bỏng duy nhất của tôi…Phải làm sao đây chứ? Tôi ko thể ngồi nhìn con bé đau khổ như thế này. Nhưng nếu giúp nó bỏ trốn, Jung Hoon thì phải làm thế nào? Thằng ấy từ nhỏ đã phải chịu nhiều mất mát. Bây giờ mà tôi còn lấy đi Jenny nữa thì chẳng phải là tàn nhẫn với nó lắm hay sao chứ? Lại còn bố mẹ nữa, họ đã chuẩn bị hết mọi thứ…Đó là chưa kể đến việc sau này, nhỡ Jenny ko được hạnh phúc thì tôi sẽ ân hận cả đời…Đến phát điên lên mất thôi! Một thằng anh trai như tôi sao mà vô dụng đến thế. Ngay cả việc phải làm sao để em gái mình được hạnh phúc tôi còn ko biết…Bi ơi là Bi! Đầu óc mày sao mà bã đậu như thế chứ?
-Anh! Chúng ta giúp Jenny nhé? Nhé?-Kyo áp hai bàn tay ấm áp vào má tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi.
-Uh-tôi thở dài xuôi xị.
Đúng là anh hùng khó thoát ải mĩ nhân (T_T)…Một kế hoạch được tôi và Kyo vạch ra. Cô ấy sẽ dụ hai tên vệ sĩ canh ở trước phòng Jenny đi ra chỗ khác. Tôi sẽ dẫn con bé chạy trốn. Robert là bạn thân của tôi nên sau khi nghe tôi kể rõ đầu đuôi đã chấp nhận cho Jenny trốn ở nhà cậu ta một thời gian. Chờ đến khi con bé khỏi hẳn sẽ tính đến chuyện trở về lại HQ. Còn Max với cả cái bọn DB, tôi chưa quyết định có nên giao con bé cho bọn nó hay ko…
Mọi thứ đều thành công trót lọt. Nhưng ko ngờ, khi tôi và Jenny vừa bước ra khỏi cổng đã **ng ngay bố. Ko hiểu trời xui đất khiến thế nào mà ông lại về bất ngờ như thế. Ông nổi trận lôi đình, tống cổ tôi và cả Kyo (T_T) ra khỏi nhà ko chút thương tiếc. Còn Jenny, tất nhiên là bị bắt trở lại “phòng giam”.
Bó tay rồi! Giờ chỉ còn mỗi một cách duy nhất…Đành phải liều một phen vậy…
***********************************
Jen.
Tôi gần như là phát điên lên. Đối với tôi, mọi thứ bây giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tôi vơ tay đánh đổ hết tất cả mọi máy móc, vật dụng…Căn phòng trở thành một bãi rác thải lớn, ko hơn, ko kém…
Bất chợt một cơn ho ập đến. Ko hiểu sao dạo này mỗi khi ho là ngực tôi lại đau nhói và rất khó thở. Ko những thế, lần nào cũng vậy, ko ít thì nhiều, thể nào cũng có máu…Người tôi run lên bần bật. Cái cảm giác chủ động tìm đến cái chết có lẽ dễ dàng hơn rất nhiều so với việc thụ động ngồi chờ cái chết ập đến với mình. Tôi sợ…Rất sợ…
-Jenny! Con ko sao chứ?-tiếng mẹ hốt hoảng vang lên.
Tôi vội giấu chiếc khăn tay dính máu xuống dưới gầm giường. Mẹ đỡ tôi ngồi dậy. Bà vuốt tóc tôi, ôm tôi vào lòng và khóc nấc lên:
-Jenny! Mẹ xin con. Nghe lời bố một lần đi có được ko? Cả đời bố con làm việc vất vả cũng chỉ vì muốn sau này con và Bi được sống sung sướng. Mẹ biết ko nên nói với con điều này…nhưng những cổ đông thuộc phe chống đối đang nổi loạn. Nếu lần này còn xảy ra việc gì nữa, chắc chắn họ sẽ mượn cớ ấy để lật đổ bố con… Con hãy kết hôn cùng với Jung Hoon. Nó là một người tốt, lại thương yêu và luôn chăm sóc cho con hết mực. Giao con cho nó mẹ hoàn toàn yên tâm. Nhất định con sẽ được hạnh phúc mà, biết ko Jenny?
Cơn giận của tôi hoàn toàn tan biến. Người đang ngồi trước mặt tôi là mẹ. Và bà đang cầu xin tôi. Tôi còn có lý do nào để mà giận nữa đây? Và có lẽ cũng chẳng thể tiếp tục phản đối được nữa. Ông trời đã muốn như thế, tôi ko còn sự lựa chọn nào khác…
-Vâng! Con sẽ làm theo lời bố mẹ-tôi đáp nhỏ.
—o0o—
Hai ngày trôi qua…Hôm nay, lễ kết hôn của tôi và Jung Hoon được tiến hành. Tôi như một cái xác ko hồn. Đầu óc rỗng tuyếch, ko suy nghĩ, ko cảm xúc. Để mặc ọi người bôi bôi, trét trét cái gì đó lên mặt, lên môi. Mặc cho bọn họ khoác đủ thứ lên người tôi…Mặc kệ tất cả, tôi chẳng biết một chút gì…
Cánh cửa phòng bật mở, bố bước vào. Giống như khi còn nhỏ, ông nắm tay tôi, dẫn đi…Tiếng nhạc, tiếng trầm trồ, reo hò…tất cả tạo nên một thứ tạp âm rất khó nghe…Chẳng mấy chốc thì tôi và bố đã đi hết con đường. Ông đặt tay tôi lên tay Jung Hoon, dặn dò gì đó. Tôi chẳng rõ.
Đứng trước mặt tôi bây giờ là một vị linh mục. Ông ta khẽ mỉm cười rồi lên tiếng. Mọi âm thanh bỗng chốc im bặt. Nhưng thật lạ, tôi chẳng nghe rõ ông ta đang nói gì. Hai tai tôi cứ ù lên…
-JEN!-một giọng quen thuộc vang lên. Và tôi nghe rất rõ.
Như một phản xạ tự nhiên, tôi xoay người lại. Đứng trước mặt tôi bây giờ là Max. Chưa kịp nhận thức được điều gì, Max đã nắm tay tôi. Hai chúng tôi cùng chạy ra khỏi đó…Tiếng la ó xung quanh dường như đã giúp tôi bừng tỉnh…Ngoái đầu lại, chạy theo sau chúng tôi là Jung Hoon và khá nhiều vệ sĩ. Tôi nắm thật chặt tay Max. Tôi ko muốn rời xa anh ấy, ko muốn buông bàn tay này ra nữa…
Chúng tôi leo lên chiếc ô tô đậu sẵn ở trước cửa khách sạn. Tôi ngoái đầu lại nhìn. Vẫn là hình ảnh những người đuổi theo chiếc xe…bóng họ mờ dần…mờ dần…Chỉ có cảm giác của tôi là khác hẳn. Nhẹ nhõm và vui sướng chứ ko như lúc chia tay với DB ở HQ. Vẫn biết mình làm thế là rất có lỗi. ko những với Jung Hoon mà với cả bố mẹ nữa. Nhưng tôi hoàn toàn ko hối hận. Có phải tôi quá ác độc?
Dường như đọc được suy nghĩ của tôi. Max một tay lái xe, tay còn lại nắm lấy tay tôi, siết nhẹ:
-Em đừng nghĩ ngợi nhiều. Không phải ngụy biện… nhưng hoàn cảnh thật sự ko còn giải pháp nào khác. Em yên tâm, đợi một thời gian ngắn, khi nào mọi chuyện tạm lắng xuống, anh nhất định sẽ cùng em về xin lỗi bố mẹ và cả Jung Hoon nữa. Em tin anh ko Jen?
-Vâng! Em tin-tôi khẽ mỉm cười và gật đầu.
-…Uhm…Jen này! Có chuyện này anh cần phải nói cho em biết-Max ngập ngừng-Thật ra…thì anh…anh ko có mất trí nhớ-anh ấy nói thật nhỏ.
Tôi như ko tin vào tai mình nữa. Ngạc nhiên đến sửng sốt. Rồi máu trong người cứ sôi lên sùng sục. Tôi thấy giận ghê gớm. Tôi đã cứ nghĩ rằng anh ấy vì tôi nên mới ko nhớ được gì. Tôi đã cảm thấy có lỗi biết bao. Vậy mà…Hóa ra là anh ấy đã nói dối.
-Dừng xe lại-tôi gắt lên.
Đợi cho Max tấp xe vào lề, tôi mới bắt đầu:
-Tại sao anh nói dối? Có biết em đã lo lắng đến thế nào ko? Có phải anh muốn đùa với em ko? Bây giờ thì đã thành công rồi đấy. Anh vui lắm phải ko?-tôi tuôn ra một tràng.
-Jen! Ko phải vậy mà, nghe anh giải thích-Max nắm chặt hai cổ tay tôi-Lúc ấy anh sợ nếu em biết anh chỉ bị thương nhẹ thì em sẽ rời bỏ anh. Anh chỉ nghĩ nếu nói dối sẽ có thể giữ em lại. Thế nên…anh…anh-anh ấy bỏ dở câu nói-…Thế nhưng cuối cùng em cũng vứt bỏ anh một cách ko thương tiếc còn gì-anh ấy nói bằng giọng giận dỗi.
Tôi quay mặt ra ngoài cửa sổ để tránh ánh mắt trách móc của Max và để anh ấy ko thấy những giọt nước mắt đang rơi ra từ khóe mắt. Toi cũng chẳng biết phải trách thêm gì anh ấy nữa. Nguyên nhân tất cả thì cũng chỉ vì tôi…Bất ngờ Max xoay người tôi lại, áp hai bàn tay ấm áp vào má tôi, lau những giọt nước mắt cho tôi. Rồi chưa để tôi kịp phản ứng, Max đã đặt môi anh ấy lên môi tôi…Một nụ hôn!
Đây ko phải là lần đầu tôi “K” người khác, lại càng ko phải lần đầu “chạm môi” với Max. Nhưng ko hiểu sao cảm giác lần này khác hẳn với những lần trước đó…Ngọt ngào hơn…hạnh phúc hơn…thời gian như đứng lại. Và không gian dường như chỉ còn lại tôi và anh ấy…
-Này! Anh định ám sát em đấy hả? Biết em ngộp suýt chết rồi ko? Ko nói ko rằng đã kiss người ta. Cái này gọi là “cưỡng hôn” đấy, biết chưa?- ngay sau khi Max buông tôi ra, tôi đã tuôn ra một tràng.
Chụt-môi Max lại một lần nữa kề vào môi tôi. Nhưng lần này chỉ là một nụ hôn ngắn như gió thoảng qua. Anh ấy nhìn tôi mỉm cười.
-Anh đúng là đồ bệnh hoạn. Hết thuốc chữa rồi-tôi đỏ mặt nói-Tại sao anh cứ…
Chụt-nụ hôn thứ 3 trong ngày. Lần này thì tôi chẳng thể mở miệng nói thêm được nữa. Ko biết có phải vì quá “xúc động đậy” hay là vì sợ nếu tiếp tục nói sẽ bị Max “niêm phong” cái miệng bằng một cái hôn…Có lẽ cái lý do đầu tiên có lý hơn (vì ai lại chẳng muốn được “K” người yêu chứ?)
-Được rồi, anh xin lỗi vì đã vội vàng-Max cười cười-Bây giờ thì làm lại nhé? Em chuẩn bị tinh thần đi. Hít thật sâu vào. Kẻo đang “K” lại bị ngộp thở là anh ko chịu trách nhiệm đâu đấy nhá!
Nói rồi anh ấy tiến sát vào gần tôi…Môi chạm môi…Tôi như tan chảy đi…Đang tận hưởng những giây phút như ở trên thiên đường thì bất ngờ chuông điện thoại reo inh ỏi, kéo chúng tôi về lại với thực tại. Max dường như ko muốn “trở về lại mặt đất” nên anh ấy chẳng có dấu hiệu gì là sẽ buông tôi ra và bắt máy cả. Tôi một tay với lấy chiếc điện thoại, tay còn lại đẩy nhẹ Max ra.
-Nghe điện thoại đi anh!-tôi chìa ra trước mặt anh ấy chiếc điện thoại.
-Sớm ko gọi, muộn ko gọi lại nhằm ngay lúc này. Đúng là đồ phá đám-Max cằn nhằn, nhăn nhó-Thằng nào đấy? Có chuyện gì?-anh ấy gắt.
Tôi đưa tai mình sát chiếc điện thoại. Giọng Bi vang lên:
-“Thằng” Bi! Cậu chết ở đâu rồi mà giờ này chưa đến hả? Lại còn gắt gỏng với tôi nữa chứ. Láo đến thế là cùng-Bi nói bằng giọng bực tức.
Tôi và Max đưa mắt nhìn nhau. Anh ấy nhăn mặt rồi lấy tay tự đánh vào đầu mình.
-Dạ, xin lỗi! Bọn em sẽ đến ngay-anh ấy lễ phép nói.
Vừa cúp máy là Max đã phóng xe đi ngay với vận tốc tối đa…Trên đường đi, anh ấy đã kể rõ đầu đuôi cho tôi nghe mọi chuyện…Bi đã gọi 5 người họ sang đây. Và kế hoạch “cướp cô dâu trong ngày cưới” cũng do anh ấy nghĩ ra. Hiện giờ 4 người còn lại của DB, Bi và Kyo đều đang ở nhà Robert. Tôi sẽ đến đó để thay bộ áo cưới này ra. Sau đó chúng tôi sẽ đổi xe và ra sân bay. Nhưng chỉ có tôi và 5 người kia trở về lại HQ thôi. Bi và Kyo sẽ ở lại Mĩ để giải quyết những chuyện còn lại…
Tôi ở lại thì ko được mà đi cũng chẳng đành. Chắc chắn những người ở lại sẽ phải gánh chịu nhiều rắc rối…Bây giờ mọi chuyện đã trở nên lớn hơn nhiều rồi. Và đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của chúng tôi. Ngay cả Robert cũng bị kéo vào chuyện này…Thật sự tôi cảm thấy có lỗi quá!…
Tại nhà Robert.
Đậu trước nhà là một chiếc Mer và một chiếc Rolls. Tất cả đều mang biển sổ lạ. Ko phải xe Bi mà cũng chẳng phải xe Robert. Có lẽ là xe thuê. Chắc để đề phòng papa báo cảnh sát chặn xe lại. Ông Bi nhà ta cũng chu đáo thật!
-Jen!-Hero vừa thấy tôi đã thốt lên và chạy đến ôm chầm lấy tôi.
-Anh cứ sợ sẽ ko thoát được. Nhờ trời phù hộ, cuối cùng thì em cũng đến-Hero vừa buông tôi ra thì Xiah lập tức lao đến ôm tôi chặt cứng.
-Thôi đủ rồi, đến lượt tôi-Uno kéo Xiah ra và ôm tôi vào lòng-Anh nhớ em đến chết mất. Em ko được bỏ đi nữa đâu đấy!-anh ấy thì thầm.
-Này! Ôm một chút thôi. Cô ấy là người yêu của tôi đấy nhá!-Max liếc xéo.
-Xin lỗi, tại tôi…-Uno buông tôi ra, ngượng nghịu đáp.
-Anh cứ tưởng sẽ ko bao giờ còn được gặp lại em nữa chứ!-Micky mắt đỏ hoe như sắp khóc. Anh ấy tiến tới, siết chặt tôi trong vòng tay.
-E hèm! Tôi ko muốn cắt ngang vở kịch “Tuổi thanh xuân” hay ho này đâu. Nhưng thưa các vị, giờ này ko phải là lúc để bày tỏ “tình thương mến thương” đâu nhá. Chúng ta đang chạy trốn đấy, có nhớ ko hả?-Bi kéo Micky ra khỏi tôi và nói bằng giọng trách móc.
-Jenny! Vào đây thay đồ đi. Còn các anh, chuẩn bị ra xe là được rồi đấy-Kyo lên tiếng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi lục tục ra xe. Tôi thì đi theo Kyo vào một căn phòng gần đó… Được gặp gặp lại 5 người họ, tôi thật sự rất vui. Nhưng ko thể phủ nhận rằng tận sâu thẳm trong trái tim, vẫn còn đọng lại một nỗi buồn, một cảm giác có tội. Tôi đi, có thể trốn tránh được mọi việc. Nhưng những người còn lại thì sẽ thế nào? Bố mẹ chắc hẳn là phiền lòng lắm. Tình hình của M-Hotel cũng đang rối rắm, giờ tôi lại gây ra cái chuyện mất mặt này thì bố làm sao nhìn mặt những cổ đông đây? Jung Hoon thì…thật sự tôi ko dám nghĩ đến anh ấy sẽ như thế nào. Còn Bi, Kyo và cả Robert nữa, liệu bố có để yên cho họ ko?…Tôi lo lắm…rất lo…
-Jenny! Về bên đó em phải thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra đấy nhé! Đừng xem thường bệnh “Bạch cầu”. Dù cho có thay tủy rồi nhưng nó vẫn có nguy cơ tái phát hoặc để lại những di chứng đấy-trước khi chúng tôi đi, Robert đã dặn dò khá kĩ lưỡng.
Những lời của anh ấy nói làm tôi phải suy nghĩ. Bất giác tôi chợt nhớ lại những triệu chứng kì lạ mà những ngày qua tôi thường xuyên phải đối mặt…Ko lẽ…?
“Dừng lại đi Jen! Mày ko được nghĩ ngợi nhiều nữa. Mọi chuyện tạm thời mới được yên ổn. Ko được phép khuấy độnh nó lên. Ko được khiến mọi người phải lo lắng”-tôi tự nhủ thầm.
—o0o—
Tại sân bay.
-Tôi giao Jenny cho các cậu. Nó mà có chuyện gì thì các cậu chết chắc-Bi đe dọa.
-Vâng! Anh yên tâm đi. Lần này bọn tôi sẽ ko để xảy ra chuyện gì nữa đâu-Max lên tiếng.
-Hai à! Em có phải là đi đến nơi xa xôi nào đó, ko gặp lại anh được nữa đâu. Chỉ là về HQ trước, sau này mình còn gặp nhau dài dài mà-tôi trấn an.
Bi quay sang nhìn tôi, chớp chớp mắt. Rồi bất chợt anh ấy ôm chầm lấy tôi:
-Jenny! Giao em cho bọn nó anh Hai lo lắm. Hay thôi, đừng đi với bọn nó nữa. Ở lại với anh Hai, anh Hai sẽ thuyết phục bố. Sau đó sẽ kiếm cho em một thằng chồng tử tế hơn-Bi mếu máo nói.
-Này, này! Ko có ai tốt hơn bọn tôi nữa đâu. Chúng tôi là tử tế nhất rồi đấy-Max hét toáng lên và kéo tôi về phía anh ấy.
-Anh đã hứa rồi sao giờ lại nuốt lời thế hả?-Uno nói bằng giọng bất mãn.
-Bây giờ cô ấy là của chúng tôi rồi. Anh ko lấy lại được đâu. Trừ khi là bước qua xác bọn tôi-Xiah vênh mặt lên thách thức.
-Jen ko đồng ý trở về với anh ta đâu. Đừng có lo-Micky bình thản nói.
-Cái bọn này thật là…vô ơn! Biết thế tôi đừng gọi cho các người-Bi cằn nhằn.
-Đến giờ rồi! Chúng ta vào trong đi-Hero nhìn đồng hồ nói.
Tôi mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt Bi và Kyo rồi quay người, bước theo 5 người kia vào phòng cách ly. Bất ngờ một giọng nói cất lên ở phía sau lưng:
-Jenny! Chờ một chút.
Tôi quay đầu lại. Là Jung Hoon. Cả người tôi bất giác rung lên bần bật. Tôi ôm chặt lấy cánh tay Max và đứng khép sau lưng anh ấy. Tôi sợ sẽ bị bắt lại…Uno, Hero, Xiah và Mic đứng dàn thành hàng ngang trước mặt tôi, trừng mắt nhìn Jung Hoon.
-Phe ta hết cả đấy!-Bi vội vàng lên tiếng-Nó đã giúp chúng ta ngăn ko cho người của bố đến bắt em về.
-Jenny! Cậu nên đến chào tạm biệt anh ấy-Kyo tiếp lời.
Tôi sửng sốt đến mức miệng cứng đơ, ko thể nói thành lời. Mắt thì cứ mở tròn nhìn Jung Hoon. Tay chân bất động. Ko ngờ anh ấy lại giúp chúng tôi. Thế này thì…Tôi lại càng cảm thấy có lỗi với anh ấy hơn rất nhiều. Tay tôi tuột dần khỏi cánh tay của Max. Sống mũi cay xè…những giọt nước mắt nóng hổi rơi ra từ khóe mắt, lăn dài…Jung Hoon từ từ tiến về phía tôi. Anh ấy nhìn tôi ko chớp mắt. Và rồi anh ấy cũng khóc…Jung Hoon nhanh chóng quay mặt sang nơi khác, gạt những giọt nước mắt đi. Có lẽ anh ấy đang cố gắng kiềm chế cảm xúc. Sau đó anh ấy đưa tay lau nước mắt cho tôi, dịu dàng nói:
-Jenny! Em đừng khóc. Em mà cứ như vậy, anh sẽ ko để em ra đi được đâu-Jung Hoon cười gượng, nước mắt cứ chảy dài trên gương mặt-Anh có thể ôm em được ko? Lần cuối cùng, với tư cách là chồng sắp cưới của em.
-Ko được! cô ấy…-Max vội vàng lên tiếng.
-Cậu có im đi ko? Để cho hai đứa nó được riêng tư một chút-Bi lấy tay bịt miệng Max, kéo đi.
Tôi đưa mắt nhìn Jung Hoon rồi khẽ gật đầu. Anh ấy vòng tay ôm lấy tôi. Toàn thân Jung Hoon run lên…Tôi phải cắn chặt môi để ko bật ra tiếng khóc. Tôi nợ Jung Hoon mạng sống, tình cảm,…nợ rất nhiều…Vậy mà tôi chẳng thể đền đáp cho anh ấy…lại còn khiến anh ấy bị tổn thương…Tôi căm ghét bản thân mình…
-Xin lỗi! Nhưng chúng tôi phải đi rồi-Hero nhẹ nhàng nói.
Jung Hoon từ từ buông tôi ra. Anh ấy quay lưng bỏ đi mà ko nói thêm lời nào. Dáng đi ấy in sâu vào tâm trí tôi…chắc tôi sẽ ko bao giờ quên được…
Máy bay cất cánh!…Những ngày qua có quá nhiều việc xảy ra…dồn dập…Giờ nghĩ lại tôi bất giác rùng mình…Tôi chẳng thể nhớ là mình đã vượt qua được những chuyện ấy bằng cách nào nữa và cũng chẳng muốn nhớ…Tạm biệt New York-quê hương thứ hai của tôi…tạm biệt bố mẹ…tạm biệt Jung Hoon…Mọi người hãy tha lỗi cho đứa con gái chẳng ra gì này…
Tôi đưa mắt nhìn sang Max, anh ấy cũng đang nhìn tôi. Chúng tôi nắm chặt tay nhau…mỉm cười…Hạnh phúc đang đến thật gần rồi!
*************************************
Jung Hoon.
Tôi biết mình đã làm đúng khi để Jenny ra đi…Nhưng sao trái tim vẫn cứ đau nhói thế này? Tận sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn ko hề muốn chấp nhận việc mình đã mất Jenny-một sự thật quá khắc nghiệt…quá đau đớn…
“Jung Hoon! Tôi biết cậu yêu Jenny và rất tốt với nó. Thật sự tôi cũng rất mong hai người có thể đến với nhau. Nhưng…tôi…Một người anh, nhìn thấy em gái mình đau đớn như thế, tôi thật ko đành lòng. Cậu cũng đã từng là anh trai Jenny, chắc cậu hiểu rõ hơn ai hết cái cảm giác đó. Cậu giúp con bé trốn đi có được ko?… Tôi ko muốn hối thúc cậu nhưng thời gian ko còn nhiều, cậu hãy suy nghĩ đi! Nếu đồng ý thì gọi lại cho tôi. Tôi sẽ nói rõ kế hoạch. Hy vọng cậu biết được điều gì là tốt cho Jenny!…”
Hai ngày trước, sau khi bị bố đuổi ra khỏi nhà, Bi đã gọi điện cho tôi. Những lời nói ấy khiến tôi phải suy nghĩ thật nhiều…Rồi ko hiểu sao tôi lại bấm máy gọi cho anh ta. Và như một cái máy, tôi làm đúng theo những lời của Bi…
-Mày còn dám vác mặt về nhà nữa sao? Tao ko có thứ con như mày. Cút đi!-bố chỉ thẳng tay vào mặt Bi, quát.
-Bố! Con chỉ…-Bi khổ sở nói.
-Từ giờ đừng gọi tao là bố. Tao chỉ có một đứa con duy nhất là Jung Hoon. Sau này tao mà có chết đi thì mày với con Eun Hye đừng có vác mặt về đây.Tao sẽ ko nhắm mắt được đâu!
Nói rồi bố bỏ đi lên lầu. Mẹ thì lặng lẽ khóc và cũng bước theo bố. Trong căn nhà rộng thênh thang chỉ còn lại tôi, Bi và Kyo. Kyo ngồi phịch xuống sàn, khóc sướt mướt. Bi thì đứng sững một chỗ. Có lẽ anh ta quá bất ngờ. Vẫn biết là bố sẽ rất giận. Nhưng cả 3 chúng tôi đều ko tưởng tượng được rằng bố lại có thể từ hai đứa con ruột của mình như thế.
-Ko ngờ bố lại cho ra đi dễ dàng như thế. Tôi cứ nghĩ rằng sẽ bị đánh đến chết cơ-Bi cười gượng, nói bằng giọng nghèn nghẹn-Chúng tôi phải đi rồi. Cậu ở lại chăm sóc bố mẹ cho tốt nhé! Chỉ còn trông chờ vào mỗi cậu nữa thôi-anh ta thở dài.
-Bi! Anh định đi thật sao? Bố nóng giận nên nhất thời nói thế thôi-tôi lên tiếng ngăn cản.
-Thì thế mới phải đi. Ông đang giận, thấy mặt tôi lại giận nữa thì nguy. Chờ khi nào ông xuôi xuôi, tôi lại về-Bi vừa nói vừa đỡ Kyo đứng dậy-Đi nhé!
Bóng hai người họ khuất dần sau cánh cửa. Căn nhà trở nên im ắng hơn bao giờ hết. Một sự im lặng đáng sợ đến ghê người. Chỉ mới đây thôi, ngay tại căn phòng này, tôi, Bi, Jenny và Geun Young đã cùng nhau xem phim, đọc sách và cười đùa rất vui vẻ. Những kí ức ấy hiện lên trong tâm trí rõ đến mức tưởng như chỉ mới ngày hôm qua thôi…Giờ đây, cũng là căn phòng này mà sao nó lại hiu quạnh và lạnh lẽo đến thế…Tôi ngồi xuống sàn, tựa người vào chiếc ghế sopha. Mọi kỉ niệm ùa về khiến trái tim tôi nhức nhối…Thật sự là rất khó chịu…
Có tiếng bước chân đến thật gần. Ko hiểu sao tôi lại hy vọng đó là Jenny. Tôi vội ngẩng mặt lên và thốt lên:
-Jenny?
-Em là Geun Young-Moon ngồi xuống cạnh tôi, đáp.
Đến lúc này thì tôi thật sự đã tuyệt vọng hoàn toàn…Tôi muốn khóc, khóc thật to…Nhưng sao ko làm được. Nước mắt đã khô cạn…
-Chúng ta hãy quên hết mọi chuyện và bắt đầu lại anh nhé!-Chúng ta hãy quay trở lại 8 năm trước. Khi lần đầu tiên em đến đây và gặp được anh…-Im lặng một lúc, cô ấy nói tiếp-Chào anh, em là Moon Geun Young, bạn của Jenny-cô ấy chìa tay ra trước mặt tôi.
Như có một cái gì đó thôi thúc, tôi cũng đưa tay, nắm lấy tay cô ấy.
-Rất vui khi được làm quen với em. Anh là Jung Hoon, anh trai của Jenny.
Trong đầu tôi hiện lên những hình ảnh của 8 năm về trước và vang lên bên tai là những từ ngữ mà tôi đã nói lúc ấy và tôi đã buột miệng nói ra nó lúc nào ko hay biết. Có lẽ đó là duyên phận…Tuy bây giờ trái tim tôi vẫn còn đang rỉ máu. Nhưng tôi tin chắc rằng một tương lai tốt đẹp sẽ chờ đón tôi ở phía trước…Ngoài kia, hoa vẫn đang tỏa hương và trời vẫn xanh…
—o0o—
Hai ngày trôi qua, không khí trong nhà vẫn nặng nề như thế. Mẹ thì nằm một chỗ trên giường bệnh, ko ăn. Lâu lâu mới nhấp vài ngụm nước nhỏ. Còn bố thì luôn nhốt mình trong thư phòng. Ngồi một mình trong bóng đêm với tiếng nhạc hòa tấu vang lên réo rắt…Tôi đã gặp bố, đưa ra một thỏa thuận. Tôi sẽ về M-Hotel giúp ông nhưng với điều kiện ông phải tha thứ cho Jenny và Bi. Bố ko phản đối mà cũng chẳng chấp nhận. Ko một lời hứa hẹn…Chắc ông cần có thời gian để suy nghĩ…
Tôi đang đứng trước ngôi nhà thân yêu. Cũng đã hơn một tháng tôi ko ở đây. Thật sự là rất nhớ! Tôi chỉ muốn chạy ào đến, sờ tay vào các bức tường, ôm hết tất cả mọi thứ vào lòng để thỏa nỗi nhớ. Ngôi nhà này đã trở thành một phần máu thịt của tôi, ko thể vứt bỏ…Uno bước lên trước, mở toang cánh cửa ra. Chúng tôi lần lượt bước vào. Mọi vật dụng đều ở nguyên vị trí như cũ, ko hề thay đổi. Ngăn nắp và sạch sẽ…Đang định đưa tay chạm vào chiếc ghế sopha thì dường như có một sức mạnh vô hình nào đó ngăn cản. Tôi rụt tay lại và lùi dần về phía cửa. Tôi sợ sệt đưa mắt nhìn 5 người kia. Như hiểu được sự sợ hãi của tôi, Max tiến đến gần, nắm tay tôi dẫn vào trong. Anh ấy đặt tay tôi lên chiếc ghế sopha, mỉm cười:
-Trước khi bọn anh sang Mĩ tìm em đã quyết tâm vứt sang một bên sự nghiệp ca hát của mình. Thế nên em cứ yên tâm ở lại đây, đừng lo gì cả.
-Phải đấy! Mặc kệ những lời đồn đại đi. Chúng ta ko làm gì sai, hoàn toàn trong sáng, chẳng sợ gì cả. Cứ cho những người rỗi hơi ấy muốn nói gì thì nói-Xiah khoát tay.
-Nói hay lắm!-một tiếng nói vang lên, kèm theo đó là những cái vỗ tay.
Vincent từ từ bước đến chỗ chúng tôi. Ngay lập tức 5 người kia đều thay đổi thái độ. Khuôn mặt đanh lại, trừng mắt nhìn anh ta.
-Lần này thì chúng tôi nhất định ko để anh **ng đến cô ấy nữa đâu-Uno gằn giọng.
-Ngôi nhà này thuộc quyền sở hữu của chúng tôi. Dù anh có muốn hay ko thì chúng tôi vẫn sẽ giữ cô ấy lại-Micky nghiêm giọng.
-Sẽ ko còn có chuyện chúng tôi để anh tự tiện quyết định mọi việc nữa đâu-Hero nhìn Vincent bằng ánh mắt thách thức.
-Đúng là tuổi trẻ! Nông nổi, nóng vội. Tôi thua các cậu rồi-Vincent giơ hay tay lên-Tôi ko có ý định **ng chạm đến cô gái của các cậu nữa đâu. Chỉ là đến để thông báo một chuyện quan trọng. Từ giờ chúng ta đã ngồi chung một thuyền. Sống thì cùng sống. Còn ko thì tất cả đều bị đuổi việc và ko còn chỗ đứng trong giới giải trí nữa-anh ta thở dài-…Các cậu thì chẳng phải lo gì vì còn có hậu phương vững chắc ở sau lưng. Còn tôi thì…Sau này các cậu làm Tổng giám đốc thì cũng nhớ chừa cho tôi một chân thư kí. OK?-anh ta nói bằng giọng nửa đùa nửa thật.
Đến bây giờ thì chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Uno bước đến, vỗ vai Vincent, cười nói:
-Sau bao nhiêu năm làm việc chung với anh, đây là lần đầu tiên tôi nghe được một câu nói hay từ anh đấy. Theo chúng tôi là sáng suốt.
Bất chợt có tiếng nhạc vang lên. Vincent rút ra trong túi chiếc di động và bước ra ngoài. Hai phút sau, anh ta trở lại và nói:
-Tôi có việc phải đi rồi. Các cậu mới đi về chắc cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi.
Nói rồi anh ta đi nhanh ra cửa…Tất cả mọi người nhìn nhau rồi đều mỉm cười. Có vẻ như mọi chuyện đã tốt đẹp trở lại. Ít ra thì từ giờ, chúng tôi đã ko còn đơn độc, ko còn phải tự mình chống chọi với những rắc rối nữa. Chúng tôi đã có Vincent-một người quản lý tuyệt vời bên cạnh.
-Này! Phải mở tiệc ăn mừng đi chứ nhỉ?-Hero lên tiếng.
-Cái gì? Bây giờ lại phải vào bếp à? Mệt lắm-Micky nhăn mặt-Cậu thích thì tự đi mà nấu. Miễn cho tôi đi.
-Có ai bảo là sẽ mở tiệc ở nhà đâu chứ. Chỉ cần đặt một phòng VIP tại nhà hàng của bố anh là được mà-Max bình thản đáp.
-Ko được-tôi vội vàng hét toáng lên-Bố anh ấy…-tôi nói nhỏ, bỏ dở câu nói, đưa mắt nhìn Mic.
-Bé con! Xem ra em đi lâu quá rồi nên ko biết thời thế đã thay đổi-Uno xoa đầu tôi-Có lẽ là vì ngấm lời “giảng đạo” của em nên dạo này ông ta đối xử với “chuột nhà ta” tốt lắm.
Tôi tròn mắt nhìn Micky. Anh ấy ko nói mà chỉ mỉm cười và khẽ gật đầu…Tôi rất vui, thật sự rất vui! Ko ngờ mọi việc tốt lại đến với tôi trong cùng một lúc như thế này. Bây giờ thì tôi ko còn phải lo lắng gì cho 5 người họ nữa rồi…Có lẽ ông trời muốn bù đắp lại cho tôi những đau khổ mà tôi phải chịu đựng trong thời gian qua…
-Let’s go!-Xiah lên tiếng và bước đi trước.
Đây là lần đầu tiên tôi có thể đàng hoàng đi bên cạnh họ mà ko cần phải nghĩ ngợi gì. Giống như lời Xiah nói, chúng tôi ko phải là tội phạm. Cũng ko làm gì sai trái hết. Thế nên ko cần phải sợ gì hết…
Chúng tôi đã cùng nhau ăn một bữa tối thật vui vẻ. Đã lâu lắm rồi tôi mới lại có được cảm giác vui sướng và yên bình như thế này…
Ai cũng mệt nhừ sau chuyến đi nên sau khi ăn xong, chúng tôi kéo nhau về nhà, chẳng đi đâu nữa. Về đến cổng, bỗng nhên điện thoại của Max reo liên hồi. Là mẹ anh ấy gọi…Và hai chúng tôi phải đi đến gặp bố mẹ của Max.
Tại nhà Max.
Đây đã là lần thứ 3 tôi gặp bố mẹ Max. Nhưng vẫn thấy hồi hộp ko thể tả. Tim đập nhanh, tuy nhiên lại khó thở. Đầu tóc mướt mồ hôi. Hai lần trước đây họ đều tỏ thái độ ko thích tôi cho lắm (nếu ko muốn nói là ghét T T) thế nên lần này tôi rất sợ.
Chúng tôi vừa mới bước vào cửa thì gặp Tae Hee đang đi ra. Cô ta đứng lại nhìn tôi, nhưng dường như ánh mắt ko còn gay gắt như trước nữa. Cô ta bỏ đi mà ko nói thêm một lời nào…Max siết chặt lấy tay tôi, đưa mắt nhìn tôi và khẽ mỉm cười như để trấn an. Tuy ko nói, nhưng tôi vẫn thấy yên tâm hơn rất nhiều. Chúng tôi đến trước mặt bố mẹ anh ấy, cúi chào. Hai người họ khẽ gật đầu rồi ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
-Hai bác muốn xin lỗi con về những lời nói ko hay khi ở bệnh viện. Lúc ấy thật ra cũng chỉ vì quá nóng giận. Con ko để bụng chứ?-mẹ Max nắm tay tôi, nhẹ nhàng hỏi.
-Vâng! Con ko nghĩ gì đâu ạ-tôi nhanh chóng đáp.
-Bố mẹ đã chọn được ngày tốt rồi. Ngày 20 tháng sau sẽ tổ chức lễ kết hôn luôn, bỏ qua lễ đính hôn. Hai đứa thấy thế nào? Đồng ý ko? Hay là sớm quá?-bố anh ấy hỏi.
Tôi bất ngờ đến mức tim như ngừng đập. Toàn thân đông cứng lại. Thật ko thể tin nổi! Chỉ mới đây thôi, họ còn phản đối kịch liệt, ko cho tôi đến gần Max. Vậy mà giờ lại…Chỉ cần họ đối xử tốt với tôi là tôi đã cảm thấy quá bất ngờ rồi, giờ lại còn định tổ chức lễ kết hôn cho chúng tôi…Có phải tôi đang nằm mơ ko? Tại sao mọi việc lại quá tốt đẹp thế này? Tôi gần như ko thể tin nổi rằng chỉ mới cách đây 2 ngày thôi, tôi đã đau đớn đến mức tưởng chừng như đã chết đi. Đến ngày hôm nay ông trời lại quá ưu ái, ban cho tôi quá nhiều niềm vui…
-Ko sớm đâu ạ! Trễ là đằng khác ấy chứ-Max vừa nói vừa cười-À, còn bố mẹ của Jen nữa. Đã liên lạc với họ chưa ạ?
-Xong cả rồi! Họ đồng ý-bố Max thông báo.
Tôi ko còn tin vào tai mình nữa. Bố mẹ đồng ý? Nghĩa là họ đã tha thứ cho tôi?…Nước mắt lại muốn rơi ra, cũng may là kiềm lại được.
-Mà này! Hay là Eun Hye qua đây ở với bố mẹ tạm vài ngày đi. Đến khi kết hôn rồi, bố mẹ sẽ ột căn nhà riêng. Chứ giờ con ở chung với 4 đứa kia, ko thấy bất tiện sao?-mẹ anh ấy đề nghị.
-Ko được!-Bất ngờ Max hét toáng lên-…Bọn con sống cả 1 năm trời như thế mà có thấy bất tiện gì đâu. Mẹ đừng lo. Vả lại con mà ko được ở gần Jen, ko được nhìn thấy cô ấy thường xuyên chắc con chết mất-Max nói mà mặt mày tái xanh như thể đang lo sợ chuyện gì đó.
-Thì con cũng dọn về đây luôn. Có nhà mà ko ở-bố Max lên tiếng.
-Thôi ạ, công ty ko đồng ý đâu-Max lắc đầu-Cũng trễ rồi, bọn con về đây-anh ấy vừa nhìn đồng hồ vừa kéo tôi đứng dậy.
Tôi chỉ kịp cúi đầu chào bố mẹ anh ấy, sau đó Max kéo tôi chạy như bay ra khỏi nhà. Ra đến xe, anh ấy ôm chầm lấy tôi và nhấc bổng tôi lên:
-Ha…ha…ha-Max cười lớn-Vợ “iu”, vậy là từ nay em là của anh rồi nhá! Cấm em liếc mắt đưa tình với thằng nào, biết chứ?
Tôi phì cười và cũng vòng tay ôm anh ấy. Vậy là những chuỗi ngày đau buồn cuối cùng cũng đã trôi qua. Giờ đây tôi có thể yên tâm tận hưởng giây phút hạnh phúc bên cạnh Max-chồng tương lai của tôi ^^ …
-Minnie! Em hỏi một chuyện nhé?-tôi rụt rè lên tiếng-Tại sao bố mẹ anh lại thay đổi nhanh đến thế? Chỉ mới đây thôi, họ thậm chí còn ko cho em đến gần anh.
-Trước khi sang Mĩ, anh đã nói hết mọi chuyện cho bố mẹ. Từ việc anh ko bị mất trí nhớ đến việc em đã phải chịu thiệt thòi, một mình đứng ra gánh hết mọi thứ về mình để bảo vệ cho bọn anh. Và anh cũng đã nói rằng dù họ có ngăn cản đến thế nào thì anh vẫn sẽ kết hôn cùng với em-Max siết chặt tay tôi-Anh cũng chỉ mong họ có thể hiểu em hơn. Ko ngờ bố mẹ lại còn muốn tổ chức lễ kết hôn…Thành công ngoài mong đợi!
-Vậy…còn 4 người kia? Em ko có ý…chỉ là…-tôi ngập ngừng nói.
Mặc dù câu nói của tôi chẳng ra đầu ra đuôi gì hết. Nhưng Max vẫn hiểu được. Anh ấy choàng tay qua vai tôi, nói:
-Cái ngày em ra đi, anh đã “khai” thật với bọn họ. Lúc đầu 4 người ấy giận ghê lắm. Mắng anh là đồ tồi, đồ ko biết suy nghĩ…Nhưng khi anh nói rằng anh làm thế cũng chỉ vì muốn giữ em lại thì họ thôi ko mắng nữa. Lúc ấy họ rất đáng sợ đấy-Max lè lưỡi, rùng mình-Anh cũng đã nói rằng anh yêu em và em cũng thế. Anh nhờ họ giúp đưa em về…-nói đến đây thì bỗng dưng Max im bặt.
-Sao? Nói tiếp đi-tôi giục.
-Thì…họ đồng ý chứ sao?-Max ấp úng.
-Dễ dàng vậy sao?-tôi hỏi bằng giọng nghi ngờ.
-Ko dễ. Tất nhiên là cũng phải có điều kiện trao đổi…Nhưng thôi, đó là chuyện của đàn ông con trai, em ko cần biết đâu-Max phẩy tay.
-Minnie! Anh yêu, chồng yêu! Nói đi mà-tôi năn nỉ ỉ ôi bằng giọng thê lương nhất có thể.
-Vợ yêu à! Chồng nói thì phải biết nghe lời chứ-Max búng mũi tôi.
Tôi biết mình có năn nỉ cỡ nào cũng chẳng thể cạy miệng anh ấy. Thế nên tôi xịu mặt xuống và im lặng. Đi bên cạnh Max… Bóng chúng tôi đổ dài trên đường…
Bất chợt ngực đau nhói…Tôi thấy khó thở kinh khủng…Tôi ho liên hồi…Máu từ miệng chảy ra, thấm qua kẽ tay, rơi xuống đất…Tôi ngã khụy xuống. Trước khi ngất đi, tôi còn nghe loáng thoáng giọng hốt hoảng của Max:
-Jen! Em sao vậy? Tỉnh lại đi Jen!…
Max.
Tôi thật sự rất hoảng loạn. Cái cảnh tượng này đã là lần thứ hai tôi bắt gặp. Jen nằm im bất động, 2 mắt nhắm nghiền. Hơi thở yếu ớt và còn có cả máu… Tôi ôm Jen vào lòng và bấm số gọi cấp cứu. Ngay bây giờ tôi chỉ có thể làm được như thế. Lái xe không mà bế Jen đi cũng không. Tôi sợ chỉ cần một va chạm nhỏ cũng sẽ làm tổn hại đến cô ấy. Không hiểu sao trái tim tôi lại đập mạnh như thể muốn nổ tung ra. Toàn thân run lên từng hồi. Tôi sợ sẽ mất cô ấy… Rất sợ … Chúng tôi còn chưa làm lễ kết hôn. Còn bao nhiêu dự định về tương lai tôi vẫn còn chưa nói cho cô ấy biết. Những ngày tháng tươi đẹp chỉ mới bắt đầu…
Tiếng còi của xe cấp cứu vang lên thật gần… Cánh cửa của phòng cấp cứu đóng sập lại. Tôi không thể nghe, không thể nhìn được gì bên trong. Mặc dù bác sĩ chính lo mọi việc là Kuo nhưng tôi không thể nào yên lòng. Ước gì tôi có thể vào trong đó, ở bên cạnh Jen, nắm thật chặ tay cô ấy, gọi tên cô ấy… Chiêc điện thoại rung bần bật. Số của Hero hiện lên. Tôi như người chết đuối vớ được cọc. Vẫn biết trong bệnh viện khồn được phép sử dụng điện thoại nhưng bây giờ thôi chỉ có thể trông cậy vào họ mà thôi… Tôi nhanh chóng bắt máy:
-Tại sao giờ này hai người chưa vẫn chưa về hả? – Hero gắt.
-Jen… cô ấy… – Tôi không nói nên lời.
-Cái gì? Jen làm sao? Cậu đang ở đâu? Nói mau lên – Hero hỏi dồn dập.
-Bệnh viện… – Tôi vừa nói đến đó thì bất chợt cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Tôi nhanh chóng tắt điện thoại.
Kuo và những y tá khác bước ra. Chiếc giường bệnh có Jen nằm trên ấy cũng được đẩy ra. Tôi vội vàng lao đến nhưng chưa kịp chạm vào Jen đã bị Kuo ngăn lại:
-Đừng! Jen đã qua cơn nguy hiểm. Nhưng cô ấy vẫn còn yếu lắm. Để cô ấy nghỉ ngơi
Tôi vội rút tay lại. Những người y tá đẩy chiếc giường đi, tôi cũng nhanh chóng bước theo.
-Cậu… – Kuo gọi
Tôi đứng khựng lại, quay về phía anh ta. Khuôn mặt của anh ta lúc này trông rất khó coi. Trên gương mặt là những nét lo lắng. Đôi lông mày nhíu lại. Ánh mắt lưỡng lự… Không hiểu sao tôi lại có cảm giác bất an.
-À… tôi chỉ muốn hỏi là cậu có biết số điên thoại của bố mẹ Jen không? Có một số việc nhỏ tôi cần bàn với họ. – Kuo nói mà không dám nhìn thẳng vào tôi.
-Tôi chỉ có số của Bi và Jung Hoon thôi – hai người anh trai của cô ấy. Anh thử gọi họ xem. – Tôi đặt chiếc điện thoại của mình lên tay anh ta – nhưng có việc gì không nói với tôi được sao? – Tôi buột miệng hỏi.
-Cũng … chỉ là … một số việc nhỏ liên quan đến bệnh tình của Jen thôi. Cậu không cần biết đâu!… Cái này, tôi mượn một lát sẽ trả ngay- anh ta giơ chiếc điện thoại lên.
Nói rồi Kuo bước nhanh vào thang máy. Tôi định đuổi theo vì thấy thái độ của anh ta rất kỳ lạ. Tôi muốn hỏi cho cặn kẽ mọi việc… Thế nhưng tôi sực nhớ đến Jen. Chăm sóc cô ấy bây giờ là việc ưu tiên hàng đầu, những chuyện khác, tính sau…
5 ngày trôi qua.
Hôm nay đã là ngày thứ năm mà Jen vẫn còn hôn mê. Những lần trước, sau khi rời khỏi phòng cấp cứu , chậm nhất là ba tiếng sau cô ấy sẽ tỉnh lại. Vậy mà lần này … lại còn thái độ kì lạ của Kuo… và đến hôm nay, khi thấy bố mẹ của Jen, Bi, Kyo, Jung Hoon, Moon và cả Robert đều đến bệnh viện thì tôi đã khẳng định đến 90% mọi việc không hề nhỏ như lời Kuo đã nói. Tình trạng sức khỏe của Jen có lẽ không được khả quan…
Tôi chỉ muốn phát điên lên khi tất cả mọi người đều chỉ ậm ừ mà không cho tôi một lời giải thích về bệnh tình của Jen, cả Xiah cũng bó tay, không thể moi được một chút thông tin gì… Không những thế, hai ngày nay, hình như họ đang chuẩn bị làm thủ tục xuất viện và chuyển cô ấy sang bệnh viện ở Mỹ. Tôi không thể để họ đưa Jen đi mà không có một lí do chính đáng như thế. Vả lại cô ấy còn đang hôn mê, nhất định phải chờ cô ấy tỉnh lại. Còn nếu không thì dù có chết tôi cũng phải giữ cô ấy lại cho bằng được…
***********************************
Jung Hoon.
Tôi cứ nghĩ mọi việc sẽ tốt đẹp cho cả tôi và Jenny. Thế nhưng!… Jenny không làm gì sai cả. Vậy mà ông trời lại muốn đày đọa cô ấy đến cùng. Bệnh bạch cầu, đã thay tủy rồi mà tại sao vẫn còn xảy ra những chuyện này?…
“Người mới được thay tủy cần phải nghỉ ngơi và tịnh dưỡng nhưng Jen lại không được như thế. Cô ấy lại còn gặp những chấn động tâm lý, phải suy nghĩ nhiều… Thế nên cơ thể đã có những phản ứng ngược. Những tế bào hồng cầu được tuỷ sống mới sản xuất ra đều bị phá hủy và đào thải ra ngoài. Nếu phát hiện sớm thì tình hình sẽ không nguy kịch đến thế này. Bây giờ cơ hội sống của cô ấy chỉ là 50%. Đưa cô ấy đi một chặng đường xa trong tình trạng hôn mê thế này là rất nguy hiểm. Nhưng nếu cứ để cô ấy ở đây thì e rằng sẽ nguy hiểm gấp nhiều lần. Trình độ khoa học – y tế của Hàn Quốc không bằng Mỹ. Thế nên.. chúng ta phải liều thôi…”
Đó là tất cả những gì Kuo đã nói.. Cơ hội sống là 50%… 50%… Những lời nói ấy cứ văng vẳng bên tai, khiến đầu tôi đau kinh khủng, thiếu điều muốn nổ tung ra. Tôi ước gì mình có thể đập phá, gào thét như Bi hay thậm chí là khóc đến mức ngất đi như mẹ, Kyo và Geun Young… nhưng tôi không thể. Bây giờ Bi đã không còn giữ được bình tĩnh, bố thì nằm trên giường bệnh vì đột quỵ. Chỉ còn lại mình tôi… tôi không được quỵ ngã ngay lúc này…mọi người đang rất cần tôi…Jenny đang rất cần tôi!…
Nếu như Jenny ra đi, tôi nhất định sẽ theo cô ấy, cho dù là ở đâu, sống hay chết, tôi vẫn phải bảo vệ và chăm sóc cho cô ấy. Đó là nghĩa vụ, là trách nhiệm…!
***********************************
Jen.
Tôi khẽ mở mắt. Xung quanh chỉ toàn là một màu trắng xóa… Có lẽ đây là bệnh viện. Tay tôi được sưởi ấm bằng hơi ấm từ tay của một ai đó. Nhẹ nhàng quay đầu sang phải, Max đang gục đầu xuống giường ngủ ngon lành nhưng tay thì vẫn nắm chặt lấy tay tôi… Ở trên chiếc ghế sopha đối diện Hero – Uno đang tựa vào nhau mà ngủ. Xiah – Mic cũng thế… tôi muốn ngồi dậy nhưng tay chân nhấc lên không nổi. Cổ họng khô khốc và đắng ngắt, đầu choáng váng.
Max khẽ cựa mình. Anh ấy ngẩng đầu lên, mắt chữ O, miệng chữ A nhìn tôi. Rồi bất chợt anh ấy đưa tay lên dụi mắt lia lịa. Khi đã biết chắc mình không mơ, Max cười một cách vui sướng, nhảy dựng lên, rồi sau đó anh ấy chạy đến chỗ bốn người kia, vừa lay họ vừa hét toáng:
-Jen tỉnh rồi! Cô ấy mở mắt nhìn tôi và còn cười với tôi nữa đấy!… Tôi không có mơ đâu. Mọi người dậy đi! Nhìn xem kìa!
Tôi phì cười trước hành động đó của Max. Anh ấy trẻ con hơn tôi tưởng nhiều. Đáng ra khi trải qua nhiều chuyện như vậy thì phải trưởng thành hơn mới phải. Vậy mà anh ấy vẫn thế, chẳng thay đổi gì cả…
Bốn người kia choàng tỉnh. Nhìn thấy tôi, họ lập tức chạy ào đến bên giường. Người thì nắm tay, người thì vuốt tóc, mỗi người một câu… làm loạn hết cả lên…
Này! Các cậu làm cái trò gì đấy hả? Tại sao lại ồn ào như thế? Jen còn đang…- Kuo từ đâu bước vào, gắt lên. Nhưng vừa nhìn thấy tôi anh ấy đã im bặt. Mất mấy giây sững sờ, Kuo mới mấp mấy môi – Je… Jen… em tỉnh… tỉnh rồi à?
Rồi anh ấy gạt năm người kia ra và dặn dò:
-Jen! Em nằm im đây, không được nói mà cũng không được cử động. Còn các cậu… im lặng, để yên cho cô ấy nghỉ ngơi! Có biết không hả? Tôi ra ngoài một lát sẽ vào lại ngay.
Nói rồi Kuo đi nhanh ra ngoài. Không hiểu sao năm người họ hôm nay lại biết nghe lời đến thế. Ngay sau khi Kuo đi khỏi, Max lẳng lặng đắp chăn cho tôi còn bốn người kia lẳng lặng đứng nhìn tôi, không ai mở miệng nói thêm lời nào nữa.
Mặc cho tôi làm đủ trò. Hết nhăn mặt, nhíu mày rồi đến phồng mang trợn má. Lại còn chu miệng, lè lưỡi nhưng họ vẫn không hề có bất cứ động tĩnh gì. Chán quá nên tôi trùm chăn kín mít, che hết cả mặt.
-Jenny! – giọng mẹ tôi vang lên
Tôi vội vàng thò đầu ra ngoài. Tất cả mọi người thân đều đang đứng ở trước mặt tôi. Cảm giác bất ngờ nhanh chóng qua đi và thay vào đó là sự sợ hãi. Bố mẹ đã đồng ý cho tôi và Max kết hôn. Không lẽ giờ lại đổi ý?… Nhìn kĩ, tôi thấy mắt của mẹ, của Kyo và cả Geun Yoong đều đỏ hoe và sưng mọng lên. Khuôn mặt của Bi và Jung Hoon thì hốc hác và mệt mỏi thấy rõ. Còn bố thì… trên người ông là bộ đồ của bệnh nhân giống tôi. Gương mặt ông trắng bệch, mái tóc đen ngày nào giờ đã lấm tấm bạc… và điều tôi lấy làm lạ nhất là còn có cả Robert. Không hiểu trong thời gian tôi bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì nữa… Thật sự rất lạ…
Mẹ bước đến bên tôi, vuốt tóc tôi và ôm tôi khóc sướt mướt. Song và Moon cũng bắt đầu thút thít…
Tôi đưa mắt nhìn Bi và Jung Hoon nhưng hai người họ nhanh chóng quay mặt sang nơi khác, tránh ánh mắt của tôi. Năm người DB cũng ngạc nhiên không kém, họ tròn mắt nhìn nhau rồi lại nhìn tôi…
-Bà thôi đi! Con bé vừa mới tỉnh dậy. Đừng có khóc lóc nữa- bố tôi vừa nói vừa đỡ mẹ ra ngoài.
-Thế này thì tốt rồi! – Bi gượng cười.
-Em nghỉ ngơi cho khoẻ đi! Mai chúng ta sẽ trở về Mĩ – Jung Hoon thông báo.
Tôi sững người. Lời của Jung Hoon nói là không bao giờ sai cả. Vậy nghĩa là tôi phải xa Hàn Quốc, xa năm người kia?… Mọi chuyện vừa mới tốt đẹp trở lại. Sao giờ lại… Chẳng phải mọi người đều đã đồng ý rồi sao? Tại sao giờ lại muốn tôi trở về Mỹ? Tôi..tôi… không muốn và cũng không thể đi!
-Muốn đưa cô ấy đi thì ít nhất các người cũng phải đưa ra một lý do nào chứ? – Max gắt
-Phải đấy! Đâu thể nói đưa đi là đưa đi được chứ? – Bốn người còn lại cũng gắt lên…
-Các cậu bình tĩnh chút đi – Robert lên tiếng – Jenny cần phải sang Mỹ để điều trị. Chỉ một thời gian ngắn thôi! Rồi cô ấy sẽ trở về. Tôi đảm bảo đấy.
-Trong thời gian ấy, các cậu cũng có thể sang thăm Jen cơ mà. Không lẽ các cậu lại muốn nhìn thấy cô ấy nằm trên giường bệnh mãi như thế này sao? – Kuo giảng giải.
-Chúng tôi không muốn thế … nhưng không lẽ chữa bệnh ở đây không được sao? Bệnh viện chúng ta chẳng lẽ không tốt sao? – Xiah hỏi dồn dập.
-Không phải thế. Chỉ là chúng tôi muốn giành cho Jenny sự chăm sóc tốt nhất thôi. Dù gì ở Mỹ vẫn hơn Hàn Quốc chứ – Robert đáp.
-Nói vậy… nghĩa là bệnh của em nặng lắm phải không? – Tôi hỏi nhỏ.
-Jenny! Em đào đâu ra cái suy nghĩ vớ vẩn ấy hả? Bố mẹ chỉ là muốn em được hoàn toàn khoẻ mạnh, không đau bệnh nữa. Dẹp ngay những ý nghĩ đó đi, có biết chưa? – Bi tuôn ra một tràng.
Nói rồi Bi bỏ đi, Kyo và Geun Yoong cũng bước theo. Kuo và Robert cũng thở dài rồi đi ra cửa. Trước khi theo họ, Jung Hoon để lại một lời dặn dò:
-Em nghỉ ngơi đi. Đừng nghỉ ngợi nhiều nữa. Hãy để cho tinh thần được thoải mái.
Tôi rất hoang mang. Thái độ của họ rất lạ. Có nên tin những lời ấy không nhỉ? Có thật là tôi không sao? Có thật là tôi chỉ về Mỹ điều trị một thời gian ngắn rồi sẽ trở lại?… Họ đã nói như vậy thì tôi không thể không đi được rồi. Chỉ là tôi khôgn đành lòng. Tôi và Max chỉ mới được ở bên nhau chưa đầy một ngày. Giờ lại phải chia xa nữa sao? Tháng sau hai chúng tôi sẽ kết hôn… liệu tôi có về kịp hay không?… Tôi cứ tưởng sẽ không còn chuyện gì rắc rối xảy ra nữa. Không ngờ…
***********************************
Max.
Những lời của họ khiến tôi phải suy nghĩ nhiều. Không phải là họ nói không đúng. Bệnh viện ở Mỹ thì tất nhiên phải tốt hơn Hàn Quốc rồi. Để Jen qua đó điều trị thì quá nên còn gì. Chỉ là… tôi không thể hiểu nổi thái độ đó của họ… Có nên để Jen đi hay không đây? … Đắn đo suy nghĩ một lúc, cuối cùng tôi quyết định sẽ để cô ấy trở về Mỹ. Dù gì thì họ cũng đã khẳng định sẽ đi một thời gian ngắn. Và đúng là nếu muốn thì tôi có thể sang thăm cô ấy. Chỉ mong là lễ kết hôn sẽ diễn ra theo đúng kế hoạch mà không bị hoãn lại…
-Được rồi. Em cứ đi đi! Bọn anh sẽ thường xuyên sang thăm em. Được chứ – tôi vừa vuốt tóc Jen vừa nói.
-Max! Cậu … – Bốn người kia phản bác.
-Các anh cũng đã nghe rồi đấy thôi. Ở Mỹ, Jen sẽ được hưởng những điều tốt nhất. Chúng ta có lý do gì mà ngăn cản chứ? – Tôi nói bằng giọng khó chịu.
-Thôi đủ rồi! Các người tự tiện quyết định mà sao không hỏi ý kiến của Jen? – Uno gắt – Em nghĩ sao? Có đồng ý với họ không? – anh ấy quay sang Jen hỏi.
-… Em sẽ làm theo ý Min – sau một thoáng chần chừ, Jen khẽ mỉm cười, nhìn tôi đáp.
Bốn người kia thở hắt ra. Họ nhìn chúng tôi rồi giận dỗi bỏ đi. Tôi và Jen đưa mắt nhìn nhau. Tận sâu trong mắt mỗi người đều chất chứa những nỗi buồn…
***********************************
Jen.
-Minnie, anh gọi mọi người vào giùm em được không? Em có chuyện muốn nói – Tôi nhẹ nhàng nói.
Max khẽ gật đầu rồi nhanh chóng bước đi. Mai là tôi phải đi rồi. Vậy là chúng tôi chỉ còn đêm nay nữa thôi. Tôi muốn chia tay với họ ngay bây giờ. Tôi sợ cảnh chia ly trướckhi lên máy bay. Tôi sợ mình sẽ không thể bước đi…
-Jen à! Em đã suy nghĩ kĩ chưa vậy? – Hero hỏi bằng giọng trầm buồn.
-Chúng ta phải khó khăn lắm mới ở được cạnh nhau thế này. Giờ em lại đi nữa thì bọn anh biết phải làm sao? Nghĩ lại đi Jen! – Micky nài nỉ.
-Em, không đi lâu đâu. Em sẽ cố gắng phối hợp thật tốt với bác sĩ, thật tốt để mau chóng khỏe lại. Hứa đấy! – Tôi nói bằng giọng chắc chắn.
-Thôi được rồi! Em đã nói vậy thì bọn anh không cản nữa. – Xiah thở dài – nhưng nhớ là phải về sớm đấy nhé.
-Còn nữa. Mỗi ngày, sáng, trưa, chiều , tối đều phải gọi về báo cáo tình hình. Có biết chưa hả? – Uno dặn dò.
-Vâng, em biết rồi – Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
-Mỗi tuần bọn anh sẽ đến thăm em một lần. – Micky nói
-Thôi, em nghỉ đi. Mai bọn anh sẽ đưa em ra sân bay. – Hero nhẹ nhàng nói.
-Không – Tôi vội vàng lên tiếng -Thế này là đủ rồi. Mai các anh đừng đến bệnh viện, cũng đừng tiễn em.
-Jen! Em nói gì lạ vậy hả? Max gắt lên
-Em sợ sẽ không kiểm soát được cảm xúc bản thân. Sẽ không thể bước lên máy bay. Mọi người có hiểu không? Cứ coi như là giúp em đi, có được không?
Tất cả họ đều im lặng… Rồi khẽ gật đầu.
-Các anh nhớ giữ gìn sức khỏe. Hãy chăm chỉ làm việc. Em muốn sau khi trở về sẽ lại thấy một DB như xưa. Được chứ?
Họ lặng lẽ nhìn tôi và lặng lẽ bỏ đi. Không hiểu sao tôi lại buồn đến mức chảy nước mắt. Rõ ràng lần này không phải như những lần chia tay trước. Lần này tôi biết chắc rằng sẽ trở về. Nhưng sao vẫn thấy rất bất an. Tôi có nhũng linh cảm không được tốt. Tại sao lại như thế nhỉ?
***********************************
Sáng hôm sau.
Max.
Mặc dù đã hứa với Jen rằng sẽ không đến sân bay tìm cô ấy. Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất bứt rứt trong người. Cả đêm qua, tôi đã nhìn cặp nhẫn và suy nghĩ rất nhiều. Tôi muốn trao nó cho Jen. Để cô ấy luôn nhớ đến tôi, để tôi luôn có cảm giác rằng cô ấy đang bên cạnh… Tôi không muốn phạm thêm sai lầm lần nữa. Lần này phải làm theo sự mách bảo của trái tim…
Tôi phóng xe như bay. Giờ là 9h45. Chỉ còn 15 phút nữa là máy bay sẽ cất cánh. Nếu đi nhanh thì có lẽ sẽ kịp…
Đến trước cổng phi trường, chiếc kim đã nhích dần đến số 12 … Tôi chạy như điên vào bên trong… Tôi cần phải tìm thấy cô ấy… Nhất định phải trao cho Jen chiếc nhẫn này…
Cuối cũng thì tôi cũng tìm ra. Dáng người ấy không thể nhầm lẫn được. Dù cho có đứng trong biển người và quay lưng lại thì tôi vẫn nhận ra được người mình yêu.
-Jen! Tôi hét thật to.
-Minnie? Cô ấy quay người lại, tròn mắt nhìn tôi.
-Em làm vợ anh nhé? – Tôi đưa ra chiếc hộp có chứa cặp nhẫn mà từ lâu tôi đã muốn trao cho cô ấy.
-Minnie! Em…em…-cô ấy ấp úng.
Jen.
-Nếu em đồng ý thì có thể ôm anh để thay cho câu trả lời. Còn nếu ko thì…em cứ đi đi, coi như anh chưa từng nói gì-Max nói nhỏ.
Tôi phì cười trước câu nói đó của Max. Tôi làm sao có thể từ chối? Làm sao có thể coi như anh ấy chưa từng nói gì? Chỉ vì quá bất ngờ, quá đột ngột nên tôi ko thể mở miệng…Tôi bước đến và ôm chặt Max. 20 năm có mặt trên đời, đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự hạnh phúc và vị ngọt ngào của tình yêu. Thật ko còn từ ngữ nào để có thể diễn đạt hết cảm xúc của tôi lúc này. Chỉ có thể nói rằng những ngày tháng đau khổ vừa qua được bù đắp bằng khoảng thời gian ngắn ngủi này cũng rất xứng đáng.
Kể từ bây giờ, 2 chiếc nhẫn này sẽ làm cầu nối giữa tôi và anh ấy…
—oOo—
Tại Mĩ.
Tôi cảm nhận được cơ thể mình ko được khỏe như trước. Nếu ko muốn nói là càng ngày càng xấu đi. Những cơn ho đã trở nên thường xuyên và dai dẳng hơn. Hôm qua, tôi lại bắt đầu chảy máu cam. Hiện tượng choáng đầu xuất hiện…Và khủng khiếp nhất là lúc nào cũng cảm thấy yếu mệt, lo sợ…Ko hiểu sao lần này khi bước vào bệnh viện, tôi lại luôn có linh cảm ko hay. Có lẽ một phần là vì những cảm nhận về sức khỏe của mình. Phần còn lại là vì thái độ của những người xung quanh đều rất lạ. Họ toàn cười gượng và nói những lời xáo rỗng…
Tôi luôn luôn bị bủa vây bởi những từ như xạ trị, tia hồng ngoại, hấp hối…Hằng ngày, đập vào mắt là sự hối hả của các bác sĩ, sự đau đớn của các bệnh nhân…Những tiếng kêu gào, khóc thét…Nó ám ảnh tôi, theo tôi vào trong những giấc mơ. Tôi sợ…rồi mình sẽ giống như họ, sẽ đau đến mức ko thể im lặng được nữa, sẽ gào thét, sẽ vật vã…và sẽ sống một cuộc sống ko bằng chết!…
Khẽ chạm vào chiếc nhẫn trên ngón tay, tôi ko thể kiềm lòng nổi và phải bật khóc. Mặc dù hằng ngày Max vẫn nói chuyện với tôi hàng giờ liền qua điện thoại. Nhưng sao nỗi nhớ anh ấy cứ cồn cào trong người. Tôi chỉ muốn được anh ấy ôm thật chặt vào lòng, được nghe giọng nói của anh ấy. Tôi sợ mình sẽ ko còn cơ hội gặp lại Max…nỗi sợ hãi ấy lớn dần trong tôi…
Đến hôm nay, tận mắt chứng kiến Elizzie-người bạn ở phòng bên đã đau khổ đến nhường nào khi ko được ở bên cạnh người yêu trong suốt 3 tháng điều trị bệnh và cả những giây phút cuối của cuộc đời trước khi phải ra đi mãi mãi thì tôi thật sự ko thể tiếp tục sống ở đây thêm một giây phút nào nữa. Tôi muốn thoát khỏi nơi ghê sợ này ngay lập tức…
Tôi nhanh chóng rút bỏ chiếc kim đang châm vào mạch máu nơi cổ tay, thay bộ đồ bệnh nhân trên người bằng quần áo bình thường. Đang định mở cửa bước ra thì bên ngoài vọng vào một giọng nói khiến tôi sững người:
-Cậu nói sao? Cô gái này ko thể cứu chữa được hả?…Tội nghiệp thật! Nhà giàu thế cơ mà. Lại còn trẻ nữa. Mới 20 tuổi chứ mấy…Dạo này sao có nhiều người mắc căn bệnh quái ác này thế nhỉ…
-Uh. Hôm qua Elizzie mới ra đi. Bây giờ lại thêm Jenny nữa…Chắc cô ấy cũng chẳng sống được lâu đâu-giọng một cô gái khác thở dài.
-Vậy còn người nhà? Chắc bác sĩ đã báo rồi chứ?
-Uhm…
Tôi tuột dần…tuột dần…và ngồi phịch xuống đất. ***g ngực đau tức, khó thở. Cổ họng nghẹn đắng. Bất ngờ. Hoảng loạn…Tất cả mọi cảm xúc lẫn ý nghĩ của tôi lúc này cứ rối tung hết cả lên…Máu như đông cứng lại, toàn thân bất động. Nước mắt cứ theo khóe mắt mà tuôn trào ra…
Rồi mọi thứ cũng nhanh chóng qua đi. Chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất… Tôi đã phung phí quá nhiều thời gian! Phải hoàn tất những việc mà trước đây tôi còn bỏ dở. Phải ở bên cạnh Max… trước khi mọi chuyện trở nên quá muộn!…
Tôi chống tay đứng dậy. Vừa lúc ấy, giọng Jung Hoon gắt nhỏ ở bên ngoài:
-Các cô làm cái gì vậy hả? Tại sao lại ăn nói linh tinh như thế ở đây? Jenny nghe thấy thì làm thế nào?…Đi ngay cho tôi!
Tiếng bước chân xa dần…xa dần…Không gian lại chìm trong im lặng. Ít phút sau, Jung Hoon đẩy cửa bước vào. Tôi lập tức đến bên cạnh anh ấy.
-Anh! Em muốn về nhà. Em sợ nơi này!-tôi bật khóc.
-Đừng khóc, Jenny! Anh biết em rất đau. Nhưng phải ở đây thì mới điều trị bệnh được chứ!-Jung Hoon nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, dỗ dành.
-Em muốn được nấu cho cả nhà một bữa ăn… Muốn một lần làm những việc mà một đứa con gái phải làm… Em ko còn nhiều thời gian nữa. Anh biết mà!…Xem như đây là lần cuối cùng em nhờ vả anh, được ko?-tôi nói bằng giọng đứt quãng, xen lẫn là tiếng nấc nghẹn ngào.
-Em…em đã nghe…rồi phải ko?-Jung Hoon lắp bắp hỏi.
Tôi ko nói gì mà chỉ khẽ gật đầu… Jung Hoon siết chặt tôi trong vòng tay. Từng giọt nước mắt nóng hổi của anh ấy thấm vào vai tôi. Người anh ấy run lên từng hồi…Cho dù là thế nào thì đến cuối cùng tôi cũng vẫn chỉ có thể bám víu vào Jung Hoon, nhờ cậy sự giúp đỡ từ anh ấy. Đặt anh ấy vào tình huống này, thật quá độc ác, quá nhẫn tâm. Biết thế…nhưng tôi ko còn bất cứ sự lựa chọn nào khác!…Tôi đã nợ Jung Hoon quá nhiều, nhưng lại ko thể trả, dù chỉ là một ít. Người con trai này đã vì tôi mà phải chịu nhiều tổn thương, vậy mà vẫn sẵn sàng làm tất cả cho tôi…Điều này làm tôi phải day dứt, phải bận lòng… “Nếu được, kiếp sau em sẽ bù đắp lại tất cả những nỗi đau mà kiếp này em đã gây ra cho anh. Nhất định là thế…”-tôi khẽ vòng tay ôm lấy Jung Hoon…
Sau đó anh ấy đưa tôi ra ngoài… Khi bước ra khỏi cổng bệnh viện, mặc dù đã tự nhủ rằng mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng tận sâu trong thâm tâm, tôi biết mình đã từ bỏ cơ hội sống mỏng manh của mình và tôi ko còn bất cứ một cơ hội nào nữa…Tuy vậy tôi vẫn ko hối hận. Ngược lại, cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều. Có lẽ khi đã có một lần phải đối diện với cái chết sẽ khiến con người ta ko còn quá sợ hãi nó nữa. Mà chỉ bận tâm về những việc mình chưa làm được và cố gắng hoàn thành nó trước khi…phải nằm xuống!…
Khi chúng tôi về đến nhà, bố đã rất tức giận. Ông thẳng tay giáng một cái tát, mạnh đến nỗi Jung Hoon ngã xuống sàn. Máu từ khóe miệng anh ấy trào ra. Đó là việc mà ông chưa từng làm trong suốt những năm qua. Trước đây ông đã đánh Bi, thậm chí là cả tôi, nhưng Jung Hoon thì chưa bao giờ…Vậy mà giờ đây lại…Việc này khiến cả tôi, Bi và mẹ đều rất bất ngờ!
Tôi đến bên cạnh, đỡ Jung Hoon dậy.
-Tại sao bố lại làm như thế chứ?-tôi trách.
-Chuyện này ko phải chuyện của con. Bi! Đưa nó về bệnh viện ngay lập tức-bố nghiêm giọng.
-Con sẽ ko bao giờ trở lại cái nơi khủng khiếp ấy nữa! Mọi người cũng biết dù cho có ở đó, dù cho có được bác sĩ chăm sóc thế nào đi nữa thì con cũng sẽ chết mà. Con ko muốn tiếp tục phung phí thêm thời gian. Con muốn tận dụng những giây phút cuối cùng để hoàn thành những việc mà trước đây con chưa làm được!
-Eun Hye! Con nói cái gì thế hả? Tại sao…-mẹ nói bằng giọng nghẹn ngào xen lẫn nước mắt. Bà nắm chặt hai bàn tay tôi.
Đột nhiên Jung Hoon quỳ xuống trước mặt bố tôi, nói bằng giọng run run:
-Đây là lần đầu tiên con làm trái ý bố. Nhưng xin bố hãy hiểu cho con. Thật sự con ko thể nào chịu nổi nữa khi hằng ngày phải nhìn thấy cảnh Jenny đau đớn. Mà việc đó thì lại ko hề mang lại một chút kết quả gì…Jenny cũng đã biết hết mọi chuyện rồi!
-Con sẽ làm theo ý bố. Sẽ từ bỏ hết tất cả danh tiếng, sự nghiệp để quay về M-Hotel. Nhưng xin bố hãy cho Jenny một cơ hội để con bé được làm những gì nó thích mà ko phải chịu bất kỳ sự ngăn cản nào!-Bi cũng quỳ xuống bên cạnh Jung Hoon.
Bố tôi, mắt đỏ ngầu. Khuôn mặt ông đanh lại, nghiêm nghị, căng thẳng giống như cố để không khóc…Ông cứ như thế trong một khoảng thời gian dài. Sau đó khẽ thở dài và buông ra một câu nói thật nhỏ, tựa như gió thoảng qua:
-Được rồi!
Nói xong, bố bước nhanh vào thư phòng. Mẹ ôm tôi thật chặt, khóc rất nhiều. Và rồi bà cũng bước theo bố…Tôi có phải là đứa con bất hiếu? Luôn làm cho bố mẹ phải bận lòng, phải đau buồn…Đỡ Bi và Jung Hoon đứng dậy. Sống mũi cay xè! Những giọt nước mắt nóng hổi tràn qua mi mắt. Lăn dài trên má. Thấm vào môi. Mặn chát!… Tôi ko biết tại sao mình lại khóc. Vì cảm thấy có lỗi khi để hai người anh trai vì mình mà phải quỳ gối, phải từ bỏ ước mơ. Hay chỉ đơn giản là vì cảm động, hạnh phúc khi biết được họ thương yêu mình đến mức nào…Có lẽ là cả hai!…
Sáng. Tôi cùng Kyo và Geun Young dạo quanh các con phố ở New York. Vào các trung tâm mua sắm lớn…Moon thì vẫn yếu đuối như ngày nào. Thỉnh thoảng, tôi bắt gặp nó đứng khóc lặng lẽ một mình. Còn Song thì mạnh mẽ hơn tôi nghĩ! Nhỏ luôn luôn mỉm cười thật tươi. Điều đó vừa khiến trái tim tôi đau đớn nhưng cũng lại vừa xoa dịu…Cái cảm giác đó… thật ko dễ dàng đối mặt chút nào…
Chiều. Tôi, Bi và Jung Hoon cùng nhau xem phim như cách đây 3 năm chúng tôi vẫn thường làm. Vẫn là chiếc sopha ấy, vẫn là những bộ phim ấy, vẫn là cái TV thật lớn ấy…Duy chỉ khác một điều, đó là tâm trạng của mỗi người đều ko giống như quãng thời gian đó nữa…Ngày ấy, khi xem phim hài, chúng tôi có thể cười thật thoải mái. Xem phim bi, có thể khóc thật tự nhiên. Nhưng bây giờ thì… ko thể cười mà cũng chẳng thể khóc! Bi thì trầm ngâm, còn Jung Hoon thì buồn bã…Nhìn họ như vậy, tôi rất khó chịu…
Cuối cùng thì tôi cũng đã nấu được một bữa ăn thật thịnh soạn cho cả gia đình. Đã từ rất lâu rồi, cả nhà tôi ko được sum vầy như thế này. Lâu đến mức tôi cũng chẳng còn nhớ được lần cuối cùng mình được ăn chung với bố mẹ là khi nào. Mặc dù bầu không khí vẫn gượng gạo và nặng nề. Điều đó khiến tôi thật buồn. Đúng là tôi muốn quên đi bệnh tật của mình mà sống thật hạnh phúc. Nhưng tôi ko thể trách người thân của mình được. Một người sắp mất đi em gái, người biết đứa con mình đứt ruột sinh ra sắp chết nhưng đành bất lực nhìn thì thử hỏi có thể sống bình thường được sao? Người chết đi thì rất dễ. Nhưng những người ở lại, phải tiếp tục sống thì khó hơn rất nhiều. Tôi rất hiểu điều đó!…
Tối. Sau khi đã ăn xong bữa, bố liền vào thư phòng. Tôi pha một ấm trà thật ngon và đem vào cho ông. Bố vừa nhâm nhi tách trà, vừa thưởng thức bản “Sonat ánh trăng số 5”. Trong khi ấy, tôi bóp vai cho ông…Trong suốt 20 năm nay, tôi chưa từng một lần làm tròn nghĩa vụ của một đứa con gái đối với bố mẹ. Cả những việc nhỏ nhặt này tôi cũng chưa hề làm qua…
Đêm ấy, tôi ngủ cùng mẹ. Bà ôm tôi vào lòng, vuốt tóc và ru cho tôi ngủ như lúc còn bé. Buổi sáng, khi thức dậy, chiếc gối bà nằm… ướt đẫm…Có lẽ mẹ đã khóc rất nhiều…
Hôm nay là sinh nhật của Jung Hoon. Tôi muốn làm một ổ bánh kem cho anh ấy và cả một bữa ăn thật ngon. Thế nên tôi xuống bếp từ rất sớm. Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, đang định bắt tay vào làm thì…bỗng nhiên mọi thứ trước mắt tôi bỗng tối sầm lại. Mặt đất dưới chân như trồi sụt , chao đảo. Và…tôi ngã phịch xuống sàn…
__________________________________
Tôi thấy mình đang đi trong một cái hầm sâu hun hút và dài vô tận. Bao vây lấy tôi là một màn đen đặc. Bầu không khí đặc quánh lại, ép chặt vào *****g ngực khiến tôi cảm thấy khó thở vô cùng tận. Toàn thân tôi run lên vì sợ. Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm nhưng tay chân lại lạnh ngắt. Tôi cuống cuồng chạy như điên dại về phía trước. Luôn miệng kêu gào đến lạc cả giọng. Thế nhưng chẳng có ai đáp lại. Có chăng chỉ là tiếng của chính tôi vọng lại mà thôi!…Đến khi đã mệt nhoài, tôi ngã phịch xuống. Nước mắt tự dưng lại chảy dài. Tôi khóc!…
Đến lúc tôi thật sự đã tuyệt vọng thì đột nhiên tôi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của mình. Tưởng chừng như có ai đó đang nắm chặt lấy tay tôi. Tôi dần dần lấy lại được tinh thần, thôi khóc và đứng dậy. Bất chợt một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Là Max!…Anh ấy đang ở bên cạnh tôi!… Hít một hơi thật sâu, không khí tràn vào làm căng *****g ngực. Tôi tiếp tục chạy…Được một lúc thì thấp thoáng ở phía xa đã hiện lên một tia sáng, le lói…Chắc đó là cuối đường hầm!…Ánh sáng càng lúc càng rõ hơn…Rỗi bỗng nhiên tôi có cảm giác như bị hụt chân, sau đó tôi nhanh chóng bị rơi xuống phía dưới. Xung quanh là một màn khói dày đặc, trắng xóa…
Rồi cũng thật nhanh, mọi thứ biến mất. Xung quanh lại là một màn đen. Có cảm tưởng như đang nằm trên một cái gì đó thật mềm mại. Tôi giật mình, mở choàng mắt. Đập vào mắt tôi lúc này căn phòng quen thuộc. Và…người ngồi cạnh là Max!
-Jen!-anh ấy thốt lên bằng giọng vui mừng.
-Minnie?-tôi tròn mắt hỏi.
Rồi dường như có một cái gì đó thôi thúc, tôi vòng tay ôm chặt lấy Max. Mọi cảm xúc như vỡ òa ra. Tôi khóc nấc lên như một đứa trẻ. Ko hiểu sao tôi lại cảm thấy rất sợ hãi…Nhưng rồi cảm giác đó cũng nhanh chóng biến mất, đột ngột cũng như lúc nó xuất hiện. Được ở trong vòng tay Max, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể của anh ấy khiến tôi bình tĩnh hơn rất nhiều. Ước gì thời gian có thể dừng lại ở đây. Để tôi mãi được ở bên cạnh Max!…
-Em sao vậy?-Max đưa tay lau nước mắt cho tôi, hỏi.
-Ko có gì đâu. Chỉ tại gặp được anh nên…-tôi ngượng ngập đáp- Mà… sao anh lại ở đây?-tôi ngạc nhiên.
-Cả tuần nay ko liên lạc được với em. Anh lo lắng đến phát điên lên được. Đang ko biết phải làm sao thì Bi gọi điện về bảo là em hôn mê. Thế nên lập tức bay sang đây-Max thở hắt ra.
-Cả tuần sao?…-tôi hỏi mà như tự nói với chính bản thân mình-Anh đến lâu chưa?-tôi nhìn anh ấy hỏi.
-Uhm…đến lúc 9h sáng. Bây giờ đã là 2h30 chiều! 5 tiếng rưỡi rồi-anh ấy vừa nhìn đồng hồ vừa đáp.
Tôi khẽ giật mình. Tôi ko nghĩ là mình lại hôn mê lâu đến như vậy. Chợt nhớ lại giấc mơ lúc nãy. Có lẽ nào khoảng thời gian từ lúc tôi nhận thức được mình đang đi trong một căn hầm cho đến khi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay là một tuần? Hay…trước đó tôi đã hôn mê sâu nên ko biết được gì?… Như vậy nghe có vẻ hợp lý hơn…Nhưng còn quãng thời gian còn lại? 5 tiếng rưỡi đồng hồ. Chẳng lẽ lại lâu đến thế sao?…Bất chợt tôi rùng mình! Nếu như Max ko đến, ko nắm lấy tay tôi thì có lẽ giờ đây tôi đã còn mò mẫm trong giấc mơ đó… Và ko biết chừng tôi sẽ ko thể tỉnh dậy nữa ấy chứ…
Max xuống phòng khách trước. Tôi làm vệ sinh cá nhân nên xuống sau. Vừa mới bước đến đầu cầu thang, tiếng Max vọng lên. Trong từng từ ngữ đều chứa sự tức giận. Nhưng có vẻ như anh ấy đã kiềm lại được nên âm thanh phát ra khá nhỏ:
-Tại sao hai anh đưa Jen về trong tình trạng như thế chứ?
Vẫn biết Bi và Jung Hoon nhất định sẽ giữ bí mật nhưng tôi vẫn rất sợ. Nếu như hai anh ấy buột miệng nói ra sự thật thì…Cả 5 người kia chắc chắn sẽ chịu một sự đả kích rất lớn. Tôi ko hề muốn khiến họ phải vì tôi mà đau buồn, lo lắng thêm nữa. Đang định bước xuống thì Bi lên tiếng. Tôi đứng khựng lại.
-Jenny… đã khỏe rồi!…Các cậu nghĩ chúng tôi điên hay sao mà đưa con bé về nhà khi nó vẫn còn bệnh?
-Khỏe à? Cô ấy mê man bất tỉnh suốt một tuần liền mà anh gọi đó là khỏe sao?-Hero dường như đã mất hết bình tĩnh nên đứng bật dậy, gắt.
-…-Jung Hoon thở dài-…Tôi biết các cậu lo lắng cho Jenny. Nhưng… thật sự là cô ấy đã ko sao rồi-anh ấy nắm chặt chiếc nhẫn trên cổ. Người khác có thể ko để ý. Nhưng tôi thì khác, đó là dấu hiệu cho biết anh ấy đang rất bối rối- Người mới bệnh dậy ai chẳng thế. Có lẽ là do thuốc chưa tan hết nên mới hôn mê như thế. Dần dần sẽ…-nói đến đây Jung Hoon bỗng dừng lại.
Trên gương mặt Jung Hoon biểu hiện rõ sự đau đớn. Anh ấy đứng bật dậy và bỏ đi. Nhìn bóng anh ấy khuất dần sau cánh cửa, trái tim tôi đau nhói. Ắt hẳn Jung Hoon khó chịu lắm khi phải nói dối như thế. Biết rõ tình trạng của tôi nhưng vẫn phải đóng kịch trước mặt người khác. Vẫn phải nói rằng tôi sẽ khỏe mặc dù biết rằng chuyện đó sẽ chẳng bao giờ có thể xảy ra. Đau đớn nhưng ko thể khóc…Từ nhỏ tôi đã luôn gây rắc rối cho anh ấy. Đến khi lớn lên lại càng làm tổn thương Jung Hoon nhiều hơn. Và bây giờ, khi sắp phải rời khỏi thế giới này, cho đến giây phút cuối cùng tôi vẫn gây cho anh ấy một vết thương lớn, một nỗi đau ko thể bù đắp…
Hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần. Đưa tay gạt những giọt nước mắt đang còn vương trên mi mắt. Tôi nở một nụ cười thật tươi và bước xuống bậc thang.
-Mọi người sao lại sang đây hết cả vậy? Lo lắng cho em đến thế sao?-tôi nói bằng giọng nửa đùa nửa thật.
-Cái con bé ngốc này! Ko lo cho em thì lo cho ai nữa hả?-Uno đến gần tôi, búng nhẹ vào mũi tôi.
-Em thấy sao rồi? Hay…để bọn anh đưa em vào bệnh viện lại nhé?-Mic đề nghị.
-Em cũng muốn thế lắm. Nhưng bác sĩ bảo rằng em khỏe rồi nên đâu có cho ở lại đó nữa-tôi phụng phịu nói.
-Khỏe đâu mà khỏe. Sắc mặt nhợt nhạt, trắng bệch thế kia mà!-Xiah nhăn nhó.
-Ko tin à? Để em chứng minh nhá!
Nói rồi tôi dang rộng hai tay, xoay người. Nhưng chưa được nửa vòng, đầu óc tôi đã choáng váng. Mất thăng bằng nên tôi ngã xuống. Cũng may là Max đỡ kịp thời nên tôi ngã vào lòng anh ấy. Đưa mắt nhìn mọi người. Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của họ… Tôi đứng thẳng dậy, cười giả lả:
-Cái này ko được rồi! Để em thử trò khác. Nhất định lần này sẽ…
-Thôi ngay, Jenny!-Bi quát lên, cắt ngang lời tôi-Em đừng có làm ra những trò vô nghĩa đó nữa. Hãy chú ý đến sức khỏe của mình đi!
Nói rồi Bi đi nhanh về phòng. Sự giận dữ của anh ấy khiến tôi rất buồn. Nếu tôi có thể quên đi bệnh tật của mình. Thì tại sao bố mẹ, Bi và Jung Hoon lại ko thể? Tại sao lại ko cho tôi được sống trong những giây phút vui vẻ, dù là gượng gạo, giả tạo? Tôi khẽ buông một tiếng thở dài.
-Các anh đi đường chắc cũng mệt rồi. Sáng đến giờ vẫn chưa ngã lưng được chút nào phải ko? Lên phòng nghỉ chút đi!-tôi mỉm cười, nói-Nhưng mà này, chỉ được ngủ một chút thôi đấy nhé! Khi nào bố mẹ em về thì phải dậy chào hỏi họ cho đàng hoàng đấy-tôi dặn dò.
-Nhưng lúc bọn anh mới đến đã gặp và chào họ rồi mà-Xiah gân cổ lên cãi.
-Thế à?-tôi tròn mắt-Vậy…họ ko cầm chổi, đuổi đánh, tống cổ các anh ra ngoài à?
-Cái con bé này. Sao cứ ăn nói bậy như thế hả?-Uno khẽ cốc đầu tôi-Nói à biết, khi nhìn thấy tụi anh, bố em đã rất mừng đấy! Ông ấy bảo là…rất hâm mộ DB. Sau đó còn hát và nhảy một loạt những bài của bọn anh nữa. Nào là Purple line, Rising sun, O, Tri-angle…-anh ấy huyên thuyên.
-Còn nữa…còn nữa-Max chen vào-Nhìn thấy anh, mẹ em đã khen anh đẹp trai hơn nhiều so với trong ảnh và trên TV. Bà ấy bảo rất hài lòng khi có được một đứa con rể như anh. Sau đó còn bảo nếu thích gì thì cứ nói với mẹ, bà sẽ sai người làm cho. Rồi nếu em có ăn hiếp anh thì cứ mách, bà sẽ đứng ra bảo vệ cho anh…-anh ấy tuôn ra một tràng-Còn nữa…
-Ông tướng! Nổ banh nhà rồi kìa-Hero và Micky đồng thanh. Sau đó hai người, mỗi người một bên véo thật mạnh vào hai bên má của Max.
-Á…a…a-Max hét lên bằng chất giọng “kinh hoàng” trời phú của mình-Jen! Em thấy chưa? Bọn họ ỷ lớn bắt nạt trẻ con kìa. Ông Ho còn “nổ” hơn anh nữa. Vậy mà lại chẳng ai dám *****ng-Max mếu máo với tôi.
-Nhóc này hôm nay láo nhể? Xử đẹp nó đi anh em!-Uno vừa nói vừa xông vào Max. Tiếp theo đó là Xiah, Hero và Mic. Bọn họ cứ rượt đuổi nhau chạy vòng vòng khắp nhà.
Phì…-tôi phì cười. Ko biết ông Vincent nghĩ sao mà lại khen tôi có công thay đổi 5 “ông” này. Bọn họ vẫn cứ trẻ con như thế. Mà thậm chí là còn “khìn” hơn lúc tôi chưa xuất hiện nữa ấy chứ. Thật là!…Nhưng nhìn thấy họ lại vui vẻ thế này, thật là tốt! Mong rằng sau này cũng vậy, họ cũng sẽ cười một cách thoải mái như thế. Ko phải lo nghĩ, bận lòng…
Tôi dẫn 5 người họ lên lầu, chỉ một dãy các phòng mà họ sẽ nghỉ ở đó.
-Jen! Anh đăng kí phòng này-Max nhanh chóng lên tiếng, chỉ tay về phía căn phòng sát cạnh phòng tôi.
4 người kia lập tức hét toáng lên, phản đối. Sau đó diễn ra một cuộc tranh cãi + chiến đấu để giành căn phòng ấy. Làm cách nào cũng ko khiến họ chấm dứt nên tôi đành phải “rống” lên. Ko ngờ cách ấy lại hiệu nghiệm. Tất cả đều im bặt. Hướng ánh mắt về phía tôi.
-Các anh là đứa trẻ lên 3 giành nhau cây kẹo mút hay sao chứ hả?
-Uh thì…cũng gần giống vậy đó!-Xiah đáp.
-Anh!…-tôi lừ mắt nhìn anh ấy-Phòng nào cũng giống hệt nhau hết. Ko có phòng nào rộng thêm…1mm nào đâu. Cũng chẳng có phòng nào có thêm được vật dụng gì, dù chỉ là…một cái ly uống nước. Giành làm gì ệt người ra?-tôi giảng giải.
-Nhưng khác nhau về khoảng cách từ đó đến phòng em-Mic bình thản nói.
4 người còn lại đưa mắt nhìn tôi, gật đầu lia lịa, đồng tình với Mic. Tôi đưa tay lên chống cằm. Suy nghĩ!… Cuối cùng thì chỉ có một phương án duy nhất…
-CÁI GÌ???-5 người đồng thanh hét toáng lên-Ở CHUNG MỘT PHÒNG HẢ?
Tôi ko đáp mà chỉ nhún vai. Tất cả đưa mắt nhìn nhau. Mỗi người một kiểu biểu hiện. Hero đưa tay lên sờ môi. Uno gãi đầu gãi tai. Xiah nhíu mày, nhăn mặt. Mic đứng khoanh tay trước ngực, nhìn vào khoảng không vô định nào đó. Max lôi trong túi ra một cây kẹo mút, mút liên tục. Ai cũng như đang suy nghĩ ghê gớm lắm. Bầu không khí yên ắng được 5 phút thì lại tiếp tục bị tiếng thao thao bất tuyệt của 5 người kia phá vỡ.
-Ko thành vấn đề. Càng đông càng dzui muh-Uno khoát tay.
-Yep!!! Tối lại còn được ngủ chung giường. Quá tuyệt, phải ko…mẹ nó?-Xiah choàng tay qua vai Mic, hỏi.
-Uh. Nhưng ko được ôm tôi đâu đấy nhá! Ko thì tôi…đạp lọt xuống giường à-Micky đe dọa.
-Nhưng mà trong đó có mấy cái giường? Hok lẽ 5 thằng con trai lại thượng lên nằm chung một giường sao? Vừa chật chội lại vừa…ghê ghê thế nào ấy-Max rùng mình.
-Ai thèm giở thói 35 ra với cậu đâu mà ghê ghê. Chỉ cần đề phòng tên Ho nửa đêm mò mẫm bậy bạ là đủ rồi!-Hero vỗ vai Max, trấn an. (cái kiểu trấn an này còn kinh khủng hơn đe dọa >.