Bạn đang đọc 5 Chàng Trai Và Một Cô Gái – Chương 7
Người ta thường nói :”ghét của nào trời trao của ấy”.Tôi thật ra ko tin lắm về điều đó.Nhưng bây giờ có ở vào hoàn cảnh này thì mới biết được câu nói ấy quả ko sai chút nào.Đã phải học chung lớp với Max rồi mà còn “được vinh hạnh” (theo lời bọn con gái trong lớp) cho ngồi chung với hắn ta. Mặc dù tôi chẳng lấy đó làm sung sướng gì cho cam mà ngược lại thấy hình như cuộc đời u ám đã bắt đầu đến với tôi.
-Này!sao cô ở đây?-Max quay sang thì thào
-Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?
-Nói à biết.Cấm ko được tỏ ra là quen biết tôi đâu đấy và phải tuyệt đối giữ bí mật chuyện cô ở nhà chúng tôi.
-Chết mất!anh bị bị hoang tưởng hả?Có cho vàng tôi cũng chẳng thèm nói.Mà ai là người gợi chuyện trước ấy nhỉ?Chẳng phải lúc đầu tôi đã giả lơ đi rồi sao?
-2 người có vẻ rất thân thiết.-cô gái ngồi bàn trên lên tiếng
-Ko phải vậy đâu, chúng tôi chỉ….-tôi giải thích
-Cậu sướng thật đấy.Được ngồi cạnh Max đẹp trai, dễ thương, tốt bụng.Nhất rồi còn gì.-thêm 1 người nữa cắt ngang lời tôi
Sặc!mấy cô đó nghĩ sao mà bảo anh ta “dễ thương, đẹp trai, tốt bụng” nhỉ?Chắc có lẽ họ chưa biết bộ mặt thật của Max.Nhân cơ hội này, mình phải vạch trần anh ta mới được….
Tôi quay sang và định nói nhưng hình như họ chẳng có vẻ gì là muốn nghe tôi cả.Chúng nó và hàng tá đứa con gái khác bu quanh Max nói chuyện rôm rả. Trời đất quỷ thần ơi!trông mặt hắn ta kìa.Bình thường với tôi thì cau có, la hét còn giờ với bọn họ thì tươi cười, nói năng nhỏ nhẹ.Đúng là đồ dối trá, hai mặt, vô liêm sỉ, đồ…đồ…Đúng là hết từ ngữ để có thể diễn tả tính cách anh ta rùi.
-Thôi nào các em.Giờ chúng ta bắt đầu làm việc được rồi chứ?Đầu tiên, cô xin thông báo trước, cô chỉ là người dạy thay một thời gian. Sau này sẽ có một giáo viên chủ nhiệm từ Mĩ sang. Vậy nên lớp tự bầu ban cán sự lớp đi-giọng cô giáo vang lên đều đều chấm dứt sự ồn ào trong lớp.
-Em đề nghị Max làm lớp trưởng ạ!-1 người đứng lên
-Đúng đó cô, em cũng vậy, em đồng ý cả 2 tay….-bọn con gái cứ nhao nhao cả lên
-Max!em nghĩ thế nào?-cô giáo nhìn anh ta
-Vâng, em đồng ý-anh ta đứng dậy tươi cười.
-Hoan hô…-cả lớp vỗ tay rào rào
Đúng là chẳng có chút khiêm tốn nào.Gặp người bình thường thì ai cũng phải từ chối ít nhất là một lần rồi mới nhận.Đằng này anh ta lại….À mà quên, Max đâu phải là người bình thường cơ chứ. Hừ.Bầu anh ta làm lớp trưởng là sai lầm nhất hành tinh.
-Cảm ơn các bạn đã tin tưởng.Mình hứa sẽ nỗ lực hết sức để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.Mình hy vọng các bạn sẽ….-Max phát biểu
-Thôi thôi!Vắn tắt, ngắn gọn, dễ hiểu.Nói dài, nói dai, nói dở và nói hoài-tôi ngắt lời anh ta
-Hừ…-Max liếc tôi một cái rồi lại tiếp tục nói, ko thèm đếm x** gì đến nhận xét của tôi.
Sau nửa tiếng
-Rồi!Mọi việc đã xong.Cô rất mong sau này các em sẽ đoàn kết, giúp đỡ nhau đi lên. Để sau này khi cô giao lớp cho thầy Kim thì sẽ ko bị thầy ấy phàn nàn…
-Thưa cô!-Max giơ tay cắt ngang lời cô giáo.
Anh ta còn muốn nói gì nữa nhỉ?Đúng là đồ lắm mồm, lẻo mép, nhiều chuyện. Lại còn thêm cái tội vô lễ nữa. Cô giáo đang nói mà lại cắt ngang xương như thế. Thật đúng là…
-Em cứ nói-cô giáo gật đầu.
-Hình như cô còn quên 1 chức vụ khá quan trọng đó ạ.-Max thông báo.
-Vậy sao?còn thiếu gì nữa nhỉ?-cô giáo nhíu mày suy nghĩ.
-Đó là chức vụ bí thư.Nếu cô đồng ý, em xin đề cử 1 người được ko ạ?
-Tất nhiên rồi!
-Đó là Jenny, người ngồi cạnh em –Max vừa nói vừa đưa tay kéo tôi đứng dậy.
-Hả???-tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh ta.
-Jenny, em đồng ý ko?-cô giáo hỏi
-Thưa cô, ko được đâu, cô hãy chọn người khác đi ạ, em ko….
-Bạn ấy mắc cỡ đấy cô ạ!Em hiểu rõ Jenny mà.Cô ấy năng nổ lại hay…thích xía vô chuyện người khác nên rất thích hợp đấy-Max cắt ngang lời tôi
-Thôi được rồi.Cứ vậy trước đã,sau này nếu có gì ko ổn thì cô sẽ tính lại.Bây giờ thì các em nghỉ.
Cả lớp lục **c ra về hết còn lại tôi và Max
-Anh bị tâm thần àh?Sao lại bầu tôi?…hay là anh có ý đồ gì hả?-tôi nghi ngờ.
-Thông minh đấy.Tôi đâu phải là thằng ngốc khi đề cử cô mà ko có ý đồ chứ?Báo trước à chuẩn bị tinh thần nhé.Tôi sẽ trả thù cho tôi và cho cả Uno nữa.Bây giờ tôi xin trân trọng tuyên bố:Ngày mai sẽ bắt đầu nổ ra cuộc chiến tranh giữa chúng ta.Tối nay đừng ăn cơm hãy để thời gian chuẩn bị kế hoạch tác chiến đi.Nói rồi anh ta biến mất dạng.
-Lạy chúa!trên đời này sao lại có người nhỏ nhen, hẹp hòi, thù dai như anh ta vậy trời?Được rồi, đừng tưởng Jenny này dễ bắt nạt.Chiến tranh thì chiến tranh, tôi ko sợ đâu.Để xem ai gan lì hơn…hừ…
Trên đường về
Suy đi nghĩ lại tôi thấy mình chưa bao giờ động chạm hay làm tổn hại gì đến quyền lợi cá nhân của Max cả. Vậy mà tại sao hắn ta lại ghét tôi đến vậy nhỉ?Mà còn chuyện của Uno.Max làm sao mà biết được chứ?
-Á…-tôi hét lên và vò đầu bức tai.
Đó là việc tôi thường làm mỗi khi suy nghĩ ko ra vấn đề nào đó.Nhưng hôm nay thì hình như hành động đó ko đúng chỗ thì phải.Mọi người đi đường ai cũng nhìn như thể tôi là một sinh vật lạ ngoài hành tinh vậy.Ôi! xấu hổ chết mất.Cũng may là gần đến nhà rồi.
-Ủa?sao vắng tanh như chùa bà Đanh thía nhở?Giờ này đáng lẽ mọi người phải tụ họp ở phòng khách này rồi chứ?-tôi ngạc nhiên.
….Lộc cộc….-có âm thanh từ nhà bếp vọng lên.
Ôi hok lẽ là trộm?bình tĩnh Jenny, mày ko được sợ.Để xem nào…A!chiếc vợt bắt muỗi.Cái này có thể làm u đầu, bất tỉnh chứ ko chơi.
Tôi cầm nó và nhẹ nhàng đi đi về phía phát ra tiếng động. Kìa, hắn đang đứng ở chỗ tủ lạnh.
-Ya!mày chết đi đồ xấu xa.-tôi hét lên và nhắm mắt vung chiếc vợt xuống đầu người đó.
-Cô làm cái trò gì vậy hả?
-Hử???tiếng Micky, mình có nghe nhầm hok đây? Tôi ngạc nhiên dừng tay và hé mắt ra. Ôi, đúng là anh thật rồi.
-Phù!-tôi thở phào nhẹ nhõm-anh làm tôi hết hồn, cứ tưởng là bọn trộm vặt chứ.Mà anh cũng lạ thật.Thấy tôi thì phải lên tiếng liền chứ.xém chút nữa là tôi đánh anh rồi.Đi nhà thương chứ ko giỡn đâu.-tôi trách móc.
-Câu này tôi nói mới đúng. Tự dưng ở đâu xông ra.-Micky cằn nhằn.
-Gì chứ?anh thật là…
Thôi thôi, kìm nén đi Jenny.Mày ko thể gây thù chuốc oán thêm được nữa.Tôi cố gắng cắn răng lại để khỏi phải nói ra những lời ko được tốt đẹp cho lắm.
-Nè!sao ko thấy ai hết vậy?-tôi nhìn quanh và hỏi.
-Bọn nó ở lại trường bàn bạc việc lập nhóm, hay CLB gì gì đó.-anh ta đáp.
-Sao anh ko tham gia?
– Tôi ko để ý. Vả lại phải về sớm nấu ăn nữa. Mà cô nói ít thôi được ko? Điếc cả tai.Nếu ko định giúp thì đừng có đứng đấy nữa. Vướng chân, vướng tay lắm.
Lần đầu tiên tôi được anh ta nhờ giúp đỡ. Micky cũng khá dễ thương chứ nhỉ?Nếu mà nói nhiều hơn một chút, cười nhiều thêm một chút và ít lạnh lùng đi một chút thì có lẽ bọn con gái sẽ xin chết đứ đừ đây.
-Làm gì mà đứng ngẩn ra vậy?Mau đi rửa rau, rồi thái thịt….-Micky giao cho tôi 1 đống việc
Nhưng ko sao.Được phụ giúp anh ta tôi cũng cảm thấy hơi vui vui.
-Rồi xong hết mọi việc rồi, chỉ con cắt khoai tây, cà rốt nữa là được….bụp…bụp…-tôi cắt một cách chậm chạp
-Cô cắt kiểu đó thì mai mới xong.Thôi đưa đây, tôi làm cho….xoạch…xoạch…-con dao trên tay Micky cứ đưa lên đưa xuống một cách nhịp nhàng như đang múa vậy.chỉ vài giây sau mấy củ khoai đã được xắt ra từng miếng vuông vức, đẹp đẽ.
Đúng là đẳng cấp Pro.Tôi cũng mau chóng làm theo Micky
-Cô ko bắt chước được đâu. Ko chừng đi luôn ngón tay đó. Dừng lại đi. Đến giúp tôi chiên cá nào.Cô biết làm ko?
-Biết, biết-tôi mừng húm và chạy đi làm nhiệm vụ cao cả tiếp theo
-Ô hô!đúng là chuyện lạ thế giới.Con tôi hôm nay vào bếp kìa.-Xiah reo lên khi thấy tôi.
-Ôi trời!ko bít có ăn được hok đây.Micky, sao cậu có thể để con nhỏ đó vào bếp được chứ?-Max cau có
-Này!ko ăn được thì nhịn.-tôi gắt
Bực mình quá đi, đã phải làm cực nhọc rồi mà còn bị chê trách nữa chứ.
-Các cậu đừng coi thường người khác vậy chứ.Jenny đã bỏ công sức ra nấu ăn cho ko cảm ơn thì thôi lại còn….-Hero lên tiếng
Đúng là chỉ có anh ta mới hiểu mình thôi.Bọn còn lại đúng là có mắt ko tròng.Bảo vật quý giá bên cạnh (là tôi đây) mà ko bít trân trọng
-Xong .Ăn cơm thôi-Micky giục
-Để xem món ăn vợ nấu có mùi vị thế nào đây?-Uno cười cười nhìn tôi
Đúng là đồ dị nhân.Ko bít anh ta nghĩ gì mà lại phong cho tôi là vợ hả trời?
-Ồ!ngon thật đấy-Uno reo lên
-Thật hả?-mắt tôi sáng bừng lên.
Lâu lâu anh ta cũng có vài câu nghe mát lòng mát dạ nhỉ?-tôi nghĩ thầm
-Uh, đúng là ko chê vào đâu được-Xiah khen
-Cũng được lắm-Micky gật gù
-Tôi ghét phải thừa nhận nhưng mà đúng là cô nấu ăn ko tệ đâu.-Max nói khẽ.
Tất nhiên rùi, Jenny mà.Bỗng chốc tôi thấy hết ghét Uno và Max.Thật ra 5 người bọn họ ai cũng tốt cả-tôi nở một nụ cười.