1988 Tôi Muốn Nói Chuyện Với Thế Giới

Chương 27


Đọc truyện 1988 Tôi Muốn Nói Chuyện Với Thế Giới – Chương 27

Mạnh Mạnh đáp lại: Vậy thì sao chứ. Em vẫn là diễn viên, vai diễn của em là người yêu anh.

Tôi nói: Ừ, anh cũng vậy, vai diễn của anh là người không yêu em.

Mạnh Mạnh bảo: Thanh cao một cách thối tha.

Những chuyện như thế này rất thường xảy ra trong cuộc đời tôi, rõ ràng chỉ là một từ đơn, kết quả lại buột miệng nói ra một từ trái nghĩa. Tôi nói:
Mạnh Mạnh, quay bộ phim này mất bao lâu?

Mạnh Mạnh nói: Hai năm.

Tôi bảo: Anh chỉ có thời gian một năm rưỡi thôi.

Mạnh Mạnh nói: Anh liên lạc với người quản lý của em ấy.

Tôi đã không nói rõ ràng tình cảm của mình dành cho Mạnh Mạnh, nên em
thường xuyên nửa đêm mới về trong bộ dạng miệng phả đầy mùi rượu. Nhưng
em bảo, sẽ về nhà mỗi tối, tuyệt đối không cho người khác đụng vào
người. Tôi bảo: Ừm.

Tôi không hẳn tin em, nhưng trong lòng tôi
như cố hữu một lằn ranh, nên không bận tâm nhiều về nó nữa. Nửa học kỳ
sau của năm đầu tiên, có nhóm kịch tìm diễn chung. Khi báo tin này, tôi
tỏ ra cực kỳ điềm tĩnh, tôi bảo: Em xinh đẹp như vậy, đó cũng chỉ là
chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Em nói: Nhà sản xuất, phó đạo diễn
em đều từng gặp, cũng đã phân vai rồi, quay phim và chỉ đạo nghệ thuật
đều thấy rất ưng ý. Dàn diễn viên của bộ phim này tuy chưa thực sự nổi

tiếng, nhưng chắc chắn có thể quay được, em đã xin nghỉ học rồi, nhà
trường không đồng ý, trừ khi đó là đạo diễn lớn. Nhưng em vẫn kiên quyết đòi đi. Sau đó họ cũng phải bằng lòng. Anh biết không, đây là một cơ
hội, em muốn chứng minh bản thân với gia đình, hơn nữa em còn phải tự
nuôi bản thân mình, có khi lại còn phải nuôi cả anh nữa ấy chứ, anh
thích hãng xe gì?

Tôi đổi quyển tạp chí khác, lật giở các trang.

Em lại nói tiếp: Nhưng anh yên tâm, em sẽ không yêu người khác đâu, em
không thích đồng nghiệp. Em đã tìm hiểu rất kỹ những tài liệu về các đại minh tinh rồi, họ đều không thích những người làm cùng nghề. Em cảm
thấy đó có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng tạo nên
thành công của họ. Mặc dù cùng là người trong nghề, nhưng thực tế quan
điểm sẽ không như nhau, anh nói xem hai người làm cùng nghề, cả năm đều
đi diễn khắp nơi, em diễn cảnh ôm hôn thắm thiết của em, anh diễn cảnh
giường chiếu nồng nàn của anh, như thế là sao chứ. Hơn nữa thực lòng mà
nói, em không có cảm tình với người làm cùng nghề. Chẳng những muốn trở
thành một diễn viên, em còn muốn trở thành một nhà biên kịch, anh đã đọc qua lời thoại em mới dựng chưa? À, anh chưa xem, anh đi phỏng vấn. Khi
em tốt nghiệp với kịch bản này, anh nhớ đến nhé, phải tặng cho em mười
bó hoa vào đấy. Lần này tuy vai diễn của em chỉ là vai phụ, nhưng cũng
được diễn nhiều cảnh lắm, hơn nữa còn có rất nhiều màu sắc, anh biết nữ
diễn viên chính là ai không, cô ấy dù từng diễn rất nhiều vai rồi, nhưng chỉ được xếp vào hàng top 2, 3. Em nghĩ là top 3 thôi, không biết đoàn
phim tại sao lại chọn cô ta chứ.

Tôi lại chuyển sang đọc cuốn tạp chí khác, tiếp tục lật giở các trang.

Em lại nói: Lần này em mới nhận được hai ngàn tệ cho một tập phim. Nhưng
tiền thuê nhà đều do anh trả, sau khi em quay xong hết bộ phim, tiền nhà chúng ta sẽ chia đôi mỗi người một nửa, anh xem, em cũng không bắt anh
phải mua quần áo hay túi xách gì mà, em nương tựa vào đàn ông nhưng
không thể dựa dẫm mãi được, trong ba tháng này, anh hãy chăm sóc mình

thật tốt, em mua cho anh ba thùng mỳ tôm, tiệc tùng nếu không có việc gì bận rộn quá thì anh tham gia nhiều chút, làm quen thêm vài người, mở
rộng mối quan hệ, chưa biết chừng sau này có thể làm bầu sô cho em nữa
chứ. Sau ba tháng em về, anh phải có quà cho em đó, có ba tháng để anh
nghĩ đấy. Chuyến đi lần này em có thể kiếm được năm vạn tệ, nhưng lần
sau, em sẽ đòi năm vạn cho một tập, vậy là em sẽ kiếm được năm trăm vạn. Có thể kiếm được năm vạn tệ khả năng em sẽ mang được một trăm vạn về.
Đến lúc đó, cứ một năm là em lại nhận được một vai diễn, vừa hay anh có
thể tạo dựng mối quan hệ cho em, để em có thể lựa chọn kịch bản, em cảm
thấy anh có tầm nhìn không tồi đâu, ấy, chì kẻ mắt của em đâu?

Buông tờ tạp chí xuống, tôi giúp em thu dọn hành lý. Sáng hôm sau, xe của
đoàn phim đến đón, em rời thành phố đến một vùng đất cách đây mấy trăm
ki lô mét để quay phim. Còn tôi thì tiếp tục chạy sô với các buổi họp
báo. Ngày nào tôi cũng gửi cho Mạnh Mạnh mấy tin nhắn, tối đến lại gọi
điện thoại, em còn bắt tôi gọi vào số khách sạn nơi em đang ở, để chứng
minh là em ngủ một mình.

Trong lúc đi tìm cái mở bia, đột nhiên
tôi tìm thấy cuốn sổ tay của em, ghi lại toàn bộ những tin nhắn giữa tôi và em. Tôi chợt nhớ em từng nói, bộ nhớ lưu tin nhắn trong điện thoại
của em rất nhỏ, chỉ lưu được khoảng 200 tin là đã đầy rồi, không biết
nên giải quyết những tin nhắn của tôi thế nào cho ổn.

Cuốn sổ
không to lắm, nhưng em cũng viết kín cả rồi. Quả đúng là con gái của một thư pháp gia, chữ của Mạnh Mạnh nhìn mãi không đọc nổi. Những tin nhắn
của tôi trong đó đa phần đều lạnh tanh, chẳng qua cũng chỉ là ừ, được,
ờ, hả, chẳng khác nào một tuyển tập các từ tượng thanh. Khoảnh khắc ấy
tôi quyết định, mình nên cưới cô gái này. Tôi vội vàng chạy đến cửa hàng điện thoại, mua cho em một chiếc đắt nhất, không chỉ tiêu sạch số tiền
đã tiết kiệm được, tôi còn phải rút cả tiền từ thẻ tín dụng ra nữa.


Điện thoại được một cô bạn của Mạnh Mạnh mang đi. Mạnh Mạnh bảo: Em phát
hiện ra cô diễn viên chính kia có một ông bầu, một trợ lý, một người
phát ngôn và một tài xế sẽ theo cô ta suốt cả hành trình, còn em cứ phải tự mình làm hết mọi việc, chẳng tiện chút nào, em mới bảo một người bạn từ Bắc Kinh xa xôi đến làm trợ lý cho mình, tiện hơn cho công việc diễn viên của em. Sau khi nhận được điện thoại, Mạnh Mạnh cực kỳ sung sướng, leo thẳng lên đỉnh núi gọi điện thoại cho tôi, tôi hỏi: Sao em lại phải leo lên đỉnh núi như thế.

Mạnh Mạnh bảo: Vì trường quay ở đây
sóng điện thoại kém lắm, em sợ đang gọi nửa chừng thì mất sóng, anh lại
là người nhạy cảm nhất định sẽ thấy cụt hứng. Nhưng em đã phải leo tận
nửa ngày trời đấy, hơn nữa, em còn phải xuống luôn, có điều bây giờ em
có trợ lý rồi, trợ lý của em sẽ gọi em.

Tôi nói: Mạnh Mạnh, em là người hiểu nhân tình thế thái như thế, nhất định sẽ thành công.

Mạnh Mạnh vui vẻ cười mãi.

Kể từ giây phút đó, tôi dần mở lòng với cô gái này hơn. Nội dung tin nhắn
tôi gửi cho em cũng mỗi lúc một dài hơn, có khi ngay cả đang đi trên
đường, tôi còn lôi điện thoại ra gửi môt tin ngắn ngủn: Ở đây mùa mưa
sắp đến rồi.

Một tháng trôi qua, vào một đêm nọ, tôi bất ngờ nhận được điện thoại của Mạnh Mạnh, cô ấy cứ khóc lóc không ngừng trong điện thoại. Tôi hỏi: Em sao vậy? Mạnh Mạnh đáp: Em thực sự không chịu đựng
nổi nữa rồi. Từ lâu em đã nhận ra, đây là một đoàn làm phim chết tiệt,
một đoàn làm phim gà rừng, nhưng em sợ anh cười nên không dám nói với
anh.

Tôi bảo: Mạnh Mạnh, em nói đi.

Mạnh Mạnh nói: Anh đợi một lát, để em leo lên núi đã.

Tôi bảo: Không cần đâu, ở nơi rừng thiêng nước độc nửa đêm nửa hôm, em đừng có leo lên đó.

Mạnh Mạnh bảo: Vậy để em leo lên nóc nhà.

Tôi bảo: Em đừng đi đâu cả, mau nói đi xem nào.


Mạnh Mạnh nói: Anh đang bận viết bản thảo à?

Tôi đáp: Không, anh chỉ muốn biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Mạnh Mạnh bảo: Là thế này, thực ra nhân vật nữ chính là bạn gái của người
đầu tư cho bộ phim truyền hình này, đạo diễn và nhà sản xuất hiện trường chẳng làm trò trống gì, cô diễn viên chính đó cứ ra sức sửa cảnh diễn
của em, cô ta khen em diễn rất hay, em bảo thế thì chúng ta đổi vai
diễn, thực ra em chỉ nói đùa thế thôi, anh biết là em thực sự rất muốn
tạo dựng mối quan hệ với cô ấy mà. Nhưng ngày hôm sau đạo diễn và phó
đạo diễn đã đến tìm em nói chuyện, bảo rằng em không nên mang chuyện
tình cảm riêng tư vào vai diễn, còn nói đổi vai là ý đồ của biên kịch,
em đừng có nghĩ ngợi linh tinh. Anh biết không, khi em và họ ký hợp
đồng, đã thống nhất là hai mươi lăm tập, nhưng giờ em mới biết họ định
dàn dựng thành ba mươi tập, tiền diễn của năm tập ấy họ không định trả
cho em, hơn nữa đã nói sẽ trả trước một nửa, quay xong sẽ thanh toán
nốt, vậy mà đến giờ cũng vẫn chưa trả, họ nói, bởi vì em là diễn viên
mới, phải diễn đến phút chót xem như thế nào đã, lẽ nào họ không biết em diễn như thế nào sao. Còn nữa, ở đây nóng lắm, mà đúng hai ngày trước
chúng em còn diễn một cảnh vươt thời gian,phải khoác lên người bộ trang
phục cổ trang nặng như cùm, cô nàng diễn viên chính kia quay chậm quá,
toàn gây ra lỗi, em đứng đợi ở hậu trường nóng không chịu nổi, nhân lúc
họ đang tạo hiệu ứng ánh sáng em đã nói với cô ta rằng em nóng sắp chết
rồi, mặt còn trang điểm nữa, thế này thì trôi hết phấn mất, em có thể
vào trong xe chị nghỉ một lát không. Đoàn làm phim đã bố trí cho cô ta
một chiếc xe riêng mà. Cô ta nói: Tất nhiên là được rồi, mau vào đi,
chúng ta là chị em tốt còn cần phải hỏi nữa sao, sau này em muốn dùng
thì cứ dùng, không cần phải hỏi chị đâu. Thế là em lên xe, ngồi chưa đầy hai phút, trợ lý của cô ấy chạy xồng xộc đến nói đồ đạc của cô diễn
viên chính đều để trên xe hết, em đừng có lên xe tùy tiện thế. Rõ ràng
là chị ta biết, khi em nói chuyện với cô diễn viên kia, chị ta chỉ ở
cách đó chưa đến hai mét, nhất định là phải nghe thấy chứ, chẳng qua là
chị ta muốn tống em xuống xe thôi. Em ức chế không chịu nổi, thế nhưng
em cũng không khóc. Quả thật là em không hề khóc gì cả. Alô, anh vẫn
đang nghe đó chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.