Đọc truyện 1988 Tôi Muốn Nói Chuyện Với Thế Giới – Chương 26
Tôi nhớ có lần đến phỏng vấn một doanh nhân cực kỳ thành công, vừa mới tham dự bữa tiệc ông ta đã uống chút rượu nên rất thẳng thắn. Bởi cả ba cô
vợ của ông đều là những ngôi sao nổi tiếng, tôi hỏi ông ấy: Tại sao ông
lại thích minh tinh đến vậy? Ông ta đáp: Tất nhiên là tôi vẫn biết kỹ nữ vô tình, diễn viên vô nghĩa, nhưng vô tình vô nghĩa đối với tôi mà nói
không quan trọng, không ai có tình có nghĩa vĩnh viễn cả, họ chỉ dựa vào sự nghiệp của tôi thôi. Khi họ bắt đầu sự nghiệp, tôi là người có tình
có nghĩa, khi họ lớn mạnh thì tôi là người vô tình vô nghĩa, bây giờ họ
đã thành công rồi, tôi lại biến thành người có tình có nghĩa. Cậu lại
hỏi diễn viên cái gì chứ, cậu thì không phải sao, cậu cũng là một diễn
viên đấy, chỉ có điều khi cậu diễn thì không có cái máy quay nào chiếu
vào mà thôi. Kẻ trộm không bị bắt thì cũng vẫn là kẻ trộm. Anh xem vợ
tôi, họ không yêu tôi ư? Họ đều yêu tôi cả. Cậu bảo họ là diễn viên, tôi còn quá đáng hơn cậu, tôi cảm thấy họ cũng đều là lũ gái điếm cả thôi,
nhưng họ lại cũng chẳng phải. Cậu hỏi tôi tại sao lại thích diễn viên ư, vì tôi thích thấy họ diễn với mình, rõ ràng tôi biết tất cả, nhưng cậu
biết không trên người họ luôn có một thứ ma lực, nó phù hợp với cái thói chuộng hư vinh của chúng ta. Thằng nhóc như cậu chẳng qua vì địa vị còn kém xa lắm, nếu không thì cậu cũng thế thôi, một người đàn bà đẹp,
ngoài cậu ra còn có vô số người thích, nhà của tôi có biết bao người
muốn ở, xe của tôi cũng có vô số người muốn lái, du thuyền của tôi cũng
có không biết bao nhiêu nười muốn lên đó chơi, vì họ đều chưa đạt đến
cảnh giới đó thôi. Đàn bà của tôi, có biết bao nhiêu kẻ muốn cùng lên
giường, nhưng đều bị tôi độc chiếm rồi, tôi đều yêu họ. Đương nhiên, tôi còn là một người rất thích làm từ thiện nữa.
Lần đầu tiên tôi
thấy có người tự phân tích mổ xẻ mình như thế, ngay tức khắc khiến tôi
vô cùng sùng bái, ông ta là truyền thuyết trong ngành nghề đó, lần này
quả thực là được mắt thấy tai nghe. Sau khi về nhà tôi lập tức bắt tay
vào viết bản thảo cho đến tận khuya, vì tôi biết loại người có địa vị
như ông ta, khi đứng trước một người và mười vạn người thì lời nói chắc
chắn sẽ không giống nhau. Tranh thủ trước khi ông ta còn chưa tỉnh rượu, tôi liền gửi bản thảo đi ngay. Ông ta tỉnh rượu nhanh hơn một chút so
với tưởng tượng của tôi, lúc ấy mới bốn giờ sáng, tôi đã nhận được điện
thoại của thư ký ông ta, yêu cầu bài viết của tôi phải gửi sang cho ông
ấy kiểm tra lại một lượt, báo sẽ bắt đầu in vào lúc 4 giờ 30 phút. Một
khi in xong, tất cả đều trở thành sự thực như đã định, tuy bài báo này
có thể tạo ra cho ông ta những thị phi, nhưng trong lòng tôi thực sự
đánh giá cao đoạn đối thoại, những lời nói có tình có nghĩa. Tôi mượn cớ mình vẫn đang viết, 4 giờ 45 phút mới gửi bản thảo cho ông ta.
Ông ta gọi điện thoại cho tôi, nói việc này sẽ gây ảnh hưởng không tốt, sợ
đối thủ cạnh tranh sẽ vin vào bài báo này mà làm ảnh hưởng đến giá cổ
phiếu.
Tôi nói: Tôi không nghĩ như vậy, huống hồ tôi cho rằng ngài là một người rất ngẫu hứng.
Ông ta đáp lại: Tôi trước khi ngẫu hứng đều dự đoán những sự đánh đổi, đó là những lời rượu nói, không được viết vào bài.
Tôi bảo: Vậy nhưng tôi đã gửi bài xuống xưởng in rồi.
Ông ta nói: Thế chẳng phải là nói với cậu cũng chẳng còn tác dụng gì nữa sao.
Tôi đáp: Đúng vậy, thực ra nếu ngài báo sớm một chút, tôi đã có thể…
Ông ta cắt ngang lời tôi, nói: Ừ, cứ vậy đi.
Tôi vẫn thấy trong lòng bất an. Có phải tôi đã thẳng thắn một cách thái quá rồi không, sự thực thì chẳng có gì là sai, miễn sao chiếc mặt nạ của
chúng tôi không quá dữ tợn là được rồi. Bỗng dưng tôi có chút hối hận,
có lẽ mọi thứ nên chậm lại, lên báo của ngày hôm sau nữa cũng chẳng sao, dẫu gì cũng chỉ là một chuyên mục phỏng vấn nhân vật, không phải tin
tức sự kiện to tát gì. Nhưng tin tức sự kiện thường lan truyền rất
nhanh. Tôi nhận được một cuộc điện thoại từ Tổng biên tập. Đây là lần
đầu tiên tôi nhận điện thoại từ ông ta. Ông ta bảo: Cậu làm cái quái quỷ gì thế hả, cả xưởng in đều bị dừng rồi.
Tôi sững sờ: Tại sao vậy?
Tổng biên tập trả lời: Cấp trên yêu cầu chúng ta dừng mọi hoạt động in ấn,
nói là bài viết của cậu có vấn đề. Cậu không thể xác nhận với người khác sau khi viết xong sao. Đến đúng giờ mà báo chưa ra sạp thì cậu định làm thế nào, chúng ta sẽ phải làm lại từ đầu, cậu có bản thảo nào để thay
thế không?
Tôi đáp ngay: Không.
Tổng biên tập bảo tôi: Ừ, vậy cứ thế đi.
Sáng sớm hôm sau, tôi vẫn nhìn thấy tờ báo của tòa soạn, vội giở ngay đến
bài viết của mình, nhưng liền nhận ra bài viết đó đã biến thành một bài
giới thiệu về tay đại gia này với những công việc từ thiện. Tôi bỗng
thấy lòng bất an, một chuyện chắc chắn như khối sắt vậy mà vẫn có thể bị lật ngược. Tôi liền gọi ngay cho bạn gái, bảo: Em yêu à, hóa ra chắc
như đinh đóng cột rồi vẫn có thể thay đổi được.
Nàng bảo: Nói
thừa, khi bọn em lựa chọn diễn viên đều như vậy, chưa đến giờ quay ai
cũng thấy mình có thể bị cuốn xéo bất kỳ lúc nào. Quay rồi vẫn có thể bị thay vai, dựng cảnh rồi vẫn có thể bị cắt, cứ thế cho đến khi phát sóng rồi mới thấy yên tâm. Cho nên cái nghề này của bọn em ít khi cảm thấy
an toàn, anh nhất định phải là chỗ dựa vững chãi cho em đấy nhé.
Thực sự tôi cũng chẳng biết làm cách nào để mang lại cảm giác an toàn cho
người khác, bởi tôi hiểu rằng con người luôn muốn có được cảm giác an
toàn, lại vừa tò mò với những thứ mới lạ. Tôi cảm thấy mình là một người khó nắm bắt, bởi vậy tôi thà là người đến sau còn hơn, thế nhưng chả
hiểu vì sao, mọi người đều thấy tôi rất đáng tin cậy. Lẽ nào họ không
nghĩ rằng, tôi cũng có thể biến mất khỏi thế giới này bất cứ lúc nào,
hoặc cưỡi trên một con phân khối lớn, bĩu môi nói với họ rằng tôi sẽ đến một nơi xa.
Mạnh Mạnh và tôi ở bên nhau khoảng một năm rưỡi. Lúc ấy em vừa đến thành phố này nhập học, nên chắc rằng sẽ yêu bất cứ người đàn ông nào có việc làm. Tôi biết thực ra mình chẳng có giá trị lợi
dụng gì, nhưng tôi nghĩ em đã hiểu nhầm rồi. Kỳ lạ lắm, tôi chẳng biết
phải định nghĩa cảm giác đó thế nào nữa, ấy vậy mà những lời tay đại gia kia nói đã chạm đến tận cùng mọi xúc cảm trong tôi. Từ sâu thẳm đáy
lòng, tôi biết hai chúng tôi chẳng thể đến với nhau được, giống như việc lái thử chiếc xe hơi sang trọng mà mình chẳng có tiền mua vậy, suy cho
cùng cũng chả sao. Nhưng thật hãnh diện mỗi lần đưa em đi ăn cùng đám
bạn, bước trên đường cũng cảm thấy lòng mình nở hoa. Chưa bao giờ nỗ lực để yêu em, tôi luôn cố kiểm soát những tình cảm của mình, làm sao tôi
có thể để một diễn viên làm mình tổn thương.
Tôi chuyển đến một
căn phòng gần trường em hơn. Mạnh Mạnh là một cô gái không hề giấu giếm
những tham vọng của mình. Còn tôi, đến tham vọng nghĩa là gì còn chẳng
biết. Trong khoảng thời gian bên nhau, đều là em chủ động. Lần đầu khi
em nói yêu tôi, những con sóng lòng tôi cứ thế cuộn trào xô bờ miên man, thế nhưng tôi cũng chẳng thể hiện gì. Còn em, tôi phát hiện em thường
xuyên dùng từ yêu, có lần nửa đêm chúng tôi đi mua băng vệ sinh, em
thích dùng một thương hiệu mà đã đến hai tiệm tạp hóa đều không có, đi
được tầm hơn một cây số nữa, cuối cùng chúng tôi đã tìm thấy loại băng
vệ sinh lý tưởng ấy, Mạnh Mạnh nâng gói băng vệ sinh trong tay mà nói:
Tao yêu mày chết mất thôi. Bắt đầu từ đó, cứ mỗi lần em nói yêu tôi, tôi lại nghĩ đến cái lần em nhìn âu yếm vào gói băng vệ sinh mà thốt lên:
Tao yêu mày chết mất thôi. Hôm đó em còn nói: Này, anh biết không, bây
giờ em còn chưa nổi tiếng, sau này mà nổi tiếng rồi, thì cái cảnh chúng
mình nửa đêm đi mua băng vệ sinh thế nào cũng bị đám paparazi chộp lại,
ngay hôm sau sẽ xuất hiện trên tạp chí lá cải rằng, ngôi sao nổi tiếng
là em, cùng với trai lạ là anh, nửa đêm nắm tay nhau đi mua băng vệ
sinh. Đến khi đó anh bảo em nên trả lời thế nào, em phải tập dần từ bây
giờ thôi.
Tôi bảo: Thì em cứ nói anh là bạn thân của em.
Mạnh Mạnh nói: Vậy không được, giả dối quá, hơn nữa như thế sẽ làm tổn thương anh lắm.
Tôi bảo: Thì em nói anh là nữ cải trang nam.
Mạnh Mạnh lại bảo: Thế càng không được, vậy em là les sao?
Tôi nói: Thì em bảo anh là anh trai em.
Mạnh Mạnh lại nói: Như vậy cũng không được, vừa rồi anh còn hôn lên má em, phóng viên nhất định sẽ xoáy sâu vào điểm này.
Tôi bảo, thì em bảo: Anh là…
Đột nhiên Mạnh Mạnh nổi cơn thinh nộ, nàng dằn vặt tôi: Anh cảm thấy ở bên
em xấu mặt lắm phải không, không muốn mọi người biết anh là bạn trai của em hả, à không, em bị anh làm cho mơ hồ rồi, em là bạn gái của anh sao, những người có văn hóa như bọn anh, cảm thấy ở cùng với một nghệ sĩ như em mất mặt lắm sao?
Lúc ấy tôi mới biết, hóa ra ai cũng có cảm
giác tự ti cả, trong lòng em nghĩ, tôi là một người có văn hóa, còn em
chỉ là một diễn viên quèn. Tôi lờ mờ đoán được gia cảnh nhà em, tôi hỏi: Cha em làm gì?
Mạnh Mạnh hơi cúi đầu giọng điệu khó diễn tả: Ông ấy viết thư pháp, gọi là thư pháp gia cũng được.
Tôi bảo: À, cha em không thích em học nghề này, nhưng em có vẻ rất quấn quýt với ông ấy có phải không?
Mạnh Mạnh nói: Anh đừng nghĩ cái gì mình cũng biết, đừng có phân tích em,
anh không nhìn thấu được em đâu, em là một diễn viên, biết đâu ở cùng
với anh, em chỉ đang diễn thì sao.
Tôi bảo: Anh nhận ra chứ, anh từng xem đến cả trăm bộ phim rồi.