Bạn đang đọc 17 Âm 1 (full) – Chương 13: Đêm Ở Trường Học (3)
“Mất rồi…”
“Hả, cái gì mất?”
“Cái phần cẳng chân mà tao mới đào ấy… mất rồi.”
Mùa xuân, 9 giờ tối
Lâm lấy cây xẻng hất cát qua một bên, nhưng càng đào sâu, cậu càng cảm thấy thật vô vọng. Đã có thứ gì đó đã xáo trộn mảnh vườn, khiến mọi thứ rối tung lên, không còn nguyên vẹn như lúc cậu rời đi nữa. Cậu cảm giác rằng nó vẫn còn nằm ở đó, nhưng không thể nào nhìn thấy, tìm ra, hay chạm vào được. Lâm thả cây xẻng xuống đất nền, lắc nhẹ đầu rồi tháo găng tay ra.
“Giờ này mà mày còn quan tâm đến phần cẳng chân đó sao? Cái thứ kia đi chưa đấy?!”
“Nó đi rồi.” Lâm quay mặt, nhìn về phía hành lang. “Tao nghĩ nó đang ở trên tầng hai.”
Ngọc hít một hơi thật sâu, rồi thở hắt, cố gắng thả lỏng người. Cô ấy lấy lại bình tĩnh nhanh hơn cậu tưởng. Bởi vì chỉ cần qua hai lần chớp mi, Lâm để ý vẻ kinh hãi của Hồng Ngọc đã biến mất và đôi mắt bắt đầu có hồn trở lại. Cô lồm cồm bò ra khỏi chồng hộp các-tông cũ và nhìn lại về phía hành lang lớp, xác nhận lại cái thứ đó đã rời đi.
“Nếu mày muốn thì bây giờ mày có thể chạy về đấy.” Lâm nói, giọng nhỏ lại. “Đi nhanh ra cổng trước thì chắc nó không thấy được đâu.”
“Còn mày thì sao?” Ngọc quay mặt lại. “Chẳng lẽ mày tính ở lại?”
“Tao phải lấy lại phần cẳng chân đã.” Lâm đáp, tháo nốt bên găng tay còn lại, rồi quẳng vào sọt rác cạnh bên. “Không lấy được là không yên đâu.”
Hồng Ngọc yên lặng trong giây lát, môi mím nhẹ lại trong lúc liếc mắt về phía dãy hành lang dài. Đêm ở trường học lạnh cóng, ngồi ở góc tường cùng với những hộp các-tông khi đang cố trốn tránh thứ không sống khiến cho bất kỳ ai cũng cảm thấy sởn tóc gáy. Ngọc quay mặt lại, cắn răng khi thốt lên quyết định của cô:
“Cho tao đi cùng đi.”
“Hả?” Lâm tròn mắt. “Đi đâu?”
“Hãy cùng tìm lại cái bộ phận mà thằng Phong xử lý, rồi dẫn tao tới hồ An Yên đi.” Ngọc nói tiếp, ánh mắt rõ sự kiên định. “Tao muốn tìm hiểu xem rốt cục điều gì đã nguyền rủa lớp mình thành ra thế này. Nếu mày đồng ý thì tao sẽ xem như chuyện đêm nay chưa bao giờ xảy ra.”
Lâm chửi thề, nhưng âm lượng rất nhỏ, bảo đảm đối phương không thể nghe.
“Còn nếu tao bảo không thì sao?” Cậu hỏi lại.
“Mày biết chuyện gì xảy ra nếu cả lớp biết mà.” Ngọc cười, nhưng chẳng mấy vui vẻ. “Đằng nào cũng đã phạm tội, tao cá là chúng nó sẽ không ngại hủy thêm một cái xác nữa đâu. Và cũng đừng nghĩ đến chuyện giết người diệt khẩu! Ai cũng biết tao ở lại trường để canh chừng mày. Tao mà chết thì bảo đảm một trăm phần trăm mày cũng sẽ theo tao.”
“Nghe như mày đang đe dọa tao hơn là xin hợp tác ấy.” Lâm nhướng một bên mày lên.
“À vậy hả? Xin lỗi, thói quen thôi.”
Lâm khẽ nhăn mặt, nhưng cậu cũng chẳng dám tỏ thái độ chán ghét gì nhiều. Con Ngọc lấy lại tinh thần nhanh thật sự – cậu tự hỏi điều gì đã khiến nó trở nên nhiệt huyết như thế, vì suy cho cùng thì chuyện lấy lại mảnh thi thể từ tay thứ kia thì phần lợi thuộc về cậu nhiều hơn. Lâm bất tác dĩ gật đầu, một sự hợp tác không thể miễn cưỡng hơn.
“Thế… việc bây giờ của chúng ta là phải giành lại cẳng chân từ con ma kia nhỉ?” Ngọc hỏi, giọng bình tĩnh đến lạ. “Mày đã bao giờ gặp tình huống thế này bao giờ chưa?”
“Không giống lắm, nhưng cũng có thể nói là tao cũng có kinh nghiệm đối mặt với mấy thứ không thật ngăn chặn việc thu thập xác rồi.” Lâm đặt hờ tay lên cằm, nghĩ ngợi. “À không, đâu phải nhỉ? Mặc dù gây khó dễ nhưng mẹ thằng Hải vẫn cho tao manh mối để tìm nên…”
“Khoan, chờ chút. Cho tao xác nhận lại lần nữa, mày có năng lực ngoại cảm đúng không Lâm?”
“Gì?” Lâm phụt cười. “Không! Cha sanh mẹ đẻ tao ra là người bình thường. Tao chỉ bắt đầu thấy chúng khi buộc nhận nhiệm vụ tìm xác thôi.”
“Chà, thú vị thật đấy.” Ngọc chạm tay lên môi. “Vậy là lời nguyền cũng cho mày công cụ để tìm kiếm những địa điểm giấu xác dễ dàng hơn à?”
“Chắc vậy.”
Ngọc không hỏi nữa, mặt nó lại trở nên đăm chiêu và nghiêm trọng. Nó bắt đầu lấy điện thoại từ trong túi váy ra, quét màn hình khóa rồi mở ứng dụng ghi chú màu cam đậm. Lâm ngồi xếp bằng xuống, cậu cảm giác cuộc thảo luận này sẽ kéo dài khá lâu.
“Tao tự hỏi rằng, không biết liệu cái nguyền này có hoạt động theo cơ chế nào không nhỉ?” Ngọc chợt mở lời, hết nhìn điện thoại rồi lại nhìn sang cậu bạn cạnh bên. “Mày có bao giờ tìm hiểu về lý do tại sao bản thân mình lại thay đổi khi trở thành Người Tìm Xác chưa?”
“Chưa?”
“Đừng bảo là mày chưa từng nghĩ về lí do mày nhìn thấy những thứ kia nhé.”
“À thì…” Lâm đảo mắt một vòng. “Tao nghĩ đó là điều hiển nhiên.”
Ngọc nhíu mày lại, cái động tác hơi cúi đầu và nhìn lên của nó khiến cho cậu cảm giác mình đang bị lườm và đánh giá vậy. Lâm cười, nhưng chẳng vui gì cho cam.
“Thế, tao hỏi mày vài câu nhé, lần đầu tiên mày thấy các thực thể không thật là khi nào?”
“Tao nghĩ là khi thấy thực thể lơ lửng trên đầu thằng Thuận.” Lâm đáp, đưa tay lên cằm.
“Hả?” Ngọc nhíu mày. “Đoàn Chính Thuận á?”
“Ừ, thằng Thuận có một thực thể trong suốt lơ lửng trên đầu và có khả năng thay đổi hình dạng theo suy nghĩ của chủ nhân đấy.” Lâm gật đầu, đáp. “Tao cũng chẳng biết tại sao nó lại có thứ đó nữa, nhưng tao cũng không để tâm lắm. Tại thứ đó trông có vẻ vô hại, thậm chí còn giúp tao có thể dựa vào đó để nắm bắt suy nghĩ của thằng Thuận dễ dàng hơn.”
Ngọc gật gù, ghi nhanh dòng thông tin vào ứng dụng ghi chú đang mở.
“Thế, còn Thanh Giang thì sao?” Ngọc hỏi, ngẩng đầu lên. “Điểm bất thường của nó là gì?”
“Không, Thanh Giang thì hoàn toàn bình thường.”
“Ngộ nhỉ?”
“Thì đâu phải ai cũng có vong bám đâu mày?”
“Vậy điều gì đã khiến nó đút tay vào máy nghiền rác ở bệnh viện chứ?” Ngọc hỏi, giọng nó nghiêm túc hẳn. “Phải có dấu hiệu gì đó chứ, đúng không?”
Lâm lắc đầu, nhún vai.
“Đừng có nói dối! Tao đang cố giúp mày đấy.”
“Ừ thì… heo nhà nó đẻ ra một cánh tay người.” Lâm đáp, chạm nhẹ lên thái dương. “Lúc đó có cả con An ở đó nữa. An bị ngất, nên tụi tao đưa nó vào bệnh viện. Sau đó tao trở lại hồ An Yên để trả cánh tay thì con Giang nó xảy ra chuyện.”
Ngọc khẽ nhăn mặt lại, song cũng ráng ghi nốt dòng đó vào dòng kẻ vàng đen.
“Còn thằng Hải, thì thứ không thật bám theo là mẹ của nó.” Lâm nói tiếp, không đợi bạn hỏi thăm dò. “Bà ấy chỉ ở nhà thôi, dáng vẻ trông rất giống người bình thường, thế nên gặp lần đầu tao cũng chẳng nhận ra bà ấy là một bóng ma cho đến khi phát hiện ra chiếc bàn thờ ở căn phòng bị đóng cửa. Ừ thì, bà ta có gặp trực tiếp tao và cảnh cáo đừng đến gần thằng Hải nữa, xong rồi ám cái vòng lên–”
“Ơ khoan, đợi chút, Hải nó có thấy được mẹ nó không?”
“Có.” Lâm gật đầu. “Lúc chưa uống thuốc thì nó có khả năng tương tác với bóng ma đó như thể người sống vậy. Nhưng sau khi dùng clopromazin để ức chế hệ thần kinh thì không.”
“Còn mày thì sao? Mày luôn nhìn thấy bà mẹ?”
“Ừ đúng rồi. Dù vụ thằng Hải uống thuốc khiến việc duy trì hình dạng của thứ không thật kia trở nên tệ hơn, nhưng tao vẫn nhìn thấy bà ấy chứ không giống như thằng Hải là không nhận thức được gì. Thật ra, tao cũng khá ngạc nhiên vì Hải tương tác được đấy! Tại, dù cũng có thứ không thật bám theo, nhưng thằng Thuận nó có biết gì đâu.”
Ngọc yên lặng một chút, trưng ra vẻ mặt trầm ngâm nhìn vào ứng dụng ghi chú với vài gạch đầu dòng. Ánh màn hình vàng vàng hắt lên khiến tóc nó hơi xơ xác, nhưng đôi mắt thì cứ sáng lên, tràn đầy năng lượng. Lâm cũng mở điện thoại lên, có vài thông báo từ ứng dụng trò chơi nên cậu vuốt qua để kiểm tra.
“Sao trông mày cứ bình thản sao sao ấy nhỉ?”
“Hả, mày nói gì cơ?” Lâm quay đầu lại, nhìn sang cô bạn.
“Tính ra, đây là vấn đề của mày luôn đấy!” Ngọc nói tiếp, nhướng mày. “Mày không khiếp đảm khi đột nhiên bị bắt phải đi thu thập xác của bạn cùng lớp, rồi nhìn thấy những thứ quỷ dị sao?”
“Thì…” Lâm cười nhạt. “Tao đã bảo tao đã nghĩ đó là chuyện hiển nhiên rồi mà. Tao không có nghĩ nhiều như vậy đâu.”
“Mày với con Thơ bí mật hẹn hò à?”
“Không?”
“Hay là mày làm gì có lỗi với nó đấy?”
“Uầy, mày nghĩ tao là loại người gì đấy? Không luôn nhé!”
“Ơ chứ mày bảo đó điều hiển nhiên là sao? Nếu mày không làm gì có lỗi với con Thơ thì tại sao mày lại bị nguyền phải đi tìm xác nó chứ?” Giọng con Ngọc cao hẳn lên. “Người bình thường nếu không làm gì có lỗi với nạn nhân thì chẳng ai lại chịu nhận trách nhiệm rồi xem đó là điều hiển nhiên cả!”
“Nếu nói về lỗi lầm thì cả cái lớp này ai mà chả có lỗi với nó?”
“Mẹ nó! Ý của tao là mày đã l–”
Ngọc tự kìm bản thân lại, bấu cả ngón tay vào lòng bàn tay để không phải thốt trọn câu kia ra ngoài. Nó hít, rồi thở, vuốt ngược phần tóc mái lên, đặt tay ngang miệng rồi làm động tác hạ xuống, hạ xuống như đang tự trấn an cơn phẫn nộ dâng trào. Lâm chột dạ, bất giác tự lùi ra xa.
“Kẻ tồi thì không bao giờ nhận là mình tồi, chẳng ai tự vạch áo cho người khác xem lưng cả.” Ngọc lẩm bẩm. “Ừ, ghi nhớ nào, ghi nhớ.”
“Ơ tao đã làm gì đâu mà mày bảo tao thế?”
“Ai mà biết được? Mày thay bồ như thay áo ấy. Bảo tao tin mày thì có nằm mơ!”
Lâm im lặng, liếc ra ngoài vài giây, rồi trở lại.
“Rồi, trở về công việc chính.” Ngọc hắng giọng, nâng điện thoại lên và nói với dáng vẻ như chuẩn bị thuyết trình. “Từ những thông tin mà mày đã đưa cho tao, tao đã có một giả thuyết rằng những thực thể không thật mà chúng ta thấy không nhất thiết phải là hồn ma người chết, mà giống như một ý niệm gì đó gắn liền với người xử lý hơn. À quên, đợi chút, mày cũng biết thằng Hải bị hoang tưởng ảo giác rồi mà đúng không nhỉ?”
“Ừ, tao biết.”
“Ừ, thế nên cái bóng ma bà mẹ mà mày thấy có khả năng cao xuất hiện từ tâm trí của thằng Hải, chứ không thật sự là hồn ma.” Ngọc nói tiếp, nghiêng nhẹ đầu. “Đó là lý do tại sao sau khi uống thuốc xong thì nó không còn thấy được mẹ nó nữa, còn mày thì bảo là tình trạng của thực thể kia trở nên xấu hơn?”
Lâm gật đầu.
“Thanh Giang… thì luôn cảm thấy bất an về nghề nghiệp của gia đình nó, dù luôn miệng bảo rằng công việc đó chẳng có gì sai.” Ngọc đưa tay lên trán, chạm lấy ấn đường của bản thân. “Hét quá to, luôn tỏ ra cực kỳ nhạy cảm mỗi khi có ai nhắc về nghề nuôi và giết mổ lợn của gia đình nó – nhiêu đó thôi cũng đủ để hiểu rằng Giang đang tự lừa dối bản thân rồi. Ừ thì biết công việc đó chẳng có gì sai, nhưng mà nhà nó giàu, không thiếu gì những người ghen ăn tức ở nói vào nói ra, thế nên chuyện một đứa trẻ bị dao động tâm lý cũng là chuyện dễ hiểu. Tao nghĩ cái không thực của nó chính là con heo đã đẻ ra cánh tay người đó, nhưng mà chuyện máy nghiền thì…”
“Nó dùng máy nghiền để biến cánh tay trái thành thức ăn cho lũ heo đấy.” Lâm đáp, thêm thông tin cho phần thiếu sót. “Nên có khả năng ý của mày cũng đúng.”
“Thằng Thuận… cái thực thể không thật là bản sao cho suy nghĩ của nó đúng không?”
“Có vẻ vậy.”
“Vậy ta có thể đúc thêm một giả thuyết nữa, đó là những thứ không thật kia đều dính đến sự méo mó tâm lý của chủ nhân của chúng.” Ngọc ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt người đối diện. “Thằng Thuận thuộc tuýp người vô định hướng, thế nên cái thứ của nó mới trong suốt. Con Giang thì bất an về lũ heo, nên quả báo ập đến nó thông qua loài gia súc đó. Còn Trung Hải thì luôn ám ảnh về cái chết của mẹ, thế nên mẹ nó mới luôn hiện hữu ở bên?!”
Lâm chớp mắt, song cũng vô thức gật gù. Hợp lý, cái này cậu cũng không phản bác được.
“Thế cái thứ kia.” Ngọc chỉ tay ra ngoài, nhưng cậu biết nó đang ám chỉ đến điều gì. “Có thể không phải là hồn ma của một người chết oan trong trường, mà là một ảo ảnh tạo ra bởi méo mó tâm lý của một người nào đó còn sống, đúng chứ?”
Lâm chớp mắt, ngồi thẳng lưng dậy. Cảm giác này là sao nhỉ? Như được khai sáng vậy. Tuy nghe hơi ảo nhưng cũng có thể, có thể vụ mất nửa đầu trên chỉ là một hình ảnh ẩn dụ, chứ không phải là trạng thái tử vong của một nạn nhân xấu số nào đó trong ngôi trường này. Lâm lại vô thức gật đầu, thật sự thì cậu cũng chẳng biết phải nói gì thêm.
“Cơ mà, nếu được thì tao vẫn muốn tra thử xem liệu trường mình có vụ tai nạn hoặc giết người nào mà nạn nhân bị mất nửa đầu như thế này hay không.” Ngọc nói tiếp, bấm tắt ghi chú trên điện thoại. “Ta cần internet! Nhưng bây giờ tìm đường lên phòng máy thì hơi liều lĩnh nhỉ? Không sao, tao nghĩ mình có thể đi được! Chỉ cần đi dọc hành lang của dãy A rồi băng qua sảnh, chạy lên cầu thang là được. Miễn vừa đi vừa tránh mặt con ma đó và không bật đèn thì chắc bảo vệ cũng sẽ khôn–”
Câu nói của Ngọc đột ngột bị dừng lại vì một cái vỗ vai từ người bên cạnh. Lâm đưa điện thoại của bản thân sang cho cô, màn hình chính cũng đã được mở sẵn lên.
“Gì đấy?” Ngọc nhăn mày.
“Nếu mày muốn tra thông tin trên mạng thì dùng điện thoại tao.” Lâm đáp. “Tao có 4G mà.”
“À… ừ… à…”
Ngọc nhận lấy thiết bị di động của cậu bạn, ngập ngừng cất lời cảm ơn, nhưng vẫn tỏ vẻ hơi trốn tránh một chút.
Tạm gác qua sự xấu hổ, Ngọc nhanh tay nhập tên trường trung học phổ thông NTX và từ khóa tai nạn vào thanh tìm kiếm, rồi ấn enter, đợi. Gần ba nghìn kết quả được trả về. Song sau gần ba phút lướt danh sách, họ vẫn chẳng tìm được bất kỳ thông tin gì liên quan đến vụ học sinh thiệt mạng ở ngôi trường đây. Ngọc chợt mỉm cười, có vẻ như đây chính là kết quả mà cô ấy chờ mong.
“Nói về tính chất của những thứ không thật đó, nếu cái thực thể của thằng Thuận trong suốt và không có hình dạng cố định là vì nó luôn mất định hướng, thì mày nghĩ ý nghĩa của việc mất nửa đầu trên là gì?”
Ngọc ngẩng mặt lên, nghiêng nhẹ đầu như chưa rõ câu hỏi.
“Ý tao là, chúng ta đang tìm kiếm theo giả thuyết những thực thể kia đều là do méo mó tâm lý của một người nào đó tạo nên, đúng chứ?” Lâm nói tiếp, để ngửa lòng bàn tay ra. “Thế thì việc cái bóng ma kia bị mất nửa đầu trên hẳn phải có ý nghĩa gì đó đối với chủ nhân tạo ra nó. Theo mày nghĩ thì ý nghĩa đó là gì?”
“Chà, nửa đầu trên, tao thường nghĩ đến bộ não.”
“Não à?”
“Ừ.” Ngọc gật gù. “Hôm bữa lướt mạng tao có lưu một bài hay lắm, để tao mở cho mày coi. À, tao mượn đăng nhập trên máy của mày luôn được không?”
“Được, cứ bấm đăng xuất đi.”
Ngọc gật đầu, ấn vào biểu tượng của ứng dụng nhắn tin rồi lướt, chọn phần đăng xuất tài khoản. Cái vòng tròn xám quay một vài giây rồi trả về cho cô màn hình chào, kèm theo đó là danh sách những tài khoản đã từng đăng nhập trên thiết bị. Ngọc nhướng nhẹ hàng lông mày, nhìn sang.
“Mày làm gì mà dùng tới hai tài khoản vậy?”
“Có vài người quen tao muốn né mặt chút…”
“Ok, coi như đang vội nên tao tạm tin.”
Tạm gác qua chuyện cá nhân, Hồng Ngọc nhanh chóng nhập địa chỉ email của cô ấy vào khung, rồi đăng nhập vào tài khoản của mình. Lâm bất giác nhìn xung quanh hành lang vắng, cố gắng tìm kiếm vị trí nơi bóng ma kia đang lượn lờ. Không có chút động tĩnh gì cả, ngôi trường hoàn toàn chìm trong màn đêm.
“Đây rồi! Hôm bữa tao nhớ tao có thấy bài giải phẫu đầu người một lần rồi mà!” Ngọc reo lên, chìa điện thoại sang cho người bên cạnh. “Này, nhìn thử đi.”
Lâm nghiêng đầu, quan sát hình ảnh mà Hồng Ngọc đang chỉ. Đó là một bức tranh vẽ, chi tiết, theo kiểu của sách giáo khoa, phân chia phần não người thành từng lớp từng lớp cùng các nhãn dán tên bên cạnh. Lâm ngẩng mặt lên, Hồng Ngọc trông vẫn vô cùng hào hứng vì những điều mà nó sắp kể đây.
Hệt như Trung Hải lúc nó kể về cách phân hủy xương đùi vậy.
“Cái này thì có ý nghĩa gì vậy?” Lâm hỏi, dù biết rằng bản thân có thể tìm ra điều gì đó nhưng cậu không muốn dập tắt ngọn lửa nhiệt huyết mong muốn được thể hiện của những kẻ đứng đầu bảng xếp hạng suốt ba năm.
“Nếu mày để ý ở đây, ngay chỗ ngón tay tao này, thì cái phần kết thúc của tiểu não và bắt đầu đốt sống cổ đầu tiên khi bị cắt lớp ngang qua sẽ tương ứng với ranh giới giữa hàm trên và phần lưỡi.” Ngọc nói, giọng rành rọt. “Tao nhớ cái này mãi! Hồi đó tao đã từng tranh luận trên mạng với người lạ một lần rằng khi dùng súng đưa vào miệng bóp cò thì nạn nhân vẫn có cơ hội sống sót nếu đạn không hướng lên rồi. Ừ thì… tao biết nghe chủ đề nó hơi dị, chỉ là lúc đó tao đang muốn nuôi hy vọng nhân vật tao yêu thích trong phim vẫn có khả năng sống tới tập tiếp theo nên…”
“Ừ tao hiểu mà.” Lâm gật gù. “Thế, mày chắc chắn thứ mà con ma kia thiếu chính là phần đầu não đúng không?”
“Ừ, tao đoán vậy.”
Lâm đặt hờ tay lên miệng, suy nghĩ về ý nghĩa ẩn dụ của hình ảnh kinh rợn kia. Nếu bộ não bị mất – nếu chủ nhân nghĩ rằng bộ não mình mất đi, thì điều đầu tiên cậu nghĩ đến đó chính là người đó bị chì chiết vì học không được ổn. Đầu rỗng, óc bã đậu – cậu hay nghe mấy người trong xóm mắng con họ như thế mỗi lần đứa trẻ bị điểm kém, thế nên đây có khả năng lại là một vụ áp lực học tập. Lâm thở nhẹ, họ vẫn có quá ít manh mối về thứ kia.
“Ê Lâm này, cho tao hỏi chút nữa.”
“Hả, sao đấy?” Lâm quay đầu qua.
“Về những thứ quỷ dị ấy, ngoài thằng Thuận, Thanh Giang với thằng Hải ra, mày còn có thấy thêm của ai khác không?”
“Không.” Cậu lắc đầu. “Tao không nghĩ là không thấy của ai khác nữa.”
“Kể cả là khi đi trên đường?”
“Ừ, kể cả khi đi trên…”
Lâm khựng lại, đôi mắt chợt mở tròn. Ngọc cũng vậy. Nó trợn cả hai mắt lên, nhưng cảm xúc trên gương mặt thì thật khó tả. Kinh ngạc, vui mừng, ngờ ngợ, rồi lại chút sợ hãi – những thứ biểu cảm ấy trộn với nhau, vẽ lên trên môi nó một nụ cười gượng gạo. Ngọc đưa tay lên, chỉ ra ngoài hành lang.
“Thế mày có nghĩ rằng…” Cô ngập ngừng. “Cái thứ đó, chính là méo mó tâm lý của một trong những kẻ xử lý xác – một trong những thành viên của lớp mình không?”