Bạn đang đọc 12 Nữ Thần – Chương 438: Bí Ẩn Cuối Cùng
Tác giả: Slaydark
Thời điểm Ma Quân phá thủng phong ấn Việt Nam Linh Giới và để lại một phân thân bên trong, Ma Quốc liền phát động một cuộc tấn công quy mô lớn vào lỗ hổng phong ấn hòng xâm nhập Việt Nam.
Bản thân Ma Quân ngồi chễm chệ trên ngai, cánh tay dùng để phá phong ấn giờ đang tê liệt nên ngài phải dùng tay còn lại để tích tụ một lượng ma lực khổng lồ, chuẩn bị thử phá hủy lỗ hổng phong ấn.
Nhưng lúc Ma Quân chuẩn bị ra tay, một bóng người lặng lẽ xuất hiện với một thanh kiếm rỉ sét trên tay, thanh kiếm này chỉ thẳng vào cổ Ma Quân.
Ma Quân vẫn bình thản nhìn kẻ khoác áo choàng bạc màu rách rưới trước mặt, ngài lạnh lẽo nói bằng ngôn ngữ Ma Quốc: “Bất Bại… Ngươi muốn gì?”
Khi linh lực hữu ý phát triển đến mức độ nhất định thì rào cản ngôn ngữ bị phá bỏ, linh hồn có thể thấu hiểu điều người khác truyền đạt bất chấp khác biệt ngôn ngữ, ngược lại, người nói cũng dễ dàng truyền đạt ý nghĩa cho người nghe mà không cần phiên dịch (nhưng người đọc thì cần, nên xin đừng bắt bẻ vì sao người ở Linh giới toàn nói tiếng Việt).
Kẻ được gọi là Bất Bại khoác áo choàng bạc màu phủ kín toàn thân, mái tóc dài tự nhiên che gần hết khuôn mặt, khi tóc mái đong đưa thoáng lộ ra một gương mặt đầy nam tính phong trần cùng đôi mắt sắc bén, hắn nói: “Muốn gì? Dù ta không ngăn ngươi thì cũng sẽ có kẻ khác ngăn ngươi, Việt Nam là miếng bánh thơm, thơm đến nỗi ai cũng muốn chiếm lấy cho riêng mình.”
Ma Quân lạnh lùng hỏi: “Rồi sao?”
Bất Bại khẳng định: “Ta tìm ra cách lặng lẽ xâm nhập Việt Nam!”
Ma Quân nhíu mày: “Nói như thật! Ngươi nghĩ trẫm quên được chuyện ngươi và Sùng Lãm thông đồng đối đầu với trẫm sao?”
Bất Bại rút kiếm lại, đen gác trên vai và nghênh ngang quay lưng lại, đồng thời vung tay ném ra một khối lập phương to bằng nắm tay in đầy hoa văn kì dị.
Khối lập phương dừng giữa không trung rồi tỏa sáng, hiện ra một khung ảo ảnh mờ nhạt.
Bên trong ảo ảnh là hai bóng người đang đối diện nhau giữa không trung, một người trông vô cùng già nua, vẻ mặt tang thương, trên người như tỏa ra khí tức của kẻ từng trải qua trăm ngàn năm tháng.
Đối diện là một người đầu trọc mặc áo cà sa, thân hình trắng trẻo tròn trịa, vẻ mặt tuấn tú nhưng thanh tịnh, toàn thân tựa như chưa từng vướng lấy bụi trần.
Hai con người trông hoàn toàn đối lập nhau, giữa hai người là khí trời điên đảo, vạn vật xung quanh quay cuồng vì không chống đỡ nỗi sức ép khủng khiếp khi hai tồn tại cấp Tối Thượng tiếp cận nhau.
“Luân Hồi Lão Tổ?” Ma Quân tỏ ra hơi ngạc nhiên khi nhìn ra thân phận của lão già trong ảo ảnh.
Luân Hồi Lão Tổ là một tồn tại đạt cấp Tối Thượng từ rất lâu trước khi Ma Quân ra đời, nhưng về sau Luân Hồi Lão Tổ rất ít khi xuất thế, thậm chí cả khi Thế Chiến diễn ra kịch liệt thì Ma Quân cũng không hề thấy lão xuất hiện.
Còn kẻ mặc áo cà sa thì Ma Quân chưa từng biết đến, nguyên nhân là vì người này sinh ra sau thời kỳ Ma Quân rơi vào giấc ngủ bốn ngàn năm.
Bất Bại nói: “Hắn là Phàm Phật, xuất sinh chưa đến nghìn năm đã đắc đạo thành Phật Tổ.”
Sau khi tỉnh giấc thì Ma Quân cũng đã nghe về Phật giáo ở Linh Giới, tôn giáo này tuy sinh sau đẻ muộn nhưng đang nổi lên thành một thế lực cấp độ bá chủ ở Linh Giới.
Nhưng Ma Quân không quan tâm cho lắm, ngài hỏi: “Ngươi cho trẫm xem hai kẻ này làm gì? Ngươi đánh không lại chúng?”
Bất Bại lắc đầu nói: “Đây là hình ảnh ta thu lại khi hai kẻ này chiến đấu với nhau gần một trăm năm trước, ngay sau đó, Luân Hồi Lão Tổ và Phàm Phật hoàn toàn biến mất khỏi Linh Giới.”
Ma Quân nhíu mày, Bất Bại nói ngắn gọn nhưng Ma Quân hiểu rằng cả hai không phải đồng quy vu tận, mà là biến mất bí ẩn.
Bất Bại nói tiếp: “Trăm năm nay, ta luôn lần mò tìm kiếm nguyên nhân và dấu vết của bọn hắn, cho đến gần đây, ta cảm nhận được một chút dấu vết.
Dấu vết đến từ một thuộc địa của Thánh Quốc.
Ngươi biết lúc đó chúng làm gì không?”
Ma Quân im lặng lắng nghe, Bất Bại nói tiếp: “Chúng lợi dụng thời cơ đưa người xâm nhập vào vết nứt phong ấn Việt Nam.”
Lúc này Ma Quân đã hiểu ra vấn đề, Bất Bại lại nói: “Mới vừa nãy thôi, ta lại cảm nhận được dấu vết xuất hiện rõ ràng hơn, chính là lúc ngươi phá thủng phong ấn Việt Nam, cho nên ta mới đến đây.”
Giờ thì Ma Quân hoàn toàn hiểu, khả năng rất cao là Luân Hồi Lão Tổ và Phàm Phật đã xâm nhập Việt Nam.
Nhưng sao hai kẻ này làm được khi còn có những Tối Thượng khác đang canh chừng nhau từng giây phút một, và làm cách nào hai Tối Thượng đó âm thầm tồn tại trong phong ấn mà không bị phong ấn bài xích hay chống trả?
Và họ vào Việt Nam để làm gì?
Ma Quân biết thứ mà Luân Hồi Lão Tổ khát khao nhất, thứ khiến lão không màng sự đời, chỉ miệt mài tìm kiếm khắp thế gian, một bí ẩn mà bất cứ Tối Thượng nào cũng hướng đến, bí ẩn về cảnh giới cuối cùng.
Cho nên, đáp án duy nhất cho câu hỏi trên là Luân Hồi Lão Tổ vào Việt Nam để tìm lời đáp cho bí ẩn về cảnh giới cuối cùng.
Vậy Phàm Phật có vai trò gì?
Bất Bại hiểu Ma Quân đang nghĩ gì, gã nói: “Trước cuộc chiến với Luân Hồi Lão Tổ, từng lan truyền một tin đồn rằng Phàm Phật đã tiến một bước nhỏ vào cảnh giới cuối cùng.”
Nếu ví cảnh giới cuối cùng như ngưỡng cửa, thì cái gọi là “tiến một bước nhỏ” giống như đưa được một chút xíu phần đầu ngón chân qua ngưỡng cửa đó.
Chỉ là một chút đầu ngón chân, nhưng lại là điều mà hầu hết Tối Thượng không ai làm được, nên biết, tất cả Tối Thượng đều là những sinh vật hoàn mỹ nhất thế giới, đại tài, đại trí, đại nghị lực…
Tổng kết lại, Ma Quân suy ra rằng Luân Hồi Lão Tổ và Phàm Phật đã bí mật hợp tác tìm cách xâm nhập vào Việt Nam để tìm hiểu về cảnh giới cuối cùng, cuộc chiến trăm năm trước giữa hai người chỉ là che mắt những Tối Thượng khác.
Bất Bại nói tiếp: “Theo ta biết, từ hơn 4000 năm trước, trong nước Việt đã tồn tại bí ẩn về một địa điểm đặc biệt gọi là Nghịch Thiên Cảnh.”
Ma Quân gật đầu đáp: “Nghịch Thiên Cảnh là nguyên nhân chính khiến các thế lực khắp nơi ngấp nghé Việt Nam, nếu ta đoán không lầm thì sự phát triển của Sùng Lãm cũng liên quan đến Nghịch Thiên Cảnh, thanh Thiên Kiếm hay Tiên cũng có thể được mang từ nơi đó ra.”
Ma Quân hỏi Bất Bại: “Nguyên nhân đã rõ, vậy cách thức thì sao? Ngươi có manh mối nào về vấn đề bọn hắn có thể lặng lẽ xâm nhập mà không ai hay biết?”
Bất Bại đáp: “Ta đoán rằng cả hai đã chọn một phương pháp được đồn đãi từ xa xưa, đó là xây dựng nền tảng cho cảnh giới cuối cùng bằng cách dung hợp linh hồn.”
Ma Quân nghe thế liền suy đoán: “Dung hợp linh hồn, sau đó dùng Niệm của Phàm Phật dẫn dắt linh hồn đang suy yếu lẻn qua vết nứt phong ấn vào Việt Nam, dùng Luân Hồi Thuật của Luân Hồi Lão Tổ để ký sinh linh hồn vào một bào thai, cuối cùng lớn lên thành một người Việt.”
Bất Bại gật đầu nói: “Ta nghĩ chính là như vậy, đó là lý do tại sao bọn hắn xâm nhập vào phong ấn mà không bị phát hiện hay bài xích, hoặc đã bị phát hiện nhưng không gây hại nên chưa bị trừ khử.”
Ma Quân suy tưởng hình dạng một thanh niên mang khí chất không vướng bụi trần như Phàm Phật nhưng lại trải mọi sự đời như Luân Hồi Lão Tổ, bất giác hình ảnh một hòa thượng trẻ béo ú hiện ra trong ký ức của Ma Quân, tên hòa thượng này hắn gặp được ngay khi xâm nhập vào Việt Nam cách đây mới vài phút.
Ma Quân lại hỏi: “Vậy ngươi muốn hợp tác là hai ta hợp tác thực hiện lại quá trình của Luân Hồi và Phàm?”
Bất Bại lắc đầu nói: “Không hẳn, ta và ngươi không thông hiểu về cảnh giới cuối cùng bằng hai kẻ kia, hơn nữa dung hợp linh hồn cưỡng ép sẽ phát sinh rất nhiều rủi ro, đặc biệt chắc chắn là công sức tu luyện mất hết, linh hồn trở về dạng sơ sinh, trước khi tìm được bí mật thì hai ta bị diệt mất rồi.”
“Vậy chứ ngươi tính sao?” Ma Quân hỏi.
Bất Bại cười thần bí, phất tay làm hiện ra một cơ thể người, cơ thể này trông rất trẻ tuổi, dáng dấp anh tuấn, mái tóc bạc trắng, gương mặt vô hồn.
Cơ thể này xuất hiện làm Ma Quân giật mình, bởi hình dáng cơ thể này giống hệt Lạc Long Quân Sùng Lãm.
Bất Bại giới thiệu: “Hẳn ngươi còn nhớ năm xưa ta từng thu thập được một mảnh Trường Sinh Vô Thượng lớn bằng hạt cát.
Khi hợp tác chiến đấu với Lạc Long Quân để đánh bại ngươi, ta đã lẻn thu thập một đoạn tóc của hắn.”
Bất Bại nhún vai rồi nói tiếp: “Với một mẩu Trường Sinh Vô Thượng bé tí thì chẳng trông mong gì nhiều được, nên ta đem ra thí nghiệm và cuối cùng tạo thành một cơ thể có sự sống nhưng vô hồn như vầy.”
Tối Thượng có thể tái tạo cơ thể bằng một mẩu da, đoạn tóc, nhưng đó là khi bản thân Tối Thượng đó muốn vậy, còn người khác muốn dùng cách này để tái tạo một Tối Thượng là chuyện gần như bất khả thi, vậy mà một mảnh nhỏ bằng hạt cát của Trường Sinh Vô Thượng lại làm được.
Điều này chứng tỏ cho Ma Quân thấy khả năng khủng khiếp của Trường Sinh Vô Thượng, danh hào của một cây Trường Sinh Thảo cấp bậc Tối Thượng.
Bất Bại nói tiếp: “Có bản sao cơ thể hoàn mỹ của Lạc Long Quân, ta và ngươi có thể ký thác linh hồn vào đó trong quá trình dung hợp và xâm nhập Việt Nam, rút ngắn thời gian trưởng thành.
Thứ còn thiếu bây giờ chỉ là một loại lực dẫn để đưa chúng ta tiến vào mà không bị phong ấn phản kháng, ví dụ như Thần lực của một sinh linh đến từ Việt Nam.”
Đúng lúc Bất Bại đang nói, hư ảnh chiến thần mang theo Thần lực của Sùng Hạo xông qua lỗ hổng phong ấn, điên cuồng tàn sát ma quân, cuối cùng bị Ma Quân một tay vỗ chết, nhưng đồng thời một lượng Thần lực của hắn cũng bị Ma Quân thu giữ…
Khi lỗ hổng đóng lại, Sùng Hạo ngã xuống, cũng là lúc Dương đang nửa mê nửa tỉnh.
Trong mê man, Dương nghe được giọng nói của linh hồn Thiên Thư đang vang trong đầu mình: “Sau hôm nay, có lẽ ta cần ngủ say rất lâu… Nên ta có vài điều cần ngươi lưu ý…
Hẳn ngươi đã phần nào đoán ra rằng Minh Châu đang kềm hãm khả năng của ngươi.
Đừng trách con bé, dù cả thế giới chống lại ngươi thì nó cũng sẽ là người ở bên cạnh bảo vệ ngươi.
Nhưng cũng vì con bé quá lo cho ngươi nên đã tạo cho ngươi một lồng giam thay vì lồng bảo vệ.
Hôm nay, ta giúp ngươi mở một phần lồng giam này…
Hãy sử dụng sao cho hợp lý…”
Giọng nói lặng đi, ngay sau đó, một âm thanh máy móc vang lên:
“Tiến độ phục hồi dữ liệu 27%…
Phục hồi tạm dừng…
Xác nhận quyền truy cập…
Mở khóa tính năng…”