Bạn đang đọc 12 Nữ Thần – Chương 437: Đệ Nhất Thiên Tài
Chương 437: Đệ Nhất Thiên Tài
Tác giả: Slaydark
Trở lại thời điểm cuộc đấu cân bằng giữa Đoạn Tuyệt và Sùng Hạo vẫn còn đang diễn ra.
Rõ ràng, khi lực chiến bị cân bằng, đối đầu với một Đoạn Tuyệt được huấn luyện sinh tử từ bé trong Thế Giới Ngầm thì Sùng Hạo, một người được Thần Kim Quy nuôi dạy như người thường, không thể nào có đủ kinh nghiệm và kỹ năng để đánh bại đối thủ.
Trận chiến càng lúc càng nghiêng về một chiều.
Nhưng có một bí mật gần như không ai biết, rằng từ nhỏ, Sùng Hạo đã thừa hưởng một khả năng đặc biệt từ mẹ mình, đó là thiên phú về linh trận, đặc biệt là loại linh trận phong ấn.
Khả năng này đến chính Sùng Hạo cũng không nhận ra, hắn cũng không có nhiều hứng thú với linh trận, nhưng đã không ít lần Sùng Hạo vô thức hiển lộ ở khả năng tạo ra kẽ hở và đi xuyên qua một số phong ấn, hoặc tạm thời phá giải một phần Phong Hồn Xích trên linh hồn mình.
Sùng Hạo không bao giờ muốn thất bại, nhất là với một đối thủ cùng thế hệ, cùng mang long thể bá vương như Đoạn Tuyệt.
Trong thời khắc cầm chắc thất bại, Sùng Hạo đã cảm nhận được rằng mình vẫn có thể chuyển bại thành thắng bằng cách tạm thời phá giải phong ấn cân bằng của các Thần.
Nhưng cuối cùng, đó không phải thứ chiến thắng mà Sùng Hạo mong muốn.
Nên hắn từ chối gian lận, chấp nhận thất bại.
Khoảnh khắc đó, Phong Hồn Xích đã âm thầm ghi nhận rằng Sùng Hạo bước thêm một bước trưởng thành.
Ngay sau đó, cánh tay Ma Quân phá xuyên phong ấn xuất hiện, cảnh tượng cùng khí thế khủng khiếp kia khiến cho Sùng Hạo, một kẻ không biết sợ là gì, giờ lại hoảng sợ tới cực điểm.
Chân quỳ sụp xuống, toàn thân lẫy bẫy, hồn như chết lặng, Sùng Hạo đến giờ mới biết có những thứ còn kinh khủng hơn xa những gì hắn tưởng tượng.
Thực tế, biết sợ hãi cũng là một bước trưởng thành.
Rồi Âu Cơ xuất hiện, nhìn thấy mẹ vì bảo vệ phong ấn mà trọng thương, bao nhiêu nhớ thương, đau xót dâng tràn trong tim Sùng Hạo.
Sống như đứa trẻ mồ côi từ nhỏ, Sùng Hạo luôn dìm sâu cảm giác thiếu vắng cha mẹ.
Hắn không nói ra, nhưng luôn thầm trách mẹ vì không bao giờ chịu đến thăm hắn.
Cho đến tận hôm nay, nhìn mẹ vì đất nước mà trọng thương, Sùng Hạo chợt hiểu rằng, không phải mẹ không muốn gặp hắn, mà trên vai người gánh cả đất nước, nếu người vì tình cảm cá nhân mà lơ là thì có thể khiến đất nước tàn lụi.
Sùng Hạo hiểu ra, có những loại tình cảm không cần biểu lộ ra, nhưng vẫn vô bờ vô bến.
Phong Hồn Xích lại ghi nhận một bước trưởng thành.
Rồi Sùng Hạo bị đưa ra khỏi kết giới, trước mắt hắn chỉ còn hình ảnh một vùng đất âm u hoang tàn.
Nhưng Sùng Hạo biết nơi hoang toàn này vẫn đang diễn ra một cuộc chiến quyết định sự tồn vong của đất nước, nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy mình bất lực như bây giờ.
Sùng Hạo nghĩ đến mẹ mình, người đang liều mình bảo vệ di sản mà người cha quá cố của hắn để lại.
Sùng Hạo nghĩ đến Thần Kim Quy, người thầy đã chăm lo nuôi dạy hắn từ nhỏ đến lớn, hắn cũng nghĩ đến bà nội, đến hai thằng trời đánh Dương và Bão, họ đang liều mạng chiến đấu với kẻ thù vô cùng khủng bố để bảo vệ đất nước.
Đất nước! Chưa bao giờ Sùng Hạo nhận ra đất nước lại quan trọng như bây giờ, là nơi mà cha hắn liều chết bảo vệ, là nơi mà mẹ hắn chấp nhận cô tịch bốn ngàn năm để canh giữ, vì sao? Vì nơi này có hắn!
Tim Sùng Hạo như rỉ máu, đôi mắt hắn rưng rưng lệ.
Hắn đứng dậy, mắt hướng về kết giới vô hình.
Hắn muốn bảo vệ đất nước này, muốn xóa tan gánh nặng của mẹ, muốn tiếp nối di sản của cha, muốn chiến đấu.
Vì tình yêu mà sinh ra lý tưởng, hướng đến lý tưởng để thỏa mãn đam mê!
Khoảnh khắc đó, Sùng Hạo thỏa mãn tất cả điều kiện để mở khóa Phong Hồn Xích, những sợi xích lần lượt hiện ra rồi đứt vỡ, sau đó lãi hòa tan vào linh hồn Sùng Hạo, trở thành một phần sức mạnh của linh hồn hắn.
Sức mạnh linh hồn Sùng Hạo tăng vọt, vượt qua Chúa Tể, sánh ngang với Thần và vẫn tiếp tục tăng lên.
Những thiên tài như Đoạn Tuyệt, Độc Hành, Trịnh Thiên Minh đều đang nán lại chờ kết quả cuộc chiến, khi nhận thấy sức mạnh của Sùng Hạo tăng lên bằng một tốc độ khủng bố, tất cả không thể tin vào mắt mình.
Từ Chiến Hoàng, đột phá liên tục 20 cấp độ, trở thành Chiến Thần trung cấp!
Sùng Hạo còn chưa quen kiểm soát linh hồn mạnh vượt bậc, linh lực khủng bố tản ra làm cả một vùng xáo động dữ dội, đất đá rung chuyển, tóc áo hắn tung bay, toàn thân lơ lửng giữa không trung.
Vòng tròn lãnh địa hình bạch long phóng lớn rồi trỗi dậy, từ hình phẳng hóa thành hình dáng ba chiều của một con bạch long hùng vĩ mặc chiến giáp oai vệ.
Sự trưởng thành đã giúp Sùng Hạo kích hoạt dạng Long Hóa cấp độ 3, Long Hồn xuất hiện, kết hợp với Chiến Hồn của hắn, trở thành dạng Long Hồn hoàn toàn mới, Chiến Long Hồn!
Hư ảnh Chiến Thần cũng xuất hiện bao phủ lấy Sùng Hạo, tuy thu nhỏ rất nhiều nhưng cũng trở nên vô cùng chân thực, Chiến Thần này tỏa ra chiến ý vô cùng mãnh liệt, tạo cho người nhìn cảm giác như đối diện với một vị thần tướng thống lĩnh trăm triệu hùng binh.
Cầm Chấn Thiên trong tay, Sùng Hạo nhẹ nhàng bước xuyên qua kết giới, đối diện là cảnh tượng Ma Quân đang tóm lấy Dương cùng Hoài Bão, Sùng Hạo nắm chặt cán kiếm, Chiến Quang tích tụ, rồi hắn vung tay, một kiếm chẻ đôi sơn hà.
Khi quay lại nhìn thấy Sùng Hạo, phân thân Ma Quân không thể tin nổi vào mắt mình, hắn dễ dàng nhận ra Sùng Hạo là con cháu của Lạc Long Quân, nhưng điểm khiến Ma Quân kinh hãi là hắn thấy được tư thái Sùng Hạo không hề thua kém Lạc Long Quân năm xưa, nếu để hắn tiếp tục phát triển, thì hắn cùng với Dương, Hoài Bão sẽ trở thành tai họa cho Ma Quốc.
Cơ thể Ma Quân vốn đang chuẩn bị bùng nổ, sau khi bị Sùng Hạo chém đứt thì lại bị tách ra mà không có cách nào khép lại được.
Ma Quân rất ngạc nhiên về điều này, hắn nhìn Sùng Hạo rồi nhìn sang Âu Cơ, trong lòng thầm hiểu ra lý do, liền gật gù nói: “Di sản của Tiên Đế quả thực lợi hại.”
Cơ thể bị cắt làm hai nhưng Ma Quân vẫn tiếp tục quá trình tự hủy, nhưng khoảnh khắc Sùng Hạo trảm Ma Quân đã giúp Dương và Hoài Bão có thời gian phản ứng, Dương thì dùng Ảo Liên Huyền Hậu đóng băng nửa cơ thể Ma Quân, Hoài Bão lại dùng Phong Vân – Thiên kiếm ghim chặt vào nửa cơ thể còn lại, tạo ra một cơn bão bùng nổ khiến linh lực của Ma Quân không thể nào tích tụ.
Cuối cùng, cả hai nửa phân thân Ma Quân dần tan thành tro bụi.
Dương và Hoài Bão kiệt sức rơi xuống.
Sùng Hạo vẫn đứng giữa trời cao, tư thế oai hùng lẫm liệt, hắn cảm nhận sức mạnh vượt trội của bản thân, hắn tự tin hiện tại đủ khả năng chống lại bất cứ vị Thần nào trong nước.
Nhưng hắn không tự mãn, cũng không hài lòng.
Sùng Hạo biết, dù đã đạt được sức mạnh thật sự, nhưng hắn vẫn quá yếu nếu so với Ma Quân, hơn nữa, trạng thái của hắn hiện tại không phải là Chiến Thần hoàn chỉnh, mà chỉ là một chiến hồn mang linh lực của Thần.
Để trở thành Chiến Thần thực sự, đưa Chiến Đạo đạt đến độ hoàn thiện, hắn cần bước tiếp con đường dang dở.
Vậy nên, không một chút nghĩ ngợi, không một chút tiếc nuối, Sùng Hạo hướng mắt nhìn về lỗ hổng phong ấn khổng lồ giữa không gian, phái bên kia truyền ra những âm thanh vang dội như thể có một binh đoàn hùng mạnh đang toàn lực công phá.
Hư ảnh chiến thần quanh thân Sùng Hạo tích tụ toàn bộ Thần Lực của hắn, sau đó tự tách khỏi Sùng Hạo và lao thẳng vào hố đen.
Khi Bạch Long Chiến Thần lao qua, từ bên kia hố đen vang lên tiếng gào thét khủng khiếp cùng âm thanh của máu chảy đầu rơi.
Áp lực của hố đen bị dỡ bỏ, Âu Cơ cùng các Thần liền nhân cơ hội toàn lực chữa trị lỗ hổng phong ấn trước khi nó bị hỏng vĩnh viễn.
Hư ảnh Bạch Long Chiến Thần vẫn điên cuồng chém giết giữa binh đoàn Ma Đạo hùng mạnh, bất chấp rằng đường trở về đang dần đóng lại.
Vì tình yêu, vì lý tưởng, vì đam mê, chiến không lùi bước.
Cuối cùng, bàn tay của Ma Quân từ trời cao vỗ xuống, hư ảnh Bạch Long Chiến Thần tan như sương khói.
Bên trong phong ấn, Sùng Hạo phun một ngụm máu gục xuống.
Hư ảnh Bạch Long Chiến Thần mang theo toàn bộ Thần lực mà hắn tu luyện được, cuối cùng tan thành mây khói, linh hồn Sùng Hạo cũng vì hư ảnh chiến thần tiêu vong mà trọng thương, cấp độ linh hồn suy giảm về lại cấp Chiến Hoàng.
Âu Cơ vì thế mà rơi lệ, tuy còn một chặng đường dài phải đi, nhưng đứa con trai út của người đã trưởng thành như người mong muốn, đã đủ tư cách kế thừa cha hắn, gánh vác sứ mệnh bảo vệ đất nước…
Phía trên mặt đất, bầu trời vốn âm u xáo động giờ trở lại thanh bình, trời yên biển lặng.
Đứng trên đỉnh tòa nhà cao nhất Hà Thành, thái tử Lý Thần Vũ nhìn về bầu trời, hắn thở phào nhẹ nhõm, cánh tay đang siết chặt một cuộn giấy cổ cũng bắt đầu thả lỏng.
Trên cuộn giấy lộ ra bốn chữ vàng: “Nam Quốc Sơn Hà”.
Phía sau, thành chủ Hà Thành hướng Lý Thần Vũ cung kính hỏi: “Thưa điện hạ, có phải nguy cơ đã bị hóa giải?”
Lý Thần Vũ nhẹ gật đầu đáp: “Cũng may là chưa phải dùng đến Thần Bảo này… Nhưng sóng gió giờ mới bắt đầu…”
Sài Thành, trong một căn hầm bí mật được bảo vệ tuyệt đối của phủ thành chủ, Đại Nhật Chúa Tể cùng thánh tử Chử Định Thiên đang đứng trước một bức phù điêu sơn son thiếp vàng, trên phù điêu khắc hình Lạc Long Quân ngồi ở phía trung tâm, xung quanh là hình ảnh 100 người con cùng quan văn, võ tướng của nhà nước sơ khai.
“Phù Điêu Đế Vương!” Chử Định Thiên tỏ ra cung kính quỳ một chân cúi đầu khi nhận ra danh tính bức phù điêu.
Đại Nhật Chúa Tể gật đầu nói: “Thánh Tử thành công đột phá cấp Chúa Tể.
Ta nghĩ, đã đến lúc Phù Điêu Đế Vương cùng thánh tử xuất thế.”
Lỗ hổng phong ấn được chữa trị thành công, Âu Cơ sau khi quan sát con trai một lúc thì vội vã trở về biển Đông, để tàn cuộc lại cho hai vị lãnh đạo Thần Minh là Sơn Tinh và Thủy Tinh dọn dẹp.
Thủy Tinh trầm ngâm thật lâu, rồi lạnh lùng nói: “Khi phân thân Ma Quân giáng lâm, cả đất nước này đều run sợ không dám ngóc đầu.
Đây chính là hậu quả đến từ cái mà ngươi gọi là hòa bình!”
Sơn Tinh đáp lại: “Nếu không có hòa bình, liệu những người đủ can đảm chống lại khí thế Ma Quân có còn sống đến bây giờ? Hay đã chết trong loạn thế, thậm chí chưa từng được sinh ra?”
Thủy Tinh đáp trả: “Thì sao? Những kẻ còn sống sót đến cuối cùng trong chiến tranh là những kẻ mạnh nhất, không trải qua gian khổ làm sao có được trái tim sắt đá!”
Sơn Tinh đáp: “Nhưng cũng có rất nhiều kẻ tiềm năng sẽ vì chiến trang mà chết! Chẳng lẽ ngươi muốn những mầm mống tương lai của đất nước chết đi trước khi đủ trưởng thành?”
Thủy Tinh nói: “Chết sớm chỉ chứng tỏ chúng không đủ tư cách bảo vệ đất nước!”
Sơn Tinh định cãi lại, nhưng Thủy Tinh tiếp tục nói: “Ta kệ mẹ cái suy nghĩ chó chết của ngươi! Từ hôm nay Thần Minh giải tán, hiệp ước bảo vệ hòa bình bị bãi bỏ, các thế lực tự do chiến tranh!”
Nói xong, Thủy Tinh dẫn các Thần cùng phe biến mất vào cổng không gian.
Đất nước đang tạm yên bình, nhưng phía sau là một tràng thảm khốc…
Hết chương 437
Hết phần 2: 12 Thần Bảo