12 Nữ Thần

Chương 412: Người Dẫn Đường


Bạn đang đọc 12 Nữ Thần – Chương 412: Người Dẫn Đường


Dương quỳ gục dưới mặt đất, hắn cảm thấy bản thân yếu ớt đến mức ngay cả thở cũng không thể, tựa như cái chết đã đến và chỉ chờ hai mi mắt nặng trĩu của hắn hoàn toàn sụp xuống.
Với đôi mắt sắp khép, Dương lờ mờ thấy ở xa xa trước mặt là một hình dáng tựa như thần thánh chí cao, kẻ này một tay cầm kiếm, một tay nâng sách và đang hướng mũi kiếm về phía hắn.
Tai Dương mơ hồ nghe âm thanh uy nghiêm của kẻ kia nói với hắn: “Ngươi sinh ra là một sai lầm, cho nên hôm nay ta chuộc lỗi…”
Rồi Dương thấy thứ giống như quyển sách trên tay kẻ đó sáng lên cùng với tiếng hô: “Phán Quyết!”
Giống như có một án tử vừa ban ra, Dương cảm thấy nặng nề tựa như cả tay chân và cổ mình đều bị xích lại bằng một xiềng xích nặng trăm triệu tấn.
Tiếp sau đó, người kia dùng tay còn lại giơ thanh kiếm trông như một sát khí chí cao lên và nói: “Trảm!”
Hoàn toàn bất lực, Dương chỉ có thể quỳ đó chờ đợi đường kiếm từ trời cao giáng xuống…
Đường kiếm không tạo ra âm thanh, nhưng sức mạnh của nó khiến cho cả thế giới rung động, giông gió rít rào, mây trời tán loạn, đất đai sụp đổ.
Cận kề cái chết, Dương dần nhắm đôi mi mỏi mệt để đón nhận kết cuộc.

Nhưng khi chuấn bị đóng mi, một vầng sáng trắng lung lunh hiện ra trước mắt hắn và đón nhận đường kiếm kia.
ẦM!
Đường kiếm va vào vầng sáng trắng, vầng sáng lộ ra hình dạng một cô gái xinh đẹp tuyệt trần với sáu chiếc cánh trắng trên lưng.

“KHÔNG!!!” Dương gào lên bằng tất cả sức tàn, trước mắt hắn, sự va chạm khiến cơ thể cô gái lập tức tan thành tro bụi, nàng chỉ kịp quay lại nhìn hắn rồi hoàn toàn tan biến.
Dương muốn gào lên, muốn lao đến, nhưng hắn không còn chút sức nào, dù vậy, hắn vẫn gượng lê thân tiến đến với mong muốn gom nhặt từng hạt bụi ánh sáng để nuôi hy vọng hồi sinh cô gái.
Dương không di chuyển nổi, càng không có cơ hội để thu gom, bởi ngay khi đó, một con quạ đen lướt đến gắp lấy Dương rồi phá không gian bay mất.
Dương tỉnh dậy và nhận thấy bản thân đang nằm trên đùi Như Nguyệt, chuyện vừa xảy ra tựa như một giấc mơ và nhanh chóng trở nên mơ hồ trong kí ức của hắn.
Thấy Dương tỉnh lại, Như Nguyệt lo lắng hỏi: “Ngươi thế nào rồi? Vừa bước sang khối không gian này thì ngươi liền ngất đi.”
Lúc này Dương mới nhớ, đúng là vừa mơi bước qua thì đột nhiên cảnh và cảm giác kia xuất hiện.

Dương đưa mắt nhìn quanh, khối không gian này là một mảnh đất hoang tàn, giữa mảnh đất có một vết lõm, Dương có cảm giác ngờ ngợ như vết lõm này chính là vết lõm mà hắn đã quỳ trong giấc mơ kia.
Dương không còn nhớ chi tiết nội dung giấc mơ, nhưng nếu điều Dương nghĩ là đúng thì rất có thể đây là nơi đã diễn ra cuộc hành quyết trong mơ.
Nhưng giấc mơ kia và nơi này có liên quan gì đến Dương? Dương không còn nhớ nội dung giấc mơ nên cũng chẳng thể phân tích hay suy đoán điều gì, đành xem xét nơi này một hồi.
Dương thử sở vào mặt đất, những vết lồi lõm trên mặt đất đều là thật, chứng tỏ nơi này không phản chiếu hình ảnh nào.

Nơi này là nơi xảy ra cuộc hành quyết trong giấc mơ của Dương, cũng có thể chính là nơi xảy ra trận chiến chia đôi thế giới.
Xem xét một hồi thì trời đã sập tối, điều này khiến Như Nguyệt và Hồng Trần cảm thấy kì lạ vì ở mỗi khối không gian, vị trí mặt trời lại khác nhau, thậm chí là có nơi thì sáng, có nơi đã về đêm.


Với Dương thì điều này không có gì quá thần bí, chẳng qua là vì những khối không gian này phản chiếu hình ảnh ở những vị trí khác nhau trên khắp Trái Đất, dẫn đến tình trạng sáng tối cũng khác nhau ở mỗi múi giờ.
Dương nhìn lên bầu trời, mặt trời vừa lặn xuống để lại một vầng sáng đỏ rực phía chân trời, còn phía đối diện, ngôi sao đầu tiên đã hiện ra.
“Sao Hôm? Không đúng! Sao Hôm đáng lý ra phải mọc cùng hướng mặt trời lặn.” Dựa vào chút kiến thức về các ngôi sao ở thế giới khoa học, Dương có thể cảm thấy ngôi sao kia có gì đó bất thưởng.
Dương sực nhớ lại tinh đồ mà hắn từng thấy dưới cung điện của Bạch Điệp trong Địa Tâm Cảnh, tinh đồ đó thực ra chính là một phần của Thiên Cơ Đồ, mà người đang nắm giữ phần Thiên Cơ Đồ này ngoài hắn còn có Ẩn Thục Trinh, người đã tiến vào Thiên Cơ Cảnh theo cách hoàn toàn khác biệt.
Nghĩ đến đây, Dương mỉm cười, có lẽ hắn không cần phải vất vã mò đường ngẫu nhiên nữa, vì đã có Thục Trinh dẫn đường…
Trịnh Thiên Minh đang cùng Triệu Lãnh Thủy bàn bạc sau khi gặp được nhau.
“Xem ra nơi này không có quy tắc nào cả, nếu cứ đi tiếp thì sẽ rất mất thời gian, còn có khả năng chạm trán những người khác.” Trịnh Thiên Minh nói.
Lãnh Thủy đáp: “Với khả năng của hai chúng ta, chỉ cần không gặp tên điên Độc Hành thì còn sợ ai nữa chứ?”
Thiên Minh gật đầu: “Ta nghĩ khả năng chạm trán Độc Hành không cao, ngoài ra còn có Cửu Huyền Ngân Hà cũng rất mạnh, nhưng không cần lo, quan hệ giữa ta và nàng ấy khá thân thiết…”
“À thế à!” Một tiếng nói vang lên khiến Thiên Minh giật cả mình, người vừa nói chính là Độc Hành.
Vừa bị Ngân Hà lạnh lùng từ chối, Độc Hành vẫn còn cay cú muốn tìm ra kẻ khiến Ngân Hà từ chối hắn, nào ngờ vừa bước sang khối không gian này thì nghe Thiên Minh nói quan hệ giữa hắn và Ngân Hà khá thân thiết, câu này Độc Hành nghe như sét đánh ngang tai.
Nhìn thấy gương mặt cười nụ cười không cảm xúc của Độc Hành, mặt Thiên Minh xanh lè, dựa vào kinh nghiệm, hắn biết nụ cười kia là nụ cười lúc Độc Hành chuẩn bị ra tay tàn sát.

Đúng là cái miệng hại cái thân, cái gọi là quan hệ khá thân thiết trong miệng Thiên Minh chỉ là mình hắn tự tỏ ra thân thiết với Ngân Hà, còn Ngân Hà thì chẳng ngó ngàng gì đến hắn.
Lúc này Lãnh Thủy bước đến đứng cạnh Thiên Minh và nói: “Tiếc là ta chưa hoàn toàn đồng bộ linh hồn với cơ thể mới này, nhưng không sao.”
Sau đó nàng hướng về Độc Hành và nói: “Nhất Ảnh Độc Hành, sự hoang dại của ngươi khiến ta rất vừa mắt.

Quy phục đi, trở thành hộ vệ của ta, ta sẽ ban cho ngươi sức mạnh vượt qua cả tiềm năng mà ngươi có!”
Độc Hành cười gian ác đáp lại: “Nghe hấp dẫn đấy, nếu ngươi muốn quy phục ta thì ta sẽ xem xét!”
“Hỗn xược!” Lãnh Thủy tức giận quát lên, hai tay nàng lay động như đang thực hiện một linh thuật nào đó khiến sức mạnh linh hồn Trịnh Thiên Minh đột nhiên tăng vọt.
“Bại tướng mà thôi!” Độc Hành nghiêng đầu tỏ ra khinh bỉ, lớp vảy Tà Long mọc ra trên cơ thể đang hóa Quỷ của hắn trong khi hắn dậm chân lao đến tung đấm về phía Trịnh Thiên Minh.
ẦM!!!
Tại một vị trí khác, Long Thư Hồn không có sự kiểm soát của Triệu Lãnh Thủy nên lúc này nàng giống như một cỗ máy sát thủ vô tri vô giác.

Long Thư Hồn chạm trán Thu Giá Nguyệt San và không nói không rằng lao vào tấn công.
Nguyệt San không hiểu nguyên do nên ban đầu chỉ cố phòng ngự, nhưng Long Thư Hồn ra tay rất quyết liệt, mỗi đòn đều mang tính diệt sát, Nguyệt San không còn cách nào khác ngoài phản kháng.
Cùng là thiên tài trên Hùng Vương Bảng đương thời, Thư Hồn xếp sau Nguyệt San, nhưng sự khống chế của Triệu Lãnh Thủy đã khiến cho sức mạnh của Thư Hồn tăng lên vượt bậc, càng chiến đấu Thư Hồn càng lấn lướt.
Như một sự sắp đặt, Hùng Thiên Hạ bước qua vách ngăn không gian và phát hiện Nguyệt San đang bị tấn công liền lao đến dùng chùy đánh bật Long Thư Hồn.
Long Ngạo cũng tìm đến, chưa kịp vui mừng thì đã thấy Long Thư Hồn bị đánh bay, gã liền tức giận xông vào.

Trong một khối không gian khác, Tiêu Hồn đang giương cung nhắm về phía Lục Văn Minh, Lúc Văn Minh không hề lo sợ mà lên tiếng nói: “Thôi nào! Ngươi biết làm thế là vô ích mà!”
Tiêu Hồn lạnh lẽo đáp: “Thì sao? Giết một lần không chết ta giết mười lần, giết mười lần không chết ta giết trăm lần, thử xem mạng ngươi nhiều hay tên ta mạnh!”
Lục Văn Minh cười cợt: “Thù dai quá đấy! Chỉ vì ta vô tình gặp ngươi đi khám sinh lý yếu ở chỗ Thánh Y thôi mà, nhưng ta có nói cho ai nghe đâu nè!”
“Còn dám nói!” Tiêu Hồn nghiến răng kéo căng mũi tên.
“Đừng phí sức vô ích.

Trong này không chỉ có mỗi ta thôi đâu.”
Lời nói của Lục Văn Minh đã cảnh tỉnh Tiêu Hồn, tuy hắn tin có thể giết Lục Văn Minh nhưng cái giá bỏ ra cũng không hề nhỏ, mà sau khi giết xong thì cũng chẳng lợi lộc gì.
Cuối cùng Tiêu Hồn để lại lời đe dọa rồi rời đi.
Lục Văn Minh mỉm cười nhìn vào khoảng không trước mặt và nói: “Chơi đùa với số phận sao? Rồi số phận sẽ chơi chết ngươi!”
Hình ảnh và lời nói của Lục Văn Minh cũng hiện ra trong vầng sáng hư ảo, trước mặt kẻ quái dị toàn thân cháy đen trong cung điện sụp đổ.

Trước lời nói và ánh mắt của Lục Văn Minh, gã kinh ngạc vì cảm thấy lời nói đó chính là nói với gã…
“Thú vị…” Người bị cháy đen gật gù nói, sau đó, mắt gã lại nhìn vào một hình ảnh khác, hình ảnh của một người mà gã không cách nào tác động.
Đó là hình ảnh của Ẩn Thục Trinh, nàng đang đứng trong một vùng không gian ngập tràn những ánh sao.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.