12 Nữ Thần

Chương 411: Hậu Duệ Của Lạc


Bạn đang đọc 12 Nữ Thần – Chương 411: Hậu Duệ Của Lạc


Rời khỏi khối không gian có khuôn mặt người, Dương lòng đầy hoang mang tiếp tục bước qua những khối không gian khác.

Khi đang bước qua một vách ngăn để đến khối không gian tiếp theo thì đột nhiên có gì đó va vào Dương.
Mềm mềm, thơm thơm, với giác quan và phản xạ cực nhanh, Dương lập tức nhận ra thứ vừa va phải hắn.

Bật chế độ diễn xuất, Dương vừa lui lại vừa giơ tay ôm eo cô gái để ngăn nàng khỏi ngã.
Khi Dương lui lại thì cơ thể và gương mặt đẹp mỹ miều của Hồng Trần cũng hiện ra, hai đôi mắt ngạc nhiên nhìn nhau và nhận ra nhau.
Dù chỉ gặp nhau đúng một lần nhưng làm sao Hồng Trần quên được cái thằng dám bửa đàn vào đầu nàng?
Nhưng khác với suy nghĩ của Dương, Hồng Trần không hề tỏ ra thù oán hay giận dỗi mà lại tỏ ra vui vẻ khi gặp Dương, như thể nàng đã muốn gặp hắn từ lâu rồi, thậm chí còn vui vẻ trò chuyện làm quen.
Là một thiên tài xếp hạn chín trên Hùng Vương Bảng nên thông tin về Hồng Trần có rất nhiều, Dương từng tìm hiểu qua và biết được Hồng Trần là một cô nàng yêu âm nhạc và cực kì hạn chế tiếp xúc với nam giới.

Dương tuy dại gái nhưng cũng không ngu đến mức nghĩ rằng Hồng Trần sẽ thích hắn chỉ sau một cú đập vỡ cây đàn như vậy.
Đúng là Hồng Trần tiếp cận Dương có mục đích, hơn nữa nàng cũng không hề che giấu mục đích của mình, sau một hồi trò chuyện, Hồng Trần nói với Dương: “Công tử còn nhớ trận vượt ngục ở Thế Giới Ngầm chứ? Lần đó Hồng Trần nghe tin công tử tham gia vượt ngục nên đã nhận lời trở thành khách mời.

Mục đích chính là để được gặp công tử.”

Những lời êm dịu trên đôi môi xinh đẹp của Hồng Trần như đường mật rót vào tai Dương.
Nàng nói tiếp: “Lần đó không kịp mở lời, lần này gặp lại, Hồng Trần muốn xin công tử một chuyện…”
“Chuyện gì? Nếu giúp được ta sẽ giúp!” Sự dịu ngọt của Hồng Trần đủ khiến lòng dạ sắt đá cũng phải tan chảy, nói gì đến lòng dạ gái gú như Dương.
Hồng Trần cười ngọt ngào nói: “Chắc công tử cũng biết Hồng Trần họ Lạc?”
Dương gật đầu.
Hồng Trần nói tiếp: “Công tử có biết truyền thuyết về thần thú khởi nguyên của nước Việt, chim Lạc không? Theo những gì tổ tiên dòng họ Lạc của Hồng Trần ghi chép, chim Lạc khi xưa từng chiến đấu với tử địch và đánh rơi một giọt huyết thống, tổ tiên của Hồng Trần đã hấp thu được giọt huyết thống này và di truyền cho con cháu đời sau.”
Dương ngạc nhiên: “Nếu đúng là vậy thì có thể xem họ Lạc của nàng là hậu duệ của chim Lạc rồi!”
Hồng Trần gật đầu: “Nhờ có giọt huyết thống này nên dòng họ Lạc thừa hưởng một phần đặc tính của chim Lạc, một trong số đó là khả năng dùng linh lực hệ Ánh Sáng vượt xa người thường.

Nhưng cũng vì giọt huyết thống này mà họ Lạc không thể sinh nhiều con cháu, mỗi thế hệ chỉ có một đến hai người sinh ra.

Chim Lạc là sinh vật độc nhất vô nhị, có lẽ họ Lạc thừa kế huyết thống của chim Lạc nên cũng thừa kế một phần lời nguyền của sinh vật độc nhất vô nhị.”
“Nhưng đó chỉ là truyền thuyết mơ hồ, Hồng Trần vẫn luôn muốn tìm hiểu sự thật về nguồn cội của tổ tiên, cho nên Hồng Trần muốn xin công tử cho phép Hồng Trần xem một thứ…”
Nghe Hồng Trần nói, Dương liền biết thứ Hồng Trần muốn xem của hắn chính là cái thứ cầm rất vừa tay, có thể phóng to khi cần và được dùng để bắn: “Linh Quang Thần Cơ?”
Hồng Trần gật đầu đáp: “Vâng, Hồng Trần tình cờ biết được một bí mật, bên trong Linh Quang Thần Cơ có ẩn giấu một sợi lông chim Lạc, Hồng Trần muốn kiểm tra xem máu của bản thân của phản ứng với lông chim Lạc hay không, điều đó có thể sẽ chứng minh được cội nguồn của họ Lạc.”

Dương đồng ý, hắn lấy Linh Quang Thần Cơ ra đặt trước mặt Hồng Trần, so với thần bảo Linh Quang Thần Cơ thì một siêu cấp thánh bảo như Cửu Huyền Cầm của Hồng trần hoàn toàn lép vế cả về khí thế và độ tinh xảo, nhưng trong mắt Hồng Trần lại không hề có vẻ tham lam hay thèm muốn Linh Quang Thần Cơ, điều này chứng minh mục đích của nàng thật sự là để tìm hiểu cội nguồn.
Sau khi lịch sự xin phép Dương và Linh Quang Thần Cơ, Hồng Trần nhỏ một giọt máu từ ngón tay vào Linh Quang Thần Cơ.
Không có gì xảy ra.
Sợ Hồng trần thất vọng, Dương nói: “Chiếc lông này từng ra tay cứu ta trong Địa Tâm Cảnh, có lẽ vì vậy mà cạn kiệt linh lực, hay là khi khác chúng ta gặp nhau để làm lại nhé?”
Hồng Trần gật đầu cảm ơn Dương, trong lòng nàng thì nghĩ cũng có thể là truyền thuyết của tổ tiên nàng không có thật, hoặc vì huyết thống của nàng quá mỏng manh không thể gây ra phản ứng.
Rồi Hồng Trần lẩm bẩm: “Có lẽ nếu là cô ta thì sẽ có phản ứng…”
“Ai cơ?” Dương tò mò hỏi.
Hồng Trần không giấu diếm đáp: “Là chị em cùng cha khác mẹ của Hồng Trần, Lạc Ngân Hà của Cửu Thiên Cung.”
“Lạc Ngân Hà? Cửu Huyền Ngân Hà?” Dương ngạc nhiên, hắn chưa từng tìm hiểu về họ của Ngân Hà, báo chí hay hồ sơ thông tin về nàng cũng chưa từng nhắc đến.
Người đời vẫn biết danh hiệu Cửu Huyền ban đầu là của Hồng Trần vì nàng nổi danh cùng siêu cấp thánh bảo Cửu Huyền Cầm.

Về sau Ngân Hà bất phân thắng bại với Độc Hành, nhất chiến thành danh, vốn là Cửu Thiên Huyền Nữ của Cửu Thiên Cung, lại nắm giữ Thiên Dạ Huyền Quang cho nên nhiều người cảm thấy biệt danh Cửu Huyền cũng rất hợp với Ngân Hà.

Tuy Ngân Hà không hề quan tâm đến thứ hạng lẫn danh hiệu, nhưng điều này gây ra một cuộc tranh luận giữa hai phe hâm mộ, cuối cùng để chấm dứt tranh cãi, Hồng Trần chủ động nhường lại danh hiệu và lấy danh Mộng Lạc.


Không ai ngờ rằng giữa hai người còn có mối quan hệ chị em ruột thịt.
Nếu nói Ngân Hà là hậu duệ của chim Lạc thì bản thân Dương cũng nghĩ là có khả năng này, không nói về nhan sắc, ngay từ khí chất toát ra đã đủ để bất cứ ai cũng có thể cảm giác được sự tuyệt thế của nàng, cộng thêm đó là khả năng điều khiển linh lực hệ ánh sáng cũng đặc biệt xuất sắc.

Dương cũng từng nghĩ rằng, nếu giao Linh Quang Thần Cơ cho Ngân Hà thì có khả năng cao nàng sẽ trở thành tân chủ nhân của thần bảo này, còn với Dương, Linh Quang Thần Cơ không phản kháng nhưng cũng chưa từng sinh ra hiệu ứng nhận chủ với hắn.
Vì tập trung chờ đợi phản ứng từ Linh Quang Thần Cơ nên Hồng Trần không hề bận tâm nơi đầu ngón tay nàng vẫn còn đang chảy máu, thấy thế, Dương liền chạm nhẹ tay hắn vào ngón tay nàng để truyền Sinh lực giúp nàng lập tức hồi phục.
“E hèm!” Một tiếng hắng giọng vang lên khiến Dương quay đầu nhìn lại.
Kẻ vừa đến là một thanh niên tuấn tú, nhưng Dương có thể lập tức nhận ra kẻ này chính là Như Nguyệt cải trang.
Dương chưa kịp vui mừng thì đã sởn tóc gáy vì cái liếc mắc sắc lẹm của Như Nguyệt, nàng lườm hắn và nói: “Ghê ha! Hồng Trần trên đôi cánh tay đồ, bay giữa ngân hà đồ!”
Dương giật mình vội buông tay mình khỏi tay Hồng Trần và giải thích: “Đừng hiểu lầm, chúng ta chỉ là bạn thôi!”
Lớp cải trang của Như Nguyệt không quá đặc biệt nên Hồng Trần có thể dễ dàng nhận ra nàng là nữ, nghe Dương vội vã giải thích nên nàng cũng gật đầu xác nhận giúp hắn.
“Bạn ư? Để xem làm bạn được bao lâu…” Như Nguyệt lại lườm Dương và lẩm nhẩm.
Dương lập tức lảng qua chuyện khác: “Hai nàng di chuyển trong này có thấy gì kì lạ không?”
Như Nguyệt đáp: “Có một số khung cảnh kì lạ, nhưng tất cả đều là ảo ảnh.”
Hồng Trần nói: “Có vẻ như giữa các khối không gian không có liên kết cố định, mỗi lần bước qua vách ngăn sẽ bị dịch chuyển ngẫu nhiên đến khối khác.

Hồng Trần nghĩ nếu cứ đi vô định thì rất phí thời gian.”
Dương gật đầu: “Đúng vậy, nếu cứ đi bừa thì ngay cả đường ra cũng không biết làm sao mà tìm, nói gì đến tìm được Thiên Cơ Đồ.


Nhưng còn một vấn đề khác…”
Dương kể lại chuyện bản thân gặp phải một khuôn mặt người với lời nhắn nhủ tìm ra và hủy diệt thứ gì đó.
Nghe lời Dương kể, cả Như Nguyệt và Hồng Trần đều rất ngạc nhiên.
Như Nguyệt biết chuyện này Dương sẽ không nói dối nàng, nàng nói: “Trước khi đến đây ta có đọc hồ sơ mật của Sài Thành thu thập về Thiên Cơ Cảnh, không hề nói đến chuyện trong này có sinh vật sống tồn tại.”
Hồng Trần gật đầu tán đồng: “Đúng vậy, Hoan Lạc Tiên Cung cũng trao đổi tin tức từ các tổ chức lớn nhưng không hề có thông tin về sinh vật sống trong nơi này.”
Dương nhíu mày suy nghĩ, nếu vậy thì có khả năng hắn là người đầu tiên nhìn thấy sự sống trong Thiên Cơ Cảnh, hoặc những người từng thấy qua có thể đã che giấu bí mật này không cho bất cứ ai khác biết.

Nhưng che giấu để làm gì?
Dương nghiêng về khả năng thứ nhất hơn, vì theo lời nói của gương mặt kia, có vẻ như Dương là người đầu tiên hắn gặp trong Thiên Cơ Cảnh.
Nếu vậy thì tại sao? Là ngẫu nhiên ư?
Cùng lúc đó, trong một khung cảnh giống như tàn tích của một cung điện đã sụp đổ từ nhiều nghìn năm trước.
Một người đang ngồi tựa lưng trên một chiếc ngai gãy vỡ giữa cung điện hoang tàn, người này toàn thân giống như bị cháy đen, không nhìn ra mặt mũi, trên ngực hắn có một lỗ hổng chiếm gần hết diện tích thân thể, có thể nhìn thấu từ trước ra sau.
Trước mặt kẻ này là một vầng sáng mờ ảo, bên trong vầng sáng hiện ra rất nhiều hình ảnh ẩn hiện, mỗi hình ảnh là của một người tiến vào Thiên Cơ Cảnh trong thời đại này.
Theo dõi những người trong vầng sáng di chuyển rồi chạm trán nhau, gã cười nhạt nói: “Cái gọi là ngẫu nhiên thực tế chính là hệ quả của một chuỗi sự kiện liên tiếp, chỉ cần điều khiển được chuỗi sự kiện đó thì ta có thể tạo ra bất cứ kết quả nào, bất chấp tỉ lệ xảy ra có thấp đến mức nào đi nữa…”
“Cứ đánh nhau đi, đánh đến kiệt sức, đánh đến tàn phế, miễn là để lại mạng sống…”
Tưởng chừng nằm giữ tất cả trong lòng bàn tay, nhưng gã không thể ngờ rằng, có một người mà gã không thể nào nhìn thấy…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.