Đọc truyện (12 Chòm Sao)Yêu Em Không Hối Hận – Chương 27! 15!~Xin em đừng rời xa!~ tại website TruyenChu.Vip
“Em đây rồi!” – Trích lời Kim Ngưu.
O
Đã một tuần trôi qua, Kim Ngưu nửa giây cũng không gặp được Nhân Mã. Nhưng anh trông không hề tiều tụy như những con người kia. Cái cách anh lụy không phải qua vẻ bề ngoài mà là lụy trong thể xác. Đó điều đặc biệt của các chàng trai của chúng ta. Một tuần qua, Kim Ngưu điên cuồng làm bánh không ngừng nghỉ. Bụng thì rỗng mà bao nhiêu nước lọc cứ tống hết vào bụng, thế thì không đau dạ dày không phải là người. Đúng vậy, mấy tiếng sau, bạn Kim Ngưu trụ không nổi, xỉu ngay tại phòng mình. Thế là bệnh viện lại có thêm một bệnh nhân chính là bác sĩ khoa tim mạch.
Nghe tin thằng bạn mình có chuyện, năm người kia bỏ hết công việc chạy xồng xộc vào bệnh viện. Ngoài cổng thì bảo vệ cứ phải chặn mấy thằng paparazi cứ chụp tách tách hình của Nam Vương Ma Kết và đặt câu hỏi: Tại sao Nam Vương lại vào bệnh viện? Nói chung là rất nhiều câu hỏi dở hơi được đặt ra nhưng nào mấy ai quan tâm. Cái mà người ta quan tâm là chuyện của người ta và cái năm người kia quan tâm là Kim Ngưu.
Bước vào phòng bệnh trắng nồng mùi thuốc khử trùng, cả năm người thấy Kim Ngưu phờ phạc nằm trên giường, tay gác trán, chân phải trái chống lên rất thư giãn. Sư Tử như bùng nổ khi nhìn thằng bạn ra nông nỗi như vậy, gào ầm lên:
– Cậu rốt cuộc vì ai mà ra nông nỗi này? Là con nhỏ kia thì đã đành nhưng chẳng lẽ lại vì con nhỏ đó nữa sao? Tớ chịu hết nổi rồi đấy!
– Bình tĩnh Sư Tử, cậu ấy phải có lý do mới thành ra như vậy. – Cự Giải giơ tay, bình tĩnh kéo Sư Tử ngồi xuống.
Sư Tử hừ mũi quay ngoắt đi chỗ khác không thèm nhìn vẻ mặt hối lỗi của Kim Ngưu. Bảo Bình nhìn Kim Ngưu, sau đó mới từ từ nói:
– Tớ cho cậu thuốc uống nhé, đảm bảo khỏi liền luôn.
Kim Ngưu bật cười nhìn Bảo Bình, lắc đầu bảo:
– Uống thuốc của cậu xong tớ nằm thêm vài tháng nữa.
Bảo Bình cười, đáp:
– Tớ đùa thôi.
Thiên Yết bấy giờ mới nói, vẻ mặt mặt rất hình sự kiểu như tra hỏi phạm nhân:
– Khai mau, ai?
Kim Ngưu lại gác tay lên trán, thở mệt mỏi, yêu cầu:
– Các cậu, tìm Nhân Mã cho tớ đi.
Cả bọn im lặng, chẳng lẽ lại như năm đó sao? Tìm kiếm điên cuồng rồi thất vọng trong tiều tụy nhưng họ phải làm sao bây giờ. Không tìm thì Kim Ngưu còn kinh khủng hơn có tìm nữa. Tất cả không kìm được len lén trút tiếng thở dài. Sư Tử không như vậy. Anh nổi khùng khi nghe thằng bạn cố chấp như vậy.
– Cậu không thể vì cô ta mà lặp lại vết xe đổ như vậy. Ngày xưa chưa đủ đau đớn cho cậu sao? Ngày xưa chưa đủ để cậu khép kín tim cậu sao? Đừng cố chấp nữa Kim Ngưu, chỉ vì một con đàn bà mà như vậy sao?
Kim Ngưu bị cảm xúc của Sư Tử lấn át và hơn hết là thêm từ “con đàn bà” mà Sư Tử nói nữa khiến anh nói còn to hơn cả Sư Tử:
– Đừng so sánh cô ấy vào đám phụ nữ bẩn thỉu của cậu! Cô ấy trong sáng hơn cái chữ đàn bà mà cậu dùng đấy! Tớ đã cố không yêu cô ấy rồi nhưng tớ không làm được! Các cậu chưa yêu ai thật sự, các cậu không hiểu được tớ! Khi yêu rồi mù quáng lắm! Còn cậu Sư Tử, cách chơi đàn bà của cậu coi chừng có ngày mất đi tình yêu của mình đấy! Lúc đó thì đừng tới cầu xin tớ!
Từng câu nói của Kim Ngưu như đánh trúng vào tâm can từng người. Đúng, họ chưa yêu ai thật lòng nên không hiểu được Kim Ngưu. Họ cũng đã từng một thời bên những ả đàn bà lẳng lơ như đám cỏ dại ven đường, chơi chán rồi quẳng. Họ chưa yêu thật ai bao giờ cả. Có lẽ khi họ yêu rồi thì cảm giác của Kim Ngưu đang chịu đựng chắc chắn họ sẽ hiểu mà thôi.
Riêng Sư Tử, có lẽ vì chính cái cách coi thường phụ nữ của anh mà giờ anh cũng chỉ coi Bạch Dương như là một thú vui mới. Anh biết cảm giác gần đây không gặp cô là gì. Anh biết rõ là đằng khác. Anh đã từng có ý định cua đổ được cô xong anh sẽ tàn nhẫn đá thẳng nhưng khi biết cảm xúc của mình, anh lại ngờ ngợ. Lại thêm lời nói của Kim Ngưu nữa đã đánh anh một cú đấm vô hình trí mạng vào tim và để giờ anh sẽ bỏ biệt cái kế hoạch ban đầu, chuyên tâm đi thu phục cô nhóc cho anh cái cảm giác kia. Đợi đấy Bạch Dương, em sẽ thuộc về tôi thôi.
– Ừ, có lẽ tớ sẽ khác đi. Tớ đã tìm thấy tình yêu của tớ, tớ cho là vậy. – Rồi Sư Tử quay qua mấy người kia, cười ranh mãnh. – Chắc các cậu cũng có rồi nhỉ?
Có người mỉm cười, có người không đáp và có người gật đầu.
O
Lại cái không gian tối thui ấy nữa rồi. Nhân Mã không kìm được thở dài một tiếng. Khoảng tối phía trước lại lên tiếng:
– Có vẻ như cô thống khổ quá nhỉ?
Nhân Mã nhíu mày, bướng bỉnh đáp:
– Không cần cô quan tâm.
Nezumi bật cười ha hả, nhìn cô lại hỏi giọng trêu đùa:
– Nếu tôi…giết anh ta…thì sao nhỉ?
Nhân Mã đen mặt, lo sợ nhưng vẫn cố trấn tĩnh lại bản thân, giọng run run nói:
– Cô…đừng làm vậy.
Ha ha, cô nàng này dễ bộc lộ cảm xúc ra ngoài mặt quá. Rất tốt, rất tốt, phải cho cô ta thấy tình cảm của mình.
– Tại sao? Cô đâu có là gì của anh ta đâu.
Câu nói của Nezumi làm Nhân Mã khựng lại. Cô ta nói đúng, cô chả là gì với Kim Ngưu cả. Nhưng…một thứ cảm xúc không tên nào đó thôi thúc Nhân Mã phải nói, cô phải nói, cô cần nói cho Kim Ngưu nghe.
– Tôi thích anh ấy.
Trong bóng tối, một nụ cười hài lòng xuất hiện trên môi Nezumi. Không ngờ trò đùa này kết thúc nhanh hơn cô nghĩ, liền nói:
– Cô đã biết cảm xúc thật của mình chưa? Đây là ra lệnh, một ngày sau cô mới được gặp anh ta, nếu không nghe cô biết ra sao rồi đấy.
Nhân Mã chỉ biết gật đầu không nói gì cả. Cô sắp được gặp anh rồi.
O
12g đêm hôm đó, tại bệnh viện, một bóng đen nhẹ nhàng đi về phía phòng bệnh. Ngó qua ô cửa kính cửa phòng, chỉ thấy Kim Ngưu đang ngủ ngon ơ. Mở cửa không một tiếng động, bóng đen tiến gần đến bên giường bệnh, đặt một mẩu giấy nhỏ lên bàn đầu giường, rồi lạnh lùng quay đi, môi khẽ cười.
O
Hôm nay vẫn chưa được gặp Kim Ngưu nhưng Nhân Mã biết rằng chỉ cần đợi anh nốt hôm nay thôi, mai cô lại có thể nhìn thấy anh mỗi ngày rồi. Tâm trạng hôm nay của Nhân Mã khác hẳn mấy hôm trước khiến cho năm bạn trẻ kia chóng hết cả mặt. Song Ngư chống hông, hất mặt rất ra dáng nữ vương nhìn Nhân Mã, hỏi:
– Cậu, khai mau, có chuyện gì?
Nhân Mã nhìn Song Ngư, lắc đầu bảo không có gì. Song Ngư lập tức bĩu môi, xìu xuống ngoáy mông bỏ về chỗ. Cả bọn nhìn Nhân Mã rồi lại quay qua nhìn nhau, mặi ai cũng hiện chữ bó tay.
O
Khi những tia nắng đầu tiên phủ nhẹ lên đôi mắt Kim Ngưu, anh mới nhíu mày lại, mệt mỏi đưa tay che đi ánh sáng đó, nheo mắt tỉnh dậy. Uể oải ngồi dậy, Kim Ngưu đi làm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi tỉnh táo lại rồi, anh thấy một mẩu giấy nhỏ, nhẹ động đậy theo cơn gió điều hòa đối diện. Bước lại cầm tờ giấy, đôi mắt anh lướt qua rất nhanh nhưng cành nhanh đôi lông mày rậm của anh càng nhíu chặt lại.
“Anh thích Nhân Mã phải không? Nếu không phải thì hãy thừa nhận đi đừng chối. Tôi biết Nhân Mã của anh đang ở đâu đấy. Biết điều thì nghe lời tôi đi. Anh chỉ cần đợi cô ấy một ngày nữa thôi, cô ấy sẽ tới với anh, đừng tìm cô ấy, nếu anh đi tìm cô ấy thì đừng mong gặp lại cô ấy dù chỉ một lần.”. Rồi bên dưới là biểu tượng một con chuột bạch.
Kim Ngưu mừng vô đối. Anh nhảy tưng tưng như một đứa con nít lên ba. Chỉ cần gặp được cô thì đợi bao lâu anh cũng đợi. Nhân Mã, anh muốn gặp em. Ngồi xuống giường, anh mỉm cười nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Từng tia nắng hạ mình trước nụ cười của anh như tôn thờ một ông vua. Anh chưa từng đẹp đến thế này. Dù cho anh có lặp lại vết xe đổ đi chăng nữa nhưng con đường thoát vẫn có để anh men theo. Anh vui vì điều đó, anh hạnh phúc khi có cô.
O
Nhân Mã về nhà, cô đang hồi hộp, hào hứng, lo lắng. Nhưng cô hiểu cảm cảm giác của những người yêu nhau rồi. Nó hạnh phúc lắm. Cô không ngờ mình lại thèm muốn cái cảm giác này như thế. Một giây chờ đợi trôi qua như là một phút, một phút chờ đợi trôi qua cứ như một giờ, một giờ ấy hệt như một thế kỷ. Lòng cô bồn chồn mãi không thôi, hết ngó đồng hồ rồi lại đến bầu trời. Sao thời gian trôi qua chậm vậy? Chỉ cần đến ngày mai thôi. Ngày mai là ngày quan trọng nhất đối với cô. Cô thèm được gặp anh lắm rồi. Cô sẽ đợi, cô sẽ chờ đợi đến ngày được gặp anh.
O
Teng! Nhân Mã đứng hình. Đã…đã đến ngày này rồi! Cô muốn gào ầm lên, nhảy chồm lên để cho cả thế giới biết hôm nay cô được gặp anh rồi. Tâm trạng hôm nay của Nhân Mã khác hôm qua khiến cho năm bạn trẻ kia mọc rất nhiều dấu chấm hỏi trên đầu như mọc nấm.
– Được rồi Nhân Mã, nói cho bọn tớ xem cái goát hép-pừn j xảy ra?
Xử Nữ chống hông nhìn Nhân Mã, cáu gắt tra hỏi. Nhân Mã định mở miệng nhưng…
– Cấm nói không có gì.
Xử Nữ rất vô tâm chặn mất cái câu nói muôn thủa đó của Nhân Mã.
– Hôm nay tớ được gặp Kim Ngưu rồi.
Cả bọn cười nham hiểm, Song Ngư thúc hông Nhân Mã mấy cái, nham hiểm hỏi:
– Vậy chừng nào gặp?
Nhân Mã ngây thơ vẫn trả lời:
– Chiều nay tan học.
Bạch Dương hùa theo Song Ngư, cũng làm bộ dạng nham hiểm nói:
– Vậy thay tớ gửi lời chào cho NGƯỜI ẤY nhé.
Nghe Bạch Dương nhấn mạnh, Nhân Mã bỗng chốc hiểu ra vấn đề, mặt đỏ bừng bừng không biết nói gì cả.
Vầng, hôm nay tan học đến rất nhanh đối với bạn Mã ngố nhà mình. Cô nhanh chóng chào mấy đứa bạn nham + hiểm kia mà thẳng tiến về phía bệnh viện. Cô hồi hộp bước vào. Tất cả y tá đến bác sĩ nhìn thấy cô đều mừng rơn suýt khóc. Một cô y tá chạy lại giật giật tay cô, mặt mừng hết lớn:
– Trời ạ, mấy ngày nay cô đi đâu mà không tới. Thiếu gia sắp phá hỏng tâm trạng của mọi người rồi.
Nhân Mã hết hồn nhìn cô ta. Nhưng nghe cái câu thứ hai thì cô thấy hơi vui a. Có phải vì mình mà anh ấy như vậy không nhỉ? Cô hơi bị tò mò đấy nhá. Chưa kịp nghĩ gì nữa thì cô đã bị cô y tá kia kéo đi một mạch đến trước cửa phòng của Kim Ngưu, rồi bảo:
– Cô hãy giúp chúng tôi.
Rồi cô ta đi êm chuồn lẹ. Nhân Mã tim đập bùm bụp nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong đột ngột truyền đến tiếng nói trầm tĩnh như thường ngày. Cái đó làm cho Nhân Mã có chút thất vọng. Sao bảo là hại tinh thần mọi người cơ mà? Hừ, không nên tin cô ta nữa.
– Mời vào!
Nhân Mã đẩy cửa bước vào. Chưa kịp nhìn cái căn phòng ra sao thì một tấm thân lớn đã phủ lên người cô ôm thật chặt muốn nghẹt thở. Cô khó khăn gọi:
– Kim Ngưu à.
Kim Ngưu không nghe, lôi cô vào sâu trong phòng, dùng chân tàn nhẫn đạp cửa, sau đó ép Nhân Mã vào cửa, ép mạnh môi mình lên đôi môi mềm mại của Nhân Mã. (Tác giả *bịt mắt Song Ngư*: Á, hai đứa bây, quá nhanh, quá đột ngột!. Song Ngư *ngây thơ tách hai ngón tay tác giả ra*: Oa, 4D luôn ngar. Tác giả *hét*: Mấy đứa kia, sao không bịt mắt trẻ nhỏ lại?. 9 đứa kia: kệ nó, cho biết thế nào là hôn. Tác giả *xỉu*). Cảm nhận cô gái bé nhỏ kia đã bắt đầu thở khó nhọc, Kim Ngưu nhẹ nhàng buông ra. Vòng tay bế cô lên rồi anh ngồi xuống ghế của mình, vùi sâu mặt vào hõm cổ cô, tham lam hít lấy hương hoa sữa để lấp đầy lá phổi, tay vẫn ôm chặt lấy eo Nhân Mã không buông. Nhân Mã ngồi mãi không thấy Kim Ngưu động tĩnh gì mà chỉ cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh, bất giác mặt đỏ lên trông thấy. Cô khẽ gọi:
– Kim Ngưu.
Lát hồi sau anh mới trả lời, mắt không nhìn cô, chỉ hôn lấy cái hõm cổ kia từng cái.
– Sao vậy?
Nhân Mã bị anh hôn cho ngượng chín mặt, sau đó nhấc đầu Kim Ngưu dậy, nhìn thẳng vào mắt anh, nhíu mày hỏi:
– Không có em mà đã ra như vậy sao?
Kim Ngưu bĩu môi, sau đó anh mới nói:
– Không có em anh vẫn bình thường.
Nhân Mã bị tổn thương ghê gớm, gỡ hai bàn tay anh ra tính đi về thì bị anh ôm lại, cười nói:
– Nhưng bên trong anh bị nội thương. Anh bị đau dạ dày vì em rồi đó em không biết sao?
Nhân Mã hốt hoảng sờ bụng anh, hỏi:
– Này, sao không nằm đi?
Kim Ngưu bật cười, hôn cô một cái rồi bảo:
– Có ai đó lo cho anh nên anh vui lắm, anh khỏi rồi.
Nhân Mã mỉm cười ôm anh. Gặp anh là cô vui rồi, cô không muốn nói gì nữa, cô muốn giữ mãi khoảnh khắc này.
~! End chap 15 !~