(12 Chòm Sao)Yêu Em Không Hối Hận

Chương 20! 8!~Cảm nhận của nhau hay chỉ là tiếp cận?~


Đọc truyện (12 Chòm Sao)Yêu Em Không Hối Hận – Chương 20! 8!~Cảm nhận của nhau hay chỉ là tiếp cận?~ tại website TruyenChu.Vip

“Ô, đặc biệt đấy!” – Trích lời Sư Tử.
O
Sư Tử nhận được thông tin của Bạch Dương vào sáng hôm sau. Không hiểu sao thông tin về cô nàng chả có gì đặc biệt, chỉ có những thông tin giới thiệu bình thường thôi. Sư Tử đọc lướt qua một hồi rồi nhếch môi, quẳng xấp thông tin lên bàn. Mọi cô gái đều nhìn hắn bằng ánh mắt đầu tiên đầy mê muội. Riêng cô là trường hợp đặc biệt, mà trường hợp này làm anh tìm mãi: Không quan tâm tới trai đẹp. Nhưng không vì thế mà không làm họ đau đớn. Anh sẽ làm tất cả để khiến cô ta đau khổ. Anh ghét cô ta, ghét phụ nữ, ghét tất cả phụ nữ trên thế giới này.
O
Rốt cuộc anh ta chả đẹp như vẻ bề ngoài. Tối hôm đó về, Bạch Dương chỉ dành 10 phút để nhớ cái khuôn mặt rạng ngời kia của Sư Tử. Cái bản mặt ấy chỉ đi cua gái rồi đá hay dùng từ ngắn gọn là lăng nhăng, mà bản thân cô vốn dĩ chả ưa gì mấy tên kiểu đó. Hình ảnh của Sư Tử bị Bạch Dương nhẫn tâm ném vào thùng rác, cô lăn đi ôm lấy con heo bông to bự mà ngủ như chết. Cái tên Sư Tử kia á, không thể nào cô ưa hắn đâu.
O
Ơ, anh quên không hỏi cô ấy rồi. Bảo Bình thở dài lái xe đi về. Không phải anh không thích kết hôn, chỉ là khi lấy nhau về rồi vợ anh sẽ không chịu được mùi hóa chất trong nhà dù những hóa chất anh về chắc chắn không làm tổn hại đến bất cứ ai, bất cứ thứ gì cả. Gặp Song Ngư không biết do sắp đặt hay định mệnh nhưng không hiểu sao, cô bé ấy có gì đó rất đặc biệt làm anh chú ý. Anh cần phải tìm hiểu nó, dù sau này hai người có yêu nhau đi chăng nữa (mà chắc không có đâu). Cảm giác bên cạnh cô của anh, anh không biết đó là gì. Nó phức tạp nhưng lại đơn giản, vậy là sao? Haizzzzzz.
O
Về nhà, Song Ngư bị Song Thúc tra hỏi đủ điều. Gì mà làm sao cô quen được anh, sao anh với cô thân thiết đến thế rồi sao hai người lại đi ăn chung, vân vân và mây mây. Mãi một lúc sau Song Ngư mới về được phòng. Chợt cô nhớ đến Bảo Bình. Ai cũng bảo với cô là anh rất kỳ quặc, nhưng khi cô đi với anh thì lại thấy anh rất tốt, hiền nữa, sẵn sàng để cô lấy anh ra làm lá chắn dù anh có thể đẩy cô ra. Nói thật thì cô chưa hiểu rõ về anh cho lắm nhưng qua thái độ và cách nói chuyện của anh, cô chắc chắn rằng anh đặc biệt hơn mấy người con trai lêu lổng ngoài kia. Còn nếu tìm hiểu sâu hơn nữa thì…cô không biết nó sẽ ra sao.
O
Kim Ngưu có một thói quen kỳ lạ là đem bánh tự làm tới bệnh viện ăn. Nhưng từ ngày Nhân Mã – cô bé ấy đến thì đột nhiên anh bộc phát thú tính , muốn ngắm cô ăn. Một cái gì đó nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim anh. Nhưng anh không thể biết đó là gì, chỉ mong nó đừng là thứ đã từng bóp nát trái tim anh. Anh đau một lần rồi, anh…không muốn đau lần thứ hai. Đã tự nói với bản thân mình như vậy nhưng anh vẫn không thể kìm lại được ánh mắt mình nhìn về phía cô. Đừng mà Kim Ngưu, đừng!
O
Vị ngọt ấy làm Nhân Mã tự dưng nhớ đến anh. Kim Ngưu sao? Chắc cũng không đến nỗi tệ. Bánh anh làm cũng rất ngon khiến Nhân Mã cô rất thích. Nhớ đến những bài giảng của Kim Ngưu, tự dưng hôm đó cô lại thấy ánh hào quang ở đâu đùng đùng xuất hiện quanh anh. Chậc, chắc cô bị hoa mắt rồi. Mà mới gặp nhau lần đầu đã như vậy, cô nghĩ anh sẽ là một người bạn tốt, một người chồng ngoan. Lúc suy nghĩ lại cái từ “người chồng ngoan”, mặt Nhân Mã đỏ bừng, sao cô lại suy nghĩ vô duyên thế nhể? Thôi kệ!
O
Cự Giải ngồi trong văn phòng, tay lật đi lật lại những hồ sơ dự án trong năm nay. Nhìn sơ vẻ ngoài trông nghiêm túc vậy thôi chứ cái đầu để ở tận đẩu tận đâu rồi. Ở đâu thì chắc ai cũng biết là bạn ấy đang nhớ tới Song Tử nhà mình. Xinh, tốt, hiền (T/g: Chưa chắc!), đó là ba từ anh móc óc mới tìm được để nói ngắn gọn mà súc tích về Song Tử. Cô còn chả bám dính lấy anh như mấy cô tiểu thư quyền quý kia. Ôi, giữa biết bao nhiêu người phụ nữ, còn người nào nữa giống như cô không??? (T/g: Còn.). Cự Giải mỉm cười, đưa hồn trở về xác và tiếp tục công việc. Ơ mà, anh đang làm gì ấy nhể???
O
Cũng như bao ngày, Song Tử thong thả bước chân tới trường. Ai cũng biết là lúc ở một mình hay nghĩ ung tung linh tinh đúng hông? Bởi, khuôn mặt Cự Giải đột ngột xuất hiện cái “póc” trong đầu Song Tử khiến bước chân của cô khựng lại bất chợt. Nhưng rồi cô nhún vai, chắp tay ra đằng sau, bước tiếp. Cự Giải theo cô là rất đẹp trai nhưng đẹp theo kiểu trẻ con. Mắt dù hơi to nhưng không hiểu sao nó lại thấu hiểu đến vậy. Da cũng trắng nữa (có khi còn trắng hơn cả cô nữa). Có vẻ tốt. Ngôi trường hiện ngay trước mắt Song Tử, cô nhanh chóng cất suy nghĩ ấy đi, cười tươi chạy vào trường.
O

Vị hôn thê, vị hôn thê, vị hôn thê!!!!! Assssss, vị hôn thê cái con khỉ, bực mình. Cuộc sống thả rông tóc mình chạy ra ngoài đường chơi thế là chấm hết. Đôi lông mày thanh tú của Xử Nữ đang dính chặt vào nhau như dán bằng keo con heo. Ngồi vào máy tính, cô trút giận. Ngón tay cứ bấm bặp bặp tạch tạch lên bàn phím, đăng mấy dòng status lên phây-xì-búc. Nghĩ lại thì thấy tên đó được cái mã, còn nhân phẩm thì chả biết ra sao. Tay Xử Nữ vô thức bấm delete, đến khi nhận ra thì mấy dòng status cô viết nãy giờ chỉ là một ô chữ nhật trắng xóa. Nhìn chăm chăm vào nó, cô chợt thở dài. Tắt máy, cô leo lên giường, chui vào tấm chăn yêu quý. Hôm nay cô sẽ nghỉ học.
O
Năm nay con bé 17, vài tháng nữa đính hôn, một năm nữa làm lễ. Ô mai gót, đùa người à? Thiên Yết vò đầu nghĩ ngợi. Nhiều người bảo có vợ xinh thì tốt nhưng đối với anh thì xinh xấu gì cũng được, chỉ cần biết chăm sóc anh là được rồi. Nói đến đấy thì anh với con bé ấy đâu có biết gì về nhau đâu. Nếu tính cách xấu chắc anh bỏ nhà đi bụi luôn quá. Nhưng nhìn con bé anh đâu thấy có gì là xấu đâu nhỉ. Có lẽ không nên nhìn mặt bắt hình dong được rồi.
O
Một tiếng “rầm” khá lớn vang lên, Thiên Bình phủi tay. Cây yếu quá! Ngán ngẩm nhìn cái cây ngã đôi, Thiên Bình quay người bước đi. Bỗng cô chợt cảm thấy ai đó đang tò tò theo mình, cô lập tức quay phắt ra sau. Không có ai cả. Cô nghiêng đầu, đảo mắt quay đi bước tiếp. Sao tên đó bám theo cô vậy nhỉ? Đừng nói do tên Thiên Yết sai đấy nhé! Mặt cô lập tức tối sầm khi nghĩ đến đó. Vẫn lỳ gớm, chưa đánh cho thấy quan tài cho nên chưa đổ lệ mà. Đồ cạp đất chết tiệt! Dám sai người đi theo mình. Khốn kiếp! Thiên Bình nghiến răng, bước từng bước đầy tức giận lên mặt đường.
O
Ma Kết phì cười nhìn Thiên Bình hậm hực bước đi. Sao mà đáng yêu thế? Nhất là cái lúc nghiêng đầu ấy, muốn yêu quá. Thiên Bình không điệu, không kiêu dù khuôn mặt của cô rất đẹp. Mắt tím sắc như Thiên Yết, mũi vừa thẳng vừa cao, môi nhỏ màu hoa anh dào. Có thể tìm được người nào hoàn mỹ hơn cô không? Ma Kết khẽ cười. Đẹp hơn mấy con mẹ người mẫu đi phẫu thuật thẩm mĩ nhiều. Điều quan trọng khi mới gặp lần đầu là tính cách. Anh không biết tính cách cô ra sao nhưng khi thấy cô làm cho thằng bạn thân của anh ra như thế thì… Thật không tầm thường a. Cái bóng dáng nhỏ bé của cô chỉ còn là cái chấm đen dài mờ nhạt, Ma Kết mới rời đi.
O
Cái điện thoại vô duyên kia đang réo ầm ầm và rung đùng đùng ngay bên cạnh khiến cho giấc ngủ ngàn vàng của Bạch Dương “póc” một phát, bay vào thùng rác. Nổi đóa nhìn điện thoại, Bạch Dương chỉ thấy số lạ nên “cụp”. Đầu dây bên kia bất ngờ nhưng vẫn bấm gọi lại. Chưa ngủ được tròn 10 giây, cái điện thoại lại lên cơn. Thằng chết tiệt nào vậy? Bạch Dương thầm chửi một cái rồi bắt máy, giọng uể oải pha chút bực tức:
– Cái gì?
– Dậy rồi thì xuống nhà đi.
Cái giọng lạ hoắc chẳng lọt lỗ tai Bạch Dương lên tiếng. Cô nhăn nhó hỏi:
– Thằng nào đấy?
Có vẻ như bên kia đang bị sốc tinh thần khi nghe câu sặc mùi bạo lực của Bạch Dương.
– Xuống đi rồi biết thằng nào.
Mặc dù rất lười nhưng cái tò mò nó nhiều hơn nên Bạch Dương nhanh chóng bật dậy, làm tươm tất mọi thứ rồi vác cặp lên vai, chào mẹ cô một cái rồi ngông cuồng bước ra ngoài. Bạch Dương nhìn xung quanh, lên dây cót nổi đóa muốn đánh chết thằng cha vô duyên kia. Chợt cô phát hiện ra con Porsche đỏ choét đỗ chéo cửa nhà cô. Tựa vào chiếc xe là một người con trai có mái tóc dựng màu đỏ đen, cặp kính râm che đi đôi mắt chim ưng, anh khoanh tay, thong thả nhìn xung quanh, ánh nắng sớm chiếu vào anh trông anh đẹp lạ kỳ. Trong một phút thất thần, Sư Tử đã đến bên cô từ lúc nào. Cốc đầu Bạch Dương một cái cho cô tỉnh, anh cười gian:
– Giờ em biết là thằng nào chưa?

Bạch Dương xoa đầu nhăn nhó, khó chịu lên tiếng:
– Anh rỗi hơi đến vậy sao?
Sư Tử chép miệng một cái, thật thà nói:
– Tôi cũng cần phải đi làm, tiện đường đến đón em thôi.
Anh nói thật chứ đâu nói dối. Nhà anh cách nhà cô một cây, trường cô cũng cách công ty anh một cây, không tiện thì là gì nữa.
Bạch Dương bĩu môi nhìn anh, chống hông rất đại ca, hỏi:
– Vậy tới đón tôi để làm gì?
Sư Tử kéo cô nhét vào xe, vòng qua cửa kia ngồi vào ghế lái, đáp:
– Chở em đi ăn sáng.
Chưa để cô kịp ú ớ gì, Sư Tử đã đạp chân ga chở cô đi, Bạch Dương hỏi rất nhiều. Nào là sao biết số cô, sao biết nhà cô, sao biết trường cô,…bla…bla… Nhưng đáp lại cô chỉ là hai chữ, “bí mật” và nụ cười khó hiểu của Sư Tử. Đưa cô đến nhà hàng Tây cô thích, gọi cho cô những món cô ưa, Sư Tử thật sự đưa cô từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Cô cũng không muốn ăn nhưng vừa ăn mấy món ăn yêu thích vừa không mất tiền mua nên Bạch Dương vui vẻ ăn hết. Xong xuôi đâu đấy, Sư Tử chở cô đến trường.
– Tan học tôi sẽ tới đón em.
Lần này cũng vậy, cô chưa kịp mở miệng, Sư Tử đã vô tư phóng xe đi mất. Chưa bao giờ cô thấy tức giận như vậy. Được, đợi đấy, ta không để ngươi đón đâu, cho ngươi đợi chết luôn. Bạch Dương cười đểu với ý nghĩ của mình, tung tăng bước vào trường.
O
– Giờ cậu muốn tớ vào hay đứng ngoài? – Một chàng trai đứng trước ngôi biệt thự to lớn cách nhà mình 20 căn nói với chàng trai đang đứng ở cửa.
– Không không không, tốt nhất là cậu nên đứng ngoài đi. – Một chàng trai khác đứng trong ngôi biệt thự, nói liên tục.
– Vậy có gọi không thì bảo? – Anh chàng ở ngoài đe dọa.

– Ờ thì gọi. – Anh chàng trong nhà đáp xong bước lên lầu.
Haizzzz, mẹ anh vốn rất thích xem thời trang. Một hôm đọc báo thấy người được xưng là “Nam Vương” kia đẹp trai, tài giỏi, lại biết là làm công ty anh, thế là ngày nào bà cũng đến công ty anh để xem thần tượng, không thấy đâu thì cũng bắt anh phải đưa về nhà ăn cơm. Thế là một hôm công ty có nhiệm vụ phải công tác hai, ba năm. Đúng lúc mẹ anh đến gây rắc rối, anh liền nghĩ ra kế hoạch, thế là bảo Ma Kết đi. Mẹ anh khi biết được điều đó buồn biết bao nhiêu. Nhưng trải qua một thời gian, bây giờ bà đã bớt nhớ mong thần tượng rồi. Mà nếu biết là thần tượng về nhà, có khi nhà anh, anh còn không biết nó loạn đến thế nào nữa.
Đứng trước căn phòng có cánh cửa màu trắng, Thiên Yết khẽ nuốt nước bọt, tay run run gõ cửa.
– Gì?
Một giọng nữ không mặn cũng không ngọt, nói ngắn gọn là nhạt thếch vang lên trong phòng.
– À, ờ…có ai đến gặp em kìa.
Thiên Yết ậm ờ, người bên trong cũng chẳng thèm trả lời anh. Lát hồi sau Thiên Bình đạp cửa đi ra, không thèm liếc Thiên Yết lấy một cái, lạnh nhạt nói:
– Biết rồi!
Rồi bước ra ngoài. Ma Kết thong thả đứng ở ngoài tựa vào cái hàng rào nhỏ, nghe tiếng mở cửa thì mắt liếc qua. Bóng dáng nhỏ bé kia đập vào mắt, anh từ từ đứng dậy, đi theo sau Thiên Bình. Cô vẫn phong cách như thường ngày, áo khoác có mũ màu kem, giày bata màu trắng, miệng nhóp nhép nhai kẹo dù cái bụng chưa có gì vào cả, chả thèm để ý đến cái người kia, tỉnh bơ đi trước.
Ma Kết vốn là người mẫu nổi tiếng, ra đường không bịt kín mít thì chắc không còn mảnh vải che thân nữa quá. Nói bịt kín mít hình như cũng có 3% hơi quá. Mặc áo khoác đen, mũ áo chùm kín đầu, đeo kính râm, mặc áo thun trắng quần jeans dài, đi cái dép cứ loẹt quà loẹt quẹt sau Thiên Bình. Thiên Bình cũng chả bận tâm, mặc kệ Ma Kết cứ tò tò theo sau mình mà cô chả biết để làm gì. Nếu Thiên Yết bảo anh ta đi theo cô thì cô phải để xem hắn có mục đích gì.
Ma Kết theo cô vào đến tận trường mới dừng lại nhìn cô lên lầu, sau đó mới đi ra, tỉnh bơ bỏ xó những ánh mắt nguy hiểm của bọn học sinh ở dưới sân trường. Anh biết đây là trường Zojidika, trường dành cho dân chơi, đầu gấu. Nhưng không vì thế mà anh ghét bỏ Thiên Bình, chả hiểu sao anh lại muốn đi theo cô nữa. Hay là do cô giống anh nhỉ? Haizzzz, bọn paparazi mà biết là thể nào sáng hôm sau trên mắt trước trang báo sẽ là câu to đùng màu đỏ chót: “Nam Vương Ma Kết tò tò đi theo sau con gái.”. Ma Kết chán nản, tay đút túi áo đi về nhà chuẩn bị cho công việc hôm nay.
O
Bước xuống nhà chào ba mẹ một cái, Song Tử ngồi vào bàn. Bữa ăn sáng hôm nay do mẹ cô – Tử Nhiên làm. Dù chỉ là một bát cháo thịt bằm nhẹ bụng đơn giản cho buổi sáng nhưng cô và Song Hoàn vẫn rất vui vẻ ăn. Xong đâu đó, cô nhanh nhẹn xách cặp…
– Con đi học đây!
Rồi mất dạng. Song Hoàn chớp mắt, Tử Nhiên hết hồn, con gái họ…nhanh quá!
Song Tử tung tăng đi bộ tới trường, nhà cô và cái đám bạn kia không cách xa trường là mấy, có 15 – 20 phút đi bộ chứ nhiêu đâu. Lúc đầu ba cô cứ nằng nặc đòi phải chở cô cho bằng được tới trường. Qua ngày hôm sau ông nói với cô rất phũ phàng:
– Con đi bộ đi.
Ơ, thế là thế đíu lào? Nhưng cô cũng chả hỏi nhiều vì đi bộ cũng chả sao cả.
Bim bim…!
Tiếng còi xe ô tô kêu ầm ĩ kéo Song Tử ra khỏi suy nghĩ riêng của mình. Bên trái cô là con Lamborghini Reventon xanh lá cây nổi bật – cái xe đã kêu “bim bim” ấy. Cửa sổ xư từ từ hạ xuống, người con trai kia ló cái đầu xanh y hệt như màu của con xe kia, tươi cười nói:

– Lên đi, anh cho quá giang tới trường.
Đảo mắt một hồi, Song Tử rất tự nhiên mở cửa xe chui vào. Con xe phóng vụt đi trên đường lớn đến trước cổng trường Zojidika. Cự Giải tròn mắt ngạc nhiên khi cô bảo đến đây rồi rất ung dung mở cửa xe đi vào trường. Bọn năm nhất nhìn thấy siêu xe thì chạy ào từ trường ra ngoài. Cự Giải ý ới hỏi cô:
– Này, sao em lại học trường này vậy?
Song Tử không trả lời, chỉ cười một cái, bọn năm nhất lập tức tách đường cho cô đi. Cự Giải cũng sợ đám lâu la này bu quanh chiếc xe yêu quý của mình, đạp chân ga phóng xe đi mất.
O
Tan học, Bạch Dương đã chạy đi mất dạng, không thèm chào mấy con bạn. Song Tử ngó xung quanh, thấy không có gì thì mới thong thả chào tạm biệt rồi đi về nhà. Nhân Mã vừa ra khỏi cổng trường đã xoa bụng, hix, sao đói thế nhỉ? Đột nhiên cô nhớ tới bánh kem: “Hay mình tới bệnh viện nhỉ? Ăn ké bánh kem được hông ta?” Nhân Mã nhún vai, hướng thẳng đến bệnh viện Kim Khang. Bỗng sau cô có mấy tiếng “bim”, Nhân Mã khó chịu quay ra. Con BMW i8 màu vàng kim dừng trước mặt cô rất bắt mắt. Kim Ngưu mở cửa xe, tay cầm hộp bánh tiến lại phía cô. Bọn năm nhất năm hai nhìn thấy trai đẹp với siêu xe thì hét gào ầm ĩ. Điều đó không làm ảnh hưởng đến Kim Ngưu, anh vui vẻ đưa hộp bánh ra trước mặt Nhân Mã, cười nói:
– Đói rồi tính đến chỗ anh ăn phải không? Cầm lấy, sau này đói gọi anh đem bánh tới cho.
Nhân Mã bị nói trúng tim đen nhưng vẫn vui vẻ ôm lấy hộp bánh. Oa, nghe đồn là bánh phô mai ngar. Kim Ngưu mỉm cười mở cửa xe, kéo cô ngồi vào trong, sau đó ngồi vào ghế lái. Anh đạp chân ga, chiếc xe từ từ lăn bánh hướng nhà cô.
– Anh đưa em về.
Song Ngư nhìn theo, cười một cái, tiến vào trong góc khuất đi trên đường đầy cô độc.
Vài phút sau, một con Porsche màu đỏ dừng chéo cổng trường. Chiếc xe đó dừng lại, đỗ ở đó rất lâu rồi chưa chịu đi. Một lát sau, sức chịu đựng có giới hạn, Sư Tử bực mình bước xuống xe thì đột nhiên Thiên Bình bước tới, đôi mắt tím vô cảm nhìn Sư Tử, mở miệng nhạt thếch:
– Nếu anh tìm Bạch Dương thì cậu ấy đã về từ lâu rồi.
Xong xuôi cô bỏ đi, kịp để nghe câu hỏi của Sư Tử nhưng không trả lời lại.
– Ơ, cô là ai?
Nhưng thôi kệ, bỏ đi. Cô ta nói là Bạch Dương đã về rồi. Cái quái gì vậy? Cô ta dám cho mình leo cây sao? Máu nóng không kìm được dồn lên hết đỉnh đầu, Sư Tử bực tức ngồi lên xe, thẳng chân đạp ga không thương tiếc, phóng đi tức giận. Bạch Dương, lần này em chết chắc rồi. Thiên Bình nhìn thái độ của Sư Tử, khinh khỉnh nói:
– Ngu ngốc!
Ma Kết từ lúc nào đã đi theo sau cô, chứng kiến hết mọi việc, im lặng không nói gì.
Đi được hai, ba bước, một con Ferrari 458 Italia đen lướt qua Thiên Bình rất nhẹ nhàng. Dừng trước cổng trường, Thiên Yết bước ra nói với Xử Nữ vài câu rồi hai người lên xe đi mất. Thiên Bình nhíu mày, bàn tay nắm chặt lại, bờ vai khẽ run lên làm không thể nào tránh khỏi được con mắt của Ma Kết. Anh không biết chuyện gì đang xảy ra với cô và với cả gia đình cô nên anh không nói gì, lặng nhìn Thiên Bình, đôi mắt mang đầy nỗi niềm muốn hỏi. Thiên Bình hừ lạnh một tiếng, quay lưng, lạnh lùng bước đi. Thiên Yết, tôi thả rông anh quá rồi!
~! End chap 8 !~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.