(12 Chòm Sao)Yêu Em Không Hối Hận

Chương 18! 6!n ~Bất ngờ không, Xử Nữ?~


Đọc truyện (12 Chòm Sao)Yêu Em Không Hối Hận – Chương 18! 6!n ~Bất ngờ không, Xử Nữ?~ tại website TruyenChu.Vip



“Tụi mình có quen nhau không?” – Trích lời Thiên Bình.
O
Sáng sớm, Xử Nữ đồng phục chỉnh tề, khoác cặp thong dong bước vào trường. Lác đác trong sân có mấy đứa ngồi đánh bài, nhìn theo Xử Nữ cho đến khi cô bước hẳn vào trường.
Mở cửa căn phòng trên tầng bốn, một người mặc áo khoác xanh lá cây đang ngồi trên ghế, khoanh tay lại, vắt chân chữ ngũ, đôi mắt nhắm nghiền, cái mũ áo chùm kín gần hết mặt. Nhìn phong cách đó, Xử Nữ biết chắc chắn đó là Thiên Bình, vậy mà cô cứ tưởng cô đến đầu tiên chứ.
– Không hiểu sao họ lại chọn cậu nhỉ?
Thiên Bình đột nhiên lên tiếng, bộ dạng vẫn không thay đổi gì cả. Xử Nữ vừa đặt cặp xuống ghế liền đưa đôi mắt khó hiểu nhìn Thiên Bình.
– Cậu nói gì vậy?
Nhưng cô chả thấy Thiên Bình nói gì nữa cả. Hơi thở đều đều, chắc ngủ nữa rồi. Cô cũng không quan tâm tới Thiên Bình nữa, hạ người xuống cái ghế của mình.
Một lúc sau thì Bạch Dương mò tới, sau đó Song Ngư và Song Tử ló đầu vào, cuối cùng là Nhân Mã. Cả ngày hôm đó, không chỉ riêng mình Xử Nữ để ý mà cả bốn nàng kia cũng biết hở một tí là Thiên Bình lại nhìn Xử Nữ chằm chằm. Lúc bị bắt gặp thì Thiên Bình chỉ nhếch môi một cái rồi quay đi. Cảm nhận của bạn Xử Nữ nhà mình hôn nay là thật sự sởn gai ốc. Sao lúc đó cô không phản đối và chọn Thiên Bình là thủ lĩnh nhỉ? Giờ nghĩ lại mới thấy hối hận quá. Đó là suy nghĩ của bạn Xử Nữ. Vậy còn suy nghĩ của bốn bạn trẻ kia thì sao nhỉ? Là thế này đây (không biết nếu Thiên Bình mà biết được những suy nghĩ này thì bốn bạn trẻ nhà mình sẽ ra sao nhỉ?)
Bạch Dương + Song Ngư + Song Tử + Nhân Mã: Có khi nào Thiên Bình là…….les không?
Hôm đó, tan học mỗi đứa về nhà của mình. Vừa về đến nhà, ba của Xử Nữ – ông Xử Khiêm liền gọi cô lại ngồi đối diện với mình.
– Tối mai con đi xem mặt chồng sắp cưới của con với ba mẹ, cậu con trai bên đó cũng đồng ý rồi.
– Ba biết con sẽ nói gì rồi đúng không? – Xử Nữ khoanh tay, lãnh đạm nhìn ông trả lời.
Ông Xử Khiêm không nói nặng nói nhẹ, chỉ nói kiên quyết:
– Lần này con không có quyền từ chối.
Xong ông đứng dậy bỏ lên lầu, bỏ Xử Nữ thẫn thờ tiếp thu câu nói của ông. Cô mới mười bảy thôi mà, sao đủ tuổi mà kết với chả hôn chứ. Khó chịu đứng dậy, cô lê bước chân nặng trĩu lên phòng.
O
Hôn nay cũng không khác gì hôm qua, Xử Nữ vẫn không thể tránh khỏi cái nhìn kinh dị của Thiên Bình. Tan học, cô chuồn lẹ, không muốn nhìn thấy cái ánh mắt và nụ cười bí ẩn của Thiên Bình nữa.
Về đến nhà, cô bắt gặp ông Xử Khiêm đang ngồi đọc báo trên ghế sofa. Lúc đi ngang qua ba cô, ông nói:
– Đừng quên tối nay phải làm gì đấy.
Im lặng một lúc, cô cụp mắt nói:
– Con biết rồi.
Rồi bước lên phòng. Một lát sau, mẹ cô – Lệ Nữ mở cửa bước vào phòng, nhìn cô âu yếm. Cô ngẩng lên nhìn bà, định nói:

– Con…
Ngồi xuống bên cạnh cô, vuốt mái tóc hai tầng ấy, bà chặn lời cô lại:
– Mẹ biết là con không hề muốn đồng ý chuyện này bởi vì mẹ cũng vậy, mẹ cũng từng bị như con đấy. Nhưng con thấy không, bây giờ ba mẹ rất hạnh phúc. Dù ba chưa nói gì với con nhưng mẹ sẽ nói. Có hai điều khiến ba phải bắt con lấy cậu con trai đó. Một là bác ấy và ba mẹ là bạn thân từ thời cấp hai, họ nói nếu mẹ đẻ con gái, họ đẻ con trai thì hai nhà sẽ làm thông gia, và ngược lại, còn không thì sẽ cho hai đứa là bạn thân. Hai là bác ấy với ba muốn hợp tác với nhau. Ba con thật sự không muốn bắt ép con đâu nên con hãy vì ông ấy, con nhé.
Xử Nữ chăm chú nghe bà nói, cuối cùng cô cũng hiểu ra, nhìn bà một cái rồi gật đầu cười.
Lệ Nữ dịu dàng nhìn con rồi đi lấy bộ váy màu hồng cách sen ra đưa cho cô, trang điểm nhẹ cho cô. Xong xuôi tất cả, họ bắt đầu đi.
Xe dừng lại trước một nhà hàng ba tầng sang trọng. Bảo vệ lập tức ra mở cửa, nhân viên dẫn họ vào phòng riêng.
Mở cửa ra, ngồi quay lưng lại với họ là một người đàn ông trung niên mặc vest đen lịch sự, một quý bà mặc váy đỏ kiêu sa và một thanh niên có vẻ thành đạt tóc tím.
Nghe tiếng mở cửa, người đàn ông và quý bà đó quay ra cười rất tươi.
– Ôi ông bà, đến rồi mà chả nói gì hết.
Xử Khiêm ôm lấy người bạn lâu năm, cười đáp lại:
– Thiên Xứng, đã lâu không gặp. Gia đình tôi đến hơi trễ, xin thứ lỗi.
Thiên Xứng lắc đầu, vỗ vai bạn:
– Ai dà, bạn bè mà nói vậy thì khách sáo quá. A, mọi người vào ngồi đi, ngồi đi.
Sau khi đã ổn định chỗ ngồi, Xử Nữ mới kịp ngước lên nhìn cái người được gọi là chồng chưa cưới của mình. Khuôn mặt chữ điền, mũi cao, môi mỏng, mái tóc được chải chuốt gọn gàng có phần hơi phóng khoáng, khắp người tỏa ra một khí chất rợn người mà nam tính. Ai cha, có thể nói rằng ngũ quan đẹp đẽ nhất của con người là dồn hết vào anh ta rồi. Lỡ mốt có yêu nhau thật thì phải đi và bị đánh ghen mệt nghỉ luôn mất. Nhưng mà kệ, Xử Nữ cô căn bản không có hứng thú với trai đẹp nên cô chỉ liếc anh ta một cái rồi nhìn đi hướng khác. Nhưng (lại nhưng) có một thứ trên mặt anh ta làm Xử Nữ có đôi phần hơi sợ hãi. Đó chính là đôi mắt tím kia. Nó sắc bén, quyết đoán và lạnh lùng, hệt như là đôi mắt của ai đó mỗi khi giận dữ mà cô không thể nhớ được người đó là ai. Asss, thiệt tình, trí nhớ dạo này kém quá.
– Vậy ra đây là Xử Nữ sao? Xinh quá!
Thiên Hạt – vợ Thiên Xứng đột ngột quay qua Xử Nữ hỏi, đôi mắt long lanh nhìn cô như vật thể lạ. Xử Nữ nhìn bà, cúi đầu lễ phép:
– Chào cô ạ.
Thiên Xứng cười gật đầu hài lòng, chỉ qua người thanh niên kia.
– Đây là con trai của tôi, Thiên Yết.
Thiên Yết hướng đôi mắt về phía ba mẹ Xử Nữ, cúi người.
– Chào hai bác.
Lệ Nữ có vẻ phát hiện ra điều gì đó, lập tức lên tiếng:
– Chẳng phải ông có hai đứa sao, đứa kia đâu rồi?
Thiên Xứng nghe Lệ Nữ nói mới chợt nhớ ra, đáp:
– Để tôi gọi nó.

Nói rồi ông lấy điện thoại gọi cho đứa con yêu quý kia.
– Alô. – Đầu dây bên kia là một giọng bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa.
– Con đâu rồi? – Thiên Xứng dịu dàng hỏi.
– Đâu là đâu? – Cái giọng ấy đã trở nên ngang ngạnh.
– Tới đây mau lên con.
Người ở đầu dây bên kia khẽ nhấc môi cười một cái, bước từng bước vào trong một nhà hàng ba tầng, tay vẫn áp điện thoại lên tai.
– Sao phải đến?
Thiên Xứng hơi buồn khi nghe con nói vậy nhưng vẫn kiên nhẫn bảo:
– Con biết lý do rồi mà.
Người đó đến trước cánh cửa phòng, môi nhấc lên một đường cong cực đểu.
– À, nhớ rồi, coi mặt chị dâu tương lai chứ gì.
Xoạch!
Thiên Xứng chưa kịp nói câu nào thì cánh cửa phòng được kéo ra. Một cô gái bước vào. Chân cô đi đôi giày bata xanh đen gắn đinh tán, mặc quần jeans áo phông, đôi tay đút vào túi áo khoác màu cam, mũ áo khoác được đội lên đầu che gần hết mái tóc tím hồng của cô, vai cô đeo ba lô đầy hình thù kỳ dị. Đôi mắt Xử Nữ dừng lại trên khuôn mặt cô gái đó, cô…sững người. Đôi mắt đó… Chẳng lẽ…
– Chào mọi người.
Thiên Xứng nhìn con gái, nhẹ nhàng hỏi:
– Sao con đến muộn thế, Thiên Bình?
Thiên Bình khinh khỉnh nhìn ông, lấy trên bàn một miếng thịt bỏ vào miệng, cười đáp lại:
– Miễn sao tôi đến là được rồi.
Thiên Hạt nhìn cô bằng ánh mắt thương tâm, nói:
– Con đừng nói với ba như vậy, có trách thì hãy trách mẹ đây.
Thiên Bình cười khẩy, lạnh lùng nhìn bà.
– Mẹ sao? Tốt nhất bà nên im lặng và làm đúng thân phận của mình đi. Bà chưa đủ tư cách đâu.
– Em đừng làm loạn nữa. – Thiên Yết phải lên tiếng khuyên nhủ, không thì lời nói của Thiên Bình sẽ làm mẹ anh khóc ngay tại đây mất.

Thiên Bình trừng mắt nhìn Thiên Yết, nghiến răng nói, từng chữ thoát ra kẽ răng đầy hận thù:
– Anh im đi! Đừng để tôi làm cho cái buổi xem mặt này bị đảo lộn.
Xong rồi Thiên Bình quay ra nhìn cặp mắt ngỡ ngàng của Xử Khiêm và Lệ Nữ, cúi người.
– Chào hai bác, xin lỗi vì sự thất lễ của cháu.
Rồi cô quay qua nhìn Xử Nữ đang sững người, hồn vẫn chưa quay trở lại xác, cười một cái khiến Xử Nữ không hiểu nổi mục đích trong nụ cười đó là gì.
– Vậy chị là chị dâu của em phải không? Cố gắng lên nhé, em ủng hộ chị.
Thiên Bình nói xong thì bước ra ngoài. Thiên Xứng chỉ biết cười gượng nhìn hai người bạn của mình, lúng túng xin lỗi.
– Chúng ta hãy ăn đi, ăn đi, thứcc ăn nguội hết cả rồi.
Xử Nữ lúc này hồn đã rơi vào xác, lập tức đứng bật dậy, chạy ra ngoài.
– Cháu xin phép.
Đuổi theo cái bóng dáng nhỏ bé ung dung kia, cô vừa dừng lại thở dốc vừa gọi:
– Thiên Bình, đợi tớ một chút.
Thiên Bình tiến tới đứng đối diện Xử Nữ, cười hỏi:
– Chị dâu có gì muốn nói với em sao?
Xử Nữ nhíu mày, trừng mắt đáng sợ nhìn cô.
– Này, cậu đang trêu tớ đấy à?
Thiên Bình che miệng cười khúng khích, cô hắng giọng một cái, miệng vẫn cười toe toét, đáp:
– Được rồi, không trêu cậu nữa.
Xử Nữ đứng thẳng dậy, thật sự cô có rất nhiều điều muốn hỏi Thiên Bình nhưng cuối cùng, cô chỉ nói ra được vài câu. Có lẽ cô nghĩ những điều cô định hỏi là không cần thiết
– Vậy là cậu biết từ trước rồi đúng không?
– Ừ.
– Vậy hôm qua cậu nói như vậy là sao?
Thiên Bình khoanh tay lại, ngẫm một hồi rồi nói:
– À, câu nói sáng hôm đó sao? Tớ nghe ông già nói sẽ chọn cậu, tớ không biết tại sao bọn họ lại nhắm cậu nữa, tớ cứ nghĩ là họ sẽ chọn một cô gái nào khác cơ.
Xử Nữ “ồ” một tiếng rồi im lặng.
– Cậu nên vào đi, để họ đợi thì không được đâu. Cậu cũng nên cẩn thận với Thiên Yết, tớ không biết anh ta sẽ đối xử với cậu ra sao nhưng tớ ghét anh ta, chả có gì tốt đẹp cả.
Nói rồi, Thiên Bình cụp mắt, quay lưng bước đi. Cái dáng bé nhỏ của cô trở nên cô độc khi hòa vào vào dòng đời vội vã.
Xử Nữ quay người, đi vào trong nhà hàng.

– Sao thế con?
Xử Khiêm thấy con gái có vẻ ủ rũ đi vào, lo lắng hỏi. Nhưng Xử Nữ chỉ lắc đầu.
Cả bữa ăn hôm đó, cô không hề động đũa.
O
Sáng hôm nay Thiên Yết rất thong thả bước vào công ty. Vỹ Cư – thư ký riêng của anh thấy anh tới liền nói:
– Sao rồi Tổng Giám đốc, cô ấy ra sao?
Thiên Yết đóng cửa phòng, tiến về phía bàn làm việc, ngồi xuống chiếc ghế của mình, anh điềm tĩnh nói:
– Cậu bắt đầu trở nên nhiều chuyện từ khi nào thế?
Vỹ Cư lập tức ngậm miệng, tự giác cắm cúi làm việc của mình.
Thiên Yết cầm lấy hợp đồng đặt sẵn trên bàn, tâm trí đột nhiên nhớ về cô vợ kia. Nếu anh nhớ không nhầm thì cô bé ấy tên Xử Nữ thì phải. Xinh thì có xinh đấy nhưng không bằng Thiên Bình của anh được. Thiên Yết thể hiện bộ mặt thỏa mãn trong lòng. Anh thấy cô bé đó cũng khá đặc biệt đấy. Không nhìn anh chằm chằm như những cô gái kia. Nhưng anh không quan tâm, anh chỉ cần Tiểu Cân của anh thôi. Dù… thôi bỏ đi. Đôi khi anh tự hỏi không biết mình có bị chứng cuồng em gái không nữa. anh cũng mặc kệ, bởi vì một lý do đơn giản anh rất mong có một đứa em gái. Đằng sau chuyện này là một chuyện to lớn khác. Nhưng tốt nhất là hãy nhớ nó sau.
O
Ở trường Zojidika, Bạch Dương, Song Ngư, Song Tử, Nhân Mã đang tròn mắt nhìn Thiên Bình và Xử Nữ. Thiên Bình chả nhìn Xử Nữ nữa, chỉ như ngày bình thường như bao ngày khác (trừ những ngày cúp học đi “tơi”): ngồi trên bậu cửa sổ, nhìn xuống sân trường. Xử Nữ thì cũng vậy, nhắm mắt ngủ như đúng rồi. Cuối cùng không nhịn được cái tình cảnh này, Bạch Dương liền hỏi:
– Này Thiên Bình, cậu và Xử Nữ giận nhau sao?
Thiên Bình nhìn bốn cặp mắt to tròn long lanh đang nhìn mình chờ đợi kia rồi cô nhìn Xử Nữ, nói một câu có sức sát thương cực lớn:
– Xử Nữ là chị dâu của tớ.
Như đã nói trên, “đoàng” một phát, tiếng nổ cực lớn khiến bốn bạn trẻ kia há hốc mồm, hóa đá tại chỗ.
– Thật sao?
Song Tử hét lớn, lay lay Thiên Bình.
– Chuyện sao? Kể nhanh!
Bạch Dương cũng tham gia “biệt đội lay người moi thông tin”. Thiên Bình chóng mặt với mấy con bạn. Gỡ tay hai đứa nhiều chuyện kia ra. Thiên Bình nói ngập ngừng:
– Thật ra thì…
– Sao? Sao? Sao? – Bạch Dương, Nhân Mã, Song Ngư, Song Tử đưa đôi mắt long lanh y hệt như lúc nãy nhìn cô.
– …không có gì hết.
Câu trả lời của Thiên Bình khiến bốn nàng nổi máu nóng, hét ầm lên:
– Cái con nhỏ này!
Rồi xông vào cù Thiên Bình làm cô cười một trận thừa sống thiếu chết.
Sao cô lại bị bọn họ làm cho ra nông nỗi này cơ chứ? Người nên bị là Xử Nữ mới đúng chứ. Đau bụng quá!
~! End chap 6 !~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.