Đọc truyện (12 Chòm Sao)Yêu Em Không Hối Hận – Chương 17! 5!n ~Tình cờ~ tại website TruyenChu.Vip
!Chap 5!
~Tình cờ
~
“Chúng ta thật có duyên nhỉ?” – Trích lời Cự Giải.
O
Hôm nay là ngày đi học, đặc biệt hơn là không có chuyện nặng gì xảy ra cả. Chỉ giải quyết mấy vụ xung đột cỏn con thôi. Haizzz, dù gì cũng trong một lần bất cẩn mà sáu đứa đã bị phát hiện là sáu người ở trên tầng bốn. Bởi vậy không những sợ sáu người mà còn không dám nói chuyện nữa. Sáu người bọn họ chỉ cần mở miệng là lũ kia im răm rắp. Song Ngư ủ rũ nhìn mấy đứa cùng tuổi và nhỏ hơn cứ khép nép sợ hãi nhìn mình, thầm than:
– Ôi, còn đâu cái thời đi học nói chuyện nhiều của tôi.
Vừa dứt lời, lập tức cô đã nhận được cái cốc đau đớn từ Song Tử.
– Đồ bạo lực Song Tử.
Song Ngư xoa đầu nghiến răng nhìn Song Tử đang cười đểu.
Song Tử giơ chân, định đá Song Ngư một cái cho đỡ ngứa chân thì cái thứ trong túi váy rung rung. Tò mò lấy cái điện thoại ra, cái chữ “Papa” to đùng đang nháy loạn xạ trên màn hình. Kéo cái biểu tưởng trên điện thoại, cô áp lên tai:
– À – nhố!
– Nhồ – á!
– Hì, ba gọi con chi zạ?
– À, tối nay con đi dự tiệc với ba nhé!
– Tiệc gì vậy ba?
– À, tiệc mừng năm năm ngày thành lập tập đoàn Cự Phong.
– Hưm…vâng, con đi, mấy giờ vậy ạ?
– Con về nhà rồi 6g ba con mình cùng đi.
– Vâng ạ, con chào ba.
– Ừm.
Rồi cô cúp máy.
– Có dzụ gì vui s?
Thấy Song Tử nghe điện thoại xong hơi phởn, Song Ngư quay qua hỏi.
– À, chỉ là ba kêu đi có việc thôi, 6g tối nay nè.
Tan học, Song Tử bỏ xa cả đám, chạy về nhà. Về nhà tắm rửa thay đồ làm xong mọi thứ, 6g kém 15 phút, cô và ba ra khỏi nhà.
Ngồi trên con Limo đời mới, nó chở Song Tử và ba cô – Song Hoàn đến trước một tòa khách sạn sang trọng cao nhất thành phố. Khách khứa ra ra vào vào, đa phần là những người có máu mặt trên thương trường. Nhưng người đàn ông mặc vest sang trọng, lịch lãm, những người phụ nữ mặc váy lấp ánh, dịu dàng, đoan trang. Đây là một bữa tiệc dành cho tầng lớp thượng lưu.
Khi chiếc xe đỗ lại trước cổng khách sạn, lập tức hàng loạt những ánh đèn flash nhấp nháy liên tục. Bảo vệ chạy ra mở cửa xe, một đôi giày nam màu đen hạ xuống thảm đỏ, Song Hoàn bước ra. Theo sau ông là một đôi guốc trắng ôm lấy bàn chân nhỏ nhắn trắng trẻo kia. Rồi từ từ cái váy trắng ngang đùi xếp ly kia lộ ra – Song Tử hệt như một thiên thần chưa từng bị vấy bẩn bước ra làm những ánh đèn flash nháy dữ dội hơn. Bước theo Song Hoàn vào đại sảnh của tòa khách sạn, cầm lấy ly rượu mà phục vụ đưa cho, tiếng nói của tên MC mặc vest đen trên sân khấu vang lên:
– Chào mừng tất cả các vị đến với buổi tiệc năm năm thành lập tập đoàn Cự Phong của chúng tôi. Các vị đã được phát một ly rượu rồi chứ ạ? Vậy chúng ta hãy cùng nâng ly chào đón Chủ tịch của chúng ta – ông Cự Nam.
Mọi ly rượu được giơ lên cũng là lúc ông Cự Nam bước ra. Ông cười tươi nhìn xung quanh, tay nâng ly rượu, nói to:
– Cám ơn các vị đã đến dự buổi tiệc của chúng tôi ngày hôm nay. Thật sự trong năm năm qua, tôi không ngờ mình lại có thể có được một bước tiến lớn như thế này, có thể cùng các vị bước đi trên thương trường, rất cám ơn sự chiếu cố của các vị. Để có được cái thành tích hùng hồn đó, tôi không thể thiếu được một người tài năng nhất trong gia đình tôi, Tổng Giám đốc – con trai tôi – Cự Giải.
Sau màn giới thiệu của ông, hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên rần rần. Một chàng trai từ phía cánh gà bước ra, bộ vest trắng phẳng phiu trông anh hệt như một hoàng tử, không, phải nói là anh đẹp hơn cả hoàng tử nữa, không ai có thể so sánh được với vẻ điển trai của anh. Mái tóc xanh lá cây vẫn chả thèm chăm chút, vẫn bù xù và chĩa tùm lum tè le. Đứng trên sân khấu, anh cúi chào một cái rồi lên tiếng:
– Cảm ơn các vị đã tới đây ngày hôm nay. Hãy thưởng thức những món ăn ở đây thật vui vẻ.
Rồi Cự Giải cúi người chào một cái rồi bước xuống. Trong lúc đó, ông Song Hoàn tranh thủ dẫn con gái đi giới thiệu cho những người bạn của mình.
– Ồ Song Hoàn, con gái ông đây sao?
Đang giới thiệu thì đột nhiên Cự Nam bước tới, cười tươi nhìn Song Hoàn, theo sau ông là cậu con trai Cự Giải.
– Ồ Cự Nam, lúc nãy ông nói khiên tốn quá đấy, cậu con trai nhà ông thật sự khiến tập đoàn nhà tôi khiếp sợ ấy chứ.
Song Hoàn cười, đáp lại khi gặp bạn cũ.
– Ông cứ nói quá, ơ mà, con gái ông đâu rồi?
Nghe Cự Nam nói, Song Hoàn ngạc nhiên quay ra, khoảng trống bên cạnh ông rất rộng nha. Ơ, con bé…vừa mới ở đây mà.
Song Hoàn ngó xung quanh, chả thấy bóng dáng Song Tử đâu cả. Đúng lúc đó, Cự Giải lên tiếng:
– Bác đừng lo, để cháu đi tìm em ấy.
Nếu Cự Giải đi tìm giúp thì có vẻ ông sẽ an tâm hơn. Song Hoàn thở phào đáp lại:
– Vậy làm phiền cháu rồi.
Gật đầu một cái, Cự Giải bước ra ngoài, rẽ vào khu vườn nối liền với khách sạn. Thực ra thì anh đã thấy cô bé đó bỏ đi lâu rồi (còn chả thèm nhìn anh lấy một cái) nhưng anh không giữ lại.
Song Tử ngẩng mặt lên trời. Trăng khuyết sao? Thò bàn chân xuống cái hồ nước nhỏ trong vắt kia, Song Tử khẽ rùng mình. Chợt một cái gì đó ấm áp phủ lên vai cô, Song Tử khẽ giật mình quay ra, một khuôn mặt điển trai rơi vào mắt cô, cô lúng túng nói:
– Ơ xin lỗi, em làm phiền anh à?
Cự Giải cởi giày, sắn quần lên, ngồi xuống cạnh cô, chống tay ra sau, cười lắc đầu:
– Không, nhưng mà ba em đang tìm em đó.
Lúc này Song Tử mới chợt nhớ ra cô chưa nói gì với ba cả.
– Vậy sao?
Rồi im lặng.
…
Im lặng.
…
Và im lặng.
…
Không khí im lặng thật sự không phải cách của Song Tử, cô lên tiếng:
– Có vẻ như…ba anh rất tự hào về anh thì phải.
Cự Giải nghe cô nói thì cười hiền:
– Em nói đúng đấy, bởi vì anh là con một, là niềm tự hào của ông ấy trên thương trường.
Song Tử gật gù rồi không nói gì nữa.
– Em…không giống những cô gái trước đây anh từng gặp.
– Tại sao?
– Họ thấy anh thì cứ sáp lại, làm điệu làm dáng trước mặt anh, nó…ghê lắm!
Song Tử khẽ bật cười, cô nói vu vơ:
– Em…ghét ai như vậy lắm. Với cả mấy đứa con trai thấy gái đẹp là tán, ví dụ điển hình như em đây.
Song Tử tự hào chỉ mình, Cự Giải bật cười trêu:
– Em có chắc không đấy?
Song Tử bĩu môi nhìn anh.
– Bộ anh không thấy em xinh sao?
Cự Giải giả bộ nghiêm túc lại, đưa tay sờ cằm, mắt liếc từ trên xuống dưới, sau đó nhún vai nói:
– Anh có thể không trả lời câu hỏi này được không?
Song Tử không quan trọng hóa câu hỏi này, chỉ liếc anh một cái rồi nhìn lên trời, trả lời:
– Tùy anh.
– Song Tử, về thôi con.
Song Hoàn từ đâu bước ra, gọi Song Tử. Song Tử vội vàng đứng dậy, đi đôi guốc vào rồi trả lại cái áo cho Cự Giải, chạy đi.
Cự Giải chỉ kịp “ơ” một tiếng rồi nuối tiếc nhìn theo bóng cô xa dần.
– Mình…muốn gặp lại cô ấy.
O
– Nè, đi chơi không? – Song Tử hớn hở nói trong điện thoại.
– Tớ đang ở bên Tokyo, không về được. – Giọng Song Ngư ảo não ở đầu bên kia.
– Nè, đi chơi không? – Giọng Song Tử vẫn hớn hở.
– Không, cậu đi một mình đi. – Xử Nữ thẳng thắn từ chối rồi cúp máy cái rụp.
– Nè, đi chơi không? – Vẫn hớn hở.
– Đang ngủ xin đừng làm phiền, hãy để lại lờ nhắn sau tiếng tút. Tút. – Cái giọng lạ hoắc vang lên trong điện thoại khiến mắt Song Tử tối sầm lại.
– Nè, đi… – Song Tử hớn hở.
– Đi đi cái con khỉ, mày giờ đang là phiền bố đấy, có biết bố đang bực không hả? Con quỷ cái, thằng ch.ó kia để bố gặp được bố đánh chết. Tútttt… – Tiếng Thiên Bình chửi bới trong điện thoại khiến Song Tử tim đập chân run.
– Nè, đi chơi không? – Và vẫn là cái giọng hớn hở đó.
– Alô, mẹ hở? Con biết rồi, con đang ở nhà, mẹ cứ đi vui vẻ, đừng bận tâm tới con, bla…bla…bla… – Bạch Dương nói liến thoắng trong điện thoại không ngừng nghỉ.
Sau năm cái bộ dạng hớn hở kia thì hiện giờ cái mặt Song Tử đang rất ủ rũ khiến cho mọi người trong khu công viên trò chơi phải khiếp sợ. Bước từng bước đi vào, Song Tử hạ quyết tâm mình cô đi cũng được. Đang nghĩ đi trò gì trước tiên thì đột nhiên, tiếng nói của ai đó hình như gọi cô:
– Này em ơi!
Theo phản xạ, Song Tử nhíu mày quay sau. Nhìn người con trai trước mắt, cô ngạc nhiên:
– Ơ, anh…
Cự Giải tiến đến đứng đối diện Song Tử. Hôm nay cô mặc quần lửng với áo sơ mi sọc ngang đỏ trắng. Anh thì quần dài với tay dài trắng, khoác ngoài là cái áo đỏ tay ngắn. Nói ngắn gọn cho đỡ dài dòng là trông anh với cô cứ như couple vậy. Khi cả hai nhận ra điều đó, gò má cả hai đã đỏ ửng lên rồi.
Cự Giải anh cơ bản rất có hứng thú với mấy cái trò chơi này, đến đây một mình chơi cho thỏa thì thấy cô. Để cho không khí bớt ngượng ngùng, Cự Giải đằng hắng một cái, nói:
– Sao em lại ở đây một mình?
Song Tử nghe anh nói, đang tươi thì xụ luôn, chu môi giận dỗi:
– Bọn bạn em rủ chúng nó chả có đứa nào đi cả.
Cự Giải hơi sững người trước bộ dang đáng yêu đó của Song Tử nhưng ngay sau đó, anh nói:
– Vậy mình đi chung nhé, dù gì anh với em cũng đi một mình.
Nghe anh nói có vẻ hợp lý, Song Tử không chần chừ, gật đầu luôn.
Vốn dĩ Cự Giải thích những trò cảm giác mạnh và rất sợ ma quỷ nên vừa nhìn thấy cái tàu lượn, anh lập tức kéo Song Tử đi, mặc kệ đôi mắt sáng như sao khi nhìn thấy tòa lâu đài rùng rợn ngay bên cạnh của cô. Mua vé cô rồi cả hai ngồi thoải mái trên tàu, đợi một lúc thì tiếng còi vang lên. Có ai biết là bạn Song Tử nhà mình sợ cảm giác mạnh không? Ai da, tàu vừa mới lên thôi thì khuôn mặt của Song Tử đã trắng bệch. Kết quả sẽ ra sao nếu cái tàu rơi xuống nhỉ? Hix, thật sự rất kinh dị. Sau 15s ở trên cao, tàu dừng lại một chút rồi từ từ đổ xuống.
– Áááááá!!! – Đây là tiếng hét của tất cả những người trên tàu.
Và đây mới là tiếng hét của bạn Song Tử.
– ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!
Lấn át hết tất cả những tiếng hét kia, Song Tử không ngại ngùng phô hết nội công thâm hậu của mình.
Vừa đặt chân xuống đất mẹ thân yêu, cô đã dùng hết tốc lực phi thẳng vào nhà vệ sinh gần đó mà nôn thốc nôn tháo. Ôi, tạm biệt bánh su kem yêu thích vẫn chưa kịp tiêu hóa xong. Bước ra ngoài với tình trạng hồn lìa khỏi xác, Song Tử mệt mỏi hạ thân xuống cái ghế đá. Cự Giải nãy giờ kế bên ôm bụng cười ngặt nghẽo chưa dứt. Giờ Song Tử mà còn sức thì cô sẽ đánh cho Cự Giải không lết nổi về nhà.
Sau một hồi giữ lại được bình tĩnh, Cự Giải quay qua nhìn Song Tử hỏi:
– Vậy giờ em muốn đi đâu, anh sẽ đi cùng với em.
Song Tử đảo mắt qua lại và rồi mắt cô chợt sáng lên. Sức sống từ đâu lại lever max, cô đứng bật dậy, không quên kéo tay Cự Giải chạy đi.
Khóe môi Cự Giải khẽ giật giật, mồ hôi trên trán chảy không ngừng, anh nuốt nước bọt, nhìn cái thứ đó. Chả phải…cái này chính là cái tòa lâu đài lúc nãy hai đứa anh đi qua sao? Anh khẽ rùng mình, da gà da vịt không ngần ngại nổi lên khiến anh dựng đứng. Song Tử không biết từ lúc nào đã lon ton cầm hai vé tới chỗ Cự Giải.
– Em tính đi cái này á hả?
Song Tử tròn mắt ngây thơ, gật đầu không toan tính.
– Hay em đi một mình nhé? Anh ở ngoài này đợi em.
Cự Giải khổ sở dụ dỗ Song Tử nhưng xin lỗi nhá, Song Tử không ngây thơ như anh nghĩ đâu anh.
– Em mua hai vé rồi.
– Thì em chơi hai lần.
– Chơi lần đầu biết rồi chơi lần hai chán ngắt à.
– Có sao đâu.
– Thôi anh chơi cùng đi.
– Thôi anh không thích chơi.
Nói qua nói lại một hồi, Song Tử chợt nhớ đến câu nói lúc nãy của Cự Giải. Thế là cô cười nham hiểm.
– Sao anh bảo anh sẽ đi cùng em cơ mà?
Sự thật một trăm phần trăm, bạn Cự Giải đã hóa đá. Ôi, giờ Cự Giải mới thấm cái câu “Cái mồm hại cái thân” mà. Khó nhọc mở miệng, anh nói cứng ngắc:
– Ờ thì đi.
Song Tử nghe anh nói, vui vẻ kéo anh vào trong.
Tất cả chứng minh, hai bạn trẻ nhà mình không khác gì nhau cả. Haizzz, chỉ vì bị cái bộ xương từ đâu chui ra đó hù một cái, Cự Giải đã hét ầm lên, kéo tay Song Tử chạy mất.
Chậc, đời còn lắm mới lạ!
~! End chap 5 !~