(12 Chòm Sao) Số Phận

Chương 17: Đắng cay


Đọc truyện (12 Chòm Sao) Số Phận – Chương 17: Đắng cay

Có lẽ cuộc đời em chỉ là màu đen nếu không gặp anh.
Cô-Thiên Yết một sinh viên nghèo làm thêm kiếm sống. Cuộc sống cô thật nhàm chán và đau khổ. Mẹ cô mất khi cô còn nhỏ cha cô từ đó lao vào bài bạc rượu chè nợ nần chòng chất cô mệt mỏi nên đã bỏ đi lên Tokyo vừa đi làm vừa đi học tiếp đại học. Tiền lương ít ỏi cô phải thêm 2,3 chỗ nhưng cô tự hào vì mình chưa tới nỗi phải bán thân.
Nhưng cuộc đời hình như muốn trêu đùa cô,tiền học phí đại học lại tăng và tất nhiên đồng lương ít ỏi của cô không đủ dù cô có nhịn ăn cả tháng.
-chắc phải bỏ học-Ý nghĩa lúc này của Thiên Yết. Cô thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ lớp học.Cuộc đời trêu nó quá nhiều.
Cô nhìn ra cửa sổ nước mắt cô chợt rơi,lần đầu nó rơi sau lần cô khóc cuối là mẹ cô mất.
Bất chợt một ai đó lau nước mắt cho cô. Cô ngước lên là Kim Ngưu.
-nếu em cười thì sẽ rất đẹp-Kim Ngưu cất giọng nói đúng chất lạnh lùng của mình.
Thiên Yết nhìn sâu vào mắt anh.
-mắt anh cũng buồn như tôi.
-phải-Kim Ngưu gật đầu.
Anh-Kim Ngưu một hotboy với thành tích học tập xuất sắc,gia thế hoàn mỹ làm bao cô gái trong trường chết mê mệt nhưng anh thì chẳng bao giờ nói chuyện với con gái nhưng hôm nay… Anh nói chuyện với nó.

-kể cho tôi nghe vì sao em khóc-Kim Ngưu nhìn nó.
-liệu anh có thật muốn biết?-Thiên Yết nhìn anh nghi ngờ.
-ừm-Kim Ngưu gật đầu
Thiên Yết nhìn ra cửa sổ đôi mắt vốn mang nỗi buồn nay càng sâu hơn. Nó bắt đầu kể
-Tôi sinh ra trong 1 gia đình hạnh phúc. Phải nó rất hạnh phúc mẹ tôi 1 người phụ nữ hiền lành,phúc hậu yêu thương chồng con,cha tôi người đàn ông chăm chỉ làm việc yêu thương gia đình một người cha tuyệt vời. Lúc đó tôi nghĩ tôi sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất tuy gia đình kiếm chỉ đủ ăn nhưng rất êm ấm. Mọi chuyện kết thúc và tiếp nối là chuỗi ngày đen tối của cuộc đời tôi là khi mẹ tôi mất do tai nạn giao thông khi tôi 10 tuổi từ đó cha tôi sa vào rượu chè,bài bạc nợ nần chòng chấc,tôi phải vừa làm vừa học để trả nợ và đóng tiền học,nhưng bây giờ chắc không cần nữa,sức tôi có hạn-Thiên Yết nói đến đây nước mắt cô tuông nhiều hơn.
-đừng khóc-Kim Ngưu đưa tay lau nước mắt cho nó.
-tôi sẽ lo cho em-Kim Ngưu nói rồi đứng dậy.
-đổi lại là gì?-Thiên Yết ngước lên nhìn Kim Ngưu.
-em muốn trao đổi?-Kim Ngưu nhíu mày nhìn nó.
-ừ-nó gật đầu đơn giản nó không muốn nợ nần ai.
-em sẽ là của tôi Thiên Yết-Kim Ngưu bước ra ngoài để lại Thiên Yết ngồi suy nghĩ.
“Cuộc đời mình sẽ đi về đâu?”
Buổi chiều mưa rất lớn Thiên Yết mệt mỏi lội mưa ra khỏi trường vừa bước ra cô bị 1 đám lôi đi tới một chỗ,chúng giữ cô lại,một người con gái bước ra vẻ ngoài rất tiểu thư.
-mày là Thiên Yết?-nhỏ chỉ thẳng vào mặt cô.
-phải-cô gật đầu.
-tụi bây làm đi-nhỏ hất hàm ra lệnh rồi bỏ đi một đám tiến về phía cô xé toạt áo sơmi mỏng manh để lộ thân thể trắng trẻo nuột nà,tụi nó tiến lại cô còn một thằng thì quay video.
Cô chỉ nhắm mắt chịu trận khi bàn tay dơ bẩn chạm vào ngực cô,cô nghe có tiếng thét lên mở mắt ra trong màn mưa lớn mờ nhạt cô thấy bóng dáng người con trai đang đánh mấy tên đó gương mặt điển trai hằn lên sự tức giận đến cực độ.
-K..Kim Ngưu-Thiên Yết mệt mỏi cất tiếng.

Anh tiến lại ôm cô vào lòng rồi quay lại tụi kia.
-ai sai tụi bây làm việc này?-Kim Ngưu hét lên giật lấy máy quay video dẫm nát.
-Tiểu My-một tên cất tiếng rên rỉ vì bị thương.
Kim Ngưu nhếch mép đôi mắt vàng ánh lên sự ghê rợn và tàn độc khiến Thiên Yết cảm thấy khác lạ.
-nếu…tụi bây chấp nhận làm lại những gì mà nó bảo làm với Thiên Yết thì tao sẽ trả tiền gấp đôi.
Tụi nó 1 phần muốn sống một phần hám tiền nên gật đầy lia lịa. Kim Ngưu liếc ánh mắt khinh bỉ nhìn tụi nó rồi lạnh lùng ra lệnh.
-ngay bây giờ tìm nó và làm-Rồi anh đưa cô đi để lại bọn nó gượng dậy tự lo việc.
Lên xe anh phóng thật nhanh về một căn biệt thư lớn bao phủ là màu đen lạnh lẽo. Đưa cô lên phòng,căn phòng màu xám nội thất màu trắng sang trọng.
-đi tắm đi-anh vuốt gương mặt đang tái đi của Thiên Yết.
Rồi đưa cô vào phòng tắm mở nước ấm chờ sẵn.
Quay sang thấy cô vẫn đứng yên ở đó,anh thở dài bước tới không nói gì mà cởi hết đồ cô ra. Thiên Yết hơi hoảng hốt nhưng Kim Ngưu đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng rồi nhất bổng cô lên để vào bồn tắm còn anh sau khi cởi bộ đồ ra cũng bước vào ngồi sau lưng cô.
Thiên Yết có thể nghe thấy tiếng tim Kim Ngưu đập. Anh ôm cô thật chặt vào lòng hơi thở ấm nóng phà vào tai Thiên Yết khiến cô ngượng khẽ cuối mặt xuống

-đừng sợ nữa sau này sẽ không ai chạm vào em ngoài tôi cả-Kim Ngưu thì thầm vòng tay siết chặt thân thể đang khẽ run lên vì vẫn còn hơi lạnh của mưa vây quanh.
Thiên Yết cảm nhận được hơi ấm từ người con trai có lẽ rất xa lạ với cô,chỉ mới nói chuyện sáng nay nhưng bây giờ cô đang trong vòng tay này cảm nhận hơi ấm từ người đó,nước mắt chợt rơi xuống.
-tại…sao…lại…tốt…với…tôi?-cô nói trong tiếng nấc.
-vì…đó là bí mật-Kim Ngưu cuối xuống hôn lên đôi môi lạnh của Yết,bàn tay vuốt ve đôi vai trắng mềm mại.
-em sẽ thuộc về tôi Thiên Yết-Kim Ngưu bế cô ra sàn ép cô vào tường hôn ngấu nghiến đôi môi nhỏ rồi xuống cổ để lại những dấu tím đỏ trên người cô,anh cắn vào ngực căn tròn đầy đặn của cô. Sau khi khám phá hết cơ thể,Kim Ngưu lật người Thiên Yết lại rồi…
-aaaaa đau..quá-Thiên Yết co hai bàn tay lại đôi mắt nhắm bặt,hơi thở dốc. Còn Kim Ngưu thì ôm lấy cô vào lòng hôn lên đôi môi,vuốt nhẹ mái tóc đen mềm mượt.
Thiên Yết thấy nhẹ người hơn,cô nhìn dòng máu trong trắng của mình như đã mệt cô chẳng còn sức nên dựa vào lòng ngực rắn chắc của Kim Ngưu.
-làm ơn đừng bỏ tôi-cô thì thào nhỏ nhưng Ngưu có thể nghe được tiếng người con gái đang thiếp ngủ trong lòng anh.
Nụ cười trên môi anh xuất hiện nụ cười từ trước tới giờ chưa hề xuất hiện…
-tôi sẽ không bỏ em… Vì em là của tôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.