(12 Chòm Sao) Số Phận

Chương 127: Sinh Ái Ly Tử


Đọc truyện (12 Chòm Sao) Số Phận – Chương 127: Sinh Ái Ly Tử

Cự Giải đứng trước sân bay,tay cô nắm chặt thanh vali, đầu vẫn ngoái lại nhìn phía sau mình:” Bảo Bình nhất định em sẽ quay lại trả thù cho anh. Đợi em”. Từng bước tiến vào hải quan sao nặng nề quá,sau lưng cô là nơi cả thù hận còn đó,nặng trĩu cả lòng,xác người kia đã lạnh nhưng vẫn chưa yên lòng nhắm mắt an nghỉ, chỉ cần nghĩ đến việc Bảo Bình trải qua cực hình trước khi chết càng khiến Cự Giải muốn trả thù hơn,nỗi đau này không ai hiểu rõ bằng cô. Sống chết cũng phải trả thù cho anh,mặc kệ số phận lênh bênh này của mình,cuộc sống Cự Giải là do Bảo Bình một tay tô vẽ màu sắc hạnh phúc nay bị kẻ khác nhẫn tâm tàn phá,nếu bất quá là cả hai cùng nhau đến cầu Nại Hà gặp Mạnh Bà rồi sau đó cùng nhau tái sinh kiếp khác chứ không thể để người kia đắc ý bắt cả hai ái ly biệt như thế. Đời người đau khổ nhất không phải đối diện với cô đơn mà là phải xa người mình thương,ngàn vạn lần không thể chạm tới người đó lần nào nữa,cảm giác đau còn hơn bâm da xẻo thịt.
Nắm chặt hành lý quay vào cửa hải quan làm thủ tục và quay về Nhật. Cự Giải không phải con người yếu đuối chỉ mãi ở trong sự che chở của Bảo Bình,cô muốn cho mọi người thấy nếu Triệu Bảo Bình nguyện tam sinh bảo vệ Khương Cự Giải thì ngược lại Khương Cự Giải không sợ đổi một mạng đòi nợ máu cho Triệu Bảo Bình.

Sau khi Cự Giải rời đi,Sư Tử liền nhắn tin cho Kim Ngưu nói rằng Cự Giải đã rời Mỹ. Từ nãy giờ Sư Tử luôn theo sát Cự Giải,lúc đầu anh không nghĩ cô gái này sẽ dễ dàng chịu rời khỏi đây,chuyện này không khác gì đòn chí mạng đánh gục tâm can Cự Giải,với lại bản chất vốn bướng bỉnh và sòng phẳng của cô gái đó tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện kinh khủng này,nhưng hôm nay cô gái đó lại đồng ý quay về Nhật một cách thuận ý như vậy tuy là có chút nhẹ lòng vì Cự Giải tạm thời an toàn,dù sao ở Nhật vẫn còn Thiên Bình,Nhân Mã và Thiên Yết có thể bảo vệ và trông chừng Cự Giải, nhưng trong lòng Sư Tử vẫn có chút nghi ngờ vì bản thân anh biết Cự Giải là người như thế nào,chỉ là vẫn đang tìm cách ứng phó nếu có trường hợp đó xảy ra thôi.
Quay về khách sạn,lúc này chỉ còn Xử Nữ trong phòng vẫn im lặng ngồi đó,đôi mắt xanh lục lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ,ánh mắt đó cảm giác đang càng lạnh xuống như muốn đóng băng mọi thứ vậy. Bước đến gần,ngồi xuống cạnh Xử Nữ,đổ rượu cho anh và mình rồi khẽ khàng lên tiếng-Cự Giải về Nhật rồi.
-Anh biết-Xử Nữ buông nhẹ một câu trả lời,thái độ cũng chẳng thay đổi,không ngạc nhiên cũng không phải tỏ ra nghi ngờ,chỉ thẫn thờ nhìn về khoảng không.
Cả hai cũng không nói với nhau thêm gì,tâm trạng bây giờ trống rỗng hay buồn đau đều không còn rõ ràng nữa chỉ có thể diễn tả bằng một trạng thái âm lãnh. Nội tâm của Xử Nữ cũng không khác Sư Tử là bao chỉ có đều so với Sư Tử luôn thẳng thắng cảm xúc của bản thân thì Xử Nữ hoàn toàn trầm lắng,một tia cảm xúc đều không có. Nhớ lúc Song Ngư mất cũng vậy, dù trong lòng có như biển động sóng lớn thì một tia đau buồn cũng nhất quyết không biểu lộ ra,chỉ âm trầm lo hậu sự rồi lẳng lặng tiếp tục cuộc sống của mình. Thế nhưng có mấy ai hiểu từng ngày kế tiếp sau đó là chuỗi ngày tâm can của Xử Nữ phải đấu tranh tới cỡ nào,phải tự mình nổ lực sống thật tốt,cố gắng chôn vùi một đoạn ký ức đau khổ đó. Cảm giác vật vả như thế nào Sư Tử đều hiểu rõ,anh cũng đang như thế.

Nghĩ lại Cự Giải thật đáng thương,một cô gái chỉ mới đắm chìm trong hạnh phúc chẳng bao lâu lại phải ái ly biệt một cách tàn nhẫn như vậy. Sư Tử anh cũng từng trải qua cảm giác của Xử Nữ hay Cự Giải,chứng kiến người mình yêu rời đi,ngàn vạn lần chỉ biết bất lực chấp nhận vòng xoay của số phận tự khắc trở nên vô dụng khiến cho lòng họ tan nát ra từng mãnh. Tâm chết dần,cảm xúc cứ vậy bị thời gian bào mòn đi thành chai sạn không thua đất đá,thế mà chỉ cần một ngày vô tình đào bới vết chai đó,chạm vào hồi ức cố chôn vùi vĩnh viễn không muốn mang ra thì lập tức bản thân lại trở nên thống khổ tột độ,còn đau đớn gấp nghìn lần lúc trước. Những lúc như thế có muốn cười cũng không được mà khóc cũng không xong,chỉ có thể bất lực mặc cho cảm xúc gào thét đau đớn không khác gì khổ hình cho tù nhân trọng tội.
Đôi khi cũng tự hỏi có phải Chúa cho họ sinh ra trên cuộc đời này vốn dĩ chỉ để chấp nhận vòng xoay của số phận đã được sắp xếp sẵn sao? Sinh ái ly tử vốn là một trong những thứ tàn khốc nhất mà số phận viết lên cuộc đời của mỗi con người,rồi từ từ cho họ nếm trải thấm thía từng cơn đau đấy tới khi bản thân chưa chết thể xác nhưng đã vội chết tâm.

Con người nhiệt liệt điên cuồng yêu một ai đó thì không tiếc một mạng vì người,sẵn sàng đánh đổi để hy sinh hay trả thù cho họ,nhưng có phải kẻ thù thực sự mới chính là số phận không? Muốn chiến thắng số phận sao? Không thể,chỉ có thể chiến thắng con cờ mà số phận đặt để ra thôi,chứ mãi mãi con người vẫn thua số phận vì chính thứ đó đã lấy đi vĩnh viễn những gì họ trân quý nhất cả đời,nhẫn tâm gây tổn thương trong tâm can thực chết yếu đuối của họ, rồi dùng thời gian tàn phá đi tuổi đời của một con người và cuối cùng đưa họ đến cái chết thôi.
Con người vỗn dĩ thực bình thường và nhỏ bé mà cho dù có phi phàm tới đâu cũng sẽ phải đầu hàng trước số phận bởi vì không ai có khả năng chống đối nó,chỉ có thể chấp nhận những điều đã được đặt sẵn trong đời và từ từ chờ nó đến thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.