[12 Chòm Sao] Nhà Trọ Siêu Nhiên

Chương 31: Dã Tâm


Đọc truyện [12 Chòm Sao] Nhà Trọ Siêu Nhiên – Chương 31: Dã Tâm

CHAP 30
DÃ TÂM​

*Lời kể của Thiên Yết*
Suốt đêm tôi không tài nào chợp mắt, câu nói vô tình của Ma Kết cứ ám ảnh tôi, thiêu đốt cõi lòng tôi. Suy cho cùng tôi vẫn không thể nào tin được có ngày anh trai tôi lại rơi vào lưới tình, tôi vẫn tưởng mình hiểu rõ con người của Ma Kết, ấy vậy từ khi gặp Song Ngư, con người anh lại hoàn toàn thay đổi. Rốt cục cô ta đã dùng loại ma thuật nào, tại sao một người con gái tầm thường đến mức đáng thương như vậy lại có thể khiến cho anh yêu đến si dại. Tôi hận bản thân từ khi mới gặp Song Ngư đã không lập tức giết chết cô ta, tôi đã quá xem thường cô ta. Thiên Yết tôi ngàn năm thông minh nhưng chỉ vì một khác ngu dại đã để cho một ả phù thuỷ nhỏ bé qua mặt.
Càng suy nghĩ, nỗi căm hận trong tim tôi càng thêm sâu đậm. Ma Kết, anh không giống bất kỳ người đàn ông nào trên thế gian. Anh là Ma Kết Michaelson, anh cả của gia đình ma cà rồng nguyên thuỷ, là nguồn gốc của tất cả ma cà rồng trên thế gian. Bất cứ ai cũng có thể là nô lệ cho tình yêu chỉ riêng anh là không thể. Song Ngư chính là điểm yếu của anh, chính tình yêu tầm thường mà anh dành cho ả khiến cho anh mềm yếu. Em sẽ không cho phép điều đó xảy ra, dù anh có suốt đời này hận em, em cũng quyết không để cho ả làm hại anh Ma Kết. Em sẽ giúp anh trừ đi mối hậu hoạ này, tất cả tội lỗi hãy để cho người em gái này gánh lấy. Nếu có trách, thì trách vì sao ông trời lại khiến cho em yêu anh. Tôi dừng bước trước cửa phòng anh, đàng sau cánh cửa, tiếng thở của anh thật êm đềm. Tôi nhắm mắt lại, thầm mường tượng hình ảnh tôi nhẹ nhàng hôn lên trán anh và rồi anh trong vô thức mỉm cười, dù những điều đó không phải là hiện thực nhưng tôi vẫn cố chấp ôm ấp nó trong trái tim mình. Hãy nghỉ ngơi Ma Kết, khi anh tỉnh lại, thế giới này sẽ không còn một Song Ngư níu giữ trái tim anh nữa. Tôi thì thầm như tự nói với chính mình:
– Xin lỗi anh…Ma Kết !
*Lời kể của Ma Kết*
Ánh ban mai rọi qua rèm cửa khiến tôi thức giấc. Tôi chống tay tựa lưng lên thành giường để ngồi dậy. Men rượu và độc cỏ roi ngựa đã tan hết từ lúc nào nhưng đầu tôi vẫn nặng như đá tảng. Những ký ức đêm qua lần lượt trở về. Hình ảnh Song Ngư và Bảo Bình ở sân vườn dinh nghị chính, nhớ lại cảnh tượng đó, tim tôi đau thắt. Tôi thầm cười chính bản thân mình, tôi còn nghĩ sẽ dễ dàng có được em, thật không ngờ kẻ tranh giành em với tôi đường đường lại là một vị thần linh. Nhưng thứ khiến tôi đau lòng hơn cả đó chính là đêm qua, Thiên Yết lại chính miệng nói lời yêu tôi. Đứa em gái nhỏ nhắn mà tôi bảo vệ và nuôi nấng hơn một ngàn năm thì ra lại dành cho tôi thứ tình cảm tội lỗi. Phải chăng tôi bao lâu nay cái cách tôi nuôi dạy em là sai, khiến cho em hiểu lầm và nảy sinh tình cảm với tôi. Tôi là một người anh thất bại, tôi có lỗi với Thiên Yết.
Đêm qua khi nghe lời thổ lộ của Thiên Yết, tôi đã giận bản thân mình rồi hoá ra giận em. Những lời vô tình của tôi hẳn đã khiến em tổn thương. Nghĩ vậy, tôi liền trời khỏi phòng để tìm Thiên Yết. Dù sao đi nữa tôi cũng cần phải nói chuyện thẳng thắn với đứa em gái này, hy vọng không phải là qua muộn để khiến nó thay đổi. Tìm cả nửa ngày nhưng không hề thấy Thiên Yết đâu, tôi liền gọi một tên thuộc hạ đứng gác cửa đến để hỏi.
– Ngươi có biết tiểu thư hiện đang ở đâu không ?
Tên thuộc hạ không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, ấp úng trả lời.
– Thưa ông chủ, sáng nay tiểu thư dặn chuẩn bị xe để đi sớm. Thuộc hạ cũng không biết cô ấy đi đâu.
Tôi nheo mắt nhìn biểu hiện của hắn. Tên thuộc hạ này tuổi đời còn quá trẻ, hắn tưởng có thể dễ dàng trước mặt tôi ngang nhiên nói dối hay sao ? Tôi đưa tay nắm lấy cằm hắn lôi lại trước mặt mình. Tên thuộc hạ sợ hãi run rẩy. Tôi nhìn vào mắt hắn rồi lạnh lùng nói.
– Ngươi chắc đã quên ta là ai. Ta hỏi lại lần nữa, tiểu thư đang ở đâu ?
Lần này tên thuộc hạ liền quỳ rạp xuống dưới chân tôi, lắp bắp một cách khẩn thiết.
– Xin ông chủ hãy bảo vệ thuộc hạ. Tiểu thư nói nếu thuộc hạ dám khai ra với ngài, cô ấy sẽ lấy mạng chúng tôi.
Trong lòng tôi chợt có một dự cảm không lành, tôi nhìn tên thuộc hạ nghiến răng nói.

– Ngươi là thuộc hạ của ta, không được ta cho phép, Thiên Yết sẽ không dám đụng đến ngươi. Bây giờ nói mau.
Tên thuộc hạ lúc bấy giờ mới tỏ ra nhẹ nhõm lập tức trình báo.
– Thưa ông chủ, tiểu thư đến nhà trọ Lockwood.
Tim tôi chợt co thắt khi nghe đến cái tên đó. Thiên Yết, rốt cục em muốn làm gì. Tôi không nói không rằng, nhằm hướng cửa chính lướt đi với tốc độ nhanh nhất. Trong lòng tôi thầm cầu nguyện rằng đứa em gái này không làm điều gì dại dột. Nghĩ đến việc Song Ngư đang gặp nguy hiểm, lòng tôi như bị thiêu đốt.
*Lời kể của Song Ngư*
Sáng nay tôi cúp học, tôi bảo Cự Giải rằng mình bị nhức đầu. Rõ ràng biết tôi nói dối, thế nhưng cô nàng vẫn khuyên tôi nên ở lại nhà trọ để nghỉ ngơi. Cả đêm qua tôi đắm mình trong nước mắt, nhiều lúc tôi tự hỏi bản thân vì sao lại quá đa tình, trái tim tôi hết lần này đến lần khác rung động vì những con người không đáng. Tại sao tôi lại quá dễ dãi để cho bản thân bị cám dỗ. Tôi bật màn hình điện thoại di động, 13 cuộc gọi nhỡ từ Ma Kết. Tôi bất giác bật cười chua chát. Anh ta rốt cục còn muốn diễn vở kịch nào với tôi nữa đây ? Bỏ rơi tôi rồi lại tìm kiếm tôi ? Anh ta nghĩ tôi là một mót đồ chơi chăng ? Tôi tiện tay chặn luôn số điện thoại của Ma Kết rồi quẳng cái điện thoại lên giường.
Thực ra tôi là một đưa con gái ngốc nghếch, tôi không thể phủ nhận điều đó. Tôi đã trải qua nhiều lần rung động, tôi cũng rất dễ tin người và dễ trao trọn tấm lòng mình cho họ. Thế nhưng điều khiến tôi cay đắng hơn hết đó là tôi đã đặt quá nhiều niềm tin vào Ma Kết. Cho đến tận lúc này tôi cũng vẫn không tài nào hiểu được rốt cục có điều gì ở anh đã khiến cho tôi cảm thấy đặc biệt hơn những người đàn ông khác, khiến tôi phớt lờ mọi lời cảnh báo, mọi dấu hiệu cho thấy anh và tôi là hai con người thuộc hai thế giới khác nhau để rồi tôi vô thức dành cho anh một vị trí quá lớn trong trái tim mình. Rốt cục vì sao đối với tôi anh lại quan trọng đến như vậy. Vì sao khi anh bỏ rơi tôi, cảm giác ấy lại quá đỗi đau đớn ? Đó là cảm giác thất tình hay sao ? Tôi còn nhớ mẹ tôi vẫn thường nói “Để tồn tại trên đời này, chúng ta tuyệt nhiên đừng nên để bất kỳ ai đến quá gần trái tim mình bởi nếu họ đâm một nhát, lòng ta sẽ chết.” Nhiều năm sau đó tôi vẫn nhớ mãi câu nói này của mẹ. Ấy vậy mà hết lần này đến lần khác tôi để cho trái tim mình rạn vỡ. Tôi tự hỏi nếu giờ phút này lôi trái tim mình ra ngắm nghía, có lẽ nào trên đó đang có một vết thương rất sâu đang rỉ máu. Lúc này đây điều an ủi tôi nhất đó là tôi có thể hy vọng hết thảy những cảm giác mà tôi dành cho Ma Kết được tạo bởi ma thuật của lời nguyền ma cà rồng nguyên thuỷ. Tôi vẫn luôn từ chối tin rằng điều ấy là thật, nhưng vào giây phút này, hơn bao giờ hết, tôi lại hy vọng rằng mình sai.
Cả đêm qua, tôi không buồn ăn uống bây giờ bụng bắt đầu cồn cào khó chịu. Tôi uể oải rời khỏi phòng lần mò xuống bếp. Khi vừa bước chân vào bếp, tôi liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang tu ừng ực một chai sữa lạnh. Dường như nghe được tiếng bước chân của tôi, mắt anh khẽ liếc nhìn, Bảo Bình đột ngột dừng lại, anh sặc sụa vài tiếng rồi lúng túng chùi mép nhìn tôi nói.
– Tôi tưởng nhà trọ không có ai. – Bảo Bình dường như né tránh không nhìn thẳng vào tôi.
Anh vội vàng cất chai sữa vào tủ lạnh rồi bước vòng qua tôi để rời khỏi bếp. Tôi nhìn theo lên tiếng gọi.
– Bảo Bình !
Anh dừng lại, lưng vẫn quay về phía tôi.
– Có chuyện gì sao Song Ngư ?
Tôi chậm rãi bước đến sau lưng anh, một tay tôi đưa lên, ngập ngừng rồi khẽ chạm vào lưng anh. Bàn tay tôi cảm nhận từng thớ cơ rắc chắc trên cơ thể anh, hơi ấm hừng hực tựa như bên trong đó là một mặt trời nóng bỏng, nhưng cũng có thể vì anh vừa mới chạy bộ buổi sáng. Tôi không thể phủ nhận, tôi thích cảm giác được chạm vào anh. Bảo Bình đứng yên một lúc rồi đột nhiên quay lại, lùi xa tôi một chút. Tôi hơi bất ngờ, bàn tay vẫn còn tư thế cũ.
– Bảo Bình…chuyện tối qua…
Không đợi tôi nói xong, anh đã ngắt lời.
– Song Ngư, em không cần vì chuyện đó mà bận tâm. Anh tuyệt đối không làm khó em. Là tự bản thân anh lo chuyện bao đồng…

Tôi đưa một tay lên đặt lên môi anh, ngăn anh nói tiếp. Ánh mắt Bảo Bình chăm chú nhìn tôi có chút kinh ngạc.
– Anh nói đúng Bảo Bình. Dù em không muốn chấp nhận nhưng anh rốt cục đã đúng. Ai bảo anh là thần linh, em chỉ là một đứa con gái phàm tục.
Bảo Bình nhìn tôi, từ ngạc nhiên chuyển sang lo lắng, anh nắm lấy bàn tay tôi đang đặt trên môi anh rồi nói.
– Có chuyện gì xảy ra sao Song Ngư ? Tại sao em lại thay đổi chỉ sau một đêm ?
Câu hỏi của anh bấc giác chạm vào vết thương trong lòng tôi, khoé mắt tôi vô thức ngân ngấn nước. Tôi không đáp, chỉ khẽ lắc đầu. Bảo Bình định đưa tay lau vết nước mắt trên má tôi nhưng tay anh bỗng dừng lại ở lưng chừng rồi anh rụt tay lại, đút vào túi quần.
– Hãy tự chăm sóc cho mình thật tốt Song Ngư.
Dứt lời, anh liền quay người bước ra khỏi bếp. Tôi định lên tiếng gọi anh nhưng tôi biết dù có gọi cũng vô ích. Tôi không muốn mình trở thành một gánh nặng của anh. Sự ngoan cố của tôi đã làm tổn thương Bảo Bình. Tôi ước gì mình có thể đáp lại tình cảm của anh, có thể yêu anh như cái cách mà tôi yêu Ma Kết. Thế nhưng trên đời này tình yêu đâu phải là thứ có thể lập trình được. Tôi không thể trao cho Bảo Bình tình yêu nhưng lại không muốn mất anh, tôi là loại người ích kỷ đến dường vậy. Tôi là một đứa tham lam.
*Lời kể của Bảo Bình*
Tôi lướt thật nhanh ra khỏi nhà trọ Lockwood, tôi không thể đối mặt với em, trái tim tôi không thể chịu được khi biết em không hề yêu tôi. Tôi cắm đầu chạy thẳng đến cây cầu nhỏ bắt qua hồ Silverlake gần khuôn viên trường đại học. Cảm thấy xung quanh không có một ai tôi mới dừng lại, chống tay lên thành cầu rồi tự ôm lấy đầu mình. Lòng tôi đau như cắt, đây là cảm giác gì, tại sao lại đau đớn như vậy ? Tôi đã sống trên đời hơn mười vạn năm, từng trải qua cuộc chiến tranh với các chủng tộc thần linh khác trong vũ trụ, từng bị thương cắt da xẻ thịt nhưng những nỗi đau đớn đó không là gì so với cảm giác mà tôi đang cảm thấy lúc này.
Chẳng biết tôi đứng như vậy được bao lâu, bỗng nhiên tôi nghe thấy âm thanh phần phật như tiếng đập cánh của một con chim lớn ở sau lưng mình. Tôi ngoảnh đầu lại thì thấy Eros đang lơ lửng trong không trung cách tôi chừng hai thước, xung quanh hắn là một vòng hào quang toả sáng, đôi cánh trắng khổng lồ nhẹ nhẹ vỗ. Ánh mắt Eros nhìn tôi đầy thương cảm. Hắn nhẹ nhàng đáp xuống mặt cầu rồi bước lại gần tôi.
– Hermes. Ngươi cũng đừng quá đau lòng. Tình cảm…là thứ không thể miễn cưỡng.
Tôi nhìn hắn, bật cười chua chát.
– Ngay cả một vị thần chi phối Tình Yêu trên thế gian mà cũng nói ra chữ “không thể miễn cưỡng” ư ?
Ánh mắt Eros thoáng có nét u uất. Hắn cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi đáp.
– Liều thuốc mà ta cho ngươi, tại sao không đưa cho Song Ngư uống ?
Tôi chậm rãi lôi lọ thuốc ma thuật trong túi ra, chăm chú nhìn nó nói.

– Vì cô ấy không muốn.
– Nếu ngươi muốn Song Ngư yêu ngươi, ta tuyệt nhiên có thể làm được, chỉ cần ngươi đồng ý.
– Chẳng phải ngài vừa nói tình cảm không thể miễn cưỡng ư ? – Tôi ngước mắt nhìn vị thần tình ái đang ưu tư trước mặt mình.
Ánh mắt hắn như càng sâu thêm, hắn từ tốn nói.
– Tất nhiên để đổi lấy tình yêu không thuận theo tự nhiên, phải trả bằng một cái giá không hề rẻ. Số mệnh là một mặt hồ phẳng lặng như gương, chỉ cần một sự đổi thay nhỏ cũng đủ tạo ra làn sóng ảnh hưởng toàn bộ sự vật trong vũ trụ. Thế nhưng chúng ta là thần linh, nếu muốn, chúng ta có thể xem những hậu quả đó là tiểu tiết mắt nhắm mắt mở bỏ qua vậy.
Tôi lắc đầu nhìn lọ thuốc trên tay mình.
– Ta còn gì để đánh đổi nữa. Thực sự cũng chẳng cần thiết nữa.
Nói rồi, tôi xoay người, một tay ném mạnh lọ thuốc ra xa. Eros ở đàng sau nhìn thấy thì hốt hoảng lao tới nắm lấy tay tôi, thế nhưng lọ thuốc đã bay với tốc độ cực nhanh, lao vào dòng nước sâu thẳm của hồ Silverlake. Eros tức giận nói.
– Người điên rồi ư ? Lọ thuốc đó đánh đổi bằng sự bất tử của chính ngươi.
Tôi nhếch miệng cười cay đắng.
– Thế thì đã sao ?
Eros lắc đầu miệng lẩm bẩm.
– Số mệnh…số mệnh…không thể tránh khỏi… – Hắn vừa nói vừa quay lưng đi, đôi cánh thiên thần xuất hiện trên lưng, giang rộng rợp bóng cả mặt cầu, cơ thể hắn nhấc bổng lên không trung rồi trong ánh sáng vàng chói như mặt trời, Eros biến mất.
*Lời kể của Thiên Yết*
Tôi đứng nấp đàng sau một gốc cây gần đó và nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện giữa Bảo Bình và thần tình ái Eros. Tên Bảo Bình đó mang tiếng là thần linh nhưng tại sao lại quá ngu ngốc. Hắn vì sao lại từ chối đề nghị của Eros, thậm chí còn ném đi lọ linh dược kia. Tôi hận không thể lao ra để chộp lấy lọ thuốc đó. Nếu tôi lấy được nó, tôi thề sẽ trút nó vào mồm ả Song Ngư kia để ả có thể quên đi anh trai của tôi. Thế nhưng Bảo Bình đã ném nó đi, Song Ngư cô cùng đừng trách tôi, bây giờ lọ thuốc đã không còn, vậy thì cách duy nhất là cô phải chết.
Nhân lúc Bảo Bình vẫn còn ở bên ngoài, tôi phải nhanh chóng tìm Song Ngư để ra tay, sau khi cô ta chết, tôi cũng sẽ tự nộp mạng mình cho Bảo Bình. Chỉ có như vậy Ma Kết mới được an toàn. Tôi vì anh, cả tính mạng mình cũng không cần nữa. Tôi lặng lẽ rời khỏi gốc cây gần bờ hồ, đi theo một lối khác, lướt cực nhanh về hướng nhà trọ Lockwood.
*Lời kể của Song Ngư*
Sau khi Bảo Bình rời khỏi, tôi tự làm cho mình một cái bánh sandwich rồi mang một quyển truyện ra ngoài sân ngồi đọc. Nắng sớm ấm áp khiến tôi cảm thấy phần nào dễ chịu hơn. Đương đọc được hơn nửa chương truyện thì bỗng có một làn gió lạnh thổi để từ ngoài cổng, tôi đưa mắt nhìn thì giật mình nhận ra Thiên Yết đang đứng ở đó. Ánh mắt cô ta đầy sát khí tự như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Dù đang ở khá xa nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy những đường gân máu màu đen vằn vện nổi trên gương mặt cô ta. Tim tôi bất giác đập nhanh. Thiên Yết hùng hổ tiến vào trong sân, cô ta nhìn tôi, nhếch miêng cười, cặp nanh dài và nhọn lộ ra khỏi khoé miệng.
– Song Ngư, từ lúc cô đến Lockwood, cuộc sống của tôi và Ma Kết hoàn toàn náo loạn. Cô có biết, anh em nhà chúng tôi là kẻ đứng trên đỉnh trong cái xã hội siêu nhiên này. Vị trí này muốn đạt được không phải là dễ dàng. Cô và cái trò mê hoặc đàn ông của cô đã khiến cho anh tôi trở thành một con người hoàn toàn khác. Tôi đã nhiều lần cảnh cáo cô, nhưng dường như cô không hề có lòng tự trọng. Tôi tự hỏi có phải mẹ cô đã dạy cô phải đeo bám đàn ông hay không ?
Những lời nói độc địa của Thiên Yết không ngừng tuôn ra, tôi đứng đó, cả người run lên, không phải vì sợ hãi mà bởi vì tức giận. Cô ta có thể sỉ nhục tôi, có thể lăng mạ tôi bằng bất cứ câu từ xấu xa nào thế nhưng cô ta không thể lôi mẹ của tôi vào. Hai tay tôi siết chặt thành nắm đấm, tôi nghiến răng nói.

– Tôi cảnh cáo cô không được nhắc đến mẹ tôi !
Thiên Yết bật cười.
– Thế nào ? Cô cũng muốn lên mặt với tôi sao ? Một phù thuỷ cỏn con…
Thiên Yết chưa kịp dứt lời thì tôi đã phóng một quả cầu lửa sượt qua mặt cô ta. Với tốc độ cực nhanh của ma cà rồng, Thiên Yết lách người né được, nhưng tóc cô ta bị xém hết một lọn. Thiên Yết điên tiết lướt tới trước mặt tôi, bằng một tay cô ta chộp lấy cổ họng tôi, nhấc cả người tôi lên và ném tôi về phía cái bàn gỗ ở giữa sân. Cơ thể tôi bị Thiên Yết quăng nhẹ nhàng như một cái gối đập vào mặt bàn gỗ khiến nó gãy nát. Tôi đau đớn phun ra một ngụm máu, xương cốt toàn thân gần như gãy vụn.
– Con hồ ly Song Ngư kia, hôm nay tao phải lấy mạng của mày. – Thiên Yết nhe nanh nói.
Tôi đưa một tay về phía cô ta hô to.
– Isyllue !
Hai chân Thiên Yết liền bị lực ma thuật bẻ gãy, cô ta đau đớn ngã xuống nền đất, nhưng liền ngay sau đó, nơi xương gãy trên chân Thiên Yết liền kêu răng rắc, tự động sắp xếp lại với tốc độ cực nhanh. Cô ta nhìn tôi cười quỷ dị rồi lồm cồm bò dậy. Tôi liền hô to thần chú một lần nữa, hai chân cô ta lại bị bẽ gãy. Lần này Thiên Yết dường như hoá điên, cô ta với tay nắm lấy một cái ghế gỗ ở gần đó, bằng một động tác nhẹ nhàng, cô ta bẻ gãy một cái chân ghế rồi phóng về phía tôi. Tốc độ của Thiên Yết quá nhanh, tôi cảm thấy một bên vai của mình đau nhói, cả cái chân ghế cắm thẳng vào bả vai của tôi, xuyên hẳn ra sau. Cơn đau dữ dội khiến tôi gần như ngất đi. Hai mắt tôi nhoà lệ, máu không ngừng chảy, tôi cảm thấy đầu óc mình quay mòng sắp mất đi sự tỉnh táo. Ở trước mặt tôi, Thiên Yết phủi phủi hai tay, nhìn tôi cười ác độc, cô ta bẻ lấy một cái chân ghế khác, từ từ tiến đến gần tôi. Lúc này tôi đã mất quá nhiều máu, không thể chiến đấu với cô ta được nữa. Tôi nằm trong vũng máu của chính mình, nhìn Thiên Yết đến để lấy mạng tôi. Thiên Yết nhìn tôi, cái chân ghế gỗ nhọn hoắt nắm trong tay.
– Song Ngư, cô đừng trách tôi. Chúng ta đều phải đấu tranh để tồn tại. Anh em chúng tôi sống hơn một ngàn năm cũng là bởi vì chúng tôi đã trừ khử không ít những mối nguy hại như cô. Nếu như cô chịu uống lọ thuốc của Bảo Bình thì sự việc có lẽ đã không phải đến mức này.
Tôi cố gắng mở miệng để hỏi Thiên Yết. Tôi muốn hỏi cô ta vì sao lại hận tôi đến như vậy. Nếu như tôi chỉ là một phù thuỷ tầm thường, tại sao tôi có thể là mối nguy hại cho một gia đình ma cà rồng nguyên thuỷ đầy quyền lực ? Thế nhưng khi tôi vừa mở miệng thì máu tươi đã trào ra lấp đầy họng của tôi khiến tôi ngạt thở, không thể lên tiếng được. Ánh mắt Thiên Yết dường như có chút lay động, nhưng rồi bàn tay cô ta bỗng siết chặt hơn cái chân ghế.
– Sẽ nhanh thôi Song Ngư, tôi sẽ làm rất nhanh cô sẽ không cảm thấy đau đớn.
Vừa nói, Thiên Yết vừa giơ cao cái chân ghế, cái đầu gỗ nhọn tựa như một chiếc cọc hướng về phía lồng ngực của tôi. Tôi nhắm mắt chờ đợi cái chết đến với mình. Trong lòng tôi giờ đây, trong lúc hiểm nguy nhất, trong lúc tính mạng tôi nằm dưới bàn tay Thiên Yết vẫn luôn ước ao anh sẽ xuất hiện, tôi biết mình giận anh nhưng vì sao trong giây phút ấy tôi vẫn níu kéo cái ảo vọng được ở bên anh. Song Ngư tôi, rốt cục vẫn cứ ngu ngốc cho đến tận thời khắc cuối cùng. Hai dòng nước mắt vô thức lăn khỏi mắt tôi. Và rồi một khắc im lặng tựa như thời gian vô tình ngưng đọng, ngay sau đó, tôi nghe Thiên Yết kêu lên một tiếng, cả người cô ta bay ngược ra sau. Một bóng đen nhanh như cắt chắn ngang trước cơ thể tôi. Tôi mơ hồ nhìn lên thì thấy Ma Kết đang nhìn tôi, ánh mắt anh xen lẫn sự lo lắng lẫn phẫn nộ. Gương mặt anh u uất một nỗi đau khó tả, vẫn hàng lông mày đen nhánh, vẫn ánh mắt đẹp mê hồn và đôi môi hồng mím chặt. Ma Kết trong ký ức của tôi, trong ảo mộng của tôi vẫn không thay đổi. Tôi mỉm cười nghĩ rằng mình đang mê sảng. Như vậy cũng tốt, ít ra tôi không phải chứng kiến cái chết của chính mình. Ít ra tôi cũng tìm được một chút an ủi trước khi ra đi. Cảnh tượng trước mắt tôi giờ trở nên nhòe nhoẹt, dường như Thiên Yết bị anh đẩy văng ra xa, người va vào bức tường rào nhà trọ, thế nhưng cô ta nhanh chóng hồi phục, đứng dậy, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn Ma Kết đứng trước chỗ tôi nằm.
– Ma Kết ? – Thiên Yết lên tiếng.
Ma Kết không đáp, ánh mắt anh bây giờ dường như toé lửa, gương mặt anh dần xuất hiện những đường mạch máu đen anh nhe nanh lướt cực nhanh tới trước mặt Thiên Yết, tay anh vươn ra chộp lấy cổ cô ta, ấn mạnh vào bức tường đằng sau. Lực của Ma Kết mạnh đến mức bề mặt tường xuất hiện mấy đường nứt. Thiên Yết cố sức vùng vẫy nhưng không tài nào thoát được bàn tay của Ma Kết. Ma Kết nghiến răng nhìn thẳng vào mắt của Thiên Yết nói.
– Tôi muốn em lập tức dọn hết đồ đạc, cút khỏi Lockwood ngay lập tức. Nếu còn để tôi thấy em một lần nữa, tôi thề sẽ nhốt em vào quan tài và chôn xuống lòng đất, khiến em sống không bằng chết. – Từng lời của Ma Kết thốt ra chứa đựng sự giận dữ tột cùng.
Thiên Yết nhìn anh trân trối tựa như không thể tin được những lời vừa rồi được nói ra từ chính miệng anh trai mình. Ngay sau đó, Ma Kết dùng lực ném cả người Thiên Yết ra khỏi cổng nhà trọ. Cả người Thiên Yết bị ném mạnh đến nỗi cô ta bị văng một quãng khá xa và đập vào một gốc cây rồi rơi xuống đất hộc ra một ngụm máu.
Đúng lúc đó, trên bầu trời tiếng sấm rền vang, mây đen chằng chịt quây cuồng. Một trận mưa điên cuồng trút xuống phủ cho cảnh vật thêm màu tan tóc, quỷ dị. Thiên Yết nằm dưới gốc cây, tóc tai rũ rượi ướt đẫm nước mưa, mồm cô ta thổ đầy máu tươi. Cô ta bám tay vào gốc cây xiêu vẹo bò dậy nhưng hết lần này đến lần khác ngã lăn xuống mặt đất bùn. Cuối cùng Thiên Yết đành nằm vật ra tại chỗ, ngửa cổ bật cười, tràng cười vừa chua xót vừa điên dại. Khi tiếng cười vừa dứt, tôi chỉ nghe tiếng thét của Thiên Yết, tiếng thét tựa bị muốn ngàn nhát dao cắt xẻ da thịt. Tôi mơ màng đưa mắt nhìn vết thương của mình. Nước mưa đã khiến cho dòng máu trở nên loãng nhách, dính bết khắp người tôi và loang ra nền sân. Thật lạ, tại sao tôi không còn cảm thấy đau nữa. Tôi chỉ cảm thấy rất mệt, rất buồn ngủ.
Ma Kết quỳ xuống bên cạnh tôi, giọng anh lo lắng hỏi han điều gì đó thế nhưng tôi đều không thể nghe thấy. Tiếng mưa thật to. Tôi chỉ đáp lại anh bằng một nụ cười, tôi chắc rằng bây giờ mồm mép tôi cũng đầy máu me, thế nhưng tôi muốn trấn an anh rằng tôi không hề cảm thấy đau đớn. Tôi muốn giơ tay chạm vào gương mặt anh. Dù tôi chắc rằng Ma Kết trước mặt tôi chỉ là một ảo ảnh. Tôi nhép miệng nói với anh rằng tôi rất muốn ngủ. Bàn tay Ma Kết ôm lấy gương mặt tôi, cố gắng giữ tôi tỉnh táo thế nhưng cơn buồn ngủ này thật quá mãnh liệt tôi không tài nào kháng cự được. Dù sao đi nữa tôi cũng thực sự rất mệt, đôi nghiêng đầu mường tượng một cái gối thật êm rồi khép lại đôi mắt. Không gian cuối cùng chỉ còn lại tiếng mưa giông gào rú tựa như một con dã thú đang nổi giận. Âm thanh cuối cùng mà tôi nghe được đó là giọng nói của Ma Kết.
– Song Ngư…anh xin em…đừng ngủ ! Tỉnh lại đi Song Ngư ! – Và rồi mọi thứ vụt tắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.