Bạn đang đọc [12 Chòm Sao] Nhà Trọ Siêu Nhiên: Chương Chương 29: Giày Vò (2)
*Lời kể của Song Ngư*
Tôi quệt vội giọt nước mắt trên mi, tôi biết lẽ ra bản thân hẳn phải rất hận Bảo Bình thế nhưng tôi lại không thể ghét anh ta.Tôi chỉ cảm thấy đau lòng và thất vọng bởi lẽ tôi vẫn tưởng anh sẽ là người ủng hộ tình cảm mà tôi dành cho Ma Kết. Chẳng biết từ lúc nào, sự có mặt của Bảo Bình trong cuộc sống của tôi lại trở nên quan trọng đến như vậy. Khi Bảo Bình bỏ đi, tôi một phần trong tôi cũng tan vỡ, nhưng tôi không thể níu kéo anh lại, trái tim tôi đã dành trọn cho Ma Kết. Tôi nhếch miệng cười cay đắng bởi cuộc đời này không bao giờ trọn vẹn như con người ta vẫn hằng mong đợi.
Tôi hít một hơi sâu, chỉnh lại mái tóc, dù sao đi nữa, đêm nay bên trong dinh thự kia, vẫn còn một người đang chờ đợi tôi. Nghĩ đến Ma Kết, trái tim tôi không khỏi lạc nhịp. Tôi theo con đường đá sỏi quay trờ về dinh nghị chính. Lúc này mọi người đã di chuyển vào bên trong chính sảnh để dự tiệc. Tôi kéo chiếc váy dài chấm đất, cẩn thận bước qua bậc tam cấp. Tôi dóng mắt nhìn qua vô số những gương mặt xa lạ để tìm kiếm Ma Kết. Mãi một lúc lâu, tôi vẫn không nhìn thấy anh đang ở đâu. Ở trên ban công, đoàn nhạc công đã bắt đầu tấu khúc nhạc đầu tiên. Những cặp đôi đạo mạo nắm tay nhau tiến về phía trung tâm của sảnh tiệc để bắt đầu khiêu vũ. Tôi đứng nép về bên cạnh một bàn rượu, một cảm giác trống trải dần xâm chiếm trong lồng ngực. Tôi tự hỏi Ma Kết đang ở nơi nào, anh có đang tìm kiếm tôi hay không ?
Đang chìm trong dòng suy nghĩ, đột nhiên tôi cảm thấy một bàn tay đặt lên vai mình. Trái tim tôi khẽ dừng một nhịp, cuối cùng anh cũng đến, có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều. Tôi mỉm cười quay lại, nhưng nụ cười trên môi tôi liền đông cứng. Người trước mặt tôi chính là Cự Giải, bên cạnh còn có Bạch Dương.
– Thế nào rồi ? Sao cậu còn đứng một mình ở đây ? – Cự Giải lo lắng hỏi. – Ma Kết đâu ?
Tôi cắn môi lắc đầu. Cự Giải quay đầu nhìn khắp sảnh tiệc một lượt rồi quay lại nhìn tôi.
– Sao anh ta lại không tìm cậu ? Thật không giống một Ma Kết Michaelson ga lăng một chút nào. Cậu đã thử gọi anh ta chưa ?
Tôi lí nhí đáp.
– Chưa…
Tôi cảm thấy hai chân mình run run tựa như đang cạn dần sức lực. Lúc này đây tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi, một dự cảm không tốt bắt đầu xâm chiếm tâm can. Tôi đã tự lao đầu vào điều gì thế này. Tôi nhìn xung quanh, cái thế giới hào nhoáng đầy xa hoa của Ma Kết, cái thế giới thật lạ lẫm đối với tôi mà giờ đây tôi lại một mình lạc loài, không có anh ở bên cạnh. Tôi chậm rãi mở cái ví nhỏ của mình để lôi ra chiếc điện thoại di dộng. Lần tìm số điện thoại của Ma Kết, tôi hồi hộp nghe tiếng đổ chuông. Đúng như dự cảm của tôi, tiếng đổ chuông vang lên hết lần này đến lần khác nhưng không hề có sự hồi đáp. Bàn tay cầm điện thoại của tôi trở nên lạnh ngắt. Ánh mắt Cự Giải nhìn tôi từ lo lắng chuyển sang tức giận.
– Anh ta không bắt máy ? – Cự Giải bất bình hỏi tôi.
Tôi cắn chặt môi tự hứa với lòng sẽ không bật khóc, tôi nhìn Cự Giải, chậm rãi lắc đầu. Bạch Dương ở bên cạnh cũng lên tiếng đầy giận dữ.
– Hừ, cái tên nhà giàu đáng ghét. Đúng là quá kiêu ngạo rồi.
Đúng lúc đó, từ phía sau anh ta có hai bóng người thướt tha bước tới. Thiên Yết Michaelson đang sóng vai cùng một cô gái da màu, tóc xoăn, hai tiểu thư quý tộc hết sức thản nhiên bước đến trước mặt ba người chúng tôi, trên mặt Thiên Yết điểm một nụ cười quái dị.
– Xin chào ! – Thiên Yết ra vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy chúng tôi. – Không ngờ các bạn cũng đến bữa tiệc sang trọng này.
Cự Giải quay sang nhìn Thiên Yết với ánh mắt thù hằn nói.
– Cô muốn gì Thiên Yết ?
Bằng một chất giọng đầy ngây thơ đến giả tạo, Thiên Yết cười đáp.
– Tôi chẳng muốn gì cả. Tôi chỉ đang cùng Miranda, bạn thân của tôi đi dạo quanh đây mà thôi. Thấy các bạn cũng ở đây nên qua chào hỏi. – Nói đoạn, cô ta dừng lại quay sang nhìn cô gái da màu bên cạnh mình, cả hai tủm tỉm cười với nhau rồi mới quay trở lại, ánh mắt Thiên Yết quét qua người tôi. – Chào Song Ngư, tôi chắc là cô và anh trai tôi có một đêm khiêu vũ rất tuyệt vời nhỉ, năm phút trước anh ấy đã rời khỏi dinh nghị chính hết sức vội vàng. Tôi còn tưởng anh ấy đi cùng với cô.
Nói rồi cô ta cười lớn, kéo tay người bạn thân Miranda lướt ngang qua mặt tôi. Cự Giải nhìn theo buông tiếng chửi rủa.
– Đồ quỷ cái ! Cô ta nghĩ mình là ai chứ !
Vừa dứt lời thì ánh mắt Cự Giải chuyển về phía tôi, gương mặt cô nàng từ giận dữ chuyển sang ngạc nhiên rồi lo âu.
– Ngư, cậu không sao chứ ? Tớ tin là ả chỉ nói vậy để chọc tức cậu thôi. Ma Kết không thể bỏ về như vậy. Anh ta sao có thể bỏ cậu ở đây ?
Tôi nhếch miệng cười nhưng nước mắt đã lăn dài trên má.
– Tớ thật ngu ngốc…tớ thật ngu ngốc Giải ạ…Tớ đã quá ảo vọng, và đây là kết cục mà tớ đáng được nhận.
Cự Giải không chần chừ ôm chầm lấy tôi.
– Không, cậu không hề ngốc. Tất cả là tại anh em nhà Michaelson, bọn họ đều là sói đội lốt người. Chúng ta đã tin lầm Ma Kết.
Tôi để cho bản thân mình lả đi trong vòng tay của Cự Giải, tôi không còn sức để đứng vững nữa. Cự Giải nhìn về phía Bạch Dương nghiêm trọng nói.
– Bạch Dương, anh đi lấy xe đi, chúng ta sẽ rời khỏi đây. Đây là buổi tiệc chết tiệt gì chứ. Lũ người đê tiện bọn họ.
Những sự việc diễn ra sau đó đều hết sức mờ nhạt trong ký ức của tôi, tôi chỉ nhớ mình lúc đó như một con rối vô hồn, chỉ biết đi theo Cự Giải ra xe trở về biệt thự Lockwood. Tôi đổ mình trên chiếc giường quen thuộc, ngay cả lớp trang điểm và bộ váy dạ hội trên người cũng không buồn trút bỏ. Cự Giải tìm đủ mọi cách an ủi tôi nhưng tôi không thể nghe thấy bất cứ điều gì cô ấy nói. Xung quanh tôi chỉ oanh oanh duy nhất một âm thanh lanh lẽo, đó chính là giọng nói của Thiên Yết. Nó cứ vang vọng trong trí óc của tôi, lặp đi lặp lại những lời mà Thiên Yết đã nói với tôi hôm trước.
“Chẳng phải tôi đã nói với cô, nhưng gì mà cô cảm thấy với Ma Kết chẳng qua là do cô trúng phải lời nguyền của ma cà rồng nguyên thủy hay sao ? Cảm giác đó không có thật đâu cô gái à. Và tôi cũng chắc chắn rằng anh trai tôi không bao giờ thích loại con gái như cô, tôi rất hiểu khẩu vị của anh ấy.”
“…anh trai tôi không bao giờ thích loại con gái như cô…”
“…anh trai tôi không bao giờ thích loại con gái như cô…”
Mấy lời cuối cùng của cô ta cứ lặp đi lặp lại tựa như tiếng bùa chú ghê rợn, nước mắt tôi cứ thế tuôn trào ướt đẫm mặt gối nhưng tuyệt nhiên trong tim tôi chỉ độc nhất một cảm xúc…trống rỗng.
*Lời kể của Thiên Yết*
Lúc Ma Kết rời khỏi dinh nghị chính, vẻ mặt của anh quả thực vô cùng nghiêm trọng. Tuy rằng tôi cảm thấy vô cùng hả dạ khi Ma Kết nhìn thấy cảnh Song Ngư khoá môi cùng Bảo Bình nhưng một phần trong lòng tôi lại cảm thấy hết sức lo lắng. Từ trước đến nay cũng chỉ có mỗi Song Ngư mới có thể khiến anh ghen đến như vậy. Càng về khuya, nỗi lo lắng của tôi lại càng lớn dần. Tầm chín giờ tối, tôi tạm biệt Miranda và những thành viên của Hội Vĩnh Sinh để ra về. Tôi lệnh cho thuộc hạ cấp tốc trở về biệt thự để tìm Ma Kết.
Khi tôi về đến nhà thì chiếc xe riêng của Ma Kết vẫn không thấy đâu. Tôi gọi cho Ma Kết nhưng điện thoại cứ đổ chuông mãi mà không ai bắt máy. Dù tôi biết anh trai tôi là một con ma cà rồng nguyên thuỷ, trên đời này không có mấy ai có thể làm tổn hại đến anh nhưng tôi không thể ngăn bản thân thôi lo lắng cho anh. Dù anh có thể không bị tổn thương về mặt thể xác nhưng trái tim anh thì vẫn có thể rỉ máu. Nỗi đau tình yêu tôi hiểu hơn ai hết. Tôi ngồi đợi anh trên chiếc ghế sofa tại phòng khách, cứ mỗi phút trôi qua trái tim tôi càng thêm thắt nghẹt.
Khi đồng hồ vừa điểm một giờ khuya, tiếng xe của Ma Kết đổ xịch trước cổng, tôi vội vàng đứng dậy chạy ra bậc thềm cửa. Từ phía sân vườn trước nhà, hai tên thuộc hạ đang hì hục đỡ lấy một Ma Kết xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào. Vừa nhìn cũng đủ biết anh đã uống say. Tôi liếc mắt giận dữ nhìn hai tên thuộc hạ của Ma Kết. Hai người bọn chúng sợ hãi nói.
– Xin lỗi tiểu thư…chúng tôi đã ra sức ngăn cản nhưng ông chủ vẫn khăng khăng muốn uống rượu trộn với cỏ roi ngựa.
Tôi cảm thấy hai hàm răng mình nghiến chặt vì tức giận xen lẫn xót xa. Ma cà rồng nguyên thuỷ chúng tôi vốn dĩ có tửu lượng cực mạnh, rượu thường khó lòng khiến chúng tôi say vì vậy việc sử dụng độc cỏ roi ngựa để làm yếu bản thân, dẫn đường cho men rượu là một trong những cách có thể khiến chúng tôi tận hưởng được cảm giác đó. Nhưng đây cũng là một phương pháp hết sức nguy hiểm bởi nếu nồng độ độc quá cao có thể khiến chúng tôi tạm thời bị mất đi năng lực siêu nhiên và trở nên yếu ớt trước kẻ thù. Tôi cảm thấy đau đớn khi biết rằng chính ả phù thuỷ Song Ngư kia là nguyên nhân khiến anh phải làm như vậy, tôi chỉ hận không thể một tay giết chết cô ta.
Tôi tiến đến gạt tay hai tên thuộc hạ ra, một mình tôi đỡ lấy Ma Kết, quàng tay anh qua cổ mình. Ma Kết nửa mê nửa tỉnh hé mắt nhìn tôi rồi làu bàu nói.
– Thiên Yết…em…em có thấy…Song Ngư ở đâu không ? Anh…đột ngột bỏ về…Song Ngư chắc là giận anh lắm…
Lời nói của anh như một nhát dao đâm vào lòng tôi, tôi cảm thấy toàn thân mình đông cứng vì đau đớn và tức giận. Tôi hất cánh tay của Ma Kết ra khỏi người mình, anh lảo đảo ngã xuống đất, ánh mắt anh nhìn tôi nửa ngạc nhiên nửa lạc lõng. Tôi gằng từng chữ qua kẽ răng mình, giọng tôi vỡ oà.
– Anh hãy tỉnh lại đi Ma Kết, đừng u mê nữa, Song Ngư kia đã làm gì trước mặt anh, anh đã quên rồi hay sao ?
Đôi môi Ma Kết khẽ run, tựa như anh muốn nói điều gì đó. Ánh mắt anh đầy nghi hoặc tựa như anh đang cố nhớ lại khoảnh khắc đó rồi sau đó vẻ mặt anh dần chuyển sang vẻ hoang mang. Anh lầm bầm nói.
– Song Ngư…cô ấy…Song Ngư và Bảo Bình…
Tôi cảm thấy nước mắt lăn dài trên má mình, nhưng tôi không buồn đưa tay lên lau. Nhìn Ma Kết lúc này, lòng tôi đau như cắt. Dù tôi rất hận anh bởi vì cho đến cùng anh vẫn ngoan cố yêu thích con hồ ly tinh kia, nhưng tôi không thể bỏ mặt anh. Tôi không thể bỏ rơi anh vào lúc này. Tôi bước đến, quỳ xuống bên cạnh Ma Kết, vòng tay kéo anh vào lòng mình.
– Ma Kết, anh đừng nghĩ nữa, có em đây, em sẽ chăm sóc cho anh. Đi nào, để em đỡ anh vào phòng. – Tôi vừa nói vừa xóc vai Ma Kết, lôi anh đứng dậy.
Ma Kết thẫn thờ để tôi dìu vào phòng, cả người anh nóng bừng vì hơi men và độc cỏ roi ngựa, tôi thầm nghĩ có lẽ anh đã bị sốt. Tôi đưa anh đến giường rồi đỡ anh nằm xuống. Tôi vội vàng chuẩn bị một thau nước rồi vắt một cái khăn sạch để lau mặt cho anh. Ma Kết nằm đó, mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà. Tôi nhẹ nhàng cởi mấy chiếc cúc áo trên người anh, vắt khăn lau mồ hôi trên ngực anh. Một lúc sau, tôi chợt nhận ra từ đôi mắt anh, hai hàng nước mắt chảy xuống theo đuôi mắt thấm ướt mặt gối. Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Ma Kết thổn thức nói.
– Song Ngư không thích anh…cô ấy không thích anh… – Vừa nói nước mắt anh lại tuôn ra nhiều hơn.
Đây là lần đầu tiên sau hơn một ngàn năm tôi mới thấy anh khóc. Hơn một ngàn năm cùng tôi trải qua bao sóng gió, anh chưa từng rơi lấy một giọt nước mắt, anh bao giờ cũng là một người rắn rỏi, là chỗ dựa tinh thần cho tôi. Giờ đây, trước mặt tôi, anh lại vì một đứa con gái quê mùa mà trở nên uỷ mị, si tình đến mức như vậy. Tôi vô thức siết chặt chiếc khăn trên tay mình, tôi đau đớn nắm lấy áo anh, thô bạo lay người anh.
– Ma Kết, em xin anh, đừng có như vậy nữa có được không ? Chẳng lẽ người em gái này là không đủ với anh hay sao ? Em lúc nào cũng ở bên cạnh anh, yêu thương anh. Anh hãy nói là anh cũng yêu em có được không Ma Kết. Có được không ? Em thực sự ghen tị với Song Ngư, cô ta có cái gì mà lại khiến anh si mê đến vậy. Có phải anh đã bị phù phép rồi hay không ? Em hận cô ta, em hận cô ta vì đã cướp mất trái tim của anh, em muốn cô ta biến mất khỏi thế gian này.
Trong lúc tức giận và đau đớn, tôi vô tình nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình, những điều mà lẽ ra tôi không bao giờ cho phép mình nói trước mặt anh. Ánh mắt Ma Kết chuyển sang nhìn tôi, từ sâu trong đáy mắt anh là một sự kinh ngạc đến cùng cực. Tôi giật mình nhận ra mình đã lỡ lời, nỗi sợ hãi bắt đầu xâm chiếm tâm trí tôi. Ma Kết nhìn tôi một lúc lâu rồi chợt anh nhắm mắt lại, quay đầu về hướng khác, phớt lờ tôi. Tôi bần thần nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng tôi đánh bạo dùng chiếc khăn ướt thấm mồ hôi trên vùng ngực để lộ của anh. Ma Kết bất ngờ lên tiếng.
– Thiên Yết, em về phòng đi. Anh muốn ở một mình.
Lời nói vô tình của anh như xé nát trái tim tôi, tôi cố nén nước mắt ngập ngừng nói.
– Ma Kết…em…
– Thiên Yết, anh xin em, hãy đi đi. Anh không muốn nhìn thấy em nữa. – Giọng Ma Kết lạnh lùng khô khốc như những cọc băng vô tình xuyên thấu tâm can.
Tôi cảm thấy toàn thân mình như cạn kiệt sức lực, tôi đã sai, tôi thực sự sai rồi. Tôi đã đánh sai một nước và thua cả ván cờ. Cuối cùng kẻ chiến thắng vẫn là cô ta. Tôi cảm thấy mình như rơi xuống một vực đen không đáy, cả tiếng gào thét của bản thân cũng bị bóng đêm nuốt lấy. Thật trớ trêu cho một Thiên Yết Michaelson kiêu hãnh, tôi tự cười bản thân mình, tôi còn tự tin cho rằng mình sẽ chiến thắng và giành được tình yêu cho chính mình. Tôi thật ngây thơ, thật ngu ngốc. Tôi không nhớ mình đã rời khỏi phòng Ma Kết bằng cách nào, tôi không còn cảm thấy được thân xác mình nữa. Trái tim tôi đã chết.