[12 Chòm Sao] Hạnh Phúc Đó, Em Không Có

Chương 64 - Trò chơi bắt đầu rồi


Đọc truyện [12 Chòm Sao] Hạnh Phúc Đó, Em Không Có – Chương 64 – Trò chơi bắt đầu rồi

Chap 4: Trò chơi, bắt đầu rồi.
Song Tử ngồi một mình trên sân thượng, lòng lo ngợi về mọi chuyện, cô cũng không thể biết được mình sẽ phải làm gì tiếp theo để giúp đỡ Cự Giải và Sư Tử, một thì đang sắp đối mặt với cơn ác mộng, một lại phải sắp chấp nhận một quá khứ đầy nước mắt.
Sở dĩ, Song Tử luôn quan tâm, chăm sóc Giải Nhi như đứa em gái cũng bởi lẽ trước đây cô cũng đã từng chịu cái cảm giác bị bỏ rơi, không được thừa nhận giống Giải Nhi phải chịu, thậm chí cô còn bị chính ba mẹ ruột mình rời bỏ. May nhờ có công chúa bóng đêm Mona cứu giúp, nên ngày nay cô mới còn có thể sống, còn có thể trở thành một cung chủ bóng đêm để trả thù, cho những người đã gây ra đau khổ cho cô phải chịu nỗi đau khổ đó gấp ngàn lần.
Khi yêu thương bị xem như vô hình
Nỗi đau đến cực điểm sẽ hóa thành thù hận
Tiếng đẩy cửa khá nhỏ nhưng cũng đủ khiến Song Tử có thể nghe thấy, cô xoay người, một chàng trai đang bước lên. Là Kim Ngưu. Một đại thiên thần của thiên đình. Bất chợt một suy nghĩ vây lấy tâm trí cô, một đại thiên thần cao quý như anh, liệu có hiểu được nỗi đau khổ là gì ?
Kim Ngưu không có vẻ gì là muốn lãng tránh Song Tử, anh bước thật chậm, cố ra vẻ chẳng bận tâm đến ánh mắt cô đang nhìn mình.
Giọng anh nghe thật trầm lắng, nhưng mang chút sự quan tâm:
“Đang suy nghĩ điều gì sao ?”
Song Tử cười nhẹ:
“Một đại thiên thần cao quý như anh lại bận tâm đến việc một cung chủ bóng đêm như tôi đang suy nghĩ điều gì sao ?”.
Kim Ngưu lắc đầu, cố tỏ vẻ cho cô hiểu rằng trong lòng anh thật sự không có cái suy nghĩ khinh miệt người của bóng đêm:
“Cô nghĩ quá nhiều rồi, hiện tại chúng ta đều không ở địa cung hay thiên cung nên việc đối đầu có thể tạm gác lại, nếu như đang ở trường, cô không ngại việc tôi xem cô như một người bạn”
Bạn sao ? Từ bạn thốt ra sao quá dễ dàng, một đại thiên thần lại có thể làm bạn với một cung chủ bóng đêm sao ? Thật đúng là cô suy nghĩ quá nhiều rồi.
Song Tử nở một nụ cười ngạc nhiên mang chút sự gượng gạo:
“Là bạn, nếu anh chấp nhận một người bạn là một cung chủ bóng đêm thì tôi sẵn lòng”
Kim Ngưu không biết nói gì trong lúc này, anh không biết phải làm thế nào để cô hiểu được anh không hề có cái suy nghĩ sẽ khinh ghét cung chủ bóng đêm hay đặc biệt là khinh ghét cô.
“Học viện Molisa không phải tầm thường như trước mắt, tôi nghĩ cô cũng nên cẩn thận cho dù có là một cung chủ bóng đêm”

Đây gọi là một lời quan tâm sao ? Anh cũng quan tâm đến cô sao ? Cô lại suy nghĩ quá nhiều rồi. Song Tử đứng dậy, lưng tựa vào lang cang sân thương cười nhạt:
“Anh không cần phải lo đâu, tôi tự khắc biết phải làm gì”
Kim Ngưu gật đầu, anh chỉ muốn cho cô biết anh muốn quan tâm đến cô dù không biết sự quan tâm đó xuất phát từ đâu, tiếc là cô không nhận thấy điều đó.
Về phía Sư Tử lúc này, cô lại có mặt tại khu thư viện cấm, như có một ma lực đưa cô đến đây.
Bóng dáng một cô gái xuất hiện đứng quay lưng lại phía cô, giọng nói lạnh lùng:
“Đến rồi sao ? Tôi đợi cô khá lâu rồi”
Sư Tử im lặng, dù đã đồng ý chấp nhận nhưng ngay cả bản thân cô cũng không hiểu chính mình đang làm gì và tại sao chính cô lại đồng ý trò chơi đó.
Giọng cô gái lại vang lên giữa cả không gian yên tĩnh:
“Đừng nghĩ việc có thể thoát khỏi trò chơi này, khi đồng ý chơi thì cô đã không còn lối thoát trừ việc chính bản thân cô chiến thắng nó, giờ thì trò chơi sẽ bắt đầu ngay từ lúc này, chúc may mắn”
Cô gái kì lạ đó lại biến mất, trên sàn nhà lúc nãy chỉ còn lại tấm vải voan đen phảng phất một mùi hương vừa có chút xa lạ, lại vừa có chút thân thuộc.
Trò chơi đã bắt đầu rồi. Ý của cô gái đó là gì ?
Giờ chỉ còn một mình Sư Tử ở lại khu thư viện cấm, cô đang cố suy nghĩ tìm cho mình một lý do chấp nhận trò chơi này. Chấp nhận trò chơi này cũng có nghĩa lòng tin của cô đối với những người bạn của mình đang lay chuyển nhưng cô lại không nghĩ điều đó bởi lẽ lòng tin của cô với họ vẫn mãi vững bền tuyệt đối. Vậy lý do cô chấp nhận là gì ? Chỉ để biết họ có thật sự quan tâm đến cô ?
Một giọng nam sắc lạnh vang lên khiến Sư Tử khiến rùng mình:
“Tôi không biết rằng cô cũng có quá nhiều điều tò mò, cả khu thư viện cấm này cũng không bỏ qua”
Là Thiên Yết. Anh đang đứng tựa ở cửa. Sư Tử không dám xoay người lại, cô không dám đối mặt với anh lúc này, cô không thể để anh biết rằng mình đang tham gia vào trò chơi đó.
Về Ma Kết và Giải Nhi hiện giờ đang ngồi ở phòng vi tính của trường. Hơn ba mươi phút trước, cả phòng máy tính đã thực sự rối loạn khi toàn bộ hệ thống máy đều bị hacker xâm nhập, màn hình là một màu đen đáng sợ, chỉ có một dòng chữ màu đỏ duy nhất ở giữa màn hình chính là “Tôi đã trở về”.
Ngày hôm nay chính là ngày mà hai năm trước, cô gái đã bị giết ở khu thư viện cấm.
Phải mất khá nhiều thời gian, Ma Kết và Giải Nhi mới giải quyết được hết việc ở phòng máy, rõ ràng là người làm ra việc này đã lợi dụng hệ thống chủ của hệ thống mạng học viện để kiểm soát tất cả các máy tính. Nhưng mục đích của người này là gì ? Nếu chỉ để gây nỗi sợ hãi, hoang mang cho các học viên tại Molisa thì người này đã thành công, còn nếu là một lý do khác thì …

Ma Kết cau mày khó chịu:
“Mục đích của người này không chỉ để làm tất cả các học viên sợ hãi, chắc chắn còn có một mục đích khác, nhưng đó là gì ?”
Cự Giải vẫn chưa trả lời câu hỏi của Kết Nhi thì đã có một cô gái bước vào với một gương mặt trắng bệch sợ hãi. Cự Giải lo lắng đỡ lấy cô gái đã sắp khuỵu xuống, nhìn rõ hơn mặt của cô gái ở khoảng cách gần, Giải Nhi mới nhận ra đây chính là lớp trưởng lớp văn – Uyển Ngân.
Ma Kết:
“Đã xảy ra chuyện gì ?”
Uyển Ngân trả lời, giọng ngắt quãng:
“Tú .. Tú Hà … thư viện cấm”’
Lại là thư viện cấm ? Cả ba cùng quay lại thư viện cấm cùng Uyển Ngân, trước mắt họ là một hình ảnh đáng ghê sợ.
Cô nữ sinh nằm chết ở gần cánh cửa ra vào, cũng chính ở chỗ mà Hồ Uyển Nghi đã nằm chết năm đó, nhưng quả thật cái chết của Tú Hà lúc này còn đáng sợ hơn gấp bội.
Tú Hà nằm chết ở trên một vũng máu lớn, trên gương mặt, hai cánh tay và đôi chân có nhiều vết cắt độ sâu ít nhiều khác nhau. Nếu không phải là một cung chủ bóng đêm đã quen với việc tiếp xúc với các hồn ma, Giải Nhi cũng không biết cô có thể chịu được cảnh này hay không ?
Ma Kết:
“Đã xảy ra chuyện gì ? Sao cậu và Tú Hà lại đến đây ? Cậu ấy còn xảy ra chuyện ?”
Sắc mặt của Uyển Ngân thoáng thay đổi nhưng cũng đủ để Giải Nhi nhìn thấy, rõ ràng là cô gái này đang có điều gì che giấu.
Giọng Uyển Ngân vờ sợ sệt:
“Tớ không biết, lúc nãy nhận được tin nhắn của cậu ấy, lúc đến nơi đã như thế này rồi”
Một nữ sinh bình thường, dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể có thể trụ được như Uyển Ngân, đúng là có gì đó kì lạ.
Cảnh sát đã đến hiện trường, tất cả học viên tạm thời được nghỉ học để tránh gây hoang mang.

Hiện giờ, tại phòng kí túc xá chỉ còn lại Bạch Dương, Nhân Mã, Ma Kết và Cự Giải.
Ma Kết:
“Các cậu nghĩ sao về cái chết của Tú Hà ?”
Nhân Mã:
“Tớ nghĩ đã có người cố tình sắp xếp tất cả mọi chuyện, từ việc hack hệ thống mạng máy tính của học viện đến cái chết của Tú Hà”
Bạch Dương:
“Nhưng mục đích của họ là gì ? Giết một mạng người chỉ để gây sự chú ý sao ?”
Cự Giải:
“Thái độ của Uyển Ngân rất kì lạ, chắc chắn có việc đáng ngờ phía sau chuyện này, Mã Nhi và Dương Nhi, hai cậu hãy theo dõi cậu ấy để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra”
Bạch Dương và Nhân Mã:
“Tớ hiểu rồi”.
Tin nhắn đến …
“San sau hoc vien” – “Sân sau học viện”
Song Tử vừa nhận được tin nhắn đã vội rời khỏi sân thượng. Rốt cuộc người gửi tin nhắn này có ý định gì, sao lại muốn cô đến sân sau học viện ?
Song Tử bước đến sân sau học viện đã thấy có một cô gái đứng ở đó.
“Cô muốn tìm tôi ?”. Song Tử hỏi với gương mặt ngạc nhiên khi đây là một nữ sinh lớp Anh, dưới cô một lớp.
Cô gái không trả lời, từ từ xoay người lại đối diện với Song Tử, đôi mắt hằn lên tia căm hận, môi mấp máy mấy từ:
“Nhất định phải chết”.
Song Tử vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên cô ta ngã vào Song Tử, hai bàn tay bấu chặt lấy vai Song Tử. Biết có vấn đề nên Song Tử đẩy vội cô ta thì cô ta đã ngã xuống đất, miệng thổ huyết đỏ.
Vừa lúc đó lục đại thiên thần và năm cung chủ cũng vừa chạy đến …
Kim Ngưu bần thần nhìn cô gái đứng trước mặt mình, chẳng lẽ cô ấy có thể tàn nhẫn đến mức giết chết một cô gái sao ?

Bạch Dương:
“Không thể nào. Cậu đã ..”
Câu nói lấp lửng của Dương Nhi càng khiến mọi người càng rối hơn lúc nào hết.
Vì là một cung chủ bóng đêm … tôi đã biết trước em rất lạnh lùng và tàn nhẫn
Nhưng … có đến như vậy ?
Song Tử đang trong tình trạng không thể tiến cũng không thể lui, cô không thể nhận mình làm nhưng cũng không thể phủ nhận, ai có thể tin chứ ? Song Tử cười nhạt, cô lấy tay phủi lấy nếp nhăn trên vai:
“Đã thấy hết rồi thì cũng không cần phải giải thích điều gì nữa, đúng không ?”
Nhân Mã:
“Cậu …”
Giọng Kim Ngưu át đi tiếng Mã Nhi:
“Cô quả là một cung chủ bóng đêm máu lạnh, cô bé chỉ là một nữ sinh yếu đuối thôi, cô có nhất thiết phải làm vậy ?”
Làm vậy ? Anh đang nói gì ? Ý anh là chính tay cô đã giết cô gái ấy sao ? Đúng là một cung chủ thì định sẵn đôi tay đã nhuốm đầy máu đỏ, nhưng cô cũng không tàn nhẫn đến mức giết một nữ sinh như vậy.
Niềm tin … mong manh đến vậy sao ?
Song Tử cố nuốt lệ đắng vào trong:
“Phải, do tôi thì sao ? Khi trở thành một cung chủ bóng đêm, định sẵn tôi sẽ làm vậy, chẳng lẽ một điều đơn giản như vậy anh cũng không hiểu ?”
Kim Ngưu không còn biết nói gì với cô gái trước mặt mình, nửa không muốn tin nhưng nửa lại phải tin vì sự thật đã như trước mắt, anh không thể tìm được lý do biện minh cho cô lúc này.
Ma Kết đã nhanh chóng hiểu ra vấn đề, giọng cô lạnh lùng:
“Đừng quá ngạc nhiên khi một cung chủ bóng đêm lại sát hại con người, ánh sáng cao quý và bóng đêm đáng nguyền, cả hai, vốn chưa từng hòa làm một”
Đây liệu có phải là một lời nhắc nhở dành cho Kim Ngưu khi chính bản thân anh lại nghĩ rằng anh đã là bạn của Song Tử ?
Cả sáu cung chủ biến mất để lại lục đại thiên thần rối như tơ vò, cả bản thân họ cũng không hiểu mình đang nghĩ gì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.