Đọc truyện [12 Chòm Sao] Hạnh Phúc Đó, Em Không Có – Chương 53 – Đối đầu
Chap 3: Đối đầu.
Cô Xuân My bước vào lớp với một thông báo mới vô cùng thú vị:
“Trước khi các em trải qua cuộc thi học sinh giỏi sắp tới, nhà trường sẽ tổ chức cho tập thể lớp chúng ta, lớp Văn và lớp Anh cùng đi dã ngoại ở khu rừng phía Bắc, chuyến đi này lớp Anh của thầy Tuấn sẽ sắp xếp mọi thứ”.
Ba cung chủ bóng đêm thoáng thấy lạ, sao lại là khu rừng phía Bắc – nơi nổi tiếng là đầy oan hồn dạ quỷ, là sự trùng hợp hay là do ai đó đã cố tình sắp đặt.
Giờ ra chơi, cả lớp Toán cũng không ra ngoài mà ở lại bàn bạc về chuyến đi sắp tới.
Lớp trưởng Khang Huy bước đến bàn của Ma Kết và Giải Nhi:
“Hai bạn có định đi không ? Chuyến đi này chắc là rất thú vị”.
Ma Kết ngước lên nhìn, vẻ mặt lạnh lùng:
“Sao cậu lại nghĩ thú vị ?”
Khang Huy giải thích:
“Từ trước đến nay hầu như những chuyến đi do lớp Anh sắp xếp đều rất vui, các cậu sẽ đi chứ ?”
Ma Kết lại chăm chăm vào quyển sách đang đọc, mắt chẳng nhìn đến cậu lớp trưởng đang ngồi đối diện trông chờ câu trả lời:
“Không có hứng thú”.
Khang Huy quay sang Giải Nhi:
“Còn cậu thì sao Giải Nhi ?”
Giải Nhi nở nụ cười:
“Cũng được”
Cuối buổi học hôm đó, cả sáu cung chủ tập hợp lên sân thượng của khu kí túc xá nữ.
Ma Kết:
“Sao cậu lại đi ?”
Cự Giải:
“Sao lại không ? Là một chuyến đi chơi mà”
Nhân Mã lắc đầu, cười nhẹ:
“Cậu không làm gì mà không có mục đích, chuyến đi này không bình thường đúng không ? Vì vậy nó mới thu hút sự chú ý của cậu”.
Bạch Dương:
“Đúng là chỉ có cậu hiểu được Giải Nhi nghĩ gì”.
Sư Tử:
“Tớ vẫn chưa hiểu, chuyến đi này có gì lạ chứ ?”
Song Tử:
“Chuyến đi này do lớp trưởng của lớp Anh đề nghị trong buổi họp hội học sinh tuần trước, theo những gì tớ nghe được thì cô lớp trưởng này hầu như không quan tâm lắm đến việc đi chơi, việc cô ấy đề nghị đi chơi và nhận tổ chức chuyến đi là rất kì lạ”.
Ma Kết cau mày:
“Lớp trưởng lớp Anh ? Chính là cô gái đó sao ?”
Nhân Mã:
“Đúng là cô gái này có gì đó không bình thường rồi”
Bạch Dương:
“Chẳng lẽ là cô gái đó ?”
Sư Tử vẫn chưa thể hiểu ba người kia nói gì:
“Cô gái đó ? Là ai ?”
Song Tử:
“Có nhiều chuyện cậu vẫn chưa biết hết đâu, nói dễ hiểu là cô gái này không tầm thường đâu, cậu đừng quá thân thiết, đợi đến lúc thích hợp thì bọn tớ sẽ nói cho cậu rõ”.
Sư Tử cảm thấy không được vui, cô biết mình trở thành cung chủ sau họ và có nhiều chuyện cô chưa được biết đến nhưng cái cảm giác lạc lõng giữa mọi người cứ đến, họ luôn hiểu ý nhau, riêng cô thì không hiểu gì cả.
Giải Nhi nhìn sang Sư Nhi, cô biết là cô bạn này lại suy nghĩ lung tung rồi:
“Sư Nhi, chuyện này khá phức tạp, tớ sẽ giải thích cho cậu hiểu sau, đừng nghĩ rằng bọn tớ bỏ rơi cậu”.
Quay lại lục đại thiên thần, họ đang truy theo yêu khí tìm được ở thư viện cấm, khu thư viện này bị cấm sau khi xảy ra tai nạn của một học sinh vào hai năm trước.
Năm đó, nhà trường liên tục nhận được bằng khen từ cấp trên vì đã giành được nhiều bằng khen có giá trị trong các bộ môn. Năm đó, người có công làm trường vang danh là Hồ Uyển Nghi – cô học sinh gương mẫu của lớp K.
Lúc đó, trường vẫn chưa chia thành lớp Toán, Văn, Anh, Hóa, Lý mà chia thành lớp A, B, C, D và K. Lớp K được xem là lớp xuất sắc nhất và là lớp đứng đầu trường.
Cái chết của Uyển Nghi là một tổn thất rất lớn về tinh thần, bạn bè, thầy cô đều rất thương tâm cho cái chết của cô. Cảnh sát năm đó đã vào cuộc điều tra cái chết đó nhưng sau cùng phải đóng hồ sơ vì không đủ manh mối.
Từ sau vụ việc đó, khu thư viện này bị đóng cửa, cấm học sinh ra vào, không hiểu vì sao lại có người dám vào, lại còn là một nữ sinh.
Thiên Yết:
“Chuyện này thật kì lạ, sao một nữ sinh bình thường lại dám ra vào khu thư viện cấm vào ban đêm nhỉ ?”
Xữ Nữ:
“Rõ là không phải người bình thường rồi, cho dù thế nào cũng phải tìm ra được cô gái đó là ai”.
Thiên Yết để tay lên miệng ra hiệu im lặng, tay còn lại chỉ về phía cửa thư viện, cô gái kia lại xuất hiện, nhưng với khoảng cách không gần, lại thêm cô gái xoay người lại, cả hai người vẫn chưa dám chắc chắn danh tính của cô gái này.
Xử Nữ:
“Đi theo”.
Cô gái kia có lẽ không hề biết mình là đối tượng bị theo dõi, dường như không chỉ có mình cô gái này xuất hiện tại đây, còn có một người khác.
Thiên Yết:
“Là cô ta sao ?”
Đâu đó, tại một vùng đất trắng mang đầy giá lạnh, có hai tiểu thiên thần đang chăm chú dõi theo từng nhất cử nhất động của những người tại học viện Molisa.
[Giới thiệu nhân vật:
Yết Yết (nữ): tiểu thiên thần sinh ra từ giọt nước mắt của nữ thần băng giá, có chút lạnh lùng, cố chấp nhưng tính cách cũng rất đáng yêu.
Bảo Bảo (nữ): tiểu thiên thần sinh ra từ giọt nước mắt của nữ thần băng giá, cũng hơi lạnh lùng, cố chấp, rất giỏi nhìn người.]
Yết Yết chống hai tay lên mặt, mắt dõi theo hành động của lục đại thiên thần cùng sáu cung chủ bóng đêm và cả cô gái kì lạ kia:
“Này, cậu có thấy rằng sắp có một cuộc đối đầu sắp diễn ra không ?”
Bảo Bảo tỏ vẻ không chú tâm lắm:
“Cô gái này chắc sẽ gây cho họ nhiều sóng gió đây”
Yết Yết lên tiếng thở than:
“Ước gì tớ cũng được xuống đó nhỉ ?”
Bảo Bảo dừng công việc của mình quay sang nhìn Yết Yết, đột nhiên có một dòng suy nghĩ mới hiện ra:
“Hay là…”
Yết Yết lắc đầu:
“Đừng có nói với tớ là xuống thật nhá, cậu không nhớ lần trước chúng ta bị phạt vì tự ý rời khỏi đây sao ? Nếu không có lục đại thiên thần thì tớ và cậu đã tiêu rồi”
Bảo Bảo thản nhiên:
“Không sao mà, cậu có nhớ là đại thiên thần có nhờ chúng ta quan sát họ rồi báo với người mà, chúng ta quan sát thì đâu chỉ có cách ngồi ở đây nhìn, còn cách khác mà”
Vậy là hai tiểu thiên thần đã rời khỏi cái vùng đất trắng mang đầy giá lạnh để theo dõi cuộc đối đầu giữa họ.
Quay lại Sư Tử, cô đang thấy rất chán vì có nhiều chuyện cô không biết được, cảm giác lạc lõng không liên quan đến câu chuyện của các cung chủ khác khiến Sư Nhi cảm thấy khó chịu.
Đột nhiên một giọng nói vang lên:
“Cảm thấy lạc lõng lắm sao ? Có muốn thử một trò chơi không ?”
Sư Tử thoáng thấy ngạc nhiên, chẳng phải chỉ có một mình cô sao, sao lại có giọng nói lạ ở đây chứ ?”
Giọng nói lại tiếp tục:
“Cứ chơi đi, trò chơi này sẽ chứng minh cho cô thấy một điều, cô có thật sự lạc lõng giữa họ hay đây chỉ là cảm giác nhất thời”
Rồi trong vô thức, Sư Nhi lại chấp nhận trò chơi này, một trò chơi dẫn đến cơn ác mộng mới. Một nụ cười nửa môi nhìn con mồi đã lọt vào bẩy, bây giờ chỉ cần ngồi chờ mà xem tiếp.
Về phía Thiên Yết và Xử Nữ đang đi theo dõi cô gái kì lạ ở thư viện cấm, hình như không chỉ có mình cô gái đó xuất hiện tại đây, mà còn một người khác nữa.
Thiên Yết:
“Là cô gái đó sao ?”
Xử Nữ ngạc nhiên:
“Ý cậu là sao ?”
Thiên Yết lắc đầu, thoáng ghì chặc nắm tay của mình, chẳng lẽ cơn ác mộng đó lại về ? Không được, không thể được, anh nhất định không để cơn ác mộng đó một lần nữa bám lấy em gái anh, dù chỉ là trong giây phút.
Xử Nữ hướng mắt vào trong thư viện:
“Vào trong đó đi”
Cả hai cùng bước gần vào, khẽ nấp vào một góc để lắng nghe câu chuyện giữa hai cô gái.
Người con gái đang đứng xoay lưng về Thiên Yết và Xử Nữ có một mái tóc dài màu tím, giọng nói sắt lạnh:
“Thưa chủ nhân, bước thứ nhất đã hoàn thành”
Cô gái được gọi là chủ nhân đang đứng tựa gần cửa sổ, mặt được che bởi một tấm vải voan màu đen, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại có cảm giác cô đơn:
“Tốt lắm, việc tiếp theo chỉ cần chờ họ tự đối đầu với nhau thôi”
Cô gái có mái tóc màu tím thoáng cau mày:
“Nhưng còn bọn người của thiên cung ? Chủ nhân, người không sợ họ sẽ phá hỏng kế hoạch này sao ?”
Cô gái kia hình như đang nở nụ cười, một nụ cười chát đắng:
“Ánh sáng và bóng tối, cả hai không thể hòa làm một, chỉ có thể tồn tại một. Quay về đi, ta sẽ tìm ngươi sau”
Hình như cô đã phát hiện ra có người theo dõi, cô gái được gọi là chủ nhân biến mất một cách nhanh chóng, chỗ cô ấy đứng lúc nãy chỉ còn lại tấm vải voan màu đen thoảng một mùi hương kì lạ.
Thiên Yết chợt sững người, câu nói đó, quả thật rất quen… Đâu đó bên tai anh lại vang lên câu nói ấy: “Ánh sáng và bóng tối, cả hai không thể dung hòa làm một, chỉ có thể tồn tại một”, lẽ nào thật sự là cô ấy ? Cơn ác mộng năm xưa trở về rồi sao ?
Xử Nữ quay sang nhìn Thiên Yết:
“Này, cậu không sao chứ ? Đã nghĩ ra chuyện gì rồi sao hãy là bị cô gái đó hút mất hồn rồi ?”
Thiên Yết quay trở về phong thái lạnh lùng ban đầu:
“Về thôi, có lẽ chúng ta cần chuẩn bị món quà cho cô gái này”
Trong khi đó, tại cung điện Bắc Giải…
Cả năm cung chủ còn lại hiện đang tập trung ở đây, ngoại trừ Sư Tử, nguyên do cũng vì họ không muốn Sư Tử biết được một sự thật đau lòng, nguyên nhân vì sao cô ấy trở thành một oan hồn mang đầy sát khí không thể siêu thoát.
Song Tử:
“Cơn ác mộng khi xưa thật sự quay trở về rồi, còn bí mật đó nữa, sớm muộn gì tất cả cũng sẽ đến”
Ma Kết:
“Việc trước mắt là chúng ta hãy cố che giấu bí mật này đến lúc còn có thể, những việc trước mắt thì sớ sẽ sắp xếp sau”
Nhân Mã ngập ngừng:
“Nhưng… Giải Nhi, cậu đã từng nghĩ về việc sẽ đối mặt lại với cơn ác mộng đó ?”
Giải Nhi lúc này vẫn còn suy nghĩ gì đó, có vẻ vẫn chưa nhập tâm với câu chuyện này.
Bạch Dương gọi khẽ:
“Giải Nhi”
Giải Nhi hơi cắn môi, mắt nhìn vào chất lỏng sánh đỏ trong chiếc ly cô đang cầm trên tay:
“Cũng chỉ là cơn ác mộng thôi… yên tâm đi, tớ sẽ cố gắng kết thúc nó”
Đột nhiên lúc này Giải Nhi có ngẫu hứng muốn nghe Song Tử thổi sáo:
“Song Tử, thôi sáo cho tớ nghe đi”
Song Tử không hỏi thêm gì, chỉ lẳng lặng rút cây sao và bắt đầu thổi, tiếng sáo lúc trầm lúc bổng, lúc nhẹ nhàng, lúc da diết, một bản sáo buồn, càng khiến cho tâm tư của bốn cung chủ bóng đêm còn lại thêm sầu. Một bản sáo buồ, một khúc ca buồn như lời dự báo cho một cơn ác mộng, một tai họa mới sắp đến với họ.