[12 Chòm Sao] Hạnh Phúc Đó, Em Không Có

Chương 2826 - Anh yêu em, Song Tử à.


Đọc truyện [12 Chòm Sao] Hạnh Phúc Đó, Em Không Có – Chương 2826 – Anh yêu em, Song Tử à.

Chap 26: Anh yêu em, Song Tử à.
Song Tử ngồi một mình trong phòng, cô đột nhiên thấy nhớ anh. Suốt mấy ngày qua, được gặp anh mỗi ngày cứ như trở thành thói quen khiến cô bỗng thấy khó chịu khi không còn được thấy anh vào mỗi sáng nữa. Nhưng bây giờ thì chắc anh đang rất khinh miệt và không muốn nhìn thấy cô dù chỉ là một giây phút.
“Ước gì, em có thể biết anh đang nghĩ gì để con tim này thôi không yêu anh và thôi không đau nữa”
Bạch Tiên bước vào cùng một chậu nước trên tay, giọng cô lo lắng nhìn Song Tử:
“Cung chủ, người không sao chứ ?”
Song Tử ngước nhìn Bạch Tiên, giọng như lạc đi:
“Có phải ta rất ngu ngốc không ?”
Bạch Tiên lắc đầu, cô đặt chậu nước xuống bàn, bước đến chỗ Song Tử, tay nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối cho Song Tử, dịu dàng:
“Cung chủ, người không ngốc. Tôi biết, người đang cố làm theo trái tim mình. Số phận của chúng ta gắn liền với sứ mệnh phục tùng cho bóng đêm nên chẳng thể quyết định được cuộc sống của mình, được làm gì, được bên ai, được yêu ai, chúng ta đều không thể tự mình lựa chọn. Cung chủ à, người hãy làm tất cả những gì mình thích khi còn có thể”
Song Tử nhìn Bạch Tiên:
“Bạch Tiên …”
Bạch Tiên lấy lược gỗ chải lại mái tóc cho Song Tử và buộc nó lại gọn gàng hơn, cô bắt đầu kể, một câu chuyện tình buồn đầy nước mắt.
“Trước đây, tôi chẳng phải là một đứa con được sinh ra từ bóng đêm, tôi là một con người, một cô gái bình thường ở chốn nhân gian”
Song Tử ngạc nhiên:
“Nhưng tại sao … ?”
Bạch Tiên kể tiếp:
“Tôi cũng có một tình yêu, một hạnh phúc trọn vẹn với người mà mình mong đợi. Chúng tôi lấy nhau, tưởng chừng như hạnh phúc đó sẽ mĩ mãn đến cuối đời … nhưng đời thì không lưỡng toàn thập mĩ, không có gì là tuyệt đối hay hoàn hảo. Anh ấy đột nhiên mắc một căn bệnh kì lạ, tôi đã mời tất cả các đại phu đến khám nhưng đều vô phương cứu chữa.
Tình cờ nghe được có một vị pháp sư tài giỏi ở núi Cao Liên, tôi đã nhanh chóng đến đó để tìm ông ấy mong được giúp đỡ. Giữa đường, tôi đã gặp phải một con yêu tu luyện mấy ngàn năm. Tưởng chừng mình đã đến lúc tận số nhưng rồi … một người đàn ông lạ mặt xuất hiện. Ông ta cứu tôi và còn cứu cả chồng tôi.”

Song Tử lo lắng:
“Vậy tiếp theo thì sao ?”
Bạch Tiên hít sâu:
“Chồng tôi tuy khỏe lại nhưng vẫn khó khăn trong di chuyển, chỉ có thể ngồi một chỗ. Tôi đã rất lo lắng và tìm gặp lại người đàn ông đó mong rằng ông ta có thể giúp người giúp cho trót. Nhưng rồi, ông ta nói với tôi rằng ông ta sẽ giúp chỉ khi tôi đồng ý một điều kiện. Đó chính là trở thành một trợ thủ đắc lực cho Hắc Ma”
Song Tử:
“Cô đã đồng ý sao ?”
Bạch Tiên cười buồn:
“Có thể không sao ? Ban đầu tôi đã suy nghĩ rất nhiều nhưng khi nhìn thấy tình cảnh chồng mình thế này, tôi không đành lòng nên tôi đã chấp nhận. Nhưng sau đó, tôi mới biết đó là một quyết định sai lầm. Chồng tôi được bình phục nhưng tôi thì không còn có thể bên cạnh anh ấy”
Song Tử lo lắng:
“Vì sao ?”
Bạch Tiên nghẹn ngào:
“Khi trở thành trợ thủ cho Hắc Ma tôi phải luyện ma pháp, cả người mang đầy hắc khí. Tôi sẽ không sao khi hít phải hắc khí nhưng đối với người thường như anh ấy đó là vũ khí có thể lấy mạng anh ấy bất cứ lúc nào và tôi đành phải từ bỏ tình yêu đó để anh ấy bình an”
Song Tử nhìn Bạch Tiên đầy cảm thông. Cô không nghĩ rằng một người tài giỏi, lạnh lùng tưởng chừng như không có trái tim như Bạch Tiên lại có một kí ức buồn đến vậy. Vì cứu chồng mà phải gánh trên mình sứ mệnh của bóng đêm, cuối cùng cũng không được hạnh phúc, phải rời xa chồng.
Bạch Tiên lau nhanh nước mắt, quay sang Song Tử:
“Chính vì vậy, cô phải biết nắm bắt cơ hội để có được hạnh phúc, cơ hội qua rồi không thể có lại được”
Song Tử gật đầu:
“Tôi hiểu rồi, cám ơn cô Bạch Tiên”
Kim Ngưu ngồi bệt trên tầng thượng, để mặc gió thổi tung mái tóc mình, anh vẫn ngồi im đó, mắt hướng về một hướng xa xăm vô định.

Anh không thể tin rằng người con gái mà anh yêu thương lại có thể làm ra chuyện này.
Song Ngư bước chậm đến bên cạnh Kim Ngưu, giọng nhỏ:
“Cậu không sao chứ ?”
Kim Ngưu chỉ ngước lên nhìn Song Ngư có lệ rồi lại quay về trạng thái ban đầu, im lặng như tờ.
Song Ngư ngồi phịch ngồi bên cạnh, tự nhiên khui lon bia bên cạnh Kim Ngưu, ngớp một hớp rồi quay sang Kim Ngưu:
“Đây là bia, thứ con người dùng để quên đi nỗi buồn phải không ?”
Kim Ngưu chỉ hơi nhíu mày, nhưng tuyệt nhiên im lặng, không trả lời.
Song Ngư thở dài, cả phương pháp cuối cùng cũng không đánh động được Kim Ngưu, rõ là anh đã yêu Song Tử thật lòng rồi.
“Bình thường thì cậu có để ai động vào thức ăn nước uống của mình đâu chứ. Cậu đã yêu cô ấy thật rồi, Kim Ngưu à. Yêu thật rồi”
Kim Ngưu bắt đầu có phản ứng với câu nói của Song Ngư, anh ngước lên nhìn Song Ngư:
“Yêu thì sao ? Tình yêu đó sẽ được chấp nhận sao ? Vả lại …”
Song Ngư lên tiếng:
“Cậu đang nói về việc Song Tử hại Ma Kết sao ? Dù chưa biết cô ấy được bao lâu, có thể là cũng chưa hiểu hết về Song Tử, nhưng tớ nghĩ cô ấy sẽ không làm việc này đâu, Kim Ngưu. Chúng ta, ai cũng đều biết rằng, ngoài năm cung chủ bóng đêm thì từ nhỏ cô ấy đã không còn người thân nào bên cạnh cho đến gần đây mới tìm lại được anh trai. Tớ tin rằng những cung chủ bóng đêm là những người quan trọng nhất với cô ấy, đôi khi còn hơn cả người thân. Không ai có thể chính tay dùng dao đâm vào người thân của mình”
Kim Ngưu cười nhạt:
“Cậu hiểu rõ về cô ta sao ? Mọi thứ đã như vậy, chính miệng cô ta cũng đã thừa nhận rồi Song Ngư à”
Giọng băng lãnh từ đâu vang lên:
“Nhưng cậu có từng hỏi cô ấy có làm việc đó hay chỉ nhìn sự việc ở một góc phiến diện ? Cậu đang cố trốn tránh thôi, Kim Ngưu. Không phải cậu không tin cô ấy mà là cậu chưa đủ can đảm để thừa nhận và cũng không chắc chắn tình yêu của mình”

Kim Ngưu đứng bật dậy, lớn tiếng:
“Tớ đã từng nghĩ rất nhiều rồi Thiên Yết. Không ai ép buộc cô ta cả. Tất cả chỉ chính miệng cô ta nói ra thôi”
Thiên Yết vẫn giữ phong thái lạnh lùng:
“Đối mặt đi Kim Ngưu. Cậu đang sợ đối mặt với điều đó sao ?”
Kim Ngưu:
“Tớ chẳng sợ gì cả”
Song Ngư:
“Vậy tại sao cậu không hỏi trực tiếp cô ấy xem đã xảy ra chuyện gì và nói thẳng lòng mình với cô ấy”
Thiên Yết lên tiếng:
“Chẳng ai có thể bắt ép cậu làm gì cả. Quan trọng là tự cậu hãy cảm nhận tất cả đi”
Giọng anh nghe thật trầm lắng, nhưng mang chút sự quan tâm:
“Đang suy nghĩ điều gì sao ?”
Song Tử cười nhẹ:
“Một đại thiên thần cao quý như anh lại bận tâm đến việc một cung chủ bóng đêm như tôi đang suy nghĩ điều gì sao ?”
Kim Ngưu lắc đầu, cố tỏ vẻ cho cô hiểu rằng trong lòng anh thật sự không có cái suy nghĩ khinh miệt người của bóng đêm:
“Cô nghĩ quá nhiều rồi, hiện tại chúng ta đều không ở địa cung hay thiên cung nên việc đối đầu có thể tạm gác lại, nếu như đang ở trường, cô không ngại việc tôi xem cô như một người bạn”
Bạn sao ? Từ bạn thốt ra sao quá dễ dàng, một đại thiên thần lại có thể làm bạn với một cung chủ bóng đêm sao ? Thật đúng là cô suy nghĩ quá nhiều rồi.
Song Tử nở một nụ cười ngạc nhiên mang chút sự gượng gạo:
“Là bạn, nếu anh chấp nhận một người bạn là một cung chủ bóng đêm thì tôi sẵn lòng”.
Kim Ngưu không biết nói gì trong lúc này, anh không biết phải làm thế nào để cô hiểu được anh không hề có cái suy nghĩ sẽ khinh ghét cung chủ bóng đêm hay đặc biệt là khinh ghét cô.

“Học viện Molisa không phải tầm thường như trước mắt, tôi nghĩ cô cũng nên cẩn thận cho dù có là một cung chủ bóng đêm”
Đây gọi là một lời quan tâm sao ? Anh cũng quan tâm đến cô sao ? Cô lại suy nghĩ quá nhiều rồi.
Song Tử đứng dậy, lưng tựa vào lang cang sân thương cười nhạt:
“Anh không cần phải lo đâu, tôi tự khắc biết phải làm gì”.
Như một đoạn băng chiếu chậm, anh nhớ lại khoảng thời gian trước đây khi còn học tại học viện Molisa. Có lẽ Thiên Yết nói đúng, anh chỉ đang trốn tránh trái tim mình, anh không muốn đối mặt rằng anh đã yêu cô. Bây giờ đây, anh nhớ Song Tử, nhớ rất nhiều.
Kim Ngưu vùng bỏ chạy, Song Ngư và Thiên Yết cũng không định đuổi theo vì hai người biết đã đến lúc Kim Ngưu phải hành động, anh phải làm theo những gì trái tim anh mách bảo.
Kim Ngưu dừng lại và thở dốc, anh đã đến đúng nơi rồi. Anh nhìn quanh trước mắt rồi lại mỉm cười, người con gái anh yêu thương chẳng phải đang đứng đó sao ?
“Song Tử”
Tim Song Tử chợt thắt lại, đây chẳng phải giọng nói của anh sao ? Anh đã đến, cuối cùng anh cũng đến. Nhưng cô phải đối mặt với anh thế nào đây ?
Kim Ngưu từ từ bước đến cạnh Song Tử:
“Song Tử à”
Song Tử xoay người nhìn Kim Ngưu, ánh mắt đầy buồn tủi:
“Anh đến đây làm gì ?”
Kim Ngưu đột nhiên ôm chầm lấy Song Tử, giọng anh chậm rãi đầy yêu thương:
“Anh không quan tâm người khác nói thế nào, chỉ cần anh tin em là đủ rồi. Còn nữa, còn một điều mà anh vẫn chưa nói với em … Anh yêu em, Song Tử”
Song Tử nghẹn lời. Đây là lời nói thật lòng của anh sao ?
“Nhưng tôi là một cung chủ bóng đêm, tôi không cao quý, không xứng đáng với một đại thiên thần như anh đâu”
Kim Ngưu càng siết chặt vòng tay mình hơn, cứ như rằng anh sẽ mất cô ngay trong tay mình:
“Anh chẳng cần em là ai cả, chẳng cần em là một nữ thần cao quý hay một nàng công chúa kiêu sa, chỉ cần em là em, thế thôi, Song Tử à”
Song Tử định nói gì đó nhưng lại bị chặn lại bởi chính đôi môi của Kim Ngưu. Họ chẳng cần nói gì nữa bởi vì hai trái tim đã hòa cùng nhịp đập.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.