1001 Cách Xuyên Không Cùng Vai Ác

Chương 41: Tg2 Thần Quả Mang Vận Xui17


Bạn đang đọc 1001 Cách Xuyên Không Cùng Vai Ác – Chương 41: Tg2 Thần Quả Mang Vận Xui17


Tân Mai sau khi lời nói vừa rơi xuống.

Thiên đạo như quyết định đồng ý với cô, mây đen hiển hiện trên không trung bất ngờ rút lui, mây mù cuồng phong thoái ẩn dần tan đi, trả lại khoáng đãng vùng trời, ánh mặt trời ló dạng trở lại.
Ánh nắng khoảng 4-5h chiều, Tân Mai thấy cũng không mấy gay gắt nên trần trụi lười bung dù.
Tân Mai chớp mắt nhìn xem thiên tượng, đỏ thẫm môi gợi lên tươi cười.
Nên đi xuống núi tìm cải trắng rồi.
Cô vội vàng tính toán chạy về nhà thăm Thương Dương, dọc đường lại nhìn thấy đám nữ đệ tử ngứa mắt.
“Ây ya.

Nhìn xem là ai kìa!”
Một nữ tử khác quay đầu nhìn theo, cười khinh mạn: “Tinh Kiều sư muội chứ còn ai vào đây, đã lâu không gặp khuôn mặt hồ ly của sư muội giống như dài hơn thì phải?”
“Mười bốn năm rụt cổ không thấy lộ mặt, ta còn tưởng sư muội bị người ta chơi chết ở đâu rồi, a ha ha ha.”
Cả đám cùng cười phá lên, ánh mắt mang ghen ghét châm chọc ý tứ rõ ràng.

Một nữ đệ tử trông có vẻ cầm đầu, giọng điệu trên cao nhìn xuống, đi lên phía trước nhấc tay ra hiệu ngăn lại dám người đang cười, thần sắc kiêu ngạo ngữ điệu tràn đầy xem thường đối Tân Mai địch ý bày ra không che lấp: “Tinh Kiều, ngươi bế quan đã thăng cảnh giới?
Ả cảnh giới là Kim Đan viên mãn trong đám lợi hại nhất lại nhìn không thấy tu vi của Tân Mai.
“Liên quan rắm gì đến ngươi, một đám chó chặn đường là muốn gì?” Tân Mai nhìn một đám một đám vây kín mít nữ đệ tử, ký ức khó quên lần mình bị chụp thuốc mê suýt thành đồ chơi của đám đàn ông, còn chưa tìm cả đám nó tính sổ thế nhưng còn dám canh me chạy đến chặn đường, nghĩ cô là quả hồng mềm dễ bắt nạt?
Mà chuyện cũ nhắc cũng kì quái Lão Cẩu nói cô được người cứu, nhưng lúc đó tín hiệu lại mất, không thấy được diễn biến sau đó, chỉ có thể cho cô xem đoạn đám nữ đệ tử như thế nào tính kế hạ nhục cô.

Nghe xong câu nói đó của cô cả đám phản ứng kịp đều kích động lên.
“Tiện nhân dám mắng bọn ta cùng Thanh Tử sư tỷ là cẩu, ngươi nghĩ ngươi là thứ đồ gì? Thấp kém kỹ nữ có phải chán sống rồi?”
“Có biết Thanh Tử sư tỷ là thế đại gia tộc Đông Phương gia hay không? Trưởng lão còn phải cho sư tỷ mặt mũi, ngươi là cái thá gì mà dám ăn nói như thế với nàng.”
“Tinh Kiều cô đừng tưởng bản thân là thân đồ đệ của tiên tử, liền có bản lĩnh không coi ai ra gì, còn mưu ma chước quỷ dám đoạt vị hôn phu Vinh sư huynh của Thanh Tử tỷ, lớn mật không tôn ti.

Thanh Tử sư tỷ chúng ta không cần sợ ả.”
Tân Mai thờ ơ ngoái ngoái lỗ tai, nhìn cả đám ngươi một câu, ta một câu mắng chửi người hăng hái.

Tân Mai khoanh tay xem từng người ở nơi đây, cô khí chất cao quý lười biếng, tầm mắt điềm nhiên đảo qua Thanh Tử: “Vinh sư huynh là hôn phu của ngươi a? Ta không biết nhỉ? À mà bổn cô nương cũng nói rõ ta không có hứng thú với Vinh Kỳ sư huynh của mấy người.”
“Tiện nhân còn muốn giảo biện.” Thanh Tử nghe tới Vinh Kỳ mấy chữ rốt cục xúc động lên rút kiếm muốn đánh Tân Mai.
Liền tính tu vi cao hơn nàng ta, nhưng Tinh Kiều ả một mình thế cô đơn lẻ sẽ chỉ mặc người ẩu đả chịu thiệt, bọn họ người đông thế mạnh chắc chắn chiếm ưu thế.
Cả đám hơn mười mấy người, nhốn nháo không khí chạm vào liền nổ.
Tân Mai nhìn sắc trời thở dài, cả đám đều thiếu thu thập.
“Cả đám các ngươi đứng đây sủa hay vẫn là cắn người?” nói ngoắc ngoắc ngón tay, câu môi cười đến mỹ diễm chói mắt: “Nhanh, cùng lên đi.

Lão nương không có thời gian nghe lảm nhảm.”
Một nữ đệ tử khuôn mặt dữ tợn nhổ nước bọt khinh bỉ ánh mắt: “Tìm chết!” ả giơ tay ra hiệu, nhìn dáng vẻ đầu gấu cử chỉ quen thuộc đều giống như đã từng làm qua rất nhiều lần khi dễ ỷ đông hiếp yếu ngườikhác.
Nữ đệ tử cả đám hùng hổ khí phách bày trận chém giết Tân Mai.

Điều này làm cô hơi ngạc nhiên, ở Kình Thiên sơn phái đường đường nhất tông chính phái sao có thể quản ra loại trẻ trâu nữ đệ tử đều chuyên làm chuyện mất mặt môn phái noi theo vết xe tà đạo vô giáo dục kiểu này.
Dù gì cũng không nằm trong địa phận Kình Thiên sơn có đánh nhau cũng sẽ không gây ra kinh động.
Tân Mai luồng lách chạy xa bị rượt đuổi đến nơi vắng vẻ thâm sơn cùng cốc.
Vốn dĩ còn sợ cô chạy về hướng môn phái lẻo miệnh, như vậy họ phải e dè, khó mà triển khai giáo huấn được.
Nhưng là nhìn xem Tân Mai đây là mù đường vẫn là ngu? Đám nữ đệ tử đều đắc ý thừa nhận ngực to não nhỏ Tân Mai đầu óc có vấn đề, đây là quýnh quá chạy loạn tới chỗ vắng để họ tiện nghi thoải mái ra tay.
Đi một hồi Tân Mai dừng lại bước chân, xoay người xem họ kịp thời đuổi tới.
“Hy vọng các vị sư tỷ sẽ không tố cáo các vị trưởng lão, ta ỷ ít hiếp nhiều.” Tân Mai cuồng vọng lời nói vừa rơi xuống, nhanh như chớp đã hiện thân ở trước mặt họ, sức lực kinh người tay không xuất chiêu.
Một đám người bắt đầu phát động quần ẩu công kích.
Mười phút sau.
Tân Mai chân dẫm lên người cả đám đang nằm tê liệt trên đất.
Ai nấy sắc mặt đều kinh sợ súc người xin tha.
Tân Mai tịch thu cả đồng đồ mang tính nguy hiểm lẫn đồ vật bảo khí, pháp bảo trên người bọn họ: “Mấy thứ này đều cho ta?” cô hỏi lại một lần.
Bọn họ đều hô đồng thanh đồng ý.
Thanh Tử mặc dù hiện tại thể trạng như cá trên thớt nhưng không có giác ngộ, trừng mắt oán độc nhìn Tân Mai: “Tiện nhân, sẽ có ngày ngươi chết không toàn thây.” nổi nhục ngày hôm nay ả không cách nào chịu đựng được.

Sẽ có ngày ả trả lại gấp đôi.
Tân Mai xoay người nhìn ả yếu ớt trên mặt đất, cơ thể đã hoàn toàn vô lực, cô hờ hững hỏi: “Ồ…Cảm giác bị chính đám đồ vật của các ngươi hay dùng giở trò với mọi người, bây giờ thí nghiệm lên bản thân thấy như thế nào? Thoải mái không?” nói nói tay nâng lên tiếp tục rắc sạch cái bình thuốc bột màu đỏ lên người ả, tặng kèm theo mấy cái bình không biết tên, mắt thấy ả vô lực không sức tránh né cũng nhàm chán, phủi phủi tay đứng lên.


“Sau này cách ta xa một chút.
Tân Mai nhìn cả đám nằm trèo ngeo la liệt đầy đất thấy thật chướng mắt giơ cẳng chân đạp từng đứa chất chồng lên nhau, bắt đầu từ Thanh Tử.

Phịch phịch thanh âm, Thanh Tử nằm ở dưới làm đệm thịt đau đớn kêu rên mỗi lúc một nặng nề, một đám chị em từng đứa xếp chồng đè lên nhau, đến khi chồng chéo ngay ngắn như hòn tiểu sơn.(*)
(*) Núi nhỏ.
Tân Mai mất hứng thú liền bỏ đi.
Lúc đang nhẹ nhàng bay trên không trung, bỗng Lão Cẩu quang quác lên: “Mai Mai mau xem bên dưới là trong truyền thuyết tinh nguyên Thần Quả ngàn năm kết một trái.”
Cô nghe vẫn thờ ơ lười phản ứng.
[Thần Quả hi hữu trân quý hiếm có cơ hội tận mắt nhìn thấy.

Nghe nói chính là đại bổ vị thuốc thần cứu sống người, kẻ không thương bệnh có thể tăng tu vi dưỡng sắc đẹp.]
Tân Mai lần này câu cuối nghe lọt, thắng phanh gấp đáp xuống bên dưới.
“Bảo bối đâu, ở chỗ nào?” cô bốn phía tìm kiếm.
[Rẻ trái 5 mét, cúi đầu nhìn kỹ vực sâu, Thần quả này trong quỹ đạo rơi vào tay nam chính, hắn tiện tay hái giải khát.]
Tân Mai não không load được câu cuối, làm lơi rớt câu sau nam chính.
Cả hai chú ý điểm giống như không giống nhau, dưỡng tốt nhan sắc.

Sinh trưởng ngàn năm.

Ừm quả này không tồi! Phải tranh thủ.

Tân Mai tìm thấy rồi một luồng sáng chớp tắt ở vách núi cheo leo, sắc trời đã tối nên cô nhìn thấy rõ ràng.
[Mau hái đi ký chủ, chần chừ là bị Ma thú tới cướp mất đó.]
Tân Mai nghe tiếng “rống” vang dội của động vật từ vực sâu truyền tới, không kịp suy nghĩ đã phóng xuống trích rớt trái cây lấp lánh quang mang đặt ở hốc núi.
“Răng rắc” cắn một ngụm.
Trái tròn mềm, màu sắc trông y sứa biển hồng xanh đỏ quái quái tua rua.
Ăn vào ngon ngọt nhiều nước, định há miệng tiếp tục cắn tiếp lại nghe “vù” một tiếng quái vật to lớn thân hình khổng lồ đầy gai nhọn phóng tới công kích cô.
Tân Mai hấp tấp tránh đi, nhưng lúc nhất thời né chân trượt một chút bá vào đoá hoa màu đỏ nở xinh đẹp dị kỳ ở trên vách núi.
[Ký chủ đây là cấp cao ma thú, nó có linh hạch.

Tu vi cô không tồi nhưng cô không có kinh nghiệm thực chiến, yêu cầu rút lui.]
Tân Mai chớp chớp mắt, làm trò cắn thêm một ngụm trái cây trước mặt Ma thú bèn ném vào không gian, cô không nói gì chỉ nhanh chóng móc ra cả đám dược bình một tay rắc bột, một tay linh hoạt cầm kiếm đâm chém vào nó.
Lần này Tân Mai kết giới hộ thể, gai nhọn nó phóng tới liền ngừng rớt xuống đất không thể phạm được đến cô một tấc nào.
Cô ra tay thủ pháp nhanh lẹ, trường kiếm tàn nhẫn đâm lủng cổ nó.
Một lát sau.
Tân Mai mệt mỏi lau trên đầu mồ hôi.

Cầm viên linh hạch màu tím to lớn trong suốt hơi thất thần, nhớ tới đã từng một viên tinh hạch nhỏ xíu giá trị thế nào ở Mạt thế.
Lão Cẩu bỗng thét lên: “Mai Mai chạy mau, đây là sơn vực Ma thú có nhiều ma thú tụ tập ở đây, cô mau rời đi nơi này.”
Tân Mai đang ngự kiếm bay đi, lại cảm giác không thích hợp trong cơ thể nhiệt khí quay cuồng tăng lên, dần dần thiêu đốt toàn thân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.