Bạn đang đọc 1001 Cách Xuyên Không Cùng Vai Ác – Chương 40: Tg2 Tu Luyện Vượt Cảnh Giới 16
Tu chân giới chia làm chín trọng cảnh giới.
Luyện khí, Trúc Cơ, Tích Cốc, Kim Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp.
Độ Kiếp chính là thượng cảnh giới cửa quan trọng tiến tới bước cuối phi thăng, thành công độ kiếp chính là thọ ngang trời đất mở ra thiên môn, liệt vị tiên ban.
Từ Nguyên Anh Kỳ đến Độ Kiếp Kỳ đều cần trải qua lôi kiếp mới có thể thành tựu giai đoạn kế tiếp.
Độ khó đương nhiên không thể nghĩ bàn.
Vô số tu sĩ đều vì không thể vượt qua lôi kiếp mà thân vẫn đạo tiêu.
Vào trăm vạn năm trước, thời kỳ đại thịnh tu tiên xa xưa, khi phàm nhân từ bỏ thất tình lục dục, cứng ngắc tu hành, không ham nhiễm hồng trần, cảnh giới của họ là ở sự giác ngộ tu vi lẫn tinh thần.
Lúc này đều được gọi tu tiên giới, tu tiên giới có rất nhiều tu sĩ đại năng giả đã phi thăng thành tiên.
Thoát cốt phàm, đắc thành tiên là con đường gian nan khó nhọc, kiên trì trải qua từng bước rèn luyện, chẳng những nhân hoà mà phải cần thiên hoà địa lợi, gặp trời ban cơ duyên xảo hợp mới có thể dễ dàng ngộ đạo.
Tuy nhiên thời gian trôi qua phương thức dần dần thất truyền sai lệch, kéo theo hậu quả càng về sau càng ít ỏi người đạt được Độ Kiếp cảnh giới, hoặc trước phi thăng đều không chịu nổi 91 đạo lôi kiếp.
Tu tiên cực thịnh thời kỳ đã qua.
Tu chân giới từ đó được thành lập, họ khác với thời kỳ đầu rập khuôn một kiểu, tu sĩ có thể kết đạo lữ cùng song tu, không phải hoàn toàn vô dục vô cầu, từ đó dẫn đến hệ quả một ngàn năm hoặc vạn năm mới có một hai vị phi thăng thành công.
Tân Mai ngồi xếp bằng tư thế chưa từng thay đổi, nàng cảm nhận kỳ kinh bát mạch chân khí như một dòng nước nhỏ màu vàng du tẩu chạy từ toàn thân quy tụ xuống đan điền, dòng linh khí ấm áp lưu chuyển ở đan điền không ngừng áp sút tạo thành hạt cát cực nhỏ dần rót đầy tới mức tận cùng kết thành viên đan, chân khí kết đan không ngừng dần dần tạo thành khe nứt.
Tân Mai mày chợt nhíu.
Từ Trúc Cơ đại viên mãn, Tích Cốc kỳ, Kết thành Kim Đan hạ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, chưa dừng lại ở cảnh giới đó mà đang ở đại viên mãn kỳ, Kim đan dần dần có khe nứt chuyển hoá hấp thu thiên địa linh khí lưu chuyển ở kim đan tụ linh hoá hình tiểu chibi hình người nho nhỏ tương đồng bản thể đều đang ngồi đả toạ.
Tiểu nguyên anh chibi giống như không ngừng hấp thu thuần âm dương thiên địa linh khí gột rửa thần hồn, cổ linh khí lực lượng không ngừng rèn luyện thân thể của nàng.
Kim quang ngũ sắc quang mang chợt loé tụ ở đỉnh đầu.
Tân Mai nhắm mắt không thấy được nhưng Lão Cẩu vô tình nhìn thấy đỉnh đầu Tân Mai khi nãy phát ra ngũ sắc thiên địa chánh thần chi khí.
Tựa như một cái chớp mắt xẹt qua mà thôi, một lần mở to mắt Lão Cẩu nhìn kỹ lại hiện tượng khi nãy giống như bị hoa mắt nhầm lẫn.
Ừm, nhất định là bổn thần ăn ít cà rốt nên mờ mắt.
Phải bổ sung vitamin cho cơ thể chó này.
Nguyên Anh kỳ trở lên chính là phải chịu sét đánh.
Tân Mai nghĩ tới lập tức không vui, cô chậm rãi mở mắt ra, hiện tại đã là Nguyên Anh trung kỳ.
Tân Mai phất tay mở kết giới nôn nóng nhìn lên bầu trời âm u nặng trĩu vừa nghĩ đến hình ảnh bị sét đánh xấu quắc đã rầu rĩ không nghĩ thăng cảnh giới.
Cử động một chút thân thể, quyết định trốn lôi kiếp, tiện đà giao lưu khoe khoang với Lão Cẩu.
Lão Cẩu mau ra xem thời gian nhanh như đi ị, ta đã luyện hoá Trúc cơ vượt Kim Đan đại viên mãn tấn cảnh Nguyên Anh trung kỳ, đã có thể sờ tới ngưỡng cửa trường sinh bất lão rồi.
Ha ha ha.
[Ký chủ! Đã lâu online cô thật mở miệng là ăn nói ngứa đòn, Nguyên Anh kỳ cô nói nghe thật đại đơn giản mà luyện được, có biết có người cả đời nhọc lòng theo đuổi đều không thành hay không? Một lát nữa thôi, lãnh hội rồi ký chủ sẽ trang bức không nổi nữa, một bình hoa chỉ có thể trưng trong nhà kính sét đánh ba phát khả năng chết rớt rất cao.
Còn nữa Ký chủ đại nhân bế quan có biết mấy năm trôi qua rồi không? 14 năm rồi đấy!]
Ơ hơ, Lão Cẩu sao nay ông ăn nói ngày càng hách dịch hơn xưa vậy, mười bốn năm thôi mà, ta luyện thật là….
“Ách, 14 năm? What, What the hell?”
Tân Mai vừa trò chuyện với Lão Cẩu vừa mở cửa động phủ gấp gáp đi về tìm sư phụ.
[Nhưng mà cô nói ta cũng chú ý một chút, quả thật ký chủ chỉ là thuộc hàng tinh anh song hệ linh căn, cũng không phải biến dị linh căn hay thiên tài đơn linh căn, sao có thể đột phá bình cảnh nhanh như vậy? Bây giờ theo tư liệu biểu hiện Nguyên Anh kỳ có thể gần như bất lão thọ nguyên 2000 năm.
Chẹp chẹp!]
Tân Mai hiện tại không mấy quan tâm Lão Cẩu hết phun tào, rồi đến nói mát khen ngợi, lòng thấy thật sốt ruột Thương Dương.
“Cải trắng Thương Dương tình hình như thế nào rồi.” Cô bắt nó chờ có phải quá lâu không? Có khi nào quên mất người mẹ này?
[Còn sống, như cũ rất tốt.]
Tân Mai nghe như được trấn an thả lỏng khăn tay định táp xuống, ừm, hắn sống tốt là được.
Lúc tới nơi cô nhìn lên bầu trời cuồng phong như kéo mây đen trùm ở đỉnh Thanh Thuỷ Phong, bèn chạy nhanh đẩy cửa vào tìm khắp nơi sư phụ.
Sư phụ thì không thấy chỉ thấy Thu Điền đang quét tướt bên ngoài.
Cô cất bước tới gần: “Thu Điền tỷ, sư phụ ta đâu?”
“Tiên tử cùng Tiểu Diệp, cả nhà đi du sơn ngoạn thuỷ rồi.” Thu Điền thành thật trả lời.
Tân Mai nghe tới từ cả nhà Tiên tử liền trợn trừng mắt to tròn con ngươi chứa đầy kinh hãi, không dám tin hỏi: “Sư…sư phụ ta kết đạo lữ cùng Ngôn sư thúc?”
“Đúng vậy, tiên tử mười năm trước thành thân rồi sinh ra Tiểu Diệp, nói thật chờ mong muội xuất quan rồi dự hôn lễ, nhưng chờ mãi không thấy muội đi ra, vài ngày trước lại dắt Tiểu Diệp đi chơi rồi.
Ly Cấu sư tôn đương nhiên cũng chạy theo.” nói xong Thu Điền giống như phát hiện cái gì, ánh mắt có chút không thể tin nhìn Tân Mai lại nhìn trời chuyển mây: “Tinh Kiều, muội chẳng những kết đan mà đạt được Nguyên Anh kỳ rồi sao??”
“Ừm, cho nên muội đang đợi trời đánh đây.” Tân Mai bâng quơ nói.
Chuyện sét đánh hình như đối cô bây giờ không còn quan trọng bằng tin tức sư phụ gả chồng có Tiểu Diệp sư muội.
Tân Mai thần hồn nhảy nhót, nhếch nhếch miệng, thật không cần chờ mình động tay, sư phụ đã lên trước: “Cũng tốt, sư trượng là nam nhân không tồi nếu đã đi chơi, tỷ biết khi nào họ trở lại không?”
Thu Điền lắc đầu: “Ta cũng không biết có khi vài ngày có khi nửa tháng hoặc nửa năm, nếu không muội muốn gặp có thể gửi phù truyền âm đến cho tiên tử.
Ngài nhận được tin tức muội tu vi đạt cảnh giới Nguyên Anh nhất định cao hứng mà sớm quay về gặp muội.
Tân Mai nghe thấy có đạo lý bèn gật đầu: “Có lẽ sẽ không quấy rầy nhã hứng của sư phụ chứ?”
“Không đâu.” Thu Điền ngữ khí chắc chắn, còn nhớ năm ấy Tiên tử là cùng Ly Cấu sư tôn chạy ra bên ngoài thu thập đồ vật để tặng cho ái đồ duy nhất, họ đi lại dần dần mới bồi dưỡng ra đoạn tình cảm.
Tân Mai viết một phong phù truyền tin, trong lúc chờ sư phụ phản hồi bèn rời đi Thanh Thuỷ Phong chạy đi chịu lôi kiếp.
Nàng ngự kiếm phi hành ra bìa rừng dưới núi Kình Thiên sơn phái.
Thấy mây đen to lớn phía sau vẫn đuổi theo nàng nhưng chậm rì rì còn chưa giáng lôi xuống.
“Lão Cẩu sao lại thế này?” Tân Mai một bên từ trong không gian trữ vật lấy ra pháp bảo hộ thân mà trước đó tiên tử sư phụ tặng, trang trí lên người lại liếc nhìn bầu trời.
Lão Cẩu nói chơi chơi: “Có khả năng thiên đạo phát hiện cô là người gánh vác sứ mệnh cứu quỹ đạo thế giới cân bằng, nên đang tính toán nghĩ có nên tha cho cô không.”
Tân Mai nghe như có thật gật đầu: “Quả nhiên đến cả thiên đạo cũng công bằng nhân tính hoá như vậy, còn biết suy xét đại cục.”
Tân Mai ôm cái gương ngắm dung mạo bản thân, nắn nót điểm nhẹ lên cao thẳng nhỏ xinh sống mũi, khẳng định mình đúng là càng lúc càng đệ nhất tuyệt thế mới hài lòng cất gương, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịch cao xa kia.
Thương lượng: “Thiên Đạo à! Ngài có phải đồng cảm thấy thương xót ta phận nữ nhi yếu đuối khả năng chịu ba nhát sét liền game over, nên mới cân nhắc muốn dời lại lôi kiếp không?
Vầy đi….Đợi khi ta hoàn thành xong sứ mệnh ở đây rồi mà lúc đó tấn thăng thêm cảnh giới nào liền gom lại tính luôn một thể nợ cũ rồi đánh, chẳng phải không làm mất nguyên tắc của ngài lại vừa không sát suất mạo hiểm thất bại nhiệm vụ?”
Lão Cẩu ánh mắt xem Tân Mai như bị bệnh thần kinh, vậy mà tin lời ổng nói đi lải nhải nói chuyện như đúng rồi mà thương thảo cùng Thiên đạo.
~Mei~
Thanhmin13 bảo bảo ╥﹏╥ rõ ràng muốn thật khốc thật soái, lại diễn biến như vậy, ân, Im very sorry!