Bạn đang đọc 1/2 Hoàng Tử – Chương 22: Hắc Ám Ma Thần
Không sợ lạnh? Vậy rốt cuộc bây giờ ai đang ôm ghì lấy tôi để sưởi ấm đây? Tôi run cầm cập, chầm chậm bước từng bước lên phía trước một cách khó khăn, còn phải nửa lôi nửa kéo Kenshin đang ôm ghì lấy tôi, sắc mặt tái nhợt, môi tím tái.
Từ trạm truyền tống của Bạch Hổ Thành, Kenshin và tôi được truyền tống tới Huyền Vũ Thành ở phía bắc, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ giảm mạnh, thế là tôi mua hai chiếc áo choàng nhung, rồi vội vã tiến về Tuyết Thôn. Càng đi tôi càng hiểu rõ vận mệnh của mình gập ghềnh tới mức nào. Tại sao? Tại sao? Tại sao lại có bão tuyết?
Mẹ ơi, thật sự là lạnh đủ rồi. Tôi gần như móc tất cả những thứ có thể mặc trong túi ra che người bịt mặt, nhưng vẫn lạnh đến mức tôi cảm thấy nếu tôi nhổ nước miếng, có lẽ sẽ rơi xuống đất sẽ đóng thành băng, hà hơi sẽ đóng băng lên mặt luôn.
Mà tình hình Kenshin ở bên cạnh còn thảm hơn tôi. Cậu ta đã đặt chân đến Tuyết Thôn từ trước, thế mà vừa bắt đầu đã run rẩy không ngừng, mặc thêm bộ đồ lãng nhân của mình rồi mà vẫn không tốt hơn. Cuối cùng cậu ta dựa hẳn lên người tôi sưởi ấm. Xem ra, dưới cái lạnh khủng bố như thế này, ngay cả kiếm khách số một cũng không thể không bại trận!
“Ken. . . shin, rốt cuộc đã tới….chưa?” Tôi khó khăn thốt nên lời này.
“Sắp. . . . . . tới rồi.” Sắc mặt Kenshin như băng. . . . . . Ê, tốt xấu gì cậu cũng mở mắt ra nhìn đường đi chứ?
Trong cơn bão tuyết dữ tợn, trước mắt tôi gần như trắng xoá, chỉ biết nhìn la bàn mà bước về phía trước, hy vọng Thượng Đế, Phật Tổ cùng Allah sẽ thấy tôi gắng sức cứu người. . . . . cứu NPC như thế này, sẽ nhớ mà phù hộ cho tôi.
“A ~~” Tôi bị vấp, ngã tại trận, in thành hình chữ đại trên mặt tuyết, mà cái tên khốn kiếp Kenshin còn nằm đè lên người tôi.
“Ken. Shin! Nếu cậu không đứng dậy, tôi sẽ ném cậu về hang quỷ ở cùng Sunshine cả đời đấy.”
“. . . . . .” Kenshin lạnh mặt, tâm không cam tình không nguyện bò lên khỏi “Lò sưởi”.
Bớt đi sức nặng của một người, tôi ai oán chậm rãi bò lên. Cho dù tôi có ba lòng hai ý, đông bái thần tây bái phật không có việc gì còn niệm niệm kinh Co-ran, đó cũng bởi vì có bái có thiêng, thành tâm bái nhiều thiêng nhiều, các vị có cần thiết phải trừng phạt tôi như vậy không? Ngay cả mặt tuyết trống không không có vật gì cũng làm tôi vấp được sao?
Kenshin nhíu mày nhìn mặt đất. “Hình như cậu bị vấp vào hòn đá.”
Tôi vội vàng nhìn lại, kỳ lạ, hình dạng của khối đá kia sao lại rất giống. . . bia mộ? Tôi lại có thể giẫm lên một bia mộ? Trời ạ, anh quỷ thân mến, tôi không cố ý giẫm lên cửa lớn nhà anh đâu, buổi tối đừng tìm tôi báo thù nhé. . . . . . Không đúng, đây là thế giới trong game, không phải người chết có thể sống lại sao? Sao lại cần bia mộ. . . . . . bia mộ?
“Phần mộ của Kaoru?” Tôi kinh ngạc hô lên.
“Gạt tuyết trước bia mộ ra.” Tôi nói xong, lập tức lấy Hắc Đao làm xẻng, bắt đầu xúc tuyết.
Mặc dù làm việc này dưới bão tuyết vô cùng tốn sức, nhưng hai người chúng tôi vẫn gắng sức xúc tuyết, nhưng xúc lên một cân tuyết, thì lại rơi xuống trăm cân tuyết. Tôi và Kenshin cố gắng một lúc lâu vẫn không nhìn thấy chữ trên bia mộ. Thời gian trôi quatừng giây từng phút, ánh mắt của Kenshin cũng càng lúc càng lo lắng và tuyệt vọng. Thấy cậu ta như vậy, tôi lại càng gắng hết sức bình sinh mà đào, nhưng chỉ tốn sức.
Cuối cùng, tôi mệt đến mức không còn sức đào tiếp, đành nhìn Kenshin đào điên cuồng, tôi càng nhìn lại càng cảm thấy thương xót, cho dù Kenshin biết câu chuyện kia do hệ thống sắp đặt, không xảy ra thật nhưng vẫn không thể quên Kaoru sao?
Kenshin đào mãi xúc mãi vẫn không hết tuyết, động tác của cậu ta càng lúc càng cuồng loạn, máu tóc vốn dĩ chỉnh tề đã rối tung cả lên. Nhưng tuyết vẫn rơi không ngừng. . . . . .
“Kaoru. . . . . .” Cuối cùng Kenshin cũng buông kiếm, ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng, trên mặt là những giọt lệ lạnh băng.
Tuyết ngừng rơi.
Tầng mây dần dần tản đi, ánh mặt xuyên qua đám mấy chiếu lên bia mộ của Kaoru, tuyết trong phạm vi nho nhỏ đó bắt đầu tan chảy.
“Mãi mãi đợi ái phu. Kaoru yên giấc ngàn thu.”
Kenshin loạng choạng đến trước bia mụ, quỳ phịch xuống. “Kaoru. . . . . .”
Tôi đứng dậy, yên lặng bước tới sau lưng Kenshin, nhìn bia mộ kia. Mặc dù đã sớm biết kết cục ra sao, nhưng lúc thật sự nhìn thấy trong lòng vẫn thương xót vô ngần. Nói tôi thương xót vì Kaoru đã chết, thà rằng nói tôi thương cho Kenshin không tránh khỏi vận mệnh mà hệ thống dựng lên.
“Có phải tôi không nên đến không? Nếu tôi không đến, Kaoru sẽ không bao giờ phải chết.” Kenshin đấm xuống đất, hô to.
“Đau khỏi chờ đợi mãi mãi, có lẽ cô ấy thà rằng nằm trong nấm mồ, chờ cậu tới gặp cô ấy.” Tôi nói chầm chậm: “Cũng như cậu, cho dù biết chỉ có thể thấy nấm mồ của cô ấy, vẫn muốn đi tìm cô ấy.”
Kenshin ngẩn ngơ một lúc lâu mới nở nụ cười khổ sở. “Có lẽ như vậy.”
“Đi báo thù đi, cho dù kẻ thù này không có thật, nhưng hãy hóa bi thương của cậu thành động lực chiến đấu, biến nỗi khổ của cậu thành nguồn sinh lực để vung kiếm, đi chiến đấu, đi trút giận.” Mắt tôi bừng lên ngọn lửa quyết chiến.
Mắt Kenshin cũng tuôn ra ánh lửa. “Đi.” Nói xong, không hề ngoảnh đầu lại, không sợ lạnh xoay người lên đường.
Quả nhiên cũng là phần tử hiếu chiến. Tôi mỉm cười, tìm được người có cùng sở thích rồi.
********
“Kenshin, Hắc Ám Ma Thần ở đâu vậy? Mặc dù bão tuyết đã ngừng, nhưng tôi mệt quá rồi. Nếu mà quá xa, ngày mai chúng tôi đi có được không?” Tôi nhìn Kenshin bằng ánh mắt ai oán, bất đắc dĩ, mệt mỏi nhất của tôi. Đáng tiếc, Kenshin không hề giống Gui.
“Ở sơn động lưng chừng núi ngay kia thôi, đi mau.” Kenshin chỉ sơn động có phần xa lại không quá xa kia, lạnh lùng thúc giục tôi đi mau.
“Được rồi, được rồi.”
Tôi ai oán theo sau Kenshin trèo lên núi tuyết. Càng tới gần sơn động, lòng tôi lại càng lo lắng bất an, bởi vì tôi càng nhìn rõ tượng đá khổng lồ khủng bố trước sơn động. Ngoài ra tôi cũng phát hiện ra cái cửa to lớn của sơn động này gần như có thể nhét vừa năm người tôi chồng lên nhau, năm người. . . . . . Cao gần tới 9m thì phải? Nghĩ đến đây, tôi nuốt nước bọt. Không phải chứ? Chắc chỉ là động lớn, không thể nào có quái vật cao lớn như vậy chứ?
“Kenshin, cậu có biết Hắc Ám Ma Thần có hình dạng thế nào không?” Tôi nơm nớp lo sợ hỏi.
Kenshin không quay đầu, vừa gấp rút lên đường vừa quay về phía tôi. “Dáng vẻ hệ thống cung cấp cho tôi là khổng lồ lực lưỡng, mặc áo choàng đen, trên đầu có một cái sừng, cầm Hắc Ám Ma Kiếm to lớn vô cùng.”
“Nghe có vẻ rất khủng bố!” Tính từ khổng lồ, lực lưỡng, thêm vào cửa sơn động lớn như vậy. Tôi đột nhiên cảm thấy người giỏi như Kenshin và Sunshine cũng không thể giải quyết nó dễ dàng. . . . . .
“Tới rồi.” Kenshin đột nhiên dừng lại.
“Phải vào sao? Tôi tìm xem có cái gì có thể đánh dấu trước đã, tránh cho chúng ta bị lạc đường trong sơn động. . . . . .” Tôi vội vã lục tìm trong túi.
Kenshin đứng thẳng trước cửa động, đột nhiên thét lên: “Hắc Ám Ma Thần, ta Kenshin tới tìm ngươi đòi nợ.”
Tôi sửng sốt, nhìn theo Kenshin đi về phía hang động đen ngòm vô đáy, nhưng mà hết thảy đều rất yên tĩnh, dường như ngay cả gió và tuyết cũng không dám phát ra tiếng động. Nỗi bất an tràn ngập trong lòng tôi, lập tức rút Hắc Đao ra. Trong sự tĩnh lặng, tiếng rút đao vô cùng rõ rệt.
Một viên đá nhỏ đột nhiên rơi xuống từ đỉnh sơn động. . . . . . Tiếp theo trời đất đột ngột rung chuyển, gió lớn lùa ra từ sơn động. Tôi gần như không thể giữ vững thân mình, hang động vốn dĩ đen ngòm nhưng bây giờ lại bao trùm màu xanh lục quỷ dị.
Tôi biết cuộc chiến sắp sửa bắt đầu, mà đối thủ lần này có lẽ là kẻ mạnh nhất mà tôi từng gặp. Tôi kiên định đứng cạnh Kenshin, ngạo mạn nhìn về phía sơn động.
Cuối cùng, Hắc Ám Ma Thần đã xuất hiện .
Tôi nặng nề lên tiếng. “Kenshin, mặc dù nói lớn nhỏ và sức mạnh không nhất thiết có liên quan trực tiếp, nhưng cậu có cảm thấy Hắc Ám Ma Thần rất có khả năng không nhìn thấy chúng ta mà không cẩn thận giẫm chết chúng ta luôn không?”
“. . . . . .” Kenshin ngẩng cao đầu nhìn Hắc Ám Ma Thần trước mắt, không nói gì.
Mẹ ơi, nó thật sự nhấc chân rồi. Tôi vội vàng kéo Kenshin chạy ra xa. Nói đùa, ai có cách nào đánh với quái vật phải cúi đầu mới chui ra khỏi cửa sơn động cao 9 m này chứ?
“Không được, tôi phải báo thù cho Kaoru.” Kenshin giãy khỏi tay tôi, vẫn cứ xông tới chỗ Hắc Ám Ma Thần.
Thấy Kenshin xông tới chỗ Hắc Ám Ma Thần, tôi chỉ cười khổ rồi bất chấp khó khăn quay lại, tôi vừa chạy vừa hô: “Kenshin cẩn thận chút, đừng so đo sức mạnh với nó.”
Dường như Kenshin bịt tai không thèm nghe, chỉ xông bừa vào Hắc Ám Ma Thần. Sau khi cậu ta xông đến trước mặt Ma Thần, lập tức nhảy lên đầu gối nó, rồi lại đạp lên cơ thể nó, lấy đà nhảy tới mặt Ma Thần, rút kiếm ra trong nháy mắt. Khi kiếm sắp sửa chém tới mặt Ma Thần, bàn tay to đùng của nó đã vung tới bên Kenshin. Kenshin đành nhảy về phía sau, tránh bàn tay to đùng có thể sẽ đưa cậu ta tới miền đất chết.
“Kenshin, tôi sẽ thu hút sự chú ý của nó, cậu đánh lén từ phía sau.” Tôi hét lên, lập tức đem đâm đao xuống bàn chân của Hắc Ám Ma Thần.
Keng một tiếng, sao lúc đao đâm vào lòng bàn chân lại truyền tới tiếng sắt thép va chạm? Tôi cúi đầu nhìn, nuốt hai ngụm nước bọt, không ngờ rằng thậm chí tôi còn không làm xước da Ma Thần được. Thử lại một lần nữa, tôi dùng hết sức đâm đao xuống. . . . . . Keng!
“Không thể ngờ Hắc Đao của tôi lại không thể đối phó được với Ma Thần, phải rèn lại mới được.” Tôi chìm sâu trong cảm giác thất bại, cô đơn cầm Hắc Đao, phía sau còn cuộn lên mấy chiếc lá rơi. . . . . .
“Hoàng Tử, mau tránh ra!” Tiếng gầm của Kenshin truyền tới.
Tôi ngẩng đầu nhìn, cái thứ gọi là Hắc Ám Ma Kiếm hướng tới chỗ tôi như chiếc máy bay đâm sầm xuống đất. Tôi nhanh chóng phi người sang bên né tránh, nhưng máy bay. . . . . . Ma Kiếm lại chém ngang về phía tôi. Trời ạ. Tôi nhỏ như thế này mà nó lại có thể chém ngang tôi? Chuyện này không hợp lý lắm thì phải? Tên lập trình viên ngu ngốc. . . . . . Tôi chật vật gục xuống thành hình chữ đại, khó khăn lắm mới tránh được thanh Ma Kiếm kia.
Tôi nhanh chóng bò dậy, lập tức co chân chạy trốn mất dạng. . . Không, là thu hút sự chút ý của Ma Thần, để Kenshin có thời gian đánh lén từ phía sau! Lúc chạy trốn, tôi khóc không ra nước mắt, cảm thấy từng bước chân rung trời động đất của Ma Thần, máy bay Ma Kiếm kia hết ba lại năm lần vung loạn sau mông tôi. . . . . . Không biết tôi sẽ bị giẫm nát bét hay bị chém thành pa tê đây?
“Kenshin, cậu mau đánh lén đi. Nếu tôi biến thành pa tê hoặc một đống nát bét, đảm bảo sẽ đến hang quỷ làm phiền cậu đến chết!” Tôi đau buồn hét lên.
“Tôi chém rồi, không có tác dụng.” Kenshin phẫn hận hét.
“Cái gì?” Tôi cực kì hoảng sợ, lẽ nào tôi phải chết ở đây sao? Nhưng tôi không muốn chết thảm như vậy. “Kenshin, bên nào có vách núi?”
Kenshin vốn đang buồn bã lập tức phấn chấn trở lại. “Rẽ trái, rẽ trái đi thẳng là có.”
Rẽ trái? Lần đầu tiên trong đời tôi phát hiện, động từ rẽ trái lại khó thực hiện đến vậy. “Kenshin, tôi không có cách nào rẽ trái cả.” Tôi sẽ biến thành pa tê mất. . . . . .
“Ma Thần, kẻ thù của ngươi là ta.” Tiếng gầm giận dữ của Kenshin vọng tới từ phía sau. Vừa nói câu này, Hắc Ám Ma Thần vốn dĩ ở phía sau tôi truy đuổi không ngừng lại chuyển hướng đuổi theo đánh Kenshin.
Thấy Kenshin chạy tới vách núi, tôi lập tức chạy theo, vừa chạy vừa nghĩ, rốt cuộc phải làm thế nào để Ma Thần ngã xuống vách núi? Ngáng chân nó? Tôi thấy, chắc tôi sẽ lập tức bị nó giẫm bẹp, hơn nữa nó còn không cảm thấy sự tồn tại của tôi!
“Kenshin, cậu định làm thế nào để nó ngoan ngoãn ngã xuống vách núi?” Không nghĩ được, tôi đành phải gân cổ gào với Kenshin ở phía trước.
“Hoàng Tử, giúp tôi dẫn nó tới bên vách núi, càng gần càng tốt.” Không đầu không não bỏ lại một câu, Kenshin dừng chân, tránh né bảo kiếm máy bay của Ma Thần, chờ tôi tới “Thay ca”.
“Tôi có thể từ chối không?” Mắt tôi long lanh nước.
“Không thể.” Kenshin lạnh lùng bỏ lại một câu.
Hức ~ tôi bất chấp khó khăn, lập tức phi người chém đầu gối Ma Thần, như thường lệ vẫn keng một tiếng. Tôi xoay người phi nước đại về phía vách núi, trong lòng chỉ cầu nguyện Kenshin thật sự có đối sách.
Ma Thần theo sát phía sau tôi, thời gian chiến đấu càng lúc càng dài, tôi dần dần hơi đuối sức, vài lần tránh được lưỡi kiếm, nhưng vẫn bị sức gió theo thanh kiếm làm cho ứa máu. Mệt mỏi cộng thêm đau đớn, tôi dần dần cảm thấy chống đỡ hết nổi, nhưng gắng gượng để không chết, Sunshine còn đang đợi tôi hoàn thành nhiệm vụ, tôi còn phải đưa cậu ta trở về Đại Lục Trung Tâm mà!
Bỏ cuộc? Tôi chưa từng nghe thấy từ này!
Cuối cùng cũng tới vách núi, tôi suýt nữa khóc ra nước mắt. Không ngờ vách núi làm tôi ngã hai lần này lại trở thành vật cứu mạng của tôi, thế sự thật khó lường.
Dù thế nào đi nữa, vách núi đã ở trước mắt rồi, tôi vội vã gân cổ gào với Kenshin. “Kenshin, tới vách núi rồi, cậu có cách gì thì mau lôi ra đi, nếu không tôi cũng sắp chơi trò nhảy tự do hai người với Ma Thần rồi.”
Kenshin chỉ theo phía sau tôi, khuôn mặt trầm tĩnh gợn lên biểu cảm gió mưa chuẩn bị tới, tay phải đặt ở chuôi kiếm chuẩn bị. Thời cơ! Cậu ta đang đợi thời cơ tốt nhất để giải quyết kẻ thù cậu ta hận nhất.
Ặc, nghe nói tôi chỉ còn cách vận mệnh ngã xuống núi lần thứ ba 3 cm. . . . . . Tôi quay đầu nhìn vách núi thâm sâu khó lường, lại nhìn Ma Thần to lớn trước mắt. Kỳ lạ! Tại sao tôi luôn phải chọn lựa giữa hai vận mệnh ngã chết và bị giẫm chết? Lần sau có thể đổi trò khác được không? Lúc tôi bó tay chịu trói mà trừng nhau với Ma Thần, khóe mắt tôi thấy có bóng hình vọt tới độ cao xấp xỉ chiều cao của Ma Thần. . . . . . Mặc dù có nhờ mấy cái cây bên cạnh, nhưng lực bật nhảy của Kenshin vẫn vô cùng đáng sợ. Tôi âm thầm bội phục.
“Phá Không Trảm!” Kenshin uy mãnh gầm lên một tiếng, nhanh chóng rút kiếm ra chém xuống đầu Ma Thần, hình như cái này là Bạt Đao Thuật? Chỉ thấy đống tóc của Ma Thần bị sức gió của kiếm thổi bay. Tiếp theo, là một tiếng keng ~ inh tai.
Mặc dù không biết Ma Thần có bị thương hay không, nhưng ít nhất sức lực của Kenshin đã khiến Ma Thần bắt đầu đổ nghiêng về phía trước, rơi xuống vách núi là chuyện sớm muộn mà thôi. Tôi lại âm thầm bội phục Kenshin một lần nữa. . . . . . Nhưng, sao trời lại đột nhiên tối sầm lại? Tôi ngẩng đầu nhìn, trợn mắt há miệng nhìn tòa nhà lớn. . . Hắc Ám Ma Thần đổ sụp xuống phía tôi!
Trời ạ, Ma Thần mày cũng nên giảm béo đi! Thể tích lớn như vậy, hại tao không tìm thấy chỗ để trốn. . . . . . Mẹ ơi! Tôi mang theo bộ mặt khóc tang, ai oán ngã xuống vách núi lần thứ ba. . .
“AAAAA. . . AAAAAA. . . . . .” Tôi hét ầm ĩ, nhắm chặt mắt chờ đợi cơn đau dữ đội khi rơi xuống đất. “AAAAA. . .”
“Cậu có thể ngậm mồm lại được không?” Giọng nói lạnh lùng của Kenshin truyền tới từ phía trên.
“A. . . . . . ?” Tôi ngẩng đầu nhìn, mặt Kenshin xuất hiện trước mắt. Tôi ngây người, nhìn sợi vải màu đỏ trong tay Kenshin quấn chặt giữa thắt lưng tôi, còn có. . . . . . Bởi vì cậu ta thiếu thắt lưng mà quần tụt xuống đầu gối. (>”