Bạn đang đọc 1/2 Hoàng Tử – Chương 21: Quỷ Vương Kenshin
Tôi cởi máy chơi game, có phần không biết phải làm sao. Không thể ngờ rằng tôi lại trở thành đại ca của Tinh và Vân, nếu như chúng nó biết được, tôi nhất định sẽ chết rất khó coi.
Tôi đứng dậy chuẩn bị bữa sáng, nhưng trong lòng lại vô cùng bực bội. Đã qua sáu bảy ngày rồi, vẫn không có cách nào để liên lạc với thành viên Đội Phi Thường. Haiz! Thật ra muốn giải quyết thì cũng không thiếu cách, đơn giản nhất là nói với thằng em tôi, nhưng không may là không thể nói được. . . . . .
“Reng. . . reng reng. . .”
Mới sớm vậy mà ai gọi điện thoại thế? Tôi ngờ vực, vội đi nghe điện thoại. “A lô?”
“Tiểu Lam? Em không sao chứ?” Giọng nói lo lắng của anh Trác truyền tới.
“Em không sao. Thật tốt quá, cuối cùng có thể liên lạc với mọi người rồi.” Tôi vô cùng cảm động. Vậy mà tô iquên mất có thể nói cho anh Trác.
“Tiểu Lam, rốt cuộc em chạy đi đâu thế?” Giọng nói của anh Trác rõ ràng đã yên tâm trở lại.
“Em. . . em ở Đại Lục Phương Đông. . . . . .” Tôi càng nói càng nhỏ tiếng.
“Đại Lục Phương Đông?” Anh Trác hơi sửng sốt.“Em đến đó làm gì?”
“Không biết, sau khi em uống rượu với Nam Cung Tội, tỉnh lại đã thấy mình ở đó rồi!” Tôi tủi thân nói.“Hơn nữa không cùng đại lục thì không thể nhắn tin cho nhau, nên em không liên lạc với mọi người được.”
Giọng của anh Trác hình như có vẻ đang kiềm chế cơn giận? “Em uống rượu với Nam Cung Tội, uống đến bất tỉnh nhân sự? Em là con gái, sao lại biết biết phải tự bảo vệ bản thân như vậy?”
“Ặc. . . . . . Ở trong game em là con trai mà!” Tôi gãi mặt. Chắc Nam Cung Tội và Không Không không làm chuyện đó với đàn ông đâu nhỉ? Hơn nữa trong game có thể bị cưỡng X sao? Ừm. . . . . . Vấn đề đáng để hỏi Tiểu Long Nữ.
“Nhưng vẫn không được, dù sao em cũng là con gái.” Anh Trác vẫn khăng khăng.
“Oh. . . . . . Không như vậy nữa đâu, em cũng không thích uống rượu!” Chẳng biết có phải không? Tôi nhớ rằng rượu rất khó uống, nhưng về sau tại sao tôi lại uống đến mức say không còn biết gì? Quái lạ!
Giọng anh Trác dịu lại: “Mà em cũng nên trở về Đại Lục Trung Tâm đi, đừng chơi ở Đại Lục Phương Đông nữa, tất cả mọi người đều chờ em ở Vô Ngân Thành, nhất là Nam Cung Tội còn mang theo cả một đoàn phiêu lưu tới, họ rất mong chờ có thể gặp em.”
“Nhưng em không về được, em không có tiền mua vé tàu.” Tôi khốn khổ ca thán với anh Trác.
“Cần bao nhiêu tiền?”
“Năm nghìn pha lê.”
“. . . . . . Đêm nay lúc online anh sẽ hỏi Tiểu Long Nữ có cách nào để gửi tiền cho em không.” Anh Trác có phần lo lắng nói: “Nhưng tài chính của Vô Ngân Thành hơi hạn hẹp, không biết Vũ Liên có chịu chi tiền hay không?”
“Ặc. . . Vậy em tự kiếm tiền cũng được.” Tôi có phần ngượng ngùng, lãnh chúa tôi đây chưa làm được việc gì đã làm vật cản trở rồi.
“Anh sẽ nói với họ. Em nhận nhiệm vụ cao cấp trước đi, dựa vào năng lực của em, em có thể một mình hoàn thành nhiệm vụ cấp B rồi, nhiệm vụ cấp B thể nhận được trăm vàng đến nghìn vàng.” Anh Trác gợi ý, sau đó lại lo lắng nói: “Nhưng độ khó hơi cao, em phải xác định mình không gặp nguy hiểm mới có thể đi làm!” (Chú thích của tác giả: Công hội Người phiêu lưu đưa ra các nhiệm vụ khác nhau cho gamer. Mức độ khó khác nhau thì phần thưởng cũng khác nhau, độ khó của nhiệm vụ xếp từ cao xuống thấp: X, S, A, B, C, D, E, F, G.)
“Vâng, em biết rồi.”
“Chị, bữa sáng của tôi đâu?” Giọng nói bất mãn của Dương Danh truyền tới sau lưng tôi.
Tôi giật bắn cả mình, vội vã nói: “Anh Trác, như vậy nhé, bye bye.”
Cúp điện thoại, tôi quay đầu nhìn Dương Danh, sau khi xác định trên mặt nó ngoại trừ bất mãn, không có vẻ kì quái nào khác, tôi thở phào. “Bây giờ đi làm đây.”
*********
Tà Linh sa sầm mặt tiến vào phòng họp bí mật tạm thời của Đội Phi Thường ─ nhà tù, quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, Đội Phi Thường và Đội Hắc Ám Tà Hoàng ở bên trong nằm rồi lại nằm, ngủ rồi lại ngủ, dồn sức ăn rồi lại dồn sức ăn, không hề mang dáng vẻ của đội ngũ thống lĩnh cao nhất trong thành chút nào. Tà Linh ghìm giọng nói: “Tôi có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói Đội Phi Thường.”
Sửu Lang lưu luyến buông Vũ Liên ra, đạp đạp Gui đang vùi mình trong các bản thiết kế, nhấc Doll ra khỏi đống đồ ăn vặt, cuối cùng lay tỉnh Tiểu Long Nữ đang ngủ chảy nước miếng. “Chuyện quan trọng gì vậy?”
“Tôi biết Hoàng Tử ở đâu.” Tà Linh nói, còn khiêu khích nhìn Gui. Anh hài lòng nhìn Gui tái mặt.
“Vậy rốt cuộc cái tên đó chạy đi đâu vậy?” Tiểu Long Nữ bất mãn càu nhàu. “Chúng ta ở đây làm đến mức thừa sống thiếu chết, cậu ta là thành chủ mà lại vui vẻ dạo chơi bên ngoài.”
“Cậu ấy ở Đại Lục Phương Đông.” Tà Linh bình tĩnh nói.
Đội Phi Thường trợn mắt, mà Đội Hắc Ám Tà Hoàng ở bên đang nhao nhao cũng yên tĩnh trở lại. Trong thoáng chốc, nhà tù yên tĩnh đến mức tiếng nghe rõ tiếng lửa bập bùng của Hỏa Hoàng.
Cuối cùng, Gui tràn đầy vẻ quan tâm và lo lắng hỏi. “Tại sao cậu ấy lại ở Đại Lục Phương Đông? Tại sao không trở về?”
“Cậu ấy cũng không biết vì sao lại tới đó, có thể liên quan đến việc uống say. Còn cậu ấy không trở về là vì. . . . . .”
“Tôi nghĩ tôi biết vì sao cậu ta không về rồi.” Tiểu Long Nữ bất đắc dĩ nói. “Một tấm vé tàu đến Đại Lục Phương Đông mất năm nghìn pha lê, trở về cũng mất năm nghìn pha lê, tôi nhớ số tiền trên người Hoàng Tử cũng khoảng đó, chắc mua vé xong thì nhẵn túi.”
“Cái gì? 5000 pha lê?” Nụ cười trên khuôn mặt Vũ Liên vô cùng buốt giá, khiến thành viên hai đội không dằn lòng được mà bi ai ba giây vì Hoàng Tử.
Tà Linh cũng phải tránh nụ cười khủng bố của Vũ Liên, anh nhìn Tiểu Long Nữ. “Tiểu Long Nữ, có cách nào gửi tiền cho Hoàng Tử không?”
Tiểu Long Nữ nhỏ mồ hôi lạnh, tránh nụ cười càng lúc càng lạnh của Vũ Liên, trả lời gượng gạo. “Vốn dĩ các gamer có thể chuyển tiền cho nhau, giữa những gamer ở các đại lục khác nhau, ngay cả PM cũng không được, đương nhiên cũng không thể chuyển tiền.”
“Cái gì? Vậy Hoàng Tử phải làm sao bây giờ?” Gui cực kì hoảng sợ, nghĩ đến Hoàng Tử ở hoang mạc nơi đại lục xa xôi, không một xu dính túi, đói khổ lạnh lẽo, không mảnh vải che thân, cuối cùng phơi xác trên đường. . . . . .
(Bạch Hổ Thành – Đại Lục Phương Đông: Ừm, vằn thắn dầu ớt đỏ, ngon lắm! Tôi đánh chén bữa sáng Vân và Tinh hiếu kính.)
“Đành phải bảo Hoàng Tử tự kiếm tiền mua vé tàu vậy.” Tiểu Long Nữ vươn vai, thờ ơ bò về ngủ tiếp.
“Ừm. . .” Sửu Lang vò lông đầu. “Dù sao thằng nhóc đó bây giờ có ở đây hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Vô Ngân Thành. Kiếm Vô Tội đã ổn định ở Vô Ngân Thành rồi, họ không thể đi được nữa, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, Hoàng Tử không trở về cũng không khác gì.”
Vũ Liên mỉm cười. “Một hào cũng không cho!”
“Doll rất nhớ anh Hoàng Tử. . . . . .” Doll nhíu mày, sau đó khóe mắt nhìn đến đồ ăn vặt. “. . . Anh Hoàng Tử sẽ giành đồ ăn với Doll, quên đi.” Doll lại bò trở lại với đồ ăn vặt.
“Chờ đã, Hoàng Tử đang bơ vơ không nơi nương tựa ngoài kia, lại không một xu dính túi, chúng ta phải đi cứu cậu ấy!” Gui tái mặt hét lên với những đồng đội không có trách nhiệm.
“Không được đi đâu hết, ngoan ngoãn vẽ bản thiết kế đi.” Mọi người đồng thanh.
“. . . . . .” Tà Linh không biết làm sao. Xem ra tạm thời Tiểu Lam không trở về được. . . . . . Cũng tốt, Gui kia sẽ không gặp được Hoàng Tử, nhưng anh lại có thể nói chuyện qua điện thoại với Tiểu Lam. Tốt lắm! Tà Linh nhếch khóe miệng.
*********
Tôi khoanh tay trước ngực, đứng bên quan sát quái vật tôi phải đánh, Quỷ Tử.
Quỷ Tử nhìn rất giống oni trong truyền thuyết Nhật Bản, mặt mũi hung tợn, trên đầu có sừng ngắn, còn mang theo thanh Katana ngắn, nơi sinh trưởng là hang động lạnh lẽo lại sâu thẳm. Nếu không có Tinh và Vân dẫn đường, chắc cả đời tôi cũng đừng nghĩ đến việc thoát khỏi động chín khúc quanh mười tám ngã rẽ này. Tôi thấy tôi phải cẩn thận không để lạc mất hai đứa, nếu không hậu quả còn thảm hơn việc vô duyên vô cớ chạy tới Đại Lục Phương Đông.
Sau khi Vân đứng yên bất động “Lâu” đến vài phút, cuối cùng không nhịn được lên tiếng. “Đại ca, bao giờ chúng ta mới bắt đầu đánh được? Không mau đánh lấy sừng quỷ, nhiệm vụ sẽ không thể hoàn thành được!”
Tôi bất đắc dĩ, tôi không hề hiểu về thể loại quái vật này, hơn nữa bên người cũng không phải là Đội Phi Thường bình thường vẫn phối hợp, thậm chí còn không có linh mục, nếu mạo hiểm ra tay, e rằng tôi sẽ gia nhập hàng ngũ Quỷ Tử ngay và luôn. . . . . . Nhưng, vẫn phải ra tay. Tôi đành phải yên lặng cầu nguyện mong sao quái này không quá mạnh. “Vân, Tinh, hai đứa lùi ra xa chút đi.”
Dặn dò hậu sự xong. . . . . . Là dặn dò Vân và Tinh xong, tôi quan sát cẩn thận, tìm một Quỷ Tử lạc đàn. Tôi nhón bước, lén la lén lút ra phía sau nó, đâm mạnh một đao vào tim nó. Tiếc rằng độ nhạy cảm của Quỷ Tử hình như hơi cao, nó xoay người, đao này chỉ đâm vào vai nó, chất nhầy màu xanh phun ra ào ào. Quỷ Tử bị đau phẫn nộ rút thanh Katana ngắn ra, lưỡi kiếm chém về phía mặt tôi. Tôi lập tức khom người tránh Katana của Quỷ Tử. Ý tưởng vừa lướt qua, dứt khoát biến thành một cú lộn nhào về phía sau, hai chân đá vào mặt Quỷ Tử, khiến nó bay về phía sau. Cú lộn vừa chạm đất, lập tức bay qua chỗ Quỷ Tử, Hắc Đao lại chém tới Quỷ Tử, chặt cánh tay nó.
Quỷ Tử khóc thét lên, nó mất đi tay phải và vũ khí, không ngờ lại há mồm định cắn tôi. Tay trái tôi bóp chặt lấy cổ nó, Hắc Đao trong tay phải đồng thời đâm vào tim nó. Lúc tôi đang định thở phào, Quỷ Tử lại cắn tay trái của tôi, tôi khó chịu hừ một tiếng, chẳng lẽ điểm trí mạng của Quỷ Tử này không ở tim?
“Đại ca, chém đầu, phải chém đứt đầu của nó mới được!” Vân lo lắng gào lên.
Thì ra là như thế, lúc tôi hiểu ra, trên cổ của Quỷ Tử đã không còn đầu rồi. Tôi vội vã vứt bỏ thi thể phun máu kia, nếu không ném, có lẽ tôi sẽ trở thành cái lọ đựng dầu xanh mất.
“Đại ca thật sự dũng mãnh hơn người, tư thế oai hùng của đại ca khiến em cảm động sâu đậm, cú lộn nhào về phía sau của đại ca thật sự là trước nay không ai bằng, sau này không ai sánh, trong ưu nhã lại có vẻ quyết liệt. Haiz! Em thật sự bái phục. . . . . . Nhưng mà đại ca có thể làm phiền anh cắt lấy sừng Quỷ Tử được không? Để em còn hoàn thành nhiệm vụ.”
Ôi giời, muốn tôi cắt sừng thì nói thẳng luôn đi, nói nhảm rõ lắm, nói đến mức da đầu tôi tê rần luôn rồi. Tê rần thì tê rần, nhưng sừng thì vẫn phải cắt. Tôi nâng đao chém, ném cái sừng mini đáng yêu kia cho Vân.
Đã biết được sức mạnh của Quỷ Tử, thuộc phạm vi tôi có thể ung dung ứng phó. Tôi yên tâm bắt đầu vạch ra kế hoạch giúp Vân và Tinh thăng cấp, sau một lúc suy nghĩ, tôi dẫn Tinh và Vân tới một hốc đá, bảo hai đứa đứng ở bên trong. “Tôi phụ trách dẫn Quỷ Tử đến. Tiếp theo, Tinh, tôi sẽ không để Quỷ Tử làm cô bị thương, cô yên tâm sử dụng pháp thuật. Vân, cậu hãy giúp đỡ tạo Hoãn Mạn Kết Giới.”
Nhìn hang động sâu hoắm, tôi nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu. Mở mắt ra, nở nụ cười hờ hững. Quỷ Tử, tôi đến đây.
Đầu tiên tôi dẫn một con Quỷ Tử tới, thoải mái đưa đao qua lại với thanh Katana của nó. Lúc này, Tinh lấy ra một lá phù, tôi tò mò lén lút nhìn về phía sau, chỉ thấy cô ấy dùng tay vẽ mấy nét lên lá phù, rồi ném phù ra, quát lên: “Tam muội chân hỏa, đi!”
Không ngờ lá phù đó lại bay thẳng tới hướng Quỷ Tử, tôi thấy hình như Quỷ Tử có ý đồ muốn trốn, ánh đao lướt mạnh qua, khiến nó không thể động đậy. Cuối cùng lá phù đó bay tới trước mặt Quỷ Tử, trong nháy mắt hóa thành ba ngọn lửa màu trắng bao vây Quỷ Tử. Quỷ Tử bị lửa thiêu kêu rên không thôi. Nó không cam lòng đột nhiên lao thẳng về phía Tinh. Đáng tiếc, tôi đá một phát liền khiến nó trở lại chỗ cũ.
“Tam muội chân hỏa, đi!” Thấy lửa sắp tắt, Tinh lại ném ra một lá phù nữa.
Lần này, tôi hài lòng nhìn lửa thiêu cháy Quỷ Tử. . . . . .
“A. . . . . .” Vân đột nhiên kêu lên: “Đại ca, sừng quỷ!”
Tôi nghe vậy, lập tức thuận tay tước cắt sừng của Quỷ Tử. Sau đó nhìn Quỷ Tử hóa thành tro bụi. Xem ra một lần có thể dẫn tới nhiều hơn chút, tôi hạ quyết tâm.
Thế là, số lượng Quỷ Tử từ một con, hai con, cuối cùng là ba con. Tôi nhận thấy như vậy đã đủ rồi, nhiều hơn nữa thì sẽ không đủ chỗ để tôi múa may quay cuồng. Tôi cứ thế mà dây dưa với ba con Quỷ Tử, tha hồ luyện tập phòng thủ. Lúc mới bắt đầu tay chân còn luống cuống, về sau vững vàng đến mức trôi chảy, tôi càng lúc càng thành thạo phòng thủ. Cách này khác hẳn hình thức tấn công loạn xị lúc trước của tôi, là cách huấn luyện không tệ. . . . . . Nhưng thật hy vọng quái mạnh hơn, tôi bất mãn nghĩ.
Dẫn xong tầm mười lượt quái, tôi thở dài một hơi, hờ hững nói: “Nghỉ ngơi một chút.”
Tinh có vẻ hổ thẹn. “Thật sự xin lỗi, đại ca. Tinh quên mất đại ca cũng cần nghỉ ngơi.”
“Không sao.” Tôi ngồi xuống, hồi phục thể lực.
“Wa, thăng hai cấp, ngay cả nhiệm vụ đánh sừng quỷ cũng hoàn thành rồi.” Mắt Vân phát sáng lấp lánh.
Tôi có phần không muốn đánh Quỷ Tử tiếp nữa. Quái vật này không giúp ích gì cho tôi, mặc dù tôi chủ yếu là giúp Vân và Tinh, nhưng có thể đánh quái cấp cao hơn, đối với chúng nó chỉ có lợi chứ không có hại. Nghĩ đến đây, tôi lên tiếng hỏi. “Có quái nào mạnh hơn có thể đánh không?”
Ánh mắt của Tinh và Vân đột nhiên phát sáng, Vân càng vội vàng lên tiếng. “Đương nhiên có, đại ca, hay là chúng ta đi đánh Quỷ Nương đi? Giá trị của sừng Quỷ Nương cao hơn sừng Quỷ Tử.”
Tôi lại lên tiếng. “Đặc trưng của quái vật?”
Vấn đề này hỏi kẻ cuồng game Vân là không còn gì thích hợp hơn. Cậu ấy lập tức nói năng đĩnh đạc: “Quỷ Nương có không ít điểm chung với Quỷ Tử, nhưng cấp độ của Quỷ Nương cao hơn Quỷ Tử. Điểm yếu của chúng nó đều giống nhau là ở đầu, nhưng vũ khí của Quỷ Nương là móng tay dài sắc nhọn, hơn nữa tốc độ nhanh hơn Quỷ Tử một chút. Nhưng dựa vào tốc độ của đại ca mà nói, chỉ cần quen với cách tấn công của Quỷ Nương, thì chắc chắn không thành vấn đề.”
Tôi gật đầu. “Vậy đánh ả đi.”
Tôi đứng dậy, khởi động gân cốt. “Dẫn đường.”
Quỷ Nương có mái tóc dài vô cùng, làn da xanh nhạt, khoác lên trang phục cổ đại Trung Quốc, móng tay dài trên hai tay phát ra tia sáng sắc bén. Tôi tiến lên một bước dài, bắt đầu giao chiến với nó.
Kẻ cuồng game Vân nói quả nhiên không sai, Quỷ Nương thực sự có tính thách thức hơn Quỷ Tử. Tính nhạy bén của nó cao hơn Quỷ Tử nhiều, rất khó để tôi đâm trúng điểm yếu của nó. Hơn nữa tốc độ của nó lại rất nhanh, lúc đầu thậm chí còn khiến tôi né tránh chật vật. Đáng tiếc. . . Tôi khẽ cười. Các thức tấn công duy nhất của Quỷ Nương chỉ có đâm. Tôi căn chuẩn thời cơ, lúc Quỷ Nương vươn tay ra định chọc thủng người tôi, tôi hoàn toàn bất động, căn chuẩn lúc tay con quỷ đó chạm vào tôi mà chém phăng. Quỷ Nương mất đi một cánh tay lại càng chẳng đáng sợ hãi, tôi lại dùng lại cách cũ giải quyết Quỷ Nương. . . Mặc dù lần thứ hai dùng hơi thất bại, trên người có thêm cái lỗ “nhỏ”.
Tôi vẫn bình thản, lén lút trút hồng thủy, điềm nhiên như không trở lại bên cạnh hai người.
Ánh mắt Vân tràn đầy vẻ ngưỡng mộ. “Đại ca thật là mạnh, em biết ngay đối với đại ca nhất định không là gì mà. Đại ca, bọn em ở đây chờ anh dẫn quái tới.”
“Ừm.” Lại có thể luyện công với quái mạnh hơn rồi, tôi tràn trề hạnh phúc đi dẫn Quỷ Nương.
*********
“Đại ca thật là mạnh, mới ba ngày thôi, Lục Tinh đã thăng 5 cấp, em cũng thăng 2 cấp, quả nhiên đánh quái cấp càng cao thăng cấp càng nhanh. Đại ca tiếp theo đánh cái gì thì tốt đây?” Vân hi hi gọi một đĩa vằn thắn dầu ớt đỏ.
Tôi nhíu mày, nhưng vẫn nhận đĩa vằn thắn đó. Nghĩ thầm rằng hình như tôi phải bắt đầu kiếm chút tiền chuẩn bị trở về rồi. Mặc dù theo truyền đạt của anh Trác, A Lang đại ca nói hiện giờ Vô Ngân Thành không có tôi cũng chẳng khác gì.
Tôi hờ hững nói: “Tôi không thể nán lại thêm được nữa.”
Vân và Tinh đều có vẻ mặt hoang mang. “Đại ca phải đi ạ?”
“Không phải, tôi phải kiếm tiền, tôi phải kiếm năm nghìn pha lê.” Tôi nuốt một miếng vằn thắn rồi nói.
“Kiếm tiền? Sao cơ, đại ca thiếu tiền ư? Nhưng sao tiền nhiệm vụ lúc trước anh đều cho bọn em hết sao?” Vân đột nhiên ngậm miệng, hơi nhíu mày nói: “Đại ca, anh thiếu tiền sao lại cho bọn em hết?”
Tôi im lặng. Không phải Vân vẫn điên cuồng gọi tôi đại ca đại ca ư? Làm sao tôi có thể không biết xấu hổ giành tiền của chúng nó được?
“Đại ca, mặc dù bọn em không có năm nghìn pha lê, nhưng anh cầm trước chỗ này đi!” Tinh lấy ra một túi tiền đẩy đến trước mặt tôi.
Tôi thở dài, thấy trang bị vũ khí của Vân và Tinh cũng nên đổi rồi, làm sao tôi có thể lấy tiền của chúng nó được? “Không cần, tôi tự đi kiếm cũng được.”
“Nhưng đại ca anh thật sự phải rời khỏi bọn em sao?” Vân thất vọng và lưu luyến. “Bọn em lại không biết tên của anh, ngay cả dáng vẻ của anh cũng không biết, như vậy sau khi chia tay, chỉ sợ sẽ là vĩnh biệt, đại ca!”
Mặc dù không phải là vĩnh biệt, nhưng phải chờ tới khi Tinh và Vân kiếm được một vạn pha lê, sau đó tới Vô Ngân Thành tìm tôi, chắc rằng không thể hoàn thành trong khoảng thời gian ngắn. Tôi rất hi vọng có thể giúp chúng nó đến khi kiếm được vé tàu, nhưng mọi người Đội Phi Thường còn đang đợi tôi! Lẽ nào thật sự không có cách nào vẹn cả đôi đường sao?
Dường như Tinh đang cố lấy dũng khí. “Đại ca, lúc trước em có thấy một nhiệm vụ cấp A, tiền thưởng rất cao, hơn nữa nội dung hình như cũng không quá khó, đi lấy dây buộc tóc của Quỷ Vương. Quỷ Vương cùng loại quái vật với Quỷ Tử, Quỷ Nương, chắc độ khó không hề hấn gì tới đại ca. Huống hồ, cho dù không đánh được, cũng có thể cướp dây buộc tóc rồi bỏ chạy.”
Nghe cũng không tệ thì phải? Tôi nghĩ, nếu như có thể cùng Tinh và Vân đi thuyền quay về Đại Lục Trung Tâm, vậy tôi sẽ không phải trải qua quãng thời gian nhàm chán muốn sụp đổ như trên đường tới đây nữa nhỉ? “Được, đi nhận nhiệm vụ.”
“Đại ca muôn năm!” Vân cao hứng hoan hô.
*********
Dưới chỉ dẫn của Tinh và Vân, tôi lại quay về hang quỷ.
“Đại ca, lần này chúng ta phải dành chút sức để tìm đó. Quỷ Vương lang thang ở tít sâu trong hang động, không dễ tìm đâu.” Vân có chút lo lắng nói.
“Ừm, tìm đi.”
Tôi và Tinh, Vân đi vào trong hang động sâu thẳm, mau chóng tới điểm luyện công lần trước. Tôi dừng bước, lấy một ít gân cốt của Quỷ Nương và Quỷ Tử. Rồi bắt đầu đi tới nơi sâu hơn chưa từng đặt chân tới. Dọc đường đi đuổi theo đám Quỷ Tử, Quỷ Nương; tôi vẫn như thường lệ mà cản chúng lại, để Tinh và Vân luyện công thêm chút.
Không biết đã đi bao lâu, tôi bảo Tinh và Vân dừng lại nghỉ ngơi, nhân lúc đó cúng tế Ngũ Tạng Miếu. Tôi điên cuồng gặm bánh nướng, quẩy và sữa đậu nành của Đại Lục Phương Đông. . . . . .
“Đại ca, tại sao anh đối xử với bọn em tốt như vậy?” Vân vừa ăn vừa nhàn nhã hỏi.
Nói thừa, nếu không tình bạn của chúng ta là giả sao? Nhưng lời này không thể nói ra, tôi đành phải tiếp tục khoác lên phong độ đại ca. “Cô cậu gọi tôi gì?”
“Đại ca. . . . . .” Vân nói đến đây, phì cười một tiếng. “Đại ca hào sảng như vậy, cũng chỉ vì một câu đại ca này ư?”
“Như vậy, không phải có phần không xứng sao?” Tinh nhìn tôi, trong mắt là sự đấu tranh? Chắc tôi nhìn lầm. “Anh không lo rằng giúp bọn em chỉ tốn thời gian, có thể giúp xong, chúng ta mỗi người một ngả, về sau không nhớ anh nữa sao?”
Tôi chỉ hờ hững nói: “Tôi chỉ hối hận vì những việc mình không làm. Một khi đã quyết, tuyệt đối không hối hận.”
Tinh và Vân đều không nói tiếp, không khí đột nhiên có phần nặng nề? Tôi ngờ vực, tôi nói sai gì à? Chẳng hiểu mô tê gì cả, tôi gặm quẩy của tôi thì tốt hơn.
“A. . .” Tinh đột nhiên kêu lên một tiếng. Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy Tinh đụng phải vách đá. Tôi nhìn chằm chằm về phía tên đầu sỏ, vừa thấy, tôi lập tức phi thân đẩy Vân ra.
Một thanh Katana tiêu chuẩn đâm vào ngực tôi. Tôi xoay người giữa không trung, nhào xuống đất, rồi lập tức lộn về phía sau trở lại bên cạnh Tinh và Vân. Tôi chịu đựng cơn đau, tay trái ôm chặt lấy miệng vết thương chảy máu ròng ròng, nhưng không dám lấy hồng thủy ra uống. Bởi vì tôi biết, một khi tôi lấy hồng thủy ra, Himura Kenshin đối diện với ánh mắt lãnh đạm nhất định sẽ thừa dịp công kích.
Đúng vậy! Người đối diện mang mái tóc đỏ, một vết sẹo hình chữ thập, trang phục lãng nhân (1), chắc chắn đây là Bạt Đao Trai (2). Không thể tưởng tượng được cuối cùng tôi cũng gặp chính chủ của Cửu Đầu Long Thiểm mà tôi lấy trộm, cậu ta không tố cáo tôi vi phạm bản quyền chứ? Tôi nhỏ một giọt mồ hôi lạnh.
(1) Lãng nhân – Rōnin: Những samurai không còn chủ tướng trong thời kì Phong kiến ở Nhật Bản
(2) Bạt Đao Trai – Battōsai: Đây là danh hiệu của Himura Kenshin, người rút kiếm ra với tốc độ nhanh như chớp
Vân đỡ Tinh dậy, hét to với tôi. “Đại ca, hắn chính là Quỷ Vương, anh phải cẩn thận đấy!”
Cái gì? Bạt Đao Trai là quỷ vương? Lẽ nào Quỷ Nương tôi giết lúc trước là Kaoru (3) sao? Ặc. . . . . . Quên đi, còn nói tiếp, tất cả mọi người đều không biết tôi đang làm nhảm gì nữa mất. Bây giờ quan trọng nhất là, tôi cảm thấy quái trước mắt vô cùng, vô cùng khó đối phó. Cậu ta lại còn có thể đá bay Tinh mà tôi không hề hay biết. Còn nữa, đứng trước người luôn lấy tốc độ làm trọng như tôi mà cậu ta có thể làm tôi bị thương, có nghĩa là tốc độ của cậu ta có thể tương xứng với tôi, hoặc còn nhanh hơn tôi? Tôi nặng nề nghĩ, bởi vì tốc độ là vũ khí sắc bén nhất của tôi.
(3) Kamiya Kaoru: Là vợ của Himura Kenshin trong bộ manga Rurouni Kenshin của Nobuhiro Watsuki
Không khí lắng đọng, nhưng Bạt Đao Trai vẫn không có dấu hiệu lại đây, chỉ đứng yên tại chỗ lạnh lùng giáp mặt với tôi. Cuối cùng, cậu ta hơi hơi hé miệng nói: “Tinh linh, tại sao bước vào chỗ của tôi, cậu cũng biết hang quỷ không hoan nghênh cậu?”
Tôi thầm giật mình, cậu ta còn có thể biết tôi là tinh linh? Quái vật trí năng hóa? Cái này, lần đầu tiên tôi gặp được. . . Khoan đã! Quái vật trí năng hóa? Vậy ít nhất cũng phải là BOSS. . . . . . Tôi nuốt nước bọt, không phải chứ?
Nếu thành viên Đội Phi Thường của tôi ở đây, chắc chắn tôi sẽ hiên ngang mà nói: Lên đi! Quái có não nhà cậu. Nhưng hiện thúc tàn khốc, ngay cả linh mục buff máu cũng không có, dù có muốn hiên ngang đi nữa vẫn phải co rúm người lại. Tức chết tôi mất, tại sao gần đây tôi lại đen đủi đến mức ngay cả kiếm tiền cũng gặp phải BOSS trí năng hóa chứ?
“Tinh linh, rốt cuộc cậu tới đây làm gì?” Bạt Đao Trai đột nhiên tò mò nhìn tôi. “Đại Lục Phương Đông có rất ít tinh linh, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy tinh linh.”
Thì ra là như thế, cho nên chưa bắt đầu đã muốn tiêu diệt tôi.
Tinh và Vân lúc này mới phản ứng lại. “Tinh linh? Đại ca?”
“Tôi đến mượn đồ của cậu.” Tôi vẫn cứ nói ra, dù sao tỉ lệ đánh thắng cậu ta và mượn được đồ của cậu ta hình như chẳng khác nhau là mấy. . . . . . Từ vô hạn tiến tới không.
“Dây buộc tóc?” Bạt Đao Trai lại có thể tự chỉ vào dây buộc tóc của mình, còn cười. “Rất nhiều người tới đánh với tôi, chỉ bởi vì dây buộc tóc tả tơi này. Rốt cuộc dây buộc tóc này có tác dụng gì?”
Nghĩa là, rất nhiều người đều thất bại? Thế này thì quái trí năng hóa rốt cuộc mạnh đến mức nào? Chân tay tôi mềm nhũn. “À, có người ủy thác.”
“Ai?” Bạt Đao Trai lại có thể biểu lộ vẻ nghiêm túc.
Làm sao mà tôi biết là ai? “Đó là, cậu ấy, cô ấy là Kaoru.” Tôi nói bậy.
“Kaoru?” Bạt Đao Trai dường như giật mình thảng thốt. “Là cô ấy sao? Thì ra là như thế.”
. . . . . . Không phải chứ? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này? Tôi sửng sốt, tôi không may mắn đến vậy chứ? Thật ra nhiệm vụ này không cần phải đánh con quái trí năng hóa? Lẽ nào lập trình viên game vừa hay lại là độc giả trung thành của manga Kenshin giống như tôi?
“Cậu hãy cho tôi biết, Kaoru có nói gì không?” Bạt Đao Trai chăm chú nhìn tôi.
Nói cái gì? Chẳng lẽ nhiệm vụ này còn có nhiệm vụ trước nữa sao? Thảm rồi, tôi kiên trì đến cùng, chơi trò đoán thử xem! “Cô ấy muốn tôi nói. . . nói cô ấy sẽ mãi mãi chờ cậu.”
Ánh mắt Bạt Đao Trai buồn bã. “Cô gái ngốc nghếch này.” Cậu ta vươn tay cởi dây buộc tóc.
“Hãy nói với cô ấy, đừng chờ tôi nữa, tôi đã không còn đường lui rồi.” Cậu ta mỉm cười đơn độc, đưa dây buộc tóc cho tôi – kẻ đang trừng lớn hai mắt, nghi ngờ về mức độ may mắn quá thể đáng của mình.
Tôi cúi đầu nhìn dây buộc tóc đầy vết máu loang lổ trong tay, rồi nhìn vẻ mặt bi thương của Kenshin, nội tâm dường như có thứ gì đó nổ tung. Từ “quái trí năng hóa” này đột nhiên biến mất khỏi lòng tôi, tôi đột nhiên chỉ cảm thấy trước mắt chính là kiếm khách cô đơn, bị giam giữ mà không thể đoàn tụ với người thương, hơn nữa lại còn là Kenshin mà tôi thích nhất nữa. Tôi hỏi: “Tại sao? Tại sao cậu không còn đường lui? Tại sao phải ở đây làm Quỷ Vương mà không trở về bên Kaoru?”
Kenshin nhìn tôi một hồi, cuối cùng thở dài, nói: “Cậu không cần biết, chỉ cần chuyển câu nói này cho Kaoru là được.”
Tôi vẫn muốn hỏi, nhưng Kenshin đã nhảy về phía sau, mau chóng tót lên vách đá rời đi.
Trong lòng nặng trịch. Tôi nghĩ, cậu ta chỉ là quái trí năng hóa, cậu ta chỉ là quái trí năng hóa. . . . . . Nhưng sự áy náy ép chặt vào lòng tôi, dây buộc tóc này và câu nói kia không bao giờ có thể tới tay Kaoru, mà kẻ đầu sỏ, lại chính là tôi.
Vân, lúc này đã đỡ Tinh đứng dậy. “Đại ca, tốt quá rồi. Thì ra nhiệm vụ này lại hoàn thành như vậy, chúng ta có thể trở về lĩnh thưởng rồi.”
“Không, tôi muốn đi tìm Kaoru.” Tôi nắm chặt dây buộc tóc, hạ quyết tâm, mà tôi sẽ không hối hận.
“Đại ca, nhưng. . . . . .” Tinh tái mặt.
Tôi vẫy tay, chuyện này không cần bàn bạc nữa. Bởi vì tôi biết, nếu tôi không làm, tôi sẽ hối hận cả đời, mà tôi đã làm, dù kết quả ra sao, tôi cũng không hối hận.
Vân và Tinh đều yên lặng, cuối cùng Vân nói: “Được rồi, nếu đại ca quyết định như vậy, bọn em sẽ cùng đi tìm Kaoru.”
Tôi gật đầu, giao dây buộc tóc cho Vân, sau đó ba người chúng tôi lặng lẽ bước đi. Tôi không ngừng nghĩ tới biểu hiện vừa nãy của Kenshin. Rốt cuộc quái trí năng hóa có cảm xúc hay không? Không thể nào nhỉ? Tôi lắc đầu, cảm thấy hơi buồn cười. . . . . .Vậy còn Bánh Bao Thịt? Tự nhiên tôi đặt tay lên túi, Bánh Bao Thịt có cảm xúc không? Nó biết gọi tôi ma ma, biết khóc khi không thấy tôi đâu, biết vui vẻ khi được tôi vuốt ve, nó có cảm xúc không? Tôi không muốn nói không, không hề muốn.
“Đại ca, anh mau tới nhìn xem, dưới này có thứ gì đó!” Vân ở phía trước, quỳ gối bên một vách đá kêu lên.
Tôi nghi hoặc, đi về phía Vân, đứng ở vách đá nhìn xuống. “Đen ngòm thôi mà?”
Tôi thấy mắt cá chân bị nắm, kinh ngạc nhìn lại, Vân đang nắm mắt cá chân của tôi. Lúc tôi đang định hỏi cậu ấy làm cái gì, bỗng cảm thấy một đẩy mạnh từ phía sau. Bị Vân giữ chặt mắt cá chân, tôi không thể nhúc nhích, chỉ nghiêng về phía trước, hai chân treo lơ lửng. . . . . . Cuối cùng, lúc rơi xuống, tôi chỉ có thể xoay người nhìn thấy ánh mắt cực kì phức tạp của Vân và Tinh.
Vân nhắm hai mắt lẩm bẩm: “Tại sao? Tại sao anh không chịu đi đổi lấy tiền thưởng? Tại sao anh lại phải giao dây buộc tóc cho em? Tại sao anh lại tin tưởng bọn em như vậy?”
“Lần này đại ca sẽ hối hận!” Tinh nhíu mày cười khổ.
*********
Đầu tôi trống rỗng, sau đó nổi lên một ý nghĩ ─ vách đá này sâu như vậy, tôi có thể sẽ chết luôn, sẽ không lay lắt trên mặt đất thừa sống thiếu chết.
“Ùm. . . . . .” Tôi ngã theo hình chữ đại, va chạm với mặt nước. Mẹ ơi. . . . . . Đau quá. Tôi nhăn nhó, vùng vẫy nghiến răng mở miệng, lại nuốt vào vài ngụm nước lạnh băng, cơn lạnh khiến tôi run lên. Tôi gắng gượng, định bơi lên, áo choàng ngâm nước nặng vô cùng. Tôi luống cuống cởi bỏ áo choàng, gồng mình muốn bơi lên trên. Nhưng ý thức dần dần mơ hồ, hức, không thể tưởng tượng được chơi game còn có thể trải nghiệm nhiều kiểu chết như thế này. . . . . .
Đột nhiên, bên bờ vực cái chết, tôi phát hiện có người ôm lấy thắt lưng của tôi, lôi tôi lên. Là Tinh và Vân tới cứu tôi ư? Vậy ư?
Tôi gắng mở hai mắt, ngẩn người nhìn một chàng trai đang hôn tôi? Sửng sốt mấy giây, tôi mới vội vã đẩy cậu ta ra. “Kenshin?” Tôi kinh ngạc phát hiện, người trước mắt vậy mà lại là Kenshin vừa mới chia tay.
“Cậu khá hơn chưa?” Mặc dù là quan tâm, nhưng Kenshin vẫn nói bằng giọng điệu lạnh lùng.
Tôi chỉ ngơ ngác hỏi: “Cậu vừa hô hấp nhân tạo cho tôi à?”
“Ừm.”
Tôi nghiêng đầu nghĩ, vậy không tính là nụ hôn đầu của tôi được. . . . . . Không phải, nụ hôn đầu của tôi đã trao cho chị họ rồi. Hức ~ Có hiểu lầm gì không đây, nụ hôn đầu trao cho chị họ, nụ hôn thứ hai trao cho NPC? Haiz! Nụ hôn đáng thương của tôi đúng là lắm tai nhiều nạn.
“Cậu bị bạn phản bội?” Kenshin lạnh lùng đứng dậy.
“Hình như vậy.” Tôi khó chịu cất lời. Không ngờ Tinh và Vân lại hại tôi nư vậy, mặc dù chúng nó không biết là tôi, nhưng cũng không thể hại người! Mặc dù, tôi cũng hiểu được tâm trạng muốn đến Đại Lục Trung Tâm càng sớm càng tốt của chúng nó.
“Cậu hối hận rồi, hối hận vì đã tin tưởng họ.” Ánh mắt của Kenshin lạnh băng vô cùng.
Tôi đứng dậy, gãi mặt. “Không, tôi không hối hận, dù thế nào đi nữa, tôi vẫn giúp họ, may là họ không biết tên và mặt của tôi, như vậy sau này gặp được tôi, họ cũng không cảm thấy áy náy. Cứ để đại ca này biến mất luôn đi, cũng là kết quả không tệ.”
Kenshin nhìn thẳng vào tôi, cuối cùng thở dài một hơi. “Tôi không hiểu cậu suy nghĩ cái gì nữa.”
“Ờ, việc này cũng khá phức tạp.”
Kenshin có chút khó khăn nói: “Tôi phải dẫn cậu đi gặp một người.”
“Ơ? Tại sao?” Tôi tò mò nghĩ. Là ai vậy? Không phải là Kaoru chứ?
“Đây là nhiệm vụ, nhiệm vụ ẩn.” Kenshin bi ai nhìn tôi. “Mà tôi không thể không tuân theo.”
Tôi ngạc nhiên nhìn Kenshin, hình như đây không phải lời mà một NPC nên nói? Tôi nuốt nước bọt. Chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ cậu ta thật sự đã có cảm xúc? Tôi buột miệng nói ra. “Rốt cuộc cậu có phải là NPC không?”
“Tôi là NPC, đúng không?” Kenshin nhìn tôi bằng ánh mắt mơ hồ lại đau khổ.
Tôi nhỏ mồ hôi lạnh, có lẽ không phải như vậy, có lẽ cậu ta thật sự có cảm xúc và ý thức. Tôi chưa bao giờ thấy NPC lại có cảm xúc bi thương đau khổ như vậy. “Cậu có ý thức?”
Kenshin trầm lặng một hồi, hờ hững nói: “Tôi không biết, có một ngày trong lúc đánh nhau với gamer, đột nhiên cảm thấy sự tình rất quái lạ, tôi không biết mình rốt cuộc đang làm gì, hình như tôi phải đi tìm một người, tìm Kaoru. . . . . . Nhưng, tôi nghe gamer nói chuyện, càng lúc càng thấy rằng mọi chuyện không phải như tôi nghĩ. Tôi là NPC, mà tôi tìm kiến rất lâu, mới biết được ý nghĩa thật sự của NPC. Từ lúc đó trở đi, tôi không biết bản thân mình rốt cuộc là thứ gì nữa.”
“Cậu là Kenshin.” Tôi buột miệng thốt lên. “Cậu thật sự muốn gặp Kaoru sao? Hay là chúng ta có thể cùng đi tìm?”
“Tôi đã biết, tôi chỉ gặp được bia mộ của Kaoru, tình tiết này đã được sắp đặt trước, tôi không bao giờ gặp được cô ấy.” Kenshin cười cay đắng.
“Cho dù gặp được thì sao chứ? Chuyện giữa cô ấy và tôi có thật sự xảy ra không? Thật sự đã cùng sống với nhau sao? Sau đó, tôi bị Hắc Ám Ma Thần khiên chiến, không may thất bại bị nhốt ở đây, còn Kaoru lại bị nhốt ở Tuyết Thôn, hai người không bao giờ gặp lại nhau nữa. Vốn dĩ, điều duy nhất tôi muốn là được gặp Kaoru, nhưng sau này tôi dần dần hiểu được, toàn bộ chuyện này đều là trò bịp.”
Tôi im lặng, trò bịp? Tôi chưa từng nghĩ rằng, những con người như chúng tôi, lại sắp đặt cho NPC một cuộc đời tàn khốc đến mức nào.
“Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn phải thực hiện nhiệm vụ ẩn của hệ thống. Tôi phải dẫn cậu đi gặp một người, nhưng tôi mong cậu đừng làm cậu ấy bị thương, có thể không, tinh linh?” Ánh mắt của Kenshin gần như là cầu xin.
Tôi cười toe toét. “Gọi tôi là Hoàng Tử, cậu yên tâm đi, bạn của Kenshin cũng chính là bạn của tôi.”
*********
“Cậu ấy tên là gì thế?” Tôi vừa hỏi, vừa tò mò nhìn ngò xung quanh, vô cùng tò mò với hành lang trắng tinh này. Dựa vào cảm giác mà tôi có đối với Kenshin, tôi tin chúng tôi chắc sẽ đi tới một nơi giống Long Cung hoặc là điện thờ gì đó. . . . . .
“Tên gốc là Lantis ‧Ilanyushenlin, nhưng cậu ấy muốn tôi gọi là Sunshine.” Kenshin vừa dẫn đường, vừa trả lời câu hỏi của tôi.
Lantis ‧Ilanyushenlin? Cái tên ngu ngốc này rốt cuộc là do tên lập trình viên ngu ngốc nào nghĩ ra vậy. Tôi thấy chắc chắn anh ta lật bừa từ điển tìm vài chữ từng rồi ghép vào với nhau. “Tên Sunshine này hay hơn nhiều, cậu ta là nam hả?”
“Phần lớn là thế.”
A? Vậy phần nhỏ kia là cái gì?
“Đến rồi.” Kenshin đột nhiên quay người lại, mà lúc này tôi cũng chú ý tới cánh cửa trắng tinh trước mắt, ở giữa khảm một viên ruby to đùng, viên ruby kia không biết có thể mua được mấy tấm vé tàu? Tôi âm thầm chảy nước miếng, cố dằn lại xúc động muốn trèo lên chiếm lấy.
“Mong rằng cậu đừng làm cậu ấy bị thương, mặc dù nội dung nhiệm vụ yêu cầu cậu đánh nhau, nhưng cậu không cần ra tay. Sunshine đã không bị nhiệm vụ khống chế nữa rồi.”
“Oh, tôi biết rồi.” Tôi gật đầu, vui vẻ nghĩ. May là không cần đánh, ngay cả Kenshin tôi còn không đánh được, huống chi là nhiệm vụ ẩn biến thái đó. (Chẳng những phải biết Kenshin và Kaoru, ngoài trả lời chính xác, còn phải ăn no không có việc gì làm ngã xuống vách đá. Nhiệm vụ này không biến thái, thì cái gì mới gọi là biến thái?)
Lúc này, tôi không hề nghĩ đến chuyện NPC không bị nhiệm vụ khống chế lại đại diện ột chuyện vô cùng nghiêm trọng!
Kenshin mở cánh cửa, một tia sáng màu vàng êm dịu chiếu ra. Tôi dùng tay che hai mắt, chỉ thấy bên trong hình như có một bóng người. Tôi theo Kenshin bước vào.
“Sunshine, đây là Hoàng Tử, là tinh linh đã thông qua nhiệm vụ ẩn.” Kenshin nhếch khóe miệng.
“Oh? Thật sao?” Bóng người vốn dĩ đang nằm uể oải trên ghế dài đi tới phía tôi.
Tôi dần dần nhìn rõ bóng người đó. Sốc nặng. Tinh linh đen? Chỉ thấy màu da của cậu ta đen như tinh linh đen, nhưng không có mái tóc trắng, mà là mái tóc dài màu tím bạc được buộc cao kiểu đuôi ngựa, cộng thêm đôi mắt xanh ngọc bích. Trên người mặc áo và váy, chân váy dài lết đất, chân không mang giày, chỉ quấn vải.
Tôi há hốc, có hiểu lầm gì không? Không phải nói Đại Lục Phương Đông rất ít tinh linh sao? Sao nhiệm vụ ẩn lại có thể là tinh linh đen? Ặc, tôi bỗng nhìn ra tai cậu ấy có kiểu bình thường của loài người, rốt cuộc là sao đây?
“Xin chào Hoàng Tử, tôi là Sunshine.” Sunshine ưu nhã vái chào tôi.
Tôi nhíu mày nhìn, cố đoán xem lập trình viên rốt cuộc nghĩ gì. . . . . . Hoàng tử Ả Rập? Tôi đột nhiên nhớ tới, trang phục và màu da này không phải phong cách Ả Rập sao? Thì ra, thì ra lập trình viên muốn tạo ra phong cách Ả Rập. Tôi bừng tỉnh ngộ, không phải tinh linh đên, là người Ả RẬP.
“Hoàng Tử?” Sunshine tò mò nhìn tôi.
Tôi quay về hiện thực, vui vẻ chào hỏi người bạn mới. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người Ả Rập, mặc dù là NPC. “Xin chào, rất vui được gặp cậu, Sunshine.”
Sunshine và Kenshin đều khẽ cười, Sunshine không thể chờ được hỏi tình hình bên ngoài.
Bởi vì tôi không quen với Đại Lục Phương Đông, tôi đành phải kể lại tình huống tại sao tôi lại tới Đại Lục Phương Đông trước, sau đó mới bắt đầu miêu tả hết thảy về Đại Lục Trung Tâm. Bao gồm những người bạn Đội Phi Thường dễ thương của tôi và Vô Ngân Thành không biết hoàn thành xong chưa.
“Tôi thật sự muốn đi xem Đại Lục Trung Tâm.” Sunshine hơi nhíu mày. “Rất muốn xem thế giới ngoài kia, rất muốn xem ánh sáng mặt trời thật sự.”
Ánh sáng mặt trời? Thì ra là như vậy, cho nên cậu ta tự gọi mình là Sunshine sao? Bởi vì cậu ta khao khát có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời thật sự. . . . . . Tôi hạ quyết tâm. “Hai người đi cùng tôi đi, quay về Đại Lục Trung Tâm với tôi, tôi sẽ không nói ra thân phận của hai người, hai người có thể vờ làm gamer bình thường, nhất định không có vấn đề gì.”
“Thật sao? Cậu thật sự muốn dẫn chúng tôi đi?” Sunshine cười lên.
“Đúng vậy.” Tôi cũng cười, nhưng lại nghĩ tới một vấn đề. “Nhưng mà hai người không có tôi cũng có thể đi mà? Tại sao không đi?”
Kenshin cười khổ. “Không được, tôi từng thử rồi. Nhiệm vụ ẩn chưa bắt đầu, nếu tôi tự tiện rời khỏi hang quỷ, sẽ bị hệ thống ép buộc truyền tống trở lại. Còn Sunshine không thể bước ra khỏi cung điện này.”
“Vậy bây giờ có thể đi không?”
“Không được.” Sunshine nhíu mày, thở dài. “Cậu phải hoàn thành tâm nguyện của Kenshin mới được.”
Tôi quay về phía Kenshin. “Tâm nguyện của cậu? Tâm nguyện của cậu nhiều quá đó.”
“Đó là quy định của hệ thống. . . . . .” Kenshin bất đắc dĩ nói: “Nhiệm vụ ẩn này là, cậu phải nói với tôi tên của người ủy thác Kaoru, tôi mới giao dây buộc tóc cho cậu. Sau khi lấy được dây buộc tóc của tôi, cậu không thể giao cho Công hội Người phiêu lưu, mà phải giao cho Kaoru đã lâm bệnh nặng. Kaoru cầu xin cậu dẫn tôi đi gặp cô ấy, sau đó cậu trở về hang quỷ, cho tôi biết tin Kaoru sắp qua đời, tôi theo cậu đi gặp Kaoru. Sau khi thấy mộ Kaoru, cậu cùng tôi đi tìm kẻ thù của tôi rồi báo thù, Sau khi hoàn thành, tôi sẽ biến thành pet hình người của cậu.”
Thì ra là như vậy, nhưng có bao nhiêu người biết được phải lấy dây buộc tóc như vậy? Lấy được rồi, còn phải bỏ tiền thưởng cao ngất, lại đưa dây buộc tóc rất khó khăn mới lấy được ột NPC khác? Còn phải đồng ý trở về dẫn Kenshin đi tìm Kaoru. Càng hài hước chính là, còn phải giúp NPC báo thù? Tôi nhỏ mồ hôi lạnh, âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của lập trình viên thiết kế nhiệm vụ biến thái này. “Thảo nào chưa có ai hoàn thành nhiệm vụ này.”
“Ừm, mà nhiệm vụ của Sunshine còn khó hơn chút.” Kenshin vô tình nói. “Sau khi có được tôi, cậu phải rớt xuống vách đá, tôi sẽ cứu cậu, sau đó dẫn cậu đi tìm Sunshine. Tiếp theo, cậu phải đáp được tên họ đầy đủ của Sunshine, nếu không sẽ bị Sunshine giết. Sau đó mãi mãi mất đi cơ hội hoàn thành nhiệm vụ này.”
“Lantis ‧Ilanyushenlin? Tên này, tôi đoán đến ngày tận thế cũng không đoán trúng.” Tôi sụp đổ!
“Tên của tôi phải hoàn thành nhiệm vụ khác mới nhìn thấy được, hình như là khắc ở trên bia đá tiên tri của núi Trạm Lam, đỉnh núi cao nhất thế giới.” Sunshine chuyển ánh mắt, bất mãn nói: “Nhưng tôi không thích cái tên đó.”
“Nhiệm vụ này không định để người hoàn thành thì phải? Cần tình cờ đến mức nào mới có thể làm được chứ?” Tôi vô cùng nghi ngờ, nhiệm vụ này nếu không phải nhờ Kenshin và Sunshine có ý thức, e rằng đến lúc Cuộc Sống Thứ Hai đóng cửa cũng chưa chắc có người hoàn thành được phải không?
Kenshin cười khổ. “Chắc cũng không định để gamer hoàn thành phải không? Ý tôi là, cho tới bây giờ còn chưa có gamer nào đánh bại được tôi. Nếu tôi biến thành pet hình người của ai, vậy giá trị sẽ rất cao.”
Nói cũng phải, tôi nuốt nước bọt. Nếu đã có Kenshin, vậy tôi còn sợ ai? Ngay cả Tiểu Long Nữ cũng không thể bắt nạt tôi. “Vậy còn Sunshine? Không phải cũng biến thành pet hình người chứ?”
Sunshine cười ưu nhã. “Ừm, tôi cũng vậy. Cho nên cậu hoàn thành nhiệm vụ xong, tôi mới có thể đi ra ngoài.”
“Yeah, muôn năm ~ Chẳng những có thêm hai người bạn, mà còn là người bạn siêu mạnh nữa!” Tôi vui vẻ nhảy tưng tưng.
“Bạn ư?” Kenshin và Sunshine đều mỉm cười, quả nhiên họ không chọn lầm người.
“Nhưng cậu phải hoàn thành tất cả nhiệm vụ trước đã, nếu không sẽ khiến hệ thống nghi ngờ.” Kenshin cắt đứt tiếng hoan hô của tôi.
“Oh, bình tĩnh đi, có cậu rồi tôi còn sợ không hoàn thành được sao?” Tôi không sợ trời không sợ đất, nói.
Kenshin dẫn đầu, tiếp tục giải thích việc chúng tôi cần làm. “Ừm, vậy chúng ta đi tìm phần mộ của Kaoru trước, hình như là ở tận cùng phía bắc của Tuyết Thôn, sau đó đi tìm Hắc Ám Ma Thần báo thú. Tiếp theo đi nhận nhiệm vụ nhà tiên tri, đi tìm ba nhà tiên tri tản mát khắp các nơi, mỗi nhà tiên tri sẽ đưa cho cậu một mảnh bản đồ bằng đá nhỏ, ghép lại là có thể đi lấy đá tiên tri ở đỉnh núi Trạm Lam cao nhất. Lấy được đá tiên tri, giao cho nhà tiên tri, nhà tiên tri sẽ nói lời tiên đoán, quỷ đang chờ đợi người yêu, người yêu cũng đàng khổ sở chờ quỷ, chỉ ở nơi sâu thẳm nhất mới có hi vọng.”
“Tiên đoán quỷ gì vậy. . . . . .” Tôi nghi hoặc. Người nào nhận được lời tiên tri đó chắc sẽ hộc máu nhỉ? Khó khăn lắm mới leo lên được núi cao, nhưng lại nhận được lời tiên tri kì quái.
Sunshine giải thích: “Chủ yếu là ám chỉ, phải hoàn thành tâm nguyện của Quỷ Vương Kenshin trước, sau đó nhảy xuống vách đá, mới có thể gặp được tôi.”
Thằng nào nghĩ ra được không bằng đi mua xổ số, bảo đám trúng giải độc đắc! Khóe miệng tôi giật giật.
“Được rồi, nghe hình như cũng không khó lắm, tôi dẫn Kenshin đi tìm Kaoru đây. Sunshine cậu chờ tin tốt của chúng tôi nhé!” Tôi tràn đầy tự tin đích bảo đảm với Sunshine. Tôi nghĩ, có Kenshin ở đây, Hắc Ám Ma Thần có gì đáng sợ chứ? Chẳng qua chỉ là đi tìm mấy người, leo núi mà thôi, nhẹ nhàng thoải mái là có thể dẫn Kenshin và Sunshine đi rồi. Chuyện có lợi như thế này, có đứa ngốc mới không làm.
“Được, tôi chờ hai người trở về.” Sunshine tin tưởng nhìn tôi.
Ý chí chiến đấu dâng trào, tôi kéo tay Kenshin. “Đi, Kenshin, chúng ta mau làm xong nhiệm vụ, là có thể trở về đón Sunshine quay về Đại Lục Trung Tâm rồi.”
Tôi vừa kéo Kenshin, vừa vẫy tay với Sunshine, bước ra khỏi cánh cửa lớn màu trắng lúc nãy.
“Cố lên, Hoàng Tử, nguyện thánh Allah chúc phúc cho các cậu.” Sunshine cầu nguyện cho chúng tôi.
*********
Kéo Kenshin, chúng tôi trở lại hang quỷ. Có Kenshin là người địa phương, chúng tôi ung dung ra khỏi hang quỷ. Lâu rồi không thấy bầu trời, tôi thoải mái kéo dãn gân cốt. Xong xuôi, lại phát hiện Kenshin đang ngẩn ngơ nhìn xung quanh. Khó lắm mới thấy được bộ dạng ngốc nghếch của cậu ta, tôi không nhịn được mà cười thầm. Kenshin lập tức kìm nén, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.
Tôi đột nhiên nghĩ ra. “Đúng rồi, dáng vẻ này của cậu đi tới đi lui hình như cũng không tốt lắm, có thể sẽ bị rất nhiều người nhận ra cậu rất giống Bạt Đao Trai!” Mặc dù không phải ai cũng thích manga cổ xưa như tôi. Ặc, lập trình viên nhàm chán là ngoại lệ.
“Vậy sao? Chỉ cần nói tôi là pet của cậu không phải là được rồi sao?” Kenshin thờ ơ nói.
Tôi bất mãn nhìn cậu ta. “Nhưng cậu không phải pet của tôi, cậu là bạn của tôi.”
Kenshin nhìn tôi, mặc dù trên khuôn mặt vẫn lạnh lùng, nhưng tôi nhìn thấy trong mắt cậu có nét cười. “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Cậu chờ chút.” Tôi chộp lấy túi, bới loạn một lúc, cuối cùng lôi ra một bộ đồ tân thủ tôi giữ lại làm kỉ niệm, may là lúc đó không bán. “Mặc cái này đi! Rồi buông tóc ra, làm như vậy sẽ không giống nữa.”
Kenshin nhận lấy quần áo, cởi đồ rōnin ngay tại trận. . . . . . Ặc, tôi có nên tránh đi không? Mắt tôi nhìn lên, thỉnh thoảng tò mò nhìn lén một chút, nhưng tôi xin thề, ngoài bờ vai không tính là rộng, cánh tay gầy gò, cơ bụng sáu múi và đôi chân thon dài của cậu ta ra, tôi chẳng nhìn thấy cái gì cả!
Thấy cậu ta đã mặc quần áo xong xuôi. . . À, là Kenshin nói rằng cậu ta đã mặc quần áo xong xuôi, tôi xé một sợi dây từ bộ đồ cậu ta vừa cởi, buộc thành đai trên đầu.
Được lắm, tôi hài lòng nhìn. Mặc đồ tân thủ, cậu ta rất giống cậu bé Kenshin mới lớn, như vậy thoạt nhìn cũng không khác gamer khác là mấy, thậm chí còn thật sự rất giống tân thủ.
“Tôi vẫn gọi cậu Kenshin nhé? Chắc chẳng sao đâu.”
“Ừm.”
“Xuất phát thôi, để Sunshine khỏi phải chờ lâu.” Đi tìm phần mộ của Kaoru, đương nhiên, tôi không quên đeo lên mặt nạ ca kịch dễ thương của tôi.
“Nhưng, Tuyết Thôn nghe có vẻ rất lạnh?” Tôi lo lắng.
“Chưa từng đến, không biết.” Kenshin nói nhẹ tênh.
“Cậu có sợ lạnh không?” Tôi tò mò hỏi.
“Không biết, chắc là không sợ.” Mày Kenshin nhíu lại, dường như không cảm thấy bản thân sẽ sợ lạnh.