Đọc truyện [YunJae Trung Văn] Nghịch Lân – Đam Mỹ – Chương 97
Rất nhiều người nói, khoảnh khắc gặp lại sau nhiều ngày xa nhau là cảm động nhất.
Những lời này với Jaejoong mà nói thì lại vô cùng đáng phỉ nhổ, huống chi, cảm xúc này không thể nào xuất hiện trên người Jung Yunho!
Hất đầu đi vào trong nhà, Jaejoong ngay cả đơn ký nhận cũng trực tiếp ném cho nhân viên bưu điện, sao còn thời gian quản việc ký hay không ký nữa, nhân viên bưu điện cứ như vậy bị ném ở ngoài cửa, mà Yunho thì da mặt dày theo sát Jaejoong vào nhà.
Cửa vừa đóng, Jaejoong ngay lập tức ném di động về phía Yunho, phản ứng theo phản năng khiến Yunho né được, còn thuận tay tiếp được điện thoại này, cười nhìn bức ảnh bên trên.
“Tôi rất cẩn thận, vì sợ người khác nhìn thấy còn tháo cả pin ra, đủ tỉ mỉ chưa?” Yunho không sợ chết nói.
Trừng mắt nhìn khuôn mặt tươi cười đáng giận trước sau như một của Yunho, đột nhiên, ngọn lửa trong lòng ngày càng mãnh liệt, Jaejoong ngay cả nói cũng lười, trực tiếp đấm thẳng vào mặt hắn, Yunho né được, nhưng lại không tránh được cú đá của Jaejoong!
Trong lúc tránh né, dù Yunho không đánh lại cũng không tránh khỏi lửa giận của Jaejoong lan sang các đồ vật khác trong phòng, tiếng va chạm cùng tiếng đổ vỡ vang lên liên tục, quản gia cùng các người hầu khác vội vàng chạy tới, thấy chủ mình đang đánh nhau cùng một người xa lạ liền vội vàng gọi điện thoại báo động.
“Để xuống!” Phát hiện hành động của quản gia, Jaejoong bình tĩnh ra lệnh.
“Thiếu gia…” Quản gia không rõ ý của Jaejoong, chỉ có thể nghi hoặc đứng đơ tại chỗ.
“Tôi bảo để điện thoại xuống!” Dừng nắm đấm đang định lao tới chỗ Yunho, Jaejoong bước tới chỗ quản gia, vươn tay, vứt điện thoại xuống chỗ cũ. “Toàn bộ cút đi, tôi không gọi, không ai được vào đây.”
Ánh mắt dao động giữa Jaejoong cùng Yunho, tuy không biết đến cùng có chuyện gì xảy ra, nhưng bọn họ đều ăn ý trở lại công việc của mình, để lại Jaejoong cùng Yunho hai mặt nhìn nhau ở phòng khách…
“Giữ ảnh tôi lúc cao trào rất thú vị sao? Hay là anh muốn uy hiếp tôi?” Bức ảnh Jaejoong nhìn thấy trên điện thoại chính là ảnh chụp cậu phát tiết trong tay hắn lần đầu gặp nhau.
Còn tưởng bị xóa rồi, không ngờ Yunho vẫn còn giữ nó…
“Đừng sỉ nhục bức ảnh đó như vậy, thời gian qua ở Mĩ, tôi đều phải dựa vào bức ảnh đó để giảm bớt nỗi khổ tương tư đấy.” Cười lại gần Jaejoong, Yunho không chút che giấu khát vọng của hắn với Jaejoong.
Nhíu mày, Jaejoong vung đấm, lần này, Yunho không hề trốn, cứ như vậy nhận một đấm của Jaejoong, đánh thẳng vào mặt Yunho, lại không khiến Yunho mất đi vui vẻ trên mặt.
“Cười cái gì mà cười!” Bị nụ cười của Yunho làm cho phát bực, Jaejoong liều mạng nắm chặt tay.
“Cười cậu tinh thần không tệ lắm, một chút cũng không giống tôi, nhớ cậu đến phát điên rồi.” Nhìn chằm chằm Jaejoong, Yunho cười khổ.
“Không nhìn ra.” Jaejoong xoay người định chạy đi.
Chỉ là mới đi được hai bước đã bị Yunho ôm lấy từ phía sau, cảm nhận được Yunho vùi mặt vào gáy cậu, Jaejoong không hề giãy dụa phản kháng…
“Tôi rất sợ cậu thật sự không muốn gặp tôi, quên mất tôi rồi…”
“Cho nên anh mới bầy trò, trước hết thuê người đua xe với tôi, lại đưa di động có ảnh chụp cho tôi, khơi lại kí ức của tôi?” Tiếp lời Yunho, trong mắt Jaejoong có rất nhiều cảm xúc hỗn loạn.
“Tìm người có thể đua xe với cậu không dễ dàng chút nào, hại tôi còn phải đi tìm tay đua nghiệp dư, quá phận nhất là cậu còn đánh người, thành ra tôi phải bồi thường cả tiền thuốc men.” Yunho cười nhẹ phàn nàn.
“Đáng đời, ai bảo anh dám trêu chọc tôi.” Ngẩng cao đầu, Jaejoong tùy ý để Yunho ôm lấy eo cậu.
“Biết sao được, người nói yêu trước là người xui xẻo mà… Thời gian giải quyết mọi việc bên Mĩ so với tôi nghĩ còn lâu hơn, thiếu chút nữa khiến tôi phát điên.” Làm nũng như trẻ con, môi Yunho khẽ chạm vào tai Jaejoong.
“Không ai ép anh cả.” Jaejoong bị động tác của Yunho khiến cho nhíu mày, muốn đẩy hắn ra, lại bị Yunho ôm chặt.
“Không ai ép cả, chỉ là có người không chịu đi theo tôi, tôi đành phải chủ động chuyển toàn bộ sang Hàn Quốc.” Ngón tay thăm dò vào trong quần áo Jaejoong, Yunho phát ra tiếng thỏa mãn. “Vẫn là cậu tốt nhất…”
“Tốt cái gì, đồ động dục!” Kéo tay Yunho lại, cơn giận thật vất vả mới xìu xuống nay lại bùng lên, xoay người, đấm thẳng vào bụng Yunho.
Lực của cú đấm này không hề nhẹ khiến Yunho bất giác buông lỏng tay, nhưng lại không ngăn cản được ánh mắt nóng rực của Yunho khi nhìn Jaejoong.
“Tôi cũng chỉ động dục với cậu… Thời gian qua tôi không hề đi tìm người khác, không tin cậu có thể hỏi ảnh chụp trong di động.” Như cố ý chọc giận Jaejoong, Yunho lại giơ điện thoại lên.
Nheo mắt lại, nở nụ cười, Jaejoong gập khuỷu tay thúc thẳng vào sườn mặt Yunho, đau đớn khiến Yunho không thể cắn răng nhịn xuống, sau đó, Jaejoong đạp thẳng vào người hắn, khiến hắn ngã lăn xuống đất.
Nhìn trần nhà, Yunho nhẹ nhàng nở nụ cười, như thể nắm đấm của Jaejoong không hề có lực sát thương, không tạo chút đau đớn nào trên người hắn…
“Cậu đã nói, cậu không chơi trò chơi tin tưởng, nên tôi tới tìm cậu, giờ đây tôi đã có thể hỏi cậu, cậu có…”
Không để Yunho nói hết lời, Jaejoong liền quỳ rạp xuống, cúi người hôn lên môi Yunho.
Không nói tin tưởng, cũng không nói yêu.
Đó là quật cường của cậu.
Mặt đối mặt, một người nằm trên đất, một người quỳ, hai người, đều có ánh mắt hiểu rõ nhau…
“Kim Junsu đâu?” Jaejoong nhẹ nhàng hỏi.
“Như cậu nói, tôi chỉ có thể coi Park Yoochun như đền bù của tôi với cậu ấy.” Yunho nở nụ cười.
“Bọn họ sẽ ở bên nhau sao?” Jaejoong hạ mắt.
“Không biết, đây không phải trách nhiệm của tôi.” Yunho thẳng thắn.
“Kim Jaejoong thì sao?” Jaejoong nở nụ cười.
“Dành cho một người tên Jung Yunho, mãi mãi ở bên người đó, có đủ không?” Nhẹ nhàng vỗ về môi Jaejoong, hai mắt Yunho sâu thẳm.
“Bọn họ sẽ ở bên nhau sao?” Liếm láp đầu ngón tay Yunho, Jaejoong không hề cho hắn đáp án.
“Chắc chắn rồi…” Kéo người Jaejoong xuống, Yunho hôn cậu.
Nụ hôn dần dần nóng bỏng, ý cười trên mặt Jaejoong ngày càng sâu, lúc da thịt chạm vào nhau, nhiệt độ nóng hổi khiến bọn họ đều nhận ra mình nhớ nhau đến chừng nào, chỉ là không ai chịu nói.
Nghe tiếng rên rỉ đứt quãng truyền từ phòng khác tới, trên dưới Kim gia không ai dám đến gần, ngay cả quản gia đã chứng kiến đủ mọi mặt của xã hội cũng không dám ngăn cản, ai lại dám trái lời Jaejoong cơ chứ…
Quyến luyến hôn lên từng chút trên cơ thể trần trụi của Jaejoong, tựa hồ muốn đóng dấu hương vị của mình lên, Yunho hôn ngày càng lâu, đầu lưỡi quét lung tung, khiến Jaejoong bật ra tiếng rên rỉ.
Tiếng rên của Jaejoong cũng khiến phân thân đang rục rịch của Yunho lập tức có phản ứng, Yunho thuần thục khuấy động tính khí của Jaejoong, dịch thể ở phía đầu ra càng ngày càng nhiều, Yunho cũng dùng ngón tay thăm dò tiểu huyệt chặt chẽ sau lưng Jaejoong, Jaejoong theo bản năng hít sâu một hơi lại khiến Yunho kiêu ngạo bật cười.
“Chỗ này hẳn chỉ có tôi cắm vào đúng không… Đau!”
Cảm nhận được Jaejoong há mồm cắn lên xương quai xanh của hắn, Yunho đương nhiên sẽ không trêu chọc Jaejoong nữa, Yunho hôn cậu, rút ngón tay ra khỏi tiểu huyệt của Jaejoong, thay bằng phân thân của mình…
Chậm chạp tiến vào, so với cuồng vọng cướp đoạt lại càng khiến hai người cảm nhận được nhiệt độ của nhau, phía trong chật chội của Jaejoong khiến Yunho phát ra tiếng tán thưởng, mà Jaejoong thì vì vật sưng ngày càng to của Yunho mà bật ra tiếng rên rỉ…
“Arghh…. Đừng nhúc nhích…. Ahhhh….”
“So với nhìn ảnh chụp trên điện thoại rồi xử lý, trong cơ thể cậu thoải mái hơn nhiều…”
“Anh còn nói… Ahhh…”
“Tiếng rên rất hay…”
“Ahhhh… Jung Yunho… Anh câm miệng… Ahhh….”
Trong lúc thở dốc kịch liệt, Jaejoong bỗng nhiên nhớ lại bức tranh treo ở đại sảnh trong cao ốc Kim thị, rồng giữa rừng trúc như đang bay lượn trước mặt cậu, mà móng vuốt sắc bén bảo vệ vảy của mình thì mơ hồ lóe lên hào quang…
Jaejoong đã sớm phát hiện.
Bức tranh kia là bị Yunho phái người đổi, bức tranh trước đó là hình một con rồng không có móng vuốt đang bảo vệ vảy của mình…
Cũng từ khi đó, Jaejoong biết rõ, Yunho sẽ trở lại.
Bởi vì, bọn họ là cùng một người.
Rồng, không thể thiếu nghịch lân của mình…
———————- HOÀN ———————-