Đọc truyện [YunJae Trung Văn] Nghịch Lân – Đam Mỹ – Chương 83
Bảo vệ của hắn, rất khó chịu.
Chỉ vì cậu vẫn luôn tự làm, nên không quen.
Có lẽ, như ai đã nói, cậu cùng hắn, quá giống nhau.
Cho nên, ngay cả kiêu ngạo cùng tự tôn, đều không thể bị cướp đoạt…
Jaejoong không phải kẻ ngu, không thể nào không phát hiện Yunho ra sức khiến cậu bất tỉnh, dù hắn có khát vọng cậu thế nào, làm như vậy cũng hơi quá mức ── Huống chi, trong lúc mê mang, Jaejoong tựa hồ nghe thấy tên Park Yoochun cùng Kwon Ji Kyu.
Lúc mệt mỏi tỉnh lại, Yunho đã không còn trong phòng, chỉ có Kara đang chuẩn bị đồ ăn.
“Sao lại là cô?” Đứng trước cửa phòng, nhìn cô, trong đầu Jaejoong bất giác hiện lên hình ảnh lần đầu gặp mặt, Kara đã hôn Yunho.
Không muốn nghĩ nhiều, chỉ là Jaejoong cảm thấy rất không thoải mái.
“Cậu không muốn nhìn thấy tôi… Bởi vì tôi hôn Yunho trước mặt cậu?” Nở nụ cười, Kara dường như không hề bất ngờ trước địch ý của Jaejoong.
Trầm mặc trước vấn đề của Kara, Jaejoong không muốn trả lời, cũng không cách nào phủ nhận…
“Đừng như vậy nha, đó là thói quen ở bên Mĩ, tôi với Yunho thật sự không có gì cả… Nếu không phải Yunho sợ Carr, anh ta sẽ không để tôi ở chỗ này để chọc giận cậu đâu!” Kara ra vẻ bất đắc dĩ tiếp tục chuẩn bị.
“Anh ta sợ Carr?” Lặp lại lời cô nói, Jaejoong có chút hoang mang.
“Đúng vậy, Yunho sợ Carr có mưu đồ xấu với cậu, vì để anh ấy không thể nào thực hiện ý xấu, cho nên áp dụng 『 Chính sách cách ly』, nếu không cần thiết, tuyệt đối không để anh tôi ở một mình với cậu.”
“Vậy anh ta không sợ cô sao?” Đối với logic của Yunho, Jaejoong rất tò mò.
“Không sợ, tôi không đè nổi cậu, trừ phi cậu muốn đè tôi.” Cười giải thích, Kara thân thiết giúp Jaejoong kéo ghế. “Ngủ cả ngày, cậu nhất định đói bụng rồi, mau ăn chút gì đi!”
“Anh ta ở đâu?” Không di chuyển, Jaejoong chỉ muốn hỏi tung tích của Yunho.
“Không biết.” Nhún nhún vai, là thật sự hay giả bộ, từ mặt Kara hoàn toàn không thể phán đoán được.
Nheo mắt lại nhìn chằm chằm Kara tiếp tục sắp xếp, Jaejoong vô thức muốn tìm di động của mình, lại phát hiện, trong đống đồ của cậu hoàn toàn không có bóng dáng điện thoại.
“Di động của tôi đâu?” Lạnh mặt, trong mắt Jaejoong hoàn toàn không có thiện ý.
Rất rõ ràng, câu hỏi của Jaejoong khiến cho động tác của Kara cứng ngắc, như suy nghĩ cái gì, một lát sau mới quay đầu về phía cậu cười.
“Rơi hỏng rồi, Yunho nói sẽ mua cho cậu cái mới.”
“Di động của tôi không dễ vỡ như vậy.” Phản bác lại lời Kara nói, Jaejoong tới gần cô. “Chuyện như vậy mà nghĩ lừa được tôi sao? Nói, tên Jung Yunho kia giấu tôi cái gì?”
Jaejoong lúc nghiêm túc toàn thân liền tản mát ra khí chất gần giống Yunho, khiến Kara muốn nói lại thôi, cô biết rõ, Yunho sẽ không cho phép cô nói, nhưng nếu chọc giận Jaejoong – người giống hệt Yunho, chỉ sợ cũng không được yên lành.
Trong lúc do dự Kara chỉ biết dùng yên lặng làm đáp án, trừng mắt nhìn cô, Jaejoong không ép cô phải nói, chỉ vào phòng thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
“Cậu đi đâu?” Ngăn trước mặt Jaejoong, cảm xúc khẩn trương của Kara hoàn toàn biểu lộ.
“Nếu như cô hỏi thay Jung Yunho, vậy tôi sẽ trả lời ── Không biết.” Đẩy Kara ra, mắt thấy Jaejoong sắp mở cửa, dưới tình thế cấp bách, Kara đành phải ra tay.
Hiển nhiên cô có tập võ đủ khiến Jaejoong lui lại mấy bước, nhưng không đủ khiến Jaejoong e ngại, thừa kẽ hở, Jaejoong trở tay bắt lấy cô, khiến cô ngã nhào trên đất, nắm đấm cũng dừng lại cách mặt Kara vài cen-ti-mét…
“Tôi không đánh con gái, đừng ép tôi phá lệ.”
Vứt lại mấy lời này, Jaejoong hất đầu đi ra ngoài, Kara thấy thế vội vàng gọi điện thoại cho Yunho, miễn cho Jaejoong gặp chuyện không may, cô không đảm đương nổi…
Đi ra khỏi nhà Yunho, Jaejoong tùy ý tìm một buồng điện thoại công cộng gần đó ấn số Yoochun, không có người nghe, thậm chí, cả điện thoại nhà Yoochun cũng không ai nhấc máy, đang lúc Jaejoong định ấn số của quán Yoochun, một bàn tay đột ngột ấn tắt máy.
“Đây là ý gì?” Nhìn Carr vươn tay ngăn cản cậu, Jaejoong không vui trừng y.
“Không có gì, chỉ là sợ cậu còn mệt, cho nên mời cậu trở về.” Khách khí nói, thần sắc Carr lại bất giác tản mát ra hương vị đề phòng.
Tựa như, có việc gì đó đang xảy ra…
“Tôi không mệt, chẳng lẽ tôi tìm Yoochun cũng không được sao?” Nở nụ cười quyến rũ, trong ánh mắt Jaejoong lóe lên tia sáng. “Hay là, Yoochun đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Nở nụ cười, Carr vừa định phủ nhận, lại nghe thấy tiếng ô tô lao tới từ bên kia buồng điện thoại, theo bản năng, Jaejoong quay đầu, cảnh tượng trước mắt lại khiến Carr vươn tay ôm lấy Jaejoong, hai người cứ như vậy ngã ra ngoài buồng điện thoại, trơ mắt nhìn chiếc xe lao tới tông nát buồng điện thoại!
Xe vẫn con rồ ga, đầu xe vì ma sát mà bốc cháy, lại không ngăn chặn được ý đồ của người lái xe, chỉ thấy xe lại khởi động, lùi ra sau, đổi hướng, chuẩn bị lao tới chỗ Jaejoong cùng Carr!
“Không xong…” Chửi thầm, Carr đỡ Jaejoong đứng dậy, định bảo Jaejoong mau chạy, đối phương đã đâm thẳng tới chỗ y cùng Jaejoong!
Nếu như là những người khác, chỉ sợ sẽ kinh hoảng không biết phản ứng thế nào, nhưng Jaejoong lại tỉnh táo giữ chặt Carr, nhìn chăm chăm chiếc xe kia lao tới cậu, ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, nghiêng người một cái để xe vụt qua bên người, xe chạy tốc độ cao không khống chế được đâm vào tòa nhà phía sau.
Một giây sau, cái ôm quen thuộc bao lấy Jaejoong, ôm cậu vào trong lòng!
“Cậu đang làm gì vậy, không nhìn ra mấy người kia không dễ chọc sao? Dù cậu không sợ chết, cũng đừng để mình chết trên tay bọn họ, mạng của cậu chỉ có thể là của tôi, cậu biết không?” Yunho không cách nào ngăn chặn lửa giận, nhưng đồng thời lại thở phào nhẹ nhõm khi thấy Jaejoong bình an, tuy vậy vẫn liên tục chỉ trích.
Nghe lời nói đầy lo lắng của Yunho, có chút ngọt ngào, nhưng lại không thể dập tắt kiêu ngạo trong Jaejoong.
“Yoochun đâu?” Vốn chỉ là suy đoán, nhưng trải qua việc vừa rồi, Jaejoong càng thêm xác định có việc đã xảy ra.
Hơn nữa, còn liên quan tới cậu…
Nhíu mày nhìn Jaejoong, Yunho hiển nhiên không muốn mở miệng, ánh mắt rơi xuống trên người Carr, thấy hắn như vậy, Jaejoong liền hất tay Yunho ra, Yunho muốn bắt lại nhưng bị Jaejoong né tránh!
“Jung Yunho, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Yoochun là bạn của tôi, tôi cũng không phải người gần bảo vệ, nếu là anh, anh có thích cảm giác này không?”
Không phải khiêu khích, Jaejoong chỉ nói ra sự thật, cũng vì Yunho rất giống cậu, cậu mới nói như vậy ── Cậu tin tưởng, Yunho hiểu ý cậu.
“Yoochun bị bắt rồi.”
Người nói không phải Yunho, mà là Junsu đang bước lại gần, cậu gầy đi không ít, so với lần trước Jaejoong nhìn thấy cậu thì tiều tụy hơn hẳn…
“Cái gì gọi là Yoochun bị bắt đi hả? Kim Junsu, nói rõ ràng xem nào.” Không để ý việc vì sao Junsu lại xuất hiện ở đây, Jaejoong chỉ một lòng muốn biết Yoochun làm sao.
Cho dù không yêu gã, Yoochun vẫn là bạn tốt nhất của cậu…
“Là Kwon Ji Kyu làm việc tốt, cậu ta đập phá quán của Park Yoochun, rồi sai người bắt cậu ta.” Tiếp lời Junsu, thần sắc Yunho vô cùng nghiêm trọng.
“Vì sao?” Jaejoong không rõ, Kwon Ji Kyu tại sao lại cảm thấy hứng thú với Yoochun.
“Nó muốn cậu, Jaejoong, Kwon Ji Kyu muốn tìm cậu, để báo thù tôi giết Hee Chul…”