Đọc truyện [YunJae Trung Văn] Nghịch Lân – Đam Mỹ – Chương 5
“Trời ơi! Yunho, mặt anh làm sao vậy?”
Trừng mắt nhìn mặt Yunho nhiều thêm mấy vết sưng tím, Junsu nhịn không được đưa tay định xoa, lại bị Yunho hất ra.
“Không cẩn thận bị mèo cào.” Không thể che hết vui vẻ đọng ở khóe môi, Yunho không hề để ý đến vết thương trên mặt. “Con mèo này thật không ngoan.”
Nhíu lông mày, dựa theo hiểu biết của cậu với Yunho, Junsu hiểu rõ, chỉ khi hắn ta đang nói về thứ mình thấy hứng thú, mới có vẻ mặt này —— Con mèo kia, chỉ sợ không phải mèo bình thường!
“Cho nên anh mới đến muộn?” Giơ tay lên, Junsu là muốn nhắc nhở hắn một chút.
“Không có cách nào, ai bảo con mèo này đáng yêu như vậy, hay tôi hôn cậu để đền nhé?”
Nói xong, môi Yunho liền ấn xuống môi Junsu, lúc đầu lưỡi của hắn không an phận rục rịch, Junsu lại bị người kéo ra!
“Muốn hôn thì đi tìm người khác, đừng quên, cậu ấy hiện tại là của tôi.” Dùng tay lau hương vị Yunho để lại trên môi Junsu, Yoochun hoàn toàn không che giấu ham muốn độc chiếm của mình với Junsu.
“Tôi không ngại chơi ba người.” Buông tay, trong mắt Yunho viết hai chữ khiêu khích. “Dù sao, Junsu không thể không chơi đùa với tôi, cậu đồng ý hay không cũng đâu có quan trọng đúng không?”
Qua Junsu, Yunho đã nghe được không ít chuyện của Yoochun, cộng thêm điều tra của hắn, hắn biết, Yoochun cũng không phải người lương thiện.
“Không sao cả, chỉ có điều, tôi sợ cậu nhóc này không chịu được.” Ôm eo Junsu, Yoochun không chút khách khí cắn lên cổ cậu. “Tôi thích từ phía trước, anh liền ủy khuất một chút, dùng đằng sau nha?”
“Cũng được, trước sau không quan trọng, chỉ cần thoải mái là được….”
“Hai người các anh đủ rồi nha, coi tôi là cái gì vậy?” Lên tiếng ngăn cản Yunho cùng Yoochun thảo luận, mặt Junsu tràn đầy khó chịu. “Nói cái gì mà đằng trước đằng sau, tôi phải được chọn chứ!”
“Bọn tôi cậu đều thử qua rồi mà, chẳng lẽ không tốt sao?” Nói lời khiến cho mặt người ta đỏ hồng, Yunho muốn cười nhưng vết thương nơi khóe miệng lại khiến cho hắn thấy đau nhức.
Trợn mắt nhìn Yunho, Junsu cũng hiểu được, cậu không có lập trường trong cuộc tranh luận này, chỉ là, cậu cũng không quên truy vấn Yunho việc vừa rồi.
“Đừng nhân cơ hội nói sang chuyện khác, Jung Yunho, anh còn chưa nói cho tôi biết, con mèo kia là ở đâu ra?” Không phải cậu muốn xen vào chuyện người khác, nhưng mà Junsu còn nhớ được, tên kia có hứng thú với chuyện về Jaejoong.
Nhún nhún vai, Yunho nói rõ không muốn nhiều lời, Junsu thấy thế định tiếp tục tra hỏi, nhưng Yoochun lại chen ngang.
“Jaejoong gọi điện thoại, nói cậu ấy không đến được, chúng ta cứ từ từ ăn.” Cầm tay Junsu, Yoochun thuận thế kéo cậu ngồi vào trong lòng mình.
“Sao vậy? Không phải đã hẹn trước rồi sao?” Theo hiểu biết của Junsu với Jaejoong, cậu ta không phải là người hứa suông mà!
“Không biết, cậu ấy chỉ nói có việc, không nói gì thêm.” Yoochun cũng muốn hỏi rõ, nhưng Jaejoong hoàn toàn không cho gã cơ hội để hỏi, vừa nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, gã gọi lại cậu cũng không nghe.
Đại khái, đã xảy ra chuyện khiến cậu tức giận rồi!
“Xem ra, người cậu muốn giới thiệu cho tôi có chút cao giá, đúng không?” Vuốt môi, ánh mắt Yunho trở nên sâu sắc.
“Jaejoong chính là kiểu người muốn làm gì thì làm —— Bất quá đây chính là điểm hấp dẫn của cậu ta.” Lông mày Yoochun, bất giác cong lên vui vẻ.
“Cậu thích Kim Jaejoong à?” Thần kinh nhanh nhẹn, khiến cho Yunho một câu liền chỉ rõ việc nghi ngờ.
“Anh hỏi thật là trực tiếp, không sợ Junsu ghen một chút nào ah!” Hôn lên tai Junsu, Yoochun cũng không hề kiêng kị. “Tôi thích Jaejoong, nhưng cậu ấy không để ý đến tôi, cho nên tôi mới ở bên Junsu.”
“Cậu là người thay thế à?” Lời này, Yunho rõ ràng là nói với Junsu.
Bị Yoochun khiêu khích ở vùng mẫn cảm, Junsu đỏ bừng cả mặt, ngay cả đôi mắt nhìn Yunho cũng mang theo chút hương vị dục vọng.
“Tôi…. Cùng Yoochun là cần lẫn nhau…. Không phải anh đã nói, chuyện của tôi và Yoochun, anh không quản đó sao…. Urghh… Đừng liếm…” Junsu định ngăn lưỡi Yoochun, lại bị gã bắt lấy tay, liếm lên các ngón.
“Cái này thật thú vị, Kim Jaejoong kia, mị lực thật là lớn…” Nhìn tay Yoochun không kiêng nể gì cả thăm dò trong quần Junsu, hai mắt Yunho bắt đầu híp lại.
Trong đầu tái hiện lại cảnh ở trong ngõ hẹp ──
Cảm thấy tay Jaejoong đang chuẩn xác đặt ở chỗ yếu hại của mình, Yunho chẳng những không hoảng, ngược lại cười gặm cắn sau tai Jaejoong, động tác tay cũng bắt đầu mạnh hơn.
Ngón tay nhẹ vẽ vòng tròn, gãi gãi da thịt mẫn cảm của Jaejoong, thấy cậu thở càng ngày càng dồn dập, hơi thở Yunho cũng phả lên khắp mặt Jaejoong.
“Nhẹ thôi…. Sờ tôi….” Như đang quyến rũ, Yunho ra mệnh lệnh với Jaejoong.
Dù không bị khống chế, tay Jaejoong lại nghe theo lời hắn, đặt lên vật nóng rực của Yunho, cách mấy tầng quần áo, Jaejoong vẫn có thể tinh tường cảm nhận hình dạng cũng như phản ứng của Yunho, cảm giác ướt át dính vào vải, tay Yunho đặt trên phân thân của Jaejoong xoa nắn.
“Arghh… Anh…. Arghh…”
“Đừng rên lớn tiếng quá, bọn họ có thể chưa đi đâu, nếu mà nghe thấy được, chỉ sợ cậu sau này sẽ có thêm phiền toái đấy.” Yunho hảo tâm nhắc nhở.
Hốc mắt ẩm ướt trừng Yunho, muốn mắng người, lại sợ sẽ bất chợt bật ra tiếng rên rỉ, Jaejoong chỉ biết ra sức cắn môi, không để mình rên ra tiếng, tránh làm cho Heo Seong Kang chú ý.
Thế nhưng vì vậy, các giác quan bị kích thích hơn, khiến cho từng dây thần kinh của Jaejoong đều trở nên mẫn cảm vô cùng, Yunho liên tục trêu chọc, khiến Jaejoong thiếu chút nữa tiết ra.
“Muốn thêm nữa sao? Vậy tay cậu cũng phải động ah….” Xúi giục khát vọng của Jaejoong, đầu lưỡi Yunho khẽ liếm lên vành tai cậu.
Cảm giác mất mặt, cộng thêm bản năng của thân thể đã đánh bại lý trí của Jaejoong, nhìn vật bừng bừng phấn chấn trong tay cậu, đây là lần đầu tiên Jaejoong trải nghiệm, cái gì gọi là thú tính của nam nhân.
Càng cảm thấy xấu hổ, lại càng khiến cho dục vọng kích thích hơn…
“Urggh… Tay của anh…. Không muốn…. Arghh…”
Lúc tiếng Heo Seong Kang đã đi xa, Jaejoong cảm nhận rất rõ ràng nhiệt độ của Yunho trong tay mình, cậu liền phát tiết trong lòng bàn tay Yunho, dịch trắng hiện lên đầy trước mắt, Jaejoong lại nhìn bàn tay mình, đột nhiên đơ người không biết phản ứng thế nào.
Nhìn cậu, Yunho không chút do dự hôn lên, lưỡi quấn vào nhau, Jaejoong thấy một hương vị tanh nồng, còn chưa kịp phản ứng, đã bị ép nuốt vào thứ gì đó, lúc Yunho buông cậu ra, Jaejoong chỉ có thể trơ mắt nhìn Yunho tràn ngập mị hoặc liếm sạch dịch trên mấy ngón tay.
“Ngon lắm, là của cậu đấy…”
Không đợi Yunho nói xong, Jaejoong đã hung hăng nện cho hắn một quyền, Yunho đương nhiên không có khả năng chịu đánh, trả lại Jaejoong một quyền, hai người cứ như vậy đánh nhau.
Ham muốn vừa rồi, giờ phút này đã biến mất hoàn toàn, còn lại, chỉ là cuộc chiến dữ dội để giữ tôn nghiêm cho mình.
Anh tới tôi đi liên tục, Yunho chảy máu, Jaejoong cũng không dễ chịu chút nào.
Chỉ là có một việc, hai người bọn họ, không ai quên!
“Nhớ rõ, không có giới hạn, chỉ cần ai cúi đầu trước nói muốn đối phương sẽ là người thua…”
Bên tai quanh quẩn câu nói cuối cùng Jaejoong vứt lại trước khi rời đi, Yunho cong khóe môi, quay mặt lại, chỉ thấy thân trên Junsu đã sớm trần trụi, giang hai chân ngồi trên người Yoochun, đong đưa eo.
“Ah…. Yoochun…. Ah….”
Nhìn chăm chú, ý cười trên mặt Yunho càng sâu thêm vài phần, toàn thân nóng lên…
*****
Mang theo vết thương, đột ngột đứng trước mặt chủ nhiệm.
Nhìn một tập văn kiện đang cần ký bên cạnh, trộm liếc thần sắc không kiên nhẫn trên mặt cậu, mặc dù rất muốn hỏi, nhưng ngại ba cậu đã giúp đỡ trường học rất nhiều, vị chủ nhiệm cũng chỉ biết kiềm chế một bụng đầy nghi vấn, giả bộ quan tâm.
“Trò Kim, nếu việc trong hội học sinh quá nhiều, không bằng em tìm thêm mấy bạn học hỗ trợ ah, nếu không….”
“Em xử lý được.” Cầm lấy văn kiện chủ nhiệm đã ký, Jaejoong ngay cả cười cũng lười. “Nếu chủ nhiệm không có việc gì, em trở về hội học sinh trước.”
Chủ nhiệm vẻ mặt xấu hổ nhìn Jaejoong lạnh lùng cự tuyệt, khuôn mặt già nua thiếu chút nữa phải đeo mo lên, vì không muốn các đồng nghiệp khác chê cười, đành phải đi theo Jaejoong.
Vốn là muốn hỏi Jaejoong có tham dự hội nghị học sinh tiêu biểu, cũng đành phải để sau…
Trên đường đi đến văn phòng hội học sinh, Jaejoong không ngừng nhận được ánh mắt kinh ngạc của học sinh trong trường, khiến cậu liền bực bội, bất kể có dọa người hay không, trực tiếp dùng chân đạp cửa!
Nhìn Jaejoong tiện tay ném văn kiện lên mặt bàn, Hội phó Hội học sinh vốn đang chuyên tâm giải quyết việc, cũng tràn ngập tò mò đứng lên, đi đến bên cạnh Jaejoong, ôm eo cậu.
“Sao vậy, là ai khiến cho Kim hội trưởng tức giận vậy?” Suồng sã dùng tay vuốt ve thắt lưng cậu, Han Kyung tuyệt không sợ Jaejoong sẽ giận mình.
“Liên quan gì đến anh, cái này cũng cảm thấy hứng thú sao?” Trừng Han Kyung một cái, Jaejoong đặt mông ngồi xuống ghế sopha bên cạnh. “Nói cho anh cũng vô dụng.”
“Không nhất định ah, có vài việc tôi nhiều kinh nghiệm hơn cậu….” Tay nâng mặt Jaejoong lên, Han Kyung hào hứng nhìn cậu. “Thế nào, lần này lại liên quan đến đàn ông đúng không?”
Trợn mắt, Jaejoong không thể không bội phục Han Kyung, trong một vài việc, trực giác của anh ta linh mẫn đến kinh người.
Nở nụ cười, trước sự im lặng của Jaejoong, Han Kyung buông cậu, giúp cậu mát xa hai bả vai. “Xem ra người đàn ông này khó đối phó, bằng không thì sẽ không thể khiến cho Kim hội trưởng của chúng ta lộ ra biểu tình phiền muộn như vậy.”
Điểm này, Jaejoong hoàn toàn không phản bác được.
Khuôn mặt của cậu, thực sự đã mang không ít phiền toái đến cho cậu, nhưng đối phó với những người đàn ông có hứng thú với mình, Jaejoong cảm thấy mình làm khá tốt, có thể nhìn thấy từ việc Jaejoong làm được chức Hội trưởng Hội học sinh.
Cơ hồ một nửa số phiếu bầu, đều là của nam sinh trong trường.
Bọn họ không hẳn là trông chờ năng lực làm việc của Jaejoong, thuần túy chỉ vì mê muội khuôn mặt kia nên mới bỏ phiếu, nói Jaejoong là hội trưởng, chẳng bằng nói người có số phiếu thứ hai Han Kyung càng giống hơn.
Nhưng, Han Kyung cũng là người duy nhất ngoài Yoochun, hiểu rõ Jaejoong.
“Tôi hỏi anh, nếu có người lần đầu gặp mặt đã ra tay với anh, làm việc rất hạ lưu, sau đó lại đánh anh, anh cảm thấy thế nào?” Nói thật, Yunho đánh lại là việc Jaejoong không ngờ tới.
Qua kinh nghiệm của mình, những người đàn ông có hứng thú với cậu bình thường chỉ biết chịu đánh, người không suy nghĩ liền đấm vào mặt cậu như Jung Yunho, Jaejoong gặp lần đầu tiên.
“Cậu có đối thủ.” Đây là tiếng lòng thật sự của Han Kyung. “Hơn nữa còn là kẻ rất khó đối phó.”
Cậu biết….
Tuy rằng vứt lại một câu, tiêu sái rời đi, trong lòng Jaejoong lại không yên.
Tựa như, cậu đã làm một chuyện rất ngu xuẩn…
“Tôi có phản ứng với anh ta, còn để cho anh ta ra trên tay tôi, tôi lại nói với anh ta, ai cúi đầu nói muốn đối phương trước sẽ là người thua —— Quan trọng nhất là, tôi cảm thấy anh ta và tôi rất giống nhau.”
Nghe lời thẳng thắn của Jaejoong, biểu lộ của Han Kyung biến hóa liên tục, từ kinh ngạc đến mập mờ, cuối cùng là suy nghĩ sâu xa, Han Kyung dừng động tác mát xa cho Jaejoong lại, ghé vào tai cậu, nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Nếu tôi nghe không nhầm, người kia là đàn ông đúng không?” Nghiêm túc xác định lại, Han Kyung cũng không hi vọng mình sai.
“Có vấn đề gì sao?” Jaejoong mở lòng bàn tay, phảng phất như nhiệt độ của Yunho còn lưu lại bên trên. “Tôi ngay cả tên anh ta còn không biết, đó là tên đáng chết đến cực điểm!”
Chưa kể đến, Yunho còn không biết xấu hổ để cho cậu liếm thứ kia, việc như vậy, muốn cậu nói ra miệng như thế nào?