[YunJae Trung Văn] Nghịch Lân - Đam Mỹ

Chương 22


Đọc truyện [YunJae Trung Văn] Nghịch Lân – Đam Mỹ – Chương 22

Thật sự tìm Yoochun sao?

Đương nhiên chỉ là diễn kịch cho tên Jung Yunho kia xem thôi, vừa ấn gọi đã ấn kết thúc luôn rồi.

Vì cái gì ư, rất đơn giản.

Lúc Jaejoong tỉnh lại thì nghe thấy Yunho cùng người xa lạ kia nói đến Junsu, không thể phủ nhận, cậu không nên nghe lén, nhưng vừa nghe được một câu, cá tính của cậu lại khiến cho cậu không thể không nghe tiếp.

Dám lấy cậu so với người khác!

Cậu là Kim Jaejoong, không phải người khác, càng không có hứng thú làm người khác, không hiểu sao tức giận khiến cho cậu nảy ý chọc giận Yunho…

“Chết tiệt…” Khẽ gắt lên, đi một đoạn đường, vốn eo đã nhức nay càng kháng nghị mãnh liệt.

Tên kia, chẳng lẽ không biết cái gì gọi là tiết chế sao?

Lần đầu khiến cho cậu bất tỉnh nằm trong phòng y tế, thậm chí còn phát sốt, ngay cả lần thứ hai cũng không nhẹ nhàng chút nào…

“Mẹ nó!”

Thở ra một hơi, Jaejoong không thể không vẫy một chiếc taxi, nhưng chiếc dừng lại trước mặt cậu lại là một chiếc xe vô cùng quen thuộc.

Mở cửa xe ra, Junsu hất mặt ý bảo Jaejoong lên xe, Jaejoong cũng không có lý do cự tuyệt, ngồi vào xe, nhìn bên mặt Junsu đang lái xe, đột nhiên, giọng điệu lúc Yunho nói về Junsu hiện lên trong đầu cậu.


Junsu, từ trước tới nay không phải người cũ…

Đây có nghĩa là Jung Yunho cùng Kim Junsu vẫn còn giữ mối quan hệ như bọn họ sao?

Hay là, còn sâu hơn nữa…

“Cậu không nghe điện thoại của Yoochun khiến cho anh ấy vội muốn chết, anh ấy rất lo lắng cậu đã xảy ra chuyện gì, đến trường không gặp cậu, cậu có muốn gọi điện cho anh ấy không?” Đưa di động của mình cho Jaejoong, Junsu dùng Yoochun để mở lời.

“Vì sao phải gọi?” Không có ý nhận lấy điện thoại, Jaejoong chỉ nhìn thẳng phía trước. “Tôi không phải báo cáo với cậu ta mọi nơi tôi đi, cậu ta hiểu rất rõ tôi, không cần phải bày chuyện.”

Mím môi, Junsu dường như đã biết trước câu trả lời của Jaejoong, để di động xuống, tập trung lái.

Kỳ thật, tuổi Junsu so với Jaejoong cũng không sai biệt lắm, tối đa chỉ lớn hơn chừng hai ba tuổi thôi. Nhưng giống như Yoochun, bọn họ mang theo mình một câu chuyện trong quá khứ, giống với, quá khứ của Jung Yunho.

Qua lời Yoochun, Junsu đã từng có rất nhiều bạn trai, chỉ là gã không nói, riêng mình Jung Yunho, Junsu chủ động nói rõ mọi chuyện với Yoochun.

Cậu ta nói, lúc cậu khó khăn nhất, Yunho đã giúp cậu, cũng chỉ có mình Yunho, coi cậu là người chứ không phải đối tượng phát tiết.

Cho nên, khi Jaejoong biết là Junsu đưa ra đề nghị chia tay với Yunho, cậu không hiểu chút nào.

Nếu quả thật đúng như vậy, vì sao Junsu phải rời Jung Yunho?

Nếu như địa vị trong lòng nhau đều đặc biệt, sao không ở bên nhau?

Nếu như…

Giật mình với những suy nghĩ đã vượt quá mức của mình, Jaejoong ngạc nhiên, nhíu lông mày, trong mắt cậu xuất hiện sự phẫn nộ…

“Sao cậu lại xuất hiện ở đây?” Nói lên nghi hoặc trong lòng, không phải Jaejoong đa nghi, nhưng Jung Yunho ở trong một khu dân cư cao cấp, mà cậu biết, nhà Junsu cách đây khá xa.

“Tìm bạn.” Ngắn gọn trả lời Jaejoong, ánh mắt Junsu vẫn như trước.

“Là Jung Yunho sao?” Nhướn lông mày, Jaejoong trực tiếp hỏi.

Như đã sớm biết sẽ nghe thấy cái tên này từ miệng Jaejoong, Junsu không chấn động nhiều, nhếch môi, nở nụ cười chứng minh Jaejoong đã đoán đúng.

“Anh ta với cậu rất giống nhau, đúng không?” Đây là suy nghĩ của Junsu từ trước tới nay, chưa bao giờ thay đổi.

“Cho nên cậu muốn tôi gặp anh ta, để chúng tôi làm bạn bè?” Jaejoong nhớ rất rõ ràng, lúc Junsu muốn giới thiệu cậu với Yunho, Jung Yunho tựa hồ đã mỉm cười.

Do không biết hắn là ai, lại bị hắn trêu chọc, đến khi biết rõ, lại bị nét tương tự ở hắn thu hút, khởi đầu của mọi việc, chính là Kim Junsu!


“Tôi không nghĩ tới điều này, vì cậu và Yunho rất giống nhau, không làm bạn bè được đâu.” Trên mặt Junsu thể hiện sự hiểu rõ. “Anh ta sẽ không bỏ qua cậu, cho tới bây giờ không có người nào có thể chống lại anh ta, tôi biết rõ, anh ta sẽ cảm thấy hứng thú với cậu.”

“Mục đích của cậu là gì? Giúp Jung Yunho tìm thú vui?” Thanh âm thấp xuống, ngạo khí từ trong xương tủy thúc giục khiến cho Jaejoong không để ý đến an toàn bắt lấy tay lái, làm cho Junsu vội vàng dừng xe lại.

“Kim Jaejoong, như vậy rất nguy hiểm, cậu có biết không, lái xe…” Lời nói của Junsu biến mất trước ánh mắt lợi hại của Jaejoong.

“Tôi không phải công cụ để cậu lấy lòng Yunho, muốn lấy lòng anh ta, sao còn hẹn hò với Yoochun làm gì? Sao không chia tay với cậu ấy? Hay là cậu cho rằng ngoại tình rất thú vị?

Ngữ khí Jaejoong, kiêu ngạo giống hệt Yunho, càng khiến cho Junsu tin tưởng quyết định của mình là đúng…

“Tôi thật sự thích Yoochun mới hẹn hò với anh ấy, còn Yunho, tôi cùng anh ấy chỉ là bạn bè, hơn nữa, anh ấy cũng sẽ không cho tôi tiến xa hơn.” Cho dù hẹn hò với Yoochun, cậu vẫn không bước được vào tâm gã, nhưng ít nhất còn có thể ôm hi vọng.

Nhưng nếu đổi thành Yunho, Junsu ngay cả nghĩ cũng không dám.

Người kia, cậu không có khả năng trói buộc được.

Nhìn chằm chằm ánh mắt cô đơn của Junsu, Jaejoong không hiểu vì sao cậu lại cảm thấy quan hệ Yunho và Junsu như thể rất gần gũi nhưng lại không cách nào tiến xa được…

Giống, cậu cùng Park Yoochun!

Kinh ngạc cắn răng, Jaejoong cảm thấy rất bất ngờ với ý nghĩ của mình, ngược lại Junsu lại cười nhẹ nhõm.

“Đã hiểu rồi sao, tôi cùng Yunho, cậu cùng Yoochun, là hai phiên bản giống nhau, mà tôi muốn biết, nếu cậu gặp Yunho thì sẽ như thế nào…” Vô luận cậu cùng Yoochun sẽ như thế nào, Junsu vẫn muốn tìm ra bộ mặt chân thật của Yunho.

Mỗi người đều có một bộ mặt chân thật, Junsu tin tưởng Yunho cũng có, chỉ có điều trong thế giới của Yunho, điều đó là cấm kị.

Trừng mắt nhìn nụ cười của Junsu, Jaejoong bỗng nhiên không hiểu được, cậu đến cùng có nên tức giận với Junsu không.


Tuy rằng cậu rất giận với việc Junsu làm, nhưng Jaejoong lại không cách nào bỏ qua ngữ khí bi thương của Junsu.

Trầm mặc một lúc, thở dài, Junsu thu lại những suy nghĩ rối loạn trong đầu, nhìn Jaejoong như đang suy nghĩ điều gì, gọi điện thoại cho Yoochun, nói cho gã biết Jaejoong hiện tại đang ở cùng cậu, gã không cần phải lo lắng.

“Đưa Jaejoong về nhà hộ anh, anh sẽ đi gặp cậu ấy.” Yoochun từ đáy lòng nói: “Cảm ơn em, Junsu.”

“Đừng khách khí như vậy, đây là điều em phải làm mà.” Chỉ cần có thể để anh yên tâm, Yoochun, em có thể làm rất nhiều điều. Junsu trong lòng nghĩ thầm.

Cúp điện thoại, lúc Junsu đang khởi động xe, giọng nói nhàn nhạt của Jaejoong vang lên…

“Nếu Yoochun không yêu tôi, cậu còn muốn để tôi cùng Jung Yunho gặp nhau không?”

Kinh ngạc quay đầu, nhìn vào đôi mắt đen như hiểu rõ mọi chuyện của Jaejoong, có một số việc, không phải không biết, chỉ là không muốn nói ra…

Nếu Yoochun không yêu, cậu sẽ làm việc này sao?

Đáp án, đã sớm rõ ràng rồi…

Khác biệt, chỉ ở hình thức cùng tình cảm mà thôi…

Nhấn chân ga, Junsu đưa ra đáp án kiên định nhất.

“Không liên quan đến Yoochun, cuối cùng thì Rồng sẽ có được Nghịch lân của riêng mình…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.