Đọc truyện [YunJae Fanfic] White Night – Chương 2
Thức dậy sau một đêm kinh hoàng, cả người cậu đau nhức không thể nhấc nổi lên nữa. Nhớ lại những gì xảy ra trong đêm hôm trước khiến cậu không khỏi bàng hoàng.
Thấy cậu đã tỉnh dậy, cha cậu gọi:
“JaeJoonggie… xuống ăn cơm rồi còn đi học đi con…” – ông ta nói như không có chuyện gì xảy ra vậy
Cậu tránh không nhìn ông, không nói chuyện với ông, cố nói ít nhất có thể. Cậu ngậm ngùi ăn cơm, mà bên dưới còn đau rát vì cơn cuồng nộ của ông ta đêm hôm qua. Ngồi không yên, đứng cũng không xong, cậu cố gắng để không la lên khi nhóc ChangMin ngồi lên đùi mình mà ăn như mọi ngày.
“Hôm nay con sao vậy Joonggie?” – thấy cậu có vẻ lạ, ông ta hỏi – “Nếu không khoẻ thì hãy ở nhà nghỉ ngơi, đừng cố đi học làm gì.”
“Con không ….” – đang định chối để được đến trường thì nhận được cái trừng mắt của ông ta, những gì cậu định thốt ra chợt im bặt lại.
“Con cứ ở nhà đi! Để appa đưa em đến trường…” – lần đầu tiên trong suốt 10 năm nay, từ khi mẹ cậu mất cậu mới thấy ông ta đả động đến đứa con bị đối xử lạnh lùng kia.
Ông ta lại gần cậu, thì thầm: “Nếu con trai không muốn em mình xảy ra chuyện gì thì hãy ngoan ngoãn nghe lời, nếu không thì….” – ba từ cuối cùng của hắn như ghim sâu vào tim cậu một con dao nhọn, ứa máu.
Người cha cậu đâu rồi. Con quỷ dữ này là ai vậy??? Ông ta không còn là người cha mẫu mực mà cậu biết. Hắn ta là ai? Cậu không biết nữa.
Sau khi ông ta đi, cậu ngồi lại trong phòg khách, mặt ngước lên trần nhà để cho nước mắt không rơi. Khuôn mặt chưa hết sự bàng hoàng cộng với nỗi sợ hãi tột cùng.
—–JaeJoong’ POV—-
Appa sao vậy? Tại sao lại trở thành như vậy chứ?
Chỉ mới sáng hôm qua còn bình thường mà. Sao chỉ trong chưa đầy nửa ngày đã thay đổi đến như vậy?
Appa ah…
Không….
….
—-End JaeJoong’ POV—-
Cậu đứng dậy, tìm điện thoại… điên cuồng bấm số gọi cho cảnh sát, cậu phải báo cảnh sát. Nhưng điện thoại không có một tín hiệu nào cả. Bị cắt dây rồi…
“Sao vậy con trai, muốn ra ngoài lắm rồi phải không? Mới có một ngày mà đã bứt rứt vậy rồi à?” – không hiểu ông ta đã đứng đó từ lúc nào
“Appa… appa… không đi làm sao?” – cậu đổi ngay giọng, cố kìm nén để không thấy sợ hãi trước ông ta
“Vì quá nhớ đứa trẻ đáng yêu là con mà ta quyết định nghỉ ngày hôm nay đấy. Sao? Con không thấy vui khi ta ở nhà ah???” – hắn ta nói, tiến lại gần cậu hơn.
Sợ hãi cậu lùi ra phía sau, nhưng đó là một bức tường. Biết không thể trốn thoát, cậu quỳ hẳn xuống van xin ông ta: “Appa… con xin appa… mà… con không muốn đâu…. Con là con của appa kia mà…. Chúng ta không thể nào….” – cậu bị hắn bịp miệng bằng cái của thứ đó của hắn, hắn nhét nó vào miệng cậu, bắt cậu phải phục vụ hắn.
“Arrrgggg… arrggg… con trai ta… tuyệt lắm…. nếu…con… arrgggg…. nếu…. arrrgggg…… biết….. điều…. chút…. thì…. ta…. sẽ…. thả….. cho…. con…. ra…. khỏi… nhà….. và…. Bé….. Min….arrrgggg….. cũng….. đượ…..c…. an…. toàn…. còn…. nếu…. arrrggg…. không… thì…. mày…. biết….. hậu….. quả….. rồi….. đó…. arrgg…. nó…. sẽ…. phải….. thay….. mày….. arrrgggg…. nhận….. lấy…. tất…. cả….” – hắn tát vào mặt cậu trong khi cậu phải căng ra đón nhận lấy cái thứ kinh tởm của hắn.
Hắn đè ngửa cậu ra sàn đất lạnh, xé nát cái áo mỏng trên người cậu, điên cuồng cướp lấy môi cậu, cắn nát bờ môi dịu ngọt kia làm cho cậu bật máu. Bàn tay kinh tởm của hắn lần mò trong chiếc quần chưa cởi hết, xoa nắn lấy cái của cậu, làm cho nó cũng cứng lên như của hắn vậy. Cậu không còn ý thức nữa khi hắn làm vậy với cậu. Tất cả chỉ còn lại tiếng rên rỉ của hắn khi hôn xuống chiếc cổ cao đầy gợi cảm kia.
Hắn tát vào mặt cậu, hét lên: “Rên…. đi…. rên…… nhanh ….lên…..”
BỐP! BỐP! BỐP! Hắn liên tục tát vào hai bên má cậu, làm cho nó sưng vù lên vì cậu nhất quyết không nghe lời hắn, kìm nén tiếng rên thoả mãn của bản thân.
“ChangMin….” – hắn thì thầm vào tai cậu hai tiếng, chỉ với hai tiếng đó, hắn đã hoàn toàn điều khiển được cậu.
“Arrrrgggggg…… đừng…. mà….. appa…. cứu con….. với…..” – cậu khóc thét lên khi hắn đâm cái của mình vào trong cậu khi mà hắn vừa chỉ mới lê chiếc lưỡi to lớn của mình vào đó không ít lâu, tay không ngừng xờ khắp người cậu. Tay còn lại bóp chặt cái kia của cậu làm cậu vừa đau đớn, vừa khó chịu.
“Tao….. bảo…… mày……. rên….. chứ ….không…… bảo….. mày…. thét…., ….nghe…. chưa…. hả???? Arrgggg… con trai….. con…. biết….. mình…. tuyệt…. vời…lắm….. không …..” – hắn tiếp tục tát vào hai bên má cậu, rên lên những âm thanh đầy *** dục gợi tình.
Không muốn bị hắn tát nữa, nhưng cũng không muốn nghe lời hắn, cậu kêu lên những âm thanh âm ỉ trong cổ họng, không phát ra thành tiếng. Mặt mày trắng bệch ra vì đau, vừa mới đêm hôm trước hắn dày vò cậu xong, hôm nay lại tiếp tục.
“Ha….ha….haaaaa…. con thật tuyệt…” – hắn cắn mạnh vào môi cậu sau khi đã ra toàn bộ trong cậu, lần này thì không còn máu nữa, nhưng t*ng trùng của hắn thì chảy dài xuống giữa cặp đùi trắng nõn của cậu.
“Thu dọn rác rưởi đi…” – hắn ấn đầu cậu lên bụng mình, nơi mà cậu vừa phun trào tinh hoa, bắt cậu liếm sạch sẽ. Xong đâu đấy, hắn đạp cậu ra, bỏ đi mất. Để cậu nằm lại giữa nhà vì đau đớn, khóc không thành tiếng.
“Appa… umma….. cứu con….với…. con không…. chịu nổi nữa rồi…..” – cậu rên lên vì đau, vì nhục.
——————————————
Cuối cùng hắn cũng để cho cậu được tiếp xúc với ChangMin, thằng bé vẫn không biết gì cả, vẫn vô tư và có khi là hạnh phúc vì bỗng nhiên appa lại yêu thương nó hơn, đưa nó đi học, mua quà cho nó. Vừa nhìn thấy JaeJoong, thằng bé lao vào ôm chặt lấy cậu:
“Joonggie huyng, hôm nay appa đưa em đi học, lại còn mua quà cho em nữa nè.” – cậu bé giơ chiếc máy bay màu đỏ cầm trong tay chìa ra cho cậu xem.
Cậu ôm thằng nhóc vào lòng, mỉm cười hạnh phúc: “Minnie của huyng sướng quá cơ, vậy Minnie phải cho huyng chơi cùng nữa nhé!”
Không ngần ngại, thằng bé gật đầu ngay lập tức, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc. Có lẽ vì chưa bao giờ nhận được sự quan tâm từ cha mình, giờ đột nhiên được chiều chuộng như vậy nên nó hạnh phúc lắm. Nhưng thằng nhỏ đâu ngờ niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của nó được đổi bằng sự đau đớn của anh trai nó. Thằng bé vẫn hồn nhiên tía lia kể chuyện hôm nay cha nó dắt nó đi chơi và làm những gì.
Nghe thằng bé kể chuyện mà trong lòng cậu đau như cắt, chỉ nhìn nó ánh mắt vô hồn. Nhận thấy anh trai mình có vẻ lạ lùng, không vui vẻ chơi với nó như mọi hôm nữa, mà chỉ nhìn nó, buồn vô cùng.
“Huyng…huyng sao vậy??? Sao hôm nay không chơi với em… ra đây chơi với em đi….” – nó đang định kéo cậu ra ngoài vườn chơi thì một bàn tay nắm lấy tay cậu.
“Minne…ngoan, huyng con hôm nay đang mệt, để huyng nghỉ ngơi, không làm phiền huyng được không?” – hắn túm lấy cậu không cho cậu bước ra khỏi nhà, ra vẻ quan tâm tới cậu lắm, nhỏ nhẹ với ChangMin.
“Huyng…mệt hả?” – nó cúi xuống nhìn cậu, vẻ lo lắng – “em không biết. Em xin lỗi….” – giọng nó tỏ ra biết lỗi lắm, dù đó không phải lỗi của nhóc.
“Thôi con lên phòng nghỉ ngơi cho khoẻ, lát nữa ăn cơm appa gọi xuống. Minnie chơi với appa nhé! Chịu không nào!” – hắn không muốn để cậu và ChangMin chơi với nhau một mình, hắn sợ cậu sẽ nhờ ChangMin báo cho người khác biết.
“Uhm…. dạ….” – mặc dù nhóc muốn chơi với anh trai hơn, nhưng vì không muốn bị cha mình ghét nên nó đành gật đầu đồng ý. Nó chỉ vừa mới nhận được sự quan tâm từ cha mình một chút, nên không muốn làm trái ý ông, vì như vậy nó sợ ông sẽ lại ghét nó.
Hắn nhốt cậu trong nhà gần một tuần, gọi điện cho trường học báo cậu bị ốm nặng không thể đi học. Nhưng với lý do đó thì cũng không thể để cậu nghỉ mãi được, cuối cùng hắn đành phải thả cho cậu đi học. Cũng không quên buông lời đe doạ:
“Nếu mày dám hé răng ra chuyện này, tao sẽ giết cả hai anh em, nghe chưa???” – hắn nói khi chở cậu tới trường, mắt nhìn cậu đầy *** dục, rồi liếc qua ChangMin, ánh mắt không còn *** dục nữa mà đầy nguy hiểm, tà ác.
Cậu không nói gì, chỉ cúi đầu đi nhanh khỏi tầm mắt hắn. Cậu có thể làm gì khi mà đứa em cậu yêu thương bị hắn lấy làm cái cớ đe doạ cậu như vậy chứ. Cậu có thể chịu đựng tất cả vì ChangMin. Nó là đứa bé đáng thương, sinh ra mất mẹ, không nhận được tình thương từ chính cha ruột mình, bởi vậy cậu muốn bảo vệ nó khỏi bàn tay của ác quỷ là hắn. Cậu không muốn thằng bé bị tổn thương, muốn nó lớn lên trong êm ấm, hạnh phúc, dù có phải đổi lại bằng máu và nước mắt cậu cũng chấp nhận tất cả.
Cuộc đời cậu giờ đây là dành cho ChangMin, tất cả đều vì đứa bé đó.
/Min ah! Huyng nhất định sẽ bảo vệ em, huyng sẽ bảo vệ em, dù có phải chết dưới tay hắn. Thằng khốn nạn./
—- ‘Người đó’’s POV—–
Không hiểu dạo này cậu ta làm gì mà không thấy đi học???
Mình hỏi nhà trường thì người ta bảo cậu ta ốm, cha cậu ta xin phép nghỉ mấy hôm. Chả hiểu ốm đau kiểu gì nữa??? Không thèm nói với mình lấy một câu.
Kim JaeJoong kia…. cậu có biết tôi lo lắng cho cậu lắm không??? Hả???
Gì chứ? Nếu hôm nay cậu mà không đi học, dù có phải kêu cảnh sát lục tung cái thành phố này lên, tôi cũng phải tìm cho bằng được nhà cậu. Cái thằng cha này…. Làm người ta lo lắng muốn chết ah.
JaeJoong, cậu mau xuất hiện đi, không thành phố này gặp nạn với tôi đấy. Tôi biết cậu nhân hậu lắm mà, cậu đâu muốn ai chịu khổ vì mình đâu, đúng không? Nhanh lên nào, xuất hiện trước mặt tôi đi.
Kim JaeJoong
—–End người đó’ POV——
Đúng là cầu được ước thấy. Đang không biết cậu ở đâu thì cậu lại xuất hiện ngay trước mặt mình như vậy.
Trông thấy dáng cậu từ xa, anh đã gào lên gọi cậu:
“KIM.JAEJOONG. TÊN MẮC DỊCH KIA. MẤY HÔM NAY CẬU ĐI ĐÂU KHÔNG NÓI, CÓ BIẾT TÔI LO CHO CẬU LẮM KHÔNG????” – dù đã rất gần cậu rồi nhưng anh dường như vẫn không muốn giảm volum của mình xuống thì phải. Khiến cho bao người phải quay lại nhìn cả hai như sinh vật lạ
“Thấy chưa!!! Người ta nhìn kìa, tại cậu đấy….” – ở đâu ra cái con người này vậy??? Chính tại anh ta mà người ta mới nhìn, giờ lại đổ tội cho cậu, thật là không biết xấu hổ.
Cậu không nhìn anh lấy nửa cái, mà quay ngoắt bỏ đi. Cậu không hiểu sao mình lại làm vậy nữa, đáng ra cậu phải vui khi được gặp anh chứ, người bạn duy nhất mà cậu có ở cái trường đầy rẫy những kẻ không ghét cậu thì cũng có ý đồ với cậu. Duy chỉ có anh là thực sự coi cậu là bạn, đối tốt với cậu. Nhưng làm sao cậu có thể vui được khi vừa mới xảy ra cái chuyện đáng kinh khủng như vậy chứ? Anh sẽ nhìn cậu với con mắt như thế nào nếu biết chuyện của cậu? Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Này… này….này…. đợi tôi với… JaeJoong…. Cậu có đứng lại không thì bảo hả???” – anh chạy thật nhanh, đứng chặn trước mặt cậu không cho đi.
“Tránh ra!” – cậu sẵng giọng
“Không!”
“Chuông reo rồi kìa. Anh không muốn bị muộn học chứ? – cậu nói, trong giọng có chút chua chát, đắng nghét.
“Ờ! Tôi đợi cậu ở chỗ cũ đó. Không lên, tôi tới tận lớp cậu đấy nghe không???” – anh giở giọng doạ nạt cậu, nhưng bên trong đó chính là niềm vui, sự an tâm khi lại thấy cậu khỏe mạnh an toàn (ở đâu ra vậy? =.=”)
Giờ ra chơi
Trên sân thượng.
Anh ngồi đó, trong lòng tự hỏi không biết cậu có chịu tới không nữa, mặt nhăn mày nhó vì mãi chả thấy người mình ngóng trông đâu cả.
/Cho cậu 1’ nữa, nếu không tới, tôi xuống tận lớp cậu mà lôi cổ đi đấy./
1….
2….
3….
4….
…..
….
58….
59….
/Lên nhanh đi, không tôi xuống thiệt đó/
CẠCH!