Your Life Is Around You!

Chương 40: Ngày thứ ba mươi ba: tham quan!


Đọc truyện Your Life Is Around You! – Chương 40: Ngày thứ ba mươi ba: tham quan!

A Confession – Cộng đồng

#1235: Nghe giang hồ đồn thổi trường mình được đi Ba Vì tiếp?

-…

-…

#1238: Bao giờ trường mình được đi tham quan thế? Trường B, trường C được đi hết từ đời nào rồi?

-…

-..

#1245: Các em lớp 9 được đi Khoang Xanh – Suối Ngà à? Thích nhé!

-…

-…

Bây giờ là cuối tháng 3.

Và vào ngày 28/4 trường tôi sẽ tổ chức cho học sinh đi tham quan ở Khoang Xanh – Suối Ngà. Có điều, nếu chỉ đơn giản như vậy thì cũng chẳng đáng nói.

Đi tham quan là hoạt động thường niên mà các trường tổ chức hàng năm cho học sinh, là chuyện rất bình thường. Điều đáng nói là “chuyến tham quan đó được đi lúc nào?”

Trường A bọn tôi thường cho học sinh đi 2 lần/năm, một lần vào đầu tháng 11, còn lần thứ hai thường vào cuối năm, sau khi thi cử xong hết sẽ được xả stress. Mỗi lần đi là một địa điểm khác nhau, đại khái thì tôi không biết các trường khác như nào, nhưng khóa của tôi thì 4 năm rồi chưa lần nào trùng lặp nơi đến. Rất tốt, rất tốt!

-Bố thấy trường mày tổ chức thế mới hay chứ, mỗi lần nó phải khác nhau thì mới đáng đi. Chứ như trường của thằng Bi, đến Nông trại gì đó mấy lần rồi. Xem kìa, lần này chính nó kêu muốn ở nhà vì chán quá đấy!

Bố tôi nói vậy.

Đầu năm nay, lần đầu tiên tôi “không thể” đi tham quan cùng lớp. Ngày hôm đó, cũng là ngày mà mẹ tôi khai trương cửa hàng café. Từ tối ngày hôm trước, bố mẹ đã bận túi bụi đến khuya đến chuẩn bị đồ đạc, dọn dẹp cửa hàng,…cho ngày hôm sau. Tôi còn nhớ mình đã rất choáng khi đang hào hứng nói với bố về việc tham quan để bố đồng ý như mọi lần, không ngờ bố lại nói “KHÔNG”. Lý do cũng rất hợp lí:

Thứ nhất: Ngày khai trương của mẹ thì phải ở nhà phụ việc

Thứ hai: Cửa hàng vừa mở nên bố mẹ cũng đã hết tiền, kinh phí eo hẹp. nên tiết kiệm được chút nào hay chút đấy.

À, lần đấy cũng cùng đợt em tôi đi tham quan. Và cả hai chị em đều nghỉ ở nhà. Tôi rất buồn vì không được đi, nhưng dù níu kéo từng ngày cuối cùng để cô giáo xin phép bố mẹ như đã nói với tôi, thì hi vọng vẫn chỉ hi vọng mà thôi.

Có điều, cái gì qua rồi, thì nghĩ lại thấy rất bình thường. Không sao, chỉ là một buổi tham quan thôi mà. Lần này không đi thì là lần khác, không sao, không sao!

Chính vì điều đó, nên lần thứ hai đi tôi rất háo hức, tin chắc mình sẽ được đi. Dù sao cũng đã cuối năm, đây có thể là chuyến đi chơi cuối cùng với lớp. Tôi hí hửng đem tờ thông báo tham quan về nhà xin ý kiến bố mẹ. Dắt xe, khóa xe, vào nhà, quán café của nhà tôi luôn mở cửa. Mẹ tôi đang ngồi ở bàn cạnh quầy pha chế chơi ipad, vừa hay giết thời gian lúc không có khách.


-Con chào mẹ!

Tôi bỏ balo, ngồi phịch xuống ghế. Nóng thật. Trời vừa hết lạnh một chút mà đạp xe đã mướt mát mồ hôi như này. Sau này mà đến 40 độ thì… Tôi không dám nghĩ tiếp.

-Về rồi hả con?

Mẹ tôi ngẩng đầu lên hỏi han.

Tôi ngồi nghỉ một lát, sau đó mới hỏi ý kiến mẹ. Mở cặp lấy ra tờ giấy, tôi nói:

-Mẹ xem này…

-Gì thế?

Mẹ tôi đeo kính đọc, xong đó đồng ý.

-Nhớ hỏi ý kiến bố, nhưng mà thi cử xong thì bố đồng ý thôi.

-Vâng.

Không nói dông dài, bố tôi cũng đồng ý. Tôi rất vui.

-Khoang Xanh có cái hồ tạo sóng khá là thích. – Bố nói

Tôi ngạc nhiên: “Bố đi rồi ạ?”

Bố tôi gật đầu.

Tối hôm ấy, tôi lên facebook nói chuyện với thằng Hoàng một chút. Một chút thôi, hơn nữa rất khuya. Do sắp đến kỳ thi học kỳ, thi thử vào 10 toàn thành phố nên tôi quyết định đề nghị với bố cắt mạng Internet ở máy tính, thu điện thoại Lumia để tôi bớt thời gian lên mạng. Chỉ có những lúc khi cả nhà đã đi ngủ, mẹ tôi để ipad sạc ở phòng tôi, tôi mới lên một chút.

Ngọc Thanh Trần: Này, 28/4 đi tham quan đấy.

Hel Trần: Ồ..

Ngọc Thanh Trần: Khoang Xanh – Ba Vì

Hel Trần: Ồ…

Ngọc Thanh Trần: Đi không?

Hel Trần: Chắc có. Làm một trận quẩy trước 1 tháng thi cử.

Tốt lắm, bạn thân nhất đi. Không tệ!


Nhưng mà…đúng là người tính không bằng trời tính.

Sáng hôm sau đến lớp, cái tin lớp không quá 15 người đi tham quan như sét đánh vào tai tôi. Hồng Ngân, một đứa nhỏ người, da ngăm, nhìn khá xinh xắn, phụ trách việc quỹ lớp, thu tiền học, các khoản chi tiêu hộ cô giáo hỏi có bao nhiêu bạn đi tham quan.

-Thanh, mày đi tham quan à?

Tôi ngoảnh đầu lại. Tú hỏi tôi. Tôi gật đầu.

Một lát sau:

-Oppa, anh đi tham quan à?

Là Hoàng Minh.

-Ờ.

-Nhưng mà nghe nói chỉ có mấy đứa con trai đi.

-!!!

Bỗng dưng cảm giác chán nản xâm chiếm tâm trí tôi. 15 người? Không phải bây giờ đã cuối năm rồi sao? Thật may là thằng Hoàng không đi học, để nó nghe thấy có khi lại lung lay ý định.

Tôi nghe thấy những lời nói khiến bản thân khó chịu nhưng không thể giải tỏa, vì bọn nó chẳng sai, cũng chẳng liên quan đến mình.

Đó là con gái chẳng đứa nào đi. Con gái lớp tôi có thể phân thành nhiều loại. Nhưng đối với tôi mà nói, lũ cái Ngọc, Quỳnh, Phương Anh,… là những đứa sẵn sàng chi tiền để đi uống một bữa trà sữa, ăn một bữa nem với nhau nhưng không bao giờ quan tâm đến chuyện của lớp. Tôi ghét cái kiểu đấy. Bọn nó cho rằng đi chơi chung không bằng đi riêng, nên đứa này không đi, rủ đứa kia cũng không đi, thành ra kết quả như thế này.

Chiều hôm ấy

-Thanh, mày vẫn đi tham quan?

Hồng Ngân quay xuống hỏi tôi. Tôi gật đầu.

-Mày chắc không? Còn 2 đứa đi thôi.

-…

Hai đứa…Ha! Thật mỉa mai. Xem kìa, làm ảnh hưởng đến bọn con trai rồi. Hẳn là bọn nó thấy cái lớp này quá ư nhạt nhẽo, chưa đầy hai chục đứa đi nên cuối cũng muốn ở nhà rồi. Thằng Hoàng ngồi cạnh ngạc nhiên.

-Hai đứa? Vcl. Hai đứa thì đi làm đ’ gì?

Một nỗi uất hận, chán ghét dâng trào trong lòng tôi.


Cô Châu bước vào lớp, nhận cái tin “sét đánh” kia xong cũng ngạc nhiên, đờ đẫn cả người.

Tôi không cam lòng. Dự định của tôi, mong muốn của tôi, bị bao nhiêu đứa không đi kia đè bẹp. Rõ ràng đã rất háo hức, tại sao chứ?

Mấy đứa con gái khi bị cô hỏi lý do không đi, đứa thì nói ở nhà ôn bài, đứa thì kêu không thích, đứa thì nói bận việc.

Ha, học cái cc! Tôi chửi thầm trong đầu. Mày học cái vẹo gì, ở nhà chép sách à? Làm như chăm hơn bọn này ý, toàn lấy lý do vớ vẩn để phục vụ ý thích riêng cho bản thân mà không nghĩ đến tập thể. Đây là hoạt động chung của trường cơ mà.

-Đại Dương, sao con không đi?

Thằng Dương rất nông nổi, hoạt bát. Con trai lớp tôi thích đi chơi, tụ tập, dĩ nhiên tham quan cũng không ngoại lệ. Nhưng…một cái lớp chỉ vài đứa đi khiến bọn nó chán.

-Thưa cô, bọn con muốn đi. Có điều…các bạn không đi, mà đi vắng vẻ thế này thì…- Càng nói, giọng nó càng nhỏ dần. Dương và mấy đứa con trai đều cúi đầu. Hẳn bọn nó chán nản và thất vọng lắm.

Tôi hết sức thông cảm. Có lẽ bọn nó cũng đang thầm trách những đứa vô tâm kia trong lòng giống tôi. Đúng, tôi đang phẫn uất.

Tập thể lớp tôi đã từng khiến cô giáo thất vọng rất nhiều lần bởi sự vô tâm, vô cảm. Lần này cũng vậy!

“Trong cuộc đời đi dạy của cô chưa có một cái khóa nào mà để lại “ấn tượng” sâu sắc như bọn con!”

Cuối cùng, cô chốt lại cuộc tranh luận, “tra khảo”:

“Nếu các bạn không đi, thì từ bây giờ đến cuối năm lớp chúng ta sẽ không tổ chức bất kỳ một cuộc vui hay hoạt động gì nữa. Cô sẽ giao bài để các bạn làm. Và tuyệt đối cấm không tổ chức đi chơi riêng. Vấn đề này trong hội nghị phụ huynh cũng đã thống nhất!”

Tưởng như chỉ có mình lớp tôi như vậy, hóa ra không phải. Lớp 9C, 9A cũng vậy. Hay thật, khóa của tôi “đổi mới” nhiều thật.

Trên facebook cũng rôm rả không kém. Hàng loạt đứa treo status bảy tỏ suy nghĩ, trách mắng có, chửi có, khuyên bảo có,… để mong muốn nhiều đứa thay đổi suy nghĩ.

Tùng Mickey đã share một bài viết của Humans of A

HAY ỦNG HỘ VIỆC ĐI THAM QUAN

Đây là một bài viết từ học sinh cũ của trường. Chị không biết các em có đủ kiên trì đọc hết bài viết này không, nhưng xin bớt chút thời gian để đọc.

Bài viết của chị ấy lời lẽ vừa đủ khuyên nhủ, không quá đanh thép, nêu và phân tích đủ lý do nên đi tham quan.

Đọc xong, tôi cũng share, kèm theo trạng thái

“Con lạy các chế, làm ơn đọc một chút cho thông não đi nhé -_- “

Tôi kìm nén cảm xúc tệ hại của mình về đến nhà, cố gắng không nói với bố mẹ. Tính tôi khá thích nói chuyện ở lớp với gia đình, tất nhiên cũng phải lựa chuyện mà kể, chuyện nào quá nhạy cảm và riêng tư của chúng tôi thì kể làm gì.Tôi thầm nghĩ, nếu để bố biết được không biết sẽ phản ứng thế nào.

Thằng Hoàng vẫn nghỉ học đều đều, vẫn cắm đầu học Toán. Ngày thi của chúng tôi đang đến gần. Nhưng ban ngày không gặp, thì facebook buổi tối chính là khoảnh thời gian duy nhất chúng tôi nói chuyện với nhau. Bây giờ tôi lại đang không dùng máy tính, điện thoại, thời gian dùng ipad thường rất khuya, cộng thêm việc có hôm thằng Hoàng học đến 10h kém mới về nhà khiến giấc ngủ của chúng tôi đều bị rút ngắn.

Lúc ấy đã là 10h00, tôi vẫn không thấy thằng Hoàng online, để lại tin nhắn cho nó. Gần một tiếng sau mới thấy nó trả lời.

Hel Trần: Tao vừa mới về mà. Bà giáo viên toàn câu giờ cho tan muộn. Kinh dị vl.

Ngọc Thanh Trần: Lại đang ăn cơm trong phòng hả?


Hel Trần: Ờ hớ. Mà kiểu này chắc không đi tắm nữa. Muộn quá rồi.

Ngọc Thanh Trần: Muộn thì làm sao?

Hel Trần: Hỏi ngu. Người ta nói không nên tắm sau 10h. Tụt huyết áp, tăng xông mà chết thì vui:3

Ngọc Thanh Trần: Ồ, không định thay sịp à? *cười nham hiểm*… Hay là mày không mặc?:v:v:v

Hel Trần: Con bệnh. Tắm thì không nhưng quần áo vẫn phải thay chứ @[email protected]

.

.

.

Ngọc Thanh Trần: Hôm nay tao với con My giận nhau.

Hel Trần: Hở?

Ngọc Thanh Trần: Mới sáng ra đã gọi tao bằng cái giọng mệt mỏi khiến tinh thần tao khó chịu, nên mới cáu kỉnh quát lại hỏi gì. Xong giận. Hết chuyện.

Cũng phải nói thêm là vì chuyện này mà thằng Hoàng Minh cứ trách đùa tôi, kêu tại oppa mà nó giận lây cả em.

Hel Trần: Kệ mẹ đi =.= Quan tâm làm gì.

Ngọc Thanh Trần: Ờ hớ.

Ngày hôm sau

Thật bất ngờ làm sao, số đứa đi tham quan của lớp tôi tăng vọt từ 2 lên 35 người. Tuyệt vời, lời nói của cô thật có sức tác động lớn. Tâm trạng của tôi nhanh chóng đi lên.

-Này Milo, đăng ký hết con trai lớp mình đi tham quan cho tao!

Thằng Vũ hào hứng tuyên bố, và cũng chẳng có ai phản đối lời nó nói.

Hồng Ngân hí hửng mang tờ giấy lên bục giảng gào lên: “Bây giờ tao đọc tên danh sách những đứa đi, im lặng hết đê!”. Lúc đi ngang qua bàn tôi, nó còn quay sang cười tươi rói hỏi: “Oppa, anh cũng đi tham quan đúng không?”

Tôi đáp: “Ờ, mày thì sao?”

Hồng Ngân: “Em ở nhà”

Tôi: “…”

Phù, thở phào nhẹ nhõm. Danh sách tham quan đã chốt, tiền cũng đã đóng. Có 7 đứa không đi, dù sao số lượng lớp tôi cũng tương đối khả quan. Không biết các lớp khác có biến chuyển gì không. Tôi rất mong chờ vào ngày đi tham quan.

Nhưng trước khi được hưởng thụ, phải lao động trước đã.

Đó là cuộc thi học kỳ II và thi thử toàn thành phố lần 1 đang chờ chúng tôi ở phía trước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.