Đọc truyện [YoonMin] Đại Ca … Tôi Yêu Anh! – Chương 49: Bắt cóc con tin
Ngày hôm đó, không khí của bữa tiệc trở nên vui vẻ biết bao nhiêu. Riêng có cái không khí ảm đạm căng thẳng không được bộc lộ của hắn và anh, còn thêm cả ba và bác Jung nữa. Không biết rằng họ có chuyện gì mà sao có vẻ như những lời nói dành cho nhau đều trở nên đâm chọt nhau nhiều hơn. Cô và mẹ ở bên giữa cũng chỉ biệt cười mỉm không dám nói gì. Hôm nay là ngày vui, mong là mọi thứ đều tốt đẹp. Cũng là ngày Hoseok trở thành chủ tịch tập đoàn Jung thị, ba của anh thì về hưu. Anh cũng dư sức để thừa kế làm cho công ty phát triển hơn nhiều nữa.
………………………………………………
Jimin đi hóng gió một chút thì gặp Hoseok đang ngồi ở ngoài. Cô đi lại nhanh rồi nói.
– Hoseok, sao anh lại ngồi ở đây?
– Ồ, tại trong buổi tiệc đông khách quá nên anh ngồi đây cho thoải mái một chút!
Cô mỉm cười ngồi kế anh ôn tồn nói.
– Anh vẫn như thế, vẫn thích yên tĩnh như lúc trước!
– Em còn nhớ sao?. Lúc trước chúng ta vui lắm, còn bây giờ thời gian cùng nhau có lẽ sẽ ít hơn nữa. Anh vẫn còn nhớ…nhớ…_Hoseok nói giọng buồn bã nao lòng.
Jimin biết anh đang nghĩ gì bèn an ủi đôi lời khích lệ anh.
– Thôi nào Hoseok, hôm nay là ngày anh được thừa kế lại tập đoàn bao năm nay ba anh rày dựng lên, anh phải vui lên chứ! Em tin là sẽ có ngày chúng ta lấy lại khoảnh khắc năm ấy mà!
– Cảm ơn em!_Anh xoa đầu cô bật cười.
Jimin chỉ biết ngồi đó, ngắm nhìn phố thị đèn màu của mãnh đất Seoul rộng lớn. Bầu trời của Hàn Quốc vẫn như thế, vẫn ảm đạm không quá buồn nao nức kia. Nhưng mỗi khi về đêm anh lại cảm thấy buồn, buồn vì chẳng thể gặp được thứ anh đang mong đợi. Nhìn Jimin, anh cũng an ủi được vài phút. Không để con tim thổn thức, anh nói ngay.
– Anh nhớ…
Chưa nói xong, đã có người chèn ngang vào.
– Anh nhớ cái quái gì?
Đó là giọng của YoonGi, anh đang nổi khùng khi thấy hai người ở đây, ở nơi không có ai qua lại thế này. Mấy lời đường mật lúc nãy anh cũng đã nghe rõ. Gì mà trở lại khoảnh khắc năm gì gì đó, rốt cuộc là đến đây chỉ để muốn nói lời yêu thương với tên này thôi ư?.
Jimin đứng dậy, giật mình khi thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn đang nhìn mình chăm chăm, quả thật là hắn không còn ngăn nổi cơn nóng giận của mình nữa. Cô đến bên hắn, nhẹ nhàng nói.
– YoonGi, anh đừng hiểu lầm!. Về em sẽ giải thích cho anh, chúng ta vào thôi!
– Anh không cần em giải thích, chứng cứ ngay trước mặt rằng rõ là hắn muốn cưa đổ em đây mà!. Làm sao anh có thể chịu đựng được?_Hắn gắt lên.
Ở đây ít người qua lại, vắng người. Làm cho hắn sợ anh ta giở trò xầm bậy với Jimin thì không thể lường trước được. Loại người này, quả thực hắn cần phải đề phòng ngay.
Hoseok trầm tĩnh, đứng dậy rồi đút tay vào túi quần. Giọng nói có vẻ khiêu khích.
– Min YoonGi, con trai lớn của chủ tịch tập đoàn Min thị, bề ngoài cứ tưởng là thiếu gia giàu có, ảm đạm với bộ mặt quyền lực hay nói những lời hoa mĩ, nào ngờ bên trong cứ như một con quái thú không phân biệt rõ thực ra sao!
– Hừ, dù tôi muốn phân biệt cũng chẳng còn tâm trạng nữa!. Jimin, còn em thì sao? Em nói gì đi chứ? Em động lòng vì hắn ta ư?_Hắn cau mày lại không vui.
Jimin nhăn nhó, không hiểu được tiếng lòng của hắn. Tại sao hắn cứ thích làm cho mọi chuyện trở nên rắc rối khó giải quyết hơn. Cô cũng chỉ muốn hai bên không đấu đá nhau nên bảo.
– Anh đừng hiểu lầm, em với Hoseok chỉ là bạn! Với lại anh ấy đang buồn nên…
– Nên em muốn trò chuyện ân ái ngọt ngào bên hắn chứ gì?
– Sao anh cứ thích làm nó rối tung lên vậy? Anh cứ luôn muốn nhận cái đúng về mình?_Jimin khó chịu bức xúc nói.
– Anh là vậy, anh ích kỷ cho bản thân đấy! Chẳng lẽ hắn không biết em là bạn gái anh ư?
Hoseok bật cười đi lại gần hắn rồi nói trong tẻ nhạt.
– Xin lỗi, tôi không tưởng anh là bạn trai cô ấy. Tôi tưởng anh là anh trai đấy!
– Hừ, anh nghĩ nói những lời ấy tôi sẽ điên tiết lên sao? Xin lỗi, dù thế nào thì anh cũng không thể dành Jimin được với tôi đâu!
Cô không muốn nghe họ cãi nhau nên quát lớn.
– Thôi được rồi, làm ơn đi! Hai người có thể nhẫn nhịn nhau một tiếng không? Dù có không vui với nhau tới đâu thì cũng làm ơn đừng cãi nhau trước cửa nhà hàng của buổi tiệc có được không?…
Hai kẻ im lặng, cô đứng ngay giữa quay sang nói với YoonGi. Hắn đang thở gấp với tính khí nóng nảy của mình, không thèm nhìn cô một cái. Cô bất giác cười buồn nói.
– Còn anh, dù cho em có nói gì đi chăng nữa. Một lời anh cũng không thèm tin…Em xin lỗi, vì làm anh thất vọng…
Nói rồi, cô bỏ vào nhà hàng. Hoseok cũng bước theo, lời cuối anh nói với hắn rằng.
– Nếu anh yêu cô ấy, xin đừng bao giờ làm cô ấy buồn!. Dù có ra sao anh tin cô ấy đi, cô ấy với tôi cũng chẳng xảy ra chuyện gì vượt mức bạn bè đâu…Tính khí ghen tuông bất thường của anh đang làm chuyện tình của anh trở nên nhạt nhẽo và trầm trọng hơn đó!
Câu nói dạy bảo của anh như xoáy sâu vào trong đầu của hắn. Hắn đứng đó, không một chút phản ứng. Ánh mắt trở nên dịu dàng hơn lúc nãy, cảm giác trào dâng nổi bất an trong lòng…
…………………………………………………….
Đến lúc tiệc tan. Min YoonGi đi kiếm bóng hình quen thuộc khắp nơi nhưng chẳng thấy đâu, gọi điện cho cô nhưng lại chẳng bắt máy. Không biết cô giận hắn hay là đã bỏ về trước rồi. Thế là hắn nói với ba mẹ.
– Hai bác, xin lỗi nhưng quản lý Kim của con sẽ đưa hai bác về nhà. Con không biết Jimin đi đâu nên con sẽ kiếm, chắc là cô ấy chỉ đi vòng vòng đây thôi!
– Được rồi, con mau mau đi tìm nó về. Bản tính nó hay bực nhưng cũng mau quên, tuy nó với con xảy ra xích mích nhưng con cũng đừng có để bụng nha!_Mẹ Jimin dịu dàng nói.
– Dạ vâng!
………………………………………………………
Jimin đi kiếm Hoseok, kéo vạt áo anh lên, đôi mắt ánh lên tia lửa nói.
– Jimin ở đâu?…
– Bạn gái anh làm sao tôi biết?. Anh thật buồn cười!
– Vậy chứ sao tôi kiếm khắp nhà hàng không thấy cô ấy, nếu anh không dụ dỗ cô ấy bỏ đi thì cô ấy đang ở đâu??
Min YoonGi im lặng quan sát xung quanh không thấy bóng dáng kia đâu, cũng chẳng biết rõ là cô đang nơi đâu. Hoseok biết hắn đang rất lo lắng nên lịch sự đưa cho hắn ly rượu trên bàn được rót sẵn, nói lời trấn an.
– Tôi biết là anh lo, anh yên tâm đi! Cô ấy chắc sẽ về ngay…
Min YoonGi thở dài phiền phức, lấy ly rượu trên tay gã rồi uống một hơi. Hắn cần rượu lúc này vì nó khiến hắn ổn định tinh thần nhiều hơn, chỉ mong Jimin không xảy ra chuyện gì.
…Một lúc sau, chuông điện thoại của YoonGi reo lên, hắn đẩy anh ra rồi bắt máy nhanh lên nghe. Bên kia đầu dây là tiếng trầm trầm của một người con trai nào đó.
– Cậu chủ, cô Park bị bắt cóc rồi!
Câu nói khiến hắn điêu đứng rất, trong đầu hắn xuất hiện thứ khoảng không vô nghĩa, hắn không tin những lời nói kia. Ly rượu trên tay hắn bị hắn bóp nát, miễn ly ghim vào tay hắn cũng không đau, thứ đau đớn nhất là câu nói Jimin bị bắt cóc đi mất. Hắn nắm vạt áo tên thuộc hạ kia nhấc lên, đưa ánh mắt như một con thú hoang đang rất phẫn nộ quát gầm lên.
– Cô ấy đang ở đâu?
– Dạ…dạ…tôi không biết!_Tên kia run lẩy bẩy nói giọng lắp bắp.
– Tao đã kêu tụi mày dám sát cô ấy từng bước mà. Sao không nghe lời tao? Tụi mày muốn chết hết ư?_YoonGi đang rất bực.
Hắn thật sự rất điên khi đám thuộc hạ không theo bảo vệ cô, đúng thật là những kẻ vô dụng. Hoseok can ngăn, nói giọng ảm đạm điềm tĩnh lạ thường.
– YoonGi, lúc này không phải là lúc ở đây nói những lời vô ích đâu. Chúng ta nên đi kiếm em ấy càng sớm càng tốt…
Lúc này YoonGi thở một hơi rồi bỏ tên kia xuống.
Hoseok hỏi tên thuộc hạ.
– Cậu có biết cô Park bị ai bắt cóc không?
– Do tối quá, lúc ấy chúng tôi có cuộc trạm chán với một tên to cao, nhóm chúng tôi khoảng tầm 5-6 người nhưng đụng kẻ rất mạnh nên không thể cứu cô Park…
– Vậy hắn ta ra sao?_Hoseok hỏi.
– Tên đó…rất cao khoảng chừng 1m8, mái tóc hắn là màu hoa anh đào, hắn đeo mặt nạ nên không thể thấy được mặt mũi ra sao?
YoonGi đập bàn hét.
– Chỉ có nhiêu đó thôi sao? Đúng là lũ vô dụng!!!
Tên thuộc hạ sợ hãi, nói thêm.
– Còn nữa, hắn có đem theo một cây sáo. Lúc đánh chúng tôi, hắn chỉ sử dụng cây sáo đó để làm hung khí, à còn…trên tay hắn có một xăm hình vương miện! Lúc leo lên xe, hình như bọn người đó chạy về phía ngoại thành Seoul!