Yêu Yêu Hận Hận: Ngu Tình Điệp Tử Đóa

Chương 6: Say gió xuân


Đọc truyện Yêu Yêu Hận Hận: Ngu Tình Điệp Tử Đóa – Chương 6: Say gió xuân

Nàng vội vã mở tung cánh cửa đầu tiên mình nhìn thấy, chạy vào trong.

Đập vào mắt nàng là hồ tắm nước nóng trông quen.

Đi thêm bước nữa mới thấy hồ nước động tĩnh, vừa nhìn đã thấy bóng hắn trên mặt nước. Nàng hoảng hốt quay lưng, không ngờ mặt sàn trơn trượt khiến nàng nghiêng ngã.

Nàng ngã phịch xuống nền.

Hắn nghe thấy tiếng động liền quay đầu, nói:

“Ai?”

Nàng vừa bê mông vừa thuận miệng trả lời:

“Không có ai cả!”

Nàng đột ngột nhận ra mình chính là đang nói điều vô lí. Không có ai vì sao lại có tiếng trả lời, nàng đúng là ngốc thật mà.

Nghĩ thì nghĩ thế thôi nhưng nàng lại gấp gáp chạy khỏi đó.

Hắn cư nhiên là không biết ai, cho đến khi hắn nhặt được túi nhỏ thêu hoa của nàng.

Nàng chạy ra ngoài, thấp thỏm không yên, chỉ sợ hắn phát hiện nàng.

Cánh cửa đột nhiên bật mở cũng là lúc hai hàm răng của nàng liêu tục va vào nhau.

Mắt nhắm tịt không dám nhìn.

Hắn vừa bước ra, mũi chân vừa chạm lên tấm thảm đã thấy nàng ngồi trên kệ gỗ, co chân lên ghế.

Nàng đang thu lu ngồi trên kệ lóng tai nghe ngóng mà vẫn không nghe thấy động tĩnh gì khiến cho nàng tò mò hơn cả.

Vừa hé mắt ngước lên môi đã bị ngậm lấy, nhất thời hoảng loạn đẩy hắn.

Vì sao hắn bước đi lại không vang lên tiếng gì cả?

Nàng vừa đẩy vừa cố ý bảo hắn bỏ ra nhưng lời thoát ra khỏi miệng thì chỉ còn chữ đứt quãng. Đến khi nàng không thở được hắn mới buông.

Nàng vừa thở hồng hộc vừa giãy nãy, toan giơ tay đánh hắn, không ngờ vừa quay sang phía hắn đã bắt gặp đôi mắt mê muội khiến nàng bất giác buông lỏng tay. 

Không gian yên lặng tới mức có thể nghe thấy nhịp thở dồn dập của hắn, hơi thở kia dường như cũng ác ý trói nàng lại chỗ này, không còn sức lực để đứng lên.

Chuyện mà nàng từ lâu đã lường trước được cũng đến.

Dù là y phục long bào kia có nhẵn nhụi đến mức nào cũng bị hắn giật phăng, vò nhàu nát.

Hắn xé rách bộ y phục của nàng.

Cả ngày hôm qua nàng không có ăn gì cả, bây giờ đến cầu xin hắn nàng còn không có sức, chỉ cứng nhắc một hồi.

Những va chạm thân thể lần trước dường như đã là một nhưng lần lại khác hoàn toàn. Cơ thể hắn nóng rực, hoàn toàn chủ động khiến nàng không cách nào kháng cự. Đau đớn khiến nàng bừng tỉnh, cắn răng khóc không thành tiếng. Hắn giống như là cưỡng đoạt nàng, chiếm giữ hệt như tính cách ngày thường, chỉ cần hắn muốn, không gì là không thể.

Không biết bao nhiêu lần thái giám nhắc hắn thượng triều, hắn quát lớn bảo cho nghỉ, vậy mà thái giám vẫn không ngơi nhắc nhở khiến hắn hét ầm lên:


“Cút!”

Nàng bị hắn vật vã không biết bao nhiêu lần, cuối cùng, hắn tha cho nàng.

Đầu óc nàng trống rỗng, tay chân đau nhức. Hắn khoát áo vào người mình, dùng chăn dày quấn cho nàng. Ở Hoàng Lạc điện tất nhiên là không có y phục nữ nhân, cho nên chỉ tạm bợ thế này.

Hắn gọi cung nữ vào dọn dẹp thay nước tắm.

Tiểu Mai vừa vào đã thấy tấm trải giường nhòa máu, bất giác liệu được việc gì đã xảy ra bèn nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ. Tiểu Mai lại nghĩ, Quý phi đến bây giờ mới thất thân, hoàng thượng không phải là quá kiên nhẫn rồi đấy chứ?

Vương Uyển bị hắn bế trên tay đau tới tận lúc này. Sau này mỗi lần như thế sẽ đau hay chỉ có lần này nàng đều không biết, lúc này chỉ muốn yên tĩnh mà thôi.

Cung nữ ra ngoài hết hắn mới đặt nàng lên giường. Hắn vừa định cuối xuống nói gì đó nàng đã quay đi. Hắn không nói gì nữa, đứng lên đi tắm rồi thay phục long(7) thượng triều.

(7): Ý nói là y phục riêng cho hoàng thượng, cũng có thể hiểu như hoàng bào hay long bào

Việc hoàng thượng muộn dường như khiến cho ai cũng bức xúc nhưng không ai có ý kiến gì cả.

Hắn vẫn lạnh tanh như chưa có việc gì xảy ra.

Tới tháng ba tuyết trên núi tan hết, đổ nước về hạ nguồn giúp cho hoa màu tốt tươi, Trung Nguyên quả nhiên là vô cùng thịnh vượng.

Hắn vừa bãi triều đã ngay lập tức quay về Hoàng Lạc điện mà không nán lại Viên điện như ngày thường.

Hắn vừa đẩy cửa đã nhìn thấy nàng nằm im trên giường, thở đều đều.

Khuôn mặt nàng tái xanh khiến hắn vô cùng lo lắng. Hắn cho người tới Nhật Lệ cung mang y phục nàng tới, còn tự mình bế nàng đi tắm rửa rồi thay y phục. Có điều chỉ là nàng ngay cả tiếng phàn nàn kêu đau cũng không có.

Đến cuối mới mơ màng nói một câu:

“Lạnh quá!”

Hắn sờ trán nàng, hóa ra là nàng bị sốt, thảo nào thân thể lại nóng đến vậy.

Hắn cho truyền Thái y, sau khi chẩn mạch các thứ cũng tóm lại là do nàng không ăn gì mà suy nhược cơ thể, tâm lí hoảng sợ mà thành nóng, nên để nàng thoải mái đầu óc và ăn uống đầy đủ sẽ nhanh khỏi.

Hắn tất nhiên là không nói gì, tự mình bón thuốc cho nàng, dường như cũng thấy đôi chút có lỗi.

Lúc nàng tỉnh lại không thấy hắn đâu, xung quanh vắng lặng một mảng, nàng bất chợt đứng lên, bỗng dưng bên dưới đau nhói, đổ mồ hôi từng bước đi khỏi Hoàng Lạc điện.

Về đến Nhật Lệ nàng đi thẳng vào trong.

Vĩ Nương vừa thấy nàng đã nghe nàng bảo đói liền tới Ngự Thiện phòng tìm cháo cho nàng.

Không biết có phải trùng hợp hay không mà ở Ngự Thiện phòng đã có sẵn cháo nấu riêng cho nàng.

Nàng đói quá ăn hết cả tô cháo bào ngư, sau đó đi vào thư phòng. Nàng lấy cuốn sách bắt đầu đọc, vừa dựa vào thành ghế đã thấy đầu choáng váng, bất giác trời đất đảo điên, bụng quặn đau, nôn tất cả những gì ăn được ra ngoài.

Tống Ngạn vừa đi một lát thì nàng đã trốn mất. Thái giám từ bên ngoài chạy vào, gấp gáp nói:

“Hồi hoàng thượng, nghe nói…nghe nói quý phi bị đau bụng quằn quại…”

Chưa nói hết câu hắn đã đi mất.


Nàng bị đau tới đổ mồ hôi ướt hết y phục. Vĩ Nương lo sợ run cầm cập.

Hắn tung cửa đi vào, tra hỏi hồi lâu mới biết bát cháo kia là do Vĩ Nương đem lên  liền nổi trận lôi đình, giương tay bóp cổ Vĩ Nương, giọng nói như tiếng gầm của mãnh thú:

“Hạ độc quý phi.”

Vĩ Nương lắc đầu, giọng nói dồn dập, ngắt quãng:

“Hồi…hoàng thượng…không phải…không!”

Không gian bỗng trở nên lắng đọng. Vương Uyển sau khi uống bát thuốc mà Dương thái y đưa cho đã đỡ hơn một chút, nằm ngay trên giường.

Hắn buông Vĩ Nương ra, ném bà vào một góc, sau đó đi về phía Vương Uyển, ngồi xuống kệ giường, lo lắng không yên, quay sang hỏi Dương thái y.

Dương thái y chỉ nói là do nàng mới bệnh, ăn đồ mát nên xảy ra sự việc như thế.

Hắn ở đó đến nửa đêm thì nàng vừa tỉnh lại, thấy hắn nàng tiu nghỉu, quay đầu không muốn nhìn hắn. Hắn cho người mang một bát cháo trắng đến.

Nàng trong bụng đói cồn cào nhưng vẫn chính là không thích ăn cháo trắng.

Hắn cho là nàng không thể tự ngồi dậy nên đỡ nàng, để dựa vào lòng. Hắn bưng tô cháo lên thổi thổi, đưa ra trước mặt nàng, nói:

“Mau ăn đi!”

Nàng nhìn bát cháo, uất ức từ đâu vây tới:

“Không ăn!”

Hắn vẫn giọng bình thản:

“Tiểu Họa Tử!”

Nàng giãy nãy:

“Đã nói là không muốn ăn!” 

Nàng vô tình khua tay trúng bát cháo, bát cháo bị hất đi vỡ toang trên nền đất. Nàng thật sự là không  cố tình làm vậy, nghe hắn im lặng khiến nàng càng sợ hãi hơn.

Hắn bắt lấy cổ tay nàng kéo về đối diện hắn, tay còn lại siết chặt eo nàng, ngăn chặn tất cả những con đường trốn thoát khác của nàng. Hắn gằn giọng:

“Nàng dám!”

Nàng đối diện với ánh mắt của hắn liền cảm thấy sợ hãi chạy dọc sống lưng, lắp bắp:

“Khô…ng! Ta…không…”

Hắn thả tay ra, cho đem lên một bát cháo khác, bắt nàng ăn hết.

Trong đầu vô tình hiện lên tình cảnh lúc sáng, nhất thời đề phòng ngồi cách xa hắn một chút.


Nàng ăn xong, vừa định đứng lên đã bị hắn kéo xuống, ôm chặt lấy rồi nói:

“Tối nay ta ở lại đây!”

Nàng im lặng, cơ hồ chỉ nghe thấy tiếng hắn thở đều bên tai.

Sau mấy ngày, hắn triệu Dương thái y tới.

Ngày ông ta chẩn mạch cho Vương Uyển, thật ra chỉ mới nói một nửa.

Trong người của Quý phi vẫn còn một loại độc nhẹ, sẽ tự giải hết qua một thời gian, nhưng biểu hiện của ba ngày sau khi trúng độc thật sự không thể lường trước được điều gì.

Đầu tháng ba hoa lê nở rộ, trắng phêu phêu như đàn sếu, lại toả hương thơm ngát một vùng.

Trong không khí thoảng hương mùa hè, nàng đi dạo cùng một số phi tử khác.

Ai nấy đều nói chuyện rôm rả, có Hồi phi cùng phi tử khác đều rất câu nệ và có phần e dè nàng.

Đi dạo vài vòng thì ngồi xuống Ngữ Lầu giữa trung tâm hoa viên.

Hồi phi là người câu nệ nhất, một tiếng Quý phi nương nương, hai tiếng cũng Quý phi nương nương, thật ra nàng cảm thấy như vậy đúng là rất xa cách.

Hoàng hậu không biết vì lí do gì lại không thấy đến.

Nàng cùng các phi tử khác ăn bánh uống trà, vừa ngồi xuống ghế không lâu Đô Đô đã cắn cắn tà váy nàng kéo đi.

Bất quá nàng phải đứng lên, đi theo nó. Nó dẫn nàng đi một đoạn, nàng chợt thấy giữa sân một quả tú cầu tròn tròn thì nhất thời tay chân ngứa ngáy, tung cầu lên đá vài cái.

Các phi tử khác cũng thấy rất hay liền cùng tham gia, trở thành một nhóm đá tú cầu vui vẻ.

Nàng lại vui vẻ không ngớt, cứ cười mãi. Đô Đô đúng là thông minh, chỉ cho nàng quả tú cầu giúp nàng mua vui.

Đến trưa, tất cả mọi người ở lại ăn trưa ở Nhật Lệ cung.

Có điều Hoàng thượng bỗng dưng đến khiến cho Nhật Lệ cung càng trở nên nhộn nhịp hơn, giống như một bữa tiệc nhỏ.

Nàng hôm đó rất là vui vẻ, còn đặc biệt phóng khoáng. Nghe nói hắn đi săn cùng quan võ mấy ngày, nàng bỗng thấy tự do vô cùng. Cứ nghĩ tới việc không bị hắn quản giáo đã là tốt rồi.

Hắn vừa đi nàng đã chạy xuống Ngự Thiện phòng cùng ngự trù trao đổi về việc những công thức nấu ăn. Thật ra nàng ngay từ lúc nhỏ đã rất thích nấu ăn ngon. Nói như vậy đúng ra vẫn nên hiểu theo nghĩa là muốn tự mình nấu ăn ngon để ăn, nàng bẩm sinh không thích ăn đồ người khác nấu, cho nên cố gắng học nấu ăn cho thật tốt.

Sau cả một buổi sáng cố gắng nấu và để cháy. Hôm đó bỗng dưng nàng tìm thấy trong ngăn tủ của Ngự Thiện phòng hai bình rượu vô cùng thơm, ngoài nhãn ghi tên Nữ Nhi Hồng. Nếu thử chất rượu mới thấy là ngon tuyệt hảo nàng liền chạy đi hỏi Đại Bảo – người đứng đầu nơi đây xem có thể mang về không, tất nhiên là một tiểu quan làm sao có thể cãi lời Quý phi nàng được, hai bình rượu đều rơi vào tay nàng.

Đang vui vẻ đi về Nhật Lệ, trên tay xách hai hũ rượu, tâm trạng vô cùng thoải mái. Về đến nơi không thấy Vĩ Nương và Tử Luân đâu nàng cũng xí xóa theo kiểu “tôn trọng tự do”.

Nàng thở hắt ra, ngồi vào bàn. Mấy tiểu thái giám vội bưng trà nước mang vào.

Đến trưa, vẫn không thấy bóng dáng Vĩ Nương và Tử Luân đâu, nhất thời sinh ra sốt ruột.

Cùng lúc hoàng hậu tới, nàng ra tận cửa đón, mấy tiểu thái giám vội vàng đi lấy trà nước.

Hoàng hậu ngồi xuống ghế, nhìn quanh nói:

“Bình thường vẫn thấy bên cạnh Quý phi có một cung nữ và một cận vệ kề cận không rời, hôm nay sao không thấy ai như vậy?”

Nàng vừa rót trà vừa nói:

“Đa tạ hoàng hậu quan tâm, bọn họ chắc là đi đâu đó. Vẫn nên cho họ có một ngày yên tĩnh mà làm việc của mình.”

Hoàng hậu gật đầu, sau đó nói điều gì đó vào tai cung nữ bên cạnh, cung nữ kia ngay tức khắc đi ngay. Cung nữ kia quay lại, trên tay bê khay phủ khăn lụa màu hồng nhạt, khiến nàng vừa nhìn thấy đã vô cùng tò mò.


Hoàng hậu giữ lấy hộp nói:

“Đây là loại phấn dưỡng da chế ở Đông Hải, đặc chế từ gần mười loại ngọc trai quý và thảo dược đặc thù dưỡng da. Những thứ này rất có tác dụng, phụ thân ta đặc biệt mua về hai hộp, một hộp cho ta, một hộp ta đem tặng muội, ta tặng Quý phi!”

Hoàng hậu đưa chiếc hộp về phía nàng, nàng lại thấy thứ này quá quý giá, không thể nhận liền từ chối:

“Hoàng hậu, món quà này thật sự là rất quý, ta không thể nhận nó, có tấm lòng của người là được rồi!”

Hoàng hậu vẫn dúi vào tay nàng chiếc hộp đó.

Thật ra, không nhận thì hơi quá, nhận cũng thấy hơi quá, đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Đến tối nàng loanh quanh trong sân, bất chợt nhớ ra hai bình rượu bỏ dưới gầm bàn bèn lấy ra, chạy đi gọi Vĩ Nương và Tử Luân vào uống cùng.

Vĩ Nương nhìn thấy hai bình rượu mà hết hồn, vội ngăn cản:

“Nương nương người định uống hết hai bình rượu này sao?”

Nàng gật đầu, nói:

“Bà đừng có cản ta, ít nhất cũng phải nếm thử mùi vị hồng trần như thế nào, chẳng phải uống chút rượu cũng đâu có sao?”

Tử Luân ngồi xuống bàn, bật ngửa ly lên, rót rượu, bất cần nói:

“Cứ uống cho hết ly này đã, uống xong hết rồi tính. Đời ta mấy mươi năm, bao lần uống được Nữ Nhi Hồng. Ta nói bà cứ yên tâm đi, uống vài ly, có ai chết được đâu mà!”

“Nhưng mà…”-Vĩ Nương ậm ừ.

Vĩ Nương liền kéo bà ta xuống ngồi bên cạnh mình, dốc ngược một ly vào cổ họng, nói:

“Thôi mà, hiếm có ngày hoàng thượng xuất cung, không quản giáo chúng ta nữa, không phải vẫn nên thoải mái một chút, đúng không?”

Chỉ mới mấy ly ai cũng đỏ mặt.

Tửu lượng của Vĩ Nương rõ ràng là vô cùng yếu, uống hai ly đã ngã nghiêng:

“Nương nương không có biết, nô tì đã vào cung vào năm tám tuổi, hỉ nộ ái ố nào cũng nếm qua, đã gặp nhiều chủ tử, từ lúc bắt đầu hầu hạ những phi tử tính cách trái chiều nhau, lần đầu tiên nô tì mới hầu hạ cho một chủ tử lạ thường như người!”

Vương Uyển nghe xong liền bật cười, quay sang nhìn Tử Luân. Tử Luân dường như không nói gì cả, uống cũng rất nhiều rượu, miệng lảm nhảm:

“Uống vì ngày tự do nhất của chúng ta, cạn!”

Không biết uống bao nhiêu ly rượu, Vĩ Nương cũng lờ mờ không nhìn thấy rõ phía trước, ai cũng ngà ngà say.

Nàng bưng ly rượu dốc ngược lên, mắt bỗng trông thấy bóng người đứng ở cửa nhưng mãi cho là bản thân hoa mắt, không quan tâm tới những gì đang tiếp diễn.

Bóng người ngày một tiến lại gần hơn, nàng dụi dụi mắt, giật mình vì người trước mặt là hoàng thượng, thất kinh tới mức buông lõng tay làm rơi bình rượu xuống đất, bình rượu vỡ toang, vang lên tiếng sắc cứa chói tai. Tiếng vỡ kia khiến cho Vĩ Nương và Tử Luân giật mình mở mắt, thấy người trước mắt là hoàng thượng nhất thời bật dậy, sau đó lại quỳ xuống.

Nàng lắc đầu như không tin vào chính đôi mắt của mình, đầu óc choáng váng, bỗng nhiên giương cánh tay vỗ vỗ lên vai hắn, nói:

“Bệ hạ về sớm quá!”

Vĩ Nương nhìn sang phía Tử Luân, nháy mắt đi nhanh ra ngoài.

Hắn nhìn đống hỗn độn trên bàn, bình rượu vỡ dưới đất, mảnh vỡ lăn lóc trên mặt đất.

Nàng lắc lắc đầu vừa đi lùi, vấp trúng tà váy ngã phịch xuống đất.

Hắn vừa có ý la nàng vài câu vì cú ngã kia mà bật cười, thuận tay lấy bình rượu trên bàn ngồi xuống bên cạnh nàng, nói:

“Ta uống cùng nàng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.