Bạn đang đọc Yêu Vật – Chương 4: Q.1 – Chương 4
“Tôi không muốn làm Phương Minh Nguyệt nữa, tôi muốn trở thành vợ của Chu Phong! Là cô vợ chính thức có gia thế hiển hách kia!” Phương Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, dứt khoát nói, “Tôi muốn trao đổi linh hồn với cô ta! Muốn có được tất cả! Sau đó trả thù đôi nam nữ khốn nạn coi tôi như công cụ sinh con!”
“Cái này… Không tốt lắm đâu. Khế ước chúng ta ký là nhằm vào thân thể Phương Minh Nguyệt, nhưng nợ tám năm lại tính lên trên người vợ Chu Phong, như thế thì rất quá đáng.” Tôi hơi chần chờ, quan trọng hơn là pháp thuật trao đổi linh hồn chỉ có Hồng Vũ bản lĩnh xuất chúng mới làm được, tôi không biết! Tôi chỉ biết mỗi đánh nhau thôi!
Phương Minh Nguyệt cười lớn: “Vậy không phải vừa khéo sao? !”
Vì sợ quả báo, tôi vội vàng khuyên can: “Trao đổi linh hồn là khế ước cấp cao nhất, sau khi cô chết linh hồn sẽ bị ăn luôn đấy.”
Phương Minh Nguyệt đã phẫn nộ tới cực điểm sớm không còn quan tâm: “Có trả giá thì mới có thể thành công chứ? Tôi không quan tâm đến những chuyện sau khi chết! Chỉ cần hiện tại thoải mái là được! Cái túi da thanh niên xinh đẹp của tôi chẳng phải giúp bà già kia có lời sao!”
Tôi nhỏ giọng nói: “Sau khi trao đổi thì bà già là cô đấy.”
Phương Minh Nguyệt sặc một cái rồi không thèm quan tâm đến tôi. Cô ta đen mặt mở ví ra lấy giấy máu cùng một cái bút bi, đặt lên bàn trang điểm bắt đầu viết nguyện vọng.
Tôi nhào lên định ngăn cản thì trong không khí bỗng xuất hiện một ngọn lửa. Thân hình Hồng Vũ dần dần hiện lên, chị mang theo nụ cười mê người, vươn tay gõ gõ lên môi tôi, nhỏ giọng nói: “Mèo yêu ngốc, đừng quên quy định thiên giới đặt ra cho yêu quái, tất cả giao dịch phải nảy sinh từ nguyện vọng nội tâm con người, chúng ta có thể dụ dỗ nhưng không thể can thiệp.”
Tôi không cam lòng ngậm miệng, đứng sang bên cạnh.
Phương Minh Nguyệt đã viết xong tờ giấy máu, đưa lên cho Hồng Vũ.
Hồng Vũ vẫn giữ nguyên nụ cười mê người, nhẹ nhàng hỏi: “Cô chắc không?”
Phương Minh Nguyệt kiêu ngạo ngẩng đầu: “Chắc chắn.”
Cái cánh màu đỏ rực lại xòe ra, ánh sáng lung linh rực rỡ khiến cả căn phòng như bốc cháy. Một chiếc lông chim màu đỏ dần dần tách ra, chậm rãi bay tới trước mặt Phương Minh Nguyệt sau đó hóa thành mảnh vụn tan vào thân thể cô ta rồi hoàn toàn biến mất.
Phương Minh Nguyệt lảo đảo ngã xuống thảm trải, linh hồn lại dần dần trồi lên. Đầu tiên là lưu luyến vờn quanh căn phòng một lượt, sau đó hóa thành tia chớp bay về phía bên kia Trái Đất.
Ngoài cửa sổ, William liều mạng kéo dây xích, nhìn hướng linh hồn rời đi, không ngừng kêu to.
Tôi đi xuống cởi bỏ vòng cổ của nó, giận dữ nói: “Đi thôi, chủ nhân của anh sẽ không bao giờ trở lại nữa đâu.”
Tiếng kêu của William dần ngừng lại thay bằng nức nở, trong mắt lộ vẻ kinh hoảng cùng hoang mang về tương lai sau này, thường ngẩng đầu nhìn tôi.
Hồng Vũ đứng sau lưng cười nói: “Dạ Đồng, đây là lần thất bại thứ 1084 của em.”
Tôi tỏ vẻ khinh thường nói: “Đồ tham lam như chị mà lại chấp nhận bỏ qua linh hồn cũng thật hiếm thấy, chúc mừng chị lại thu được một linh hồn, tu vi tăng thêm 100 năm!”
“Sống mấy ngàn năm em vẫn không hiểu loài người sao.” Hồng Vũ xoay người bế tôi lên, vừa vuốt bộ lông đen mềm mại vừa bước ra khỏi biệt thự, đi về nhà, “Hơn nữa không phải chị thu được một linh hồn, mà là hai.”
Tôi kinh ngạc hỏi chị rốt cuộc lý do là gì, chị lại thừa nước đục thả câu cười nói: “Em làm việc luôn qua loa, điều tra khách hàng không cẩn thận, sao có thể nhìn phiến diện như vậy được?”
Những lời phía sau chị ấy chỉ bảo tôi tự tìm hiểu.
Tôi tức giận, mặc kệ.
Hai ngày sau, tôi gặp Chu phu nhân trong thân xác Phương Minh Nguyệt ăn mặc thời thượng, rất vui vẻ ngồi trong quán cà phê uống trà cùng Hồng Vũ. Hai người dùng tiếng Anh trò chuyện với nhau thật vui, tiếng cười không ngừng, giống như bạn cũ lâu năm.
Tôi ẩn thân, lặng lẽ nghe lén.
Chu phu nhân ngàn ân vạn tạ với Hồng Vũ ngồi đối diện: “Từ sau ngày Chu Phong lái xe chở tôi xảy ra tai nạn xe cộ, tôi bị liệt, miệng không thể nói, người không thể động, vài năm nay quả thật là sống không bằng chết, còn đau khổ hơn xuống Địa ngục, may mắn đã được làm giao dịch với cô.”
Hồng Vũ cười nói: “Cũng may là cô ta tự nguyện, bớt đi không ít phiền toái.”
“Con hồ ly tinh kia chỉ sợ bây giờ đang khóc muốn chết, đáng tiếc đã không thể nói được rồi. Hơn nữa ở Mỹ chết không đau là phạm pháp, Chu Phong cũng sẽ không để cho cô ta chết. Nếu cô ta yêu tiền, yêu địa vị, thì cứ từ từ hưởng thụ chức vị Chu phu nhân cô ta hằng mong ước đi, tôi quả thật rất vui vẻ.”
“Cô thật sự không cần chồng và người thân nữa sao?”
“Không sao, nằm trên giường nhiều năm như vậy, tôi cũng đã thấy rõ bộ mặt thật của bọn họ rồi. Tôi định đi du lịch một vòng, lên dãy Alps, Himalayas, đi lặn, đi nhảy Bungee, lên bar điên cuồng, đi làm tất cả những gì tôi thích.” Chu phu nhân cười khẽ nháy mắt mấy cái, “Cô xem bây giờ tôi trẻ trung xinh đẹp như thế này, lại có tiền, còn sợ không tìm được trai đẹp sao?”
…
Hai người hàn huyên thật lâu, cuối cùng Chu phu nhân rất sung sướng tạm biệt Hồng Vũ, hướng đến giấc mộng cuộc sống hạnh phúc của cô ta.
Tôi đứng tại chỗ sửng sốt rất lâu, cho đến khi Hồng Vũ vỗ vỗ bả vai tôi: “Về thôi.”
“Hồng Vũ à…” Tôi kéo kéo vạt áo của chị, hơi nghi hoặc hỏi, “Phương Minh Nguyệt chỉ sống được 50 năm thôi mà. Nếu Chu phu nhân muốn trao đổi linh hồn, cái giá phải trả cũng tương đương, vì sao không chọn thể xác nào trẻ tuổi mà sống lâu hơn?”
Hồng Vũ: “Lòng dạ đàn bà trả thù ác độc hơn cả rắn rết.”
Tôi đếm đếm ngón tay: “Em còn giữ tám năm tuổi thọ của Phương Minh Nguyệt, số ngày còn lại cũng không nhiều lắm.”
Hồng Vũ vui sướng khi người gặp họa nói: “Cô ta không biết.”
Tôi đồng tình nhìn bóng dáng Chu phu nhân rời đi, không biết có nên bảo cô ta quý trọng thời gian còn lại không.
Hồng Vũ ngáp một cái, lạnh lùng cười nói: “Thôi đi, chuyện của loài người liên quan gì đến chúng ta chứ?”
Tôi suy nghĩ thấy cũng đúng, lại tiếp tục vui vẻ.
Trên đường…
Hồng Vũ thở dài nói: “Đúng rồi, Dạ Đồng, chị thay sư phụ thu một đồ đệ, em có sư đệ tên William, là chó Golden Retriever ngoan ngoãn lại xinh đẹp đó.”
Tôi chần chờ một lát, cuối cùng mới phản ứng được là William nhà Phương Minh Nguyệt, hét to: “Không! Chị điên rồi à? ! Mèo và chó là thiên địch!”
Hồng Vũ vuốt lông cho tôi, “dịu dàng” nói: “Yên tâm, em sẽ thích cậu ấy, chị đem chức trách giáo dục giao cho em, ở chung với nhau cho tốt vào.”
“Hồng Vũ em sai rồi! Em không bao giờ cướp công việc của chị nữa! Em lăn cho chị xem được không? Em cho chị sờ đệm thịt nhé? Oa oa… Xin chị đấy, đừng để chó xuất hiện bên cạnh em! Hơn nữa còn là một con chó ngốc!”
“Ai nha, chúng ta là yêu quái, không được kì thị chủng tộc. William có thể sẽ thích em.” Hồng Vũ an ủi, “Huống chi có việc làm vẫn tốt hơn, đỡ cho em nhàm chán lại muốn đi giúp chị buôn bán. Đương nhiên, chúng ta là sư tỷ muội, của em cũng là của chị, chị tuyệt đối không để ý mấy việc nhỏ này đâu.”
Trả thù lung tung sẽ không có kết cục tốt.
Làm mèo không thể quá xúc động.