Đọc truyện Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên – Chương 2
Suy nghĩ của Chu Thanh lại quay trở về lúc ban ngày, thời điểm hôn lễ của cô.
Sau khi trông thấy tiểu mỹ nam đột nhiên xông vào, lớn tiếng hô “Tôi không đồng ý cho các người ở bên nhau”, Hàn Duệ vội vàng hỏi cô: “Thanh Thanh, em có còn nhớ em đã từng nói, nếu như người tranh giành anh với em là đàn ông, em sẽ làm thế nào không?”
Không đợi cô kịp phản ứng, đưa ra câu trả lời, mỹ nam kia đã rưng rưng nước mắt, chất vấn Hàn Duệ: “Duệ, anh thật sự muốn kết hôn với cô gái nhìn có vẻ rất ngu ngốc này sao? Kết hôn chỉ vì sự kỳ vọng của người nhà, anh có biết anh như vậy rất vô trách nhiệm không?”
Trong lòng Chu Thanh Thanh phẫn nộ: tôi ngu ngốc ở chỗ nào hả? >_
Hàn Duệ sầm mặt quở trách tiểu mỹ nam: “Anh không cho phép em nói Thanh Thanh như vậy. Anh thừa nhận anh không có tình cảm nam nữ với cô ấy, nhưng mà…”
Chu Thanh Thanh: Meo cái con mèo, sao anh không sớm nói ra những lời này?
Tiểu mỹ nam: “Vậy anh có dám nói, suốt một năm qua anh không nghĩ đến em không?”
Mí mắt Hàn Duệ rũ xuống: “… Không dám.”
Chu Thanh Thanh: $%*…
Tiểu mỹ nam: “Vậy lên giường với cô ta anh có thể nổi lên bản chất thú tính không?”
Hàn Duệ trầm mặc: “…”
Trong lòng Chu Thanh Thanh cũng trầm mặc…
Mọi người nhao nhao bình luận, lớn tiếng mắng bại hoại thuần phong mỹ tục có: “Đồ con bất hiếu! Mày, không phải mày đã sớm cắt đứt quan hệ với thằng đó rồi sao? Mày, mày muốn tao tức chết phải không?” Ặc, đây là ba của Hàn Duệ…
Tỏ vẻ đồng tình với tiểu mỹ nam cũng có: “Nói xem, điều kiện của Hàn Duệ tốt như vậy, sao có thể vừa ý Chu Thanh Thanh chứ! Hóa ra là cong à? Nếu Chu Thanh Thanh cứ sống chết không buông tay, vậy thì cũng quá không biết xấu hổ.”
Chu Thanh Thanh: Tôi biết chị gái này thuộc đội quân hủ nữ, tôi hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của chị… Thế nhưng mà, đây là hôn lễ của tôi! Tên kia mới là tiểu tam! Có phải các người nhầm đối tượng rồi không… >_
Người bày tỏ sự đồng tình với cô, cũng có: “Cô dâu mới thật đáng thương…” Ặc, sao người đứng ở phe này lại ít như vậy?
… Một con quạ, quang quác, bay qua…
Chu Thanh Thanh cảm thấy quá khó xử… Vấn đề riêng tư như thế, sao có thể mang ra thảo luận công khai giữa chỗ này?
Nhưng trên hết là đau lòng, hai người bọn họ đã thân mật, khăng khít đến mức có thể vô tư nói chuyện riêng tư trước mặt mọi người, cô còn có thể làm gì? Cô là chướng ngại của Hàn Duệ, hóa ra thân phận chỉ có từng đó, chưa nói đến vấn đề xứng hay không xứng, căn bản cô không thể nào vượt qua được vấn đề “giới tính”!
Khó trách, bình thường cử chỉ thân mật nhất của Hàn Duệ đối với cô cũng chỉ dừng lại ở hôn môi, vẫn chưa chạm đến cái thể loại kia, hơn nữa số lần có thể đếm trên đầu ngón tay!
“Hàn Duệ, nếu hôm nay anh không đi theo em, em sẽ chết trước mặt anh!” Hù dọa! Mọi người càng thêm hoảng sợ, tiểu mỹ nam không biết rút từ đâu ra một con dao gọt hoa quả dài!
Đã nghe nói cầm đao cướp bóc, chưa từng nghe cầm dao cướp hôn, thật sự đúng là “cướp” hôn!
Chu Thanh Thanh vừa nhìn thấy con dao gọt hoa quả dài chừng ba mươi xăng-ti-mét lóe sáng, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Vậy thì, tôi cam tâm tình nguyện rút, rút lui! Đại hiệp, à không, tiểu thụ, cậu mau bỏ dao xuống!” Sau đó, Chu Thanh Thanh còn đẩy Hàn Duệ một phát về phía tiểu mỹ nam.
Mọi người: o(╯□╰)o!
Vì thế, vốn là bi kịch, Chu Thanh Thanh vừa mở miệng lại biến thành trò hề.
…
***
Khụ khụ, hiểu được tại sao cô lại không dám nhận điện thoại của người thân bạn bè rồi chứ? Cô sợ nhận rồi giễu cợt còn nhiều hơn an ủi…! =_=
Nhớ tới đây, Chu Thanh Thanh có một loại xúc động muốn gặp trở ngại!
Cô cũng biết, dùng tình một đêm để khẳng định sự tồn tại đáng thương của bản thân là một cách thức vô cùng ngu xuẩn, nhưng mà, cô rất muốn điên cuồng một lần! Hàn Duệ có thể bỏ trốn cùng đàn ông trong hôn lễ trước mặt bao người, vậy cô không được phóng túng một lần hay sao?
Tin chắc có rất nhiều người đã từng muốn thử những việc của người khác, việc không hợp với lẽ thường, thậm chí là một việc điên rồ? Đặc biệt là người thất tình.
Huống hồ, tình huống của Chu Thanh Thanh còn có phần nghiêm trọng hơn, cô bị “thất hôn”! Cô cảm thấy bản thân cần thiết trước tiên phải thổ lộ ra những hậm hực ở trong lòng, chứ không phải ngồi xổm ở đây u sầu, buồn bã trong căn phòng nhỏ cũ nát này.
Sau khi phá thành công chướng ngại tâm lý, lấy lại tinh thần, Chu Thanh Thanh phát hiện ra, bài viết vừa được gửi lên trong chốc lát, đã có rất nhiều người gửi phản hồi… Không ít người thật sự chạy tới thêm bạn cô, người chấp nhận đề nghị có, người đến xem náo nhiệt cũng có, một đống yêu cầu thêm bạn được gửi tới, Chu Thanh Thanh rất điềm tĩnh cho tất cả những người không phải đến vì chấp nhận lời đề nghị đứng xếp hàng ngoài cửa.
Sau đó yêu cầu đối phương gửi ảnh chụp tới xem, hoàn toàn “trông mặt mà bắt hình dong”.
Chu Thanh Thanh đột nhiên có một loại cảm giác hơn người giống như Hoàng đế thời cổ đại đang đang tuyển tú nữ… Khụ khụ.
Trong đó có một tấm ảnh nhìn bộ dạng rất được, nickname là “Đường Bá Heo phong lưu”, hai mươi lăm tuổi, sau khi chat video, xác nhận đối phương không cầm ảnh người khác đi lừa gạt, anh ta còn nói nếu không vừa lòng có thể đổi ý, cùng đi ăn bữa ăn khuya, coi như kết bạn.
Người đàn ông này từ ngoại hình đến thái độ đều tốt hơn nhiều so với những tên háo sắc bỉ ổi khác, Chu Thanh Thanh không chút do dự chọn anh ta. Sau đó hai người lưu số điện thoại của nhau, cùng định thời gian gặp mặt và địa điểm: mười một giờ tối, trước cổng khách sạn Kim Thái.
Lúc này đã hơn chín giờ. Chu Thanh Thanh nhìn bộ dạng của chính mình, thật sự cần phải đi chuẩn bị một chút, đang chuẩn bị đi tắm, đúng lúc này, trên cửa sổ QQ có bạn bè gửi tin nhắn tới.
***
Ô, vì để tránh bị làm phiền, rõ ràng cô đã tắt nick rồi, QQ cũng đã ẩn danh… Sao vẫn còn có người có thể gửi tin nhắn tới được?
Xem thử, hóa ra là “sư phụ” của cô, “Liny. Điện”! À, đúng là cô đã đặt chế độ đối với sư phụ thì ẩn danh vẫn có thể nhìn thấy được.
Cũng chỉ có vài đối tượng thấy được khi cô ẩn danh, ngoài đời thực bạn bè cũng chỉ có Hàn Duệ và Dương Tư Tư. Vì không muốn để bọn họ thấy cô online, cô đã sớm hủy bỏ chế độ này với họ rồi. Nhưng vì “sư phụ” chỉ là bạn bè trên Internet, thời gian qua anh ta vẫn thuộc đảng vạn năm ẩn danh, hơn nữa lúc nào cũng là Chu Thanh Thanh chủ động tìm anh ta trò chuyện, gặp đúng lúc anh ta tâm tình tốt thì mới trò chuyện cùng cô, cho nên vừa rồi Chu Thanh Thanh không nghĩ tới việc hủy bỏ chế độ đó cả với anh ta.
[Thanh Thanh Tử Khâm: Sư phụ, có chuyện gì vậy? Khó có dịp anh lên mạng lại chủ động tìm tôi đấy!]
Một lúc lâu sau bên kia mới chậm chạp trả lời.
[Liny. Điện: Không phải hôm nay cô kết hôn sao?]
Sắc mặt Chu Thanh Thanh không khỏi trở nên ảm đạm, nhưng lại gõ một biểu tượng mặt cười đáng yêu.
[Thanh Thanh Tử Khâm: Đúng vậy, anh ấy đang tắm, cho nên tôi mới treo Q, he he he… Thôi, sư phụ, không luyên thuyên với anh nữa, anh ấy ra rồi… Tôi đi tắm đây. Vẫy vẫy ~]
[Liny. Điện: … Ừ.]
Chu Thanh Thanh cảm thấy khó hiểu, vào lúc này, người bình thường không phải nên nói những điều đại loại như chúc hai người tân hôn vui vẻ sao? Sư phụ cũng tồn tại giống như người bình thường, nhưng lại không hề giống người bình thường.
“Liny. Điện” là người Chu Thanh Thanh quen cách đây ba năm qua trò chơi cờ ca-rô trên QQ (=_=|), chính xác hơn, là sau khi Chu Thanh Thanh thua liền hai mươi ván (=_=||), mạnh mẽ quỳ gối trước kỹ thuật của Liny. Điện! (Xin hãy tin tôi, trong những trò chơi ngu ngốc như vậy đối với Chu Thanh Thanh mà nói, cờ ca-rô thực sự vô cùng kỹ thuật =_=|||)
Sau đó, Chu Thanh Thanh mặt dày mày dạn đi thêm bạn người ta: “Đại thần, xin được kết bạn!” “Đại thần, xin được bái sư!” “Đại thần, em yêu anh!”
Người ta liên tục ba lần từ chối cô, Chu Thanh Thanh lại có thể vô liêm sỉ tiếp tục gửi lời mời kết bạn: “Anh không thêm tôi, tôi sẽ thêm cho đến khi nào anh thêm tôi mới thôi!” Khụ khụ, khi đó, QQ vẫn chưa có chức năng “Từ chối nhận thêm yêu cầu kết bạn của người này”…
Người bình thường gặp chuyện như vậy thì đều thỏa hiệp, huống hồ lại là một cô gái chủ động thêm bạn một chàng trai, bình thường căn bản chàng trai sẽ không bao giờ từ chối! Nhưng “Liny. Điện” thì khác, liên tiếp từ chối Chu Thanh Thanh mười tám lần! Cuối cùng mới cho cô thông qua, gửi cho cô một câu: “Ừm, tính nhẫn nại không tệ, da mặt cũng đủ dày.”
=_=|||
… Khụ khụ, tóm lại, hai người đã quen nhau như vậy. Từ đó về sau, thỉnh thoảng Chu Thanh Thanh lại chủ động đi tìm người ta, lúc nào tâm trạng của Liny. Điện tốt sẽ nói chuyện phiếm với cô vài câu, còn nữa lời nói lúc nào cũng ngắn gọn, tổng hợp, khái quát… Nói trúng tim đen.
Bọn họ không hề giống những người bạn bình thường có quan hệ tốt trên Internet, cả ngày không có việc gì cũng dính lấy nhau, trong ba năm, khoảng cách giữa hai người nhìn thì có vẻ như không gần bao nhiêu, nhưng Chu Thanh Thanh phát hiện ra, ba năm trôi qua, tình bạn trên Internet đa số đều phai nhạt, chỉ có “sư phụ” này đối với cô lúc nào cũng thờ ơ, “sư phụ” trong lúc cô nóng đầu thì giội cho cô gáo nước lạnh, trong lúc cô không biết giải quyết thế nào thì cho cô ý kiến trọng tâm nhất, trong lúc cô nhàm chán cũng có thể nghe cô lải nhải, luôn luôn duy trì liên lạc.
Mặc dù chỉ là ở trên mạng gọi đùa “sư phụ”, trước nay đối phương cũng chưa bao giờ thừa nhận “đồ đệ” mặt dày mày dạn là cô, nhưng thói quen của Chu Thanh Thanh chính là đã coi “sư phụ” là một người rất đáng tin cậy mà sùng bái, cô không có cách nào tiếp tục giả vờ hạnh phúc ở trước mặt anh ta, thế nhưng, cô càng không muốn nói ra sự thật đáng thương là mình đã thất hôn.
Cô vất vả lắm mới có thể nhiệt huyết, xúc động một lần, nếu để sư phụ biết, nhất định sẽ chế nhạo cô là “ngu xuẩn”, bây giờ cô không muốn nghe những lời đó một chút nào! Cô vất vả lắm mới có được một lần xúc động… Không được rút lui!
Hồi lâu sau cũng không còn thấy bên kia gửi tin nhắn tới, Chu Thanh Thanh liền tắt QQ.
***
Sau đó Chu Thanh Thanh vội vã triển khai “công tác chuẩn bị tình một đêm”: tắm rửa, đắp mặt nạ, còn có, lục tung tủ tìm một bộ quần áo gợi cảm nhất…
Ặc, nhưng hình như trang phục của cô chẳng có cái nào có thể gọi là “gợi cảm”. Vì kết hôn, trái lại Hàn Duệ còn mua cho cô không ít âu phục, đều để ở chỗ Hàn Duệ…
Vì vậy, cô chỉ có thể chọn quần soóc ngắn, cộng với một chiếc áo hai dây phong cách đáng yêu. Tuy nhiên hở hang cũng không có nghĩa là gợi cảm, nhưng một bộ này so với những thứ khác – quần bò dài, áo sơ-mi ngắn tay, các loại trang phục công sở, thì còn tốt hơn nhiều…
Haiz, mười giờ rưỡi, sắp bị muộn rồi! Cuối cùng Chu Thanh Thanh đánh một lớp phấn mỏng và son môi vị dâu tây (=_=|||), sau đó cầm túi xách và điện thoại đi ra ngoài. Hơn nữa còn đặc biệt hào phóng gọi taxi, bình thường cô đều đi xe buýt.
Ngồi trên xe taxi, Chu Thanh Thanh bắt đầu hối hận lúc trước không nên chọn bộ đồ này, giờ cô mới nhớ ra bạn tốt Dương Tư Tư đã từng nói, cô mặc quần áo phong cách dễ thương, kết hợp với gương mặt trắng mịn gạt người, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tưởng cô mới mười tám tuổi! Nhưng cô chưa bao giờ mặc thế này đi ra ngoài, cho nên chưa thể nào nghiệm chứng, nhưng đúng thật là cô có gương mặt trẻ con, lúc đi công tác còn thường xuyên bị nhận nhầm là sinh viên hoặc học sinh cấp ba!
Cũng may lúc cô gửi bài tìm kiếm tình một đêm cũng không ghi mình bao nhiêu tuổi, cứ để cho đối phương nghĩ lầm cô là em gái ngây thơ cũng tốt… Không chừng đối phương sẽ kiêng kị vì cô quá nhỏ mà không dám xuống tay? Sau đó thì cùng đi ăn khuya… Theo như lời anh ta, coi như kết thêm bạn?
Lúc này đây, đầu nóng Chu Thanh Thanh lại khôi phục trạng thái bình thường, không hi vọng thật sự “tình một đêm” gì nữa… Trái lại thậm chí còn có một loại xúc động muốn dẹp đường hồi phủ.
Nhưng Đường Bá Heo có vẻ là người không tệ, lời lẽ rất phong độ, còn nói sẽ hoàn toàn tôn trọng ý của cô, nhưng kiểu người đó lại đi tìm con gái nhà người ta thì có phải không hay lắm?
Đang do dự, điện thoại trong tay cô chợt rung lên, chính là Đường Bá Heo! Chu Thanh Thanh căng thẳng nhận điện.
“Hi, mỹ nữ tôi tới rồi. Cô thì sao?” Đối phương có vẻ là một chàng trai sáng sủa, giọng nói réo rắt êm tai.
“Hả? À! Tôi, tôi cũng sắp đến rồi…” Chu Thanh Thanh nói lí nhí.
“Ha ha, vậy thì tốt, tôi chờ cô! Tôi còn tưởng mình bị cho leo cây rồi chứ!”
Hết chương 2