Bạn đang đọc Yêu Trong Thù Hận – Chương 27: Có Quen Biết
Doãn Thiên Hạo ăn diện sơ mi trắng thanh lịch từ ngoài bước vào, vẻ điển trai không hề kém cạnh anh trai của mình nhưng lại mang một nét tổng tài ôn hòa ấm áp.
Thấy “khách quý” cuối cùng cũng đến, Tôn Gia Hoàng gạt bỏ vẻ mặt băng giá mà niềm nở chào đón người kia, bỏ mặt một Lâm Dịch Anh đang trợn tròn hai mắt, không thể tin được vào những gì mình nhìn thấy.
“Đến rồi thì vào bàn cùng dùng bữa thôi nào!”
Doãn Thiên Hạo nở một nụ cười tỏa nắng gật đầu tán thành ý kiến của anh trai.
Hai người cứ cười cười nói nói mà chầm chậm bước đi mặc cho có một nam nhân đang trợn tròn đôi mắt, không thể tin được những gì mình đang thấy.
Lâm Dịch Anh ngỡ ngàng đến không khép được miệng, vị khách này sao lại trông quen đến vậy chứ? Dịch Anh đầu óc rối như tơ vò, càng lúc cậu càng nhìn được rõ gương mặt của Doãn Thiên Hạo khi y tiến gần lại bàn ăn hơn.
“Anh Thiên Hạo!?”
Bỗng nhiên Lâm Dịch Anh hét lên một tiếng sau đó lấy tay che miệng mình lại, lần này thì không thể lầm được rồi, thảo nào cậu lại thấy con người kia quen thuộc đến vậy.
Mà Doãn Thiên Hạo bên này ban đầu cũng chưa để ý đến nhóc con đang ngồi trên ghê kia đâu, đến lúc nghe có người gọi tên mình thì anh mới liếc mắt tới.
Chẳng khác gì Dịch Anh, họ Doãn đây còn bất ngờ hơn cậu nhiều lần.
“Ơ…em?”
Như nhận ra ai đó, Doãn Thiên Hạo lập tức nhảy bổ tới nắm lấy tay Lâm Dịch Anh mà kích động đến run bần bật.
Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy chứ? Đó cũng chính là câu hỏi mà Tôn Gia Hoàng đang đặt ra trong đầu.
Họ Doãn khóe môi giật giật, ánh mắt hiền hòa nhìn Lâm Dịch Anh, y hỏi gấp:
“Sao em lại ở đây? Em…em…”
Thấy chàng trai cao lớn đứng trước mặt mình lắp bắp nói không nên lời, Lâm Dịch Anh có chút buồn cười, cậu đáp:
“Còn anh? Thiên Hạo sao lại đến đây? Anh có quen biết với…với…”
Lâm Dịch Anh lúng túng, không biết bản thân nên gọi Tôn Gia Hoàng là gì, là tên ác ma, kẻ đê tiện hay là tên dâm tặc đây.
Nhưng mà rất nhanh Doãn Thiên Hạo đã cướp lời gỡ rối cho cậu.
“Đây là anh trai của anh, còn em có quen biết gì với anh ấy sao?”
Thực ra, chuyện hai người này vừa gặp đã nhận ra nhau đều có lý do của nó cả.
Trước kia Doãn Thiên Hạo lướt mạng xã hội thì vô tình bắt gặp tài khoản của Lâm Dịch Anh, Doãn tổng tài thấy những bức ảnh chụp chân dung của người ta thì mê như điếu đổ.
Thế là anh chủ động kết bạn với cậu, hai người dần có thể gọi là thân nhau nhưng chỉ tính về mặt quen qua mạng mà thôi.
Được một thời gian dày mặt năn nỉ thì cuối cùng công tử Lâm Dịch Anh cũng chịu “hạ giá” mà cho phép Thiên Hạo gọi điện để thấy mặt nhau, vì cậu nghĩ dù gì đi nữa cả hai đều cùng là nam nhân với nhau, gọi nhau trò chuyện giao lưu cũng chẳng có gì mất mác.
Nói thì nói vậy chứ Lâm Dịch Anh vẫn chẳng bao giờ hé miệng cho Doãn Thiên Hạo về tên mình, ngay cả tài khoản mạng xã hội của cậu cũng để bừa một câu không rõ nghĩa.
Doãn Thiên Hạo vì vậy cũng chẳng biết cách nào để tìm được nhóc con đã cướp mất trái tim mình, anh quyết định lần này sẽ bay về nước mà lục tung khắp nơi để bắt cho bằng được cậu về nuôi cho thỏa thích, mặc kệ cậu có đồng ý hay không.
Và người lần trước trong quán bar Doãn Thiên Hạo đã kể cho Tôn Gia Hoàng nghe cũng chính là muốn nói đến Lâm Dịch Anh, nhưng không ngờ anh lại gặp được cậu trong hoàn cảnh thế này.
Trở lại với thực tại, nói thật thì gặp nhau trong hoàn cảnh này đều khiến cả hai vừa mừng rỡ vừa hoang mang.
Phải nói Doãn Thiên Hạo sung sướng đến sắp nổ tung luôn rồi cơ, anh chưa kịp cất công đi tìm thì nhóc con mà mình thầm thương trộm nhớ bấy lâu đã tự động tìm đến, chẳng những thế anh còn được tận mắt chiêm ngưỡng vẻ đẹp như tượng tạc không chút tì vết của Lâm Dịch Anh khiến lòng họ Doãn lâng lâng dao động.
Về phía Dịch Anh, cậu thầm trách cái điện thoại đã phong ấn nét điển trai của anh chàng này, rõ ràng là bên ngoài Doãn Thiên Hạo khôi ngô tuấn tú hơn rất nhiều, cậu lần đầu tiên gặp “người bạn” của mình ngoài đời thì đắm đuối không thôi.
Đầu cậu lúc này bỗng nhảy số rất nhanh, chẳng lẽ là ông Trời đã động lòng thương mà ban cho cậu một cái “phao cứu sinh” lớn đến như vậy? Không phải là lợi dụng Doãn Thiên Hạo nhưng niềm tin duy nhất của Dịch Anh bây giờ chỉ có thể gửi gắm vào họ Doãn này mà thôi.
Nhìn hai con người này bốn mắt nhìn nhau chẳng rời thì Tôn Gia Hoàng cũng không nhịn được nữa.
Giọng điệu đầy đa nghi, anh lên tiếng.
“Rốt cuộc hai người có quan hệ gì?”
Nghe anh trai mình hỏi, Doãn Thiên Hạo nhanh chóng quay lại cười tươi như tết đến mà giải bày, bàn tay to lớn vẫn khư khư lấy Lâm Dịch Anh.
“Anh…Đây là nhóc mà hôm bữa em có kể cho anh nghe đó.”
Nghe đến đây, Tôn Gia Hoàng tối sầm mặt lộ ra một vẻ u ám đến kinh người.
Ngay chính bản thân họ Tôn lúc này cũng không hiểu vì sao mình lại cảm thấy khó chịu đến lạ.
Nếu đây là người mà Doãn Thiên Hạo ái mộ thì chẳng phải anh đã gây ra việc có lỗi với em trai mình sao? Sự trong trắng của Lâm Dịch Anh đã bị anh cướp đi mất còn gì?