Yêu Trong Mùa Tuyết Rơi

Chương 25: Ngày tháng trải qua luôn vui vẻ


Đọc truyện Yêu Trong Mùa Tuyết Rơi – Chương 25: Ngày tháng trải qua luôn vui vẻ

Nhà Duẫn Lạc bốn người, bối cảnh——

Duẫn Lạc và Tiểu Vũ làm lành đả mấy tháng rồi, cuộc sống của hai người vui vẻ viết bao! Thật ra trong sự hoàn mỹ cũng có tí không vừa ý! Chính là hai đứa nhóc cứ như cố ý chống lại ba mẹ chúng nó vậy! Đêm tối, ánh trăng xấu hổ núp phía sau làn mây, thế nhưng khi cả căn phòng đầy cảnh xuân, khi hai người đang “hạnh phúc”, một tiếng khóc của trẻ nhỏ, “Oa oa!” Phân thân của Duẫn Lạc trong một thoáng nhũn cả rồi, Tiểu Vũ chưa kịp lấy cái to lớn ra, tùy tiện khoác quần áo vào, lúc xuống giường chân nhũn ra, “Ai da!”

“Không sao chứ, bà xã!” Duẫn Lạc lập tức dìu lấy bà xã sắp ngã xuống.

“Không sao, mau đi xem lũ nhóc! Nói rồi không để anh làm, lũ nhóc……” Tiểu Vũ oán trách Duẫn Lạc.

“Biết rồi, nhưng mà, anh cũng nửa tháng không có rồi, bà xã, thật sự là nhịn không nổi rồi, cũng là hai đứa nhóc xấu xa đó!” Duẫn Lạc có tí tức giận, có con rồi, sự quan tâm của bà xã đối với mình hình như ít đi rồi, haizz!

“Mặc quần áo vào đi! Con còn đang khóc đó! Còn nói cái này, tháng này anh đừng vào phòng ngủ nữa!”

Hai người “Tách, tách, tách” chạy đến phòng lũ trẻ, nhìn thấy hai nhóc nhỏ đã tỉnh rồi, hai người vừa đến cũng không khóc nữa, nhìn nhau, cười khanh khách rồi.

“Hai người muốn đánh! Có phải là con ta không vậy! Không biết ba con ta đây đang bận sao?” Duẫn Lạc chọc chọc lấy gương mặt bầu bĩnh của Chĩ Hoặc và Niệm Lạc.


Hai nhóc nhỏ cũng ngoan, nhìn thấy Duẫn Lạc a ô nói một câu mơ hồ: “A ba ba.”

Duẫn Lạc vừa nghe, cười rồi, “Con ngoan! Hihi, cuối cùng cũng gọi baba rồi, đáng rồi, tối nay đáng rồi!”

“Được rồi, dỗ con ngũ đi! Đừng giỡn nữa! Ngày mai anh không phải cần đến trường sao?!”

“Uhm! Được rồi, con này, chúng ta ngù thôi nào! Hai tổ tông nhỏ này!” Hai người mỗi người ôm một đứa, vỗ lấy cái mông nhỏ. Hai nhóc nhỏ hình như là “gian kế” đạt được rồi, ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ rồi.

“Bà xã, hôn một cái, anh cũng ngủ rồi.” Duẫn Lạc ôm lấy Chỉ Hoặc đưa đầu về phía Tiểu Vũ.

“Ngủ đi! Phục anh luôn!” Tiểu Vũ nhè nhẹ moazz một cái lên mặt hắn.

Trong lời ngon tiếng ngọt của hai người, đêm dần dần trôi qua rồi.

Sáng tinh mơ ngày thứ hai—–

“A! Bà xã!”

“Kêu la gì vậy?! Hai đứa nhỏ còn đang ngủ đó! Sao rồi?”

“Nó, nó tè dầm rồi! Tè dầm rồi! Còn, còn làm cho đồ ngủ của anh cũng, cũng……” Duẫn Lạc than khóc nhìn Tiểu Vũ.

“Em giặt dùm anh không phải được rồi sao, kêu la gì! Đi thay đi!” Tiểu Vũ nhịn cười, Duẫn Chỉ Hoặc này cũng thật là có trình độ, phương hướng đó nắm bắt vừa đúng, dùng sức xem ra cũng không kém, vừa đúng nhắm vào đũng quần của Duẫn Lạc, tổng thể của cái hình giống như lãnh thổ Nhật bản vậy, còn “nét” cuối cùng vẽ thành một vòng cung, haha, hèn gì Tiểu Vũ cười rồi!

“Được rồi, em đi làm cơm, con tỉnh rồi thì mặc quần áo, rửa mặt cho chúng! Yêu anh!” Tiểu Vũ tay nâng lấy mặt của Duẫn Lạc, một nụ hôn nhẹ hôn lên gò má của Duẫn Lạc, sau đó buông ra bước vào phòng vệ sinh.


Duẫn Lạc sao có thể để “điểm tâm khai vị trước bữa ăn” của buổi sáng chạy mất như vậy? Lập tức đi theo, chuồn vào trong cánh cửa khép hờ của phòng vệ sinh.

“Uhm a, anh làm gì! Em đang rửa mặt mà!” Tiểu Vũ một trận bất mãn, tiếp sau đó đột nhiên đỏ mặt rồi, “Anh, anh, mới sáng sớm, con còn đang ngủ đó, anh đi ra nhanh đi~~” Tiểu Vũ dùng sức nhưng thế nào cũng không giãy giụa ra được, đôi tay lớn có lực đó.

“Bà xã, em quyến rũ anh! Mới nãy em hôn anh!” Duẫn Lạc nhìn trong gương, gò má ửng hồng của Tiểu Vũ, cười hihi, vùi đầu vào trong cổ của Tiểu Vũ,

“Được rồi, anh đừng giỡn nữa, em, em còn phải làm cơm đó!” Tiểu Vũ hiện giờ càng không dám động đậy rồi, thứ nóng bỏng chống phía sau, đang tự mình từ từ rung nhẹ, bản thân không muốn mới sáng sớm, còn là trong phòng vệ sinh, bị người ta ăn sạch sành sanh~~

“Uhm, không muốn! Tối hôm qua em còn chưa làm nó thỏa mãn đó!” Nói rồi, vòng eo của Duẫn Lạc dùng sức một cái, đưa về phía trước, vừa đúng chống ngay giữa hai chân, trượt qua trọng tâm đó.

“A! Anh, đừng mà, đừng, buổi tối đi, được không?’

“Không được! Ngay bây giờ, bà xã, em vẫn còn đỏ mặt! Hihi.” Duẫn Lạc nói rồi, đôi tay thò đến bên eo, quay người Tiểu Vũ lại đối diện với bản thân, mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Vũ, “Bà xã, cho anh, được không?”

Tiểu Vũ biết, hắn vì lũ nhóc, cũng rất lâu rồi không yêu cầu làm, bản thân cũng cần, thế nhưng lũ nhóc…… Tối hôm qua không dễ gì bắt đầu rồi, hai người đều là hưng phấn, thế nhưng cũng bị lũ nhóc…… Tiểu Vũ biết, người đàn ông trước mắt này, vì mình thật sự là trả giá rất nhiều rồi, tuy trên mặt hắn toàn là vẻ non nớt, thế nhưng trong lòng mình, hắn sớm đã thành nơi nương tựa duy nhất trong đời này của bản thân, ánh mắt chân thành đó, bản thân sao cự tuyệt được? Vậy, thì đắm chìm đi, cùng nhau, ở đây, Tiểu Vũ nhè nhẹ hôn lên làn môi đó, đầu lưỡi đưa vào trong khoang miệng……

Duẫn Lạc hơi ngẩn ra, không ngờ đến Tiểu Vũ chủ động như vậy, bản thân đã lâu không thưởng thức mùi vị này rồi, không chờ đợi được đưa vào trong khoang miệng quật cường nhưng khao khát đó, chỉ nghe thấy một trận nức nở của Tiểu Vũ, “Hmm, a”


Một trận triền miên, sự va chạm của đầu lưỡi, sự quấn quýt của nước bọt, môi cắn xé nhau, Tiểu Vũ sắp phải ngạt thở, “Hmm a, Lạc, Lạc.”

Duẫn Lạc nhẹ nhàng cởi bỏ đồ ngủ lỏng lẻo, tay đuổi theo “thù du” trước ngực, vặn lấy, là từng trận thở dốc, lại hướng xuống, xương quai xanh, trước ngực, bụng, dục vọng ngẩng đầu lên đó, “Hmm…A…Đừng…Hmm khó chịu…Lạc…khó chịu…”

Cuối cùng ngón tay chạm vào cúc hyệt khép kín đó, vò nén, từ từ đút một ngón tay vào, thật sự rất chật, lấy sữa tắm bên cạnh lên, kéo nắp ra rồi đổ lên tay, trong một thoáng xông vào mật huyệt đó, “Hmm a…Đau…a…”

Sự ra vào từng hồi, sự to nhỏ của ngón tay dần dần bắt đầu thích ứng, thế nhưng, thế nhưng, bản thân cũng không chịu nổi rồi,vòng eo kề sát đâm thẳng vào, làm cơ thể của Tiểu Vũ tự động co lại, giảm nhẹ xung lực to lớn và cảm giác đau đớn đó, Duẫn Lạc biết Tiểu Vũ không thoải mái, lập tức hôm lên làn môi……

Là ân cẩn, là quý trọng, là quan tâm, là yêu thương, từ ngồi xổm đến trên bồn rửa mặt, trên bồn vệ sinh, trong bồn tắm, chắc bữa sáng của sáng hôm nay mất rồi, thế nhưng gương mặt ngủ say của bọn trẻ trên giường, và tư thế yên tĩnh của người đàn ông yêu dấu đó, Duẫn Lạc bất giác nở ra nụ cười rồi, ngốc ngốc vậy……

Duẫn Lạc bất giác nghĩ: “Hihi, tiểu bảo bảo của mình sáng nay thật nghe lời, để cho ba nó ta đây cuối cùng cũng thỏa nguyện rồi! Sáng hôm nay không biết mình phóng thích bao nhiêu lần, thế nhưng vẻ thở dốc, say đắm của cậu ta trong lòng mình, cứ như heroin, nghiện rồi, không cai được! Bà xã ở bên cạnh, con cũng có rồi, còn mong gì nữa?! Có lẽ cuộc sống bình thường như vậy, mới là bản thân mong muốn, bình bình thường thường mới là thật, gặp được cậu ta, thật tốt.” Cúi nhẹ đầu, đem nụ hôn của mình nhè nhẹ đặt lên vầng trán đó, đôi tay ôm lấy vòng eo của Tiểu Vũ, tư thế kết hợp, cả gia đình, vẫn tiếp tục ngủ……

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.