Bạn đang đọc Yêu Trong Đợi Chờ FULL – Chương 54: C54 Đoạn 53
Share
Nghe tôi nói vậy, vị bác sĩ ghi sổ khám hơi nhíu mày, ánh mắt âm thầm đánh giá tôi một lượt, sau đó mới lên tiếng:
“Chị có mang theo bảo hiểm y tế và chứng minh thư không?”
Tôi gật đầu, lấy ra từ trong ví mấy thứ giấy tờ tùy thân, đặt lên bàn.
Một lúc sau chị bác sĩ ấy đưa cho tôi một cuốn sổ:
“Mời chị đến phòng A2”
Tôi theo chỉ dẫn, đến phòng A2, mấy bác sĩ trong đó khám sơ bộ cho tôi rồi lại yêu cầu tôi đi siêu âm.
Khi ngồi trên dãy ghế chờ ở hành lang, nhìn mấy người phụ nữ ở bên cạnh có chồng đưa đi khám thai, người thì nhẹ nhàng xoa cái bụng bầu to của vợ mình, người thì ngồi bên cạnh cầm mấy túi đồ ăn vặt…trái tim tôi liền cảm thấy đau đớn đến mức thắt lại.
Tôi cứ ngỡ mình đã quen với cuộc sống cô độc, đã quen chịu đựng một mình trước tất cả…nhưng đến bây giờ tôi mới biết rằng, hóa ra trái tim tôi cũng có lúc yếu đuối đến như vậy.
Hoặc là…hơn một năm qua, tôi đã quá quen dựa dẫm vào anh rồi, bây giờ phải tự đối diện với tất cả, tôi lại có chút không cam lòng.
Tôi ngây ngốc nhìn một cặp vợ chồng từ phòng siêu âm đi ra, người vợ cầm một tờ giấy trên tay, ánh mắt không giấu nổi niềm hạnh phúc: “Anh xem này, tay của con đây này…cái miệng nhìn giống anh chưa”…
Bất giác, tôi lại nghĩ đến đứa con ở trong bụng….phải chi con tôi cũng có cha, phải chi anh yêu tôi, phải chi ba chúng tôi là một gia đình hạnh phúc như họ…thì bây giờ mọi chuyện đã khác…!Nhưng tiếc là ước mơ ấy xa vời quá, tôi là một đứa trẻ mồ côi, tôi thấu hiểu sâu sắc hoàn cảnh của một đứa trẻ thiếu cha, thiếu mẹ, hoặc thiếu tất cả…!Tôi thật sự muốn con của chúng tôi sẽ không trở nên cô độc như tôi!!!
“Bệnh nhân Dương An An”.
Nghe tiếng gọi của bác sĩ, tôi giật mình, vội vội vàng vàng đứng dậy, bước vào phòng siêu âm.
Tôi nằm trên giường, vị bác sĩ trẻ cầm máy siêu âm di di trên bụng, nói:
“Tử cung có một túi thai sống, sáu tuần bốn ngày, đã có tim thai”
Tôi nhìn lên màn hình, nước mắt rơi nhòe nhoẹt.
Con tôi chỉ là một chấm nhỏ xíu nằm trong lòng tử cung, mỗi giây mỗi phút đều không ngừng lớn lên.
Vậy mà bây giờ tôi lại nhẫn tâm muốn từ bỏ.
Khi bác sĩ đưa cho tôi tấm phim siêu âm, tôi rút cục không dám tiếp tục nhìn con mà chỉ nắm chặt tấm hình trên tay, mở cửa ra ngoài.
Đúng lúc tôi vừa ra khỏi đó thì điện thoại liền có người gọi đến.
Đó là người bạn mà tôi đã nhờ xin Visa cho tôi sang Nhật.
Tôi chần chừ một lúc, một lát sau mới run run bấm nút kết nối:
“An An, tớ đã xin được Visa cho cậu rồi.
Tớ gửi cho cậu nhé”
“Cảm ơn cậu, hiện tại tớ không ở thành phố C, cậu có thể gửi chuyển phát nhanh tới thành phố B cho tớ được không?”
“Được.
Cho mình địa chỉ”
Tôi đọc địa chỉ ở khách sạn Hàn Thiên, sau đó còn dặn cô ấy đừng nói với ai địa chỉ của tôi.
Tôi biết, nếu tôi còn ở Việt Nam ngày nào, chị Hiền sẽ nhất định tìm ra tôi, sẽ không để cho tôi yên…vậy nên tôi mới lựa chọn đến Nhật.
YOULL ALSO LIKE
Mộng Dục – Huyền Namida
11.6M
223K
Tên: Mộng dục Tác giả: Huyền Namida Thể loại: Sắc, siêu sắc, siêu siêu sắc (1v1) Số chương: chả rõ Tình trạng: đã hoàn Dặn dò: ta cảnh báo, đọc truyện không cầm theo khă…
[Edit-Hoàn] Tình Yêu Trực Tuyến – Nhu Nhu Nh…
1.7M
30.8K
Editor: Raining☘️☘️☘️ Nam chủ bề ngoài băng lãnh cấm dục thực tế lại là tên lưu manh côn thịt lớn tràn đầy sức sống ham muốn thể xác.
vs Nữ chủ: Bề ngoài tinh khiết yếu…
[EDIT – NP] SAU KHI BỊ BẠN TRAI KHUÊ MẬT LÀM
532K
9.4K
????Hán Việt: Bị khuê mật nam bằng hữu cáo liễu chi hậu ( np ) ????Tác giả: Túy Túy ????Editor: Dưa Xanh ????Bìa: Vườn Hồng Hạc | Elodie ????Nguồn: Vespertine ????Thể loại: Nguyên s…
[CaoH – Edit] Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng…
2.6M
90K
Tên truyện: Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng Tác giả: Hoảng Nhiên Nhược Mộng Thể loại: Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE , Tình cảm, H văn, Ngọt sủng, Song khi…
Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời…
5.8M
115K
Tên truyện: 《危险游戏:总裁十恶不赦》 | Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời.
Tác giả: 殷寻 | Ân Tầm.
Nguồn convert: Tangthuvien.
Thể loại: Cường thủ hào đoạt, Hào môn thế gia…
Tổng tài ngược đãi phu nhân ( Full )
3.1M
68.5K
TRUYỆN DO BEMY VIẾT.
???? TUYỆT ĐỐI : Không chuyển Ver, không Edit.
GHI ĐÚNG TÁC GIẢ.
______ Thể loại : Hiện đại, hắc bang, sủng, ngược, sắc, 18+, HE …!‼️ NHÂN VẬT…
【HOÀN】Xuyên thành bạch nguyệt quang yểu mệnh…
1.4M
105K
Tên : Xuyên thành bạch nguyệt quang yểu mệnh, ta cùng vai ác HE Tác giả: Thanh Hoa Nhiên Thể loại: Xuyên sách, 1 vs 1, Ngọt sủng, Nữ phụ , Huyền Huyễn, Cổ đại, tranh b…
Bây giờ Visa xin xong rồi, tôi không đi cũng không được!!!
Tôi thở dài một tiếng, liêu xiêu đi đến phòng làm thủ thuật, mỗi bước đi đều nặng trĩu như đeo gông xiềng.
Tôi không muốn bỏ con, vĩnh viễn không muốn bỏ con.
Nhưng nếu giữ con lại, tôi không có nơi nào để nương tựa, không có nơi nào để đi, đến một việc làm cũng không thể xin nổi, vậy tôi có thể nuôi con bằng cái gì???
Tôi đứng ở ngoài phòng thủ thuật rất lâu cũng không dám gõ cửa, một lát sau đó có một y tá bước ra, thấy tôi, cô ấy nói:
“Chị cần làm gì?”
“Tôi…tôi đến làm thủ thuật”
“Bệnh nhân phẫu thuật bỏ thai phải không?”
“Vâng”
“Vào đi”.
Tôi run run bước vào theo sau người y tá, bên trong có một bác sĩ nữ nữa đang cẩn thận đeo găng tay vô trùng.
Tôi nhìn quanh phòng một lượt, tầm mắt chợt dừng đến chiếc xe đẩy, bên trên có đặt một khay dụng cụ nhìn như những chiếc thìa sâu lòng và mấy chiếc panh mỏ vịt.
Khi ấy, không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất nhớ anh, nhớ anh vô cùng.
Nhớ anh đến mức chỉ muốn chết đi.
Anh ở nơi đó, có biết tôi sắp làm một việc mà cả một đời về sau cũng không thể tha thứ được hay không? Thật sự, lúc này tôi chỉ ước anh bỗng dưng xuất hiện ngay lại đây, ôm tôi vào lòng và nói: “Tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi, chúng ta còn chưa ly hôn cơ mà”.
Bác sĩ chỉ chỉ xuống chiếc giường inox lạnh lẽo ở bên góc phòng, nói với tôi:
“Chị cởi quần và đồ trang sức, rồi nằm lên trên đó đi”.
Tôi lặng lẽ làm theo, đúng lúc vừa cúi người xuống thì tấm phim siêu âm và chiếc nhẫn cưới của chúng tôi đồng thời rơi xuống.
Mấy giọt nước mắt trên má tôi không kìm được, lại tiếp tục lăn dài.
Chưa bao giờ tôi thấy cô độc như lúc này, chưa bao giờ tôi cảm thấy bản thân mình hèn mọn và yếu đuối đến thế, chỉ một chút thôi cũng không thể dũng cảm đón nhận, không thể kiên trì!!!
Vị bác sĩ kia thấy tôi khóc thương tâm như vậy, đành lên tiếng:
“Cô gái, cô đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Nghe vậy, tôi càng khóc tợn, khóc đến mức nước mắt cứ tuôn rơi lã chã, không sao kìm được.
Bác sĩ nhặt tấm phim siêu âm của tôi lên, chăm chú quan sát: “Em bé rất khỏe, vất vả mấy thì cũng cố gắng mà nuôi chứ.
Đừng bỏ nó đi, tội nghiệp nó, tội nghiệp cả mình nữa”.
Nghe bác sĩ nói vậy, tôi mới thật sự cảm thấy tỉnh ngộ.
Tôi khổ mấy khổ nữa cũng không sao, nhưng tôi không muốn con tôi khổ.
Tôi còn hơn tám tháng nữa mới sinh, trong tám tháng này tôi vẫn sẽ đến Nhật Bản, vẫn sẽ đi làm, dù không công ty nào nhận tôi thì tôi xin làm chạy bàn cũng được, quét rác cũng xong.
Chỉ cần có tiền nuôi con tôi…Sau này, hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống.
Và trên hết là, tôi hiểu ra rằng: tôi suy nghĩ sẽ đến một nơi khác, sẽ kết hôn và sinh con chẳng qua chỉ là tự dối mình dối người mà thôi…tôi dù hận anh đến mấy cũng không thể phủ nhận được một điều vô cùng hiển nhiên là: tôi vẫn yêu anh, dù anh có làm tôi tổn thương bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không làm vơi bớt đi một chút tình cảm nào trong tôi, có con, tôi mới có động lực để mà sống.
Bây giờ có huyết thống của anh chảy trong người mình không phải là quá tốt rồi sao? Tại sao tôi lại ngu ngốc đến mức muốn bỏ con đi.
Con dù không cha thì tôi vẫn có thể yêu thương con thay cho phần của anh cơ mà.
Nghĩ đến đây, tôi đưa tay quệt quệt nước mắt, vội vội vàng vàng nói: “Bác sĩ, tôi không muốn bỏ thai nữa.
Không muốn nữa”.
Bác sĩ gật đầu: “Được rồi, vậy về ăn uống tẩm bổ nhiều vào cho em bé mau lớn nhé.
Chúc chị mẹ tròn con vuông”.
“Cảm ơn chị, cảm ơn bác sĩ”.
Có một điều mà hôm đó tôi đã không hề biết, đó chính là quyết định vào phòng phẫu thuật bỏ thai hôm đó của tôi đã giúp tôi có thể giữ lại giọt máu của anh, có thể bình bình an an đến một nước khác sinh sống mà không một ai biết tôi vẫn chưa bỏ thai.
Nếu lúc ấy tôi không quyết định bỏ thai rồi lại thay đổi vào phút cuối, có lẽ mẹ con tôi đã không sống được đến bây giờ rồi.
***
Tôi đặt chân đến nước Nhật hai ngày sau đó.
Lần thứ hai đến đất nước mặt trời mọc này, tâm trạng của tôi đã thay đổi rất nhiều so với lần đầu tiên đến đây cùng anh…vẫn tổn thương, vẫn đau lòng, tuy nhiên trái tim thì đã trở nên chi chít sẹo.
Tôi dùng khoản tiền tiết kiệm của mình để thuê một phòng trọ nho nhỏ, cũng may tôi có biết một chút tiếng Nhật nên việc giao tiếp với người ở đây không gặp khó khăn gì lớn.
Ngày thứ hai, tôi bắt đầu lên mạng tìm việc.
Hầu hết các công ty phù hợp với chuyên ngành của tôi đều không tuyển nhân viên đang mang thai nên dù tôi đã loay hoay cả ngày cũng không thể tìm được công việc gì.
Ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm cũng vậy.
Nửa tháng sau đó, rút cục tôi không thể chần chừ thêm được nữa, đành quyết định xin làm thu ngân cho một tiệm tạp hóa ở gần nhà.
Dù lương thấp và vất vả một chút nhưng bù lại, tôi vẫn có thể dành dụm ra thêm một chút tiền để chờ đợi tới ngày sinh con.
Trộm vía, con của tôi rất ngoan, con chưa từng khiến tôi mệt mỏi hay cáu giận như trên mạng nói gì cả mà trái lại, tôi ăn ngon, ngủ ngon, cân nặng cũng theo từng tháng thai kỳ mà cứ thế phát triển.
Ở đất nước này, tôi mặc dù trong tim vẫn nhớ anh vô cùng, nhưng lý trí lại chưa khi nào ngừng nhắc bản thân rằng hãy quên anh đi cả.
Tôi không dám lên mạng tìm kiếm thông tin về anh, lại càng không dám vào tài khoản Zalo cũ của tôi…cái tôi sợ nhất chính là nhìn thấy gương mặt người đàn ông ấy, cái tôi nhớ nhất lại cũng chính là bóng hình quen thuộc của người đàn ông ấy.
Nếu đã không từng mất đi, sẽ không bao giờ hiểu được lúc dứt bỏ sẽ đau khổ như thế nào, sẽ không bao giờ hiểu được lúc oán hận đó sẽ khổ đau như thế nào.
Tôi một thân một mình ở đất nước xa lạ, hàng ngày đứng ở quầy thu ngân hơn mười tiếng, tự đi khám thai, tự nói chuyện với bé con trong bụng…khi đó đã vô cùng oán hận anh nhưng thật ra từ sâu thẳm trong trái tim lại không ngừng chờ đợi, không ngừng hy vọng sẽ có một ngày chúng tôi gặp lại nhau, bỏ qua hết mọi chuyện, cùng nắm tay nhau sống đến bạc mái đầu!!!