Yêu Trong Đau Khổ

Chương 96: Tại sao lại gạt em?


Đọc truyện Yêu Trong Đau Khổ – Chương 96: Tại sao lại gạt em?

Tả Á mang quần áo đi giặt, sau đó lại ghé vào Cô Nhi Viện, lúc xế chiều Kiều Trạch làm việc xong tới đón cô, thấy anh không lái về nhà, Tả Á không nhịn được hỏi: “Kiều Trạch, chúng ta đi đâu vậy?”

“Đi nghỉ phép.” Kiều Trạch nói xong đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô, đặt lên môi cô một nụ hôn, rồi sau đó chuyên tâm vào lái xe, đôi môi khêu gợi hơi nhếch lên, có thể nhận ra được tâm trạng anh đang rất tốt.

Đi nghỉ phép, đây là một ý kiến rất hay. Hình như đã lâu rồi cô không đi ra ngoài xả stress, lần này có Kiều Trạch đi cùng, lại có thể cùng nhau đi chơi nữa. Chuyện về thỏi son kia cũng bị Tả Á bỏ qua, cô lựa chọn im lặng, bởi vì cô tin tưởng Kiều Trạch sẽ không lừa gạt cô, anh hẳn là đang giải quyết chuyện với Tình Văn, không còn chuyện gì khác, thỏi son kia, có lẽ là do có người giở thủ đoạn mà thôi. Cô hỏi Kiều Trạch chuyện này thì lại thành lớn chuyện mất rồi, tự nhiên lại trúng quỷ kế của người khác. Cô tự nói với bản thân phải thật bình tĩnh, nhất định phải thật bình tĩnh.

Xe đang đi trên đường, Tả Á cũng dần đoán được anh muốn dẫn cô đi đâu rồi, trong lòng càng thêm vui mừng, Kiều Trạch muốn đưa cô đến khu nghỉ mát để nghỉ ngơi, nơi đó có biển hoa hướng dương mà cô rất thích.

Lúc đến nơi, trời đã nhá nhem tối, xe của hai người dừng ở trước ngôi biệt thư, ngay khi bọn họ vừa xuống xe, liền có người lập tức đi đến chào hỏi bọn họ, Kiều Trạch gật đầu rồi dắt tay Tả Á đi vào.

Tả Á nhận thấy cách bài trí trong căn biệt thự đã thay đổi, trừ những thiết bị được thay đổi thì bên trong còn được xây thêm một hồ bơi nữa, chỉ duy có một thứ không thay đổi đó chính là biển hoa hướng dương phía ngoài ban công, mỗi khi có gió thổi qua, dường như có thể ngửi thấy hương hoa thoang thoảng, ở phía đám cỏ xanh phía xa còn có một vài cây tùng, lại còn có thể nghe được những tiếng sóng vỗ vào bờ nữa.

Quay đầu lại, Tả Á thấy trên tường treo rất nhiều tấm ảnh, giữa biển hoa màu vàng, cô đang chạy rất vui vẻ, còn có một tấm ảnh khác, đó là tấm hình Kiều Trạch đang hôn cô nồng nhiệt, Tả Á nhớ lại lần đầu tiên tới đây, đã có người chụp ảnh rồi đưa cho cô.

Lúc ấy khi trở về cô đã tiện tay đặt những tấm ảnh này ở đây, thật không ngờ, Kiều Trạch lại cất chúng như vật báu quý giá như thế, thậm chí còn phóng lớn chúng lên, đóng vào những khung hình tinh tế đẹp đẽ, rồi treo lên tường. Tầm mắt Tả Á dừng lại ở tấm hình hai người đang hôn nhau, khuôn mặt anh tuấn mỹ mà lạnh lùng, đôi mắt thâm tình, môi của anh đang hôn môi cô cuồng nhiệt.

Tấm hình thân mật như vậy lại được đặt ngay ở vị trí trung tâm của căn phòng, không biết là bởi vì xúc động hay là ngượng ngùng mà gò má Tả Á thoáng đỏ ửng lên. Là lãng mạn sao? Tả Á vẫn luôn cho rằng Kiều Trạch không phải là con người lãng mạn, anh chỉ đang cảm nhận bằng tất cả trái tim mình, khắc sau mỗi khoảnh khắc của bọn họ, khắc sâu hình ảnh cô vào trong lòng anh.

Tả Á đang mải suy nghĩ eo lại chợt bị người ôm lấy, một lồng ngực rắn chắc dán vào lưng cô: “Thích không?”

Tả Á đang định nói thích, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, như trong bất kì tình huống nào, có chuyện gì xảy ra anh cũng không bộc lộ chút mừng giận nào, khiến cho người khác không thể nào nhìn thấu tâm tư của anh, Tả Á lại xoay người, vẫn ở trong lòng anh, khẽ nhíu mày: “Tạm được.” Cô không muốn anh quá đắc ý.

Kiều Trạch nhíu nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nếu vậy thì…….”

Tả Á cười xấu xa: “Vậy cái gì?”

“Vậy thì phá hết những thứ này đi…….”

“Đừng!” Tả Á vội vàng kêu lên, “Em thích…….”

“Có thích nhiều không?” Kiều Trạch thấp giọng hỏi, khóe môi cũng khẽ nhếch lên, tay dùng sức nhấc bổng Tả Á lên, để cho chân cô vòng qua hông của anh, tay của anh nâng mông cô lên, Tả Á theo bản năng đưa tay ôm chặt cổ anh lại.


“Rất thích, thích vô cùng.” Tả Á ngoan ngoãn trả lời, tầm mắt nhìn những tấm hình khổng lồ treo trên tường.

Kiều Trạch đọc được sự nghi ngờ trong mắt Tả Á, ánh mắt cô đang nhìn những tấm hình ở phía trê: “Sao thế? Những tấm hình này có vấn đề gì à?”

Tả Á lại nhìn anh, ánh mắt đối mặt với đôi mắt thâm sâu của Kiều Trạch, ngón tay chơi đùa cổ áo của anh, ngập ngừng nói: “Kiều Trạch…….Anh hãy thành thật nói cho em biết, những tấm hình kia, có phải anh đã cho người chỉnh sửa không, mặt em sao có thể đỏ lên như vậy được, có phải là anh cố ý thêm vào không…….?”

Tả Á mới vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh vang lên bên tai, lồng ngực Kiều Trạch cũng phập phồng, môi mỏng khẽ cong lên như hình trăng khuyết, lộ ra hàm răng trắng noãn, Kiều Trạch đang cười, hơn nữa còn là cười lớn, lần đầu tiên cô thấy Kiều Trạch cười như vậy, không thể phủ nhận, nụ cười của anh khiến Tả Á có một loại cảm giác hít thở không thông, ánh mắt cứ dán chặt lên gương mặt anh tuấn của Kiều Trach, gương mặt cô cũng dần đỏ lên, cô đang hỏi vấn đề gì thế này?

Đột nhiên cô nảy sinh ý định muốn chụp lại khuôn mặt tươi cười này của Kiều Trạch, trăm năm mới có một lần, cơ hội khó có được, núi tuyết ngàn năm cũng biết cười cơ đấy. Lúc Tả Á đang vội vươn tay lấy điện thoại thì môi lại bị Kiều Trạch hôn tới, nụ hôn ấm áp hình như còn mang theo sự vui sướng, môi lưỡi của anh thuần thục trêu chọc dây thần kinh của cô, Tả Á bị anh hôn đến mọi ý nghĩ, hành động đều dừng cả lại.

Kiều Trạch buông cô xuống, đứng trên mặt đất, váy lại bị anh đẩy đến tận thắt lưng, quần lót bị xé đi, rồi đột nhiên anh lại ôm cô lên, làm cho cô quấn lấy eo anh, vật nóng bỏng của anh cứ như vậy mà chen lấn đi vào, lấp đầy cô.

Tả Á theo bản năng ôm cổ anh thật chặt, khuôn mặt tựa trên bờ vai vững chãi của anh, chỉ sợ mình sẽ ngã xuống, mở mắt ra lại thấy trước mặt mình là một chiếc gương. Đầu óc như Tả Á nổ tung, như có một luồng lửa nóng đang thiếu đốt cô.

Cô nhìn thấy vẻ mặt ửng hồng của mình, đôi mắt mê ly, vòm lưng cường tráng của Kiều Trạch, làn da trắng trẻo của cô kết hợp với nước da màu đồng rắn chắc của anh tạo nên một sự đối lập mãnh liệt. Thấy mình như vậy, Tả Á không nhịn được mà càng vùi mặt sâu vào ngực Kiều Trạch, ngượng ngùng nói: “Kiều Trạch…….Chúng ta về phòng đã có được không…….”

Kiều Trạch nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, đáy lòng càng thêm rung động: “Em không biết mỗi lần anh hôn em, em đều đỏ mặt à?” Giọng nói khàn khàn mà mị hoặc của anh khiến mặt Tả Á còn đỏ hơn nữa. Mỗi khi Kiều Trạch hôn cô, cô đều đỏ mặt sao? Bây giờ là bởi vì cô thích anh, nhưng trước kia là vì lí do gì?

Tả Á muốn suy nghĩ tiếp, nhưng suy nghĩ, lý trí lại bị Kiều Trạch làm rối loạn, khiến cho cô không thể nào suy nghĩ tiếp được nữa. Trong căn phòng lớn, một màn kiều diễm lại tiếp tục, từng âm thanh khiến người khác đỏ mặt tim đập cuốn trong gió, khiến cho ngay cả những đoá hoa hướng dương cũng xấu hổ theo, lặng lẽ nhắm hai mắt lại…….

Cả đêm triền miên hao phí không ít sức lực, nhưng sáng hôm sau Tả Á lại dậy sớm hơn ngày thường, sau khi ăn xong bữa sáng, về đến phòng thấy Kiều Trạch vẫn còn đang ngủ, cô hôn lên môi anh một cái, để lại một tờ giấy rồi đi ra ngoài.

Xuyên qua cánh đồng hoa, Tả Á đi lên một ngọn đồi cách đó không xa, ở đây có một cái cây hấp dẫn Tả Á, trên thân cây có một hình vẽ nho nhỏ, còn có ghi ‘tình vợ chồng’ nữa, nhìn kỹ một chút sẽ thấy được đó là hình hai vợ chồng đang ôm nhau tràn đầy yêu thương, mỗi một cái lá cây giống như một nụ hôn, nhìn sườn núi này cảm thấy thật hạnh phúc. Tả Á nằm trên thảm cỏ dưới tán cây, gió nhẹ thổi vào mặt, lá cây cũng sào sạt đung đưa như đang kể một câu chuyện tình cảm động.

Cô không khỏi nhớ lại một câu thơ, trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành. Cho dù là làm cây, cũng muốn làm một gốc cây hạnh phúc, vĩnh viễn ở chung một chỗ không xa rời nhau, đây mới chính là hạnh phúc.

Kiều Trạch đã từng nói, cho dù cô ở nơi nào, anh cũng có cách tìm được cô, cho nên, Tả Á chỉ để lại một tờ giấy cho Kiều Trạch, cô muốn trêu đùa, chờ đợi anh đến. Cho nên Tả Á nằm ở dưới tán cây này chờ đợi, cô muốn Kiều Trạch co thật sự thần kỳ như vậy không.

Có điều đợi hơi lâu, cô lại nhanh chóng ngủ thiếp đi, mãi cho đến khi có người nào đó dùng ngọn cỏ khều khều vào mặt cô, cô mới mở mắt ra, liền nhìn thấy Kiều Trạch đang khoanh chân ngồi bên cạnh cô, “Không thể tưởng tượng nổi!” bốn chữ này chợt thoáng qua đầu cô.


Kiều Trạch lạnh lùng nghiêm nghị nói: “Giác quan thứ sáu.”

“Gạt người!” Tả Á không tin cái gọi là giác quan thứ sáu, vộiđưa tay tìm cái gì đó trên người Kiều Trạch, “Nhất định là có dụng cụ gì đó.” Tìm nửa ngày cũng không tìm ra cái gì, cô lại quay lại tìm trên người mình, chẳng lẽ trên người cô có gắn máy theo dõi sao?

Kiều Trạch đứng dậy kéo Tả Á từ dưới mặt đất lên, ôm lấy eo cô, trầm giọng nói: “Đi thôi, bây giờ phải về rồi.”

Tả Á nghi hoặc nhìn Kiều Trạch: “Không phải anh nói chiều mới về sao?”

“Công ty có chuyện đột xuất.” Kiều Trạch hờ hững giải thích, trên gương mặt tuấn tú còn có chút lành lạnh, đây là anh của ban ngày, còn anh của ban đêm lại có chất cuồng dã của đàn ông, đây hoàn toàn là hai người khác nhau. Cô chợt nhớ đến nụ cười của anh, nụ cười đó rất mê người, khiến người khác phải động lòng.

Mặc dù không được chơi đã, nhưng nói tóm lại bọn họ cũng đã rất vui vẻ. Lúc trở về thành phố cũng đã trưa rồi, Kiều Trạch chở Tả Á về nhà sau đó liền rời đi ngay. Tả Á về đến nhà làm cơm trưa, ăn xong liền đi nghỉ ngơi. Hôm qua không tiết chế được, cộng thêm với buổi sáng nay leo núi, mặc dù chỉ leo lên sườn núi, nhưng cũng đã hao phí không ít hơi sức của cô.

Ngủ mấy giờ liền, tinh thần Tả Á rất sảng khoái, cô đi mua thức ăn, chuẩn bị làm cơm tối, nhưng lại chợt nhận được điện thoại của Kiều Trạch, nói buổi tối nay anh sẽ không về ăn cơm, bảo cô đừng chờ anh.

“Có chuyện khó khăn sao?” Cô không nhịn được hỏi, Kiều Trạch chỉ ừ một tiếng bằng chất giọng lạnh lùng đặc trưng của anh, rồi liền không nói gì khác nữa, Tả Á cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ dặn dò anh chú ý nghỉ ngơi, không nên làm quá sức.

Tả Á ngồi chờ Kiều Trạch, đợi đến tận mười hai giờ, nhưng anh vẫn chưa về, Tả Á liền trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, Kiều Trạch không cho phép cô ngủ trên ghế sofa, cho nên, cô phải nghe lời, có lẽ, tối nay anh sẽ không về  nhà rồi. Tả Á đi ngủ, mang theo chút cảm giác mất mát, cô ôm gối của anh, trên đó có lưu lại mùi hương của anh, cô sợ…….anh sẽ không trở về nhà nữa, sợ những chuyện đáng sợ sẽ tiếp tục xảy ra…….

Sáng ngày hôm sau Tả Á tỉnh dậy ra khỏi phòng ngủ, liền nhìn thấy Kiều Trạch đang mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, nhắm hai mắt, mày nhíu lại, hình như anh đang nhức đầu. Cô đi tới đưa tay nhẹ nhàng ấn hai thái dương cho anh: “Anh về lúc nào thế? Sao không gọi em dậy? Anh mệt lắm à, đi tắm đi, ăn chút điểm tâm rồi nghỉ ngơi, được không?”

Tay Kiều Trạch bắt lấy tay Tả Á, đặt trong lòng bàn tay mình, kéo cô lại gần, nghiêng người, hôn cô, rồi không nói một lời đi vào phòng tắm. Tả Á yên lặng ngồi đó, mùi nước hoa nhàn nhạt bay vào mũi cô, mùi hương quen thuộc khiến cho trái tim cô không nhịn được mà co rút.

Trong lúc Kiều Trạch tắm rửa, Tả Á cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng, bọn họ cùng nhau ăn rồi sau đó Kiều Trạch đi nghỉ ngơi. Tả Á quét dọn phòng, sau đó lấy tất cả quàn áo đưa đến tiệm giặt là, rồi đi làm.

Cô không kiểm tra xem túi quần Kiều Trạch có cái gì không nữa, nhưng người chủ cửa hiệu giặt là lại gọi cô lại: “Cô Kiều, đây là hoa tai của cô phải không?”

Bước chân Tả Á chợt dừng lại, từ từ xoay người lại, thấy ông chủ mập mạp đang cầm trong tay một chiếc hoa tai bằng kim cương, phát ra ánh sáng lóng lánh khiến mắt cô đau nhói, đó không phải là hoa tai của cô. Cô đi tới, thẫn thờ nhận lấy chiếc hoa tai: “Cám ơn!” Nói xong liền xoay người rời đi.

Tả Á ngồi ở trên xe buýt, tự hỏi cô còn có thể bình tĩnh sao? Kiều Trạch nói là đến công ty, nhưng, xem ra sự thật là anh ấy không đến công ty, cả đêm không về, vậy anh đã đi đâu? Trừ chỗ của Tình Văn, cô không biết chỗ nào khác nữa.


Tại sao anh lại nói dối cô, vì, muốn che giấu sự thật gì sao?

Cô ghét mình như vậy, đa nghi, đố kỵ, như một người phụ nữ hay ghen, trong lòng thấp thỏm, lên lên xuống xuống, đứng ngồi không yên. Sao cô lại đột nhiên mất bình tĩnh như vậy…….? Tới công ty, lúc làm việc Tả Á không thể nào chuyên tâm được, cố nhịn đến lúc nghỉ trưa, Tả Á do dự hồi lâu mới dám bấm số điện thoại của Kiều Trạch: “Kiều Trạch…….”

“Sao thế?” Giọng nói trong trẻo của anh từ bên kia truyền đến, rất có tinh thần, hình như anh đã tỉnh ngủ rồi.

Tả Á im lặng hồi lâu cuối cùng lấy hết dũng khí hỏi: “À, em chỉ muốn biết anh đã dậy chưa thôi, còn đau đầu không?.”

“Anh không sao.” Kiều Trạch lạnh lùng nói xong, hỏi cô: “Ăn cơm trưa chưa?”

“Đang ăn rồi.”

“Không được uống đồ lạnh, không được ăn cay.” Giọng điệu hàn nhạt, nhưng cũng không khác gì ra lệnh xuyên qua điện thoại, Tả Á như thấy được gương mặt lạnh lùng của anh, đôi môi mỏng cũng phối hợp mấp máy dặn cô không được làm cái này làm cái kia…….

“Em biết rồi, có chuyện…….”

“Tan làm anh sẽ đến đón em.”

“Kiều Trạch, hôm qua anh qua đêm ở công ty sao?”

Kiều Trạch ở đầu dây bên kia chợt im lặng, sau mới nói: “Đừng nghĩ lung tung, anh phải đi họp đây1” Hai người cứ như vậy mà cúp điện thoại, Rốt cuộc Tả Á cũng không còn bụng dạ nào mà ăn cơm nữa, anh không trả lời cô, hay là không thể trả lời. Tả Á buồn bã vuốt vuốt đầu của mình, không được suy nghĩ lung tung, không được suy nghĩ lung tung, nhưng lòng cô lại rối như tơ vò rồi.

Buổi chiều giờ tan ca, Kiều Trạch tới đón cô, suốt đường đi hai người luôn im lặng, xe về đến chung cư thì dừng lại trước cửa, Tả Á vẫn ngồi mất hồn trên xe. Kiều Trạch thấy vậy liền đưa tay nắm lấy cằm của cô, đôi mắt đen lành lạnh nhìn cô: “Đang suy nghĩ lung tung cái gì đó, hả?”

“A…….Không có gì.” Tả Á hoàn hồn mới nhận ra đã về đến nhà, vội quay đầu đi chỗ khác, mở cửa xuống xe.

Cơm tối hôm nay là Kiều Trạch làm, Tả Á có chút hứng thú nào mà ăn cơm, mặc dù cô rất muốn nể mặt anh, ăn nhiều một chút, nhưng ăn được hai chén thì cô không ăn nổi nữa rồi. Cô ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt bất mãn của Kiều Trạch: “Em ăn no rồi, thật đó!”

“Lại đây.” Anh cau mày, vươn cánh tay bảo cô lại gần anh. Tả Á đành phải đứng dậy đi tới, cánh tay dài của Kiều Trạch duỗi ra ôm cô vào trong lòng, đặt cô ngồi trên đùi anh, cầm cái muỗng múc cơm và mấy món ăn đưa vào miệng cô, lạnh mặt nói: “Sau này em phải ăn đúng khẩu phần cho anh.”

Ăn cơm cũng bắt đủ khẩu phần nữa, Tả Á thiếu chút nữa nghẹn họng.

“Trong vòng một tháng phải tăng năm cân.”


Lần này Tả Á thực sự mắc nghẹn, Kiều Trạch để cái muỗng xuống vỗ lưng Tả Á, đưa đến một chén xanh, Tả Á vội vàng uống một hớp canh, mới nuốt trôi cơm xuống được. Lần trước đẻ non cô đã gầy đi rất nhiều, thời gian lâu như vậy rồi mà cô cũng không tăng cân lại được, mặc dù mỗi ngày Kiều Trạch đều bắt cô ăn cơm, nhưng có lẽ là cô không thể phát triển được nữa, cô đã ăn rất nhiều, uống cũng rất nhiều rồi, thật sự nếu cô không thể tăng cân, có lẽ Kiều Trạch sx bắt cô một bữa cơm phải ăn hai chén, ba chén, bốn chén…….cứ tăng lên như vậy thì thực sự rất khủng bố.

Vẻ mặt Tả Á sợ hãi, đáng thương nói: “Chuyện này không thể miễn cưỡng được! Anh đừng ép em như vậy.”

Kiều Trạch nhíu mày hừ lạnh một tiếng: “Không thương lượng!”

Ngay lúc Tả Á muốn phản kháng, thì tiếng chuông cửa lại đột nhiên vang lên rồi, cứu tinh, là cứu tinh. Tả Á vội nhảy dựng lên định đi mở cửa, Kiều Trạch lại đứng dậy ấn cô xuống chỗ của mình: “Ăn cơm cho xong đi.”

“Khách đến mà em cứ ngồi ăn như vậy rất không phải phép nha.” Tả Á không nghe lời anh, cũng không nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Trạch nữa, vội chạy lên trước Kiều Trạch đi ra mở cửa, trên mặt vẫn còn nụ cười cảm kích, muốn dành cho người ngoài cửa đã cứu cô thoát khỏi sự ngang ngược của Kiều Trạch, nhưng trong nháy mắt mở cửa ra, nụ cười của Tả Á liền cứng lại.

“Chị dâu, anh, quấy rầy hai người rồi.”

Tả Á đứng sững người trước cửa, như không muốn để cho Tình Văn bước vào, hoặc là trong lúc bất ngờ cô đã mất phản ứng, trong đầu toàn là hình ảnh Tình Văn và Kiều Trạch ở trong khách sạn kia, cho đến khi Tình Văn mỉm cười nói: “Chị dâu, em có thể đi vào không?”

Cô không thể nói không cho vào được, Tả Á không nói gì, tránh sang một bên, Tình Văn vào nhà, rồi tự nhiên đi vào phòng khách giống như đây là nhà cô ta vậy.

Đúng lúc Kiều Trạch vừa từ phòng ăn đi ra, nhìn thấy Tình Văn, sắc mặt của anh lập tức biến đổi, con ngươi trở nên lạnh lẽo vô cùng, “Có chuyện gì sao?” Anh lạnh lùng hỏi, vẻ mặt lạnh lùng, dưới ánh đèn càng thêm vẻ lạnh lẽo.

Khuôn mặt Tình Văn thản nhiên như không có chuyện gì nói: “À, em tới chỉ là muốn hỏi, anh có nhìn thấy chiếc hoa tai của em không, hôm qua em không biết đã để lung tung ở đâu đó, đó là di vật của mẹ em, cho nên em muốn hỏi, anh có thấy ở đâu không?”

Một tay Kiều Trạch chợt nắm chặt lấy cổ tay, ánh mắt tràn đầy sự lạnh lẽo: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Nói xong liền lôi cô ta đi ra, toàn thân lạnh băng tràn đầy sự tức giận, sắc mặt lạnh lẽo kinh người.

Tình Văn hất tay Kiều Trạch ra, cười lạnh: “Anh à, em chỉ tìm hoa tai của mình thôi mà, bởi vì nó rất quan trọng với em. Cả ngày hôm qua em chỉ ở cùng với anh, nếu như anh không thấy, như vậy thì thôi, đâu cần phải nổi giận như vậy chứ?”

Bàn tay Tả Á đưa đến trước mặt Tình Văn, đặt một vật vào lòng bàn tay cô ta, Kiều Trạch và Tình Văn nhìn lại, thấy đó là một chiếc hoa tai bằng kim cương đang lóe sáng, trái tim Kiều Trạch đập hẫng một nhịp, sắc mặt của Tình Văn có chút khó coi, chỉ có gương mặt Tả Á là bình tĩnh, thậm chí mang theo sự áy náy mà mỉm cười, nói với Tình Văn: “Đây là vật cô muốn tìm đúng không? Vốn dĩ Kiều Trạch nói tôi đem trả cho cô, nhưng bởi vì tôi đi làm không có thời gian, nên chưa kịp đi, à, đúng rồi, cái này cũng là của cô đúng không?” Tả Á lại đặt thỏi son môi màu hồng đặt vào trong tay Tình Văn, “Cô còn mất thứ gì nữa không? Kiều Trạch chỉ đưa cho tôi hai thứ này thôi.”

Tình Văn nhìn bộ dạng mỉm cười tít mắt của Tả Á, cô ta nắm chặt chiếc hoa tai và thỏi son trong tay, trong lòng vô cùng căm tức, cuối cùng cười lạnh nói: “Đồ đã tìm được rồi, vậy thì tôi cũng đi đây, không quấy rầy nữa.”

Tình Văn đi giày cao gót, ngước đầu, tỏ vẻ kiêu ngạo, rồi xoay người đi nha.

Thân thể Tả Á khẽ run, làm lộ ra tâm trạng thực sự lúc này của cô. Lúc cô xoay người định đi vào phòng ngủ, eo lại bị một lực lớn kéo lại, thân thể ngã vào lồng ngực ấm áp của Kiều Trạch, nhưng, tại sao cô cảm thấy ngực của anh không hề ấm áp nữa?

“Anh và cô ta không có chuyện gì, Tả Á, tin tưởng anh.” Lòng Kiều Trạch đang vô cùng lo lắng và sợ hãi, giọng nói lạnh lùng vội vàng cam kết với Tả Á, muốn giải thích.

Tả Á quay đầu lại nhìn Kiều Trạch, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, “Em có thể tin tưởng anh và cô ta không có gì, nhưng, em muốn biết, tại sao anh lại nói dối em?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.