Yêu Tôi Xin Hãy Nói

Chương 39


Đọc truyện Yêu Tôi Xin Hãy Nói – Chương 39

Vừa nhìn thấy phòng Tưởng Thanh Dung liền biết vấn đề tài chính được giải quyết. Trước đó bọn họ đã nhìn thấy cùng loại kết cấu nhà thế này ở phòng môi giới, phòng ở cũ như vậy tối đa chỉ hơn ba vạn một chút, trong phạm vi bọn cậu có thể chấp nhận. Tuy nhiên căn phòng kia cách xa đại học A quá, bất tiện cho việc đi học. Còn như kiểu phòng gần 30m2 này, diện tích không lớn, hơn nữa còn không có phòng bếp, tuy nằm ở khu vực hoàng kim của đại học A nhưng vẫn ít người hỏi, giá nhà cũng không cao.

Khu nhà dành cho viên chức đã cũ này thường cho sinh viên đại học A thuê, đây cũng là nguyên nhân Lâm Đức Bân thuyết phục được đôi vợ chồng già đồng ý bán căn phòng này cho bọn cậu. So với mỗi tháng lấy 200-300 đồng tiền thuê, còn không bằng bán đứt phòng đi lấy tiền một lần cho xong.

Chủ nhà ban đầu là một đôi vợ chồng già sống rất gọn gàng, mấy khung cửa sổ trong nhà đều được lau sạch sẽ khiến người ta cảm giác cực kỳ thoải mái.

“Thế nào, thích không?”

“Ừ, thích!” Tưởng Thanh Dung gật đầu, vừa bước vào phòng cậu đã thích rồi, “Bao nhiêu tiền?”

“Ba vạn năm.” Lâm Đức Bân dựng thẳng ba ngón, “Tính cả đồ dùng trong nhà.”

Bộ bàn ghế gỗ, tủ, giường tuy đã cũ, nhưng có thể thấy được chủ nhân rất yêu quý chúng, giữ gìn không tệ, có cảm giác nhuốm màu thời gian.

“Mua.” Tưởng Thanh Dung lập tức quyết định.

Giá cả phù hợp, vị trí phù hợp, chỉ hai điều này đã đủ lý do để mua. Mà Tưởng Thanh Dung còn có một lý do không thể nói cho Lâm Đức Bân, đó là vài năm sau bất động sản nóng lên như thủy triều, loại phòng cũ hơn 30 năm này chắc chắn sẽ bị dỡ bỏ xây dựng lại, đến lúc đó giá phòng tăng lên mấy lần, chênh lệch giá cả cũng rất lớn. Cho nên vào lúc giá phòng còn chưa tăng mua phòng là quyết định vô cùng sáng suốt. Đương nhiên, lý do này cậu chỉ có thể để trong lòng, không thể nói với Lâm Đức Bân.


Tất cả của ngày hôm qua đã chết rồi, cậu đã trọng sinh, những chuyện cũ chỉ nghĩ đã thấy sợ đừng nhắc lại nữa. Cậu cũng không muốn nói cho Lâm Đức Bân linh hồn của cậu là Tưởng Thanh Dung hơn mười năm sau. Mà ngay chính cậu, cũng định sống lại lần nữa, dùng thân thể Tưởng Thanh Dung này bắt đầu mọi việc từ năm 16 tuổi.

Những tin tức vì cậu trọng sinh mà biết được, cũng chỉ có thể giấu kỹ trong lòng không thể nói ra. Cậu chỉ muốn làm một người bình thường, nhà tiên đoán gì gì đấy, tốt nhất nên để người khác làm đi!

Song, nhanh như vậy đã có tổ ấm thuộc về mình và Lâm Đức Bân, hơn nữa trên sổ đỏ viết tê hai người, Tưởng Thanh Dung không hề có cảm giác chân thật.

Bất động sản là ngoại tệ mạnh. Từ khi hiểu tâm ý của nhau, Tưởng Thanh Dung không thể không nghĩ tới sự nghiệp. Sau khi trí nhớ của cậu khôi phục, tuổi tinh thần của cậu thoáng cái tăng lên mười mấy tuổi. Với tư cách là một ông chú lăn lộn trong xã hội gần mười năm, cậu có nghĩa vụ cung cấp điều kiện sinh hoạt tốt nhất cho Lâm Đức Bân nhỏ tuổi hơn mình. Cậu đã nghĩ kỹ, phải cố gắng kiếm tiền, tranh thủ lúc này giá phòng còn chưa tăng phải mua nhà trước, không để đến lúc bọn cậu tốt nghiệp xong giá phòng tăng mạnh không thể mua được.

Không ngờ Lâm Đức Bân hành động nhanh hơn cậu, chưa đến vài ngày đã tìm được phòng ở thích hợp khiến bọn cậu từ giai cấp vô sản thoáng cái trở thành giai cấp hữu sản. Tuy tất cả tiền tiết kiệm của hai người đều tiêu hết, nhưng đổi lấy một căn phòng ấm áp như vậy Tưởng Thanh Dung vẫn cảm thấy rất đáng.

Aizz, quả nhiên tính cách quyết định vận mệnh. Vào lúc cậu còn đang suy nghĩ nên dùng cách gì kiếm tiền mua nhà thì Lâm Đức Bân đã mua xong rồi. Tác phong nhanh nhẹn quyết đoán như vậy, chả trách tương lai cậu ấy lại thuận buồm xuôi gió trong công việc như vậy.

Điểm này, làm cậu rất mặc cảm.

Dù sống lại một lần, quyết đoán của cậu vẫn còn lâu mới bằng Lâm Đức Bân.

Năm 2000, giao dịch phòng ốc vẫn tương đối đơn giản. Hai bên mua bán ký kết hợp đồng mua bán xong, người mua đưa tiền cho người bán, sau đó hai bên cùng đến trung tâm giao dịch bất động sản làm thủ tục chuyển nhượng tài sản, nhập tên người sở hữu bất động sản mới vào hồ sơ là có thể lấy được sổ đỏ.

Cầm quyển sổ đỏ nóng hôi hổi, Tưởng Thanh Dung vẫn có cảm giác như đang trong mơ.

Trong khái niệm của cậu, tên trong sổ đỏ cũng giống như hộ khẩu. Điều này có phải đại biểu là, từ giờ phút này, cậu với Lâm Đức Bân đã thành người một nhà?

Hai người không có quan hệ huyết thống kết làm người nhà, phương thức thường thấy nhất là — hôn nhân! Theo lý, cậu với Lâm Đức Bân không thể có quan hệ hôn nhân trên danh nghĩa, nhưng một quyển sổ đỏ lại khiến bọn cậu có được quan hệ hôn nhân trên thực tế.

Từ nay về sau, chỉ cần một ngày quyển sổ đỏ này còn viết tên hai người thì nhân sinh của cậu vẫn đan vào Lâm Đức Bân.

“Đi thôi, còn phát ngốc cái gì!” Lâm Đức Bân dậm chân cố định thân thể rồi quay đầu gọi Tưởng Thanh Dung.


“A, a!” Cất cẩn thận sổ đỏ vào balo, Tưởng Thanh Dung nhảy lên yên sau xe đạp.

Xe đạp là bọn cậu mới mua hai ngày trước ở chợ second-hand. Đại học A quá lớn, nhà mới của bọn cậu cách khu lớp học một khoảng ngắn, vì tiện cho việc lên lớp thì mua một chiếc xe đạp thay đi bộ là một lựa chọn tương đối phù hợp.

Thời tiết tháng chín cuối thu mát mẻ, ngồi ở phía sau, trong gió thu khô mát quất vào mặt có thể ngửi thấy mùi lúa mới. Dựa đầu vào lưng Lâm Đức Bân, Tưởng Thanh Dung nghĩ, đây chính là hạnh phúc mà cậu muốn.

Kiếp trước trong một tiết mục thân cận nào đó, có một cô gái hám giàu đã nói, thà khóc trong BMW còn hơn cười trên xe đạp. Tưởng Thanh Dung cực kỳ coi thường suy nghĩ này, có thể lấy tiền tài để đo đếm tình yêu thì căn bản không phải tình yêu chân chính. Như cậu, chỉ cần người ngồi phía trước xe đạp là Lâm Đức Bân, dù khiến cậu cười hay để cậu khóc, cậu đều chấp nhận ngồi lên xe đạp, lấy toàn bộ thế giới để đổi cũng không đổi.

“Chúng ta còn bao nhiêu tiền?”

— ắc, đương nhiên, sự thật đôi khi rất tàn nhẫn, tình yêu rất quan trọng, tiền, cũng rất quan trọng!

“Hơn một ngàn.”

Tiền đầu tư cổ phiếu của hai người họ cộng lại là hơn ba vạn, cộng thêm tiền sinh hoạt người nhà cho trong học kỳ này, tổng cộng có khoảng 3 vạn 7. Mua nhà cùng làm thủ tục sang tên tốn gần 3 vạn 6, cho nên trong tay giờ cũng chỉ còn hơn một ngàn. Nhà bọn họ đều cho một lần đủ tiền sinh hoạt cả học kỳ, vì thế dù kinh tế khó khăn cũng không thể mở miệng xin tiền ở nhà.

“Ừ, đã đủ rồi.” Lâm Đức Bân đáp một câu, chân ấn pedal, xe liền lao về một hướng khác.

“Này này, cậu đi đâu thế?” Hướng này không phải hướng về trường.


“Cửa hàng bách hóa.”

“Đến đó làm gì?” Bây giờ túi tiền rỗng tuếch, đến đó cũng không mua được gì.

“Mua chăn ga gối đệm.”

Tưởng Thanh Dung không nói gì, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh xinh đẹp khiến năng lực tổ chức ngôn ngữ của cậu tạm thời biến mất.

“Hì hì —”

“Cười ngốc cái gì thế?” Lâm Đức Bân quay đầu nhìn cậu khó hiểu.

“Liên quan gì đến cậu!”

Sổ đỏ nhận được, bước tiếp theo quả thật nên lăn giường rồi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.