Đọc truyện Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? – Chương 66
Hóa ra đây chính là lí do tâm trạng Diệu Anh trở nên không ổn như vậy, và đây cũng chính là lí do dù Hải Đăng cố gắng thế nào vẫn chẳng thể lọt vào mắt Diệu Anh. Người Diệu Anh thích bây giờ là ai, cậu cũng chẳng bận tâm nữa. Bởi vì, Diệu Anh có thể vì người đó thành ra thế này dù cậu có cố gắng bao nhiêu có lẽ cũng bằng không. Cho dù Diệu Anh nhận ra Hải Đăng là cậu bé năm xưa cô hay mơ đến nhưng lại không thể nhớ ra vẫn không có ích gì nữa. Bởi lẽ bây giờ trái tim cô đã có hình bóng một người khác rồi, mà người đó, không phải Hải Đăng! Người con trai đó, cũng thật may mắn! Thật sự là một chàng trai khiến Hải Đăng ghen tỵ.
Căn phòng Diệu Anh một lần nữa trở nên bừa bộn, Hải Đăng đã nói không nhìn thấy tờ giấy thì nó vẫn ở đâu đó trong phòng chứ. Sao Diệu Anh tìm hoài nãy giờ vẫn không thấy gì cả? Tờ giấy đó không chỉ Hải Đăng mà bất cứ ai cũng không được xem, Diệu Anh không thích tâm sự của cô bị người khác nhìn thấy.
”Cốc cốc” – Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
– Vào đi.
Mang vẻ mặt lo lắng từ bên ngoài đi vào, Quỳnh Giao chạy đến chỗ Diệu Anh, khẽ mắng.
– Mày làm gì thế? Sao không nghỉ ngơi đi?
Nghe được giọng Quỳnh Giao khiến tay Diệu Anh tạm ngưng hoạt động. Quỳnh Giao về nhà từ lúc nào? Đây là điều đầu tiên và duy nhất Diệu Anh thắc mắc.
– Mày về khi nào vậy?
– À, về cùng lúc với Hải Đăng.
Một câu trả lời bao hàm hai ý, vừa có thể vừa vặn trả lời câu hỏi của Diệu Anh, vừa có thể nói cho Diệu Anh biết Quỳnh Giao và Hải Đăng đi chung. Đêm qua Quỳnh Giao không về, cô tin Diệu Anh thông minh như thế sẽ hiểu được những gì nên hiểu.
Sống lưng Diệu Anh cứng đờ, mãi một lúc sau khóe môi mới mỉm cười được một chút, nụ cười cứng ngắc đầy giả tạo.
– Ừ, mày ra ngoài đi được không? Tao cần phải tìm đồ.
– Thôi được rồi, nghỉ ngơi cho tốt đấy!
Vừa quay lưng trên miệng Quỳnh Giao đã xuất hiện nụ cười tinh quái. Diệu Anh ơi là Diệu Anh, sai lầm lớn nhất của cô chính là quá cả tin cũng như quá ngu ngốc, ai nói gì cũng tin. Cánh cửa phòng vừa khép lại cũng là lúc Diệu Anh ngã quỵ xuống đất, cô quá yếu đuối nhưng phải luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt người khác. Diệu Anh không thể bộc lộ cảm xúc chân thật của cô trước mặt bất kì ai, đối với họ Diệu Anh luôn là cô gái mạnh mẽ, hay cười cũng như nhân phẩm rất tốt. Nhưng có ai biết, cô không hề mạnh mẽ đến thế.
Hải Đăng, cô thật sự rất thích cậu, cũng như rất ghét cậu! Trước đây Diệu Anh chưa bao giờ lâm vào tình trạng này, hôm nay cô lại vì Hải Đăng hôn Quỳnh Giao, quay lại với Quỳnh Giao, và ở chung một đêm với Quỳnh Giao mà không thể điều khiển được cảm xúc của mình.
~~~~~
– “ Con chắc chứ, con trai? Mẹ không nghĩ quyết định này đúng đắn đâu. “
– “ Con đã suy nghĩ kĩ lắm rồi. “
– “ Vẫn chưa hết năm học mà, sao con lại… ? “- “ Con muốn càng nhanh càng tốt nhưng nếu mẹ đã nói vậy thì hết học kì I làm thủ tục cho con đi. “
Một tay Hải Đăng vuốt ve gương mặt trên tấm ảnh, tay còn lại siết chặt điện thoại. Để đi đến quyết định này Hải Đăng đã phải suy nghĩ thật lâu, cũng đã đắn đo thật nhiều. Người đó đã không cần cậu nữa, dù đi hay ở Diệu Anh cũng sẽ không bận tâm.
– “ Hải Đăng, có phải con và Diệu Anh…
– “ Mẹ! “
Không để mẹ cậu nói hết, Hải Đăng đã ngắt ngang, dù làm vậy là không nên nhưng cậu không muốn nghe thêm nữa. Chỉ cần có người nhắc đến cái tên đó thôi cũng đủ khiến trái tim Hải Đăng nhói đau. Người cậu thầm mến suốt mười một năm trời đằng đẵng không hề có tí tình cảm nào với cậu cả, điều đó thật đáng buồn làm sao!
– “ Thôi được rồi, còn khoảng một tháng nữa con sẽ thi học kì rồi. Nhanh như vậy con không hối hận chứ? “
– “ Mẹ yên tâm, con sẽ không hối hận. “
Hoàng Thanh Liên thở dài một hơi, cúp máy. Con trai bà quá cứng đầu, giống hệt ba nó ngày xưa. Cái tính này Hoàng Thanh Liên bó tay, bà không thể trị nổi. Tuy Hải Đăng không nói ra sự thật nhưng Hoàng Thanh Liên là mẹ, bà có thể cảm nhận được con trai mình có gì đó không ổn. Rõ ràng cách đây một năm thằng bé đã đến trước mặt ba nó để cầu xin được trở về Hà Nội, được gặp lại cô bé năm xưa, với điều kiện Hải Đăng sẽ không để tình cảm ảnh hưởng đến chuyện học hành. Sao bây giờ lại…
Trịnh Quốc Dũng từ bên ngoài đi vào, vô tình nghe được tiếng thở dài phiền muộn của vợ mình. Một thân áo vest lịch sự uể oải tiến đến chỗ Hoàng Thanh Liên, cúi đầu hỏi han.
– Làm sao vậy?
– Em vừa nói chuyện với con xong, thằng bé muốn đến ở với chúng ta.
Trịnh Quốc Dũng nhíu mày, thằng con này rốt cuộc nó đang nghĩ cái gì trong đầu thế? Chẳng phải rất muốn được học ở Hà Nội hay sao? Chẳng phải rất muốn được ở bên Diệu Anh hay sao? Bây giờ thế nào lại đổi ý muốn sang Mỹ sống với ba mẹ. Từ khi nào Hải Đăng lại là đứa con biết quan tâm đến ba mẹ vậy.
– Nó với con bé Diệu Anh có vấn đề gì à?
Không chỉ Hoàng Thanh Liên mà ngay cả Trịnh Quốc Dũng khi nghe đến quyết định này của Hải Đăng vẫn không tránh khỏi liên tưởng đến Diệu Anh. Bởi vì lí do Hải Đăng trở về Hà Nội là vì Diệu Anh, bây giờ muốn rời đi cũng chỉ có thể liên quan đến Diệu Anh. Trịnh Quốc Dũng và Hoàng Thanh Liên đều rất quý Diệu Anh, việc Hải Đăng thích con bé họ không cấm cản, chỉ cần đảm bảo thành tích học tập xuất sắc là được.
– Em không biết. Thằng bé có vẻ không muốn nói đến chuyện đó, em chỉ vừa nhắc đến tên con bé thôi Hải Đăng đã phản ứng rất mạnh. Làm sao bây giờ? Chúng ta có mỗi một đứa con trai thôi, em không muốn nó buồn chút nào.
Trịnh Quốc Dũng nghe vậy cũng có thể lắc đầu mà thôi, tuy hai người đều muốn Hải Đăng lúc nào cũng vui vẻ. Nhưng về chuyện tình cảm họ không nên can thiệp vào, hai vợ chồng họ chỉ còn cách đứng ngoài xem xét mọi chuyện thôi.- Có những chuyện hãy để Hải Đăng tự quyết định. Anh tin là thằng bé biết mình đang làm gì.
~~~~~
Thấp thoáng còn hai tuần nữa thôi đã thi học kì I rồi, thời gian luôn trôi qua nhanh như vậy. Gần đây mọi người trong lớp đều nhận ra Diệu Anh và Hải Đăng có gì đó rất kì lạ, hai người cứ như người dưng lướt qua nhau mỗi lần vô tình chạm mặt vậy. Diệu Anh cũng xin giáo viên đổi chỗ luôn, kẻ bàn đầu, người bàn bốn, cả tuần có khi còn không nói chuyện lần nào. Tin đồn từ đó dần lắng xuống, những thành phần thầm mến Hải Đăng và Diệu Anh hoạt động càng lúc càng mạnh mẽ hơn, không hề kiêng dè ai nữa. Thậm chí còn có người mua bó hoa đến tận lớp Diệu Anh đứng trước mặt cô tỏ tình.
– Diệu Anh, có thể cậu không biết tớ là ai nhưng tớ biết rất rõ cậu. Hãy cho tớ một cơ hội, tớ rất quý cậu, nhất định sau này tớ sẽ lái BMW đến rước cậu về dinh!
Mới nghe thôi Diệu Anh đã buồn cười, ỏn ẻn đáp lại.
– Cậu à, tôi chỉ thích ngồi trên Lamborghini thôi à…
Cậu bạn đó nghe xong nuốt nước bọt “ực” mấy lần, sau đó đàng hoàng vỗ ngực tuyên bố.
– Yên tâm, tớ nhất định sẽ phấn đấu đứng hạng một trong học kì này để chứng minh tớ có năng lực nuôi cậu. Lamborghini chỉ là chuyện nhỏ với tớ thôi!
Nam sinh dúi bó hoa vào tay Diệu Anh, sau đó phóng vèo về lớp. Đùa sao, muốn đứng hạng nhất toàn khối đâu dễ. Quên kể với các cậu năm nay Diệu Anh tụt hạng rồi, tất cả là do Hải Đăng tiến bộ vượt bậc đến mức Diệu Anh không ngờ đến, và chiếm mất vị trí số một của cô luôn, giờ Diệu Anh chỉ đứng hạng hai thôi. Không biết nam sinh vừa rồi đuổi kịp Diệu Anh được chưa mà muốn đứng hạng nhất.
Ở bàn bốn có kẻ nào đó mặt mũi đen xì, quyển sách cầm trên tay đã nhăn nhó đến đáng thương.
Giờ tự học Diệu Anh phát cho mỗi người một tập đề cương môn Anh, ai nấy tự làm để biết sức mình, sau đó mới chia thành nhóm so sánh kết quả chung. Phát hết cho cả lớp rồi, chỉ có bạn nam bàn bốn tổ bốn mãi vẫn không thấy vào lớp. Diệu Anh đành phải về chỗ làm bài nhưng chẳng thể tập trung được, thi thoảng lại ngóng ra cửa. Không chạm mặt thì thôi, không nhớ đến thì thôi chứ đã để ý rồi thì Diệu Anh không cách nào ngừng quan tâm được. Số cô nó đúng là khổ mà! Cả đám nam sinh ngoài kia Diệu Anh lại không để mắt đến, vậy mà Hải Đăng đáng ghét kia lại khiến cô điêu đứng mới chết chứ.
Gần hết tiết rồi Hải Đăng mới quay lại lớp, vẻ mặt nhìn không ổn lắm, cứ nhăn nhăn thế nào ý. Cậu ấy đến thẳng bàn Diệu Anh luôn, nhìn thoáng qua tờ đề trắng tinh trên bàn rồi cầm về chỗ. Không một lời nói, cũng không một ánh nhìn, lạnh nhạt hờ hững đến vậy là cùng.
Khánh Thư nhìn Diệu Anh bần thần càng cảm thấy khó hiểu, cô để ý câu tám đó Diệu Anh đã đặt bút xuống nãy giờ rồi mà vẫn không điền đáp án vào, đến nỗi mực loang ra một chấm to trên giấy Diệu Anh còn không biết. Quay xuống nhìn Hải Đăng lại cũng y như vậy, cậu cứ cầm mãi tờ đề mà không làm gì cả, cứ như soi điểm sai trong đề hay sao ý. Hai người này, đúng là khó hiểu hết chỗ nói.
– Ê lớp trưởng, hôm 20-11 cậu có tặng quà gì cho Hải Đăng không?
Một câu nói thức tỉnh tâm trí Diệu Anh, cô mở to hai mắt nhìn Khánh Thư, giống như vừa nghe chuyện gì khó tin lắm.
– Quà gì cơ?
– Trời ơi, cậu cũng không biết giống tụi tôi sao! Tôi cứ tưởng hai người thân nhau cậu phải biết 20-11 là sinh nhật của Hải Đăng chứ. Hôm qua cô chủ nhiệm mới hỏi tụi tôi 20-11 lớp có tặng gì cho Hải Đăng không, lúc đó tụi tôi xấu hổ cực kì, bạn bè chung lớp vậy mà đến cả sinh nhật cũng không biết gì cả.
Diệu Anh sửng sốt, 20-11 là sinh nhật của Hải Đăng sao? Diệu Anh thật sự không biết gì cả, nghe Khánh Thư nói vậy cô mới phát hiện ra mình vô tâm đến mức nào. Thích Hải Đăng nhưng Diệu Anh lại không biết gì về cậu cả. Có nghĩa hộp quà hôm đó Quỳnh Giao tặng cho Hải Đăng chính là quà sinh nhật? Suy cho cùng chỉ có Quỳnh Giao mới hiểu Hải Đăng nhất, quan tâm cậu ấy nhất.
” Đừng đi. Anh, đừng đi! “
Câu nói ngày hôm đó, bỗng nhiên vang vọng bên tai Diệu Anh, mỗi lúc một nhiều, mỗi lúc càng khiến trái tim Diệu Anh đau đớn. Hóa ra hôm đó là sinh nhật Hải Đăng, cậu chỉ cần cô cùng đi ăn một bữa thôi, sao Diệu Anh có thể ích kỉ quan tâm đến cảm xúc của bản thân mà từ chối chứ? Là Diệu Anh đáng trách, là Diệu Anh ích kỉ không hiểu chuyện.
Khánh Thư thấy khóe mắt Diệu Anh ửng đỏ thì giật mình, cô đã nói gì sai sao? Rõ ràng nãy giờ Khánh Thư chỉ nói 20-11 là sinh nhật Hải Đăng thôi mà.
– Lớp trưởng, lớp trưởng, có cô tìm.
Huy lớp phó xách mông chạy đến bàn Diệu Anh, nói với cô một câu thôi mà còn tranh thủ nhéo má người yêu nữa mới gớm chứ. Diệu Anh gật gật đầu, chẳng thèm quan tâm đến cặp tình nhân kia, thơ thẩn ra cửa, là cô trực phòng y tế. Cô trực phòng y tế thấy Diệu Anh cũng ngạc nhiên lắm, cứ tưởng có Hải Đăng bệnh thôi, vậy mà trông Diệu Anh cũng chẳng khác gì con thây ma không có sức sống. Cô còn chưa kịp đưa thuốc trên tay cho Diệu Anh đã có một người khác nhanh hơn giật lấy, là Hải Đăng.
– Cậu vào lớp đi, cô ấy đến tìm tôi.
Đây là câu đầu tiên trong những ngày qua Diệu Anh được nghe từ Hải Đăng, nhưng sao hôm nay giọng nói cậu lạ quá vậy? Có chút gì đó lành lạnh, cũng có chút gì đó vô tâm. Cảm thấy nơi này không có việc gì liên quan đến cô nữa Diệu Anh xoay người vào lớp, nhưng vừa bước đến cửa lớp Diệu Anh đã nép vào bức tường ngay sau cánh cửa nghe ngóng, đang yên đang lành sao tự dưng cô trực phòng y tế lại đến tìm Hải Đăng chứ.
– Thuốc của em cô cứ đưa cho em, đưa cho Diệu Anh làm gì cho mệt?
– Con bé là lớp trưởng, cô đến lớp không gặp lớp trưởng thì gặp ai.
– Thôi được rồi, em cám ơn.
Hải Đăng còn chưa kịp vào lớp đã bị cô y tế mắng một tràng.
– Em đấy, sao không biết giữ gìn sức khỏe gì hết vậy? Mới một tuần thôi đã xuống phòng y tế ba lần. Em phải chú ý ăn uống chứ, một ngày đầy đủ ba bữa không được nhịn ăn đấy, hạn chế nghĩ những chuyện khiến bản thân căng thẳng. Nếu không bệnh đau dạ dày của em lại nghiêm trọng hơn thì khổ.
Đối với giáo viên trong trường Hải Đăng khá thân thiết và thoải mái, cậu cười cợt ngoáy ngoáy tai. Tuy hai hàng chân mày vẫn còn nhíu lại vì đau nhưng lời nói thốt ra khỏi miệng không hề có chút nghiêm túc nào.
– Người ngoài nhìn vào sẽ tưởng em là phi công lái máy bay bà già đấy!