Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được?

Chương 62


Đọc truyện Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? – Chương 62

Bạn học Quỳnh Giao thật xui xẻo khi sắm vai cô con đẻ. Trong truyện cũng có đoạn cô con đẻ gặp cây táo nhưng lại không giúp đỡ, mắng chửi
rồi đi mất. Đến cả cơ hội chạm vào “thân cây” Hải Đăng cô cũng không có, chẳng những như thế mà còn mắng chửi cậu nữa chứ. Dù biết là đóng kịch
nhưng Quỳnh Giao không thích tí nào.

Cả buổi phải mặc bộ đồ hóa trang cây táo nóng nực đến toát mồ hôi
như nước mà Hải Đăng cứ cười tủm tỉm suốt. Diệu Anh nhìn sang chỉ muốn
đấm vào cái bản mặt đó vài cái, nóng quá hóa điên rồi. Được cái nịnh nọt là tốt, thay xong đồ hóa trang ra Hải Đăng cầm cái quạt đến chỗ Diệu
Anh, phe phẩy bên cạnh cô, cái nụ cười rất chi là đáng ghét nhé!

– Mệt không?

– Còn phải hỏi à?

Ôi trời đất ơi, vừa mệt vừa nóng chết đi được! Diệu Anh thề lần sau
sẽ chẳng tốt bụng gì sất, lo bản thân mình trước đã. Tự nhiên đi rước
cái cực vào thân chi cho khổ vậy nè…

Diệu Anh không hề để ý ở đằng xa bạn lớp phó và bạn Khánh Thư đang
đứng tụm vào nhau cười khúc khích. Thú thật Khánh Thư không đóng kịch
được thật nhưng Huy “bà tám” có tài diễn rất nhập vai nhé. Khổ nỗi bạn
Hải Đăng “tốt bụng” quá, muốn giúp đỡ nên bạn Huy cũng tác thành luôn.

Thiệt tình tự nhiên Diệu Anh có thêm người hầu không công à, nhìn
cũng trắng trẻo cao ráo đẹp trai lắm. Khổ cái phận ôsin nó thế! Ai bảo
khiến Diệu Anh diễn hoài mệt đứt hơi chi rồi giờ phải ngồi quạt cho cô.

Mẹ của bạn Huy lớp phó cũng tốt dữ lắm, nấu cả nồi súp to bự đãi cả
lũ đói ăn 12 Anh D1. Ăn rồi mới biết Huy “bà tám” sướng lắm nhé, có
người mẹ vừa chu đáo còn nấu ăn rất ngon nữa. Diệu Anh vừa ăn đã nghĩ
ngay đến mẹ cô, ba mẹ đã đi công tác nữa rồi, tuy Quỳnh Giao đã dọn về ở với Diệu Anh nhưng cô vẫn cảm thấy trống vắng. Cô không giống những bè
bạn khác, hằng ngày được ăn món do mẹ nấu và ăn cơm cùng với ba mẹ.

– Diệu Anh, cháu và cậu nhóc này là một đôi hả?

Mẹ lớp phó đưa bát súp cho Diệu Anh, đồng thời nháy mắt ẩn ý khẽ
liếc sang phía Hải Đăng đang ngồi bên cạnh Diệu Anh. Trông Hải Đăng có
vẻ như không hề nghe câu hỏi đó, vẫn từ tốn ăn súp. Nhưng cả lớp ngồi ở
đây đều đã ngẩn mặt ra cả rồi, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ khó xử. Bởi vì
mẹ bạn Huy không biết gì về tin đồn cả, hơn nữa không ai biết chuyện
riêng giữa hai người họ, tất cả lời nói bên ngoài đều là phỏng đoán

thôi.

– Súp do bác nấu rất tuyệt, cháu rất thích. À, hai tụi cháu chỉ là bạn thân thôi.

Một câu nói cứu vãn tình thế, là từ Hải Đăng. Câu trước khen ngợi
khiến người khác mát lòng, câu sau lại phủ nhận làm người ta hụt hẫng,
cũng chỉ có Hải Đăng hay làm như thế. Mẹ lớp phó gật đầu bảo xin lỗi,
cũng không trách mẹ bạn Huy được, bởi vì trong số những người ở đây
ngoài những cặp yêu nhau thì Diệu Anh và Hải Đăng là thân thiết nhất.

Mọi người xung quanh im lặng đến lạ thường, bọn họ khác với mẹ lớp
phó. Bọn họ đều đã nhận ra tình cảm của Hải Đăng dành cho Diệu Anh rồi,
nhưng vì Diệu Anh nên cậu đã phủ nhận điều đó. Một người như Hải Đăng,
thật rất đáng để yêu. Học chung với nhau hơn một năm ai cũng nhìn thấy
Hải Đăng rất quan tâm tới Diệu Anh, đến con mọt sách của lớp cũng tự
nhìn thấy được điều đó. Có câu :” Tôi thích cậu ấy, cả thế giới điều
biết, chỉ có cậu ấy là không.” , chính là áp dụng vào trường hợp của
Diệu Anh. Bạn bè trong lớp không biết Diệu Anh có tình cảm đặc biệt với
Hải Đăng hay không nhưng họ biết Diệu Anh không hề biết Hải Đăng thích
cô.

Cả bọn đồng loạt thở dài, lớp trưởng thật là… Học giỏi lắm mà sao
mấy chuyện này ngốc thế không biết. Phải nói là mù tịt luôn mới đúng!

– Làm gì thở dài cả đám thế? Thời gian diễn văn nghệ còn lâu mà, hôm nay tập chưa xong thì hôm khác tập tiếp.

Diệu Anh không biết mọi người đang nghĩ gì nên vô tư thoải mái nói thế, cô cứ nghĩ bọn họ lo lắng cho vở kịch của lớp.

– Lớp trưởng này, tài hùng biện của cậu giỏi hơn tụi tôi nhiều sao không tham gia thử một vai để làm nở mày nở mặt 12 Anh D1 hả?

– Chẳng phải tôi hát rồi sao?

Cái lớp này mãi rồi bao nhiêu việc đổ hết lên đầu Diệu Anh, một mình cô tham gia hai tiết mục mệt chết đi được. Chẳng lẽ vừa hát xong Diệu
Anh phải thay trang phục để lên sân khấu diễn kịch tiếp à?

– Ôi dời, giữa hai tiết mục còn có tiết mục hát của 12 Văn D2 rồi mà. Đủ thời gian chuẩn bị đấy.

Nhìn vẻ mặt khó chịu của Diệu Anh mọi người đã biết thừa chắc chắn
cô không đồng ý rồi. Nhưng dù sao Hải Đăng cũng là bạn tốt, bọn họ quyết tâm giúp đỡ người bạn này, rút ngắn khoảng cách giữa Diệu Anh và Hải
Đăng.


– Thế này đi, cậu lên làm người dẫn chuyện giúp chúng tôi.

– Ơ thế chưa phân ai làm người dẫn chuyện à?

Linh “lé” đứng ở đằng xa nghe vậy định mở miệng nói “Rồi” đã bị
Khánh Thư nhanh tay lẹ mắt bịt miệng lại, một âm thanh cũng không phát
ra được. Huy “bà tám” cùng người yêu phối hợp rất ăn ý, lập tức nói
ngay.

– Ôi dời, làm gì có ai chứ? Cậu và Hải Đăng làm nốt nhiệm vụ đó đi.

Dù sao dẫn chuyện cũng không có gì khó khăn cả, chỉ cần đứng cạnh
sân khấu nói vài câu trước khi mọi người lên diễn ở mỗi cảnh là được.
Thế nhưng người dẫn chuyện làm gì cần đến hai người? Chẳng phải một mình Diệu Anh cũng đủ rồi sao?

– Được, việc này cũng không lớn. Chúng tôi sẽ làm.

Hải Đăng trở thành người được quyền phát ngôn của Diệu Anh, nhận lời ngay. Cả bọn thấy thế nháy mắt nhìn nhau rất ẩn ý, xong lại quay sang
nhìn Hải Đăng mặt lạnh như tiền, rõ sướng rồi còn giả vờ cool boy.

Cũng trễ rồi nên mọi người ăn xong đều ra về hết, Quỳnh Giao không
về chung với Diệu Anh vì bận mua gì đó. Do thế mà Hải Đăng phụ trách “hộ tống” Diệu Anh về nhà, dọc đường đi cô cứ liếc Hải Đăng mãi không thôi, liếc đến nỗi nhìn hai mắt như bốc lên hai ngọn lửa nhỏ luôn.

– Bất mãn cái gì thì nói đi. Liếc hoài lé mắt sau này xấu không ai rước thì đừng có trách tôi đấy!

Hai mắt Hải Đăng vẫn nhìn thẳng nhưng cậu biết cô đang bực cậu lắm,
về cái chuyện Hải Đăng tự ý đồng ý chuyện làm người dẫn chuyện cho vở
kịch. Con nhỏ này, đứng chung với cậu một chỗ nói vài câu tiếng anh có
gì khó khăn đâu mà thái độ trông ghê thế, kiểu như muốn tránh Hải Đăng
như tránh tà vậy.

– Một mình tôi đủ rồi, cậu dẫn chuyện cùng làm gì chứ? Tôi đâu cần.

– Cậu không cần nhưng cả lớp cần. Tôi rất quan trọng đấy nhé!

Coi cái bản mặt tự kiêu kìa, vênh lên nhìn trời thấy mà ghét, Diệu
Anh thật muốn có móng tay dài nhọn để nhảy đến cào nát mặt Hải Đăng. Khổ nỗi suy nghĩ vậy thôi chứ sao làm được, trong đầu liên tục trù Hải Đăng vấp phải cục đá té ra đất đi cho chừa cái tật đi không nhìn đường.


Công nhận cái miệng Diệu Anh nó linh ơi là linh, mấy giây sau Hải
Đăng trượt vỏ chuối té ra đất luôn. Tội nghiệp cái mông hôn đất mạnh ơi
là mạnh, chắc ê ẩm lắm! Chẳng những Diệu Anh không thông cảm cô còn ngồi xổm trước mặt Hải Đăng cười ha hả, cười như được mùa, cười đến nỗi
không thấy gương mặt đen như đít nồi của Hải Đăng.

– Vui lắm hả?

– Vui chứ, lớp mười hai rồi đi còn té là sao? Chậc chậc…

Hải Đăng định trả lời nhưng cậu đã nhìn thấy ở đầu con hẻm có một
người đang đứng đó. Là Minh Trang. Từ lúc khai giảng đến giờ Hải Đăng
chưa gặp Minh Trang lần nào, không hiểu hôm nay vì sao cô lại đến đây.

Bắt gặp ánh mắt chất vấn của Hải Đăng đang nhìn về phía mình Minh
Trang cũng không cần phải lén lút đi sau họ nữa, trực tiếp đến trước mặt Diệu Anh.

– Chị Diệu Anh có thể dành ra ít phút nói chuyện với em không?

Diệu Anh nhíu mày, trước giờ cô không có thiện cảm với Minh Trang
lắm. Đối với kiểu người như Diệu Anh yêu ghét rất rõ ràng, đã không có
thiện cảm một lần tiếp xúc cô cũng không muốn.

– Có chuyện gì nói ở đây luôn đi.

– Không được! Em muốn nói riêng với chị.

Cái kiểu như ta đây là lớn nhất vậy, chẳng lẽ Minh Trang muốn là Diệu Anh phải đáp ứng hay sao?

– Định diễn kịch khi chỉ có hai chúng ta nữa? Trò đó cũ quá rồi.

Trước mặt Minh Trang, Diệu Anh không kiêng nể gì nắm tay Hải Đăng đỡ cậu đứng dậy, cậu cứ tưởng cô tốt bụng. Vậy mà không phải, Diệu Anh chỉ muốn lợi dụng Hải Đăng để chọc tức Minh Trang thôi, ăn miếng trả miếng, trước đây Minh Trang chẳng phải cũng làm vậy còn gì.

– Không phải. Em biết chị không thích em nhưng ngay cả nói chuyện một chút cũng không được sao?

Kiểu như thế này nếu Diệu Anh không nói chuyện Minh Trang sẽ không bỏ đi đâu, cô thở dài một tiếng rồi nói với Hải Đăng.

– Cậu về trước đi. Dù sao cũng gần tới nhà tôi rồi, mai gặp.

Hải Đăng đánh mắt nhìn Minh Trang rồi cũng gật đầu, dù sao Diệu Anh
cũng không phải trẻ con, có những chuyện cô tự biết ứng xử. Sau khi đã
không còn thấy bóng dáng Hải Đăng ở cuối con hẻm Minh Trang mới bắt đầu
nói.

– Chị Diệu Anh, tin đồn của chị và anh Hải Đăng là thật có phải không?


– Gì chứ?

Theo phản xạ Diệu Anh bật lại câu hỏi ngay, cái quái gì ai cũng quan tâm đến tin đồn vậy. Tin đồn ăn được hả?

– Em thật sự rất mong hai người thành một cặp.

– …

– Có thể nói như vậy chị không tin, bởi vì trước đây em rất thích anh Hải Đăng mà. Nhưng cái gì nó cũng ở một giai đoạn mà thôi, bây giờ em
nhận ra em thật sự không hợp với anh ấy.

Minh Trang cười nhẹ, nhưng Diệu Anh hiểu, nụ cười đó chẳng có tí
niềm vui nào. Nó cũng giống với cái cách Diệu Anh từng cười khi thừa
nhận với Quỳnh Giao rằng cô thích Hải Đăng, giả tạo đầy đau khổ.

– Chị biết không, nhiều lúc em rất ghen tỵ với chị. Anh Hải Đăng lúc
nào cũng quan tâm chị hơn cả, chỉ cần chị có chuyện gì anh ấy đều sẽ
chạy đến ngay. Em thật sự rất ngưỡng mộ chị, thật sự là vậy!

Ghen tỵ? Ngưỡng mộ? Tại sao phải cảm thấy như vậy? Diệu Anh có cái
gì hơn mọi người đâu, đối với Hải Đăng cô cũng chỉ là một người bạn hết
sức bình thường thôi. Là một lớp trưởng, là một cô bạn cùng bàn, là bạn
thân của người yêu cũ… giữa hai người cũng chỉ có vậy thôi, không hơn
không kém. Việc Hải Đăng quan tâm đến Diệu Anh không phải đó là việc nên làm giữa những người bạn sao, có gì mà phải ngưỡng mộ?

– Đến đây chỉ để nói vậy thôi sao?

Minh Trang ngẩn người, cô nói nhiều như vậy không lọt vào tai Diệu Anh một chút gì sao?

– Em…

– Về đi. Xem như em đã nói xong, tôi không có gì để đáp lời những lời đó của em cả.

Diệu Anh bước qua người Minh Trang, đi thẳng về phía trước. Cô không muốn nói thêm về mấy chuyện tình cảm đau lòng đó nữa. Minh Trang kéo
tay Diệu Anh nhưng bắt hụt, Diệu Anh đã nhanh tay hơn né sang một bên,
quét mắt nhìn vẻ mặt đầy khó xử của Minh Trang rồi bỏ đi.

– Chị, nhất định chị phải trân trọng anh ấy.

Thứ lỗi cho Minh Trang, cô chỉ có thể nói được như vậy thôi. Câu
quan trọng nhất đó là “Hải Đăng thích Diệu Anh” cô không thể nói một
cách bình thường được, Minh Trang có sự ích kỉ của riêng mình. Đau lòng
biết bao nhiêu khi chính miệng Minh Trang phải nói ra người con trai cô
thích đem lòng yêu thích một cô gái khác. Cô làm không được, không thể!

(Còn tiếp)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.