Yêu tinh tình yêu

Chương 12


Bạn đang đọc Yêu tinh tình yêu: Chương 12

Chương 12:
Khi đoàn khảo sát liên hợp hệ thống thông tấn của tỉnh với số nhân viên khá đông đến Lục Thành, được bố trí ở tại nhà khách của Đài chúng tôi. Gọi là đoàn khảo sát chẳng thà gọi luôn là đoàn kiểm tra, mỗi ngày bọn họ đều đóng vai phóng viên hoặc biên tập viên cùng chúng tôi đi làm tin, phát tin rồi lại thu thập các tin tức phản hồi, từ khi họ đến ở Lục Thành, những nhân viên làm việc trong Đài phát thanh, Đài truyền hình và trong tòa soạn báo về cơ bản đã thay đổi cung cách làm việc lười nhác hàng ngày, đi làm và ra về đúng giờ, không còn biểu hiện qua loa đại khái nữa.
Tuyên Nhụy rất không hài lòng với kiểm kiểm tra rải thảm mà không nói rõ mục đích thế này, cô ta vẫn mượn cớ làm tiết mục buổi tối là làm đêm, ban ngày không đến cơ quan. Giám đốc Lâm và Tứ Bình bận rộn đưa đón, tiếp đãi, cũng chẳng có thời gian để ý đến cô ta, nhưng tôi thấy Tứ Bình đang phải kiềm chế bực dọc, ý định sẽ tính sổ với Tuyên Nhụy khi hết đợt kiểm tra.
Tôi không tốt số như cô ta, ngày nào cũng phải có mặt tại cơ quan đúng giờ, chiều năm giờ mới được về, ngay cả thời gian nghỉ buổi trưa cũng bị rút ngắn lại còn một tiếng.
Tuyên Nhụy ngủ chán ở nhà thì gọi điện đến trực ban quấy nhiễu tôi: “Quách Doanh à, có mệt không? Tớ vừa mới ngủ no mắt, tinh thần rất thoải mái, cậu có muốn ra ngoài ăn điểm tâm không?”
Sau đó, ngay cả việc quấy nhiễu bằng điện thoại cô ta cũng lười, một mình đi khắp thành phố chơi.
Tôi chỉ lạ một chuyện, đa số những người từ trên tỉnh xuống đều chỉ đích danh Tuyên Nhụy đến tham gia các hoạt động hội thảo, lần này, lại chẳng có ai nhắc nhở đến cô ta. Có lần đang nói chuyện phiếm, tôi có đề cập đến chuyện này với Thang Ninh, anh ta nói, Tôn Hạo cũng không được đề cập tới. Đến lúc gặp Nhiễm Địch, Nhiễm Địch nói, cô ấy cũng không có bất cứ hoạt động gì. Họ đến kiểm tra, cuối cùng là kiểm tra cái gì đây?
Ngày qua ngày, một “đoàn kiểm tra” không hội họp, không truyền đạt tinh thần đã dần dần bị quên đi, cuộc sống lại trở lại hương vị cay cay tê tê mọi khi, chúng tôi lại có thời gian rảnh rỗi để nói chuyện tình yêu, đêm đêm ca hát.
Một lần khi đang hát hò, tôi hỏi Nhiễm Địch sao gần đây không thấy Thiên Hồng đến Lục Thành, cô ấy cười nhạt mà rằng: “Gần đây anh ấy bận”.
Tôi hỏi anh ấy bận gì, Nhiễm Địch bình tĩnh nói: “Ly hôn”.
Tôi bỗng chốc nghẹn họng, không biết phải nói cái gì, Nhiễm Địch vừa tìm bài hát vừa lạnh nhạt nói: “Hối hận vì đã hỏi à?” Tôi cười ngượng ngập, trong tiếng nhạc rộn ràng, thấy Tuyên Nhụy và Tề Phi tay nắm tay hát một bài hát cũ hồi những năm chín mươi của thế kỷ trước, Tề Phi hát rất say sưa, cô nàng Tuyên Nhụy sinh năm tám mươi đang cười rất khoái chí.
Nhiễm Địch mặc một cái váy dài rất đẹp, dải hoa nụ viền nơi đường biên váy, mỗi khi có ánh sáng chiếu vào sáng lên thứ ánh sáng huyền hoặc ma quái, cô ấy hình như cũng nghĩ như vây, giũ một cách duyên dáng những mảnh vụn Tiểu Xuân rắc lên trên váy, thờ ơ nói: “Đúng rồi, Lang Trung và Vương Âu đang làm thủ tục ly dị”.
Tôi bị dồn vào thế bí: “À, thế à? Gần đây mình ít liên hệ với họ”.
Nhiễm Địch nhếch một nụ cười nơi khóe môi: “Vậy ư?” Cô ấy nghĩ một lúc, rồi nói: “Qua thời gian này, mình sẽ đi Thành Đô một chuyến, cậu đi cùng mình nhé”.
Tôi không trả lời, lúc này đến lượt Nhiễm Địch chọn bài, cô ấy vẫy vẫy tay từ chối cái micro Tề Phi đưa cho, bật âm thanh trở về như cũ, bài này cũng là một bài hát ngày xưa.
“Liệu có thể để anh đưa em đi… cho dù em có nói không ở lại với anh… anh sợ rằng để em đi một mình… để nỗi buồn thương cho anh… vẻ đẹp của em em đã mang đi theo, từ nay về sau, anh sẽ không còn thấy nữa, chẳng còn lý do để mà vui… cho dù em ở nơi chân trời góc biển, liệu có lúc nào bỗng nhớ đến anh… có thể không em, em có nhớ về anh…”
Lời bài hát cất lên, mọi người ở đó đều im lặng, Tuyên Nhụy ngồi dựa vào ghế sôpha, châm một điếu thuốc, trên mặt cô ta thoảng nụ cười. Khả Tuệ ngồi nghiêng, người tựa vào tay vịn, mặt cũng mang vẻ ưu tư.

Lúc này, Thang Ninh lấy ra một cái hộp – cuối cùng anh ta cũng có can đảm tặng Tuyên Nhụy một cái nhẫn, nhẫn hàng mới nhất năm 2004 của Chu Đại Phúc, trước mặt bạn bè, anh ta chân thành nói: “Tuyên Nhụy hãy lấy anh nhé”.
Nụ cười của Tuyên Nhụy bỗng tắt ngấm, cô ta dập điếu thuốc vào cái gạt tàn, tôi thấy tay cô ta run run, những người có mặt ở đó đều nhìn rõ. Lúc sau, Tuyên Nhụy từ từ đứng lên, mở cửa đi ra ngoài.
Thang Ninh đi theo cô ấy.
Cho đến lúc chúng tôi người nào về nhà người nấy hết, thì họ vẫn chưa quay lại.
Gọi di động cho họ thì đều tắt máy.
Sáng hôm sau, Tuyên Nhụy khó khăn lắm mới thấy xuất hiện ở cơ quan, ngồi vào chỗ của mình, bần thần nghĩ ngợi, tôi muốn hỏi cô ta cái gì đấy, nhưng cuối cùng cũng không hỏi nổi.
Từ ngày hôm đó, mọi việc vẫn diễn ra như cũ, Thang Ninh cũng chẳng có thay đổi gì, vẫn cười đùa với tôi, vẫn ngượng ngập trước mặt Tuyên Nhụy y như vậy.
“Đoàn khảo sát” ở lại Lục Thành đã hơn nửa tháng, đoàn trưởng rồi cũng có hành động gì đó, ông ta cho tổ chức buổi tiệc quy mô lớn nhất ở khách sạn Tứ Uyển, nơi có những món ăn ngon nhất Lục Thành, ngoài các cơ quan thông tấn báo chí, còn có cả các vị khách mời là khách hàng quảng cáo, tất cả các thành viên phải ăn mặc thật đẹp để tham gia.
Nhiễm Địch trong trang phục dạ hội bỗng chốc biến thành tiêu điểm của buổi tiệc, cô ấy tự nhiên thoải mái, nói năng lễ phép, hàm súc, có chừng mực, với người thân quen thì nói chuyện cười đùa vui vẻ, cũng không lạnh nhạt với người đến bắt chuyện làm quen, khác hẳn với con người lạnh lùng băng giá hàng ngày.
Ngược lại, Tuyên Nhụy bình thường toang toác nay lại ít lời, cô ta mặc một cái váy dạ hội xéo vai, cầm ly rượu đứng ở một góc nơi có cửa sổ nhìn ra ngoài. Ngoài lúc nói chuyện với những người trong ban tổ chức, còn lại cô ta chỉ nghe, những lúc khác có vẻ như chỉ đứng đấy, chẳng động đậy gì.
Thang Ninh có nhiệm vụ chụp ảnh, thỉnh thoảng đi qua nói dăm ba câu với cô ta, lại vội vàng chạy đi.
Tôi và Nhất Phong đợi những người có mối quan hệ gần gũi hơn với tòa soạn báo đến, cũng không qua chỗ đó được, Tề Phi, Tiểu Xuân đều quen biết rất nhiều người, cũng không thể bỏ mà đi.
Những người quen biết phần lớn đã quen với kiểu nhe nanh giơ vuốt của Tuyên Nhụy rồi, nên sự trầm tư của cô ta hôm nay khiến mọi người không ai dám lại gần.
Rượu được mang đến, một số người uống khá nhiều.
Những người lãnh đạo của Cục phát thanh truyền hình và Bộ tuyên truyền cùng những người trong đoàn khảo sát vừa đi, những người trong phòng tiệc liền thoải mái hết mình, vài người trong bộ phận quảng cáo đang thi nhau thể hiện tài uống rượu, lấy một chọi mười, quần nhau giữa đông đảo các vị khách.
Đúng lúc mọi người đều thấy vui vẻ, bỗng ở góc chếch phòng có tiếng ồn ào vọng tới.
Tôi nhìn qua chỗ đấy, chỉ thấy hai người mặt mũi đỏ phừng phừng đứng đối diện Tôn Hạo, cầm cốc rượu nói oang oang, xung quanh có mấy người đang đứng cổ vũ. Nhất Phong nhìn qua rồi nói nhỏ với tôi: “Đều là những người bị Tôn Hạo lôi ra ánh sáng, hai người đứng đối diện anh ấy, một người có nhà máy bị đình chỉ sản xuất ba tháng, một người bị điều tra hai tháng. Còn những người đứng xung quanh cũng đều là những người có nhà máy lớn nhỏ bị lôi ra điều tra”.

Tôn Hạo dĩ nhiên không hợp với cảnh này, anh ta cầm cốc rượu đứng đó, nghe những người này móc máy châm biếm mà chẳng biết làm thế nào.
Lúc tôi tới đó, thấy Thang Ninh vì phối hợp với Tôn Hạo trong phần lớn các tin tức nên cũng trở thành cái bia cho những người này vừa trêu chọc vừa buông những lời độc địa, hai người họ bị vây xung quanh giống như đang ở trên ốc đảo vậy.
Tôi chạy khắp nơi tìm Nhiễm Địch – trường hợp này, cô ấy rất giỏi xử lý, mà có lẽ sự xuất hiện của cô ấy lúc này là hợp lý nhất. Nhưng tôi nhìn thấy, Nhiễm Địch đang nói chuyện rủ rỉ với một nhà doanh nghiệp trẻ khá nổi tiếng ở Lục Thành phía đằng xa, hai mắt sáng ngời lấp lánh, như thể chẳng còn nghe thấy gì nữa, chẳng còn nhìn thấy gì nữa.
Mấy chúng tôi định đến khuyên tách những người đã uống tương đối kia ra, nhưng những người lấy tay che trời này hiển nhiên không giống với những người mà chúng tôi vẫn tiếp xúc, không khuyên được, họ không chịu tha cho Tôn Hạo và Thang Ninh.
Trong tình cảnh bất lực, Tôn Hạo và Thang Ninh đành phải uống hết cốc này đến cốc khác, nhưng những người này vẫn cứ miệng “phóng viên Hạo”, “phóng viên Ninh” lằng nhằng bám chặt lấy họ, còn gọi người phục vụ đem thêm vài chai rượu nữa.
Chúng tôi cuống cả lên chẳng biết làm thế nào, lúc này Tuyên Nhụy tách ra khỏi đám đông, cười hì hì lấy cốc rượu từ tay Tôn Hạo và Thang Ninh, nói: “Tôi giúp hai anh uống”.
Những người kia biết rõ Tuyên Nhụy, vội vàng nói: “Đa tạ cô Tuyên Nhụy nể mặt”, rồi cũng không làm phiền Tôn Hạo và Thang Ninh nữa. Tôi, Tề Phi và Khả Tuệ dìu hai người họ đã liêu xiêu ngồi xuống một góc, Tôn Hạo đã không biết gì nữa, còn Thang Ninh cũng không động đậy, nhưng vẫn tỉnh, luôn miệng giục tôi đi xem Tuyên Nhụy thế nào, bào cô ấy đừng uống nhiều.
Khi tôi ra đó, Tuyên Nhụy mỗi tay cầm một cốc rượu, cô ta đã uống với mấy người đàn ông đầu trò kia vài cốc rồi. Mắt cô ta chiếu ra thứ ánh sáng khiến người ta phát sợ, nhưng trên khuôn mặt vẫn giữ nụ cười mê hồn: “Tiếp tục uống đi, ai không uống là đồ chó chết”.
Hai người đàn ông kia tửu lượng cũng khá, một người nói: “Cô Tuyên Nhụy tửu lượng khá lắm”. Một người nói: “Uống, không say không về”.
Tuyên Nhụy cũng không đợi bảo uống, cô ta làm một hơi hết, uống xong giám sát bọn họ uống.
Uống vài vòng như thế, những người đứng xung quanh hô hào nhưng cũng thấy hơi sợ, một người trong số đó nói: “Anh Lý, cứ uống như thế này sẽ sinh chuyện mất”.
Tuyên Nhụy hất cốc rượu xuống chân người đó, cười hì hì nói: “Bớt những câu thừa với lão đây đi”. Rồi chỉ vào ông Lý đó nói: “Anh uống hay không nào? Không uống là thằng khốn đấy”.
Người kia cắn răng mà uống, người đàn ông đứng bên cạnh xuống nước: “Cô Tuyên Nhụy, tôi uống nhiều quá rồi, ai dà, đầu ong ong rồi”.
Tuyên Nhụy đập vào mặt anh ta mắng ầm lên: “Vừa nãy chẳng phải anh to mồm ra oai lắm sao? Giờ sự oai phong đó đi đâu hết rồi? Không uống được thì cút đi cho lão đây nhờ, ở đây không có lỗ nào mà rúc xuống”.
Chúng tôi xem chừng thấy không ổn, vội ra kéo Tuyên Nhụy.

Tuyên Nhụy không động đậy gì, mắt lóe lên ánh nhìn hung hãn: “Còn muốn uống nữa hay không?”
Hai người này thực sự đã uống quá nhiều, đang nôn ọe, mấy người bên cạnh nhân thế vội đưa họ đi.
Lúc đó không có ai lãnh đạo, chẳng ai biết nên làm thế nào, mọi người nhìn nhau.
Tuyên Nhụy khí thế áp đảo: “Nhìn gì mà nhìn! Mọi người giải tán đi”. Nói xong, ném cái cốc còn lại đó xuống đất kêu “choang” một tiếng, đi ra ngoài.
Tôi lo cô ta xảy ra chuyện, bèn bảo Tề Phi chăm sóc Tôn Hạo và Thang Ninh, để tôi đi cùng. Ra đến cửa, tôi quay đầu lại, thấy Nhiễm Địch đang cầm cốc rượu, ung dung thư thái như nàng công chúa, vẫn tươi cười rạng rỡ với người đàn ông đó.
Tôi lên taxi với Tuyên Nhụy, lái xe hỏi đi đâu, Tuyên Nhụy nói đến quán “Hưởng”.
Tôi ôm cô ta hỏi: “Tuyên Nhụy, cậu vẫn muốn uống rượu à?”
Tuyên Nhụy vẫn bình tĩnh bỏ tay tôi ra và nói: “Tớ chưa uống nhiều đâu, Quách Doanh, cậu không phải lo cho tớ”.
Đến cửa quán rượu “Hưởng”, Tuyên Nhụy bỗng nói: “Quách Doanh, tớ muốn đưa cậu đến một nơi”. Nói xong, cô ta đọc địa chỉ cho lái xe. Khu chung cư đó xây dựng từ vài năm trước, nhưng vẫn là chung cư độc lập loại nhất hiện nay ở Lục Thành. Tim tôi đập thình thịch, quá khứ bí mật của Tuyên Nhụy đang dần dần hé mở.
Tuyên Nhụy đi từ trong thang máy ra, tay cầm chìa khóa, mở cánh cửa gỗ màu vàng, trước khi bật đèn cô ta nói giọng run run: “Đây là nhà tớ”.
Tôi đã qua nhà cô ta, không phải chỗ này.
Đèn bật, tôi thấy kinh ngạc.
Phòng khách nhỏ nhắn sơn màu phấn hồng, chỗ nào cũng thêu những nụ hoa, dải hoa rất đẹp, trên sôpha có mấy món đồ chơi của Mao công tử[23], trên bàn kính có một bình hoa hình con gấu nhỏ cực kỳ đáng yêu màu phấn hồng, bên trong có cắm vô số hoa phù lãng nhiều màu sắc, dưới đất trải tấm thảm mềm mại có hình con thỏ.
[23] Thú nhồi bông.
Tuyên Nhụy mang tới cho tôi đôi dép con thỏ, cô ta cũng thay một đôi.
Tôi theo Tuyên Nhụy vào phòng ngủ, vẫn màu phấn hồng nhẹ nhàng thuần khiết đó, ngay cả khăn trải giường, gối cũng đều như thế. Những mảng hoa lớn không những không tục mà còn tràn đầy sự ấm cũng và lãng mạn.
Tuyên Nhụy ngồi xuống chiếc giường kiểu cổ điển rất dễ chịu, trông giống như một nàng công chúa, ôm hai chân, nói: “Quách Doanh, đây là nhà của mình”. Nói xong đột nhiên gục mặt xuống đầu gối khóc lặng lẽ.
Tôi ôm lấy đầu cô ta, không biết vì sao lại như vậy, nhưng tôi cứ để cô ta khóc.
Một lúc lâu sau, khi Tuyên Nhụy đã bình tĩnh trở lại, cô ta lật người ra khỏi giường, đi lấy cốc nước cam tươi đưa cho tôi rồi nói: “Quách Doanh, đã ba năm nay, đây là lần đầu tiên mình dẫn người khác đến đây”.

Tôi phải thừa nhận tôi đã rất ngạc nhiên, tôi không nghĩ là chỗ ở của Tuyên Nhụy lại như thế này… giống như căn phòng dành ột người thiếu nữ còn ngại ngùng xấu hổ.
Tôi thừa nhận tôi không ngờ đến.
Tuyên Nhụy nói: “Ba năm rồi, căn phòng này mình đã tới nhiều, nhưng chưa lần nào dám ngủ lại đây”.
Tôi hỏi: “Vì sao?”
Tuyên Nhụy trả lời: “Mình sợ, Quách Doanh ạ”.
Cô ta đã nói câu này lần thứ hai, tôi hỏi: “Cậu sợ gì vậy?”
Ánh mắt Tuyên Nhụy đau đớn: “Cái gì cũng sợ, sợ phải ở một mình, sợ những hồi ức, cái gì cũng sợ hết”.
Tôi không dám hỏi tiếp. Thực sự, tôi rất muốn hỏi cô ta, căn hộ này có phải là của cô ta và một người đàn ông nào hay không, nhưng ba năm trước, Tuyên Nhụy vừa mới đến Lục Thành, mà cô ta lại bảo ba năm nay không dẫn ai đến đây, như thế, câu hỏi của tôi là thừa.
Mọi thứ của căn phòng này đều rất tinh tế đáng yêu.
Tuy nhiên, không có ly rượu nào.
Cũng không có gạt tàn thuốc lá.
Đêm đó, Tuyên Nhụy gối đầu lên cánh tay tôi ngủ, mái tóc mượt mà thơm ngát. Trước khi ngủ, cô ta còn nói với tôi: “Nếu ột ngày, mình rủ cậu đi Thành Đô, cậu đi không?”
Câu hỏi này, Nhiễm Địch cũng đã hỏi tôi. Nhưng tôi trả lời Tuyên Nhụy: “Có”.
Cô ta yên tâm ngủ tiếp đi, ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Sáng dậy, Tuyên Nhụy nói với tôi: “Mình muốn, có thể mình phải…” Cô ấy ngừng lại.
Tôi ôm lấy cô ấy: “Cho dù như thế nào thì mình cũng chúc phúc cho cậu”.
Tuyên Nhụy nhìn tôi rất lâu, đột nhiên nhoẻn miệng cười.
Tôi cho rằng cô ta sẽ nói cho tôi vài chuyện gì đó, nhưng Tuyên Nhụy không nói gì.
Nhưng tôi nghĩ, cuối cùng cô ta sẽ nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.