Yêu tinh tình yêu

Chương 10


Bạn đang đọc Yêu tinh tình yêu: Chương 10

Chương 10:
Hôm qua đưa Tuyên Nhụy đến quán rượu suốt cả đêm, tôi ăn xong bữa trưa là lên phòng nghỉ cá nhân trên lầu mong ngủ bù, và cũng để chăm cho cái mặt của mình một chút nên tôi đã đắp lên mặt đầy những miếng dưa leo mà tôi đã xin được dưới nhà bếp.
Ngủ chưa được mười phút, chuông điện thoại reo, trông số có vẻ quen, nghĩ một lúc, tôi thấy bực mình: lại là Lang Trung.
Lần trước, sau khi tôi thỏa sức chửi mắng anh ta, trong lòng thấy thật sung sướng, có vẻ như thuận lợi để duy trì cái phần tình cảm không thể nhiều hơn được nữa giữa tôi và Thạch Duệ, nhưng sau khi tôi mắng anh ta sẽ gọi điện tới. Thế nên tôi ấn nút nghe, định bụng lại sẽ tiếp tục cái gọi là tình cảm vốn xưa nay chẳng có gì rõ ràng cả.
“Là tôi đây”.
Cái giọng nói êm ái này, rõ ràng đã làm xẹp bớt nỗi tức giận trong tôi.
Đấy là Vương Âu.
Bỗng nhiên trong một thoáng tôi không biết phải nói gì.
Tiếng Vương Âu vẫn đều đều, bình tĩnh, tựa như mặt đầm lầy khiến ta không thể nhìn thấy đáy. Cô ta hỏi tôi: “Dế con, cậu vẫn khỏe chứ?”
Tôi vẫn ngồi trên giường, những miếng dưa đã rơi hết xuống người, nói: “Vẫn khỏe”.
Vương Âu nói: “Lần trước, người gửi tin nhắn cho cậu là tôi, tôi nghi ngờ Lang Trung chồng tôi và cậu có chuyện qua lại, nên đã thử xem, nhưng có vẻ tôi đã nghĩ sai”. Tiếng nói của cô ấy vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong đó pha trộn cả thái độ lạnh lùng, châm biếm, có gì đó thù địch, hay nói cách khác, có rất nhiều tình cảm phức tạp trong đó, nhưng lại phải kìm chế không thể nói ra.
Tôi không còn đủ sức để trả lời.
Vương Âu nói: “Cậu im lặng gì vậy? Có phải cậu rất đắc ý khi một người phụ nữ vì cậu trở nên tự ti, vì cậu mà nghi ngờ cả chồng mình hay không? Hãy thể hiện sự đắc ý của cậu ra xem, hãy nói cho tôi nghe xem nào”.
Tôi hít một hơi sâu: “Vương Âu, giữa tôi và Lang Trung không có gì hết…”
Vương Âu cười nhạt: “Nếu không tính chuyện hai người lên giường với nhau”.
Rồi trong máy có tiếng nói nhỏ, trước khi điện thoại bị ngắt, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng Vương Âu gào lên: “Lang Trung, đồ khốn nạn…”
Một người đàn bà đã vứt bỏ sự kiêu ngạo, những gì là tốt đẹp, thanh lịch của mình để mắng một người đàn ông là đồ khốn nạn, người đàn bà ấy đã hết thật rồi.
Tuyên Nhụy đang nằm vắt vẻo trên cái giường treo của tôi, tay phải gối dưới đầu, tay trái kẹp một điếu thuốc: “Tớ đã bảo rồi, đừng có nói bất cứ câu gì với người đàn bà đó, dù là những câu nói vô nghĩa, trừ phi cậu muốn cô ta tới để tạt axit vào mặt cậu”.
Tôi xưa nay vốn không muốn nói nhiều về việc này với Tuyên Nhụy, chỉ là không có chuyện để nói mà thôi.
Tôi cầm lấy bao thuốc lá, châm lửa, rồi nhìn xuống tay mình: “Khi kẹp điếu thuốc trong tay, thấy ngón tay mình đẹp thật”.
Tuyên Nhụy cười: “Không biết dơ cái mặt”. Mắng xong cô ta hít một hơi thuốc rồi nói: “Thôi đừng hút, nếu có thể bỏ được thì bỏ đi, con gái không nên hút thuốc”.
Tôi nằm xuống: “Cậu không phải đang hút sao”.
Tuyên Nhụy nhắm mắt: “Thực sự là đừng nên hút, cậu không thể ngồi cạnh một người đàn ông mà khiến cho anh ta cảm thấy như đang ngồi cạnh một cái ống khói chứ? Mất cả hứng”.
Tôi lại trêu cô ta: “Đàn ông ngồi cạnh cậu thì không giống ngồi cạnh cái ống khói đấy?”

Tuyên Nhụy tự ngắm nhìn mình rất kỹ, rồi lại quay sang ngắm tôi, thái độ rất nghiêm trang: “Thân thể tớ chỗ lồi chỗ lõm hợp lý thế này, đàn ông lại không quan tâm mà nghĩ đến những cái khác nữa đấy”.
Tôi đạp một chân qua: “Tức là nói tớ thân thể xấu chứ gì, chết đi”.
Tuyên Nhụy cười hì hì: “Quách Doanh, cậu trở thành người đàn bà bỏ đi rồi à, theo tác phong thường ngày của cậu thì nên nói như thế này: “Xin lỗi, Tuyên tiểu thư, tôi có thể mời cô đi chết được không?”
Tôi cũng cười: “Đạo đức quá nhỉ!”.
Tuyên Nhụy tiếp tục: “Về phẩm chất và hành vi cậu đều không có đủ, vì vậy xin đừng có nói quá nhiều đến đạo đức như thế ở đây”.
Thang Ninh gọi điện hẹn gặp chúng tôi tại một phẩm đường.
Thang Ninh nói phẩm đường này khai trương cách đây không lâu, cũng gần hẻm núi, nhưng tôi và Tuyên Nhụy đều chưa nghe nói đến, càng chưa từng đến đó. Tên gọi nghe có vẻ giống chỗ tụ tập của các băng nhóm hay đảng phái nào đấy, tôi nhớ ra rằng trong Thiên Long Bát Bộ có một phẩm đường – phẩm đường Tây Hạ. Vì có chữ phẩm, mà tôi và Tuyên Nhụy trên đường đi cứ nghĩ mãi là nhà hàng ăn uống hay là phòng trà.
Thang Ninh đứng trước cổng lớn, đã thay cái áo phông mát mẻ, dáng người cao hơn 1m80 có vẻ rất thư thái, thoải mái.
Phẩm đường là một nơi không mấy bắt mắt trên con đường này, vì trên cổng chẳng có bất kỳ cái gì hướng dẫn chứng tỏ bên trong có sự phục vụ, chỉ có ba chữ “Nhất phẩm đường” trên một miếng gỗ thô sơ, cổng vào cũng không có người đứng đón khách, chỉ có một cậu thanh niên người da đen mặc kiểu quần nghé con ngồi không ở đó. Khi có khách đến, thì cậu ta chạy ra giúp khách để xe.
Bước chân vào cổng, tôi và Tuyên Nhụy đều sửng sốt: phía bên trong là một khoảnh sân không rộng lắm, giống như một xưởng gia công đồ gỗ. Mấy chục thanh gỗ to, thô ráp vẫn còn ẩm ướt xếp thành đống. Mùi gỗ thơm mới đẵn sộc thẳng vào mũi.
Đi qua mảnh sân không có người, qua tiếp một chái nhà, hiện lên trước mắt một khoảnh sân khá rộng.
Nơi đó đang rất náo nhiệt, có rất đông người, chia làm nhiều phe, thỉnh thoảng dậy lên tiếng cười đùa ầm ĩ hoặc tiếng hô cố lên, tiếng rít của cưa và tiếng chặt của rìu.
Tôi thấy một nhóm người gần nhất đang quây quanh một người thanh niên trẻ cường tráng và một ông già người nước ngoài tóc muối tiêu, họ đều đang vung rìu bổ xuống miếng gỗ được giữ cố định, có vẻ như là đang thi đấu.
Cảnh tượng trước mắt tôi chỉ mới thấy qua các cuộc thi đấu thể dục ở nước ngoài, những cảnh như vậy trông rất buồn cười, đúng là chứng kiến trường hợp này, mới có thể thấy hết cái cảm giác máu nóng bốc lên đó.
Tuyên Nhụy nhìn trước ngó sau, nhanh chóng cầm lấy cái rìu của người đàn ông vừa phải đi ra, rồi xông vào cuộc đấu.
Cũng chỉ có Tuyên Nhụy mới có thể ngay lập tức quên bản thân mình, không chú ý đến hình ảnh của mình mà nhập cuộc chơi.
Nói thực, tôi là người hay e dè, tôi quen với kiểu “làm từ tốn, nói năng nhẹ nhàng, thanh lịch” rồi, không quen với chuyện “chặt cây thanh đàn” kiểu này, vì vậy tôi chỉ đành đứng xem một cách hơi e dè bên cạnh đám đông xa lạ.
Lúc này tôi mới để ý, Nhất phẩm đường này đã chiếm cái công viên nhỏ ngày xưa vốn nằm trên con đường phía sau, nên cũng khá rộng.
Đằng kia phần thắng thua đã định, ông già sáu mươi tuổi người nước ngoài đang vênh vang khoa hai tay trên cao, người thanh niên mặt đỏ tía tai, phì phò thở, hai tay xách chiếc rìu cười ngượng nghịu, miếng gỗ trước mặt mới chặt chưa sâu vào được quá một phần tư thân cây.
Thang Ninh đã tìm ình đúng địa chỉ rồi.
Lúc xem Thang Ninh và Tuyên Nhụy hai người hợp sức cưa miếng gỗ thắng liên tiếp một nhóm ba người, thái độ của Tuyên Nhụy rất sung sướng phấn khích, tôi thật lòng chúc phúc cho Thang Ninh đang hé lộ chút hy vọng.
Thấy bọn họ đang chơi vui như vây, tôi bèn đi sâu vào bên trong sân.
Ngoài những hoạt động cần thể lực, còn có những hoạt động khác tương đối nhẹ nhàng, tôi đứng trong bóng mát của công viên ngày xưa thấy rất nhiều người đang chú ý giở vở ghi chép về việc chế tạo đồ từ gỗ, bảng gỗ và các loại công cụ làm gỗ bày la liệt khắp nơi.

Bỗng nhiên, tôi thấy ở góc trong cùng có bóng dáng quen quen đang ngồi đơn độc.
Đó là Nhiễm Địch.
Với tôi, Nhiễm Địch là một người con gái không thích sự ồn ào, chỉ thích lặng lẽ đi về, cô ấy đã từng nói với tôi, cô ấy coi sự yên tĩnh quan trọng hơn tất cả mọi thứ, nhưng nhất thời đến chơi chỗ ồn ào thế này, cô ấy chắc hẳn vì không còn cách nào khác.
Cô ấy nói: “Mình sợ khi ở nơi đông người bản thân mình sẽ cảm thấy cô đơn đến nỗi chỉ muốn chết”.
Câu này Nhiễm Địch nói rất thật, không phải là muốn tỏ ra khác người.
Nhưng lúc này, cô ấy thực sự đang ở một nơi ồn ào, mà lại cô độc một mình.
Tôi chần chừ một lúc rồi qua ngồi cạnh cô ấy.
Cô ấy đang cúi đầu dùng dao khắc lên mặt gỗ, chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn tôi, lạnh nhạt nói: “Cậu không chơi trò gì à?”
Tôi kinh ngạc, thái độ của cô ấy như thể đã đi cùng chúng tôi vào đây.
Nhiễm Địch thổi thổi những vụn gỗ, mắt cô ấy nhìn mảnh gỗ, và giọng vẫn lãnh đạm: “Tôi đi vào sau mấy người, thấy mọi người đang chơi nên cũng không chào”.
Tôi chẳng biết nói gì, lúc đó điện thoại reo, Tuyên Nhụy hỏi tôi ở đâu, nói muốn đi ăn tối rồi.
Tôi hỏi Nhiễm Địch có muốn đi không, tôi nghĩ cô ấy sẽ từ chối, nhưng cô ấy trả lời: “Có”.
Tôi lại ngạc nhiên thêm một lần nữa.
Có vẻ Nhiễm Địch là khách quý ở đây, vì khi cô ấy đi, không ai để cho cô ấy phải trả tiền, những đồ mà cô ấy dùng, những chi tiết trong những hình cô ấy chưa làm xong, đều được cất trong cái hộp nhựa to, trên có dòng chữ in hoa rất đẹp: Nhiễm Địch.
Nhiễm Địch cho chúng tôi biết, nơi này là do một người nước ngoài định ở Lục Thành dưỡng lão mở ra, sở dĩ gọi cái tên này là vì ông đó vẫn muốn phải dùng chữ tiếng Trung Quốc do tự tay ông viết làm biển hiện, những chữ phức tạp quá không viết được, nên dùng tạm cái này, lúc đầu suýt gọi là “Nhất khẩu[21] đường”.
Khó thấy cô ấy hài hước như vậy, nhưng không biết vì sao, tôi lại cảm thấy ánh mắt cô ấy đang trốn tránh tôi?!
[21] Chữ Phẩm là do 3 chữ Khẩu hợp thành.
Có cả Tuyên Nhụy và Nhiễm Địch bên cạnh, Thang Ninh được nhiều ánh mắt chú ý nên rất hạnh phúc.
Nhưng cậu ta chưa hạnh phúc được bao lâu thì nhận được điện thoại của phóng viên trực ban của tòa soạn báo, nói rằng có một khu dân cư nhỏ đang bị rò rỉ khí ga, tình hình rất nghiêm trọng, nói anh phải đi bám sát hiện trường.
Anh ta vừa đi, câu chuyện bên bàn ăn vốn đang sôi nổi đột nhiêm trầm lắng hẳn, tôi nghĩ, Tuyên Nhụy và Nhiễm Địch lần đầu gặp nhau cùng có sự trầm lặng giống nhau, tôi nghĩ bụng: Sợ rằng bắt đầu có sự ngầm đánh giá lẫn nhau giữa hai con yêu tinh đây.
Khi Nhiễm Địch buông đũa lấy khăn lau miệng, thì Tuyên Nhụy đã hút được một phần ba điếu thuốc.
Nhiễm Địch mỉm cười nhìn chúng tôi, nói với Tuyên Nhụy: “Tìm nơi nào để ngồi đi?”

Tuyên Nhụy cũng mỉm cười, vội tô lại đôi môi đã bị nhạt do uống rượu: “Được thôi”.
Nhiễm Địch nói: “Đợi cô hút xong đã chứ?”
Tuyên Nhụy cười, dập điếu thuốc vào chiếc gạt tàn bằng thủy tinh: “Đi thôi”.
Hai người con gái thông minh tuyệt đỉnh, phản ứng linh hoạt, nhất cử nhất động, mỗi lời nói ra đều khiến người khác phải suy ngẫm, tôi thấy hai người bọn họ, kẻ đi trước người theo sau đi ra, liền đi theo.
Quán “Cà phê Ngư” có mười lô nhỏ rất đặc trưng, còn ngoài ra không có gì khác so với những quán cà phê khác.
Nhiễm Địch không hỏi còn lô nào trống không, mà đi thẳng đến nơi có ánh sáng đèn ở phòng ngoài, từ từ ngồi xuống, Tuyên Nhụy và tôi cũng ngồi xuống. Nếu không có Tuyên Nhụy, tôi chắc hẳn sẽ bảo Nhiễm Địch tìm chỗ khác, tôi không có đủ tự tin, mà dù cho có hết chỗ ngồi, cũng không ngồi ở chỗ ấy được.
Đây đang là thời kỳ sính cà phê, nên phần lớn các vị trí đều có người ngồi.
Tuyên Nhụy ngồi tựa vào lưng ghế nói: “Chúng ta đúng là một đoàn mỹ nữ, trông sắc mặt những đứa con gái khi nhìn thấy chúng ta vào quả là không được tốt cho lắm”.
Nhiễm Địch mỉm cười, gọi một tách cà phê hiệu Lam Sơn của “Cà phê Ngư”, Tuyên Nhụy gọi nước, tôi thì vẫn là món kem dâu.
Tán gẫu mấy câu, thỉnh thoảng xung quanh có những ánh mắt lướt qua khiến tôi thấy hơi ngột ngạt, Nhiễm Địch như không có ai bên cạnh, còn Tuyên Nhụy cũng đang cười thoải mái, lúc nhìn đằng sau, lúc nhìn ngang, dù chỉ liếc một cái, thì đối tượng dù là nam hay nữ cũng không còn giữ nguyên đội hình được nữa.
Lúc này, có một thanh niên trẻ đẩy cửa bước vào, khi bước qua bàn chúng tôi, tôi để ý thấy anh ta dáng người cao lớn, đẹp trai khiến người ta phải quay nhìn. Anh ta ngồi xuống miếng gỗ nhỏ kê ở góc trong cùng, bỏ cái cặp tài liệu để lên trên bàn phía đối diện, sau đó quay sang nói câu gì đó với người phục vụ vừa đi tới, rồi lại ngồi yên lặng. Nhìn nghiêng mũi anh ta thẳng, tôi đã nói, với những người đàn ông chỉ cần có một chút gì giống Lưu Đức Hoa là tôi không thể kháng cự lại, nhìn thấy là mê liền. Nhưng thẳng thắn mà nói, toàn bộ con người anh ta cho ta cảm giác anh ta giống như bước ra từ chương trình quảng cáo âu phục cao cấp, tư thế tự nhiên thoải mái, khí chất khác thường, mà cái cặp tài liệu của anh ta hình thức rất giản dị, sạch sẽ.
Tuyên Nhụy nhìn theo tôi, Nhiễm Địch lại nhìn theo Tuyên Nhụy.
Tôi nói: “Cái cặp của anh ta để ở đó chứng tỏ anh ta không phải đang đợi ai. Giờ này cầm cặp tài liệu thì chắc chắn không phải vừa đi tiếp khách về, anh ta chắc vừa đi làm thêm ở công sở, sau khi hết giờ về muốn xả hơi thư giãn bản thân, anh ta chắc hẳn là con người biết cách sống”.
Tôi cho rằng Tuyên Nhụy sẽ nói gì đấy, nhưng cuối cùng lại là Nhiễm Địch nói: “Anh ta đến đây có mục đích”.
Tôi hỏi: “Vì sao?”
Nhiễm Địch còn chưa nói, Tuyên Nhụy đã mỉm cười nói: “Nước xịt tóc của anh ta vẫn còn mới, nên chắc nó được xịt trước khi vào đây chưa lâu”.
Lời Tuyên Nhụy vừa dứt, Nhiễm Địch đã mỉm cười, hai người họ trao đổi với nhau một ánh nhìn.
Tôi nói: “Chú ý đến hình ảnh của mình chẳng có gì không tốt cả, như thế là tôn trọng mình, tôn trọng người”.
Nhiễm Địch nói: “Người đàn ông như thế này sau khi có được một người con gái thì nhiệt tình sẽ bay biến hết”.
Tôi nói: “Đừng có bốc phét”.
Tuyên Nhụy nói: “Người đàn ông bây giờ chăm lo cho bản thân mình đa số là vì để che giấu mục đích, khi nào anh ta không phải che giấu nữa thì anh ta cũng không chú ý đến mình nữa”.
Tôi lại nhìn người đàn ông đó nói: “Còn phải tính đến một chút danh vị nữa chứ”.
Tuyên Nhụy và Nhiễm Địch cùng cười.
Nhiễm Địch duyên dáng trỏ ngón tay về phía đằng kia, lãnh đạm nói: “Anh ta phát hiện ra chúng ta đang để ý đến mình đấy, điều này chứng tỏ anh ta không phải đến nơi này để thư giãn hay suy ngẫm, anh ta thoải mái ngắm nghía xung quanh”.
Tuyên Nhụy nói: “Sau đó anh ta vì để chứng tỏ giá trị của mình, nên sẽ vội vàng làm một việc gì đó”.
Nhiễm Địch nói: “Cà phê mang ra rồi, anh ta không hề nếm thử, đã thêm đường và sữa vào rồi”.
Tôi nói: “Việc này có thể nói lên điều gì? Anh ta thích uống ngọt hơn, cũng chưa thể biết được”.

Tuyên Nhụy nói: “Trong lúc cho thêm đường, nếu thực sự định thể hiện bản thân, anh ta nên thỉnh thoảng nếm thử. Thứ nhất, thể hiện anh ta hiểu biết, thứ hai, chứng tỏ sở thích mạnh của cá nhân, đồng thời ngầm thể hiện mình là người có nguyên tắc, không tùy tiện, việc làm này của anh ta, chẳng đạt được mục đích nào cả, lại còn biến khéo thành vụng”.
Nhiễm Địch nói: “Thích khẩu vị thế nào cũng không nên quá đậm hay quá nhat, mà thích thêm thế nào cũng không phải chuyện để lôi ra bắt bẻ, mà vấn đề là, anh ta đang làm cho chúng ta xem, thế nhưng lại làm không tốt. Cho dù là có làm cho chúng ta xem hay không mà làm không tốt, đều chứng tỏ giá trị của anh ta chỉ có hạn, chỉ là hình thức thôi”.
Tôi vẫn cứ ình là một người phụ nữ hay để ý, nhưng nghe những lời Tuyên Nhụy và Nhiễm Địch hai người họ phối hợp với nhau, tôi phải bái phục chịu thua khả năng quan sát và hiểu biết vấn đề của họ.
Khi Thang Ninh quay lại, Tuyên Nhụy và Nhiễm Địch đã phán đoán rồi bình luận ba bốn người đàn ông theo tôi thấy là nhanh nhẹn lịch sự, họ cùng nhất trí quan điểm đến nỗi tôi quên ai đã nói cái gì, chỉ nhớ họ đã phân tích mổ xẻ mấy người đàn ông từ hình dáng bên ngoài đến tận xương tủy của họ, với lời lẽ sắc sảo, nội dung sâu sắc.
Tôi thấy Thang Ninh đang từ cửa đi vào, bèn chỉ anh ta mà hỏi: “Thế còn anh ta?”
Nhiễm Địch và Tuyên Nhụy cùng cười, Nhiễm Địch nói: “Một người con trai rất tuyệt vời”.
Tuyên Nhụy cười tít mắt, nói: “Quách Doanh, rất hợp với cậu đấy”.
Nhiễm Địch cũng gật gật đầu nói: “Mình cũng thấy như vậy”.
Tôi chẳng giận, cũng chẳng trách họ, Nhiễm Địch không nói đùa, cô ấy không biết đùa kiểu này, tôi biết.
Thang Ninh đã thấy chúng tôi, anh đi đến đúng lúc nghe thấy câu nói của Nhiễm Địch, ngồi xuống cạnh Tuyên Nhụy thắc mắc: “Các cô đang nói chuyện gì thế?”
Tuyên Nhụy véo má anh ta, thân mật nói: “Đang nói anh là con chó cún”.
Thang Ninh mặt ửng đỏ cười theo chúng tôi, lúm đồng tiền, lại thêm hàm răng trắng, khiến người khác trông thấy mà mê.
Sau đó, hết chuyện đông chuyện tây, lại chuyện trên trời dưới biển, chẳng có chuyện gì mà không nói đến.
12 giờ, chúng tôi đến quán “Hưởng” để uống rượu, Nhiễm Địch từ không uống loại nào ngoài Hồng tửu, đã chuyển sang khám phá cả rượu vang tươi mới cất và rượu Kê Vĩ.
Sự cảnh giác để đánh giá lẫn nhau và thái độ mất tự nhiên do hai bên giữ khoảng cách giữa Nhiễm Địch và Tuyên Nhụy đến tối không còn nữa. Nếu nói khi lần đầu họ gặp nhau, tôi phát hiện ra một điều là trong sinh hoạt họ cùng để ý đến những điều giống nhau, thì lần này, tôi lại phát hiện ra chính sự lôgíc và cách thức phụ họa theo trong thói quen suy nghĩ của họ khiến người khác kinh ngạc.
Sau khi tan buổi rượu, Nhiễm Địch lái xe, trước tiên đưa Thang Ninh về khu gia đình thuộc Cục truyền thông, sau đó, cô ấy đưa tôi và Tuyên Nhụy đến chỗ tôi, tôi cũng hơi lo, bảo cô ấy ngủ lại với chúng tôi một tối, nhưng cô ấy lắc đầu, ôm lấy Tuyên Nhụy rồi lên xe.
Tuyên Nhụy đứng nhìn xe đi xa rồi, bỗng quay qua nói với tôi: “Quách Doanh, tớ hơi sợ.”
Câu này là Tuyên Nhụy nói ư? Là Tuyên Nhụy ư?
Tay tôi đang mở cửa đột ngột dừng lại, tôi hỏi: “Cậu sợ gì?”
Tuyên Nhụy mặt trầm tư, rồi cô ta cười nói: “Mình sợ rằng mình chẳng có gì để mà sợ cả”.
Thang Ninh gọi điện qua hỏi thăm, Tuyên Nhụy huyên thuyên vài ba câu rồi gác máy.
Buổi tối, Tuyên Nhụy tưởng tôi đã ngủ say, giống một đêm nào đó trước kia, cô ta chuồn ra lan can hút thuốc.
Tôi nằm trên giường cũng không ngủ được.
Ngày hôm đó là ngày hai mươi tám tháng sáu năm hai nghìn linh tư.
Nhiễm Địch đính hôn được một năm hai tháng.
Tôi và Thạch Duệ chia tay được một năm hai tháng bẩy ngày.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.